Chỉ thấy khóe môi đỏ
tươi của cô mang theo ý cười cực kỳ châm chọc, con ngươi đen nhánh lưu
chuyển, lại liều mạng ngăn nước mắt chảy xuống, tức giận nói: "Đúng vậy, tất cả mọi người không sai, đều là lỗi một mình em." Sau đó chợt xoay
người đi ra cửa, Thiệu Tuấn thấy thế đuổi theo kéo cô lại, Tăng Tĩnh Ngữ trừng mắt căm tức nhìn anh, quát lớn: "Anh buông tay."
Thiệu
Tuấn thấy vậy nên có chết cũng không thả, vẫn như cũ cố gắng cùng cô
giảng đạo lý, anh nói: "Tĩnh Ngữ, mọi việc cũng phải giảng đạo lý, anh
chỉ là luận sự, cũng không có ý trách cứ em."
Tăng Tĩnh Ngữ hừ
nhẹ một tiếng, căn bản cô đang nổi nóng nghe lời khuyên giải của anh
thì cũng như không thôi, cô vốn tưởng rằng Thiệu Tuấn là hậu thuẫn kiên
cố cô có thể dựa vào, lòng tràn hi vọng cho là Thiệu Tuấn sẽ đứng ở phía bên cô, có ai nghĩ được, nhưng mà đó là do cô tự nghĩ như thế, có lẽ cô thật đánh giá cao địa vị mình ở trong lòng anh .
Thiệu Tuấn
không phải hậu thuẫn mà là trường mâu trong tay kẻ địch, đem cái mũi
nhọn sắc bén nhất hướng về phía cô, anh là hận không thể một gậy đâm
chết cô, lại nhìn biểu tình chính nghĩa trên gương mặt Thiệu Tuấn, tâm
cô càng đau đớn, nhưng cô vẫn như cũ không muốn yếu thế, trong lúc nhất
thời cô không rõ mới vừa rồi nói Thiệu Tuấn câu kia "Em còn có anh." là
thật tâm hay là giả dối, cô cảm thấy rõ ràng mới vừa rồi còn đối với cô thâm tình khẩn thiết, trong nháy mắt liền bắt đầu trách cứ cô, thậm chí cô còn không bằng một người ngoài, những câu nói của anh đều không ủng
hộ cô nhưng lại đồng tình Trương Tuệ, anh như vậy xem cô là cái gì?
Con người chính là như vậy, những người bàng quang, họ cho là một nhát đao
nhiều lắm cũng là chỉ một vết thương trên thân thể, chỉ đau vài ngày
thôi, nhưng những người để ý, dù chỉ là miệng há ra, nhẹ nhàng khạc ra
mấy chữ, cũng có thể làm cho họ thương tích đầy mình.
Nước mắt
rốt cuộc không nhịn được từ khóe mắt chảy xuống, Tăng Tĩnh Ngữ trầm mặc
khóc. Thiệu Tuấn thấy cô đột nhiên rơi nước mắt hoảng sợ, trong trí nhớ
của anh, cô chưa bao giờ là một cô gái thích khóc, nhưng giờ phút này,
cô lại ở trước mặt anh lệ rơi đầy mặt.
Trái tim chợt co rút
nhanh, anh khẩn trương hô hấp có chút khó khăn, anh cố gắng giơ tay lên
lau nước mắt cho cô, nhưng còn chưa chạm đến mặt của cô lại bị cô lấy
tay gạt ra. Cô hung hăn lau nước mắt, giống như điên lao ra cửa đi.
Bị bỏ rơi ở cửa, đợi lúc Thiệu Tuấn phản ứng kịp đuổi theo ra cửa đi thì
đã sớm không thấy bóng dáng của cô. Giờ khắc này, anh thật luống cuống,
nhiệt độ bên ngoài bay giờ rất thấp, dưới mười độ C, cô không mang khăn
quàng cổ không mang mũ càng không mang bao tay, chắc chắn sẽ rất lạnh. . . . . . . . . .
Anh, trong lúc bất chợt, vô cùng hối hận mới vừa rồi buông tay cô ra, anh biết rõ cô có bao nhiêu mạnh mẽ quật cường,
biết rõ cô có bao nhiêu cực đoan, vậy mà còn ở đó cùng cô nói cái gì đạo lý chó má, nhớ tới cô lệ rơi đầy mặt, trong lòng giống như bị chùy gao
quất vào, rất đau.
Từ nhà anh tìm đến tiểu khu nơi cô ở, vẫn như
cũ không thấy bóng dáng Tăng Tĩnh Ngữ, gọi điện thoại cho cô, cô đã tắt
máy, ngược lại anh lại muốn gọi điện thoại cho Tăng Trường Quân, nhưng
vừa ấn số điện thoại rồi lại lập tức cắt đứt, anh nghĩ quan hệ của cô và Tăng Trường Quân vốn là căng thẳng, nếu là ba cô biết cô đem Trương Tuệ một người lưu bệnh viện, đây chẳng phải là càng hỏng bét.
Bị gió thổi hồi lâu, tâm tình Thiệu Tuấn khẩn trương cũng từ từ hòa hoãn
xuống. Nghĩ thầm nếu cô có lòng tránh anh, vậy anh có gấp như thế nào đi nữa cũng chỉ là phí công, còn không bằng trực tiếp đi bệnh viện chờ,
nói không chừng cô trong cơn tức giận lại chạy trở về bệnh viện.
Khi cõi lòng Thiệu Tuấn đầy mong đợi xách theo trái cây đi tới bệnh viện
thì vừa lúc đến thời gian bữa trưa, trên đường tới không quên ghé quán
ăn mua một phần cơm cho Trương Tuệ. Ở trong bệnh viện cũng không có thấy Tăng Tĩnh Ngữ, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng lại
anh nghĩ, mặc kệ như thế nào, người là do Tăng Tĩnh Ngữ làm bị thương,
làm bạn trai của cô, anh thay Tăng Tĩnh Ngữ chăm sóc Trương Tuệ cũng dễ
hiểu.
Thiệu Tuấn vào cửa thì Phương Trạm cùng con gái của cụ ông
đều không ở đây, trong phòng chỉ còn lại ba bệnh nhân, cụ ông ở híp mắt
lim dim, bác gái Phương cùng Trương Tuệ nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Trương Tuệ lúc này đang đưa lưng về phía cửa, không hề nhìn thấy Thiệu Tuấn,
ngược lại bác gái kia, vừa thấy có người ở cửa nhìn quanh lập tức xoay
đầu lại hỏi anh tìm ai.
Nghe vậy Trương Tuệ cũng lật người nhìn
ra phía cửa, bà không ngờ người tới sẽ là Thiệu Tuấn, bà và anh chỉ gặp
qua một lần ở Tăng gia, cũng không tính là quen thuộc, lập tức liền cho
rằng anh đi nhầm cửa rồi,
"Bác gái, Tĩnh Ngữ tạm thời có chuyện đi trước, cô ấy nói con tới thăm
ngươi." Chỉ thấy anh một tay nhấc hộp cơm, một tay nhấc giỏ trái cây,
đi tới mép giường bà ngồi xuống,
Trương Tuệ đột nhiên có loại ảo
giác thụ sủng nhược kinh, cau mày mặt vẻ mặt không thể tin được, "Thật
sự là Tĩnh Ngữ kêu cậu đến đây." Cái này không thể trách bà kinh hãi,
thật sự là Tăng Tĩnh Ngữ làm quá mức, đả thương cô không nói, còn hướng
về phía cô bày mặt thối, cuối cùng càng thêm quá đáng đem cô một người
lưu trong bệnh viện rồi tự mình chạy, cô không phải đứa ngốc, nhìn ra
được Tăng Tĩnh Ngữ không thích bà.
Thiệu Tuấn đem giỏ
trái cây cất xong, lại lấy hộp cơm ra, đưa cho Trương Tuệ, Trương Tuệ
vội vàng nhận lấy hộp cơm, không ngừng nói cám ơn. Thiệu Tuấn một bộ
khiêm tốn, rất khách sáo mà nói: "Bác gái, bác có cần cái gì cứ nói với
con."
Trương Tuệ lắc đầu nói thẳng không cần gì cả, hơn nữa còn
thiện ý nói: "Nếu cậu có chuyện thì cứ đi trước đi, không cần phải ở lại làm gì."
"Bác hiện đang cần có người chăm sóc, dù sao con cũng
không có chuyện gì, nên sẽ ở đây với bác." Thiệu Tuấn khiêm tốn lễ độ mà nói. Anh vốn chính là nghĩ đến ở nơi này chờ Tăng Tĩnh Ngữ, căn bản
không muốn đi.
Thiệu Tuấn cứ như vậy vẫn ngây ngô chờ đến năm giờ chiều, trong lúc anh và Trương Tuệ hàn huyên không ít, Trương Tuệ vừa
nghe nói anh là đội tốt nghiệp trường quân khen anh có bản lãnh, không
trách được Tĩnh Ngữ thích anh như vậy, Thiệu Tuấn bị bà nói có chút
ngượng ngùng, chỉ có thể không ngừng gật đầu, sau bà lại hỏi anh không
ít vấn đề về Tăng Tĩnh Ngữ, Thiệu Tuấn sắc mặt có chút khó xử, anh biết
Tăng Tĩnh Ngữ ghét Trương Tuệ, cho nên cũng không nguyện ý nói quá
nhiều, không thể làm gì khác hơn là hỏi ngược lại bà, "Bác gái, con của
bác như thế nào, nhỏ hơn Tăng Tĩnh Ngữ bao nhiêu tuổi."
"À?" Trương Tuệ đột nhiên cất cao âm điệu, cười yếu ớt một tiếng nói tiếp, "Bác à, bác không có con."
Nghe vậy, Thiệu Tuấn không nhịn được nhìn Trương Tuệ một cái, tuy nói cô
dáng dấp mi thanh mục tú, vẫn như trước nhìn ra được cô đã hơn ba mươi,
cái tuổi này còn chưa có con. . . . . . . . . . . . . . . .
Anh
nghĩ, có lẽ cô không thể sinh, cho nên mới ly hôn, nếu như vậy, nếu là
Tăng Trường Quân thật sự để ý bà, về sau cũng không thể có con, như vậy
có lẽ Tĩnh Ngữ còn có thể tiếp nhận một chút.
Lần này càng lamg
cho anh đồng cảm với người phụ nữ không thể sinh con này, bưng trà cho
bà, gọt trái táo, bóc cho bà quả chuối, Trương Tuệ khen anh hiểu chuyện.
Lúc Tăng Trường Quân đến, Tăng Tĩnh Ngữ còn chưa có xuất hiện, phòng bệnh
căng thẳng nhìn Thiệu Tuấn, còn tưởng rằng là Tăng Tĩnh Ngữ gọi anh tới, lập tức đã nói: "Tĩnh Ngữ gọi cậu tới, gọi cậu đến cũng tốt, nó tính
tình xao động, nếu là ở nơi này ngồi một ngày đoán chừng hận không thể
đem phòng này phá hủy."
Thiệu Tuấn lúc này mới ý thức tới tính
chất nghiêm trọng của chuyện này, anh cho là, cô ít nhất sẽ cố kỵ ba cô, thế nào cũng sẽ quay trở lại bênh viện, nhưng là bây giờ, Tăng Trường
Quân đã đến, cô đâu? Cô ở đâu, là anh đánh giá cao mình đã hiểu rõ cô,
còn đánh giá thấp mức độ cô ghét Trương Tuệ, cho dù là cô cùng ba trở
mặt cũng sẽ không tiếc.
Anh trong lúc bất chợt cảm thấy sợ, lấy cớ có chuyện cùng Tăng Trường Quân đi ra ngoài.
Bên cửa sổ cuối hành lang, Thiệu Tuấn cùng Tăng Trường Quân đứng cùng nhau, ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào đã mưa bụi mù mịt, gương mặt Thiệu Tuấn thoáng qua một tia lo lắng, tâm càng ngày càng chìm.
Chỉ thấy
anh trong lúc nhất thời hoàn toàn mất hết phong cách bình tĩnh trầm ổn
mới vừa rồi, con ngươi anh hơi co lại, cau mày, bộ mặt lo âu, "Thủ
trưởng, Tĩnh Ngữ sáng sớm tới tìm cháu, nhưng sau hai bọn cháu lại cãi
nhau, cô ấy trong cơn tức giận khóc chạy đi, cháu đuổi theo nhưng không
có đuổi kịp, vốn nghĩ cô ấy sẽ tự mình tới bệnh viện, nhưng chờ tới bây
giờ cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu, những người đứa đều quen đã gọi điện hỏi một lượt, cũng không gặp qua cô ấy, bác nghĩ một chút cô
còn có thể đi đâu."
So với lo âu của Thiệu Tuấn, Tăng Trường Quân ngược lại bình tĩnh rất nhiều, đôi tay chấp sau lưng ngẩng đầu nhìn xa
xôi ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm nói: "Cậu đừng quá lo lắng,
nó sẽ không có việc gì, khi nó trở lại ta sẽ kêu gọi điện thoại cho
cậu."
Thiệu Tuấn đi, Tăng Trường Quân vẫn như cũ đứng ở bên cửa
sổ, hai tay chống ở bệ cửa sổ, vốn là sống lưng thẳng tắp dần dần cong
lên, giống như trong nháy mắt già đi rất nhiều. Mặc dù Thiệu Tuấn nói
Tĩnh Ngữ là cùng anh giận dỗi mới đi, nhưng ông làm sao sẽ không biết cô đang giận cái gì, cô chân chính tức giận là ông nha, Thiệu Tuấn cũng
chỉ là đụng vào trên trọng thương thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT