Trong nhà kho cũ rách, Tăng Tĩnh Ngữ bị người ta ‘tiện tay’ ném trên nền xi măng như đồ bỏ đi, Lý Phát đứng ở bên cạnh, kéo kéo quần áo Tăng Tĩnh Ngữ, một bên kéo một bên kêu la: "Mày nói, dáng người cô gái này quả thật rất nỏng bỏng, nếu không phải cô ta đắc tội với chị của tôi, tôi sẽ không không biết
thương hoa tiếc ngọc như bây giờ, mà là nâng niu nhẹ nhàng với cô ta."
Đồng bọn ở một bên phụ họa: "Cũng không phải, chị Lý không phải đã nói rồi
sao, cô ta cùng viện trưởng kia léng phéng, không trước thì sau chúng ta cũng xem thôi, có thể làm viện trưởng si mê, nói không chừng công phu
trên giường rất tốt, nếu không chúng ta trói cô ta lại, sau đó làm cho
tỉnh lại, nửa chết nửa sống như vậy làm rất không nhiệt tình."
"Chủ ý này không tệ, càng cay ta càng thích." Đang khi nói chuyện, hai người tìm được một sợi dây đem Tăng Tĩnh Ngữ trói chặt, hơn nữa trước khi
trói còn cởi hết quần quần áo trên người của cô, chỉ chừa lại quần áo
lót mà thôi, tên đồng bọn muốn cới hết, nhưng Lý Phát nói để lại một
chút sẽ có cảm giác kích thích hơn.
Trói kỹ người xong xuôi, hai
người bọn hắn lập tức lấy thuốc làm Tăng Tĩnh Ngữ tỉnh lại, khi Tăng
Tĩnh Ngữ tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vả lại bên tai truyền đến giọng nói đàn ông xa lạ: "Phát ca, cô ta tỉnh rồi, anh mau tới."
Nghe vậy Tăng Tĩnh Ngữ lập tức cảnh tỉnh, hơn nữa ánh mắt sắc bén mãnh liệt
quét về phía hai người nôn nóng trước mặt, hai người bị ánh mắt hung ác của cô làm cho sững sờ, ngay sau đó lại tự cười lạnh nói: "Như thế nào, mát mẻ không, một lát nữa anh đây sẽ làm cho em càng mát mẻ hơn." Nói
xong cũng trực tiếp bổ nhào đên trên người Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Tĩnh Ngữ
giật mình nhảy dựng, làm bộ kinh hoảng kêu to các anh là người ai, các
anh muốn làm gì, nhưng sau lưng đang vụng trộm lưu loát mở dây.
Hai người kia thấy phản ứng của Tăng Tĩnh Ngữ cũng giống như trong tưởng tượng của bọn họ, không cưỡng nổi đắc ý cười lớn.
Lý Phát nói: "Hiện tại biết sợ rồi sao, lúc khi dễ chị của anh đây sao lại không biết sợ, mọi chuyện không phải cũng đã rồi rồi sao, giả bộ thanh
cao cái gì, em phải phục vụ lão gia đây thật tốt, nói không chừng anh
đây còn có thể tha cho em một mạng, em đừng có rượu mời không uống chỉ
thích uống rượu phạt, thứ anh đây có chính là biện pháp giết em đấy."
Vừa nói xong, anh còn đưa bàn tay về phía bộ ngực của Tăng Tĩnh Ngữ,
cách lớp áo ngực nặng nề vuốt ve.
Tăng Tĩnh Ngữ hết sức chịu đựng kích động muốn ói, cắn hàm răng thật chặt, lòng nói không thể kích động không thể kích động, trên người hắn ta có súng. Hung hăng hít sâu một
hơi, cô lập tức đổi mặt, lộ ra một nụ cười mập mờ mười phần quyến rũ
nói: "Em chính là một người rất thức thời, anh trai có thể nói cho em
biết chị gái em đã đắc tội là ai không, em sẽ đi xin lỗi."
"Hừ"
Lý Phát khinh thường phát ra một giọng mũi nặng nề, giơ tay lên liền cho Tăng Tĩnh Ngữ một cái tát nói: "Chị của tao chính là người mang thai
ngoài tử cung bị sinh non, Lý Hà, thế mà cô lại rủa chị tôi tuyệt tử
tuyệt tôn, chắc cô chán sống rồi." Dứt lời lại cho Tăng Tĩnh Ngữ thêm
một cái tát, sau đó hung ác nắm tóc cô, để cô đối mặt với mình.
Tăng Tĩnh Ngữ đau đến mức nghĩ sẽ đá chết hắn, lòng nói TMD chị mày là tiện
nhân, mày còn đê tiện hơn so với chị mày, chỉ là ngoài miệng không thể
không xin tha nói: "Đại ca, anh hiểu lầm, em là bác sĩ, sao lại có thể
nguyền rủa bênh nhân tuyệt tử tuyệt tôn được chứ, em chỉ nói với chị anh không thay băng, không thay dịch truyền sau này cũng không cần nhập
viện nữa, bởi vì không thể mang thai cũng không thể sinh non được, đó là vì em muốn giữ cô ấy lại, đàn ông các anh không có sanh con làm sao
hiểu được sanh non đối với thân thể phụ nữ tổn thương như thế nào,
thương gân động cốt còn phải mất một trăm ngày mới có thể bình phục,
huống chi còn là sanh non, chị của anh gấp gáp muốn xuất viện như vậy,
em có thể không dùng lời kích thích để kích thích cô ấy ở lại đổi thuốc
hay sao, hơn nữa em thật sự không có nguyền rủa chị anh tuyệt tử tuyệt
tôn, không tin anh gọi điện thoại hỏi chị anh thử xem."
Lý Phát
nghe Tăng Tĩnh Ngữ bình tĩnh giải thích, cảm thấy cô không có dấu hiệu
nói láo, dĩ nhiên, chủ yếu nhất là Lý Hà cũng không có đem chuyện trước
kia Tăng Tĩnh Ngữ đắc tội với cô nói ra, chỉ nói rủa cô tử tuyệt tuyệt
tôn mà thôi, cho nên theo bản năng anh lựa chọn tin tưởng Tăng Tĩnh Ngữ, dĩ nhiên còn có một nguyên nhân là anh lúc này đã □ hồi tâm rồi. Vì vậy giọng nói cũng hòa hoãn xuống, nói: "Như vậy anh đây sẽ tạm tha cho em, chỉ là. . . . . . . . . . . . . . ." Vừa nói vừa đưa tay sờ ngực Tăng
Tĩnh Ngữ một cái, "Em phải cùng anh em bọn anh chơi đùa một chút."
Nghe vậy, Tăng Tĩnh Ngữ cười ha ha nói: "Anh trai à, cổ em rất ngứa, anh xem giúp em một chút." Dây chuyền trên cổ của cô là một máy báo động, chỉ
cần vừa đụng là cảnh sát quân đội có thể nhận được tin tức, đây là lần
đầu cô làm nằm vùng ở bệnh viện, cảnh sát vì an toàn của cô nên bố trí,
trong lúc nhất thời vội cô quên lấy, không ngờ trong lúc thi hành nhiệm
vụ không có chút tác dụng gì, sau khi nhiệm vụ kết thúc lại có thể cứu
cái mạng nhỏ của cô.
Lý Phát thấy Tăng Tĩnh Ngữ phối hợp như vậy, trong bụng không khỏi mừng rỡ, đưa ra sờ sờ cổ của Tăng Tĩnh Ngữ một
chút, ngón tay mang theo vết chai, dọc theo dây chuyền của cô không
ngừng chà sát xung quanh, Tăng Tĩnh Ngữ nhẹ nhàng nói: "Anh trai à, anh
có cảm thấy dây chuyền của em đẹp mắt không, còn em có đẹp hay không."
Lý Phát sờ sờ sợi dây chuyền, nói: "Đương nhiên là em đẹp rồi."
Tăng Tĩnh Ngữ kiều mỵ cười cười, rồi hướng tên bên cạnh đang chảy nước miếng nói: "Vị anh trai kia, anh phải cùng nhau chơi đùa với chúng tôi, nhiều người chơi mới vui."
Trong lòng người kia nhẫn nhịn đã rất ngứa
ngáy khó chịu, vừa nghe như vậy trong lòng vui mừng nở hoa, đi lên phía
trước bổ nhào lên người Tăng Tĩnh Ngữ. Lúc này Tăng Tĩnh Ngữ đã sớm mở
dây trói trên người mình ra rồi, cô kéo dài thời gian như vậy là bởi vì
trên người hai người này đều có súng, nếu như cô tùy tiện hành động,
nhiều nhất chỉ có thể giải quyết cái tên trước mặt mà thôi, cùng lúc đó
tên bên cạnh sẽ có thời gian rút súng bắn chết cô, đây là điều cô học
được lúc tham gia huấn luyện, giờ khắc này cô vô cùng cảm tạ mình đã
từng đã tham gia cuộc thi tuyến chọn nữ bộ đội đặc chủng.
Chỉ
thấy người nọ vừa đến gần, cô lập tức nhấc chân đá về phía hắn, mà tay
cũng đưa qua bên hông Lý Phát, ngón tay linh hoạt chuyển một cái, liền
đem khẩu súng bên hông Lý Phát kéo ra ngoài, trong miệng kêu to: "Không
được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ nổ súng." Âm thanh đã không còn nũng
nịu kiều mị như vừa rồi, có chăng là giọng nói cứng rắn cương nghị chẳng khác nào nam nhân đại trượng phu.
Hai người kia thấy thủ pháp
Tăng Tĩnh Ngữ lưu loát như thế, cũng biết cô không phải người bình
thường, lập tức nghĩ đến Lý Hà đã bị theo dõi. Vội vàng giơ tay lên nói
đầu hàng nói: "Chúng tôi bất động." Nhưng trong lòng lại nghĩ tới muốn
động thủ, cố gắng dời đi lực chú ý của Tăng Tĩnh Ngữ, mặt không biến sắc đến gần Tăng Tĩnh Ngữ.
Tăng Tĩnh Ngữ không lơ là giống bọn họ,
trực tiếp nổ súng bắn trúng chân Lý Phát, sau đó lại lập tức chỉa súng
về phía tên đồng bọn kia nói: "Cậu đem súng ném qua đây, nếu không tôi
sẽ bắn chết cậu."
Lý Phát bị bắn ngã xuống đất, cả khuôn mặt đều
lộ ra vẻ đau đớn, tên đồng bọn kia thấy thế không dám hành động thiếu
suy nghĩ, nhanh chóng đem súng ném qua bên kia, người nọ vốn định thừa
dịp ném súng đánh bất ngờ, nhưng không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ độc ác bay
thẳng đánh tay phải của hắn làm cho bị thương, người nọ nhất thời liền
đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tăng Tĩnh Ngữ muốn mặc quần áo, dù sao một hồi cảnh sát tới bộ dạng của mình như vậy cũng
không tốt, nhưng bây giờ lại không thể phân tâm, trong lòng hết sức rối
rắm, liền hung hăng đá Lý Phát trên đất nói: "Ngươi, cầm điện thoại ra
ngoài, ấn số 138. . . . . . . . . . . . ., sau đó khai báo mọi chuyện."
Ngay từ lúc máy báo động vang Thiệu Tuấn cũng biết Tăng Tĩnh Ngữ đã xảy ra
chuyện, hơn nữa đã thông qua máy định vị trên cổ Tăng Tĩnh Ngữ tìm
phương hướng, lúc này cũng đang trên đường tới, vừa nghe thấy điện thoại vang lên, xem chừng có thể là nghi phạm gọi đến, lập tức ý bảo nhân
viên cảnh vụ bắt tần số của điện thoại, sau đó mới mở máy lên nghe.
"A lô, Thiệu Tuấn." Nghe được giọng nói trong trẻo Tăng Tĩnh Ngữ bên kia truyền đến, trong lòng Thiệu Tuấn thở phào một hơi.
"Em có sao không, anh sắp tới nơi rồi."
"Em không sao, chỉ là. . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ biết điện thoại
nhất định có người nghe lén, cho nên có chút ngượng ngùng không nói mình có mặc quần áo, chỉ nói: "Chỉ là em đang ở trong nhà kho bỏ hoang ở
ngoại ô phía tây, chính là vị trí mà các anh bắt được, chỉ là đến lúc đó anh một mình vào đây trước."
Thiệu Tuấn vừa nghe, trong lòng
chợt căng lên: "Em làm sao vậy." Đồng thời, người ngồi ở bên cạnh Thiệu
Tuấn âm thầm trao đổi ánh mắt một chút, Thiệu Tuấn là bạn trai Tăng Tĩnh Ngữ, chỉ có thể một mình anh đi vào nhất định là đã xảy ra chuyện.
Tăng Tĩnh Ngữ không nói nhiều, chỉ nói em không sao, các anh mau lại đây.
Thiệu Tuấn nói, vậy em chớ cúp máy, cho đến khi anh đến mới thôi, Tăng Tĩnh Ngữ nói xong.
Sau đó liền lâm vào trạng thái chờ đợi, bởi vì tính cảnh giác của Tăng Tĩnh Ngữ khá cao, trong lúc đó hai người kia cũng không dám hành động thiếu
suy nghĩ. Mười mấy phút sau, điện thoại di động đột nhiên phát ra tin
tức nhắc nhở, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức nghĩ tới chắc là Trương Minh bên kia nhắn tin tới rồi. Vì vậy đối với Thiệu Tuấn nói: "Điện thoại di động
của bọn hắn có tin nhắn, em xem trước vậy, đoán chừng là có tin tức
trọng đại, các anh còn bao lâu nữa mới đến."
Lúc đó Thiệu Tuấn
đã thấy cửa chính của nhà kho bỏ hoang, nghĩ thầm mình đã đến cũng sẽ
không xảy ra chuyện gì, liền đồng ý cô cúp điện thoại.
"Ngươi, đem tin nhắn mở ra." Tăng Tĩnh Ngữ vừa đá Lý Phát trên đất một cước, vừa ra lệnh.
Lý Phát đầu tiên là cúp điện thoại, điện thoại di động biến thành trống
không, phía trên biểu hiện tra xét, xác định chắc chắn, Trương Minh vẫn
luôn dùng hình thức nhắn tin để giữ liên lạc, xem xong lập tức xóa đi,
tuyệt đối không lưu lại dấu vết, trong lòng Lý Phát nắm chắc, không dễ
dàng mở ra, chỉ ngẩng đầu nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, lại nghiêng đầu nhìn sang
đồng bọn đang quỳ bên cạnh, sử dụng ánh mắt ý bảo hắn mở không ra.
Tăng Tĩnh Ngữ lập tức cho rằng đây là tin nhắn có chứa nôi dung tin tức quan trọng, nếu không bọn họ sẽ không lộ ra bộ dáng này, lập tức liền có vẻ
kích động, tay còn lại lập tức đoạt lấy di động, nhưng không ngờ tên
đồng bọn kia thừa dịp Tăng Tĩnh Ngữ phân tâm đánh lén cô, cô theo bản
năng nổ súng, nhưng lại nổ vô ích, ngay sau đó cả người ngã nhào trên
đất.
Lúc này Thiệu Tuấn đã đến cửa, bởi vì lúc trước Tăng Tĩnh
Ngữ phân phó, cho nên những người khác ở lại bên ngoài, chỉ có một mình
Thiệu Tuấn đi vào, vừa tới cửa, anh đã nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ nằm trên
xuống đất, ba chân bốn cẳng xông lên phía trước, rút súng bắn thẳng đến
đụng tên đồng bọn đang đi về phía Tăng Tĩnh Ngữ, đem người nọ hạ gục tại chỗ.
Tuy nhiên anh lại không chú ý tới Lý Phát đã cầm điện thoại di động, lúc này hắn đã thủ tiêu tin tức thành công, hơn nữa thuận lợi
cướp súng trong tay Tăng Tĩnh Ngữ, hắn lập tức chỉa súng vào tim Tăng
Tĩnh Ngữ, Thiệu Tuấn theo bản năng kéo Tăng Tĩnh Ngữ về phía mình, nhưng bản thân không may mắn trúng một phát đạn, Lý Phát biết cho dù chạy ra
bên ngoài thì cũng đã bị bao vây, sẽ bị áp chế. Cho nên không tiếp tục
nổ súng nữa, hắn lệnh bọn họ không được nhúc nhích.
Tăng Tĩnh Ngữ hướng ra bên ngoài hô to, lập tức gọi xe cứu thương, nếu không liền đem người kia đánh chết.
Hai người vẫn ôm nhau nằm trên mặt đất, Thiệu Tuấn đem Tăng Tĩnh Ngữ đè ở
phía dưới thật tốt, không muốn bộ dáng bây giờ của cô để cho người khác
nhìn thấy. Lý Phát cho là mình đã bắn trúng Thiệu Tuấn, nhưng trên lưng
anh nửa một chút vết máu cũng không có, xem chừng là đã mặc áo chống
đạn, lập tức lại vung cái ghế sắt lên, muốn đập đầu Thiệu Tuấn.
"A! ! ! !" Tăng Tĩnh Ngữ chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Phát lấy ghế sắt đập đầu Thiệu Tuấn, khàn giọng kiệt lực kêu một câu. Cùng lúc đó, súng bắn
tỉa ở phía ngoài vừa đúng chuẩn bị xong, trực tiếp nhắm ngay đầu Lý
Phát, bắn gục tại chỗ, trong kho hàng quanh quẩn tiếng kêu rên của Tăng
Tĩnh Ngữ.
Sau đó, cảnh sát tìm được điện thoại di động, tìm
chuyên gia đặc biệt về tin tức khôi phục tin nhắn trong đó, hơn nữa đêm đó thành công đem đoàn người Trương Minh bắt được.
Mà Thiệu Tuấn may mắn được mũ sắt che ở đầu bảo vệ một cái mạng, nhưng phần lưng cùng cột sống bị thương tương đối nghiêm trọng, có thể cả đời cũng không
đứng lên được nữa.
Trong phòng bệnh, Tăng Tĩnh Ngữ an tĩnh ngồi ở bên cạnh Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn tỉnh táo nói: "Nếu như anh cả đời cũng không đứng lên được thì làm thế nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ cố nén nước mắt nhẹ giọng cười nói: "Vậy em sẽ nuôi anh cả
đời." Một người đàn ông lấy tính mạng mình ra bảo vệ cô dưới họng súng,
cô không có lý do gì buông tay, cũng vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Thiệu Tuấn cảm động lôi kéo tay Tăng Tĩnh Ngữ, nói: "Chỉ vì em, anh nhất định sẽ đứng lên được."
Tăng Tĩnh Ngữ cúi người ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm nói: "Không, là vì con của chúng ta, anh nhất định phải đứng lên. "Lần trước làm quá nhanh nên không sử dụng biện pháp phòng tránh, không cẩn thận được
trúng thưởng rồi, chỉ là cũng may mắn cô trúng thưởng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT