Lời nguyền ngàn năm đánh không lại tình yêu thật lòng của em, thời điểm ánh sang chiếu khắp mặt đất, trái tim anh ngập tràn nụ cười em, thế giới
của anh bởi vì em mà đầy đủ, bởi vì em mà rực rỡ …
--- ------ -----
Khi tỉnh lại Thu Lăng, phát hiện mình nằm ở trên bờ cát.
Cô vươn tay, nắm một vốc cát, để mặc cho nó từ giữa ngón tay mình chảy xuống.
Chói mắt quá! Ánh mặt trời!
Cô rời đi thế giới hắc ám, trở lại thế giới hiện thực rồi.
Hắn tại sao để cô trở lại?!
Hắn và Tiểu Ma ở nơi đó có vấn đề gì không? Ngày sau cô còn có cơ hội nhìn thấy bọn họ không?
Cô làm sao lại nhớ tới Dạ Ma, chẳng lẽ chỉ vì hắn lớn lên đẹp trai?
Cô đoán hắn không phải là người đàn ông tuấn tú nhất, đây chỉ là nguyên nhân phụ, quan trọng hơn là, bọn họ có sự liên hệ với nhau trong chỗ u
minh kia.
Mặc dù hắn rất lãnh khốc vô tình, nhưng cô vẫn tin hắn còn có thể cứu chữa!
Cô cũng rất nhớ Tiểu Ma, không biết được hiện tại bọn họ có ổn hay không?
Khi đó thiên diêu địa chấn, tại sao hắn không cùng cô cùng một chỗ mà rời khỏi?
Hai thế giới này sao xa xôi, cũng không phải là máy bay, xe lửa, tàu
điện ngầm có thể tới, về sau, bọn họ có phải không có ngày gặp lại hay
không?
Cô muốn về nhà, muốn xem nơi bản thân từ nhỏ lớn lên,
có lẽ sau khi cô về nhà, nằm ở trên giường ngủ thì hắn lại xuất hiện
trong mộng của cô.
Thu Lăng từng bước từng bước đi về phía đường về nhà.
Ban đêm, Thu Lăng thật vất vả mới đi đến cửa nhà cô, cũng gặp thím Vương.
"Con không phải quỷ, con là người, thím Vương, nếu không thím có thể sờ da của con, con có nhiệt độ."
Thím Vương quay ngược lại vài thước, nghe cô nói như vậy, chỉ dám đi về phía trước một chút xíu.
Thu Lăng lại một lần nữa hướng bà nói: "Con thật sự chính là Thu Lăng, quỷ sẽ xuất hiện ở ban ngày sao?"
Nghe được cô nói như vậy, thím Vương mới lại dũng cảm đi về phía trước.
Thím Vương dũng khí hăm hở sờ soạng trên người cô, xác định thật sự có nhiệt độ thì bà mới thở dài một hơi.
"Thu Lăng, xin lỗi con, ba mẹ con nói con chết rồi, cho nên thím mới nghĩ con là quỷ."
"Ba mẹ con đang ở đâu ạ?"
"… Trại tạm giam."
Mặc kệ bọn họ đã từng làm chuyện gì đối với cô, bọn họ dù sao cũng là
người thân duy nhất của cô, cô muốn đi thăm bọn họ, có lẽ bọn họ cũng sẽ vui mừng khi gặp cô.
***
Trại tạm giam
Thu Lăng xin gặp mặt, giờ phút này cô chờ đợi thấy cha mẹ minh.
Diệp Tham cùng Giang Vũ vừa chạy đi ra, nhìn thấy Thu Lăng, không nhịn được sợ hết hồn.
"Con không chết?!"
Thu Lăng chỉ ống nói, muốn họ cầm lên.
Diệp Tham vội cầm ống nói lên, nhắm đầu vào liền hỏi cô: "Làm sao con không có chết?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, ba, mẹ, con bảo lãnh hai người ra ngoài có được hay không?"
"Không được! Bên ngoài bọn cho vay đuổi theo chúng ta rất hung, chúng
ta đợi tại bên trong là tốt rồi, Thu Lăng, nếu như con muốn cứu ba mẹ ra ngoài, trước hết giúp ba mẹ trả hết nợ cho bọn cho vay, như vậy ba mẹ
đi ra ngoài mới sẽ không bị người ta chém!"
"Ba mẹ thiếu bao nhiêu tiền?"
"Mấy chục triệu mà thôi."
"Con phải đi nơi nào tìm ra số tiền này?"
"Con tự tìm cách đi! Bất luận khi rượu nữ, vũ nữ, hoặc là kỹ nữ cũng
không sao, chỉ cần có thể kiếm tiền giúp chúng ta trả nợ là tốt rồi."
Nuôi con gái chính là thời điểm cần có thể dùng, mẹ của cô Giang Vũ cũng cướp lấy ống nói nói với cô: "Thu Lăng, hi vọng của chúng ta đang ở
trên người con, con nhất định phải kiếm tiền nhanh một chút, trả nợ cho
chúng ta, con phải hiểu được báo ân, ba mẹ nuôi con lớn như vậy rất vất
vả mà."
Cha mẹ cô đã bất trị, bọn họ hoàn toàn không quan tâm mấy ngày này cô đã có chuyện gì, trong lòng chỉ có một chữ TIỀN.
Cô đau lòng rời đi, không để ý tới cha mẹ kêu gào sau lưng.
Cô cảm thấy thế giới hắc ám cũng không phải thực sự hắc ám, thực sự hắc ám chính là trái tim con người ...
***
Một tháng sau,
Bất kể cô ngủ thế nào, hắn cũng không có lại hiện ra trong mộng của cô, truy đuổi cô.
Hắn, đã xảy ra chuyện sao?
Thu Lăng bị tin tức trên báo hấp dẫn, "Ở Ai Cập, phía Bắc sông Nile,
đáy vùng tam giác Địa Trung Hải phát hiện một quan tài đá, chủ nhân của
hòm đá này có thể là một quốc vương trẻ tuổi đã qua đời, bởi vì ở quá
sâu, trước mắt còn ở đáy biển sâu!"
Nội tâm của cô khát vọng trông thấy cỗ thạch quan kia!
Cô cảm giác mặt mình của ẩm ướt, cô đưa tay vuốt mặt, mới phát giác lệ rơi không ngừng.
Cô đang vì cái động vật máu lạnh đó rơi lệ à. . . . . .
Làm sao có thể. . . . . . Hắn chỉ sẽ khi dễ cô!
Nhưng cô muốn thấy tòa thạch quan, rất muốn, rất muốn. . . . . . Tới đất Trung Hải đi một chuyến đi.
Nội tâm có cái ý nghĩ này, cô bắt đầu liều mạng tìm công việc kiếm
tiền, trong lòng của cô chỉ có một ý tưởng, cô phải đi Địa Trung Hải.
Cô phải tới nơi nào đây, bởi vì, tựa hồ có một thanh âm đang gọi cô. . . . . .
***
Ba tháng sau
Thu Lăng đi tới trại tạm giam thăm cha mẹ lần nữa.
"Thu Lăng, con có đem đủ tiền đi trả nợ hay chưa?" Diệp Tham nóng ruột hỏi.
"Không có, cha, mẹ, con tới là tạm biệt hai người."
"Con đi đâu?"
"Con muốn đi Địa Trung Hải!" Mấy ngày nay cô ngày đêm cực khổ làm việc, chính là vì một chuyến đi Địa Trung Hải.
"Con có tiền đi du lịch, không bằng đem tiền kia trả cho món nợ ba mẹ!"
Thu Lăng hít một hơi, không còn nhẫn nại mà nói: "Món nợ các người là
động không đáy, bất kể con giúp thế nào đều vô dụng, con phải đi tìm bầu trời của chính mình."
"Đứa con gái bất hiếu!" Diệp Tham tức giận nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT