Ra phòng ngủ, Triệu
Tiếc đi xuống lầu, trong phòng khách, liếc mắt nhìn Tăng Trường Quân
đang ngồi ở trên ghế sa lon, cả người ngả về phía sau, gương mặt thoạt
nhìn rất là mệt mỏi.
Tối ngày hôm qua ông lo lắng cả đêm, sáng
sớm hôm nay phải ra bên ngoài tìm người, cả ngày cũng không thế nào nghỉ ngơi, hiện tại thì tốt rồi, vừa nhắm mắt lại ngủ một lát, lại bị âm
thanh Triệu Tiếc kéo rương hành lý đánh thức.
Chỉ thấy ông thẳng
lưng một cái, miễn cưỡng lên tinh thần, theo phương hướng của âm thanh
nhìn lại, một bóng lưng mảnh khảnh đang kéo rương hành lý thả nhẹ bước
chân chậm chạp đi tới.
"Triệu Tiếc, chúng ta nói chuyện một chút." Tăng Trường Quân trầm giọng, rất nghiêm túc nói.
"Được." Triệu Tiếc cười một tiếng, tự nhiên ngồi xuống ghế sa lon đối diện Tăng Trường Quân, hai chân khẽ nghiêng nhẹ, hai tay rất tự nhiên khoác lên
trên đùi.
Tăng Trường Quân nhìn động tác Triệu Tiếc, không thể
không thừa nhận, toàn thân bà bây giờ đều lộ ra một dòng ưu nhã động
lòng người, ông đột nhiên có loại cảm giác tự hỏi người phụ mỹ lệ ưu nhã trước mắt này có phải là người vợ trước kia của ông hay không, rốt cuộc là bà có biến hóa quá lớn, hay là ông chưa bao giờ từng hiểu rõ bà.
Hồi lâu, ông mới bình phục tâm tình phập phồng, dùng giọng nói như đói với
bạn bè loại nhiều năm không gặp, rất tùy ý hỏi: "Những năm qua như thế
nào, có tốt không?"
Triệu Tiếc nhàn nhạt nói: "Cũng không tệ lắm."
"Xem ra anh ta đối với em rất tốt."
Triệu Tiếc bất đắc dĩ lắc đầu, lành lạnh nói: "Anh đang nói tới Phùng Tề sao? Đã là chuyện rất lâu rồi."
Phùng Tề đã thành tiền nhiệm rồi sao? Mình lại không có bất kỳ một tiền nhiệm nào cả.
"Ừ." Tăng Trường Quân nhàn nhạt hừ nhẹ một câu, cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa.
Thấy ông không tiếp tục, Triệu Tiếc hơi mất mác, thật ra thì bà vẫn có kỳ
vọng đối với ông, kỳ vọng ông có thể hỏi bà nguyên nhân ban đầu ly hôn,
nhưng, thế nhưng ông lại không đến hỏi. Bà nghĩ, như vậy là không đúng,
hôm nay ông đã có kết hôn đối tượng, thậm chí còn không tiếc vì người
phụ nữ kia động thủ đánh Tĩnh Ngữ, chẳng lẽ bà còn phải có hi vọng đối
với người đàn ông này ư, đừng làm chuyện cười như thế.
Hai người
đều không nói chuyện, trong phòng khách an tĩnh có chút quỷ dị, Triệu
Tiếc không muốn sẽ cùng ông ngồi như thễ nữa, liền đứng dậy hỏi "Phòng
khách ở đâu?"
"Trên lầu." Tăng Trường Quân nhàn nhạt khạc ra hai
chữ, theo sát đứng dậy, cầm lấy rương hành lý trên tay Triệu Tiếc dẫn
người đi trên lầu đi.
Nhà bọn họ có rất ít khách đến, cho nên ga
giường, chăn trong phòng khách bám đầy bụi bặm, Tăng Trường Quân để
rương hành lí bên cạnh cửa, nói: "Em chờ một chút, tôi đem ga giường,
chăn đổi cho em."
Triệu Tiếc đứng ở một bên an tĩnh nhìn ông có
vẻ thuần thục đổi chăn cùng ga giường, trong lòng hơi lộ vẻ xúc động,
nhớ năm đó, chuyện gì bà cũng đều không cho ông làm, rất lâu mới có thể
trở về một chuyến, bà hận không thể coi ông như Bồ Tát mà hầu hạ.
Vật đổi sao dời, những thứ chuyện cũ kia, lại giống như là đã xảy ra vào đời trước.
Chăn rất nhanh đã đổi xong, Tăng Trường Quân xoay người phải đi, lại bị
Triệu Tiếc sau lưng đột nhiên gọi lại, bà nói: "Trường Quân, nếu như
Tĩnh Ngữ đối với việc anh tái hôn vẫn không thể chấp nhận, có thể để cho em đón nó đi hay không."
Tăng Trường Quân nghe vậy hơi tức giận, mày kiếm không tự chủ được nhíu chặt lại, nếu như không phải là vì Tăng Tĩnh Ngữ ông đã sớm kết hôn, cần gì chờ tới bây giờ. Giọng nói ông rất
không có tốt, phản bác bà, "Đừng mơ tưởng, đó là không thể nào."
Triệu Tiếc cũng không chết tâm, cái gì gọi là không thể nào, chẳng lẽ còn
muốn bà mặc cho con gái ở bên cạnh ông bị ông đánh ư, người còn chưa có
cưới về mà đã ngược đãi con gái bà, nếu cưới về rồi, Tĩnh Ngữ ở trong
nhà này còn có đất đặt chân sao? Bà quan tâm sẽ bị loạn, trong lúc nhất
thời cũng không đoái hoài tới cái gì hình tượng ưu nhã, giọng nói đột
nhiên kích động chỉ trích Tăng Trường Quân: "Ông đã có hành vi bạo lực
gia đình, tôi không thể lấy mắt nhìn con gái mình bị ông đánh lại làm
như chuyện gì cũng không có xảy ra, vô luận như thế nào em cũng vậy phải đem Tĩnh Ngữ đi."
Chẳng lẽ cũng bởi vì một cái tát kia sẽ để cho bà đem con gái đã cùng mình sống nương tựa với nhau hơn mười năm trời
rời đi, bà dựa vào cái gì lại muốn mang Tĩnh ngữ đi, Tăng Trường Quân
cũng bị chọc giận, tức giận quả đấm nắm chặt, hết sức áp chế tức giận
nói gằn từng chữ: "Ban đầu, chính bà là người không cần chúng tôi, không phải chúng tôi không cần bà."
Bộ mặt hòa bình lập tức bị xé mở,
ban đầu ly hôn vốn là mang theo oán hận, hôm nay nhắc lại, hai người
cũng có vẻ hết sức kích động. Triệu Tiếc nhếch môi cười lạnh, mắt hạnh
mang theo ý vị giễu cợt, sâu xa nhìn Tăng Trường Quân, bà nói: "Bất cứ
chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân, ban đầu nói ly hôn chính là tôi,
nhưng cũng không đại biểu là lỗi của một mình tôi, dĩ nhiên tôi không có ý tranh đúng sai với anh, dù sao chuyện đã qua nhiều năm như vậy, trở
lại tranh cãi đúng sai cũng không có ý nghĩa, tôi chỉ không muốn chuyện
như ngày hôm nay lại xảy ra thêm một lần nữa."
Triệu Tiếc ngoài
miệng nói không có tranh đúng sai với ông, tuy nhiên nó lại là những câu có gai, làm sao ông lại không hiểu ý tứ trong lời bà nói chứ, đặc biệt
là bà nói ban đầu không phải lỗi của một mình bà, thì âm điệu chợt cất
cao, không phải tranh đúng sai là cái gì. Càng làm cho anh cảm thấy giận dễ sợ, bỏ chồng bỏ con rõ ràng chính là bà, ngược lại thành không phải
lỗi của mình, ông cơ hồ là giận dữ trào lên, rống: "Ban đầu bỏ chồng bỏ con chính là bà, không cần chúng tôi cũng là bà, thậm chí nhiều năm như vậy bà cũng chưa có tới thăm con một lần, bà có tư cách gì chỉ trích
tôi."
Người chính là như
vậy, một cãi vả liền không nhịn được lại thích đem chuyện cũ năm xưa lật lại, phơi ra một chút, giống như chỉ cần có thể đả thương địch thủ
1000, tổn hại tám trăm cũng sẽ không tiếc.
Kết quả là hai người rất nhanh tính toán lại nợ cũ năm xưa.
Triệu Tiếc đứng dậy trừng mắt căm tức nhìn Tăng Trường Quân, cực kỳ tức giận
nói: "Tăng Trường Quân, ông đừng quá đáng, ông tại sao nói tôi bỏ chồng
bỏ con, đúng là tôi thực sự có lỗi với Tĩnh Ngữ, nhưng với ông, tôi
không có lỗi." Bà vốn cho là mình đã sớm không còn quan tâm chuyện đó,
thì ra lại là, cho dù vết thương khép lại chẳng qua chỉ là kết da, két
vẩy mà thôi, không động vào thì không có cảm giác, nhưng khi ông xé vảy
thì lại phát hiện nó vẫn đau trước sau như một.
Đúng, tựa như bà
nói vậy, bà cho tới bây giờ cũng không có có lỗi với ông, cho tới bây
giờ bà cũng không có cùng Phùng Tề ở chung một chỗ, cũng chưa từng có
phản bội ông.
Khi đó ông đang đi bộ đội, quanh năm suốt tháng
cũng khó được một lần trở về. Người bà, bộ dạng xinh đẹp nhưng chồng lại không ở bên người, tự nhiên sẽ có người quan tâm chăm sóc, để ý đến bà, trong đó, dây dưa nhất chính là bà làm ở phòng truyền thanh của Phùng
Tề.
Bà làm biên đạo tiết mục đơn, Phùng Tề trách viết bản thảo,
phòng ở Đài Truyền Hình nhỏ, trong phòng biên tập tổng cộng chỉ có hai
người bọn họ, ông ta luôn là hữu ý vô tình ở trong phòng làm việc kể một vài chuyện cười cho bà nghe, bà nghe nhưng cũng không thoải mái, dù sao cũng là nơi công cộng, hơn nữa nếu nhiều người biết cũng không tốt, vì
vậy bà vẫn chịu đựng chưa nói.
Thật không nghĩ đến, Phùng Tề đem
việc bà nhẫn nại làm thành là một loại biến tướng tán thành, luôn lấy lý do công việc tìm đến bà thảo luận, thỉnh thoảng cọ cọ tay của bà, mỗi
khi bà muốn nổi giận, thế nhưng ông ta lại bày ra một bộ người không có
gì, nói tiếp vấn đề công việc.
Khi đó bà rất phiền não, bà không
biết tiếp tục như vậy nữa Phùng Tề sẽ làm ra cái gì đối với bà, vì vậy
bà gọi điện thoại nói với ông (Tăng Trường Quân) mình không muốn làm,
muốn mang con gái đi theo quân, tuy nhiên nó bị ông như đinh chém sắt cự tuyệt, ông nói không được, bà hiện tại điều kiện quá gian khổ rồi, chờ
thêm mấy năm điều kiện tốt hơn, bà lại không nói rõ mọi chuyện với ông,
vì vậy ông liền lên biên chế trở lại, ông vẫn như cũ nói không được.
Đó là lần đầu tiên họ gây gổ, ông cho là bà cố tình gây sự, nhưng bà lại có nỗi khổ khó nói.
Sau này Phùng Tề ngày càng quá đáng, bà không chịu nổi đưa ra đơn từ chức,
ngay tại lúc trước mấy ngày bà chuẩn bị từ chức, trưởng đài truyền hình
mang theo cô và những đồng nghiệp khác đi gặp ông giám đốc công ty dược liệu, đối phương có dự tính sẽ làm một mẫu quảng cáo khoảng 30 giây tại đây, nhưng phải uống rượu xã giao.
Đột nhiên có một quảng cáo 30 giây nên sẽ có tiền lời được vài trăm ngàn, cái này đối với một đài
truyền hình nhỏ như thế thì đó là một khoản thu rất lớn, cho nên trưởng
đài rất hưng phấn, lập tức làm gương tốt liền giơ cao ly rượu cạn chén
cùng đối phương, cũng âm thầm dặn dò họ nhất định phải đem cái hiệp ước
này về, Triệu Tiếc vốn là không thế nào uống rượu, nhưng ngày đó bà lại
cùng chồng bởi vì chuyện theo quân cãi nhau một trận, lúc người ta tâm
tình không tốt đều đối với rượu sinh ra một loại cảm giác thân thiết,
cái vị khổ cay đâm nhói hảo cảm đó giống như có ma lực hấp dẫn người
khác, bà một ly tiếp một ly uống rất nhiều, người khác mời rượu cũng là đến người không cự tuyệt, bà đã hoàn toàn say không có cảm giác, càng
không biết quần áo tại sao mình sẽ xốc xếch cùng Phùng Tề nằm ở trên một cái giường.
Ngày đó bà thật cảm giác mình muốn điên rồi, bà thế
nhưng cùng Phùng cùng lên giường, bà tựa như điên đánh Phùng Tề, tuy
nhiên nó bị anh một phát bắt được đẩy tới góc giường, châm chọc nói:
"Mọi người đều là người trưởng thành, làm như vậy sẽ không ý tứ."
Từ trong khách sạn chạy ra ở trên đường lớn, bà hoảng hoảng hốt hốt đi
vòng vo một ngày, bà không biết nên làm sao, sao có thể đối mặt với
chồng, càng không mặt mũi đi gặp con gái của mình, những ngày đó bà trôi qua rất đau khổ, bà xin nghỉ bệnh ở nhà, thân thể liền sụp đổ, sốt cao, viêm phổi, Viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis, cả người gầy đi rất nhiều, nhưng Phùng Tề vẫn không chịu buông tha bà, luôn thỉnh thoảng
gọi điện thoại đến nhà.
Bà không dám nói với bất luận kẻ nào,
không dám tưởng tượng sau khi chồng mình biết chuyện cảnh tượng sẽ long
trời lỡ đất như thế nào, thử nghĩ, chính bà cũng không chịu nổi thì sao
có thể kỳ vọng chồng mình tiếp nhận. Bà hối hận, bà áy náy, nhưng khi bà không chịu nổi, bà cũng sẽ phẫn hận, bà nghĩ, nếu như ban đầu ông đồng ý với mình đi theo quân vậy cũng sẽ không xảy ra tình trạng như thế này.
Cứ như vậy, các loại mặt trái cảm xúc đè nén, tinh thần tan rã, cuối cùng, bà rốt cuộc bộc phát.
Bà quyết tuyệt đưa ra ly hôn, bà lừa ông nói mình đã cạn tình hết nghĩa rồi, cũng không dám nói cho ông biết chân tướng.
Mà cho đến khi thật lâu sau ly hôn, bà biết ngày đó Phùng Tề cũng không có làm chuyện gì với bà, mừng rỡ như điên ngồi mấy chục tiếng xe lửa đi
tìm ông thì lại phát hiện ông đã cùng người khác ước hẹn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT