Đối với những chuyện
như người thân thế này, Thiệu Tuấn cảm thấy rất bất lực, anh không ngờ
các bạn học thì ra nhiệt tình với anh như vậy, đặc biệt là mấy bạn học
nữ, nói chuyện hết sức thẳng thắn, mạnh mẽ, thấy anh không chịu điện
thoại cho bạn gái, từng người giơ chân, nắm tay lên trước mặt, trước
ngực anh hù dọa.
"Vậy. . . . . . . . . . . . . . . Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút đã." Thiệu Tuấn vô cùng bất đắc dĩ nói.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút." Đoàn người thúc giục vô cùng hăng say.
Thiệu Tuấn khẽ nghiêng người, cố ý nhỏ giọng, "Này, cô đang làm gì vậy?"
Tăng Tĩnh Ngữ đối với cuộc gọi điện của Thiệu Tuấn cảm thấy rất kinh ngạc,
kể từ khi bị mẹ Thiệu đả kích cô vẫn không có gọi điện thoại cho Thiệu
Tuấn, dĩ nhiên, cô cũng chưa bao giờ hi vọng việc Thiệu Tuấn sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô.
"Không làm gì hết, đang rảnh." Giọng nói
Tăng Tĩnh Ngữ có chút lạnh nhạt, cô cho là Thiệu Tuấn gọi cuộc điện
thoại này cho cô chắn chắn có liên quan đến mẹ Thiệu, mẹ Thiệu đả kích
cô không sao, dù sao mẹ Thiệu cũng không phải là người trong cuộc, nhưng nếu như Thiệu Tuấn đả kích cô, ngoài mặt cô có thể giả bộ mạnh mẽ, vẫn
cố gắng cười nói thật to, thậm chí cô còn có thể tự luyến trước sau như
một, quay đầu lại đem Thiệu Tuấn phê bình thậm tệ, nhưng tổn thương
trong lòng lại nhiều hơn, ngụy trang nhiều hơn nữa cũng không bù đắp
được .
Thiệu Tuấn có chút chột dạ, "Ừ. . . . . . . . Buổi tối có thể đi ra ngoài không?"
Thiệu Tuấn cảm thấy Tăng Tĩnh Ngữ có chút khác thường, trong ấn tượng của
anh, Tăng Tĩnh Ngữ luôn luôn là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, nói chuyện
oang oang, khỏe mạnh giống như cọp mẹ, mỗi lần nói chuyện đều dài dòng
dây dưa không dứt, hôm nay tại sao lại ngắn gọn như vậy, thậm chí ngay
cả tự luyến và chế nhạo anh đều không có.
Cô làm sao vậy?" Giọng nói Thiệu Tuấn đột nhiên ôn hòa hơn hẵn.
Thiệu Tuấn cầm điện thoại di động đối với mọi người thấp giọng nói một tiếng xin lỗi, rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Nhà hàng Phú quý buôn bán rất tốt, trong đại sảnh cơ hồ ngồi đầy, tiếng nói chuyện, tiếng cười vui, tiếng ồn ào rót thành một mảnh, Thiệu Tuấn dứt
khoát đi ra ngoài hành lang trốn vào toilet.
"Tĩnh Ngữ, cô làm sao vậy?"
"Không sao cả, anh không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây."
"Từ đã. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Không đợi Thiệu Tuấn nói xong, bên tai đã truyền đến tiếp treo máy "Đô đô..." một tiếng, anh
không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và lo lắng.
Thiệu Tuấn khôi
phục vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày, đẩy cửa đi vào, vốn là không khí
náo nhiệt lập tức bị bao phủ bởi áp suất thấp mãnh liệt của anh, thật
giống như Seberia, không khí bất ngờ lạnh lẽo, mọi người rối rít quay
đầu nhìn về phía cửa.
"Như thế nào, cô ấy —— tới sao?" Lý Thiến hỏi cẩn thận.
Thiệu Tuấn cứng ngắc kéo ra nụ cười giả tạo, "Cô ấy buổi tối phải đi tự học
không tới được, lần sau nữa tớ sẽ mang cô ấy đến đi cùng vậy."
Đàm Dận Triết nhảy ra hoà giải: "Ừ, vậy thì lần sau đi."
Sau khi ăn xong một đoàn người chậm chậm rãi rãi đi đến Thiên Lại Chi Âm
phía đối diện ca hát. Giọng hát Thiệu Tuấn từ trước đến giờ không được
hay, đối với thú tiêu khiển mới này anh uyển chuyển từ chối.
Lúc này, lớp trưởng là người đứng ra mở cuộc tụ hội này thấy không khí có vẻ khó xử, tất nhiên là muốn đứng ra dàn xếp một phen.
"Mọi người không dễ dàng mới có thể gặp nhau, cứ hát đi. Hơn nữa ở bộ đội
không thể so với những đơn vị khác, lần sau tụ hội cũng không biết có
phải ngày nghỉ hay không."
Thiệu Tuấn nhàn nhạt gật đầu: "Vậy cũng được."
Có người nói: từ xưa đến giờ người nọ chưa nói dồi lần nào nhưng đột nhiên nói dối, hiệu quả giống như một người chỉ làm chuyện xấu trong lúc bất
chợt làm một chuyện tốt, mọi người sẽ không lưu tâm, sẽ lạnh nhạt làm lơ chuyện tốt ấy. Thật ra thì Tăng Tĩnh Ngữ cũng không cảm giác mình làm
kiêu, nhưng đối với Thiệu Tuấn bị Tăng Tĩnh Ngữ theo đuổi mà nói, đột
nhiên bị cô cúp điện thoại quả thật chẳng khác nào mặt trời mọc ở hướng
tây mới xuất hiện hiện tượng kỳ quái này, anh theo bản năng cảm thấy
Tăng Tĩnh Ngữ nhất định là có xảy ra chuyện gì.
Có nên gọi điện thoại lại cho Tăng Tĩnh Ngữ không?
Cô từ trước đến giờ mạnh mẽ, chắc sẽ không có chuyện gì.
Dọc theo đường đi, tâm sự nặng nề, vào phòng cũng chỉ là tìm một góc yên
tĩnh người ít lui tới, thỉnh thoảng sờ sờ điện thoại di động.
Các bạn học cũng chơi rất sung, nam sinh cùng nhau uống rượu, nữ sinh thì
liều mạng ca hát. Còn có chút phấn khích vây ở bàn đánh bài tú lơ khơ.
Trong phòng mùi thuốc lá, mùi rượu, tiếng hát, tiếng cười rót thành một
món thập cẩm 3D.
Đến bài Asan lá cây, Lý Thiến hắng giọng rồi vô
cùng nhẹ nhàng tình cảm hát "Cô độc là một người cuồng hoan, cuồng hoan
là một người cô độc."
Thiệu Tuấn trong lúc bất chợt cảm thấy
trong lòng rách ra một vết thương, lỗ hổng kia hiện lên biết bao trạng
thái thẳng tắp mở rộng, rồi sau đó dần dần bị cô độc lấp đầy.
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy cô độc, vậy mà trên thực tế, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn ở cô độc như thế.
Ngày trước là một người cô độc cuồng hoan, anh tự ti, lạnh lùng của anh
giống như nhất định anh cô độc. Không có bạn bè, không giỏi nói chuyện,
mỗi ngày vùi trong một đống bài tập, một mình vui vẻ, một mình đau
thương.
Mà lúc này lại là một người cô độc trong không khí náo
nhiệt, đó là người khác náo nhiệt, bọn họ có thể tự mình vận động động,
tự mình tạo nên không khí nào nhiệt, còn anh chỉ là khách qua đường.
Dĩ nhiên, trong lúc này cảm giác cô độc là khách quan, cũng không phải nói anh gặp phải bài xích hoặc là nói anh bị tự ti trong lòng quấy phá, mà
do hoàn cảnh sống và kinh nghiệm trưởng thành của anh khiến anh có một
tính cách và thói quen vô cùng đặc biệt, mà thói quen và hứng thú của
anh, lại không phù hợp với bất kỳ trò nào ở đây.
Giờ khắc này, anh đột nhiên nhớ Tăng Tĩnh Ngữ vô cùng.
Gương mặt đỏ hồ lúc chống hông cười, lúc tự luyến thì không ai bì nổi, lại
còn gương mặt đầy vẻ bi thương lúc bị cự tuyệt nữa, anh đột nhiên phát
hiện, Tăng Tĩnh Ngữ, cô gái này không chỉ có đi vào trong lòng anh, hơn
nữa lại còn tùy ý lượn qua lượn lại trong lòng anh nữa chứ.
Bình
thường thì hành động theo bản năng chính là biểu đạt nội tâm chân thật
nhất. Mặc dù anh sẽ không nguyện ý thừa nhận, anh cố gắng ép bản thân
không nên nghĩ đến nữa, nhưng sẽ có lúc anh không tự chủ được mà nhớ tới Tăng Tĩnh Ngữ.
Thật ra thì anh đã sớm biết mình đã trúng một
loại độc mang tên Tăng Tĩnh Ngữ, anh dùng sự lạnh lùng làm thuốc dẫn,
dùng sự trầm mặc chịu đựng làm nguyên liệu chính, anh tự phối thuốc để
giải độc vọng tưởng, mặc dù anh khổ cực chế thuốc giải riêng, nhưng khi
nhìn lại độc ngày càng dữ dội hơn, nếu nói lấy độc trị độc thì cái đó
dùng trên người của anh toàn bộ đều vô nghĩa, trong lúc anh không ý
thức, anh đã bị độc ngấm vào ngục phủ ngũ tạng, dù có dùng thuốc và kim châm cứu không đều không được nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT