Đưa mắt dõi theo hình bóng màu xám bạc giẫm lên những vệt nắng loang lổ
khuất dần trong trà trang, cô không còn hứng thù trả lời câu hỏi của sếp Lý nữa, lắp ba lắp bắp cho qua.
Vừa ngồi xuống, sếp Lý nhận điện thoại, nhà máy xuất hàng gặp chút vấn đề, khách hàng một mực đòi gặp ông để giải quyết.
Dặn cô đợi Adam ra rồi bắt xe đến bữa tiệc tối nay, sếp Lý vội vã ra về.
Khoảng một tiếng sau, Adam bước ra khỏi trà trang, vẻ khỏe khoắn, đẹp đẽ khiến không ít người ngoài nhìn. Vẻ mặt anh vẫn nhã nhặn như thường thấy,
bước từng bước, không nhanh không chậm, thản nhiên vô cùng.
Ánh hoàng hôn rực rỡ, mây bồng lớp lớp như bông, nhuộm đỏ khoảng chân trời chạng vạng, rộng lớn mà yên tĩnh, bao la mà bình yên.
Cây đa trước trà trang rì rào qua từng làn gió, mấy chiếc lá vàng lìa cành, vờn theo gió, xoay tròn rồi rơi xuống đất.
Bạch Tiểu Thuần ngồi trong quán cà phê đối diện, nhìn thấy anh, liền xách
túi đi đến, ngầm phán đoán tình hình gặp mặt từ những biểu hiện của
Adam.
Nhưng chàng trai đứng bên gốc cây đa chỉ mỉm cười, không hân hoan cũng chẳng hề lạc lõng.
Sự yên tĩnh quá mức khiến người ta không biết phải làm sao, bắt taxi đến khách sạn. Cô không kìm nén được, lên tiếng hỏi:
“Sao? Ông Thư Kiến có nói rõ hay có ám chỉ là sẽ giúp đỡ không?”
“Cũng được, chúng tôi bàn bạc rất thuận lợi, vui vẻ.” Adam nhã nhặn trả lời,
câu chuyện lập tức chuyển hướng. “Sherry, yêu cầu một mình tôi đến đó
thật ra là được đề xuất khi Nick gặp cô, đúng vậy không?”
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, nghi hoặc nhìn ánh mắt màu xanh trong như nước trong hồ của anh.
Ai đề xuất thì quan trọng lắm sao? Cho dù Thư Hạo Nhiên không nói, cô
không chủ động né tránh, Thư Kiến cũng nên yêu cầu như thế.
Cô
vốn không biết nói dối, bèn gật đầu, vô vàn những phỏng đoán như thủy
triều dạt vào lòng. Cô biết khi Thư Hạo Nhiên cầu khẩn bố mình đồng ý đi gặp Adam sẽ không nhắc đến cô, mà cô cũng chỉ là một nhân viên vô danh
tiểu tốt trong công ty, Thư Kiến cũng không cẩn thận đến mức tìm hiểu
cặn kẽ công ty đối tác có những ai, nhưng tại sao đột nhiên Adam lại nói vậy? Nói chuyện phiếm ư? Không đúng. Với sự thông minh và cá tính của
anh, cho dù Thư Kiến có ám thị hay biểu lộ rõ thì anh cũng hiểu được,
hơn nữa, chắc chắn anh sẽ vội vã chia sẻ tin đó cho mọi người.
Chẳng lẽ cuộc gặp mặt của họ không thuận lợi?
Cũng không đúng, chuyện này không cần phải nói dối.
Hỗn loạn đan xen, Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng khó xử, nhưng người đàn
ông thường ngày vẫn thẳng thắn bây giờ lại không nói nửa lời, quả là dằn vặt.
Hình ảnh bên ngoài cửa xe vừa long lanh vừa tịch mịch, vắng vẻ, cảnh chiều chạng vạng, khoang xe lúc mờ lúc ảo lúc hiện rõ như đang rơi vào cõi mộng rối bời phức tạp.
“Cám ơn cô!”
“Sao tự
nhiên lại cám ơn tôi?” Anh đột nhiên nói lời cám ơn bằng tiếng Trung
khiến cô không khỏi ngỡ ngàng, ba từ đó tuy thanh điệu bằng bằng nghe có chút kỳ quái nhưng lại rất trịnh trọng, dường như nó được nói ra sau
một hồi suy đi tính lại. Cô đột nhiên nhớ tới cuốn sách hay tạp chí nào
có nói, dùng tiếng mẹ đẻ của đối phương để nói lời cảm ơn hay xin lỗi là thể hiện sự tôn trọng. Cô hơi bối rối, thay bằng dùng một câu tiếng
Trung để trả lời, cô quay sang anh, hỏi: “For what?[1]”
[1] Vì điều gì?
Nằm ngoài dự tính, người đàn ông thường ngày vẫn thẳng thắn giờ lại trở nên im lặng.
Là một người da trắng điển hình, Adam có ngũ quan đậm như tạc khắc, mũi cao thanh thoát, khiến đôi mắt như sâu hơn, đậm hơn.
Lúc này, anh nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc, ánh mắt sáng long lanh ấy chứa đựng sức mạnh mê hoặc lòng người.
Những cảm giác buồn phiền, bực bội dường như đều tan biến dưới ánh mắt ấy,
mùi hương bạc hà thanh mát thấm dần vào tim, Bạch Tiểu Thuần không hỏi
tiếp nữa.
Vị khách cùng ăn tối là một thương nhân trung tuổi giàu có từ Hồng Kông đến Đại Lục đầu tư, tên là Lương Hán Sinh, nói tiếng
Anh còn lưu loát hơn tiếng phổ thông, ông ta luôn truyền đạt nội dung
cuộc nói chuyện với sếp Lý và Adam. Đối với Bạch Tiểu Thuần, bữa tối hôm nay đúng là bữa tối thoải mái nhất từ trước đến giờ. Ăn uống xong,
Lương Hán Sinh bận việc đi trước, sếp Lý và Bạch Tiểu Thuần tiễn Adam về Westin.
Trước khi chào tạm biệt, sếp Lý hỏi Adam tình hình cuộc
nói chuyện về dự án tàu điện ngầm ban chiều, giống những lời nói với
Bạch Tiểu Thuần trong taxi, Adam nói cuộc trò chuyện của anh và Thư Kiến rất vui vẻ, còn dự án có biến chuyển theo đúng dự kiến hay không, một
người xuất chúng như anh lại không hề tỏ rõ thái độ, thậm chí còn không
nói đến cảm giác và phán đoán của riêng mình, chỉ nói bằng một câu bằng
giọng tiếng Trung lơ lớ.
“Người tính không bằng trời tính.”
Nhìn anh bước vào cầu thang máy dưới ánh đèn rực rỡ, sếp Lý rút một điếu
thuốc, đưa lên mũi hít hà, nghi ngờ lẩm bẩm: “Còn biết câu “người tính
không bằng trời tính” sao? Tiểu Bạch, anh ta có nói với cô không?”
“Không ạ!”
“Lạ thật, chẳng phải từ trước đến nay, anh ta quen nói thẳng, nói thật sao? Sau này có cơ hội, cô nhớ phải thám thính từ Tiểu Thư.”
Bạch
Tiểu Thuần không biết nói gì, cô cũng nhận thấy Adam có gì đó khác ngày
thường từ sau khi gặp Thư Kiến, nhưng người ta là tổng giám đốc, cô
không dám hỏi cặn kẽ.
Nhưng phải chủ động liên lạc với Thư Hạo Nhiên vì chuyện này sao?
Trời đêm tối đen như mực, từng làn sương trắng trôi giữa màn đêm tối tăm,
thành phố lộng lẫy như một cô gái dịu dàng trong tấm lụa trắng mỏng
manh, chứa chan bao tâm tình.
Đài phát thanh đang phát bài Không
chút nhớ nhung của Trần Dịch Tấn, tài xế taxi cũng khẽ hát theo, Bạch
Tiểu Thuần ngồi ở ghế phụ, nghĩ ngợi mông lung, bỗng dưng lại nhớ chuyện xưa, lòng chợt buồn bã. Về đến nhà, Bạch Tiểu Điệp đang nằm trên sofa
xem phim Hàn Quốc, cười híp mắt nói với cô một tin vui, vé tàu hỏa về
quê đã đặt xong, còn là vé nằm nữa.
Thành phố G vừa là nút thắt
giao thông quan trọng của phương nam, vừa là thành phố lớn có số lượng
người ngoại tỉnh đông nhất, nạn tranh vé tàu về quê ăn Tết kinh dị không kém trận tranh cướp không có thuốc súng. Nhớ lại, năm nào cô cũng phải
lấy hết can đảm, liều mạng mới có thể tìm được một chỗ đứng trong muôn
vàn người chật cứng, Bạch Tiểu Thuần vốn nhút nhát vừa trút bỏ áo khoác
ngoài vừa nghi ngờ nhìn cô em gái đang cười hớn hở.
“Nhờ ai mua vậy?”
“Một đứa bạn học.” Cô gái đáng yêu ôm chiếc gối hình con thỏ trong lòng, cặp mắt như vầng trăng khuyết trước cành liễu.
“Nếu chị nhớ không nhầm, ở đây em cũng chỉ có ba, bốn người bạn thôi mà…”
“Ai dà…” Bạch Tiểu Điệp dường như cảm thấy bị làm phiền, chu môi chặn lời.
“Chị này, chị mới hai mươi lăm tuổi, không năm mươi lăm tuổi, đừng giống mẹ như vậy chứ?”
Bạch Tiểu Thuần giả bộ đồng ý, đến cửa phòng
ngủ bỗng nhiên quay lại, ra điều phản vấn: “Người giúp em có phải là một chàng trai không?”
“Sau này em chuyển sang gọi chị bằng mẹ cho rồi.”
“Nói nhảm, lúc này mẹ em ở nhà nhất định đang hắt xì cho mà xem.”
Bạch Tiểu Thuần trong phút chốc đã ngả người xuống sofa, chỉ cười đáp lại chứ không hỏi thêm.
Tuổi hai mươi hai đẹp như hoa, có một chàng trai để yêu thương cũng là điều
bình thường. Trước mặt cô, Bạch Tiểu Điệp vốn không giấu giếm điều gì,
lần này lại không muốn nói ra, nhất định là vẫn chưa đúng thời điểm.
Tình yêu là chuyện riêng của hai người, nếu nói cho người nhà sớm quá ít nhiều cũng tăng thêm phiền phức, là người từng trải, đương nhiên cô
hiểu rõ chuyện này.
Tắm xong cũng là lúc hết phim.
Không
biết có phải vì hết chuyện để nói không mà trong tiếng máy sấy tóc ro ro truyền đến câu hỏi của Bạch Tiểu Điệp: “Chị, thật ra chị có thể về nhà
bằng máy bay mà, bình thường chẳng nói làm gì, tại sao Tết nhất chị cứ
phải đi tàu hỏa chứ, vừa bẩn vừa mệt!”
“Tiết kiệm mà.” Ngón tay đang rê mái tóc ướt bỗng ngừng lại vài giây, Bạch Tiểu Thuần nghẹn ngào, lạnh nhạt trả lời.
“Vì tiết kiệm thật sao?”
Bạch Tiểu Điệp đứng trước mặt chị, khuôn mặt trắng hồng lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Đối diện với vẻ mặt đầy nghi ngờ của em gái, cô vẫn không đáp lại.
Tiếng máy sấy tóc càng nghe càng cảm thấy khó chịu, cô bối rối, khẽ nhếch
miệng, ngẩng đầu phản pháo: “Chị nói dối em làm gì chứ!”
Bạch
Tiểu Điệp đột nhiên thấy hối hận, đưa tay ôm chị, làm nũng: “Nhưng em
nhớ rõ ràng, năm đó chị đưa Thư Hạo Nhiên về nhà là đi tàu hỏa mà. Chị,
nếu chị còn yêu anh ấy, tại sao không thử quay lại? Hôm ở nhà hàng
Alice, khi chị và cô ta ra ngoài, em thấy anh ấy rất lo lắng.”
“Lo lắng gì chứ? Ăn thịt người không nhả xương sao?”
Thân hình nhỏ nhắn tỏa hương thơm ngát, Bạch Tiểu Thuần vốn không quen với
người thường ngày vẫn ồn ào tự dưng lại thay đổi thế này.
“Đương nhiên là lo cho chị rồi. Trước đây chị không muốn đi Anh, bây giờ anh ấy quay về rồi, chẳng phải thế sao?”
“Em thấy chị và anh ta chỉ có vấn đề muốn hay không muốn đi ra nước ngoài hay sao chứ?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Còn về bố mẹ anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu chị, tình nguyện sống với chị thì cũng chẳng có gì trở ngại.”
“Lầm, ngốc ạ, sau này em sẽ hiểu thôi, có tình yêu, chưa chắc đã có tương lai.”
Chăm chú nhìn đứa em gái đang sốt sắng vì lo lắng, Bạch Tiểu Thuần như nhìn thấy chính mình trước đây.
Lúc đó, cô cũng ngốc nghếc tin tưởng, chỉ cần có tình yêu, trăm núi ngàn
sông, muôn vàn cách trở cũng chẳng là gì, không gì có thể đánh bại tình
yêu sâu đậm của hai người.
Nhưng sự thật lại chứng minh rằng, tình yêu là chuyện của hai người, còn hôn nhân và tương lai lại chuyện của hai gia đình.
“Nếu đã không có tương lai, sao vẫn đâm đầu vào?”
Bạch Tiểu Điệp nghi hoặc nhìn cô, nét dễ thương ẩn hiện trong đôi mắt long lanh rồi nhanh chóng biến mất.
Thấy được nét dễ thương ngắn ngủi ấy, Bạch Tiểu Thuần lập tức nghĩ đến ban
nãy, Tiểu Điệp chưa trả lời câu hỏi đó, có thể đoán ra cô em gái dường
như đang gặp chút vấn đề về chuyện tình cảm, nếu không, thông minh và
lanh lợi như nó sao lại có phản ứng khác lạ đến vậy? Ngước nhìn khuôn
mặt xinh như hoa trước mặt, cô cố gắng không để lộ vẻ lo lắng, cười nói: “Vẫn là câu nói đó, sống trên đời, nhiều việc không được như ý mình.
Nhưng chị mong em hãy nhớ, lúc còn trẻ, đừng để vì một tương lai không
thể xác định mà bỏ qua tình yêu của mình.”
“Lạ thật, em cứ nghĩ chị sẽ dặn dò em, nếu tương lai không xác định được thì nên dứt ruột từ bỏ chứ.”
“Chính vì chị đã thất bại một lần nên phải nói cho em biết em nên coi tình yêu là hổ báo sao?” Gí ngón tay vào chiếc mũi mềm mịn như ngọc của em gái,
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, mái tóc vẫn chưa khô hẳn, bộ dạng trong trắng, thuần khiết tràn đầy hy vọng như suối nước long lanh trong đêm trăng
sáng tỏ. “Người tin tưởng vào tình yêu sẽ hạnh phúc, chị luôn cho rằng,
chỉ có trải nghiệm thật sự mới có thể cảm nhận được đắng cay, ngọt bùi
trong đó. Cho dù kết quả không như ý muốn, chỉ có từng yêu, từng đau,
người ta mới có thể thật sự viên mãn. Hơn nữa, cho dù chị có nói gì đi
nữa, em cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Chị không phải là em, không
thể lúc nào cũng có cảm xúc tương đồng với em, cho nên em phải học cách
tự mình phán đoán, trải nghiệm, understand[2]?”
[2] Hiểu không?
“Bây giờ em có thể chắc chắn một điều, chị và mẹ em không giống nhau.”
“Nhóc ạ, lại đùa cợt rồi! Mau, rửa mặt đánh răng rồi đi ngủ.”
Màn đêm bao trùm đất trời, vô biên như tâm sự vô hạn nơi sâu thẳm trong lòng người cứ quanh quẩn, quẩn quanh.
Hai chị em mỗi người một dòng tâm sự, đều trằn trọc không ngủ được.
Không rõ là bao lâu, Bạch Tiểu Điệp hỏi nhỏ: “Chị, chị cố chấp đi tàu hỏa về
quê, không liên quan gì đến chuyện năm đó thật chứ? Em, bác gái, cả bố
mẹ em nữa, đều cảm thấy chị vẫn chưa vượt qua được chuyện năm đó.”
“Không có gì là không thể vượt qua, chỉ có những thứ không thể quay trở lại.”
Vốn chỉ là một câu nói buột miệng nhằm ngăn câu hỏi của em gái hoặc đơn
giản chỉ là vu vơ, Bạch Tiểu Thuần không thể biết rằng, cuộc trò chuyện
đêm nay thật sự không phải một cuộc thảo luận bình thường về tình yêu
giữa hai người, mà đó là khúc dạo đầu cho một đợt phong ba và thương
tổn. Mơ hồ nhớ lại câu nói trong đoạn MV ở iPad của Adam, ánh mắt màu
xanh nước biển ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong suy nghĩ, Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng mỉm cười, xoay người, nhắm mắt ngủ.
Đêm nay, cô mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ, đoàn tàu đang chạy trên đường ray, đôi
nam nữ ngồi cạnh cửa sổ ở một khoang tàu, chàng trai mặt mũi khôi ngô,
cô gái thì tươi cười rạng rỡ, họ nắm chặt tay nhau, cùng hy vọng phía
cuối con đường chính là sự vĩnh hằng…
Từ đầu đến cuối, Adam chưa
hề nói một lời nào về cuộc gặp mặt với Thư Kiến, thậm chí ngay cả dự án
tàu điện ngầm cũng không nhắc đến.
Còn Thư Hạo Nhiên đã mấy lần
chủ động gọi điện, nhắn tin nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa tìm được cơ
hội thích hợp để dò hỏi. Giống như lúc trước, đối mặt với người có tài
ăn nói như anh, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, ngốc nghếch im lặng lắng
nghe. Tối hôm đó, nói chuyện điện thoại với anh, không biết vô tình hay
cố ý, anh bảo nếu lặp lại quá trình mời thầu một lần nữa, anh sẽ ở lại
đến năm sau, cô không thắc mắc. Cô tin một khi Thư Kiến đã đồng ý gặp
mặt thì sau khi về nhà không thể giữ im lặng mãi được, vấn đề là cô
không đủ dũng khí để hỏi. Cô kể lại chuyện này với cô bạn thân vừa về
nhà đăng ký kết hôn - Lạc Lạc. Vốn rất hiểu bạn mình, Lạc Lạc nói liến
thoắng: “Tiểu Bạch, thật ra không phải là không có dũng khí, mà là có
một số vết thương không thể phô bày, người gây ra vết thương đó cũng
không thể động vào.”
Câu nói này khiến Bạch Tiểu Thuần giật mình.
Đúng là cô không dám hỏi, vị Thư tiền bối cô chưa từng gặp này lại có ảnh hưởng lớn đến vậy sao?
Tết Nguyên đán được nghỉ theo đúng quy định.
Hai mươi bảy Tết, Adam về Thượng Hải. Anh vốn không thích quấy rầy thời
gian riêng của nhân viên nên nói không cần ai tiễn, nhưng sếp Lý vẫn
quyết đưa anh đến sân bay, còn gọi cả Bạch Tiểu Thuần lười nhác đi cùng. Đến sân bay vẫn còn khá sớm, sếp Lý có công chuyện nên về trước, Bạch
Tiểu Thuần nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định ở lại cùng anh đến khi làm
xong thủ tục.
Mặt trời ửng hồng dần hiện phía đằng đông, sân bay
rộng rãi, vắng lặng, từng làn gió mang hương vị trong lành của không khí buổi sớm mai luồn lắt vào bên trong đại sảnh.
Đưa mắt nhìn cô
gái khoác chiếc áo len màu xanh lam ngồi bên cạnh đang vằn vò hai viên
len tròn của dây mũ áo, ánh mắt mông lung, nhìn xa xăm, Adam bèn tắt
giao diện mail trên iPad, dịu dàng nói: “Sherry, dường như cô có điều gì muốn nói với tôi?”
“Anh còn nhớ Vivian Xue không?” Cô ngừng tay, vội vàng nói. “Người lần trước để lại số điện thoại cho anh ấy.”
“Yes.” Adam chưa ngốc đến mức cho rằng cô đang ở sân bay nên tức cảnh sinh tình, chỉ cảm thấy kỳ lạ. “And why[3]?”
[3] Thì sao cơ?
“Ồ…”
Chưa kịp nói gì mà mặt đã đỏ bừng, Bạch Tiểu Thuần ấp úng một hồi rồi sợ sệt dò hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”
Ánh mặt trời chiếu rọi, gieo ánh nắng màu vàng khắp không khí. Vô số hạt
bụi nhỏ nhảy múa giữa không trung, những điệu múa mà bình thường chẳng
ai để ý thấy.
Trên khuôn mặt thanh tú chợt hiện lên tia sáng khó
hiểu, Adam ngồi nghiêng bên cạnh, im lặng hồi lâu. Tác phong của anh vẫn luôn đĩnh đạc, mỗi khi nói chuyện với người khác đều nhìn thẳng vào mắt họ, anh coi đó là biểu hiện của sự tôn trọng đối phương. Thần sắc và tư thái của anh lúc này rõ ràng không có gì khác thường, Bạch Tiểu Thuần
cảm thấy sởn gai ốc. Cố gắng nở nụ cười ngượng nghịu, cô cúi đầu, tiếp
tục vằn vò hai quả cầu len.
“Sorry, tôi không nên hỏi chuyện riêng tư của anh.”
“Không có gì.” Anh nói bằng tiếng Trung.
“Không, đúng là tôi không nên hỏi. Anh là tổng giám đốc của tôi, tôi là nhân viên của anh, không nên nói chuyện…”
“Tôi nói không có gì, là trả lời câu hỏi trước của cô đấy.”
“Câu hỏi trước?”
Bạch Tiểu Thuần bỗng ngẩng lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt màu xanh nước biển lanh lợi nhưng rất đỗi dịu dàng ấy.
Hôm nay, anh mặc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng lam, thắt cà vạt nhỏ dài màu
trắng bạc, bên ngoài khoác áo vest màu xanh đen, nhìn khôi ngô, tuấn tú
vô cùng. Anh đang dịu dàng nhìn cô với ánh mắt chan chứa, khiến ai đó
ngày thường vẫn hay mơ mộng không thể không thầm cảm thán trong lòng.
Nhưng điều anh vừa nói không phải câu trả lời cho câu hỏi trước đó, vậy
là…
Khôi ngô, tuấn tú như vậy mà vẫn chưa có nơi có chốn ư?
Cô biết đối với văn hóa phương Tây, chuyện có người yêu chưa là một chuyện vô cùng riêng tư, Bạch Tiểu Thuần dường như rất vui mừng khi moi được
chút tin tức từ cấp trên.
“Anh thân với Vivian không?”
“No. Nghe tên có vẻ quen quen, đã gặp qua mấy lần nhưng chưa thể nói là thân quen được.”
“Vậy tại sao cô lại nhắc đến cô ấy?” Có lẽ vì câu chuyện không liên quan gì
đến công việc, hơn nữa chỉ có hai người nên thần sắc của anh đỡ căng
thẳng hơn nhiều, anh cũng nheo lông mày nhiều hơn. Không để người đặt
câu hỏi có thời gian giải thích, anh vòng tay ra tựa ghế sau lưng mỉm
cười ung dung suy đoán: “Nếu tôi đoán không lầm, cô và cô ấy sau này có
gặp lại nhau. Hơn nữa còn nhắc đến tôi, phải không?”
“Anh… Sao anh biết?”
Cặp mắt tinh tường bỗng chốc mở to tròn, mỗi khi Bạch Tiểu Thuần vội vã hay kinh ngạc, cô đều thốt lên bằng tiếng mẹ đẻ, chán nản vỗ ngực, vội vàng nói lại một lần nữa.
Ngón tay ngọc ngà trắng trẻo dừng lại trên
những sợi len màu xanh lam trước ngực, giống như đặt một miếng ngọc
trắng cạnh món đồ trang sức sẫm màu, tuy không quý giá như kim cương,
cũng không rạng rỡ như vàng bạc nhưng lại rất tao nhã, giản đơn. Ánh mắt của Adam vẫn ngẩn ngơ trước những ngón tay của cô, anh chăm chú để ý cả những động tác nho nhỏ của cô, nét cười càng rạng rỡ, dịu dàng.
“Đoán thôi.”
“Đoán?”
Nếu chưa tiếp xúc với anh một thời gian dài, có lẽ Bạch Tiểu Thuần sẽ chấp nhận câu trả lời này.
Nhưng anh vốn là người cẩn thận, hơn nữa phản ứng nhanh gấp mấy lần người
khác, khó khăn lắm cô mới có đủ dũng khí nhưng lại do dự không biết có
nên nói tiếp hay không.
“Yes! Tôi là cấp trên của cô nhưng tôi nghĩ cuộc nói chuyện bây giờ là friend talking.”
“Ồ!” Rõ ràng mình lẩm bẩm tiếng Trung mà anh ta cũng hiểu sao?
“Tôi có mời giáo viên dạy tiếng Trung mà, cô quên rồi sao? Đến giờ vẫn chưa
có tiến bộ gì nhiều nhưng cũng học được không ít từ mới, như: thanh
toán, nước Mỹ, Trung Quốc, làm ăn, hẹn hò, v.v… Cô vừa nói vì tôi là cấp trên của cô nên có nói gì thì cô cũng không thể không tin?” Người nước
ngoài thường rất khó phát âm thanh bốn trong tiếng Trung, Adam cũng
không ngoại lệ. Khi nói mấy từ đó bằng tiếng Trung, lông mày của anh hơi chau lại, thần sắc cũng lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Bạch Tiểu Thuần quả thật không biết phải nói gì.
Xem ra, sau này muốn ăn hiếp người không hiểu tiếng Trung, phải luyện những từ khó hơn mới được, nếu không người thông minh như anh, sớm muộn cũng
có thể nói chuyện bằng tiếng Trung ngang ngửa mình.
“Tôi có thể biết Vivian nói gì với cô được không?”
“Cô ấy hỏi anh bao lâu đến thành phố G một lần, tại sao sau lần gặp mặt ở sân bay lại không hề liên lạc với cô ấy?”
Cô chợt nhận ra mình đã ngoan ngoãn để bị cuốn theo câu chuyện của người
ta. Vừa nãy còn có chút do dự, người ta vừa hỏi đã khai ngay, thành thật đến mức khiến cô hận không thể tự xử luôn cho rồi. Ngoài tư duy linh
hoạt, Adam còn có một điểm đáng khâm phục khiến Bạch Tiểu Thuần ngưỡng
mộ. Cho dù nói chuyện với ai, nội dung gì, anh vẫn duy trì được sự cảnh
giác cao độ và cảm giác nhạy bén, cho dù đối phương có vòng vo hay có
cạm bẫy gì đi nữa, muốn anh mắc mưu là điều không thể, trong thời khắc
quan trọng, anh sẽ lập tức quay lại lập trường trên nguyên tắc mục đích
mà mình muốn đạt được. Đây cũng là khuyết điểm hỏi gì trả lời nấy của cô gái họ Bạch kia.
Nét mày khoan thai, Adam mỉm cười, đôi mắt xanh chan chứa vẻ dịu dàng của làn nước mùa xuân. Anh biết rõ, chỉ cần anh
đột nhiên tấn công, có chuyện gì cô cũng biểu hiện hết lên mặt, không
giấu được. Sở dĩ anh chọn cách hỏi trực tiếp là vì anh hy vọng cô cảm
nhận được sự tôn trọng của anh.
“Vậy sao?”
“Ô…” Bạch Tiểu
Thuần ấp úng, lôi cuốn sổ ghi chép màu hồng từ chiếc túi xách màu cà phê ra. “Cô ấy còn nói, lần trước viết số điện thoại lên tay anh, sợ anh
quên nên nhờ tôi đưa lại cho anh.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Cô lắc đầu, xua tay, ánh nắng chiếu lên má càng làm khuôn mặt thanh tú
thêm rạng rỡ, Adam thậm chí còn nhìn rõ lớp lông tơ nho nhỏ đang lay nhẹ dưới ánh nắng ấm áp. Động tác phủ nhận kịch liệt đó rất dễ để anh đoán
ra cô đang cố ý nói dối, hoặc đang giấu diếm điều gì. Liếc nhìn đồng hồ
trên tay, anh đón lấy cuốn sổ, chau mày, nói: “Cô và cô ấy không thân
quen, cũng chẳng phải bạn bè, vì sao cô lại giúp cô ấy? Tôi nghĩ cô ấy
và cô không chỉ nói mỗi chuyện đó.”
“Ý anh là sao?”
Nghe giọng của anh, Bạch Tiểu Thuần giật mình.
Không sai, Tiết Vịnh Vi và cô cũng nói nhiều chuyện nhưng cô không thể nói ra.
Chính xác hơn là không muốn nói.
Người đến sân bay càng lúc càng đông, đại sảnh càng thêm ồn ào.
Mùi hương bạc hà nhè nhẹ đột nhiên nhạt dần, khiến không khí trở nên trĩu nặng, lòng người cũng vì thế mà nặng trĩu.
Để ý thấy mặt anh tối sẫm lại, đáng lẽ cô không nên hỏi tiếp nhưng lại tò mò.
“Anh là người phương Tây, trong văn hóa của các anh, con gái chủ động làm
quen, theo đuổi con trai là việc rất bình thường, có lẽ anh không cảm
thấy ngạc nhiên và chán ghét với xử sự của Vivian ấy chứ? Thật ra, chỉ
cần có tình cảm, con trai theo đuổi hay con gái chủ động cũng chẳng có
gì quan trọng cả, điều quan trọng là…”
Người đàn ông đang im lặng bỗng đứng dậy, thân hình cao lớn, lực lưỡng che lấp ánh sáng trước mặt cô.
Cô ngẩng lên nhìn, đôi mắt màu xanh nước biển sáng trong càng đậm màu, khiến người ta thẫn thờ.
Cho dù là “friend talking” thì không phải chuyện gì cũng có thể nói được.
Bạch Tiểu Thuần lập tức đoán ra mình đã nói gì đó khiến người ta tức
giận, nhưng cô thấy mình chẳng nói gì quá đáng, vừa nãy chẳng phải anh
vẫn bình thường sao? Tự nhiên lại bực tức. Đúng là vui buồn thất thường, thật khó hiểu.
Cô cắn môi, đứng dậy, bất an nói: “Sorry, có phải tôi…”
Cô len lén nhìn anh, vẫn ánh mắt dịu dàng ấy, khiến người ta trở nên yếu đuối.
Hít một hơi thật sâu, Adam cố gắng kiềm chế cảm giác lạ lùng trong lòng rồi tự trách mình. Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ quên thân phận giữa
cấp trên và nhân viên, trước ánh mắt hay vẻ mặt không bình thường của
anh, cô đều cảm thấy lúng túng, thậm chí là sợ hãi.
“No, tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Đến giờ xếp hàng làm thủ tục rồi…”
“Tôi đợi anh kiểm tra an toàn rồi mới về.” Lễ phép hay nhận lỗi cũng được,
dù sao về lý về tình, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên.
Các cửa kiểm tra đều xếp thành từng hàng dài, hai người họ chọn cửa tương đối ít người.
Thấy anh không nói gì, Bạch Tiểu Thuần nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không tìm
được nguyên nhân dẫn đến sự khó chịu đó, chỉ biết lặng lẽ theo sau.
Ba phút, năm phút, khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng cũng chỉ còn hai người xếp hàng.
Adam quay sang nhìn cô, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, đôi môi màu hoa
anh đào không chúm chím như mọi khi mà chu lại, lộ rõ vẻ buồn bã, dường
như đang có điều khó nói. Tư thế hoạt bát phía trước không ngừng thôi
thúc cô nhớ tới một bóng hình trong ký ức, lồng ngực bỗng nhiên nhói
đau, khiến góc nhỏ trong trái tim ai kia tự cho rằng đã có thể kiềm chế
bỗng nhiên sụp đổ, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sherry, cô quen Nick từ khi nào
vậy?”
“Đại học năm nhất.”
Một câu hỏi bất ngờ khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kỳ lạ. Nhưng người biết rút kinh nghiệm như cô vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Lát sau đã thấy Adam đứng lên đầu hàng, tiếp đó, anh sẽ bước vào vị trí kiểm tra an toàn.
“Năm nhất, có nghĩa là năm mười tám tuổi phải không?”
“Vâng.”
“Đến lượt tôi rồi, cô về đi, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại!”
"Bye."
“Sherry!”
Vẫy tay chào, Bạch Tiểu Thuần vừa quay lưng, phía sau đã truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Ngoảnh lại, Adam vừa đi vào trong đang vội vã quay ra, gần đến vạch màu vàng
mới dừng bước, mỉm cười, nói từng từ chậm rãi: “Tôi sẽ liên lạc với
Vivian.”
“Ok.” Mãi đến khi ngồi trên xe bus, Bạch Tiểu Thuần
vẫn chưa hiểu rõ ý câu nói cuối cùng đó của Adam. Cho dù cuộc trò chuyện với Tiết Vịnh Vi đúng là không chỉ đơn giản như vậy, nhưng anh có liên
lạc với cô ấy hay không thì liên quan gì đến cô chứ, tại sao phải nhấn
mạnh với cô như vậy? Cô cảm thấy không thể hiểu nổi thái độ lạ lùng đó
của Adam, dù rõ ràng trước mắt nhưng không thể tả nổi cảm giác lạ lùng
ấy.
Sau đó, nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay, cô mới nhận
ra, tấm chân tình và sự dịu dàng của anh sâu lắng như là nước mùa thu,
âm thầm, dịu ngọt.
Tết được nghỉ bảy ngày.
Bốn giờ sáng ngày Hai mươi chín Tết, hai chị em họ Bạch lên tàu về quê.
Bạch Tiểu Điệp đã mua được vé nằm nhưng quá trình vào ga cũng là một trận
đánh gian nan vất vả, có thể hình dung bằng cụm từ “biển người đông
nghìn nghịt”. Những người từng trải qua cảnh tượng đó đều hiểu một khi
đã rơi vào trận đánh này thì chỉ còn cách đọ sức, không thể nhường nhịn, chỉ cần nhường một chút là người khác lập tức đùn lên, càng tắc hơn.
Vào dịp Tết, đáng lẽ nhà ga không bán vé trực tiếp nhưng Thư Hạo Nhiên
khăng khăng đòi đi tiễn nên anh không chỉ bảo vệ hai chị em vào ga an
toàn, mà còn nhẹ nhàng giúp họ lên tàu bằng lối dành riêng cho nhân viên nhà ga. Cách giờ khởi hành khoảng nửa tiếng, sân ga Trường Trường yên
ắng, vắng vẻ trong ánh bình minh, ánh đèn điện le lói sáng choang, hoàn
toàn trái ngược với cảnh tượng đông nghịt ngoài kia.
“Ghế số chín bên trên, qua đó đi.”
Bạch Tiểu Điệp khoác chiếc ba lô nhỏ màu vàng giục giã, ánh mắt lộ rõ niềm vui.
Có lẽ do sương sớm nên mái tóc trước trán cô ươn ướt, dáng vẻ hoạt bát
đáng yêu của cô khiến không ít nhân viên nhà ga phải chăm chú dõi nhìn.
Cô chưa từng chính thức đối mặt với bối cảnh thực sự của “chuyến hành
trình mùa xuân”, vừa xuống xe đã bị biển người trước mặt dọa cho chân
tay bủn rủn.
Không phải vội vã, vất vả, lại còn lên tàu bằng đường khác, quả là có cầu còn không được nữa là.
“Đợi một chút, toa vẫn chưa mở cửa mà.”
Bạch Tiểu Thuần đi ngay phía sau, chiếc áo ka ki đậm màu giống như màn sương ban mai. Đây cũng là lần đầu tiên cô đi tàu mà vào được vào ga dễ dàng
đến vậy, nhưng cô không mừng rỡ như em gái mà cảm thấy lo lắng nhiều
hơn. Dường như Thư Hạo Nhiên cũng chưa từng thấy cảnh tượng đông đúc ở
ga tàu thế này bao giờ, vừa xuống xe, anh liền gọi điện thoại cho ai đó, nhà ga lập tức cử người đón họ vào theo lối đi dành riêng cho nhân
viên, vừa đi vừa hỏi han ân cần, khách sáo. Không khó để đoán được rằng
anh đã gọi điện cho cấp trên của nhà ga. Chuyện Adam và Thư Kiến gặp mặt đã từng là một món nợ rồi, quả thật cô không muốn nợ thêm bất cứ điều
gì nữa.
Thư Hạo Nhiên xách hành lý đi ngay cạnh cô, anh mặc
áo khoác màu xanh nước biển, bên trong là áo len màu trắng ngà, lộ rõ cổ áo sơ mi bên trong. Nhìn anh khôi ngô, tuấn tú đến nỗi không tìm được
điểm nào để chê, chỉ có duy nhất quầng mắt đen vì thức đêm. Anh có thói
quen ngủ muộn, đột nhiên phải thức dậy lúc hơn ba giờ sáng thế này, chắc chắn không quen.
“Đúng vậy, lát nữa người ta ồ ạt xông vào, sợ lắm, nên lên tìm chỗ ngồi trước thì hơn.”
“Có phải anh Thư Hạo Nhiên không ạ?”
Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vọng đến.
Người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục mùa xanh của nhân viên quản lý đường sắt tiến lại gần.
Nhìn kĩ, trên tay anh ta còn đeo một dải băng đỏ, bên trên ghi rõ dòng chữ: Trưởng tàu.
Bạch Tiểu Thuần hơi giật mình, người đàn ông bên cạnh cô mỉm cười, nói: “Tôi chính là Thư Hạo Nhiên, chào anh, anh chắc là Trưởng tàu Tống phải
không, cảm ơn anh đã ra đón chúng tôi. Tôi có hai người bạn đi tàu của
anh. Có thể châm chước cho chúng tôi lên chỗ trước được không ạ? Anh
cũng biết đấy, dịp Tết mà, đông người quá, họ là con gái cũng vất vả.
Còn nữa, trên đường đi cũng mong anh quan tâm hơn, rất cám ơn anh.”
“Không phải khách sáo như vậy, Trạm trưởng đã dặn dò tôi rồi, anh cứ yên tâm. Xin mời theo tôi.”
Dưới dự dẫn dắt của Trưởng tàu, họ chỉ mất vài phút để xử lý hành lý và tìm được chỗ ngồi.
Cả đoàn tàu lúc này chỉ có ba người, không khí có vẻ yên ắng kỳ lạ.
Quan sát xung quanh một hồi, Thư Hạo Nhiên liền ngồi xuống, nhìn ngắm cô gái thanh tú đối diện.
Hết nhìn cái này lại ngó cái kia, Bạch Tiểu Điệp vốn không thích sự yên
ắng, liền lên tiếng: “Anh Hạo Nhiên, vừa nãy Trưởng tàu nói được Trạm
trưởng dặn dò, anh quen với Trạm trưởng sao?”
“Đâu có.”
“Vậy…”
“Thư ký của mẹ anh quen ông ấy.”
Quả đúng là bà ấy.
Câu nói nhỏ nhẹ, dịu dàng lọt vào tai, Bạch Tiểu Thuần sớm đã đoán được điều đó.
Trình Cẩm Tâm, mẹ ruột của Thư Hạo Nhiên, chủ nhiệm ban Công vụ tỉnh, người
gốc Bắc Kinh, năm đó vì ngưỡng mộ tài hoa của Thư Kiến mà lặn lội đến
thành phố G, nhà mẹ đẻ của bà vô cùng danh tiếng, không chỉ xuất thân
trong gia đình quân đội, chính trị thương nghiệp cũng rất lớn mạnh, được coi là gia tộc cán bộ cấp cao tầm cỡ tại Bắc Kinh. Nhớ lại những gì
trước đây Thư Hạo Nhiên đã từng kể, cô thầm thở dài, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh một người tuy mờ ảo nhưng lại thấy rõ dáng vẻ đầy cao
ngạo. Tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng cô từng nhìn thấy bà xuất
hiện trong các hội nghị, Bạch Tiểu Thuần cũng biết, nếu bỏ được nét kiêu ngạo thì quả thật bà rất quý phái, xinh đẹp và trí tuệ.
Bạch Tiểu Điệp cười nói: “Rõ rồi, vậy là vừa nãy anh gọi điện cho thư ký của mẹ anh à?”
“Ừ, có bà ấy liên hệ, người ta dù sao cũng ưu ái hơn mà.”
“Có người quen tốt thật, nếu không, bây giờ chắc chắn chúng ta vẫn đang phải chen lấn ngoài kia.”
Câu nói cuối ít nhiều cũng mang sắc thái ngưỡng mộ, Bạch Tiểu Thuần không hề muốn tiếp lời, không nhịn nổi, đành quay mặt lại.
Bạch Tiểu Điệp lôi từ trong túi ra đủ loại đồ ăn, chiếc khăn len màu trắng
quấn kín cổ, lấp lánh dưới ánh đèn vàng vọt trên tàu, chiếc áo đỏ kết
hợp với váy ngắn thanh thoát, giày cao cổ trắng tinh, sắc mặt hồng hào,
toát lên vẻ hoạt bát, hiếu động của một cô gái mới lớn. Cô ngẩng đầu,
đưa bánh kem xốp cho Thư Hạo Nhiên, vẻ dịu dàng hiện trong ánh mắt.
Cảm giác như tim mình thiếu mất một nhịp, không đợi cô lên tiếng, Thư Hạo
Nhiên rút ví, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Điệp, anh có chuyện muốn nói với chị
em, em ra ngoài mua chút đồ ăn được không?”
Hai tay đang đóng khóa túi xách bỗng nhiên dừng lại, Bạch Tiểu Điệp nhìn về phía chị gái nãy giờ vẫn im thin thít.
Cũng muốn nói chuyện rõ ràng với anh, Bạch Tiểu Thuần không hề phản đối, mỉm cười với em gái còn đang phân vân, lưỡng lự.
Bạch Tiểu Điệp đi khỏi, Tiểu Thuần có cảm giác sự ấm áp giảm đi khá nhiều.
“Cảm ơn anh đã đến tiễn chúng tôi.” Do cô mím môi hơi lâu, lúc này mở miệng nên nghe chừng hơi gượng và đau.
“Anh nhớ lần đầu tiên về quê em, Tiểu Điệp vẫn đang học cấp ba, chẳng mấy mà đã tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Nếu anh không lầm nó học báo chí phải
không?”
Thấy Thư Hạo Nhiên vẫn nhìn theo hướng Bạch Tiểu Điệp vừa đi, cảm giác trái tim bị gò ép được xua tan. Không biết là lo lắng
hay quan tâm, cô không giấu nổi tâm sự, lạnh nhạt nói: “Anh từng nói
trong Nhân Vương Kinh[4] có viết, mỗi nháy mắt sáu mươi phần giây, một
phần giây chín trăm sinh diệt, thời gian trôi nhanh, vốn không để cho
người ta kịp trở tay. Tiểu Điệp mới bước vào xã hội, còn nông nổi lắm,
hy vọng anh đừng so đo với nó, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
[4] Nhân Vương kinh, hay còn gọi là Bát Nhã Nhân Vương kinh, tên đầy đủ là
Bát Nhã Nhân Vương hộ quốc thần bảo ký kinh, là một bộ kinh bao gồm
khoảng 40 bài kinh Đại thừa được gọi chung dưới tên này với nội dung,
mục đích hướng dẫn hành giả đạt được trí Bát Nhã, thành tựu Bát Nhã Ba
La Mật Đa. Bộ kinh này là một phần quan trọng của bộ Kinh Phương đẳng,
được ghi lại từ thế kỷ thứ nhất trước công nguyên đến khoảng thế kỷ thứ
năm trước công nguyên.
Sắc mặt thanh tao, lời lẽ tế nhị.
Chiếc áo khoác ka ki sẫm màu như một tấm bình phong ngăn cách giữa Bạch Tiểu Thuần của hôm nay và Bạch Tiểu Thuần của trước kia.
Thư Hạo Nhiên nhìn cô, cảm giác trong lòng càng khó tả.
Anh còn nhớ, trước đây cô thích gam màu đậm, không trắng tuyết thì đen mực, không đỏ rực thì xanh ngọc thúy, nồng nhiệt, chẳng bỏ qua bất cứ điều
gì. Còn bây giờ, cô lại mặc những màu tẻ nhạt ảm đạm như: xanh nhạt,
trắng ngà, nâu xám, đến nụ cười cũng không còn tươi tắn như trước. Rõ
ràng hơn cả là cách nói chuyện, trước đây không có gì là cô không dám
nói, nhưng bây giờ cô lại biết lắt léo dẫn dắt câu chuyện sang hướng
khác. Anh biết, cô thông minh hơn trước, điều đó cũng chẳng có gì là
xấu, con người một khi đã gia nhập xã hội, học được cách cẩn thận và tự
biết cách tự bảo vệ mình là điều cần thiết, nhưng anh vẫn luôn hoài niệm về người con gái ngây ngô, ngốc nghếch của ngày trước.
Nghĩ đến đây, anh bỗng cười nhạt, nói: “Ám chỉ điều gì vậy?”
“Anh… vốn thông minh, chẳng lẽ lại không hiểu?” Cô nghĩ anh sẽ đoán ra, còn hỏi vặn lại, đúng là ngoan cố.
“Cô ấy vẫn là đứa trẻ, chuyện năm đó không liên quan, không nên làm liên
lụy đến cô ấy. Cô ấy còn trẻ con, không thể có ý gì khác được, nếu không sẽ là phá hoại một đóa hoa đẹp của Tổ quốc. Phải vậy không, Tiểu Bạch?”
Một đơn âm tiết cực thấp được phát ra, liếc nhìn người đàn ông với thần
thái hài hước trước mặt, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, cảm thấy mình có vẻ
hơi nhạy cảm.
Thư Hạo Nhiên và Tiểu Điệp, dù thế nào đi nữa
cũng chẳng thể có chuyện gì xảy ra được. Sở dĩ cô không còn lảng tránh
anh vì nghĩ mình đang nợ người ta một ân huệ nên muốn làm chút gì đó.
“Đối với anh, Tiểu Điệp vẫn là một đứa trẻ.” Quay ngược thời gian, Thư Hạo
Nhiên dường như trở về với trước đây, lúc đó anh hay tìm cách trêu đùa
người con gái đối diện này. “Nhưng em biết vì sao anh không muốn kéo cô
ấy vào chỉ vì chuyện của năm đó không? Hơn nữa, tại sao anh hết lần này
đến lần khác muốn nhìn ngắm cô ấy không?”
Quả là nghĩ nhiều rồi,
Bạch Tiểu Thuần bấm bụng. Nhận ra mình đã bị cuốn theo chủ đề của người
ta, cô nói: “Chuyện dự án tàu điện ngầm, cũng phải cảm ơn anh, tôi lại
nợ anh một ân huệ, sau này sẽ báo…”
“Vì anh thấy được hình
ảnh ngày trước của em trên người cô ấy, hoạt bát giống một con chim
tước, không bao giờ suy nghĩ nhiều, muốn nói gì thì nói, không biết che
giấu điều gì, thích nói nói cười cười, lúc cười cũng không hề giữ hình
tượng, vui mừng một chút thôi cũng cười rất rạng rỡ, rất dễ thỏa mãn.
Giờ thì em mẫn cảm với mọi thứ, giống như một con cua giương càng, chỉ
cần một chút tác động từ bên ngoài cũng đủ khiến em lẩn tránh trong vỏ
bọc của chiếc mai trên lưng…”
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn
mặt thanh tú, giọng nói trầm ấm như khúc nhạc violin, nhẹ nhàng, ấm áp.
Dường như cả anh và cô đều rơi vào cõi mộng với những ký ức màu hồng,
trỗi dậy nơi sâu thẳm trong trái tim thổn thức.
Bất giác khóe mắt nhòa lệ.
Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, Bạch Tiểu Thuần quay mặt, cố gắng không để thần sắc của mình lộ ra điều gì đó…
Tình yêu chưa khi nào nguội lạnh vẫn luôn gõ cửa trái tim, nhưng mỗi khi nhớ lại những năm tháng chờ đợi tuyệt vọng đó, cô lại cảm thấy mình giống
như một kẻ tù tội chôn vùi dưới chốn đại dương mênh mông, không sao tìm
được cảm giác xưa cũ. Tận mắt chứng kiến những gì mình kỳ vọng tan thành mây khói trong điêu tàn, xám xịt, cảm giác vô vọng đó buồn bã hơn bất
kỳ sự tiêu điều của bông hoa nào bị vùi dập trong gió bão. Mùa xuân đến
là hoa lại có thể nở rộ, nhưng dũng khí một khi đã đánh mất, thanh xuân
hay hy vọng cũng vậy, đã mất rồi thì rất khó có thể lấy lại được.
“Tiểu Bạch, quay lại với anh được không?”
Không biết từ khi nào anh đã ngồi sát bên cô, bỏ gói bánh xuống, nắm tay cô, thật chặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT