Lúc nhận được điện
thoại thì Thiệu Tuấn đang cùng mẹ Thiệu ngồi ở phòng khách xem ti vi,
lúc trước, anh lần nào cũng sẽ cùng mẹ anh cùng nhau đón giao thừa,
nhưng khi nhận điện thoại của Tăng Tĩnh Ngữ, anh rõ ràng không ngồi yên, cầm áo khoác liền hướng cửa đi.
"Đã trễ thế này con còn đi đâu thế ?" Mẹ Thiệu ở phía sau kêu to.
"Mẹ, con đi ra ngoài có chút việc, có thể sẽ rất khuya mới trở lại, mẹ trước ngủ đi." Sau đó vội vã đổi giày bước nhanh đi ra cửa.
Lên taxi Thiệu Tuấn nhắc tin cho Tăng Tĩnh Ngữ: Tĩnh Ngữ em làm sao vậy?
Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng kìm nén bực bội không muốn nói chuyện, nhìn chằm
chằm di động nhìn thật lâu, nhưng cô không nhắn trả lời.
Tin nhắn không có chút tin tức hồi âm, hơn nửa giờ cũng không có âm báo, trong
lòng anh càng khẩn trương. Anh nỗ lực nhớ lại lời Tăng Tĩnh Ngữ mới vừa
nói, vội vàng mang theo một dòng đau thương đậm đặc, anh không phải một
người nhạy bén trong tình cảm, nhưng, thế nhưng anh lại cảm thấy tâm
tình Tăng Tĩnh Ngữ đang rất bi thương, thời điểm cô yếu ớt luôn lặp lại
cùng một câu nói, tựa như mới vừa rồi như vậy, câu kia "Em muốn gặp anh" có vẻ như thể bất lực, anh nghe xong, trong lòng như bị kim đâm.
Tăng Tĩnh Ngữ hẹn Thiệu Tuấn gặp mặt ở quảng trường văn hóa T, nơi đó trong
ngày thường rất náo nhiệt, có một vài nhóm nam nữ trời vừa tối liền tụ
tập tại nơi đó nhảy múa nhộn nhịp, hơn nữa vừa đến tết còn có thể phóng
pháo hoa, đêm ba mươi, vậy thì càng là náo nhiệt. Bốn phía đèn lồng đỏ
lớn cũng vui mừng , trung tâm còn có một đèn lồng màu đỏ, ngay phía
trước quảng trường trên màn hình TV đang trực tiếp mùa xuân liên hoan
vãn hội.
Bông tuyết chẳng biết ngừng lúc nào, đã qua mười một
giờ, trên quảng trường du khách đi lại rất đông để xem pháo hoa, thời
điểm Thiệu Tuấn tới, Tăng Tĩnh Ngữ đã đợi gần nửa giờ rồi, không giống
với ngày hôm qua, tác phong nhanh nhẹn, hôm nay toàn thân cô đều trang
bị rất đầy đủ, khá ấm áp, cái mũ, chụp tai, khăn quàng cổ, cái bao tay,
cả người toàn bộ bị quấn lên, chỉ để lại một đôi mắt to, đen nhánh, sáng ngời, thỉnh thoảng nhìn chung quanh.
Thiệu Tuấn không khoa
trương giống Tăng Tĩnh Ngữ, chỉ là mặc vào một cái áo khoác màu đen,
cũng không có mang khăn quàng cổ, khuôn mặt cũng phơi ra trong không khí lạnh băng, Tăng Tĩnh Ngữ đứng ở lối vào quảng trường, ánh mắt nhìn chằm chằm xe cộ lui tới, lúc Thiệu Tuấn xuống xe cô chớp mắt một cái liền
nhận ra anh.
"Thiệu Tuấn. . . " Tăng Tĩnh Ngữ hướng Thiệu Tuấn hô to một tiếng, Thiệu Tuấn phản xạ có điều kiện xoay đầu lại, nếu không
phải là Tăng Tĩnh Ngữ gọi, anh nhất định không nhận ra người trước mắt
bao bọc toàn thân giống như gấu là bạn gái của anh.
Anh ba chân
bốn cẳng đến trước mặt Tăng Tĩnh Ngữ, vừa định mở miệng hỏi cô thế nào
liền bị Tăng Tĩnh Ngữ không nói lời nào ôm lấy, Thiệu Tuấn thuận thế
trên vòng tay qua hông của cô, bên tai là âm thanh cô nỉ non, không
ngừng lặp lại "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh."
Thiệu Tuấn muốn nói "Tĩnh Ngữ, anh cũng yêu em." nhưng nhép nhép môi, cuối
cùng vẫn là không nói, chỉ là cánh tay ôm Tăng Tĩnh Ngữ càng siết
chặt hơn, cằm thỉnh thoảng ma sát cái mũ lông lá mà Tăng Tĩnh Ngữ đang
đội, hai người cũng không có nói chuyện, chỉ là lẳng lặng ôm nhau, thời
gian giống như ngừng ở giờ khắc này, ngăn cách ồn ào của trần thế喧, ở
trong thế giới tĩnh lặng chỉ thuộc về hai người bọn họ, ôm nhau tới
không biết trời đất gì.
Rốt cuộc, Tằng Tĩnh cũng bình tĩnh lại, lúc này anh mới mở miệng hỏi "Em làm sao vậy?"
Hôm nay tâm tình
Tăng Tĩnh Ngữ có chút khác thường, từ trước đến giờ cô luôn hấp tấp nay
đột nhiên trở nên không nói một lời, Thiệu Tuấn mặc dù lo lắng, nhưng
Tăng Tĩnh Ngữ giống như chủ ý đã định không nói lời nào. Nên anh cũng
không ép hỏi nữa, chỉ là lẳng lặng ôm cô, đợi đến khi cô nguyện ý mở
miệng nói cho anh biết.
Rất nhanh, tiếng chuông 0 giờ vang lên,
pháo hoa trong nháy mắt nhiễm đỏ cả phía chân trời, Tăng Tĩnh Ngữ tránh
thoát lồng ngực Thiệu Tuấn, xoay lưng hướng về phía Thiệu Tuấn, đầu rất
tùy ý ngã về sau, tựa vào đầu vai Thiệu Tuấn. Dán thật chặt vào lồng
ngực bền chắc của anh, hai người cùng nhau ngẩng đầu.
Pháo hoa
rất đẹp, liên tiếp nổ tung từng cái một, sắc thái rõ ràng, rất nhiều màu sắc, còn bất chợt biến đổi hình dáng, giống như vô số đom đóm trên
trong trung không ngừng bay tán loạn, tiêu hao hết khí lực chỉ vì một
phút tỏa sáng rực rỡ, hoa hoa lệ lệ, sau khi vụt sáng thì chết đi. Pháo
hoa chỉ bắn nửa giờ, sau đó khôi phục lại cảnh tượng như ban đầu, tất cả lại trở về với sự yên tĩnh.
Tăng Tĩnh Ngữ từng nhìn thấy một câu nói trên web: "Pháo hoa là một kết cuộc bi kịch trong tình yêu, quá
trình rung động đến tâm can đã tiêu hao hết tất cả hơi sức, kết cuộc
cũng là một
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT