Ngày hôm sau, trong cung phái người đến Đông Phủ thông tri Đông Quốc Duy tiến cung, tiếp chỉ ở Càn Thanh Môn, đây là ưu đãi dành riêng cho đích phúc tấn của hoàng tử, người bình thường không có đãi ngộ này.

Chỉ Lan thật sự không dự đoán được ưu đãi đặc biệt đấy, nắng nôi thế này ama nàng lại phải áo mũ chỉnh tề đứng chờ ở Càn Thanh Môn, người khác không đau lòng nhưng nàng đau lòng.

Tuy lòng thầm oán, nhưng Chỉ Lan vẫn biểu hiện thật cao hứng thật chờ mong, hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của một tú nữ sắp thành đích phúc tấn của hoàng tử.

Đông Quốc Duy nhanh chóng đi sửa soạn mũ áo chỉnh tề, cùng tán lễ đại thần đi tới Càn Thanh Môn. Đông Quốc Duy đến Càn Thanh Môn quỳ ở bậc thềm phía Đông, mặt hướng về phía Bắc, tán lễ đại thần quay mặt về hướng Tây tuyên đọc thánh chỉ, “Có chỉ, nay lấy con gái họ Đông gả cho hoàng tử Huyền Diệp làm đích phúc tấn.”

Đông Quốc Duy tiếp chỉ tạ ơn, sau ba quỳ chín lạy mới lui ra ngoài. Tay cầm thánh chỉ, lòng ngổn ngang cảm xúc, người làm cha khắp thiên hạ, có ai gả con gái mà lòng không ngậm ngùi.

“Gia, hôm nay ngài tiến cung có thuận lợi không?” Hách Xá Lí thị hỏi, tuy biết nhất định sẽ không có chuyện xấu, nhưng không biết hỏi câu gì khác.

“Uh, ngày thành hôn của Chỉ Lan là ngày mùng năm tháng chín, còn nửa năm, chuyện hồi môn đồ cưới xin làm phiền phu nhân.”

“Gia yên tâm, hồi môn đồ cưới đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc sinh hạ Chỉ Lan.”

“Uh, chuẩn bị xong nhớ làm danh sách trình cho Hoàng thượng xem, không thể để mất lễ nghi thể diện, cũng không thể xa xỉ lãng phí quá mức.”

Mấy năm trước, Thuận Trị biết chuyện hồi môn đồ cưới của Nhị Aka Phúc Toàn cưới đích phúc tấn chẳng khác là mấy so với hồi môn đồ cưới của ông ấy khi làm lễ đại hôn cưới Hoàng hậu, mới hạ đạo thánh chỉ này, hồi môn đồ cưới phải liệt kê thành danh sách để ông ấy xem qua, thứ gì lãng phí xa hoa quá sẽ cắt giảm, sau đó lại giao cho Nội Vụ Phủ lưu lại.

“Đồ dùng trong nhà đã chuẩn bị tốt chưa?” Đông Quốc Duy lại hỏi.

“Dạ, đồ gỗ đã mua đủ, đồ gia dụng đã chuẩn bị đủ.” Hồi môn của các thiếu nữ quý tộc thời Thanh bao gồm cả bàn ghế, thậm chí giường tủ chăn màn cũng là do nhà gái chuẩn bị.

“Tam Aka có nói lúc nào đến không ạ?” Dựa theo lễ nghi, Tam Aka sẽ chọn một ngày tốt đến Đông Phủ bái lạy ama và ngạch nương của phúc tấn.

“Hẳn là mấy ngày thôi, nàng hãy chuẩn bị chu đáo, đừng sơ suất với Tam Aka.” Đông Quốc Duy đáp.

Trong Quận vương phủ, Huyền Diệp cũng biết tin Đông Quốc Duy đã tiếp chỉ, hắn đang tính xem nên chọn ngày nào để đến Đông Phủ, tuy chưa chắc đã được nhìn thấy Chỉ Lan, nhưng hắn vẫn rất chờ mong.

“Khâm Thiên Giám quyết định ngày thành hôn chưa?”

“Hồi Tam Aka, ngày thành hôn là mùng năm tháng chín.”

“Mùng năm tháng chín, tức là còn nửa năm nữa?” Huyền Diệp không vui.

“Trắc phúc tấn kia lúc nào vào phủ?”

“Hồi Tam Aka, là mùng tám tháng sáu.”

“Uh, đã biết, ngươi lui ra đi, đừng rút người theo dõi Quách Lạc La thị về.” Huyền Diệp nghĩ ngợi, thật ra hắn cũng không ghét bỏ Quách Lạc La thị, nhưng tướng mạo khí chất của cô ta không phải sở thích của hắn, hơn nữa hắn vốn muốn khống chế các nữ nhân của mình trong lòng bàn tay.

Chỉ Lan cũng đã biết ngày thành hôn, vì để có thể gả cho Huyền Diệp trong trạng thái tốt nhất, nàng phải bảo dưỡng bản thân thật tốt, hơn nữa Huyền Diệp đã không còn ít tuổi, vậy mà vẫn chưa có đứa con nào, nàng cảm thấy rất áy náy, cũng muốn nhanh chóng sinh cho Huyền Diệp mấy cục bột nhỏ.

Chỉ Lan từng thông qua chương trình tán gẫu hỏi hệ thống là đan dược mua từ hệ thống có tác dụng phụ hay để lại di chứng không, hệ thống rất nghiêm túc cam đoan với nàng, vật phẩm trao đổi theo phương pháp đồng giá, sẽ không phát sinh tác dụng phụ gì, nàng có thể yên tâm sử dụng. Nếu xảy ra vấn đề có thể khiếu nại lên giám đốc của Cục, vì thế nàng không cần lo lắng vấn đề đấy.

Chỉ Lan nhận được lời cam đoan xong an tâm mua mấy viên đan dược dưỡng thân, chủ yếu là để dùng sau khi thành thân với Huyền Diệp vì đó là đan dược phụ khoa.

Về phần đan dược làm đẹp, nàng đã dùng hơn mười năm, lúc kết hôn vừa vặn trùng với giai đoạn thứ tư. Lần này nàng chọn khí chất bổ sung là tao nhã, dịu dàng, quyến rũ, hồn nhiên.

Chỉ Lan cảm thấy ít nhất ở giai đoạn này nàng vẫn không thoát được khí chất hồn nhiên. Kỳ thật nếu một nữ nhân có thể sống trong hạnh phúc cả đời, vậy thì đến già vẫn có thể có được sự ngây thơ rạng rỡ của thiếu nữ, Chỉ Lan chân thành hy vọng nàng cũng có thể duy trì được tâm trạng đấy.

Ngoài thuốc làm đẹp tổng hợp, còn thuốc làm đẹp tóc, đẹp da, đẹp móng… loại gì cũng có, Chỉ Lan xem hoa cả mắt, vì muốn khiêm tốn một chút, nàng chỉ chọn ba loại thuốc trên.

Hơn nữa vì sắp đến hồi trạch đấu, nàng còn cần đổi mấy thứ bảo vệ bản thân. Chỉ Lan không muốn chủ động hại người, thứ nhất là vì Huyền Diệp sẽ không sủng hạnh nữ nhân khác, về vấn đề này, Chỉ Lan chỉ có thể nói xin lỗi những nữ nhân khác của Huyền Diệp, nhưng là nàng sẽ không thỏa hiệp với vấn đề này, vì thế chỉ có thể cố gắng cung cấp cho những người kia một cuộc sống no ấm đầy đủ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ phải an phận thủ thường, không ngầm ám hại nàng và các con.

Thứ hai là nàng có hệ thống có thể nói là ăn gian khá nhiều, nếu nàng còn suốt ngày mưu tính đi hại người, nàng cảm thấy ông trời sẽ thấy không vừa mắt mà tiêu diệt nàng.

Chỉ Lan lại mở hệ thống lên xem, cuối cùng mua một món đồ cảnh báo nguy hiểm giá ba mươi vạn EXP, món đồ này cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng nó sẽ nhắc nhở cho người mang nó trước lúc phát sinh nguy hiểm, tuy rằng nó không thể nói cụ thể về nguy hiểm, nhưng so với việc hàng ngày lo âu đề phòng đã là tốt hơn nhiều rồi.

Chỉ cần có báo động trước, Chỉ Lan có thể phái người đi điều tra, đi giải quyết. Hệ thống cũng không phải vạn năng, nếu Chỉ Lan không tạo được thế lực bản thân trong hậu viện, có bao nhiêu hệ thống cũng là không đủ. Chỉ Lan thở dài, đúng là nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa, không thể lơi lỏng.

Mùng năm tháng tư, Huyền Diệp mặc lễ phục đi tới Đông Phủ, đi cùng hắn còn có Nội đại thần, Tán dật đại thần, thị vệ, hộ quân… rất có khí thế. Đông Quốc Duy đứng ngoài cổng chờ Huyền Diệp từ sáng, khi hắn đến liền nghênh đón vào phủ.

“Cậu đừng câu nệ lễ tiết, chúng ta vốn là cậu cháu, cháu lại cưới Chỉ Lan, thân càng thêm thân, sau này nếu Huyền Diệp có làm gì sai trái mong cậu thông cảm.” Huyền Diệp là hoàng tử mà nói ra những lời này thật sự khiến Đông Quốc Duy thụ sủng nhược kinh.

Huyền Diệp nói như vậy đương nhiên là có lo lắng của hắn, nhà họ Đông là nhà ngoại của hắn, giờ hắn lại cưới trưởng nữ Đông gia, hắn và Đông gia có thể nói là liên quan chặt chẽ. Trước lúc đăng cơ, nhà họ Đông chính là trợ lực của hắn, để làm người đứng đầu gia tộc Đông Giai thị, Đông Quốc Duy thích hợp hơn Đông Quốc Cương nhiều, thiện chí với ông cậu chỉ có lợi mà không có hại. Hơn nữa trên mặt tình cảm, Huyền Diệp cũng nguyện ý dành cho người nhà Chỉ Lan sự tôn trọng và ưu đãi.

“Nô tài không dám.” Đông Quốc Duy không dám nói gì, tuy thái độ của Huyền Diệp rất thân thiện, nhưng ông ấy cũng không dám làm ra chuyện vượt giới hạn.

“Cậu quá khách sáo, cháu đã lâu không được gặp Chỉ Lan, không biết nàng có khỏe không?” Kỳ thật đây mới là mục đích chính của Huyền Diệp, hắn không được gặp tiểu biểu muội đã nhiều ngày, trong nửa năm tới chắc cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Tuổi trẻ cuồng nhiệt mà không được gặp được người con gái mình yêu, thật là rất khó chịu.

“Thỉnh Tam Aka yên tâm, Chỉ Lan rất khỏe.”

Tới chính sảnh, Huyền Diệp làm lễ bái lạy Đông Quốc Duy và Hách Xá Lí thị, Đông Quốc Duy và Hách Xá Lí thị lại hoàn lễ Huyền Diệp ba bái, hoàng quyền trong thời phong kiến thật không biết chịu thiệt thòi.

Huyền Diệp nhận lễ xong nhìn Đông Quốc Duy chằm chằm, hy vọng ông cậu có thể tạo ra một tình huống “tình cờ gặp gỡ” nào đó, cho hắn gặp Chỉ Lan một chút, ví dụ như đưa hắn đến chỗ nghỉ ngơi nào đó, mà Chỉ Lan lại ở ngay gần đấy.

Đông Quốc Duy là cáo đã thành tinh, tất nhiên hiểu ý tứ của Huyền Diệp. Nhưng ông ấy sẽ không cho phép tiểu tử này đi gặp Chỉ Lan, là đàn ông ai chẳng biết con cá mất mới là con cá to.

Nếu Tam Aka đã nóng lòng như thế, càng nên giằng co tiếp, tiểu biệt thắng tân hôn, đến khi thành thân, Tam Aka mới càng có thể nhiệt tình đến mức tối đa, Đông Quốc Duy vuốt râu suy nghĩ.

Trước thái độ vờ như không hiểu của Đông Quốc Duy, Huyền Diệp đành bất đắc dĩ ra về. Thời gian hai tháng trôi qua như một cái nháy mắt, Quách Lạc La thị vào phủ liền bắt đầu gây hấn với Nữu Hỗ Lộc thị, điều này rất hợp với nguyện vọng của Huyền Diệp, hắn không muốn Nữu Hỗ Lộc thị là thế lực độc tôn trước lúc Chỉ Lan vào phủ, hai người giằng co thế rất tốt, Huyền Diệp càng tận lực châm ngòi xem kịch.

Tối ngày mùng bốn tháng chín, Hách Xá Lí thị lại nhắc lại với Chỉ Lan một lượt về những việc cần làm và chú ý vào lễ thành hôn, Chỉ Lan nghe đến mơ mơ màng màng, nàng rất muốn đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm, với danh sách mà Hách Xá Lí thị đã nhắc đi nhắc lại, nàng nghe tai phải ra tai trái.

Quả nhiên trời còn chưa sáng Chỉ Lan đã bị một nhóm nha hoàn bà già lôi dậy, nàng nhắm mắt để mặc họ làm gì thì làm. Điểm tâm cũng chỉ ăn mấy miếng, đây là Uyên Ương khó khăn lắm mới tiếp tế cho nàng được, bình thường tân nương chỉ được uống một chén canh.

Đến buổi tối, Chỉ Lan mặc lễ phục, đi theo tùy thị nữ quan lên kiệu. Sắc trời đã tối, đi trước kiệu là mười sáu người đèn lồng và hai mươi người cầm đuốc. Có tám thái giám nâng kiệu, nên Chỉ Lan cũng không thấy xóc nảy, không lâu sau đã đến phủ đệ của Huyền Diệp.

Sau khi huyền Diệp bắn tên đá kiệu, Chỉ Lan được nữ quan dìu ra khỏi kiệu, rồi theo nữ quan đi thẳng vào nhà trong.

“Thỉnh Vương gia và phúc tấn giao bái.” Một mệnh phụ hỗ trợ hướng dẫn.

Huyền Diệp và Chỉ Lan làm theo hướng dẫn, xong được chỉ ngồi xuống bục, nữ quan rót rượu cho Huyền Diệp và Chỉ Lan, uống rượu hợp cẩn xong, mệnh phụ lại thỉnh hai người hướng về hướng Đông và hướng Tây giao bái, đến lúc đấy mới xong lễ hợp cẩn.

Đến khi các mệnh phụ đi ra hết Chỉ Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôn lễ cổ đại thật sự rất mệt, may mà nàng không phải người chịu nhiều sức ép nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play