Tăng Tĩnh Ngữ giọng nói không nhỏ, Trương Tuệ ở cửa nghe tiếng rõ ràng, không khí lập tức trở nên lúng túng.
Tăng Trường Quân nhìn mặt cô con gái đang tức giận bên cạnh một chút, lại
nghiêng đầu nhìn xem gương mặt mong đợi của Trương Tuệ ở cửa, trong lúc
nhất thời lại không biết làm trả lời như thế nào mới tốt. Trước kia Tĩnh Ngữ quá nhỏ, luôn là sợ ông tái hôn sẽ bị mẹ ghẻ ngược đãi, tìm cách
phá hư lúc ông xem mắt, nhưng là bây giờ cô đã lớn rồi, cô có thương
người của mình, cũng sẽ có gia đình thuộc về chính mình, ông vốn tưởng
rằng có thể thành công lui thân, vì mình tìm bạn, thật không nghĩ đến,
cô còn bốc đồng trước sau như một.
Nhưng mà với Trương Tuệ, cũng
chẳng nói ông thích đến cỡ nào, đến cái tuổi bày còn nói đến chuyện yêu
đương thì quá không thực tế rồi, theo ý của ông chỉ cần đối phương xem
mắt hợp duyên, tính tình tốt là được, hai người liên cùng một chỗ. Mà
Trương Tuệ, không chỉ có dáng dấp mi thanh mục tú, tính tình càng thêm
dịu dàng hào phóng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu một nửa kia của ông,
cho nên, ngày đó mới chủ động đưa Trương Tuệ về, bao gồm hôm nay mặt lo
lắng đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, thật ra thì cũng có lòng
riêng, ông vốn là muốn hiểu rõ Trương Tuệ hơn một chút, đợi thời cơ chín muồi trở lại nói cái vấn đề này, có ai nghĩ được Tăng Tĩnh Ngữ lại như vậy, cái tâm tư chút ít kia vừa mới ló đầu ra , liền bị cô □ trắng trợn vạch trần như vậy.
Mặc dù không đến nỗi giống như mao đầu tiểu
tử một dạng thẹn quá thành giận, nhưng vẫn là không tránh được lúng
túng, chỉ có thể giả bộ tức giận quát lớn Tằng Tĩnh mà nói: "Đi, con mau đi xin lỗi dì Trương."
Tăng Tĩnh Ngữ hiển nhiên không ngờ tới ba cô đột nhiên nói một câu như vậy, trợn tròn cặp mắt gắt gao nhìn chằm
chằm ba cô, giống như không thể tin được một dạng, khó khăn lắm lăng ở
đó, mà đợi cô khóe miệng khẽ nhúc nhích muốn tiếp tục đề tài mới vừa rồi thì quân trưởng đã sớm xoay người hướng Trương Tuệ đang ở phía cửa, đi
tới. Làm bộ cái gì chưa từng xảy ra một dạng, lễ phép mà ôn hòa hỏi
Trương Tuệ còn có nơi nào không thoải mái.
Trương Tuệ gian nan
nặn ra một chút ý cười, hết sức che giấu nội tâm thất vọng, thiện ý nói: "Thủ trưởng ngài đừng nóng giận, Tĩnh Ngữ cũng không phải là cố ý."
Thật ra thì, mới vừa rồi nghe được tiếng Tăng Tĩnh Ngữ chất vấn, cô cũng
không nhịn được căng thẳng trong lòng, khẽ sinh ra mấy phần mong đợi,
thân thể căng thẳng, toàn thân tinh lực tập trung ở trên lỗ tai muốn
nghe ra nguyên cớ thì có ai nghĩ được Tăng Trường Quân lại cứng rắn dời
đi đề tài, cô nghĩ, cho dù là phủ nhận cũng tốt nha, này không đầu không đuôi treo ngược, không phải giày vò người khác thì là cái gì nữa chứ?.
Trương Tuệ Tâm trong lòng khổ sở, nhưng vẫn là không thể không giả bộ vẻ mặt
lạnh nhạt, giống như bà, một là không có trình độ học vấn hai là bản
lãnh không có lại là người đã li hôn, có thể tìm được phần công việc như thế này đã rất không dễ dàng, huống chi Tăng gia đối xử còn tốt như
vậy, cô nghĩ, coi như Tăng Trường Quân không thích cô nghĩ, cô cũng muốn tiếp tục làm tiếp, loại chuyện tình cảm như vậy rất khó nói, Nhật Cửu
Sinh Tình cũng là khó tránh khỏi.
Kết quả kiểm tra là ở nửa giờ
sau ra ngoài, xương khớp vai té gãy, cũng may còn chưa dến nỗi cần phải
giải phẫu, bác sĩ cho chỉ cho cô nên cặp cái cặp bản cố định, vả lại yêu cầu nằm viện quan sát mấy ngày.
Trương Tuệ vừa nghe phải nằm
viện chết sống không chịu, nói là về nhà nuôi cũng giống vậy, cuối cùng
vẫn là Tăng Trường Quân mở miệng nói, tiền nằm bệnh viện cô không phải
lo lắng, hơn nữa công việc cũng sẽ giữ lại cho cô, cứ như vậy cô mới
chịu ở lại bệnh viện một buổi chiều thôi.
Quân trưởng bận rộn
nhiều việc, trong bộ đội còn có việc, dàn xếp tốt Trương Tuệ sau liền
vội vã rời đi, trước khi đi ông nói sẽ gọi điện thoại cho người nhà
Trương Tuệ, nói là tốt nhất nên để người trong nhà tới chăm sóc, Trương
Tuệ nghe vậy sững sờ, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Nhà tôi chỉ có một
mình tôi."
Tăng Trường Quân nghe lời này trong lòng rất là không
có tư vị, thản nhiên sinh ra một dòng thương hương tiếc ngọc, thương xót tình hoài, dứt khoát lên tiếng bắt Tăng Tĩnh Ngữ lưu lại chăm sóc cô.
Tăng Tĩnh Ngữ vốn còn muốn phản bác, nhưng ba cô một câu "Người là do con
đá, lưu lại chăm sóc không nên sao?" Cô ghét nhất thiếu người, lời này
vừa đúng chọt trúng xương sườn mềm của cô, lập tức liền dừng lại, lại
rất là tự giễu thầm nghĩ, ba, người đang để cho con lập công chuộc tội
đó hay sao.
Trương Tuệ ở là phòng bốn người phòng bệnh, lúc cô
thức dậy trong phòng đã có một cụ ông tóc hoa râm cùng một bác gái hơn
bốn mươi tuổi, cụ ông ngồi bên cạnh một người phụ nữ trung niên, xem ra
chắc là con gái của ông rồi, mà ngồi bên cạnh bác gái là một người con
trai ngoài hai mươi, quần tây đen kết hợp áo sơ mi trắng, trên lỗ mũi
còn mang một bộ mắt kính gọng đen, xem ra tư tư văn văn dáng vẻ.
Sau khi vào cửa trong phòng hết sức náo nhiệt, mấy người đang anh một câu
em một câu ở nơi nào nói xấu việc nhà, thấy Trương Tuệ, một đám nhiệt
tình không khỏi đưa ánh mắt quay lại, bác gái rất nhiệt tình cùng Trương Tuệ chào hỏi: "Ơ lại có người tới, em gái, em tên gì thế?"
Trương Tuệ nói: "Em họ Trương, chị gọi em tiểu Trương là được."
Nghe vậy bác gái lập tức cười lên rồi, hếch lên bên trên Tăng Tĩnh Ngữ tựa
quen thuộc bắt đầu lời nói hỏi việc nhà, "Em gái tiểu Trương, đây là
con gái của em sao, bộ dạng cũng đẹp đó, có phúc khí ơ ~~~" cái chữ ơ đó kéo thật dài, làm cho người ta nghe giống như bà vô cùng hâm mộ như
vậy.
Trương Tuệ nghe vậy mặt trắng xanh một cái liền liếc, bà
ngược lại muốn làm Tăng Tĩnh Ngữ mẹ, nhưng kia cũng phải người ta có
nguyện ý hay không, bà cơ hồ là tự giễu cười khẽ một tiếng, giải thích:
"Chị nghĩ sai rồi, cô ấy không phải là con gái của em."
"Em xem
chị đây ánh mắt gì, em mới ba mươi mấy đi, tại sao có thể có con gái lớn như vậy." Bác gái giả bộ áy náy tự trách một phen, ngay sau đó lại đẩy
một cái ngồi bên cạnh con trai, "Con đang thất thần cái gì vậy chứ, mau
đi giúp người ta một tay."
Tăng Tĩnh Ngữ im lặng nhìn bác gái này tự làm quen, cùng một chàng trai lịch sự đang đi về phía mình, nghĩ thầm, bác gái à, người muốn làm gì đây?
Chúng tôi không mang đồ lại không thương chân, phải giúp cái gì mà giúp. Chỉ là chàng trai lịch sự này cũng thật nghe lời, thật vẫn đi tới, vừa
đúng cô không muốn để ý Trương Tuệ, dứt khoát lui về phía sau mấy bước
trực tiếp thoái vị.
Chàng trai lịch sự hiển nhiên không ngờ tới
Tăng Tĩnh Ngữ sẽ có động tác này, hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn Tăng Tĩnh
Ngữ một cái, rất nhanh lại như không chuyện gì lại đỡ Trương Tuệ nằm
xuống, Trương Tuệ lễ phép nói cám ơn với anh.
Chàng trai lịch sự
khóe môi nhẹ nâng, nhàn nhạt trả lời một câu: "Đừng khách khí." Sau đó
xoay người đi về phía sau lưng Tăng Tĩnh Ngữ, cô đang ngồi ở mép giường
trên cái băng ngồi nhàn nhã hai chân tréo nguẩy, một bộ việc không liên
quan đến mình, đừng nói bưng trà rót nước, chính là nói cũng chưa từng
nói qua một câu.
Ngay từ lúc mới vừa rồi cô vừa vào cửa anh liền
chú ý tới cô, vóc người cao gầy, gương mặt xinh đẹp, mặc dù không có vẻ
mặt, nhưng này không chút nào ảnh hưởng vẻ đẹp của cô, thậm chí còn thêm một dòng lãnh diễm tư vị (vẻ đẹp lạnh lùng đó mà), không đến nỗi vừa
thấy đã yêu khoa trương như vậy, nhưng không thể phủ nhận, mỹ nữ như
vậy, mọi đàn ông đều sẽ có hảo cảm.
"Xin chào, tôi là Phương
Trạm." Phương Trạm môi mỏng nhẹ nâng, cười yếu ớt hướng Tằng Tĩnh tự
mình giới thiệu, đồng thời đưa ra tay phải thon dài đẹp mắt.
Tăng Tĩnh Ngữ xem một chút sửng sốt, lại nói, cho tới bây giờ lớn như vậy cô chưa cùng người khác bắt tay, trong lòng cô cho là, bắt tay thay vì nói là biểu đạt hữu nghị, không bằng nói một loại dối trá khách sáo, cũng
giống với hai quốc gia vốn là đối địch cuối cùng bởi vì tình thế vội vã
không thể không bắt tay giảng hòa, loại động tác này nhìn như hài hòa
hữu ái, nhưng vụng trộm, cái nào không phải hận đến đối phương cắn răng
nghiến lợi.
Cho nên, cô cảm thấy Phương Trạm này động tác đột
ngột nhất định có"Âm mưu , mà cái "Âm mưu" . . . . . . . . . . . . Cô từ trước đến giờ tự luyến, thứ nhất nghĩ tới chính là người này coi trọng
cô.
Có biết như vậy, Tăng Tĩnh Ngữ linh cơ nhất động chợt nghĩ ra một ý kiến hay, chỉ thấy cô hào phóng cùng Phương Trạm bắt tay, cũng
nói cho Phương Trạm tên của mình đồng thời, ngay sau đó lại thay một bộ
dáng dịu dàng thục nữ, giọng nói cố ý giảm thấp xuống yếu ớt nói:
"Anh có thể giúp một tay chăm sóc dì của em một chút ( chỉ Trương Tuệ ) được hay không? Chúng em sáng sớm tới quá vội vàng còn chưa có ăn điểm
tâm, em phải đi trước mua chút bữa ăn sáng."
Khó được mỹ nữ xin
anh giúp một tay, Phương Trạm dĩ nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, đáp
ứng cô, lập tức nói: "Em đi đi, anh thay em chăm sóc dì Trương."
Tăng Tĩnh Ngữ nói tiếng cám ơn, xoay người liền hướng bên ngoài đi, vừa mới
tới cửa, liền nghe Phương Trạm ở phía sau gọi cô lại, anh cười yếu
ớt đi lên phía trước, "Hay là anh dẫn em đi, bệnh viện có phòng ăn, rất nhanh sẽ có thể trở về."
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy không khỏi chau
mày, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Tuệ nằm ở trên giường, chỉ
thấy bác gái tràn đầy nhiệt tình đối với Trương Tuệ nói: "Em gái à, thì
ra là đây là cháu gái em, bao nhiêu tuổi, làm việc ở đâu, có đối tượng
hay chưa. . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên
huyết khí dâng trào, hận không được đi vào gầm thét một câu "Bác gái,
bác uống lộn thuốc chứ, con mắt nào của người nhìn ra con là cháu gái dì ấy! ! !" Lúc này cô đã hoàn toàn quên mới vừa rồi là chính cô gọi
Trương Tuệ là dì trước, chỉ là cũng may cô còn không có bị phẫn nộ làm
choáng váng đầu óc, còn biết lý trí quay đầu lại đối Phương Trạm nói:
"Chúng ta đi thôi."
Dưới sự hướng dẫn của Phương Trạm, Tăng Tĩnh
Ngữ rất nhanh đến phòng ăn, mua một ly cháo đậu xanh cùng mấy trứng gà,
Phương Trạm thấy cô mua ít, không nhịn được mở miệng dò hỏi: "Chính em
không ăn sao? Thế nào mới mua một ly."
"Em còn không đói bụng, chưa muốn ăn." Cô hiện giờ rất là đói, hơn nữa hiện tại đang một bụng tức, ăn được mới là lạ.
"Không ăn bữa ăn sáng đối với thân thể không được, em chờ một chút, anh đi mua cho em." Nói xong Phương Trạm nhiệt tình đi mua cho cô.
Tăng
Tĩnh Ngữ nhìn bóng lưng Phương Trạm rời đi, thật có chút thua thiệt. Cô
nghĩ, đại ca anh không cần phải nhiệt tình như vậy a, em chính là danh
hoa có chủ người, chẳng lẽ anh lại chuẩn bị đục khoét nền tảng. . . . . . . . . . . . . . . .
Phương Trạm trở về lúc Tăng Tĩnh Ngữ vẫn còn rối rắm làm như thế nào nói cho anh biết mình đã là danh hoa có chủ, cô há miệng muốn nói, nhưng Phương Trạm lại giành, ở trước mặt cô rất tự
nhiên đem cháo đưa cho cô nói: "Em trước uống cái này, đồ anh giúp em
cầm."
Tăng Tĩnh Ngữ ngẩng đầu nhìn Phương Trạm, lại nhìn một chút cháo trong tay anh, cúi đầu trầm tư mấy giây, từ trong túi lấy điện
thoại di động ra hỏi: "Số điện thoại của anh là số mấy?"
Phương
Trạm nhất thời vui mừng ra mặt, nói như vậy chủ động hỏi số điện thoại
liền đại biểu có hy vọng, anh nhanh chóng nói lên số của mình, cũng chờ
đợi Tăng Tĩnh Ngữ gọi cho anh, vậy mà người khác lưu số của anh, liền
đem điện thoại di động thả lại trong túi. Phương Trạm mặt khác biệt nhìn động tác của cô, chính anh đang rất muốn nhắc nhở cô trở về gọi thì vừa lúc tầm mắt trong trẻo của Tăng Tĩnh Ngữ đưa đến, cô nói: "Anh chờ một
chút, em đi nhà vệ sinh." Sau đó một tia ý thức đem đồ trong tay toàn bộ ném cho anh, hấp tấp đã chạy ra phòng ăn.
Tăng Tĩnh Ngữ vừa ra
phòng ăn cũng nhanh sắc hướng cửa chính bệnh viện đi, một đường đi còn
một đường nói thầm: "Người anh em à, thật xin lỗi." Ra cửa, cô trực tiếp chận một chiếc taxi, nói lên địa chỉ nhà Thiệu Tuấn sau lại lấy điện
thoại di động ra nhắn tin cho cái số mà cô vừa lưu ở nhà ăn.
" Em có việc gấp đi trước, làm phiền anh giúp em đem bữa ăn sáng đưa trở về, cám ơn. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT