…..có một tiếng hát khẽ vang lên , là tiếng hát của một alicer xuất sắc thuộc hệ thể chất , một alicer có giọng nói quyến rũ …giọng nói làm bất cứ ai nghe thấy cũng phải rung động con tim , nhưng , hầu như ko ai biết ….ko phải giọng nói khi dùng alice , mà là giọng nói của chính trái tim
alicer đó mới là giọng nói quyến rũ nhất ….
….có một đôi mắt to tròn long lanh , đôi mắt đang nhìn vào alicer đó , khuôn mặt của alicer …
đôi mắt đó nhìn đăm đăm như sợ hình ảnh alicer ấy sẽ biến mất …..
Chủ nhân đôi mắt ấy-cũng là một alicer , alicer thuộc hệ kĩ thuật , một
alicer nổi tiếng có trái tim băng đá ….nhưng chỉ là tin đồn , trái tim
băng đá ko hề có thật , và sự thật này chỉ có alicer có giọng nói quyến
rũ hiểu rõ…..
Alicer “trái tim băng đá” đang lắng nghe tiếng hát thật từ trái tim của alice “giọng nói quyến rũ” , alicer “giọng nói quyến
rũ” đang cảm nhận qua tâm linh từng nhịp đập nhẹ nhàng phát ra từ trái
tim thật ra rất ấm áp của alicer “trái tim băng đá” ….Họ yêu nhau , họ
sắp phải xa nhau , nhưng họ vẫn chưa thể thổ lộ lòng mình…. Họ chỉ còn
biết lấy nước mắt để bù đắp nổi đau cho nhau…..
Chiều hôm đó là buổi chiều sầu não nhất , số phận trêu đùa , 2 người yêu nhau phải xa nhau , nhưng họ đã kịp ước hẹn…..
….100 năm sau… anh sẽ tìm gặp em ….
*
* * * *
Bánh xe thời gian….lăn mãi….lăn trên con đường dài vô tận …..
100 năm nhanh chóng qua đi ….
Vẫn khu rừng Bắc , học viện Alice ….
Khu rừng hôm nay có vẻ yên ắng lắm ….gió ngừng thổi, chim ngừng hót , suối
ngừng reo ..v.v.. tất cả như đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa
Ruka-cậu học sinh nổi tiếng thông minh , hiền lành , học giỏi , khuôn
mặt sáng lạng với mái tóc vàng quyến rũ với dòng nước “kì lạ” có đầu
nguồn từ…..thân cây , dòng nước mang trong mình alice có thể nói , cảm
nhận và hiểu ….
Cả Ruka lẫn dòng nước đều là những người cô đơn ,
dòng nước cô đơn vì mãi không thể rời khỏi thân cây ấy , không thể kiếm
đc 1 dòng nước khác để có thể hòa mình vào …. Ruka cô đơn vì cậu …..đc
quá nhìu người yêu mến , nhưng hầu hết những tình cảm ấy đều là vì vẻ
ngoài và alice giọng nói quyến rũ của cậu . Cậu đã nhiều lần tự nhủ…
không biết bao giờ cậu mới có thể kiếm đc 1 người con gái yêu cậu ,
không phải vì alice của cậu , mà vì chính trái tim , con người thật của
cậu…
-Ruka….-dòng nước bỗng réo róc rách , hỏi nhỏ…-….hôm nay cậu có chuyện gì buồn à?
-…-Ruka không đáp , chỉ khẽ lắc đầu
-…hay tự nhiên lại thấy cô đơn…-dòng nước tiếp-..khuôn mặt như thế , không thể là không có chuyện gì đc….
-Tớ quen với sự cô đơn này rồi..-Ruka cười buồn-…tớ thật sự ko sao, nhìn mặt tớ buồn lắm à??
-…Umh`….-dòng nước khẽ tung những lên giọt nước-…. Ruka ko sao thì tốt , Ruka mà buồn , tớ cũng buồn….
-….thế thì tớ sẽ cố cười nhé!-Ruka mỉm cười- A` , mà nước này…..
Tách!!-dòng nước tự dưng biến mất alice [tức ko còn nói chuyện dc] như đang muốn trốn ai đó
-Nước! Cậu đâu rồi?-Ruka giật mình-tự nhiên lại biến đi thế?
-Chắc nó muốn trốn tôi đấy!!-1 giọng nữ lạ vang lên
-Cậu là ai vậy?-Ruka liền quay lại , trước mắt cậu , một cô bé lạ hoắc , cao gầy với nước da trắng và mái tóc ngắn đen đang dần dần tiến tới , cô bé nheo mắt nhìn dòng nước :
-Dòng nước này biết nói à?-cô bé nhún tay vào dòng nước-học viện này lắm thứ kì lạ nhỉ?
-..Này!-Ruka hất vội tay cô bé-đừng có nhún vào như thế , dòng nước sẽ đau đấy!!
-Gì cơ? Dòng nước….đau?-cô bé ấy lại đưa mắt hướng nhìn Ruka , tiếp lời- cả học sinh học viện này cũng không dc bình thường nữa
-Cậu này….nói gì vậy hả?-Ruka nhau mày
-Nói cậu ….thần kinh đấy! Đồ khùng!-cô bé trả lời nhanh gọn , rồi chạy phóng đi , để lại Ruka 1 mình ngơ ngác:
-Cái cậu này…lạ thật!..
*
* * * *
Sân trường hôm nay khá đông-chả là ngày tựu trường mà… Thầy cô , học viên
..v.v.. tất cả đều tề tụ đông đủ , cái sân rôm rả tiếng chuyện trò ,
nhất là sân trường cao đẳng…..
-Natsume!
-Natsume vào rồi!!
Tiếng gọi , tiếng xì xào vang lên , từ xa , “gã lạnh” Natsume-bạn thân nhất
của Ruka bước vào , gọi Natsume là “gã lạnh” vì cậu hầu như không bao
giờ cười , khuôn mặt lúc nào cũng như….mang theo hơi nước đá , mà…
“lạnh” lại như cái nam châm đối với con gái , lúc nào nhìn thấy cậu bọn
con gái cũng nhanh chân đến bên , quấn lấy mà hỏi hang , bày tỏ đủ thứ
câu “sền sệt” bất chấp cả lời xua đuổi hách dịch của Sumire Soda - cái
“ả” [bọn học viên thường gọi Sumire như thế] cứ luôn tự cho mình là….
Người-quan-trọng của Nats , trong khi thật sự thì Nats chẳng coi “ả” dc
như 1 người bạn….
-Ruka.. đi đâu rồi??-nhìn quanh sân 1 lúc , Nats hỏi , chẳng biết là đang hỏi ai …
-A`.. Ruka… không thấy từ nãy giờ… chắc lại vào rừng….
Bọn con gái [chẳng cần biết Nats có hỏi mình hay không] với cái giọng [ra vẻ] dễ thương nhanh nhảu trả lời
Lại nhìn quanh , “gã lạnh” lại hỏi:
-Thế còn “Con Ngốc”?
-Hả… -bọn con gái ....chưng hửng- ….”Con Ngốc” là ai??
-Tớ cấm cậu gọi tớ là “con ngốc” đấy !-Mikan-“Con Ngốc” vừa bước vào , vừa nhăn ra mặt
-Nó đây rồi…-Nats nửa mắt nhìn Mikan , rồi đứng dậy đi vào lớp, mặc cho Mikan “bốc khói” vì …. tức
Đẩy cửa bước vào , lớp đầu năm , chưa đèn đóm gì nên cứ tối thui thui , nhìn vào cứ thấy rờn rợn …
-Nats-tiếng kêu và 1 cái đập vai đau điếng làm Nats giật thót tim
-Này!!!-Nats quay lại , mặt hầm hừ , đưa mắt liếc nhìn cái kẻ “to gan” dám đánh mình vừa rồi
Ra là Ruka…
Cố “chấn chỉnh” mặt mày dịu lại , Nats nở 1 nụ cười nham hiểm rồi….
Bốp!!-Nats “trả đòn” 1 phát lên vai Ruka rồi cười hì hì [chỉ có Ruka mới “vinh dự” thấy dc nụ cười này]-Cái đó gọi là….Chào hỏi…
-Uii!!-Ruka nhăn mặt-Cậu này thật là… lúc nào cũng mạnh tay…
-Cậu thì sao nào?... Mà nãy giờ đi đâu vậy??
-Thăm “dòng nước”…
Ruka để cặp xuống bàn , tiếp:
-À…vừa nãy , tớ gặp 1 con nhỏ , lạ hoắc …
-Học sinh mới à??
-Chắc thế… mà nó cư xử lạ lùng lắm
-Ví dụ?
-Ờ…tớ chỉ tưởng tượng thế … thấy nó kì kì
-Giỏi tưởng tượng!
-Thật , thấy nó lạ lắm!
-…. Không quan tâm!
Nói đến đây , Nats đứng dậy , quăng vào tay Ruka 1 hộp nhỏ màu xanh:
-Quà tặng đầu năm! Mở ra đi , từ khi nào cậu có thói quen để ý tùm lum vậy??
-Tớ không…
-Thôi!-Nats ngắt lời , đi nhanh ra cửa , để Ruka lại 1 mình …. Ruka thì đã quen với kiểu nói chuyện “không thèm nghe ai” của Nats , nên chỉ lắc đầu nhìn
theo , rồi cuối xuống món quà “: Chắc lại là socola trắng*…”-Ruka nhìn
món quà , rồi khẽ cười [*: đầu năm học viên thường tặng nhau socola
trắng như lời chúc học tốt] , không mở ra ngay , cậu đặt món quà xuống … hình ảnh cô bé trong rừng khi nãy bỗng hiện về…. cậu không phải là
người hay “để ý tùm lum” như Nats nói , cũng không phải là người nghĩ
nhiều những chuyên dư hơi-nhưng-cô bé đó quả thật… có gì đó là lạ , cậu
có cảm giác quen biết cô bé ấy….dù cậu chắc chắn là chưa gặp cô khi nào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT