Thiệu Tuấn nghĩ, anh muốn hôn cô, hôn một chút là được rồi, nhưng trên thực
tế, khi thật sự chiếm lấy Tăng Tĩnh Ngữ, cảm thấy đôi môi mềm mại kia
như đang phả hơi lạnh, làm cho cả trái tim anh mềm nhũn, làm thế nào
cũng không hạ được quyết tâm rời đi.
Mùi rượu nhàn nhạt theo hơi
thở tràn ngập ra, rõ ràng cũng chỉ là bia, thế nhưng anh lại giống như
là uống Brandy mười mấy độ, cả người cũng say, hôn đến phía sau, đã hoàn toàn khó có thể tự khống chế mình rồi. Trực tiếp sử dụng đầu lưỡi chống đỡ mở đôi môi cô ra, hướng hàm răng cô càn quét, chỉ là thật đáng tiếc, lúc này người khác ngủ quá mê, hàm răng cắn chặt căn bản không để cho
anh thuận lợi tiến công, cho nên người nào đó chỉ đành phải tiếc hận dời đi chiến trường, theo cổ một đường xuống phía dưới, khẽ cắn xương quai
xanh nhô ra. Anh có chút độc ác nghĩ, dứt khoát đem cô cắn tỉnh đến
tỉnh, như vậy là có thể quang minh chánh đại làm, nhưng khi anh tăng
cường sức lực ở miệng, đổi lấy cũng không phải người mềm mại kia tỉnh
lại, mà là nhẫn tâm đập một cái thật đau vào ót anh, Thiệu Tuấn thất
bại, nghĩ, đoán chừng là cô ấy xem anh như con muỗi, hận không thể đập
một cái chết tươi.
Dĩ nhiên một cái đập này vô cùng hữu dụng,
trực tiếp đánh bẹp sắc ma trong lòng Thiệu Tuấn, khiến cho Thiệu Tuấn
đang có ‘sắc tâm’ bừng bừng lại phải lật người lại nằm nghiêng bên cạnh
Tĩnh Ngữ. Thiệu Tuấn mượn ánh đèn yếu ớt quan sát cô cẩn thận, cho đến
khi xác định người nào đó không có dấu hiệu tỉnh lại mới lưu luyến xoay
ngời đưa lưng về phía Tăng Tĩnh Ngữ ngủ, nghĩ thầm, mình phải nhắm mắt
làm ngơ thôi.
Ánh đèn vàng nhạt ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên sàn nhà, trong nhà, trên giường mềm mại có hai người, Tăng
Tĩnh Ngữ ngủ không có hình tượng chút nào, hai chân giang rộng, tay trái khoác lên trên bụng, tay phải mở ra tùy ý, một người chiếm hơn phân nửa cái giường, bạn học Thiệu Tuấn thật thương, vì cách xa người khác, cố
sức nghiêng thân thể dựa vào mép giường, chỉ cần anh xoay người một cái
rất có thể sẽ rơi xuống đất.
Tăng Tĩnh Ngữ tỉnh lại khi trời còn
chưa sáng, buồn đi vệ sinh không nhịn nổi, còn chưa ngủ đủ cô nhắm mắt
lại mơ mơ màng màng rời giường, đi tới nhà vệ sinh như du hồn, sau đó,
một tiếng "Phanh" thanh thúy vang lên, đầu người nào đó trực tiếp đụng
vào vách tường kiên cố, được rồi, phòng ngủ của bạn học Thiệu Tuấn chúng ta không có lớn như phòng ngủ của cô, cô còn tưởng rằng đang ở nhà
mình, căn bản không rõ ràng mình đang ở nơi nào nên đột nhiên đâm phải
vách tường, phản xạ có điều kiện ôm đầu há mồm hét to một tiếng.
Thiệu Tuấn cảnh giác rất cao, bị tiếng kêu gào của Tăng Tĩnh Ngữ đánh thức,
phản ứng đầu tiên chính là đưa tay sờ Tăng Tĩnh Ngữ bên cạnh, mò mẫm một lúc không thấy thân thể cô, liền đứng dậy hướng về phía người nào đó
đang đứng bên tường hỏi: "Tĩnh Ngữ, sao em lại tỉnh rồi."
Va chạm như vậy, vốn là nửa tỉnh nửa mê nhưng lúc này đã tỉnh toàn bộ, để cái
tay che trán xuống, nghe tiếng bước chân từ giường đến gần cô không
khống chế được kêu mọt tiếng, "Thiệu Tuấn?"
"Ừ." Thiệu Tuấn đáp nhẹ một câu, lại hỏi: "Trời còn chưa sáng làm sao em đã dậy."
"A! ! !" Bị đụng ngu luôn lúc này mới nhớ tới mình là bị nghẹn tiểu mà
tỉnh, hô to: "Không được không được, em muốn đi vệ sinh, em muốn đi vệ
sinh." Ngay sau đó liền giống như một trận gió hướng phía cửa bên phải
nhà vệ sinh chạy đi.
Vì tiết kiệm không gian, nhà Thiệu Tuấn làm
phòng tắm và nhà vệ sinh chung với nhau, bên ngoài là bồn sứ rửa mặt,
bên trong là nhà vệ sinh, chú ý, trong nhà bạn học Thiệu Tuấn không có
cái loại bồn tắm cao cấp nào đó.
Tăng Tĩnh Ngữ tiểu xong đi tới
bồn sứ súc miệng, ngay sau đó xoay người từ trên giá lấy khăn lông của
Thiệu Tuấn lau mặt, nhìn mình trong gương tóc loạn giống như ổ gà, liền
nhanh chóng đưa tay cào cào, chải chải lại tóc, sau khi thấy tất cả cũng tạm được, lấy lại tinh thần, nhìn vào trong gương làm biểu tượng chữ V
thật lớn, sau đó mới tắt đèn trong nhà vệ sinh bước ra ngoài.
Lúc này Thiệu Tuấn đã mở đèn trong phòng ngủ lên, ánh đèn vàng ấm áp tạo
không khí bên trong căn phòng thêm vào một tia nhu hòa, Thiệu Tuấn ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn Tăng Tĩnh Ngữ đang đi về phía anh, vừa nghĩ
tới chuyện xảy ra kế tiếp, rồi lại không nhịn được cười tươi rạng rỡ.
"Anh yêu à, anh đang cười cái gì thế?" Tăng Tĩnh Ngữ đặt mông ngối xuống bên cạnh Thiệu Tuấn, đôi tay ôm lấy cổ của anh, mặt cách một khoảng an toàn nhìn thẳng anh.
Thiệu Tuấn giơ tay lên sờ lên gò má trắng nõn
trắng nà của cô, cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó
từ từ đưa tay chuyển qua sau đầu cô, nâng cái ót cô, nghiêng người hôn
lên.
Có mấy lời không nhất định phải nói rõ mới có thể hiểu, đây
chính là lần đầu tiên tâm ý tương thông từ khi hai người yêu nhau tới
nay, anh nghĩ muốn, cô nguyện ý cho, không cần hỏi, trực tiếp làm là
tốt.
Cái lưỡi mềm mại đua tranh truy đuổi, nước miếng hòa tan,
hận tại sao trước đây không đem đối phương nuốt vào trong bụng, tiết tấu nghịp nhàng thong thả không lạnh không nóng, lại nói đây là lần đầu
tiên hai người hôn dịu dàng như vậy sau bốn năm không gặp, giống như cô
gái Giang Nam dùng lời nhỏ nhẹ mềm mại, âm điệu không cao, tiếng kêu
không lớn, nhưng lại phát ra những câu làm cho người ta quyến luyến, mê
muội trong trong lòng, làm cho vô số Anh Hùng Hảo Hán say ngã.
Từ trước đến giờ Thiệu Tuấn chưa bao giờ cảm thấy mình là anh hùng, vẫn
như trước say mê mỹ nhân hương lý Tăng Tĩnh Ngữ, không thể tự thoát ra
được. Anh theo bản năng thăm dò khắp nơi trên người cô, lửa nóng hôn từ
từ lan tràn đến bên tai, ngậm vành tai khéo léo mượt mà của cô, nhẹ
nhàng liếm hôn, Tăng Tĩnh Ngữ mềm yếu như một dòng nước mùa xuân, nhu
nhược không xương nằm ở trên người anh, trong lòng dường như muốn nhiều
hơn.
Lửa nóng hôn đều đặn nhanh chóng dời xuống, bàn tay thật dầy từ từ thăm dò vào dưới lớp quần áo, ngựa quen đường cũ đến chỗ hai
luồng cao vút.
Đầu Tăng Tĩnh Ngữ đặt ở trên vai anh hít một hơi
thật sâu, hồi lâu mới lấy lại thần trí, buông ra cổ hai tay đang vòng
trên cổ của anh, học theo động tác của anh từ từ lục lọi, cách lớp quần
áo từ lồng ngực sờ tới bụng, bộ dạng lại gấp gáp đem tay đi vào dưới
quần áo Thiệu Tuấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT