Ngày hôm sau Thiệu Tuấn đi thăm thầy giáo cũ.

Thầy giáo Lý tên đầy đủ là Lý Tiến Sinh, là chủ nhiệm lớp hồi cấp ba của Thiệu Tuấn, con gái của thầy Lý mà mẹ Thiệu nhắc đến là bạn học cùng lớp anh, tên là Lý Thiến, là một cô gái có dáng vẻ vô cùng dịu dàng, thùy mị.

Khi đó thành tích học tập của Lý Thiến và Thiệu Tuấn ba năm liền cũng không thể phân cao thấp, hơn nữa hai năm ngồi cùng bàn, trong lớp được công nhận là đôi kim đồng ngọc nữ, dĩ nhiên, đôi kim đồng ngọc nữ này không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào, bởi vì Thiệu Tuấn trầm mặc ít nói, hơn nữa mỗi ngày chỉ biết làm con mọt sách, cho dù anh tự nhận bọn họ là một đôi cũng không có ai sẽ tin.

Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, ai cũng nhìn ra nhà Thiệu Tuấn không phải nghèo bình thường, học sinh thời nay gia đình khá giả một chút sẽ mặc hàng hiệu, thậm chí nếu có chút khoe khoang thì chỉ hận không thể dán đầy LO¬GO trên quần áo, mà Thiệu Tuấn, chỉ có hai cái T shirt mùa hè cũ kỹ, một cái trắng một cái đen, nếu ngày nào đó anh đột nhiên mặc quần áo khác cũng đủ để cho cả lớp kinh ngạc.

Năm đó Lý Thiến đi nước ngoài du học, Lý Tiến Sinh đem toàn bộ số tiền định mua phòng ốc đưa cho con gái, cho nên bọn họ vẫn ở trong kí túc xá công chức của thành phố Y như trước. Từ cổng trường học, xuyên qua dãy phòng học, sân bóng rổ, sân điền kinh, cuối cùng chính là kí túc xá.

Kí túc xá tổng cộng sáu tầng, nhà thầy Lý ở tầng ba, kí túc xá đã xây được khoảng mười năm, trên tường đã không còn trắng như ban đầu nữa, bốn phía cũng đã bám đầy màu vàng đất bụi. Đối với Thiệu Tuấn mà nói, nơi này có rất nhiều kỉ niệm của anh lúc nhỏ.

Điều kiện gia đình nhà anh không khá giả lắm, mỗi tháng mẹ chỉ cho 300 đồng tiền sinh hoạt, trừ đi một ít tiền mua đồ sinh hoạt hàng ngày, tiền cơm, tối đa cũng chỉ có thể hơn hai trăm một chút ít, cả tháng cũng không được ăn một bữa thịt nào, cho nên sắc mặt anh khi đó cực kỳ kém, cả khuôn mặt đều hóp lại vàng vọt, hơn nữa anh làm thêm ban đêm, buổi tối mỗi ngày đều tắt đèn chỉ cầm đèn pin cầm tay làm bài tập, thời gian kéo dài, dưới mắt anh xuất hiện hai quầng xanh đen.

Cũng không biết ai kể cho thầy Lý nghe, nói anh luôn ngủ muộn ảnh hưởng tới giấc ngủ người khác, vì vậy thầy Lý tìm gặp Thiệu Tuấn. Không có trách cứ như dự đoán, biểu hiện của thầy Lý đối với Thiệu Tuấn rất tốt, từ đầu đến cuối đều không trách cứ anh, chỉ đơn giản là hỏi thăm hoàn cảnh gia đình anh, hỏi anh khó khăn gì trong học tập hay không. Anh thành thực kể lại hoàn cảnh gia đình mình, bởi vì sợ thầy trách cứ, còn đặc biệt cường điệu tầm quan trọng của thành tích học tập đối với mình, rồi lại quyết tâm muốn đạt thành tích tốt nhất hy vọng có thể được thầy tha thứ.

Trên mặt thầy Lý thoáng qua một tia nặng nề, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh, âm thanh trầm thấp, nói: "Em phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới học tập tốt được. Học tập là một quá trình kéo dài theo thời gian, cố gắng là chuyện tốt, nhưng phải có phương pháp mới được."

Anh nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép nói tiếng cám ơn chuẩn bị rời đi, ai biết thầy Lý đột nhiên gọi anh lại, hơn nữa còn cực kỳ nhiệt tình kéo Thiệu Tuấn đến nhà thầy ăn chực. Tục ngữ nói không sai, trước lạ sau quen, kể từ hôm đó, hầu như tuần nào Lý Tiến Sinh cũng gọi Thiệu Tuấn đến nhà ông ăn cơm mấy lần, nói là muốn cho anh một bữa cơm ngon, có lúc thời gian rảnh rỗi thì sẽ cùng anh tâm sự, khuyên anh, cùng anh bàn luận một chút về đạo lý làm người.

Thiệu Tuấn vẫn luôn nghĩ, không có Lý Tiến Sinh thì sẽ không có anh của ngày hôm nay. Đối với anh mà nói, thầy không chỉ là người thầy, mà giống như một người cha, không chỉ dạy anh là kiến thức trong sách vở, mà còn dạy cả đạo lý làm người, mặc dù khi học cấp 3 anh vẫn rất ít nói, nhưng lời thầy nói mỗi một câu anh đều ghi tạc trong lòng, hơn nữa sau khi lên đại học, dựa vào phương pháp thầy dạy, thay đổi cách sống của mình, từ từ hòa đồng với tập thể, quan hệ bạn bè cũng được cải thiện tốt hơn.

Lần này đến thăm Lý Tiến Sinh, Thiệu Tuấn có một cảm giác dường như đã trải qua rất lâu rồi. Không giống với lần đầu tiên, hốt hoảng cùng khẩn trương, Thiệu Tuấn đột nhiên có loại cảm giác quang vinh áo gấm về nhà, anh cảm thấy rốt cuộc anh không phụ lòng kỳ vọng của thầy, đã học thành tài rồi.

Giơ tay lên nhấn chuông, cửa rất nhanh từ bên trong mở ra. Lý Thiến đứng ở cửa thấy Thiệu Tuấn trên mặt nhanh chóng thoáng hiện lên một tia vui mừng, giọn nói vẫn thanh thúy dễ nghe như trước, "Hây! Thiệu Tuấn, đã lâu không gặp, mau vào nhà đi."

Khóe miệng Thiệu Tuấn khẽ nâng lên, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, "Ừ, đã lâu không gặp." Âm thanh không lạnh nhạt như trước, mà trở nên ôn hòa dễ nghe.

Vào cửa, Lý Thiến nhiệt tình rót trà cho anh, Thiệu Tuấn đặt thùng trái cây trên sàn nhà, rồi như rất quen thuộc đi tới ghế salon ngồi.

"Sao cậu khách khí quá vậy, người đến là được rồi, còn mang quà làm làm chi." Lý Thiến đem trà đưa cho Thiệu Tuấn, sau đó ngồi xuống ghế sa lon đối diện anh.

Thiệu Tuấn lịch sự nói tiếng cám ơn, ánh mắt sắc bén nhanh chóng quan sát Lý Thiến trước mắt một chút.

Từ lớp mười hai đến bây giờ, thời gian năm năm không gặp, Lý Thiến thay đổi rất nhiều.

Tóc đen nhánh cột đuôi ngựa trước kia nay đã biến thành tóc xoăn lọn to màu nâu, đã mất đi không ít vẻ trẻ con non nớt, áo sơ mi trắng phối với quần dài, bông tai bạch kim, cả người lộ ra thần thái của một tiểu trí thức. Thiệu Tuấn không nhịn được, trong lòng lặng yên cảm thán, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Mỗi người ai cũng có một thời tuổi trẻ cuồng nhiệt, yêu đương công khai

một bạn nào đó trong lớp, hoặc là mấy người. Dũng cảm thì tỏ tình,

duyên số tốt thì, người trong lòng bạn cũng thích bạn, vì vậy từ thầm

mến thăng cấp làm người yêu, rồi sau đó hai người hối hả bắt đầu trải

qua cuộc tình đầy màu sắc, mà những thứ kia, người nhát gan, cho dù

thích bạn, cũng sẽ chỉ đem lén giấu bạn ở sâu trong lòng, thậm chí ngay

cả một câu nói cũng không dám nói nhiều, cho dù là một động tác hơi

nhỏ cũng sợ để lộ bí mật trong lòng mình. Thời gian đó Thiệu Tuấn

chính là người như vậy, cho dù là Lý Thiến ngồi cùng bàn hai năm cũng

không nói được mấy câu.

Anh luôn cố ý duy trì một khoảng cách nhất định Lý Thiến, anh không sợ người khác gán ghép, bởi vì sẽ không có ai tin tưởng. Anh chỉ sợ bản thân mình trong lúc lơ đãng sẽ để lộ ra một chút dấu vết, sau đó khống chế không được tâm tình của mình, đối với anh mà nói kì thi tốt nghiệp trung học là vô cùng quan trọng, anh không được phép thất bại, thi tốt nghiệp trung học là bước ngoặt trong cuộc đời anh, cho nên, khi đó, phương thức biểu đạt tình yêu anh là đúng, mỗi kỳ thi đều chỉ đứng thứ hai trong lớp, dĩ nhiên, loại biểu đại này là một phương thức vô cùng hàm súc không người nào có thể hiểu được, chỉ có mình anh biết, những năm đó, anh đã từng thầm mến một cô gái như vậy, hơn nữa, ba năm như một, kết quả thi luôn đứng thứ hai cả lớp, chỉ vì thành toàn cho mơ ước muốn đứng thứ nhất của cô gái đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play