Thiệu Tuấn có chút tức giận, trong giọng nói mang theo ghen tuông nồng nặc, "Chẳng lẽ em đã
hôn qua rất nhiều lần cùng với nhiều người rồi sao?"
Éc. . . . . . . . . . . . . . . . Dường như nói sai, Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng đứng
dậy, sờ cằm làm bộ nghiêm túc suy nghĩ khiến người ta tức chết không cần đền mạng, gương mặt Thiệu Tuấn có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm hận không thể biến ra vài cái đao nhỏ đâm chết cô, đúng là đầu gỗ đáng
hận.
"Em bây giờ cũng đã có." Hồi lâu Tăng Tĩnh Ngữ mới sâu kín trả lời.
Thiệu Tuấn nghe vậy giận dữ, tròng mắt thâm thúy như có ngọn lửa nhỏ bốc cháy lần nữa đem người nhào tới trên mặt đất, không khẩn trương giống với
lần trước, lần này anh là kích động, vì Tăng Tĩnh Ngữ đến thăm anh mà
kích động, vì cô mới vừa nói câu kia "Em bây giờ cũng đã có", anh chỉ
cảm thấy trong lòng giống như đốt một đốm lửa, mà Tăng Tĩnh Ngữ là người châm lửa.
Anh hôn rất vụng về, không có kỹ xảo gì cả chỉ là ngọa nguậy đôi môi, gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, Tăng Tĩnh Ngữ trợn to
hai mắt giống như thấy quỷ nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, tình huống tới quá đột ngột, tha lỗi cho cô nhất thời phản ứng không kịp.
Không lâu về sau Thiệu Tuấn từ từ nắm giữ mấu chốt, đầu lưỡi nhẹ nhàng lượn quanh môi cô, Tăng Tĩnh Ngữ hơi xúc động, ánh mắt từ từ dịu xuống, cuối cùng
không kiềm hãm được nhắm lại, cánh môi hé mở làm cho Thiệu Tuấn thừa dịp mà vào, cũng không biết nên làm sao, thử dò xét tính liếm liếm đầu
lưỡi mềm mại của cô, phía sau liền bắt đầu thế kỷ đại chiến của hai cái
đầu lưỡi.
Mấy phút sau, Thiệu Tuấn thở hổn hển từ trên người Tăng Tĩnh Ngữ ngã xuống, hai người nằm ở trên cỏ, ngước nhìn bầu trời trên
cao vời vợi không một bóng mây.
Tăng Tĩnh Ngữ trở về chỗ liếm môi một cái, nói tóm lại Tăng Tĩnh Ngữ đối với nụ hôn này của Thiệu Tuấn
vẫn tương đối hài lòng, bởi vì trên sách nói gặm cắn mút vào cái gì trên căn bản cũng có, duy nhất không tốt là, hai người bọn họ cũng không
biết lấy hơi, cho nên không kiên trì được bao lâu.
"Nếu không,
chúng ta thử lại lần nữa, quen tay hay việc." Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên
lật người nhào tới trên người Thiệu Tuấn, đôi tay nằm ở ngực của anh,
tròng mắt đen nhánh phiếm sáng loáng, gương mặt khẽ ửng hồng.
Thiệu Tuấn cúi đầu nhìn cô một cái, dịu dàng cười cười, đôi tay vòng chắc bả
vai của cô, giờ khắc này, mọi thứ tuyệt vời như trong truyện cổ tích,
Tăng Tĩnh Ngữ là công chúa của anh, anh là hoàng tử của cô, không có
chênh lệch gia cảnh, không có thời gian cùng không gian ngăn cách, chỉ
có cảm giác cảm động chân thật lòng bàn tay cùng lòng bàn tay ấm áp, anh nghĩ, anh không thể buông người trong ngực ra được nữa rồi, cho dù là
nhà cô phản đối cũng không thể, anh sẽ liều mạng, anh sẽ cố gắng, anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh anh yêu cô, mà anh cũng đáng giá để
cô yêu.
"Đúng rồi, anh chưa nói một lời tâm tình ngọt ngào nào
với em đâu đấy." Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên nhớ tới khoản nợ Thiệu Tuấn
thiếu cô, đây chính là giấy trắng mực đen cũng ghi tạc trên laptop cô,
thật vất vả mới tới được một lần, thế nào cũng phải đòi lại toàn bộ, hơn nữa phải là cả gốc lẫn lãi.
Thiệu Tuấn có chút khó xử cau mày
lại, nghiêng người sang làm cho Tăng Tĩnh Ngữ gối lên cánh tay của anh,
hai người nằm mặt đối diện với nhau, anh không nhịn được giơ tay lên sờ
lên gò má ửng đỏ của cô, giống xúc cảm trong tưởng tượng khiến cho anh
yêu thích không nỡ rời tay.
Tăng Tĩnh Ngữ cực kỳ mong đợi nhìn
Thiệu Tuấn, kỳ vọng anh sẽ nói những lời so với Mục Tử Dương nói với
Trầm Ngôn "Vợ à, buổi tối mỗi ngày anh đều nhớ em nhớ tới không ngủ
được." Mấy lời vô cùng buồn nôn hơn nữa.
Vậy mà sự thật là, mặc
dù cực kỳ không muốn, Thiệu Tuấn cuối cùng vẫn bỏ qua gò má trắng nõn
của cô, anh chuyển sang bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của cô, vô
cùng chân thành nói: "Sau này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay
em."
Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên có loại kích động muốn đập chết
Thiệu Tuấn, không đúng, là đập chết chính cô, ánh mắt của cô tốt tới mức nào mới có thể coi trọng kẻ cực phẩm khó chịu như vậy, quả thật hàm súc đến quỷ thần căm phẫn, cảnh giới đúng là rất uyên thâm.
Được
rồi, cô đã không trông cậy là anh có thể nói mấy câu đại loại như anh
yêu em gì đó..., nhưng nói "Sau này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ buông
tay em", rất rõ ràng đây là phần tiếp theo của câu nói lần trước "Nếu
như em hối hận, anh cũng không trách em”.
Nhưng vì sao anh không thể nói văn vẻ một chút, lãng mạn một chút, thâm tình một chút vậy?
Tỷ như chỉ cần thêm một câu "Em đã ở trong trái tim anh rồi, sau này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay em."
Hoặc là "Tay phải của anh mãi mãi chỉ vì bàn tay trái của em, nắm thật chặt, sau đó, không bao giờ buông tay em ra."
So với câu kia của anh "Sau này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay em." Đều tốt hơn nhiều.
Tăng Tĩnh Ngữ có chút tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi môi sưng đỏ
cong lên, "Anh không thể nói lãng mạn hơn một chút hay sao? Không có
chút ngọt ngào gì hết."
Thiệu Tuấn có chút 囧 quẫn bách gãi gãi, rất thành thực mà nói: "Nếu không tự em nói ra, anh sẽ dựa theo đó đọc lại một lần."
Lần này Tăng Tĩnh Ngữ là hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, cô đột nhiên
phát giác dùng khó chịu để hình dung Thiệu Tuấn vẫn còn là đánh giá anh
quá cao, cô không nên ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với anh.
Tăng Tĩnh Ngữ tức giận đẩy Thiệu Tuấn ra, đột nhiên đứng dậy, phủi mông một cái, sau đó cũng không quay đầu lại.
Thiệu Tuấn nhanh chóng đuổi theo, lôi kéo người nào đó đang giận, "Em đừng im lặng như vậy, có gì không thích thì em phải nói ra, để anh biết mà còn
sửa, có được không?"
Tăng Tĩnh Ngữ có chút uất ức trợn mắt nhìn
anh mấy giây, sau đó ỉu xìu giống như bóng cao xu bị xì hơi, không còn
hơi sức nói: "Vậy anh cõng em xuống núi đi."
Thiệu Tuấn nghe lời
quay lưng, khẽ khom người xuống, Tăng Tĩnh Ngữ thấy thế chợt nhảy lên
lưng Thiệu Tuấn, may là Thiệu Tuấn phản ứng nhanh, lập tức giơ tay lên
giữ lấy chân của cô, lảo đảo một cái xém chút làm cả hai ngã nhào.
Lòng Thiệu Tuấn vẫn còn sợ hãi đem Tăng Tĩnh Ngữ điên khùng cõng đi xuống
núi, giọng nói rất bất đắc dĩ: "Sao anh lại cảm thấy em chẳng khác nào
một đứa bé chưa lớn."
"Thế nào, anh ghét bỏ?" Tăng Tĩnh Ngữ gằn giọng nói.
Thiệu Tuấn rất bình tĩnh trả lời: "Không có"
"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ khẽ cười hai tiếng, "Có cho anh cũng không dám."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, không phải là không dám, mà là căn bản không có, thích còn không kịp, sao nỡ ghét bỏ, nếu như suy nghĩ củaTăng Tĩnh
Ngữ chín chắn như những người con gái khác, như vậy sẽ không để ý đến
một người vừa nghèo vừa không có gia thế như anh rồi.
Yên tĩnh
trong núi rừng, Thiệu Tuấn cõng Tăng Tĩnh Ngữ, hai người câu được câu
không trò chuyện. Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Thiệu Tuấn, em tốt nghiệp liền xin điều tới đây, sau đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
Thiệu Tuấn nói: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT