“Đông cách cách thỉnh đi lối này.” Thái giám dẫn đường đương nhiên biết đây là cách cách sống trong cung từ nhỏ, rất ân cần dẫn đường cho Chỉ Lan.

Đón nhận các ánh mắt ghen tị xung quanh, Chỉ Lan bình tĩnh đi theo tiểu thái giám, nàng không phải người thích dùng đặc quyền, nhưng người khác đã nhận định nàng thích dùng đặc quyền thì nàng không việc gì phải giải thích.

Nhìn cảnh sắc xa lạ chung quanh, Chỉ Lan có chút hoảng hốt, tuy nàng tiến cung đã nhiều năm, nhưng phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong Cảnh Nhân Cung Aka Sở và Ngự hoa viên, đây là nơi nàng chưa từng tới.

Sau khi qua vòng sơ tuyển, nàng cùng các tú nữ khác được sắp xếp ở trong Chung Túy Cung, kiếp này Chỉ Lan chưa từng tiếp xúc với các tiểu cô nương cùng lứa, vì vậy lần ở chung này có thể nói là một trải nghiệm đáng nhớ.

Vấn đề ở chỗ các tú nữ đa phần đều có kiểu bằng mặt không bằng lòng, vì thế Chỉ Lan cũng không thân thiết với ai, chỉ biết chú ý chuyện bản thân. Các tú nữ kia cũng biết Chỉ Lan là kình địch, có ý tứ cô lập nàng, chỉ là không thể hiện quá rõ ràng.

Trong số các tú nữ, có một người không thể không nhắc đến là Quách Lạc La thị, Chỉ Lan không biết tên cô ta là gì, chỉ biết ama cô ta là một tá lĩnh của Tương Hoàng Kỳ. Đông Quý phi từng ám chỉ với Chỉ Lan, Quách Lạc La thị này về sau sẽ là “tỷ muội tốt” với nàng, vì thế Chỉ Lan tương đối chú ý đến cô ta. Nhưng hai người không chung một kỳ, ít cơ hội bắt chuyện.

Gương mặt Quách Lạc La thị rất rạng rỡ, diện mạo sáng ngời, dáng người đầy đặn gợi cảm, nếu dùng một loài hoa để hình dung, chỉ hoa hồng mới xứng đáng với khí chất của cô ta.

Chỉ Lan thuộc Hán Quân Kỳ, sau vòng sơ tuyển mấy ngày mới đến lượt nàng. Hôm đấy, địa điểm không còn là Ngự hoa viên, mà là ở hậu điện Khải Tường Cung. Tú nữ hai kỳ đứng xếp hàng trong điện, chờ thái giám tuyên triệu.

Có mấy tú nữ rất căng thẳng, lại không dám giằng khăn tay như ngày thường, chỉ có thể cúi đầu, nhìn mũi hài. Chỉ Lan đứng hàng đầu một nhóm, đợi thái giám gọi tên, nàng mới ung dung quy củ tiến lên trước.

“Đông thị Chỉ Lan khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường.” Hôm nay Đông Quý phi không xuất hiện để tránh dèm pha, Chỉ Lan đã biết từ trước.

Thuận Trị nhìn thiếu nữ đi đứng từ tốn ở dưới, nhớ mang máng lần đầu tiên nhìn thấy thì cô nương này vẫn chỉ là một cục bột nhỏ, tròn vo như một quả cầu tuyết, mới mười năm mà đã trưởng thành thế này.

“Trẫm nghe nói ngươi có sở trường nữ công, thêu một đôi hoa mai đi.” Thuận Trị không muốn làm khó Chỉ Lan, cũng không muốn Chỉ Lan biểu hiện tài nghệ, đây là con dâu định trước rồi, sở trường gì có con trai ông ấy biết là đủ, những người khác không có tư cách xem.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Chỉ Lan lùi sang một bên bắt đầu thêu hoa mai, nàng thêu đã rất thành thạo, không gặp chút khó khăn nào. Hoàng hậu tiếp nhận bức thêu do thái giám dâng lên, hài lòng gật đầu.

“Lưu thẻ bài.” Thuận Trị kết luận, đến giờ phút này ông ấy thực sự chán ngấy việc tuyển tú, tuy trước mắt đều là những cô nương yểu điệu, trẻ trung lại xinh đẹp, nhưng ông ấy không có chút hứng thú nào.

Chỉ Lan về Chung Túy Cung thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất cung chờ thánh chỉ, vừa ra đến cửa liền gặp tiểu thái giám đến tìm nàng.

“Thỉnh an Đông cách cách, nô tài là Tiểu An Tử trong phủ Tam Aka, là Tam Aka phái nô tài tới tìm cách cách.”

“Là ngươi đấy ah, Tam Aka có chuyện gì sao?” Chỉ Lan nhận ra thái giám này, hắn cũng là người được Huyền Diệp tin dùng.

“Tam Aka thỉnh Đông cách cách đến Aka Sở một chuyến, sau đó sẽ hộ tống cách cách hồi phủ.” Huyền Diệp tuy đã xuất cung xây phủ, nhưng vì trong cung cũng không có thêm Aka nào ra đời, nên vì vậy chỗ của hắn trong Aka Sở vẫn được giữ nguyên, Huyền Diệp vẫn thường xuyên vào cung ở trong Aka Sở.

“Uh.” Ở trong cung không thể tùy tiện đi theo một thái giám lạ mặt, nhiều khả năng sẽ rơi vào một cái bẫy kinh khủng. Huyền Diệp cũng nghĩ đến điều đấy nên mới phái Tiểu An Tử đi.

Chỉ Lan vào Aka Sở liền thấy Huyền Diệp đang luyện chữ, “Lan nhi, em tới rồi.” Huyền Diệp buông bút, nâng Chỉ Lan đang chuẩn bị thỉnh an.

“Biểu ca!” Chỉ Lan mới thỉnh an được một nửa đã bị kéo lên, đành phải dẩu môi lên án Huyền Diệp.

“Với tôi mà còn cần hành lễ sao? Đã nói bao nhiêu lần em vẫn không chịu nghe lời.” Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan ngồi xuống ghế.

“Biểu ca, mọi người vẫn nói ‘lễ nhiều không ai trách được’.” Chỉ Lan phản đối.

“Em hay ngụy biện lắm, em thích hành lễ thì chiều em vậy, nhưng khi không có người ngoài không được hành đại lễ.” Huyền Diệp biết Chỉ Lan ngại có người nào nhìn thấy nên mới kiên trì hành lễ.

“Dạ biết.” Chỉ Lan gật đầu.

“Hôm nay tuyển tú thế nào? Có ai bắt nạt em không?” Huyền Diệp biết hôm nay đến lượt Chỉ Lan phục tuyển, vừa tan triều liền về Aka Sở ngồi chờ, muốn biết Chỉ Lan phục tuyển thế nào.

Thật ra hắn toàn lo thừa, Chỉ Lan đã là đích phúc tấn chỉ định cho hắn từ lâu, Thuận Trị sẽ không làm khó Chỉ Lan, những người khác càng không dám bắt nạt Chỉ Lan.

“Tuyển tú tốt lắm ạ, Hoàng thượng bảo em thêu một đôi hoa mai, Hoàng hậu nương nương xem xong cũng rất hài lòng!” Chỉ Lan cảm thấy khả năng thêu của mình rất được, “Không có ai bắt nạt em, biểu ca anh đừng lo lắng, hơn nữa, em là người dễ bị bắt nạt sao?”

Huyền Diệp không trả lời, hắn cảm thấy Chỉ Lan là người rất vô tư, từ nhỏ đã được hắn che chở, không hiểu lòng người hiểm ác, lại càng không thủ đoạn như những nữ nhân khác.

“Uh, Lan nhi thông minh nhất.” Huyền Diệp đã quen khích lệ Chỉ Lan, hắn phát hiện chỉ cần khen một câu, hai mắt Chỉ Lan sẽ sáng long lanh, hắn rất thích dáng vẻ đấy.

Quả nhiên, Chỉ Lan lộ vẻ hưng phấn, “Biểu ca, em đã thấy Quách Lạc La thị.”

Từ nhỏ Chỉ Lan đã thích báo cáo với Huyền Diệp chuyện như kiểu hôm nay gặp ai, ngày mai thấy ai, Huyền Diệp sẽ dạy Chỉ Lan phải đối phó thế nào, vì thế nghe Chỉ Lan nhắc tới Quách Lạc La thị Huyền Diệp cũng không lạ.

“Lan nhi ghen sao?” Hiển nhiên Huyền Diệp cũng biết trắc phúc tấn của hắn là ai.

“Ai ghen chứ, em thấy biểu ca thật may mắn.”

Biết Chỉ Lan khẩu thị tâm phi, Huyền Diệp cũng không vạch trần. “Tôi đã điều tra về Quách Lạc La thị, nghe nói cũng thật thà, em không cần lo lắng, sau này vào phủ, nếu cô ta không an phận, em toàn quyền xử lý, nếu xử lý không được thì giao cho tôi, không thể chủ quan.”

“Biểu ca em biết rồi, cô cô đã dạy bảo em rồi, em sẽ không để anh bị người khác chê cười.” Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp đúng là coi nàng như con gái rồi, lời đấy mà cũng nói ra được, để người khác nghe thấy thì nàng đúng là hồng nhan họa thủy.

“Được rồi, biểu ca mặc kệ, giao hết cho em.” Thôi thì khích lệ, Huyền Diệp trải qua giấc mộng kia, đương nhiên biết lòng dạ nữ nhân hiểm độc, hắn làm sao dám yên tâm đặt Chỉ Lan vào giữa bầy sói. Tuy là nhận lời miệng, nhưng lòng vẫn thầm nghĩ phải phái thêm người đi bảo vệ Chỉ Lan.

“Vâng, thế mới được.” Chỉ Lan vừa lòng, mục tiêu của nàng là trở thành một nữ nhân xứng đáng với Huyền Diệp, bằng không đã chẳng cố gắng như vậy, nếu dựa dẫm vào sự bảo vệ của Huyền Diệp, tình cảm sẽ dần bị những sự phiền lòng bào mòn. Lúc đầu có thể Huyền Diệp cảm thấy cam tâm tình nguyện, lâu dài sẽ thấy nàng là gánh nặng, nàng sẽ không để chuyện đó phát sinh.

Vì thế hai người lại một lần lệch tần sóng, may là xuất phát điểm vẫn là muốn điều tốt cho đối phương, vì thế không đến nỗi không thể giao tiếp.

“Một lát nữa tôi sẽ đưa em về, nhiều khả năng là, khụ khụ, trước ‘chuyện kia’ không thể gặp nhau.” Huyền Diệp ngượng ngùng một cách hiếm hoi.

“Chuyện kia?” Chỉ Lan nghĩ một lát, chắc là nói trước hôn lễ, nhưng biểu ca lúc này thật là đáng yêu.

“Uh, vì thế mới tìm em để nói qua về chuyện trong phủ.” Huyền Diệp không có ý định nói chuyện mất hứng đấy vào đêm động phòng hoa chúc.

“Biểu ca thật tốt!” Chỉ Lan chỉ còn thiếu nước tặng Huyền Diệp card “người tốt”, trên đời này có người chồng nào tri kỉ như vậy sao, nàng thật sự rất hạnh phúc.

“Hiện tại trong phủ chỉ có một trắc phúc tấn, hai cách cách, hai cách cách kia đã bị Nữu Hỗ Lộc thị dạy dỗ đến nơi đến chốn, có thể nói là Nữu Hỗ Lộc thị nói gì nghe nấy. Về phần Nữu Hỗ Lộc thị, cô ta là người có thủ đoạn, em phải cẩn thận một chút, nhưng chắc chắn cô ta không dám bất kính công khai với em, có điều ngấm ngầm thì phải đề phòng.”

Huyền Diệp phân tích đơn giản mấy cô kia, cũng không nhiều thông tin, nhưng đối với người chưa biết gì như Chỉ Lan thì thế đã là rất tốt rồi.

“Cám ơn biểu ca.” Chỉ Lan thật lòng cảm tạ.

“Chỉ cám ơn suông thôi sao?” Huyền Diệp hỏi ngược lại.

Chỉ Lan biết Huyền Diệp yêu cầu mát xa, nàng thức thời đứng lên, đi vòng ra sau lưng Huyền Diệp, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn. Huyền Diệp thở phào nhẹ nhõm, đã rất nhiều ngày không được hưởng thụ sự chăm sóc của tiểu biểu muội, hắn thật sự không chịu đựng nổi.

Chỉ Lan hồi phủ cũng chỉ chờ thánh chỉ, bởi vì là đích phúc tấn của Quận vương, nên chắc thánh chỉ sẽ đến sớm, không phải ngày mai chính là ngày kia. Tối hôm đó, Hách Xá Lí thị cầm một quyển tranh đi tới phòng Chỉ Lan.

“Ngạch nương còn việc chưa nói với con.” Hách Xá Lí cũng có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ đến sau này còn phải dạy cả con gái nhỏ, bà lại bình tĩnh, “Con phải chú ý học những điều được vẽ trong quyển tranh này, học tốt Tam Aka sẽ càng thêm yêu thương con.”

Đương nhiên Chỉ Lan biết quyển tranh đấy là gì, nhưng nàng vẫn cố tỏ vẻ ngây thơ không biết gì chờ Hách Xá Lí thị nói tiếp.

“Đây là đôn luân chi lễ, con đừng e thẹn, không biết có thể tới hỏi ngạch nương, tối nay con xem đi, ngày mai ta sẽ dạy cụ thể hơn.” Vì tiền đồ của nữ nhi, Hách Xá Lí thị gạt bỏ nỗi ngại ngùng, không có người đàn ông nào thích khúc gỗ trên giường, bà nhất định phải chỉ dạy con gái chu đáo

“Nữ nhi đã biết.”

Hách Xá Lí thị đi rồi, Chỉ Lan tùy tiện giở quyển tranh kia ra, hình vẽ tương đối đơn giản, ngoài tư thế thì không diễn tả được gì, nếu là người không biết gì nhìn thấy, chắc cũng chẳng hiểu tranh vẽ gì.

Chỉ Lan cũng không bài xích, nàng đã có sách giáo khoa cho vấn đề này từ lâu, không cần đến thứ này. Nhưng để thể hiện là chưa biết gì, vẫn cần nghĩ mấy câu để đi hỏi Hách Xá Lí thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play