Chờ hai người đi xa, Phó Thiếu Dương mới hồi phục tinh thần, hỏi Ngư Thần
Sương, “Hắn là ai vậy ?” Rõ ràng nhìn rất lạ mặt, nhưng giọng nói của
hắn, Phó Thiếu Dương tuyệt đối không thể quên, nam tử phong thần tuấn
lãng kia chính là người hôm qua đi cùng Ngư Ấu Trần.
Chỉ là hôm
qua hắn dán râu, căn bản không thể nhìn rõ khuôn mặt cùng tuổi tác,
không thể ngờ bọn họ lại có quan hệ quá thân mật như vậy !
Ngư
Thần Sương có chút ngây người, nhất là nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng nụ
cười mê hoặc lòng người của Quân Vô Nặc, nghĩ đến lúc nãy hắn cúi người
lau giày cho Ngư Ấu Trần vô cùng cẩn thẩn, lòng cô chợt thấy khó chíu
đến cực điểm.
Hắn rõ ràng tôn quý như vậy, thậm chí chưa từng
liếc mắt nhìn cô một cái, vì sao đối với tỷ tỷ hắn lại không như vậy ?
Thậm chí còn không màng tôn nghiêm của đàn ông mà lau giày cho tỷ tỷ,
rốt cuộc Ngư Ấu Trần có gì tốt chứ ?
“Thần Sương.” Nhìn Thần
Sương mất hồn nhìn theo hướng hai người kia, ngay cả hắn hỏi gì cũng
không nghe thấy, Phó Thiết Dương gương mặt trầm xuống, hỏi, “Nghĩ gì vậy ?”
Giọng nói trầm thấp của hắn làm Ngư Thần Sương bừng tỉnh,
hắng giọng che dấu cảm xúc hiện giờ của mình, nói,”Không, ách… Nãy huynh hỏi hắn là ai hả ? Hắn là Quân Vô Nặc, ở nhờ trong phủ, là bằng hữu của tỷ tỷ.”
Nói thế nào đi nữa thì Phó Thiếu Dương cũng rất xuất
sắc, lại là vị hôn phu của mình, Quân Vô Nặc kia tuy nhìn tướng mạo xuất phàm, nhưng ai biết được gia thế hắn thế nào. Có thể so sánh bằng Phó
gia sao ? Cho nên, cô vẫn phải cố gắng nắm bắt hạnh phúc của mình, đến
lúc đó cô sẽ cho mọi người và Ngư Ấu Trần thấy, Ngư Thần Sương lấy được
người chồng rất tài giỏi.
Phó Thiếu Dương trong lòng cũng phức
tạp, cho nên cũng không để ý nhiều đến phản ứng của Ngư Thần Sương, hắn
âm thầm nhớ kỹ cái tên mà cô nói – Quân Vô Nặc, hắn thực muốn biết,
người này rốt cuộc là đến đây để làm gì.
Ngư Ấu Trần vừa đi vừa nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy, thế nên không chú ý phía trước có người đang đi tới, “Ấu Trần.”
Giọng nói ôn nhu trầm thấp mang theo chút ngọt ngào lại rất quen thuộc, Ngư
Ấu Trần ngẩng đầu thì thấy một nam tử mặc áo xanh ngọc đang đứng cách cô vài bước, tướng tá cao rao, phong thái nhanh nhẹn, trên mặt lại tươi
cười ấm áp.
“Vân Khởi ?” Ngư Ấu Trần vừa nãy còn lúng túng nhưng
giờ lại nhảy cẫng lên mừng rỡ, bước nhanh đến, nói, “Muội nãy có chút
việc, huynh chờ có lâu không ?”
“Không có, huynh cũng mới đến
thôi.” Ánh mắt Vân Khởi chăm chú nhìn Ngư Ấu Trần, cô vẫn như xưa, vẫn
tươi cười vui vẻ như ngày nào.
Ngư Ấu Trần nhìn Vân Khởi từ trên
xuống dưới, đã lâu không gặp, nhìn huynh ấy cũng chẳng có thay đổi gì
mấy, cũng ăn mặc tươm tất, khí khái nho nhã như xưa, nhưng có khác là
gương mặt có hơi gầy.
“Này, sao huynh lại gần vậy ? Đồ ăn doanh
trại không ngon hả ?” Ngư Ấu Trần không chút suy nghĩ liền đưa tay sờ
ngực Vân Ngực, nửa đùa nửa thật nói.
Nhìn mắt cô đầy vẻ quan tâm
hắn, Vân Khởi lòng cũng vui phần nào, nhưng hắn cũng không trả lời, chỉ
nhìn lướt qua phía sau cô, nói, “Không giới thiệu một chút sao ?”
Kì thật hắn đã thấy người đi sau Ấu Trần từ nãy giờ, nhưng mải mê nói
chuyện với Ấu Trần, giờ mới có cơ hội hỏi, người này khiến hắn thật tò
mò.
“À, hắn là Quân Vô Nặc.” Ngư Ấu Trần quay đầu chỉ tay vào
Quân Vô Nặc, “Huynh ấy là Vân Khởi, ngoại trừ cha mẹ ta, huynh ấy là
người đối xử với ta tốt nhất.”
Đối xử cô tốt nhất sao ? Mắt Quân Vô Nặc nheo lại, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn Vân Khởi nói, “Xin chào.”
Vân Khởi khẽ gật đầu, “Trước kia hình như ta chưa gặp qua công tử, công tử là gì của Ấu Trần ?”
“Hắn là bằng hữu muội mới quen, tạm thời sẽ ở trong phủ.” Sợ lão cha cùng
Nhị nương sẽ nói bậy bạ với Vân Khởi, Ngư Ấu Trần giành đáp trước, lại
thấy Quân Vô Nặc thản nhiên nhìn mình.
Nhìn cái gì chứ ? May cho hắn cô chưa gọi hắn là dê béo.
Không để ý tới hắn nữa, Ngư Ấu Trần quay đầu tiếp tục nói chuyện với Vân
Khởi, “Đúng rồi, sao huynh đột nhiên đến phủ tìm muội vậy ? Có chuyệng
gì hả ?”
Nghe Ngư Ấu Trần hỏi, sắc mặc Vân Khởi nháy mắt mất tự
nhiên, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, nói, “Không phải lần trước
muội muốn huynh dạy bắn cung sao, vừa vặn huynh 2 ngày nay rảnh rỗi.”
Tài bắn cung của Vân Khởi không địch thủ nổi danh khắp doanh trại, Ngư Ấu
Trần đã sớm biết từ lâu, giờ lại nghe Vân Khởi nói thế, cô hưng phấn
thiết chút nữa là bổ nhào về phía trước, “Thiệt hả ? Thật tốt quá, chúng ta đi liền đi.”
Nói xong, còn kéo tay Vân Khởi, “Chúng ta đi
rừng mai phía tây đi, ở đó nhiều con mồi lắm, rất tốt để luyện tập, còn
có thể săn thú rồi đem chúng làm thịt ăn.” Rồi lại quay đầu nói với Quân Vô Nặc, “Quân Vô Nặc, ngươi cũng cùng đi đi.”
Quân Vô Nặc liếc mắt nhìn Vân Khởi, trầm ngâm một lúc, “Ta sẽ không bắn cung.”
“Không sao cả, vậy ngươi giúp ta kiểm (nhặt) mồi là được.” Hắn còn thiếu cô
tiền, không nô dịch hắn, cô thật có lỗi với bản thân !
Quân Vô Nặc cười mỉa, thì ra cô kêu hắn đi là vì mục đích này.
Nhìn lướt qua Vân Khởi đang bị cô lôi kéo, hắn đột nhiên phấn khích nói, “Tốt, vậy ta sẽ cũng thi đấu góp vui.”
Nhìn Ấu Trần đang ôm chặt tay mình, lại nhìn ý cười sâu xa của Quân Vô Nặc,
Vân Khởi mở miệng định nói gì đó, nhưng rất nhanh liền sửa lại, “Được,
chúng ta đi chuẩn bị đi.”
Ngư Ấu Trần trở về phòng thay quần áo,
phía ngoài cửa phủ giờ chỉ còn lại Quân Vô Nặc cùng Vân Khởi. Hai người
không ai nói chuyện với nhau, trong nhất thời không gian yên tĩnh có
chút kỳ lạ.
Trầm mặc giằng co một lúc, Vân Khởi rốt cuộc cũng mở miệng, đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi cũng thích Ấu Trần ?”
Một chữ “cũng” đơn giản đã nói lên tất cả. Quân Vô Nặc hiểu rõ nhíu mày,
cũng không đáp lại Vân Khởi ngay, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề,
“Ta không ngại coi ngươi là tình địch.”
Vân Khởi khẽ nhíu mày,
Quân Vô Nặc tuy nhìn điềm đạm lễ độ, nhưng nói năng rất thận trọng. Vân
Khởi dù đã gặp rất qua rất nhiều dạng người, nhưng bây giờ lại chẳng
nhìn thấu được suy nghĩ của Quân Vô Nặc. Hơn nữa, hắn ta lại có thể ở
nhờ phủ tướng quân, xem ra người này quả thật không đơn giản.
Nhìn thẳng Quân Vô Nặc, giọng nói Vân Khởi cũng lạnh đi vài phần, nói,
“Chuyện của Ấu Trần ta nghĩ ngươi cũng biết rõ, ta nhất định không để ai xúc phạm tới cô ấy.” (chuyện bị hủy hôn.)
Quân Vô Nặc cũng không lảng tránh, đối với lời cảnh cáo của Vân Khởi, hắn chỉ cười nhợt nhạt, “Ta sẽ chóng mắt chờ xem.”
Ánh mắt Vân Khởi nheo lại, nhưng cũng không nói thêm gì, quay đầu đi chỗ
khác xem ngựa, vì thế hai người lại như lúc đầu, chẳng ai nói chuyện với ai.
Nhưng được một lúc thì một giọng nói cất lên phá vỡ bầu
không khí yên lặng này, “Nghe nói các người muốn đi săn bắn ? Tính thêm
ta vào.”
Phó Thiếu Dương cùng Ngư Thần Sương không biết từ đâu đi tới, người lúc nãy lên tiếng chính là Phó Thiếu Dương.
“Muội cũng đi, tính thêm muội nữa.” Ngư Thần Sương không cam lòng bị bỏ rơi, cũng đi theo reo lên.
Vì thế, khi Ấu Trần thay quần áo nam trang ra đến thì liền gặp được bốn người bốn ngựa ở tiền sảnh rất náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT