Cuối cùng Triệu Tiếc vẫn không có đồng ý, bà chỉ nói bốn chữ, thuận theo tự nhiên.
Nhưng, không có cự tuyệt, vậy thì còn có hi vọng, Tăng Trường Quân vẫn như cũ
cõi lòng đầy tự tin, thậm chí dứt khoát xin nghỉ một ngày tới bệnh viện
coi chừng bà, theo bà tâm sự, nói một chút về cuộc sống từng người, dĩ
nhiên nói nói nhiều nhất còn là Tăng Tĩnh Ngữ.
Làm mẹ, Triệu Tiếc là một người mẹ thất bại, trong đời Tăng Tĩnh Ngữ bà vắng mặt mười một
năm, bà không biết con gái mình yêu thích gì, không biết tính cách của
con gái ra sao, thậm chí ngay cả nó đang học đại học nào cũng không
biết, bà đã bỏ qua rất nhiều thời khắc quý báu trong cuộc đời của con
gái, cho nên bà hết sức muốn đền bù, muốn quan tâm cô, hiểu rõ cô.
Kết quả là, Tăng Trường Quân mượn ánh sáng Tăng Tĩnh Ngữ, ở trước mặt Triệu Tiếc nổi giận một lần. Ông nhớ lúc Tăng Tĩnh Ngữ trung học bắt đầu nói, hơn nữa chú trọng nói chuyện xấu cô làm, mỗi lần nói đến lúc Tăng Tĩnh
Ngữ làm chuyện xấu mặt bực tức còn biểu hiện, giống như hận không thể
đụng lên mấy quyền mới hả giận. Dĩ nhiên, cô có rất ít thời điểm làm
chuyện tốt, cũng thực không có gì đáng nói.
Triệu Tiếc chỉ là
lẳng lặng nghe, căn cứ sự miêu tả của ông, ở trong đầu không ngừng phác
hoạ tình cảnh lúc đó: trời nắng chang chang, con gái bướng bỉnh, tóc
ngắn rối tung như cái chuông gà, tránh thoát sự tuần tra của bảo vệ,
leo rào từ phía sau trường học đi ra bên ngoài chơi điện tử; sau giữa
trưa trời mát mẻ, trong góc bãi tập của trường học, Tăng Tĩnh Ngữ đầu
chảy đầy mồ hôi ngồi trên cỏ cùng bạn học đánh bài, âm thanh lớn như
vậy sẽ gây sự chú ý của nhiều người, kết quả bị giáo viên bắt quả tang
toàn bộ đều bị tịch thu.
Triệu Tiếc càng nghĩ càng thấy quỷ dị,
đó là đứa con gái khéo léo nghe lời của bà đó sao? Chẳng khác nào tên
hỗn tiểu tử, "Anh đã dạy con thế nào, tại sao lại không quản lý nó thật
tốt." Bà có chút cáu giận trách cứ Tăng Trường Quân.
Tăng Trường Quân một mặt thản nhiên: "Đâykhông phải là bởi vì chúng ta ly hôn nên nó mới như vậy ư, anh cũng không quản được."
Triệu Tiếc trong lòng hổ thẹn, cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ là nhỏ giọng hỏi tới "Này, sau đó thì sao, sau đó thì sao."
Tăng Trường Quân tiếp tục trần thuật lại cuộc sống đáng đánh đòn của Tăng
Tĩnh Ngữ, hơn nữa tận lực chọn chuyện xấu cô làm mà nói, bộ dáng như vậy mới có thể nâng lên sự áy náy của Triệu đối với Tăng Tĩnh Ngữ, đem tất
cả chuyện xấu Tăng Tĩnh Ngữ làm quy cho sự việc li hôn đó, nói không
chừng vì Tĩnh Ngữ, bà nhất thời kích động lên đồng ý suy nghĩ một chút
nữa rồi.
Rất nhanh, Tăng Trường Quân liền nói đến chuyện Tăng
Tĩnh Ngữ vào trường quân đội như thế nào, thuận tiện đem chuyện Tăng
Tĩnh Ngữ say rượu ở quầy rượu bị người ta bỏ thuốc nói cho bà nghe,
Triệu Tiếc nghe đến kinh hồn bạt vía, không nhịn được nói: "Thật may là
có Thiệu Tuấn, thật may là có Thiệu Tuấn."
"Đúng rồi, cậu bé
Thiệu Tuấn kia là người như thế nào, anh có biết không?" Đề tài bắt đầu
từ tiểu sử ‘côn đồ’ cho đến chiến trường tình yêu của Tăng Tĩnh Ngữ.
Tăng Trường Quân đối với Thiệu Tuấn ngược lại khen không dứt miệng, nói anh
không chỉ có học giỏi, nhân phẩm được, chủ yếu nhất là quản được cô con
gái Tiểu Bá Vương vô pháp vô thiên nhà này, tóm lại chính là đem người
ta nâng lên đến chín tầng mây, nói hai người tình cảm tốt bao nhiêu, vậy mà, lúc Triệu Tiếc cho là hai người sau khi tốt nghiệp có phải sẽ kết
hôn hay không, đột nhiên ông lại chuyển hướng nói: "Mặc dù Thiệu Tuấn
đối với Tĩnh Ngữ không tệ, nhưng Thiệu Tuấn là quân nhân, hai người
chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa Tăng Tĩnh Ngữ là người
ham thích mới mẻ, hai người nói chuyện yêu đương một chút thì tạm được,
còn chuyện kết hôn anh không có hi vọng."
Triệu Tiếc nghe vậy rất là không hiểu, hỏi ngược lại: "Anh không phải cũng là quân nhân sao,
chẳng lẽ còn đối với quân nhân có thành kiến?"
Tăng Trường Quân
một mặt nghiêm túc: "Cũng bởi vì anh là quân nhân nên anh mới không hi
vọng, lúc ly hôn em chính là như vậy, oán trách anh thật là nhiều năm
mới trở về một lần, em nói mỗi lần, ngay thời điểm em cần anh, anh đều
không ở bên người, anh nghĩ thay vì chờ Tĩnh Ngữ tương lai oán trách,
còn không bằng để cho bọn họ hiện tại liền giải tán." Thật ra thì những
thứ này đều là lấy cớ, ông chỉ mượn đề tài để nói chuyện của mình, nghĩ
moi ra nguyên nhân Triệu Tiếc ly hôn là gì mà thôi.
Triệu Tiếc
chưa tin nghĩ ông sẽ vì chuyện này mà phản đối, chỉ sợ ông thật sự sẽ
lấy ‘gậy đánh uyên ương’, không ngừng phản bác nói: "Không phải vậy,
chúng ta ly hôn cũng không phải vì vậy nguyên nhân."
"Vậy thì vì cái gì?" Tăng Trường Quân nhanh chóng nói tiếp.
"Là bởi vì. . . . . . . . . . . . . ." Triệu Tiếc khẽ nhíu mày, mím chặt
môi rối rắm nghĩ nên mở miệng như thế nào, Tăng Trường Quân An tĩnh chờ, Triệu Tiếc thật lâu mới thốt lên, đơn giản nói chuyện lúc ấy Phùng Tề
quấy rầy bà như thế nào, cùng với chuyện tình mình bị lừa nói rõ ràng.
Tăng Trường Quân càng nghe đến phía sau sắc mặt càng khó nhìn, hận không thể lập tức đem Phùng Tề xé ra thành từng mảnh, ông tức giận hỏi ngược lại
Triệu Tiếc: "Tại sao lúc đó em không nói rõ với anh, xem anh đối phó với hắn như thế nào."
Triệu Tiếc bất đắc dĩ cười khổ: "Em phải nói
cái gì với anh, nói có người quấy rầy em, hay là nói em theo người khác
lên giường? Hơn nữa nhà hắn cũng đã suy sụp rồi, lúc em trở về nước hắn
ta bởi vì đụng chết người nên bị bắt, ngồi tù rồi."
Tăng Trường
Quân xấu hổ không phản bác được, theo tình huống lúc đó mà nói, cho dù
là bà nói rõ bị người khác quấy rầy, mình cũng không nhất định quay trở
lại, vả lại quan trọng hơn là, bà đã từng không chỉ một lần yêu cầu theo quân, là mình kiên quyết không chịu.
Nói ra bí mật đè nén mười
một năm, Triệu Tiếc chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, liền hô hấp
cũng nhanh nhẹ, nhưng trên lưng Tăng Trường Quân lại như bị đá nặng ngàn cân đè ép, trầm trầm cúi đầu an tĩnh nhìn sàn nhà, hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói một câu thật chậm: "Thật xin lỗi."
Ông cảm
thấy rất có lỗi với bà, ông đã đoán các loại lý do ly hôn, lại không ngờ rằng là bởi vì mình, lúc ấy chắc là bà ấy rất hận mình, hoặc là bà đối
với mình đã tuyệt vọng, cho nên mới nhẫn tâm nói di tình biệt luyến như
vậy, yêu cầu ly hôn quyết liệt như vậy, cũng may, cũng may, bây giờ vẫn
còn kịp, ông còn có mấy thập niên có thể đền bù.
Tâm kết cởi ra sau,
Tăng Trường Quân đối với Triệu Tiếc càng thương yêu, vốn là cùng Tăng
Tĩnh Ngữ thương lượng xong thay phiên canh đêm nay một mình ông đã ôm
đồm hết, nhìn ba thông suốt, Tăng Tĩnh Ngữ cũng vui vẻ thanh nhàn.
Đối với quyết định này, Triệu Tiếc cũng không có phản đối, hối hận ban đầu
xúc động ly hôn, nên hận nên oán, bà đã sớm oán qua cũng hận qua, những
chuyện đã qua không cần làm cho nó phức tạp thêm, nếu ông trời làm cho
các cô gặp lại, vậy thì tốt tốt quý trọng thôi.
Chuyện của ba mẹ
đã giải quyết, tâm tình Tăng Tĩnh Ngữ thật tốt, sức mạnh học tập cũng
lớn lên, đặc biệt là ngày tựu trường hôm đó, Tăng Trường Quân cùng Triệu Tiếc đưa cô đi học, không cần phải nói là có bao nhiêu thần sắc, lôi
kéo Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh nói mẹ cô lợi hại thế nào, du học tiến sĩ ở nước Mĩ trở về, hơn nữa còn là người chủ trì tiết mục ti vi nổi
tiếng.
Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh không chịu nổi cô nổi cơn
điên, gật đầu qua loa mấy câu cũng không nói cái gì nữa, Tăng Tĩnh Ngữ
cảm thấy còn chưa nói đủ, sau lại mỗi lần gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn, cô liền giả bộ uất ức làm nũng oán trách Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh
hai người khi dễ cô.
Mỗi lần đến này lúc Thiệu Tuấn sẽ khẽ cười hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là họ khi dễ em hay là em khi dễ họ?"
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy phẫn hận không dứt, kêu to giống như giết heo: "Thiệu Tuấn anh chờ đó, xem anh trở lại em sẽ dạy dỗ anh như thế nào."
Thiệu Tuấn không sợ hãi chút nào, "Tốt, em tới đi, anh cầu cũng không được."
Anh vốn tưởng rằng Tăng Tĩnh Ngữ sẽ giống như năm ngoái vừa đến dịp nghỉ lễ sẽ tới căn cứ thăm anh, nhưng không ngờ, đột nhiên nhận được mệnh
lênh của cấp trên đi biên cảnh thi hành nhiệm vụ.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, trong vòng mấy tháng, Triệu Tiếc cùng Tăng
Tĩnh Ngữ vẫn giữ vững liên lạc, hơn nữa vừa có thời gian người nào đó
còn có thể bay thẳng đến đó thăn cô, kết quả là, quan hệ của hai người
cứ như vậy từ từ nhấm nháp lần nữa bắt đầu rồi.
Tháng Năm, Triệu Tiếc kết thúc hợp đồng với đài truyền hình Thường Trữ, từ đó chính thức dọn vào nhà họ Tăng.
Mà Trương Tuệ, ngay từ lúc Triệu Tiếc xuất viện, Tăng Trường Quân liền cho bà một khoản phí rồi cho bà nghỉ việc, hơn nữa còn giới thiệu cho bà
một công việc tốt hơn. Trương Tuệ không hề nói gì, trầm mặc đón nhận sự
an bài của Tăng Quân, bà là một người ở đáy xã hội, không có cơ sở kinh
tế kiên cố, căn bản là không thể giống như người có tiền nói đến chuyện
yêu đương, không đảm đương nổi chức quân trưởng phu nhân, có thể có được phí cũng là tốt lắm rồi, huống chi còn có phần công việc tốt hơn chờ
bà, bà nghĩ, lúc đó chỉ nên xem là một giấc mộng thôi.
Cuối tháng bảy, thời tiết ở thành phố X rất nóng, Triệu Tiếc cùng Tăng Tĩnh Ngữ đi Phương Nam du lịch hơn nửa tháng, chụp rất nhiều hình, Tăng Tĩnh Ngữ
kiên nhẫn ở trong đó chọn mấy tấm cảm thấy rất vừa ý rửa ra, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đem hình để trong bao thư gửi cho Thiệu Tuấn.
Trong túc xá của căn cứ Mãnh hổ bộ đội đặc chủng, chín giờ năm mươi tối, huấn luyện một ngày, Thiệu Tuấn rốt cuộc rửa mặt nằm lên giường bắt đầu đọc
thư buổi chiều nhận được, vừa xé ra liền thấy, bên trong không có giấy
viết thư, chỉ có mấy tấm hình, anh ngược lại rất là có lòng, rảnh rỗi
thay phiên rút ra thưởng thức.
Tấm thứ nhất là chụp ở Cửu Trại
Câu, sau lưng hình viết thời gian cùng địa điểm. Trong hình, trên đầu
Tăng Tĩnh Ngữ mang mũ lưỡi trai thật dài, mặc áo T shirt trắng cùng quần short ngắn giống cao bồi, cô đối mặt với nước hồ trong suốt giang hai
cánh tay, mắt khẽ đóng, vẻ mặt biểu hiện một bộ hết sức hưởng thụ, giống như Đại bàng đang giương cánh bay lượn.
Tấm thứ hai là chụp ở
Tam Á, bờ biển trong xanh mát, đầu cô đội một cái nón cỏ thật to, trên
người mặc váy dài màu xanh lá theo phong cách Mohemian, khuôn mặt tươi
cười, đang cúi người hắt nước biển.
Các anh em rửa mặt xong nhìn thấy anh mặt mày mỉm cười nhìn hình cười ngây ngô không khỏi cũng bu lại.
Khi xem xong hai tấm hình cũng rất rộng lượng, lập tức truyền cho người
khác xem ké, sau đó rút ra tấm thứ ba. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nhìn tấm thứ ba, mới nhìn sang, gương mặt anh như bị rút gân, đem
hình để trở về, chết cũng không muốn lấy thêm ra xem để cho mọi người
tiếp tục chia sẻ.
Mười mấy thanh niên vây bên cạnh giường chiếc
giường sắt nhỏ bé, ánh mắt phong thư thật dầy trong tay Thiệu Tuấn, nghĩ thầm rốt cuộc là hình gì mà để cho anh kích động như thế, rất nhanh mọi người liền bắt đầu các loại tò mò, bộ dáng rục rịch chộn rộn, giống như muốn đem hình trong tay anh đoạt lấy.
May mắn Thiệu Tuấn đã nhận ra, liền lưng hướng lên trời, nằm sấp ngủ ở trên giường, đem phong thư
trực tiếp đặt ở phía dưới, sau đó ra vẻ mệt mỏi, lầm bầm một câu: "Tôi
mệt rồi, sau này xem tiếp."
Đám người kia như lang như hổ, hiển
nhiên là không tin chuyện hoang đường của anh, anh càng giấu chặt bọn họ lại càng hiếu kỳ tấm hình kia như thế nào, từng người một nhao nhao
muốn xem nhưng thực ra chính là tiến lên muốn đem anh ném ra, chỉ là rất bi thống, còn không đợi bọn họ bắt đầu hành động, một hồi kèn thanh
thúy truyền đến, ra hiệu đến giờ tắt đèn, người tuần tra ở ngoài phòng
gõ cửa hô to ngủ ... Lời nói, như vậy một nhóm người hết sức buồn bực,
nghĩ thầm ngày mai nhất định phải đem hình xem hết mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT