"Thiệu Tuấn, anh nói ba em có phải là xuân tâm nhộn nhạo rồi không?" Trong
phòng khách, Thiệu Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tăng Tĩnh Ngữ
gối lên chân của anh, nằm ở trên sô pha.
Thiệu Tuấn vừa bóc vỏ
long nhãn vừa bỏ vào trong miệng Tăng Tĩnh Ngữ, có chút kinh ngạc hỏi:
"Ba em sau khi ly hôn vẫn không muốn bước thêm bước nữa sao?"
Tăng Tĩnh Ngữ cực kỳ thảnh thơi ăn xong Long Nhãn, chậm rì rì trả lời, nói:
"Cũng không phải là không có tìm, trước kia có rất nhiều người giới
thiệu đối tượng cho ba, nhưng mỗi lần như vậy đều bị em phá hư." Cô nói
lời này thì có vẻ đặc biệt đắc ý, nhớ lại cảnh tượng trước đây, ban đầu
tóc cô buộc đuôi gà, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hướng con gái nhà người ta hỏi : "Dì ơi, dì tới nhà của con làm bảo mẫu sao?" Thật là
tức cười. Cô lập tức từ trên ghế salon ngồi dậy, đôi tay bắt lấy
gương mặt của Thiệu Tuấn, rất nghiêm túc bức cung: "Nói, anh có phải
hay không đã làm chuyện giống vậy, nếu không mẹ anh thế nào vẫn không có đi bước nữa?"
Thiệu Tuấn kéo xuống đôi tay đang giày xéo gương
mặt anh tuấn của anh, rất tự nhiên nắm vào trong lòng, cau mày nói: "Em
và anh không giống nhau, anh vẫn hi vọng mẹ anh tìm cho mình một người
bạn già, nhưng mẹ anh không muốn, bà nói sợ cha ghẻ đối với anh không
tốt."
Tăng Tĩnh Ngữ rất là nghiêm túc gật đầu một cái, nói,
"Anh nói ba em làm sao lại không suy nghĩ một chút, mẹ ghẻ sẽ đối với
em không tốt? Còn đi xem mặt nhiều như vậy, cũng may em có dự kiến
trước. Nếu không chắc chắn sẽ bị ức hiếp đến chết mất." Nói xong lại cố ý lộ ra một bộ mặt đáng thương, lạc vần lạc điệu hát lên "Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất, không có mẹ đứa bé giống như cọng cỏ."
Mặc dù biết
cô là đang giả bộ đáng thương, Thiệu Tuấn vẫn là nhịn không được đau
lòng thay cho cô, đưa tay đem người ôm vào trong ngực thật chặt, "Anh sẽ không để cho người khác bắt nạt em."
Tăng Tĩnh Ngữ dùng sức ôm
lại anh, nặng nề gật đầu nói "Tốt." Lại không biết, bởi vì câu cam kết
này, cái một đơn giản này, khiến Thiệu Tuấn giống như trả một cái giá
bằng cả mạng sống.
******
Vài ngày sau Thiệu Tuấn phải trở
về doanh trại, Tăng Tĩnh Ngữ đem hành trình mấy ngày còn lại lên lịch
dày đặc, cô nói cô muốn Thiệu Tuấn đem từng cái từng cái thiếu cô toàn
bộ bù lại.
Mà cái bồi thường đầu tiên là cùng đi ra xem phim, cô
lần đầu tiên chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn như vậy, chọn 《 Yêu đến
tận cùng. 》
Thật ra thì cô cũng không thích xem phim cho lắm, chỉ là Trầm Ngôn trong lúc vô tình đề cập tới ngày Valentine đó Mục Tử
Dương mang cô đi xem một bộ phim, cô rất là ghen tỵ, quẳng xuống lời nói ngoan cường, nói không lôi kéo Thiệu Tuấn đi xem phim thề không làm
người. Lúc ấy Trịnh Hòa Ninh còn không ngừng cười cô, nói, "Không phải
chỉ là xem phim thôi sao? Tại sao cậu lại cứ nghiêm trọng như vậy, nói
đi cũng phải nói lại, cho tới bây giờ tớ cũng không cảm thấy cậu là
người, mà là cầm thú."
Cô nghĩ, nếu tất cả mọi người cho cô là
cầm thú, không làm ra hành động cầm thú một chút, hình như quá có lỗi
với chính mình rồi. Kết quả là, cô rất tự nhiên đem tay đặt ở trên đùi
Thiệu Tuấn, dự mưu giở trò lưu manh.
Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy
trên đùi nóng lên, đó là nhiệt độ tay cô, anh thuận thế cầm lấy tay cô,
khóe môi khẽ nâng lên tạo thành một dường cong tuyệt hảo, mang theo nụ
cười cưng chìu nhỏ giọng hỏi: "Thế nào."
Tăng Tĩnh Ngữ cố ý tiến
tới bên lỗ tai anh, ngữ điệu kéo dài nói: "Không có. . . . . . . Chuyện. . . . . . . . . . . . . . ." Hơi thở ấm áp phun tại vành tai nhạy cảm
của anh, làm cho anh ngứa một chút, không nhịn được liền đưa tay sờ sờ
lỗ tai.
Tăng Tĩnh Ngữ ở trong lòng cười trộm, nhưng trên mặt lại mặt nghiêm chỉnh nói: "Xem phim thôi."
Thiệu Tuấn rất nghe lời xoay qua chỗ khác xem phim, trước kia anh đã xem
qua phim này trên TV rồi, đối với các mối quan hệ của nhân vật trong
phim, yêu hận tình thù đều có lý giải, cho nên xem có chút mê mẫn.
Trên màn ảnh, vừa đúng cảnh Dương Tranh và Văn Tuệ gặp lại nhau trong buổi
họp lớp, sau lại bị các bạn đẩy vào phòng ngủ, hai người lúng túng không đến được, nhưng bên ngoài đám người kia hô to, cười khẽ nói một phút
xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a.
Thiệu Tuấn đang xem hết sức chăm
chú, Tăng Tĩnh Ngữ thừa cơ đem tay từ trong lòng bàn tay anh tránh ra,
theo anh bắp đùi bền chắc di chuyển chậm rãi từ từ xuống phía dưới, từ
từ hướng bắp đùi Thiệu Tuấn dựa sát.
"Em làm gì đấy?" Thiệu Tuấn phản ứng, bắt được tay người nào đó đang làm loạn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tăng Tĩnh Ngữ bị bắt cũng không khẩn trương, một bộ cợt nhả lưu manh, hất
cằm lên hướng Thiệu Tuấn nhíu mày, dùng khẩu hình, miệng không tiếng
động nói: "Không nhìn thấy em đang đùa giỡn anh sao?" Nói xong còn tránh thoát khỏi Thiệu Tuấn tay lại bắt đầu làm loạn.
Trong rạp chiếu
phim rất tối, Thiệu Tuấn căn bản không thấy được khẩu hình miệng của cô, anh vốn là muốn bảo cô nên yên ổn một chút mà xem phim, nhưng phía sau
đột nhiên có người chọc chọc bờ vai của anh, rất tức giận mà nói: "Không muốn xem thì ra ngoài."
Thiệu Tuấn cảm thấy rất là lúng túng,
nói xin lỗi với người ta, Tăng Tĩnh Ngữ vốn định phản bác trở về, nhưng
Thiệu Tuấn sợ cô gây nữa, dứt khoát một tay vòng qua bả vai của cô trực
tiếp đem người cả cô ôm trong ngực, nhỏ giọng quát cô đừng làm rộn.
Tăng Tĩnh Ngữ khúc khích cười nhẹ mấy tiếng, cái cô muốn chính là hiệu quả
này, cho nên rất nhanh liền an tĩnh, lẳng lặng dựa vào trong ngực anh.
Thiệu Tuấn thấy cô không làm loạn tiếp tục ngẩng đầu nhìn màn ảnh, tư
thế không ưỡn ẹo, vẫn giữ vững đến khi phim kết thúc, lúc cúi đầu xuống
thì Thiệu Tuấn phát hiện Tăng Tĩnh Ngữ đã sớm núp ở trong ngực anh, ngủ
thiếp đi mất rồi.
Lúc này, khúc nhạc cuối phim vang lên, cả phòng chiếu phim thỉnh thoảng truyền đến âm thanh của Vương Phi, tình cảm da
diết, hát "Bởi vì tình yêu, nhất định sẽ có tang thương. . . . . . . . . . . . . . . ." Trong tiếng ca, dòng người không ngừng hướng cửa đi ra,
rất nhanh trong rạp chiếu phim chỉ còn lại Thiệu Tuấn cùng Tăng Tĩnh Ngữ ngủ ở trong ngực anh ngồi ở ngay chính giữa.
Thiệu Tuấn nhìn cô an tĩnh ngủ, giống như đứa bé, thỉnh thoảng môi lại nhếch
lên, cũng không biết cô nằm mơ thấy cái gì, cho dù là dưới ánh đèn lờ
mờ, anh cũng có thể rõ ràng nhìn ra cô giơ khóe miệng lên, dường như
trong mộng cô được thứ gì đó ngọt ngào.
Nhớ lúc ban đầu, hai
người còn chưa có ở chung một chỗ, thì cô cũng từng dựa vào bờ vai của
anh ngủ rồi, khi đó anh cơ hồ là một cái duỗi tay, một cái thẳng chân
cũng không dám, chỉ sợ đánh thức cô, sợ cô khó khăn lắm mới có thể ngủ
được mấy phút ngắn ngủi mà đã bị đánh thức. Mà tình yêu, phần ẩn sâu ở
đáy lòng kia, cũng chỉ có lúc cô ngủ mới dám không cố kỵ chút nào biểu
hiện ra ngoài.
Vậy mà lúc này, cô đang ở trong ngực của anh,
quang minh chánh đại, không cần bất kỳ che giấu mà có thể ôm cô. Anh
nghĩ nghĩ liền cười, ngọt ngào, hạnh phúc, thỏa mãn cười. Anh không
kiềm hãm được cúi đầu hôn gương mặt của cô.
Tăng Tĩnh Ngữ giống
như có cảm giác với nụ hôn của anh, đưa tay gãi gãi mặt, mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, nghiêng người đổi lại một tư thế thoải mái hơn để
ngủ.
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng dứt khoát đem người bế ngang.
Tăng Tĩnh Ngữ chợt "A..." một tiếng, phản xạ có điều kiện ôm chặt cổ của Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn đột nhiên nghĩ đến cái gì, đổi sắc mặt, giọng nói hơi nghiêm nghị chất vấn: "Thì ra em đang giả bộ ngủ."
Tăng Tĩnh Ngữ cười cười, lắc đầu rất vô tội nói: "Không có." Thật ra thì vừa bắt đầu cô là ngủ thiếp đi, chỉ là ngủ không sâu, ngay từ lúc kết thúc
phim cô liền bị đánh thức, chỉ là cô muốn biết nếu như cô không tỉnh
lại, Thiệu Tuấn có phải hay không sẽ giống như vai nam chính trên
TV đợi một chút, đợi cho đến lúc cô tỉnh ngủ. Tuy nói không có đạt tới
hiệu quả dự đoán, nhưng được Thiệu Tuấn hôn cũng tính là là thu hoạch
ngoài ý muốn.
Cô trong lúc nhất thời tâm tình thật tốt, không
nhịn được ở trên gương mặt đẹp trai của Thiệu Tuấn lớn tiếng "Chụt." một cái, Thiệu Tuấn sớm thành thói quen đánh lén của cô, cũng không tức
giận, chỉ là để cô xuống tự mình đi.
"NO! ! !" Tăng Tĩnh Ngữ rất kiên định mà nói.
"Ở nơi công cộng, ảnh hưởng không tốt."
"Nhưng mới vừa rồi anh còn hôn trộm người ta, này ảnh hưởng càng không tốt, dạy hư em đây, trẻ vị thành niên đó nha."
Thiệu Tuấn hoàn toàn bị vô liêm sỉ của cô đánh bại, nhắm mắt nhanh chóng ôm
người đến cửa rạp chiếu phim, sau đó cũng không quản Tăng Tĩnh Ngữ tức
giận hay không, thả người trên đất, liền trực tiếp đi.
Tăng Tĩnh Ngữ ở phía sau đuổi theo hô to: "Sao lại xấu hổ như vậy a, giống như con gái vậy đó."
Thiệu Tuấn vẫn như cũ, không để ý tới cô, tự nhiên đi về phía trước, thật
cũng không là tức giận gì cô, chỉ là cô gái này thật sự là biết cách làm khó người khác, anh không biết kế tiếp cô lại làm những chuyện kỳ lạ
nào nữa, cho nên, dứt khoát không để ý tới cô.
Tăng Tĩnh Ngữ nhảy lên ba chân bốn cẳng đuổi theo anh, lôi kéo cánh tay của anh, cau mày
bỉu môi, nũng nịu nói: "Anh yêu à, anh đừng tức giận nữa có được hay
không, em biết em sai rồi."
Thiệu Tuấn không chịu nổi vẻ mặt uất
ức của cô, đúng là đối với cái tiểu gia hỏa mặt ‘dày’ này thì anh cũng
hết cách, cuối cùng chỉ đành phải buông vũ khí đầu hàng, dừng chân lại,
âm điệu nhẹ nhàng giải thích, nói: "Anh không có tức giận."
Tăng
Tĩnh Ngữ "Ha ha..." cười gượng hai tiếng nói vậy thì tốt, sau đó lại đưa tay vào Thiệu Tuấn túi quần hỏi, "Trên người có tiền không?"
"Có mấy trăm, em muốn bao nhiêu?" Thiệu Tuấn móc bóp ra trực tiếp đưa cho Tăng Tĩnh Ngữ.
Tăng Tĩnh Ngữ rất sảng khoái nhận lấy bao bỏ vào trong bao của mình, vô sỉ
nói: "Em là Bà Quản Gia của anh, về sau nhớ phải giao nộp, báo cáo công
việc."
Thiệu Tuấn rất vui vẻ cười, rất sảng khoái đồng ý nói "Được."
Tăng Tĩnh Ngữ một đường lôi kéo Thiệu Tuấn, đến cửa hàng trang sức, Thiệu
Tuấn ở tại cửa ra vào lặng mấy giây, anh từ trước đến giờ sảng khoái,
cũng không mang những vật nhỏ này, không nhịn được nhìn về phía Tăng
Tĩnh Ngữ, "Em phải mua trang sức?"
Tăng Tĩnh Ngữ rất kiên nhẫn, cải chính anh, "Không phải là em mua, là chúng ta, chúng ta đi mua nhẫn."
"Nhẫn?" Thiệu Tuấn có chút khó hiểu, nhíu mày thật chặt hỏi, "Đó không phải là
kết hôn mới. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
"Lão nhân gia à, anh chẳng lẽ không biết trên thế giới có loại nhẫn gọi là nhẫn
đôi dành cho những cặp đôi yêu nhau chứ ??" Tăng Tĩnh Ngữ cố ý đem hai
chữ "cặp đôi" cường điệu cường điệu, ánh mắt hơi khinh nhìn anh.
Thiệu Tuấn thông minh lựa chọn câm miệng, rất biết điều đi theo Tăng Tĩnh Ngữ vào cửa tiệm.
Tiệm này gọi Ngân Đô, cửa hàng không lớn, tất cả cửa đều làm bằng thủy tinh
trong suốt, bên trong bày đủ loại trang sức, ở dưới ánh đèn lóe ánh sáng chói mắt sáng.
Tăng Tĩnh Ngữ chọn một đôi, chỉ vào bên trong một đôi chiếc nhẫn nói lấy ra xem một chút.
Thái độ của ông chủ rất tốt, lấy nhẫn ra, hơn nữa rất nhiệt tình giới thiệu
một chút về cặp nhẫn này cho bọn cô. So sánh với các cặp nhẫn tinh xảo
đắc tiền khác, này có vẻ quá mức đơn giản, cả mặt nhẫn không có hoa văn
gì, hoàn toàn chính là một chiếc nhẫn bình thường, hơn nữa còn bình
thường hơn so với bình thường. Nhưng lại đắc tiền hơn rất nhiều, không
nhìn kỹ thật sẽ cho là thép vôn-fram làm vòng sắt.
Ông chủ nói:
"Mỹ nữ, cô thật có ánh mắt, đối với chiếc nhẫn xem ra không có đặc
sắc, mặt nhẫn không có một tia hoa văn, cái này trên thực tế một là dùng để khắc chữ , cô có thể tùy ý lựa chọn cô phải khắc gì đó, hơn nữa cô
có thể nhìn mặt trong chiếc nhẫn này một chút, bên trong có khắc nắm
tay nhau mà chết, bên nhau đến già."
Tăng Tĩnh Ngữ vừa nghe lập
tức hứng thú, cơ hồ là yêu thích không buông tay, cầm ở trên tay không
ngừng khoa tay múa chân, rồi sau đó còn cầm lên chiếc nhẫn nam đeo vào
ngón áp út Thiệu Tuấn, cô rất hưng phấn hỏi Thiệu Tuấn: "Anh nói chúng
ta nên khắc chữ gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT