Thiệu Tuấn là đứa bé
lớn lên trong một gia đình đơn thân, điều kiện gia đình cực kém. Nguồn
kinh tế duy nhất trong nhà chính là gian hàng nhỏ mà mẹ anh mặc kệ mưa
gió ngày ngày bày bán trên vỉa hè.
Mà khi anh lựa chọn học trường quân đội, cũng chính vì tiết kiệm tiền ——– trường quân đội không nộp
học phí, hơn nữa còn có tiền phụ cấp sinh hoạt.
Ở trong bộ đội
đặc chủng lăn lộn hai năm, đây là ngày nghỉ lần đầu tiên của anh, vừa về đến nhà thì mẹ cho anh một kinh kỉ ngoài ý muốn, chính xác mà nói, chỉ có kinh, không có hỉ ———- mẹ để cho anh đi xem mắt.
Thiệu Tuấn
rất khổ não, lăn qua lộn lại không ngủ được. Xem mắt, anh mới bao nhiêu, mới vừa tốt nghiệp đại học một năm mà thôi. Tuy nhiên anh lại không
đành lòng cự tuyệt.
Mẹ Thiệu là dân quê, trình độ văn hóa chỉ có
trung học, ở nông thôn, chỉ cần là cô gái không đi học thì lập tức có
lượng lớn người sắp xếp làm mai làm mối cho cô, mà con trai cũng thế,
thậm chí có rất nhiều trường hợp không tới tuổi qui định đã có con.
Bà đã mất chồng, tất cả hi vọng đều ký thác vào người con trai, yêu cầu
của bà không cao, chỉ cần tốt nghiệp đại học rồi tìm một cô dâu thích
hợp, sau đó sinh đứa bé mập mạp, như vậy bà cũng mãn nguyện rồi.
Chủ nhật, nhà hàng B buôn bán rất thuận lợi.
Đây là một nhà hàng bình thường, không phải rất lớn, nhưng trang trí có
chút đặc biệt hơn so với mấy nhà hàng khác. Phía trước là cửa sổ sát
đất, cách vài mét có bày một bồn hoa cảnh. Trong sảnh có mười cái bàn
tròn làm bằng gỗ được sắp xếp hợp lý. Chủ nhật, khách rất nhiều, hầu
như các bàn đều có người ngồi hết.
Thiệu Tuấn vóc người cao
thẳng, phong thái xuất chúng, vừa vào trong lập tức làm cho nhiều nữ
sinh trong đó quay đầu ngắm nhìn. Mày rậm mi cong dày, mũi cao thẳng,
môi dày, cả ngũ quan thâm thúy, thân thể cường tráng, mang theo khí
phách con lai thần bí. Một cái T shirt màu đen, hợp với quần jean màu
xanh dương đậm . Tùy ý tản ra mị hoặc.
"Anh là Thiệu Tuấn?" Một cô gái mặc áo đầm màu xanh cỏ đi lên phía trước, lễ phép hỏi.
"Em là Lý Hiểu?" Thiệu Tuấn cúi đầu nhìn xuống. Vị này gọi Lý Hiểu vóc
dáng có chút lùn, mang giày cao gót cũng mới đến ngực của anh.
"Thật xin lỗi, đã để em đợi lâu." Hai người ngồi xuống, anh đến đúng 4 giờ, không ngờ Lý Hiểu đã trước tới.
"Không có, là em đến sớm mà thôi." Lý Hiểu nhàn nhạt trả lời, giọng nói nhẹ
nhàng khoan khoái dứt khoát. Vừa lúc cô cùng bạn bè đi dạo phố ở gần
đây, đi dạo xong liền trực tiếp tới đây, cho nên đợi gần mười phút.
Phục vụ viên mặc đồng phục màu đỏ đưa thực đơn lên, Thiệu Tuấn lễ phép đem
thực đơn đưa cho Lý Hiểu. Lý Hiểu cười một tiếng, lộ ra nụ mỉm má lúm
đồng tiền, dịu dàng nói một tiếng, "Cám ơn"
Thừa dịp Lý Hiểu nhìn thực đơn, Thiệu Tuấn dò xét cẩn thận một chút.
Cô gái này dáng dấp cũng được, không xấu xí cũng không tính là xinh đẹp,
rất thông dụng (ý anh nói là khuôn mặt phổ thông nên rất phổ biến đó
mà). Tóc được buột gọn lại ở phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, lông
mày được chỉnh sửa cực kỳ nhọn mảnh, mắt một mí, mắt không lớn, chỉ là
do trang điểm nên có vẻ tương đối có hồn. Lỗ mũi có chút gãy, môi mỏng,
gương mặt đường cong không rõ ràng, có chút trẻ con, mặt tròn tròn như
bánh bao, nếu như nói thực, vậy coi như là đáng yêu thôi.
Lý Hiểu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiệu Tuấn, trong lòng thoáng qua một tia nghi vấn: "Thế nào?" Cô cho là trên mặt mình có cái gì đó, đưa tay sờ soạng
trên mặt một hồi.
"Không có gì"
Thiệu Tuấn lạnh lùng trả
lời, làm cho người nghe không biết anh đang nghĩ gì, trên mặt càng thêm
lạnh lùng, khiến Lý Hiểu cho là mình bị ảo giác.
Lý Hiểu lấy kết hôn làm mục đích đi xem mắt, cho nên nói chuyện cũng rất ngay thẳng thắng, thẳng vào chủ đề.
"Nghe nói anh tốt nghiệp trường quân đội, bây giờ cấp bậc là gì?"
"Cụ thể là cái gì dì không có nói cho em biết, anh có thể nói cho em biết một chút không?"
"Nghe nói anh là người địa phương, trong nhà cũng có phòng ốc, có thể trực tiếp kết hôn."
Thiệu Tuấn vốn cũng không phải là người nói nhiều, bị hỏi liên tiếp như vậy nên không tránh khỏi bị á khẩu không trả lời được.
Cấp bậc ———– Trung Úy, tốt nghiệp trường quân đội đều là cấp bậc này.
Binh chủng ———– lính đặc chủng, thuộc về bí mật nghề nghiệp, không thể tùy tiện tiết lộ.
Phòng ốc ———- nhà bọn họ ở có một phòng ngủ một phòng khách, đã cũ, tổng cộng chỉ 35 mét vuông. Mẹ Thiệu ngủ phòng ngủ, anh khi còn bé ngủ trên sofa, trưởng thành ngủ phòng khách, phòng ốc như vậy, có thể kết hôn sao?
Rất dễ nhận thấy, không thể.
Tuy nói anh chỉ đây tới cho có lệ, cũng không muốn tìm bạn gái, nhưng bị
người ta hỏi trắng trợn như vậy, trong lòng không tự nhiên sinh ra cảm
giác tự ti.
Dạo này, con gái gả đi không phải gả cho nam nhân mà
là gả cho phòng ốc cùng xe hơi. Mà anh, chẳng có cái gì cả. Dĩ nhiên,
anh cũng không có nghĩ tới khi anh chẳng có cái gì cả lại tìm cô gái
cùng anh chịu khổ.
Bữa cơm này hai người cũng ăn không thuận lợi. Lý Hiểu vốn ôm nhiệt tình tới xem mắt, vì thế còn cố ý đi
mua váy, trang điểm xinh đẹp. Nhưng đối với thái độ không lạnh không
nóng của Thiệu Tuấn, tâm tình nhất thời xuống dốc.
Từ lúc Thiệu
Tuấn vào cửa cô đã thực vừa ý anh rồi, không nói anh tốt nghiệp trường
quân đội, bằng vào diện mạo này, chiều cao này, đứng chỗ nào, nữ nhân
nào không quay đầu lại nhìn qua hai lần. Nhưng đẹp trai thì đẹp trai,
người lại lạnh như băng, giống như chỉ cần đến gần, sẽ làm cho người ta
đông lại thành băng .
Sau khi ăn xong, Lý Hiểu chủ động hỏi số
điện thoại của Thiệu Tuấn. Thiệu Tuấn cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ
là theo lễ phép liền đọc một chuỗi con số. Cũng không nói sẽ đưa cô về
nhà, trả tiền xong, trực tiếp đi luôn.
2
Thiệu Tuấn ở khu vực nội thành, phía bắc thành phố Y.
Đi qua dãy nhà cao tầng, từ một cái hẻm nhỏ đi vào chừng một trăm thước.
Vùng này đều là phòng ở cũ kỹ, cao chừng 3, 4 tầng, đã xây dựng được
khoảng hai mươi mấy ba mươi năm, vách tường đã sớm đen không nhìn thấy
màu sắc nguyên thủy.
Hai bên ngõ hẻm là các loại cửa hàng bán
hàng secondhand, thỉnh thoảng có mấy cụ già tụ thành một đoàn ở cửa tiệm làm thành một bàn, đánh cờ hoặc là chơi mạt chược.
Nhưng người ở nói này đề thuộc diện hộ nghèo, có công nhân làm vệ sinh quét đường, có người bị con bất hiếu đuổi ra khỏi nhà, còn có cụ già ăn xin bảy mươi
tuổi, dĩ nhiên, nhiều nhất chính là giống như mẹ Thiệu, bày quầy bán
hàng khắp nơi.
Các loại tiếng gào, tiếng ồn ào bên tai không dứt.
Nhà anh ở lầu hai, mẹ anh bán hàng ở cuối phố này.
Ánh chiều tà le lói, trời đầy áng mây hồng cũng là thời gian dùng cơm tối, mẹ Thiệu đi ra ngoài bày quầy vẫn chưa về.
Thiệu Tuấn trực tiếp mở cửa vào nhà.
Trong phòng rất loạn, cũng không phải mẹ Thiệu không dọn dẹp ngay ngắn, chỉ là nhà quá nhỏ, mà đồ lại quá nhiều.
Đối diện là sofa da để sát tường đã bạc màu, có thể thấy được tay vịn đã bắt đầu tróc da.
Ghế sa lon bên cạnh đã gỉ sét, mạt sắt rơi loan lỗ trên nền nhà.
Quạt gió đặt ở phía sau, ngay cạnh của sổ, phía dưới cửa sổ là các loại
thùng giấy lớn nhỏ xếp chồng lên nhau, bên trong là các loại hàng tích
trữ của mẹ Thiệu. Mẹ Thiệu buôn bán hoa quả, trên lối đi còn có những
vật dụng nhỏ hàng ngày.
Cái bàn làm bằng gỗ đặt ở trước ghế sa lon, đối diện là cái tủ nhỏ gọn, phía trên để một cài TV 21 inch cổ xưa.
Mua lúc Thiệu Tuấn đang học tiểu học.
Tiểu học, mỗi ngày chỉ học năm tiết, đến khoảng ba giờ là tan học. Lúc này
mẹ Thiệu vẫn còn ở bên ngoài bày quầy, trong nhà chỉ có một mình anh,
mỗi lần làm xong bài tập, trong nhà liền lạnh tanh đáng sợ.
Lầu
dưới hai cụ già trong tiệm xem TV, khi đó xế chiều mỗi ngày đều có một
tiết mục mà bọn trẻ luôn mong đợi “hoạt họa animation”, chuyện anh thích nhất chính là xem hoạt hình, cái gì Vua Sư Tử, Nhất Hưu ca. Đúng lúc
ông chủ của tiệm kia có một đứa con còn nhỏ tuổi hơn so với anh, mỗi
ngày đến lúc đó sẽ đổi kênh, đúng giờ phát hình.
Khi đó, ở khu
nhà cũ này rất ít nhà có TV, chủ tiệm là một hẹp hòi hai là rất keo
kiệt, giống như người khác liếc mắt nhìn TV nhà bọn họ sẽ mất miếng thịt nào đấy. Mỗi lần Thiệu Tuấn chạy đến nhà bọn họ xem ti vi vẻ mặt mất
hứng.
Thiệu Tuấn lúc ấy rất nhỏ, không hiểu được sắc mặt lớn
người, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn màn ảnh TV, mỗi lần đều nhìn say sưa
ngon lành, sau khi xem xong vừa đúng thời gian mẹ Thiệu thu quán, sau đó liền vui mừng đi về nhà.
Cuộc sống như thế cũng không lâu lắm, đột nhiên có một ngày mẹ Thiệu mua TV.
Thiệu Tuấn nghiên đầu rất kỳ quái hỏi mẹ Thiệu: "Mẹ, nhà chúng ta nghèo như vậy, mẹ mua TV làm gì?"
Mẹ Thiệu vành mắt đỏ cúi xuống vuốt đầu con trai, lời nói mang theo chút
run rẫy: "Nhà chúng ta cũng có TV, về sau con không cần đi xuống lầu
xem. Mẹ chưa trở về thì cũng phải ở nhà biết không?"
Lúc đó Thiệu Tuấn chỉ mới học lớp bốn, mặc dù không nhiều, nhưng cuộc sống gian khổ
để cho anh nhạy cảm hơn so bạn cùng lứa, vừa nghe mẹ nói như vậy lập tức liền nghĩ đến có thể do anh ngày ngày chạy đi xem ti vi làm người ta
mất hứng, liền bảo đảm với mẹ Thiệu: "Mẹ, con sẽ không đi xem TV nữa, mẹ không cần phải mua TV."
Mẹ Thiệu khóe mắt rưng rưng, trong lòng
không khỏi chua xót, cánh tay duỗi một cái, ôm con vào trong ngực thật
chặt, hai mẹ con ôm nhau khóc lớn một hồi.
Thiệu Tuấn còn nhớ rõ, cũng là bởi vì một ít cái TV, nhà bọn họ nửa năm cũng không có một lần
được ăn thịt, thậm chí ngay cả học phí đều tới cuối kỳ mới nộp.
Thiệu Tuấn dọn dẹp nhà cửa đơn giản một chút cũng đã sáu giờ, xem chừng mẹ
Thiệu sắp trở lại, lại đứng dậy đi phòng bếp làm cơm tối.
Khi mẹ Thiệu trở về, Thiệu Tuấn đã làm xong thức ăn rồi.
Thức ăn đơn giản: cá sốt chua ngọt, ớt xanh xào thịt, canh cà chua trứng.
Tuy đơn giản, nhưng sắc màu rõ nét, mùi vị rất tốt.
Giúp mẹ Thiệu cất hàng xong, Thiệu Tuấn trở lại mép bàn ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Động tác gắp thức ăn của mẹ Thiệu dừng lại, ngẩng đầu nhìn con trai, trong
lời nói lộ ra vội vàng: "Hôm nay đi xem mắt, cô gái ấy như thế nào, nếu
vừa ý mẹ liền đi tìm người làm mai nói một chút về chuyện đính hôn. Con
đã đi ra ngoài mấy năm, phải nhanh chóng đem người ấn định."
Tay
Thiệu Tuấn cầm đũa bất thình lình dừng lại, mắt không tự chủ nháy mấy
cái, nói dối: "Con gái người ta không coi trọng con, cơm nước xong là
được rồi."
"Aizz. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Mẹ Thiệu
than thở, mặt mày đen lại. Vừa định nói với con trai thêm mấy câu, nhưng Thiệu Tuấn đã đứng lên đi trước rồi.
"Mẹ, mẹ không cần đi ra ngoài bày quầy nữa, hiện tại mỗi tháng con sẽ gửi tiền cho mẹ."
Mẹ Thiệu cũng không vui mừng, tức giận mắng con trai: "Tiền của con cũng
không thể lộn xộn, phải giữ lại mua phòng ốc mà cưới vợ. Nghe nói nơi
này sắp qui hoạch, cũng không biết khi nào cái phòng này phị phá dỡ, đến lúc đó chúng ta ở đâu."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Mỗi lần nhắc tới gửi tiền về, vấn đề này đều sẽ bị mẹ vô tình bác bỏ. Anh đã thành thói quen không biết nói gì hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT