Phản ứng ấy đương nhiên không thể thoát khỏi cặp mắt lanh lợi quá rõ sự đời phía đối diện, ý cười trong mắt càng rõ hơn, bà ta hơi nhướn người về phía trước, giọng đều đều: “Nói những lời này ra, đến bản thân cô cũng cảm thấy rất thiếu sức thuyết phục, đúng không?”

Sự run rẩy trong lòng không thể kiềm chế nổi, truyền đến tay và chân, cô không nói thêm được gì nữa, chỉ còn biết lắc đầu nguầy nguậy.

Nhìn hành động không còn biết trả lời thế nào của cô, Trình Cẩm Tâm dừng lại vài giây rồi nói với giọng lạnh lùng: “Nếu đã dùng việc có thai để làm con bài thì đúng là ngu dốt hết thuốc chữa. Tôi mà có đứa con gái như vậy, chắc chắn đã bị nó làm cho tức chết. Bạch tiểu thư, không ngờ mắt nhìn người của chị em nhà họ Bạch các cô cũng giống nhau đấy, đầu tiên là cô chị, sau đến cô em. Sao hả, Hạo Nhiên quả thực tốt đến mức chị em họ Bạch nhà cô phải nối tiếp nhau thế sao? Con bé đã có thai hai tháng rồi, cô nói không hề biết gì, ai tin được? Con bé vào được tòa soạn là có sự giúp đỡ của Hạo Nhiên, tất nhiên, lúc đó là Hạo Nhiên nghĩ đến thể diện của cô, nhưng nó đã lợi dụng chức vụ để tiết lộ tin tức Vịnh Vi tự sát cho Hạo Nhiên, từ đó có cơ hội để ở bên an ủi, cũng gọi là có chút thủ đoạn, nhưng chắc cô chưa nói với con bé câu chuyện của Tiết Vịnh Vi và Tiêu Vị chứ?”

Đến thành phố G đã nhiều năm nhưng chất giọng Bắc Kinh của bà ta vẫn không hề thay đổi.

Những câu nói bằng tiếng phổ thông cực kỳ lưu loát tuôn ra như những ngọn lửa cháy bùng bùng, lục phủ ngũ tạng của Bạch Tiểu Thuần chợt bỏng rát…

Một công việc tốt, có chế độ đãi ngộ tốt, vé tàu không rõ nguồn gốc, sau khi lên tàu, con bé mặt mày tươi tỉnh, nụ cười xinh đẹp khiến người khác rung động.

Cô hỏi có phải đã có bạn trai rồi không, con bé chỉ ậm ừ không nói.

Buổi tối hôm biết tin Tiết Vịnh Vi tự sát, nó mượn cớ phải sửa bản thảo chưa xong để vội ra ngoài.

Hai tháng, có nghĩa là khoảng đầu tháng Tám, nghĩ kĩ, đó là khoảng thời gian cô hoàn toàn chấm dứt với Thư Hạo Nhiên, quyết định ở bên Adam.

Năm giờ sáng, cuộc điện thoại ngập ngừng và kỳ lạ ấy.



Những khung cảnh không ngừng hiện lên trong đầu, trong giây lát, Bạch Tiểu Thuần rơi vào cảm giác tuyệt vọng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Trên chuyến tàu về nhà lúc ấy cô đã có chút ngờ ngợ, nhưng nghĩ rằng do mình đa nghi nên lại thôi.

Cô lựa chọn tôn trọng sự giấu giếm của con bé, nghĩ một người có chủ kiến như nó sẽ không làm điều gì tồi tệ, kết quả đã đổi lấy một ngày u ám đầy mây giăng.

Nhưng buổi sáng hôm đó, chẳng phải Thư Hạo Nhiên đã nói rõ rành rành, chỉ coi Tiểu Điệp là một đứa trẻ, con bé suy nghĩ non nớt, chẳng lẽ anh cũng non nớt như thế sao?

Câu nói cuối cùng của Trình Cẩm Tâm đã vô tình mà hữu ý nhắc đến chuyện của Vịnh Vi, đó là một ám thị nguy hiểm, không phải sao?

“Tiểu Điệp…”

Không nói được gì khác ngoài hai từ ấy, sắc mặt cô nhợt nhạt, cô cố gắng giữ cơ thể mềm rũ của mình thẳng lên, tất cả sức lực đều bay biến.

“Đúng thế, cháu không nói cho con bé biết chuyện của Tiết Vịnh Vi. Chủ nhiệm Trình, Tiểu Điệp vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi làm...làm những chuyện bồng bột, cháu...sẽ nói chuyện nghiêm túc với con bé.”

“Nói chuyện?” Trình Cẩm Tâm hoàn toàn nắm thế chủ động, khẽ nhíu mày, được đà tiến tới. “Nói thế nào?”.

Những câu hỏi dồn dập của bà ta khiến Bạch Tiểu Thuần khó chống đỡ, nghĩ đến tính cách của em gái, cô nói một cách khó khăn: “Cháu sẽ khiến con bé chủ động xa rời Hạo Nhiên.”

“Chủ động xa rời? Bạch tiểu thư, cô đang đùa tôi đấy à? Nếu chỉ cần nói chuyện có thể khiến con bé chủ động xa rời, cô cảm thấy bên cạnh tôi thiếu người có thể nói chuyện với nó sao, sao tôi phải mất thì giờ đến tận đây để gặp cô? Nói luôn để cô biết, tôi đã hỏi Hạo Nhiên rồi, việc có thai là việc hoàn toàn tự nhiên, Bạch Tiểu Điệp chủ động dâng hiến, hoàn toàn không tồn tại cái gì gọi là chịu trách nhiệm. Hạo Nhiên là con trai tôi, tôi hiểu nó, dù là nhất thời không kiềm chế nổi, nó cũng tuyệt đối không thể bất cẩn như vậy. Em gái cô quá nghịch ngợm, dùng biện pháp bảo vệ rồi mà vẫn mọc ra một thứ trong bụng. Sau đó, con bé vì việc này mà hết lần này đến lần khác quấn chặt lấy Hạo Nhiên, thậm chí còn gọi điện đến tận nhà. Hai nhà Thư - Trình đều có những nhân vật tầm cỡ, tôi không muốn mọi việc trở nên phức tạp, chỉ có điều, Bạch Tiểu Điệp thật không biết điều, tôi cho người nói chuyện với nó, nó không chỉ nghiến răng nghiến lợi, mà còn nói rõ ràng nhất định sẽ sinh đứa bé ra. Cô nói xem, tôi có thể để nó sinh đứa bé ra không?”

Quả thật cô đã quá thờ ơ, em gái xảy ra bao nhiêu chuyện ở sau lưng cô, thế mà cô không hề hay biết!

Tức giận, ngạc nhiên, thù hận, tất cả bóp nghẹt lấy trái tim, trước mặt một người ăn nói lưu loát như Trình Cẩm Tâm, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể hết lần này đến lần khác thoái lui.

“Vậy… bác muốn cháu làm gì?”

“Cho con bé phá thai, nghỉ việc về nhà, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Hạo Nhiên, nếu không… Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không để hai nhà Thư - Trình có bất cứ tai tiếng nào đâu.”

“Con bé… còn bồng bột, tính cách ngang bướng, Chủ nhiệm Trình hãy cho cháu thời gian.”

“Nó nói nếu không để cho nó sinh con thì sẽ loan tin này ra, cô nói xem, phải làm thế nào? Đúng là nực cười, công việc tại tòa soạn còn phải nhờ đến nhà chúng tôi sắp xếp mới có thể vào được đấy.”

“Cháu sẽ quản chặt nó, chắc chắn sẽ không để sự việc phức tạp, cháu cũng sẽ cố gắng hết sức khuyên con bé… rời xa Hạo Nhiên.”

Cô không dám nghĩ Bạch Tiểu Diệp lại nói những lời đó, càng không dám tưởng tượng phải đối diện cô em gái ngang bướng như thế nào, thêm vào đó là sự uy hiếp của Trình Cẩm Tâm.

“Cố gắng hết sức ư? Xem ra cô không hoàn toàn chắc chắn”

“Ồ…” Đâu phải do chính mình gây ra, sao có thể lập tức đưa ra quyết định?

“Bạch tiểu thư, hôm nay tôi đến gặp cô, không phải vì muốn nhìn một thái độ, mà muốn có một kết quả. Đợt nghỉ Quốc khánh tới là lúc thích hợp nhất để giải quyết chuyện này, cô thấy sao?”

“Đúng vậy.” Cố gắng mở rộng đôi môi, cô bất giác nghĩ đến thần sắc nhợt nhạt của Tiết Vịnh Vi đêm hôm ấy, khi kể về chuyện Tiêu Vị bị giết.

“Tôi đợi tin tức tốt lành từ cô. Không còn sớm nữa, tôi về đây, cô muốn tôi tiễn một đoạn hay ngồi thêm lúc nữa? Tôi sẽ thanh toán hóa đơn, cô yên tâm.”

Chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến tôn nghiêm hay không tôn nghiêm, cô thấp giọng cảm ơn, miễn cưỡng đứng dậy, chào tạm biệt.

Dáng người cao ráo bước từng bước dài nhưng vẫn không mất đi vẻ cao quý, bà ta vừa đi khỏi, cô càng cảm thấy lạnh lẽo.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nghiêng nghiêng rọi trên mép khung cửa chạm khắc hình hoa phía góc tường.

Loại bỏ ngay ý định thông báo cho chú thím giúp đỡ, khuyên nhủ, Bạch Tiểu Thuần như vừa bị sét đánh, liếc nhìn một tia nắng chia thành hai nửa, một sáng rõ, một tối nhạt, ngây người, lòng rối như tơ vò.

Cầm chiếc cốc nhỏ lên, nửa cốc trà đã nguội ngắt, cho vào miệng có chút đắng chát.

Đến khi ngửa cổ uống một ngụm để lấy lại tinh thần, điện thoại bỗng rung lên.

Cái tên hiện lên trên màn hình không phải là Adam như cô nghĩ, mà là Quách Hà.

“Tiểu Bạch, em đang ở đâu? Tiểu Điệp đến văn phòng tìm em, nghe nói em bị Trình Cẩm Tâm đưa đi, con bé ngất rồi, chị và Jack đang đưa con bé tới bệnh viện Nhân dân số 3 ở phía sau.”

“Em sẽ đến ngay.”

Bệnh viện trong một thành phố lớn lúc nào cũng người ra người vào tấp nập.

Ánh tịch dương đỏ như máu, nhuộm cả một góc trời, bên dưới vài gốc mộc miên, những nhánh mai Tam Diệp cắt tỉa gọn gàng tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp.

Khi cô đến cửa phòng, Bạch Tiểu Điệp vẫn chưa tỉnh lại, con bé đang truyền nước, gương mặt nhỏ nhắn xanh xao, nhợt nhạt.

Quách Hà cuống quýt bước ra, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói con bé bị sốc, cơ thể lại thiếu máu, dẫn đến bị ngất, không có bệnh gì nghiêm trọng, em yên tâm. Nhưng bác sĩ nói sau này con bé nhất định không được suy nghĩ và phải nghĩ ngơi nhiều, không được trải qua thêm bất cứ cơn sốc nào nữa, nếu không sẽ hại đến thai nhi trong bụng, Tiểu Bạch, Tiểu Điệp nó…” Quay đầu nhìn người con gái mặt mày tái nhợt nằm trên giường, chị cẩn thận ngó sắc mặt cũng nhợt nhạt không kém của Bạch Tiểu Thuần, cẩn thận nói: “Có phải con bé cãi nhau với bạn trai không? Nhưng tháng trước em còn đùa với chị, nói nhờ chị lưu ý xem có cậu nào phù hợp với Tiểu Điệp không mà, sao lại…”

“Đứa bé đó là của Thư Hạo Nhiên.” Cô không giữ nổi bí mật, cộng thêm tâm trạng đang quá rối bời, quả thật không biết phải làm thế nào, kìm nén cơn run rẩy, nói thẳng.

“Cái gì?”

Kéo ngay cô ra phía đầu hành lang, Quách Hà như không tin vào tai mình, nhỏ giọng hỏi: “Trình Cẩm Tâm biết chuyện, vì thế mà tìm gặp em à?”

Khẽ gật đầu, Bạch Tiểu Thuần nhìn những bóng người đi bên dưới lầu, đầu óc như người say.

“Bây giờ phải làm sao?” Làm kinh doanh nhiều năm, Quách Hà có thể đoán được những khúc mắc và khó khăn trong chuyện này nhanh hơn những người phụ nữ bình thường khác.

“Em không biết.” Tựa vào tường, từ từ trượt xuống, Bạch Tiểu Thuần khẽ nhắm mắt lại, quỳ nơi góc tường, đưa hai tay ra tự ôm lấy mình, vừa tự trách móc vừa bàng hoàng. “Trình.. bà ta quyết không để cho Tiểu Điệp sinh đứa bé, nhưng Tiểu Điệp từ nhỏ tính cách đã rất ngang bướng, việc gì đã quyết thì rất khó thay đổi, em không chắc là có thể thuyết phục được nó. Xảy ra chuyện như thế này, em phải chịu trách nhiệm, nếu không phải là em, Tiểu Điệp sẽ không bao giờ quen Thư Hạo Nhiên, càng không bao giờ có thai một cách lãng xẹt như vậy. Còn em, là chị của con bé, mà không hề biết điều gì, quá ngu dốt, quá vô tâm.”

Hai hàng lệ từ từ chảy xuống, cô vùi đầu vào cánh tay, quả thực không biết phải làm thế nào để gỡ rối mớ bòng bong trước mắt này…

Cả nhà đều nghĩ rằng chị em họ ở tại thành phố này lúc nào cũng dựa vào nhau như sinh mạng, nếu mẹ cô biết chuyện, e rằng bà ấy sẽ không chịu được mà trách móc và đánh cô.

“Thư Hạo Nhiên và em đã từng yêu nhau, Tiểu Điệp giấu giếm là chuyện bình thường, sao có thể là lỗi của em? Dù sao đó cũng là giọt máu nhà họ Thư, sao bọn họ có thể nhẫn tâm đến vậy?”

“Giọt máu ư?” Bạch Tiểu Điệp cười đau khổ. “Sự việc đến nước này, sao có thể gọi là giọt máu?”

“Chẳng phải nói một giọt máu đào hơn ao nước lã sao? Đứa bé trong bụng Tiểu Điệp là cháu của họ, chắc cũng phải có chút động lòng chứ.” Quách Hà ngồi xuống, rút khăn ướt, đưa qua.

“Nếu Tiểu Điệp quyết giữ thì những điều tồi tệ hơn, e rằng vẫn còn ở phía sau.” Nhớ lại câu nói ám chỉ vô tình mà hữu ý của Trình Cẩm Tâm, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy toàn thân ớn lạnh. “Có những chuyện, em không biết phải giải thích với chị thế nào, nhưng chắc chắn phải khuyên Tiểu Điệp phá thai, nếu không… nếu không nhà họ Bạch từ nay sẽ không được sống yên ổn nữa. Chị biết không, sống yên ổn mà em nói đến không phải là việc Tiểu Điệp chưa kết hôn mà đã có thai sẽ mang đến bao nhiêu điều tiếng, mà là… những tai họa hoặc tai nạn bất ngờ chẳng biết khi nào sẽ ập đến.”

Thoáng vẻ sợ hãi vì không tin nổi, Quách Hà gật đầu, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Bạch Tiểu Thuần.

“Chị sẽ ở đây với em, đợi Tiểu Điệp tỉnh lại rồi cùng khuyên nó. Con bé còn ít tuổi, vừa mới bước vào cuộc sống, khó tránh khỏi bồng bột.”

“Cảm ơn chị!”

“Khách sáo với chị làm gì, đi nào, chúng ta vào trong phòng, nhỡ đâu con bé tỉnh lại không thấy ai lại đâm hoảng.”

Trời sẩm tối, bóng khung cửa sổ trên đầu giường dần dần loang rộng.

Chai nước đầu tiên đã truyền xong, cuối cùng Bạch Tiểu Điệp cũng tỉnh lại.

Nhìn thấy dáng người ngỏ nhắn quen thuộc ngồi bên mép giường im lìm như tảng đá, cô vội vàng ngồi dậy, nắm lấy đôi tay chị gái. “Chị!”

Bạch Tiểu Thuần ngồi nhìn ánh sáng chiếu trên mặt sàn, ngẩn ra, nghe thấy vậy, trở về thực tại, chắc do hoảng sợ nên dùng lực hơi mạnh, trong đoạn dây truyền trong suốt chảy ngược một đoạn máu tươi.

“Đặt tay thẳng ra, máu chảy ngược rồi kìa.”

Cô đứng dậy, chỉnh lại chiếc gối, ra ý cho Bạch Tiểu Điệp ngồi tựa vào đầu giường.

“Chị, em…”

“Còn chóng mặt không? Thấy đỡ hơn chưa? Có muốn ăn gì không?” Đưa tay vuốt lại vài sợi tóc dính trên trán giúp con bé, Bạch Tiểu Thuần xoay người, ngồi ra mép giường, nhìn đôi mắt nhợt nhạt, thất thần của em gái chứa đựng sự phức tạp không nói nên lời. Cô trước giờ luôn béo tốt hơn cô em gái lúc nào cũng nghĩ gầy mới đẹp, lúc này tuy nửa nằm nửa ngồi, nhưng phần bụng phủ dưới lớp áo thêu những bông hoa anh đào gần như không có chút gì khác thường nhưng bên trong đó đang ôm ấp một sinh mệnh, điều đó là sự thật.

“Em đỡ nhiều rồi.” Để ý thấy ánh mắt của chị dừng thật lâu trên bụng mình, Tiểu Điệp chợt chột dạ hỏi: “Bà ấy đã nói với chị rồi, đúng không?”

“Ừ, nhưng chị vẫn muốn nghe em nói, rốt cuộc chuyện này xảy ra khi nào? Em đối với anh ta…”

“Em đối với anh ta là thật lòng.” Nét xanh xao trên trán càng nổi rõ, cô lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt trầm lặng và u uất của chị. “Là em không tốt, biết rõ chị và anh ấy đã từng có mối tình sâu đậm mà vẫn chen chân vào. Chị, em xin chị, đừng oán hận anh ấy và em, được không? Chị đã có Adam, em có thể nhận ra chị và anh ấy ở bên nhau hạnh phúc hơn trước kia nhiều, vì vậy chị hãy tác thành cho em gái, được không? Trước chị đã từng nói, chỉ cần không làm hại đến người khác, tình yêu nào cũng đều xứng đáng được tôn trọng và trân trọng. Chị đã có hạnh phúc thuộc về mình, anh Hạo Nhiên cũng có thể có được tình yêu mới, anh ấy và em ở bên nhau, sẽ không làm chị tổn thương, đúng không?”

Chỉ cần không làm hại đến người khác, tình yêu nào cũng đều xứng đáng được tôn trọng và trân trọng.

Nhưng nếu người bị hại là bản thân mình thì cái gọi là tôn trọng và trân trọng ấy từ đâu mà có?

Năm ấy, khi nói câu đó, quả nhiên cô đã quá ngây thơ nhưng cô chưa bao giờ ngờ rằng, tình cảm tại một thời điểm, không phải bạn muốn thế nào thì mọi chuyện cũng đều như ý.

“Em nói vậy có nghĩa là giờ chị đã có Adam, nên không có chuyện chị có tác thành cho em và anh ta hay không ư?”

Im lặng một hồi, trong giây lát, cô cảm thấy mình không bao giờ còn là con bé Bạch Tiểu Bạch ngốc nghếch của trước đây nữa, nắm chặt bàn tay mềm nhũn của em gái, cô nói thẳng mấu chốt của vấn đề: “Nhưng Tiểu Điệp, em đối với anh ta thật lòng, còn anh ta đối với em thế nào?”

Những lời nói của Trình Cẩm Tâm từ đầu chí cuối không hề nhắc đến thái độ của con trai, điều này không khỏi khiến cô nghi ngờ tới hai khả năng, một là Thư Hạo Nhiên bị ông bố bà mẹ thần thông quảng đại của mình che giấu toàn bộ chân tướng sự việc, không hề biết gì về sự lạnh lùng, vô cảm của bọn họ, hai là anh ta không hề nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay, hối hận, sợ hãi, để mặc bàn tay hô phong hoán vũ của bố mẹ sắp xếp mọi việc.

Nếu là khả năng đầu tiên thì vẫn còn có thể tha thứ, còn nếu là khả năng sau, sự bồng bột và tình cảm mù quáng của Tiểu Điệp chỉ càng khiến sự nguy hiểm tiến đến gần.

Đôi môi hồng nhạt khẽ run, Bạch Tiểu Điệp nắm chặt tay chị, trả lời gấp gáp như sợ cô sẽ không đồng ý: “Anh ấy đối với em bây giờ có thể không giống như em đối với anh ấy, nhưng em tin sẽ có một ngày, chẳng phải mọi người vẫn thường nói, chỉ cần có tình yêu chân thành thì cũng có ngày được hạnh phúc đó sao?”

Tình yêu chân thành, rồi sẽ có được hạnh phúc.

Trước đây, Bạch Tiểu Thuần luôn cảm thấy câu nói ấy thật tuyệt, giờ nghe lại, trái tim không khỏi nhói đau…

Nếu vẫn cần phải bỏ ra sự chân thành không ngừng nghĩ đến sức tàn lực kiệt, em rằng mọi thứ đang nghiêng về khả năng thứ hai.

Tính cách của Bạch Tiểu Điệp từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn cô, lại được bố mẹ hết mực nuông chiều, chưa tiếp xúc nhiều với sự đời nên hoàn toàn không thể dễ dàng bị thuyết phục, có lẽ lúc này trong lòng con bé, tất cả những gì nó làm đều để thể hiện sự dũng cảm và không sợ hãi, phản kháng vì tình yêu, kiên trì vì tình yêu, giống như bản thân cô đã chờ đợi một người rất xa xôi năm ấy nhưng vẫn không hề hối tiếc, còn nói với những người không hiểu rằng, tình yêu không thể so đo quá nhiều, chỉ cần dám chờ đợ, sẽ có một ngày ánh nắng trở về trên bầu trời u tối, nếu không dám đợi, chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời.

Trên thế gian này, tình yêu muôn hình muôn vẻ.

Nhưng cho dù là với hình hài gì, thứ tình cảm của thời niên thiếu đã qua sao có thể lấy lại?

Nhìn vào mắt chị như có vài nét xúc động, Bạch Tiểu Điệp nắm tay chị, nhỏ giọng nói: “Chị, chẳng phải chị hỏi em yêu anh ấy từ khi nào sao? Thực ra, em cũng không nhớ nữa. Nhưng nhìn anh ấy cô đơn, lạnh lùng vì chị không muốn trở về bên anh ấy, trong lòng em rất buồn. Có thể chị không biết, em chỉ vô tình trách móc trước mặt anh ấy rằng chen chúc mua vé tàu về quê ăn Tết thật kinh khủng, anh ấy đã chuẩn bị sẵn hai vé tàu nằm cho em, còn không cho em nói ra, bảo chị mà biết chắc chắn sẽ cảm thấy nợ anh ấy. Sau khi ăn Tết xong, mãi em chẳng tìm được việc gì thích hợp, anh ấy đã chủ động liên lạc với em, xong việc, em đến cảm ơn, anh ấy chỉ cười và nói, chị rất quan tâm đến em, em chưa ổn định, chị có khi còn sốt ruột hơn bố mẹ em. Về sau, có lần, em và đồng nghiệp đến quán rượu, tình cờ gặp anh ấy uống say mèm không biết trời trăng gì. Nhân viên phục vụ nói với em, tối nào anh ấy cũng đến đó, ngồi uống rượu một mình, mãi đến nửa đêm, khi đã uống say bí tỉ, bọn họ mới dìu anh ấy ra taxi. Chị, chị có biết vì sao không?”

Một cảm giác xót xa rất nhẹ dâng lên trong trái tim và sống mũi, Bạch Tiểu Thuần cúi mặt, lắc đầu.

Tận mắt nhìn thấy cô em gái lún sâu vào lưới tình nói anh ta đã vì mình mà làm bao nhiêu việc, trong lòng vô cùng chua xót, cô chỉ cảm thấy, thế gian này có quá nhiều chuyện, quá nhiều sự mỉa mai.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ cảm động mà khóc òa lên.

Nhưng bây giờ, vẫn là sự cảm kích đó, nhưng không có thêm bất cứ phản ứng nào nữa.

Vì quá khứ chỉ còn là quá khứ và cô không bao giờ phụ tấm lòng chân thành im lặng chờ đợi của Adam, cũng không muốn trở thành vật cản chắn ngang em gái và một người đàn ông.

“Anh ấy nói, đều là đàn ông, chỉ cần nhìn thoáng qua, đã biết sự dịu dàng mà Adam dành cho chị. Vốn dĩ đã chẳng sao, nhưng chị lại lợi dụng anh ấy để giúp Adam, điều quan trọng hơn là, khi tới Hoa viên dự cuộc giao lưu, anh ấy đã nhìn thấy chị và Adam vai kề vai bước đi dưới bầu trời đầy sao, hai người đã nói về Kant, còn nói: “Thời khắc này vô thanh thắng hữu thanh”, trước đây, chị không bao giờ nói câu này với bất cứ đàn ông nào khác ngoài anh ấy, vì thế anh ấy bắt đầu cảm thấy, trái tim chị chẳng biết tự bao giờ đã dần hướng về Adam. Chị, chị có dám nói rằng, trước khi giữa chị và Adam chưa có một mối quan hệ rõ ràng, chị không hề có cảm giác vượt qua mối quan hệ đồng nghiệp nào khác với anh ta không?”

Bạch Tiểu Thuần lặng người…

Tối hôm đó, trước khi cô và Adam trở về, Thư Hạo Nhiên không hề xuất hiện, nhưng chắc chắn không phải anh ta đã rời đi, mà là luôn theo sát phía sau.

Bóng đen vụt qua ô cửa sổ trông ra vườn hoa mà cô nhìn thấy cũng chính là anh ta, nếu không, sao anh ta có thể nghe thấy Adam nói thầy giáo tiếng Trung đã dạy anh câu” “Thời khắc này vô thanh thắng hữu thanh”?

Đúng, cô không thể phủ nhận hoàn toàn rằng mình không hề có cảm tình với Adam.

Nhưng trước khi nghe được câu chuyện về Tiết Vịnh Vi, điều mà cô lúc nào cũng canh cánh trong lòng nhưng không nhắc đến dù chỉ một lời chính là những việc đã qua có liên quan đến anh!

Đây có lẽ chính là câu “trò đùa của tạo hóa” mà mọi người vẫn thường nói, rõ ràng là một sự hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm ấy cứ lớn dần lên, trở thành con quái vật có hình hài và tình cảm.

Việc đã đến nước này, suy nghĩ và giải thích nhiều cũng chẳng cò lợi ích gì.

Cô ngẩng đầu nhìn nét mặt gần như bị ánh trăng bao bọc của em gái, nói: “Tin Tiết Vịnh Vi tự sát, là em tiết lộ cho anh ta, đúng không?”

“Đúng. Sau khi biết, anh ấy đã cảm thấy rất có lỗi, cho rằng những lời nói gay gắt cứa vào vết thương trong lòng cô ấy là nguyên nhân dẫn đến việc cô ấy không muốn sống nữa.”

“Buổi tối hôm đó em vội vàng rời đi không phải để sửa bản thảo, mà là đi gặp anh ta?”

“Anh ấy uống say ở quán rượu, em không yên tâm. Em biết, vì anh ấy hung hăng ở Hà Viên mà chị đã rất tức giận với anh ấy, không phải sao?”

“Đúng thế, cuộc sống riêng tư của Tiết Vịnh Vi cho dù có thế nào, anh ta cũng không nên lấy nó ra làm vũ khí để công kích. Anh ta nên biết rõ đối với Tiết Vịnh Vi, đó là một vết đau không thể động đến.”

“Chị chỉ nhìn thấy nỗi đau của Tiết Vịnh Vi mà không nhìn thấy nỗi đau của anh ấy. Tiết Vịnh Vi và anh ấy, ai có quan hệ thân thiết với chị, chẳng phải đó là chuyện quá rõ ràng để nhận ra sao?”

Phản ứng bất ngờ khiến Bạch Tiểu Thuần khựng người, không dám tin, nhìn gương mặt tràn ngập vẻ trách móc của em gái, cô nói nhỏ: “Em nói không sai, Tiết Vịnh Vi và chị chẳng qua chỉ gặp nhau có vài lần, còn giữa chị và anh ta lại là mối tình sâu sắc đương nhiên nên thân mật với anh ta hơn. Nhưng chính vì thân mật, chị mới không thể chấp nhận hành động chạm đến vết thương của người khác trước mặt bao người của anh ta, anh ta như vậy hoàn toàn không giống với người trong những ký ức đẹp đẽ thời niên thiếu của chị, chị không có cách nào chấp nhận được. Hơn nữa, dù sao Tiết Vịnh Vi đã đủ thảm rồi, lẽ nào cô ấy không xứng đáng nhận được sự thông cảm và nhân từ sao? Tại sao phải xát thêm muối vào vết thương của cô ấy?”

“Cô ta đúng là thảm nhưng những gì anh Hạo Nhiên nói đều là sự thật, không hề có lời nào là nói dối, không phải sao?”

“Tiểu Điệp, em…”

Sống cùng nhau đã một năm, đây là lần đầu tiên hai chị em nói chuyện đối ngược nhau.

Căn phòng bệnh dần chìm vào u ám, cơn gió nửa nóng nửa lạnh khiến toàn thân khó chịu.

Không khí trở nên lạnh lẽo, hai người im lặng, theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình, lần đầu tiên, họ rơi vào tình cảnh không ai nói với ai lâu đến vậy.

Tiếng chuông điện thoại phá tan sự im lặng, trên màn hình hiện tên Adam, Bạch Tiểu Thuần liền bước ra ngoài hành lang nghe điện.

Nghe thấy cô nói đang ở bệnh viện, lòng Adam nóng như lửa đốt, vội vàng bắt cô gửi địa chỉ bệnh viện, anh bắt xe đến ngay.

Đã nói là mình không sao nhưng nghĩ trong thời gian ngắn cũng không thể giải thích rõ ràng được, cô đành gửi địa chỉ bệnh viện cho anh, dặn anh khi nào đến cổng viện thì gọi điện, cô sẽ xuống đón.

Cô trở lại phòng bệnh, Quách Hà đã mua đồ ăn và hoa quả trở về.

Chị đang bổ quả cam to vàng ươm, thỉnh thoảng lại nói gì đó với Bạch Tiểu Điệp, hai người mỉm cười với nhau.

Đứng ở cửa phòng, nhìn thấy nụ cười vẫn tươi tắn như thường của em gái, gần như nó không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Bạch Tiểu Thuần quyết định không nhắc đến chuyện của Thư Hạo Nhiên và Tiết Vịnh Vi nữa, định thần lại một chút rồi bước vào, nhìn con bé ăn một chút cháo thịt nạc và hai miếng cam rồi mới nghiêm túc nói, sau ánh mắt ủng hộ của Quách Hà: “Tiểu Điệp, chị không hề có ý tức giận việc giữa em và anh ta, vì thế không cần nói đến chuyện tha thứ hay tác thành nữa, nhưng em vẫn còn trẻ, đi làm chưa được một năm, đứa trẻ liệu có thể… không giữ lại?”

Bàn tay đang lau miệng lập tức ngừng lại, Bạch Tiểu Điệp ngẩng đầu, hỏi lại như chưa nghe rõ: “Chị, chị đang nói gì vậy?”

“Tiểu Điệp, Tiểu Bạch nói đúng đấy, em vẫn còn trẻ, chắc em không biết, nuôi dưỡng một đứa trẻ không chỉ là vấn đề tiền bạc, những việc phải hao tâm tổn trí nhiều lắm, chi bằng tạm thời bỏ nó đi, đợi sau này mọi thứ chín muồi rồi sinh cũng chưa muộn. Chẳng có bố mẹ nào không muốn cho con cái mình một cuộc sống tốt nhất và những tình cảm lớn lao nhất, đúng không?” Vừa nhìn thấy ánh mắt không bình thường của con bé, Quách Hà lập tức dịu dàng nói thêm vào rồi cầm cốc nước đưa cho nó.

Bạch Tiểu Điệp chẳng buồn nhìn cốc nước đưa đến, hai tay ôm bụng, nói nhỏ: “Đợi mọi thứ chín muồi? Những gì các chị lo lắng thực ra là chưa có chồng mà đã có con, đúng không? Em tin anh Hạo Nhiên cho em một cái kết tuyệt vời nhất.”

“Tin? Em tin anh ta thì có tác dụng gì, bố mẹ anh ta không thể chấp nhận việc em sinh ra đứa trẻ của nhà họ Thư.” Những lời nói của Trình Cẩm Tâm lại dâng lên trong lòng, Bạch Tiểu Thuần vừa tức vừa buồn, cô nghiêm khắc nói: “Nếu bố của đứa trẻ trong bụng em là bất cứ người đàn ông nào khác, chị cũng không nỡ lòng nói em nên bỏ nó đi, nhưng anh ta là Thư Hạo Nhiên, con trai duy nhất của Thư Kiến và Trình Cẩm Tâm! Nếu em đã biết vì cái chết của Tiết Vịnh Vi mà Thư Hạo Nhiên cảm thấy có lỗi, vậy anh ta có kể cho em biết câu chuyện về Tiết Vịnh Vi chưa?”

“Có kể thì làm sao? Anh ấy chắc cũng nói với chị, anh ấy và Tiết Vịnh Vi có quá nhiều điểm không giống nhau. Nhưng Tiết Vịnh Vi là Tiết Vịnh Vi, em là em!”

“Đúng, anh ta đã nói Tiết Vịnh Vi và anh ta quá khác nhau nhưng chỉ dựa vào câu nói không giống của anh ta là có thể thay đổi kết cục sao? Là đàn ông, dám làm dám chịu, giờ đây em có thai, anh ta đang ở đâu? Nếu anh ta có bất cứ cách nào, thì có đến lượt em phải đi nói với Trình Cẩm Tâm rằng, nếu không để em sinh đứa bé này thì sẽ làm mọi chuyện rùm beng lên không, có đến lượt Trình Cẩm Tâm đến tìm chị, hết lần này đến lần khác ám chỉ phải phá bỏ đứa bé không?”

Không khí có vẻ căng thẳng.

Thấy hai người họ càng nói càng lớn tiếng, Quách Hà khóa chặt cửa lại, khuyên giải: “ Tiểu Bạch, bình tĩnh mà nói, Tiểu Điệp vẫn còn trẻ con.”

Không ngờ một người luôn chủ trương tôn trọng tự do như cô lại có ngày bắt buộc phải can thiệp vào đời sống tình cảm của em gái, Bạch Tiểu Thuần cố gắng kiềm chế, nói: “Tiểu Điệp, chị Quách nói đúng, chính vì em là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện hoàn toàn không hề đơn giản như em nghĩ, hãy tin chị.”

“Em tin chị.” Bạch Tiểu Điệp cũng mềm giọng, nhưng sau đó giọng nói lại trở nên sắc lẹm khó chống đỡ: “Nhưng chị không thể thay em quyết định có giữ đứa bé lại hay không được. Trừ phi, là trong lòng chị vẫn không thể rũ bỏ, không thể chấp nhận việc em họ và người yêu cũ ở bên nhau. Nếu chị sợ Trình Cẩm Tâm tiếp tục đến làm phiền thì yên tâm, ngày mai em sẽ đến gặp bà ấy để nói chuyện, nếu bà ấy vẫn không đồng ý cho em và anh Hạo Nhiên ở bên nhau, cùng lắm là cả hai cùng chìm. Dù có thế nào, em cũng không sợ.”

Bốp…

Cái bạt tai đanh giòn vang lên, đưa căn phòng bệnh rơi vào im lặng đến nghẹt thở, cánh tay trái Bạch Tiểu Thuần dừng lại trên không trung, lặng đi.

Cô đang làm gì thế này, sao có thể đánh em gái?

Đưa tay ôm phần má nóng rát theo phản xạ, Bạch Tiểu Điệp nước mắt như mưa, từng giọt, từng giọt rơi xuống.

“Chị…”

Trước nay chưa từng thấy một người hiền lành, thân thiện như cô lại tức giận như vậy, Quách Hà điếng người, sau đó rút giấy ăn, lau nước mắt cho Tiểu Điệp.

“Tiểu Điệp, Tiểu Bạch không phải cố ý đánh em đâu, chỉ là cô ấy quá lo lắng. Thư Hạo Nhiên không phải sinh ra trong một gia đình bình thường.”

“Đúng vậy, anh ấy không sinh ra trong một gia đình bình thường, lẽ nào vì điều đó nên bị tước mất quyền yêu và được yêu sao?”

Một câu hỏi phản vấn sắc sảo, rõ ràng giống như muốn bóp nghẹt trái tim tan nát, Quách Hà không biết phải trả lời thế nào, còn Bạch Tiều Thuần càng nghe càng cảm thấy đau đớn.

Nếu có thể lựa chọn việc sinh ra, chắc hẳn Thư Hạo Nhiên sẽ không chịu chấp nhận số phận của mình lúc này.

Sinh ra trong nhà họ Thư, có người bố người mẹ như Thư Kiến và Trình Cẩm Tâm không phải là lỗi của anh ta, trước đây khi yêu cô, anh ta không phải không hề cố gắng.

Yêu và được yêu là quyền lợi căn bản nhất của con người, vì sợ đối mặt với nguy hiểm, bản thân cô đã ích kỷ yêu cầu em gái mình phải ra đi, con bé sẽ nghĩ gì?

Nhưng nghĩ đến chuyện của Tiết Vịnh Vi ngày trước, cô nào dám để mặc con bé dấn thân vào con đường không thể có kết cục tốt đẹp được.

Ngoại trừ sự ích kỷ, không còn lựa chọn nào khác.

“Chị xin lỗi...” Lau những giọt nước nơi khóe mắt, cô nhìn em gái đang khóc nức nở. “Tiểu Điệp, không phải chị cố ý.”

“Chị, em muốn ở bên anh ấy, muốn có đứa bé này, chị… hiểu không?”

“Chị hiểu nhưng…”

Càng nói càng thêm rối, Bạch Tiểu Thuần chớp mắt, những giọt nước mắt tràn đến khóe môi, trôi vào miệng, mặn chát.

Điện thoại rung, Adam đã đến cổng bệnh viện.

Cúp máy rồi ra dấu bảo Quách Hà trông chừng Bạch Tiểu Điệp, cô bước xuống lầu, muốn tranh thủ thời gian đó để bình tâm trước khi lại phải tiếp tục đối mặt.

Trời sao dày đặc, một không gian bao la khoác trên mình chiếc áo màu xanh khổng tước.

Ở cổng bệnh viện vẫn nườm nượp người ra vào, dáng người cao lớn đứng dưới cột đèn đường, chiếc áo sơ mi xanh nhạt ấm áp, bộ âu phục đen tuyền phẳng phiu, ngũ quan như tạc phủ thêm lớp ánh sáng của ngọn đèn toát ra một cảm giác dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy an lòng vô cùng. Anh vội vàng nhìn cô, trong đôi mắt xanh chứa đựng nỗi lo lắng. Những giọt nước mắt cố gắng kìm nén ùa đến khóe mắt, Bạch Tiểu Thuần nhìn bóng dáng người đàn ông quen thuộc, có cảm giác như đang mất phương hướng giữa một đại dương mênh mông, bất ngờ phát hiện ra một ngọn hải đăng sáng rọi, nước mắt dâng trào.

Có anh ở bên, thật tuyệt biết bao!

“Sao em lại khóc, đã xảy ra chuyện gì?”

Anh sải những bước dài đến gần, rèm kim tuyến trên váy cô phát ra những tia sáng chói mắt, anh ôm chặt người con gái đang nước mắt giàn giụa.

“Tiểu Điệp có thai, là con của Thư Hạo Nhiên.”

Cuộc nói chuyện lúc chiều với Trình Cẩm Tâm đã khiến đầu óc cô vô cùng mệt mỏi, cố gắng che giấu dưới đôi mắt, toàn thân rã rời.

Câu trả lời này hiển nhiên vượt ra khỏi suy đoán của Adam.

Anh ngây ra một lúc, nửa ôm nửa dìu người con gái yếu ớt, mong manh bước vào chỗ nghỉ phía trước.

Giúp cô lau những giọt nước mắt ấm nóng, anh hơi quỳ xuống, dịu giọng nói: “Kể hết mọi chuyện cho anh nghe, đừng sốt ruột, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, có anh đây rồi, không cần lo lắng, được không?”

“Xin lỗi anh, kế hoạch đi Vân Nam của chúng mình chắc phải hủy bỏ rồi.” Ngước nhìn gương mặt phong trần của anh, Bạch Tiểu Thuần nức nở.

“Chỉ cần em vui, có đi Vân Nam hay không, không quan trọng. Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ, thời gian này anh sẽ luôn ở bên em. Đầu tiên hãy giải quyết vần đề đã, ok?”

Giọng nói dịu dàng như nước mang theo sức mạnh khiến người ta bình tâm, đưa tay ôm bàn tay của anh, cô bắt đầu kể, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi:

“Không phải em không hề nhận ra Tiểu Điệp có nét khác thường, chỉ là không hỏi han cặn kẽ, nếu em hỏi từ sớm, chắc hẳn mọi việc đã không đến nỗi như bây giờ. Còn nữa, ban nãy em còn tát con bé, không phải em cố tình, chỉ là không thể hiểu nỗi, rõ ràng con bé biết những chuyện đã xảy ra với Tiết Vịnh Vi, tại sao vẫn muốn nhảy vào lửa? Trình Cẩm Tâm sẽ không đồng ý cho Thư Hạo Nhiên và Tiểu Điệp ở bên nhau, Tiểu Điệp còn nhỏ như vậy, cho dù có cố gắng chiến đấu đến cùng, cho dù sau cùng có thắng thật thì kết quả vẫn chỉ thua thôi.”

“Em lo nếu Tiểu Điệp không chấp nhận phá thai, Thư thị phu nhân sẽ làm như bố mẹ Vivian phải không?”

“Không chỉ có vậy, sự cố tai nạn giao thông năm ấy của chú em thực ra chính là một quân cờ trong tay bọn họ.”

Bên ngoài dãy hành lang, phảng phất đâu đó hương nguyệt quế nồng nàn.

Adam nhíu mày, xót xa ôm người con gái đang tự trách móc mình vào lòng.

“Sherry, em có cho rằng Nick thực sự yêu Tiểu Điệp không?”

“Ý anh là gì?” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, không hiểu ý, nhìn vào đôi mắt dịu dàng và nghiêm túc của anh.

“Nick đối với cô ấy là thật lòng, hay vì em nên anh ta mới ở bên cạnh cô ấy? Em đã từng nói với anh, Nick thấy ở Tiểu Điệp bóng dáng của em ngày trước.”

Trái tim bất giác chấn động mạnh mẽ, cô nhớ lại gương mặt im lặng trầm ngâm của Thư Hạo Nhiên khi hai người nói chuyện trên chuyến tàu ấy…

Anh ta tự hỏi, tự trả lời, nói rằng ánh mắt dừng lại lâu như vậy không phải vì những chuyện đã qua mà giận lây sang Tiểu Điệp, là vì anh ta cảm thấy Tiểu Điệp của bây giờ giống với Tiểu Thuần của ngày trước.

“Em không biết.” Cô thành thật trả lời, nhìn thấy anh vẫn nhìn mình chăm chú, trong lòng càng rối bời. “Sao bỗng nhiên anh lại hỏi vậy? Có phải anh cảm thấy…”

Từ trước đến nay, anh luôn dịu dàng, điềm đạm, ngoại trừ việc động thủ ở Hà Viên hôm đó ra, anh rất ít khi mất phong độ.

Nhưng nhìn người đàn ông khoan dung cũng có lúc trở nên ích kỷ, từ lần đầu tiên gặp mặt ở sân bay, anh đã nhận ra mối quan hệ chưa dứt hẳn giữa cô và Thư Hạo Nhiên, đến hôm nay bỗng lại xảy ra chuyện em gái có con với Thư Hạo Nhiên, cô thì khóc lóc, có người đàn ông nào lại không suy nghĩ? Nghĩ đến đây, cô ngồi thẳng người, muốn giải thích, còn chưa biết nên nói gì, đôi môi mang theo mùi vị bạc hà thơm mát đã phủ đến, chạm vào khóe môi cô, dịu dàng giữ một lúc, rồi anh nâng khuôn mặt cô, áp vào lòng bàn tay ấm áp.

“Không, anh không hề nghĩ đến điều mà em đang nghĩ. Anh hỏi em chẳng qua là muốn biết thêm thông tin để tìm cách giải quyết vấn đề thôi.”

“Anh biết em đang nghĩ gì ư?” Mùi hương làm cho người khác yên tâm từ lòng bàn tay anh truyền tới ngực, Bạch Tiểu Thuần xúc động, khuôn mặt tươi tắn hơn.

“Honey, anh hiểu em hơn là em nghĩ đấy. Vì thế anh tin vào phán đoán của anh, nếu không tạm biệt hẳn với quá khứ, em sẽ không ở bên anh.”

Honey, lần đầu tiên nghe thấy anh gọi mình như vậy, cảm giác ngọt ngào dịu nhẹ âm thầm lan tỏa.

Nếu như không xảy ra chuyện này, hoặc nếu không có cơ hội để hiểu, cô sẽ không bao giờ biết anh lại thấu hiểu cô như vậy…

Trước giờ, cô chưa từng làm tốt trò chơi mập mờ có liên quan đến tình cũ.

Có thể chính vì hiểu rõ điều này nên Thư Hạo Nhiên sau khi trải qua việc ở Hà Viên mới dần dần im lặng, không có cách nào thay đổi.

“Theo lời kể của em về những hành động và lời nói của Tiểu Điệp, anh cho rằng, có lẽ cô ấy sẽ không chấp nhận bất cứ lời khuyên nào đâu. Em nói, trong cuộc đối thoại của em với bà Tâm, từ đầu chí cuối không hề nhắc đến thái độ của Thư Hạo Nhiên, đồng thời em còn nghi ngờ hai khả năng, hoặc Nick không biết sự thật hoặc không dám đối diện. Biện pháp giải quyết tốt nhất đó là để Nick đến. Nếu anh ta bị bố mẹ che mờ mắt, muốn giữ lại đứa bé và chăm sóc Tiểu Điệp, Thư phu nhân có phản ứng thế nào là chuyện sau này mới nên xét đến. Nếu như đúng là anh ta không dám đối diện, vậy thì...chỉ có nhanh chóng khiến Tiểu Điệp hiểu rõ sự việc, tránh để cô ấy sống mãi trong giấc mộng. Đặc biệt, nếu giấc mộng ấy là việc Nick có tình cảm với cô ấy nhưng thực tế là Nick chỉ vì em nên mới làm như vậy.”

“Nhỡ ra...là ý sau, em sợ…”

Đối với bất cứ chuyện gì, Adam đều phân tích rõ ràng, ngọn ngành từng khía cạnh, những gì anh nói không phải không có lý.

Nhưng cứ nghĩ đến Tiểu Điệp không có cách nào chấp nhận việc mình là một vật thay thế, lồng ngực Bạch Tiểu Thuần lại lạnh toát.

“Cởi nút thắt…”

“Ý anh là muốn cởi nút thắt phải cần đến người đã thắt nó?”

“Đúng thế. Nếu không may là khả năng thứ hai, chi bằng phá vỡ giấc mộng đó, nhanh chóng bắt đầu lại từ đầu.”

Dồn vào bước đường cùng để trở nên mạnh mẽ hơn. Không hiểu vì sao, bỗng nhiên cô lại nhớ đến câu nói đó. Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, giống như vừa nghĩ đến những thứ rất xấu xa hoặc không may mắn.

Thấy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt và lạnh buốt, Adam ôm chặt hai vai cô, truyền sức mạnh, nghiêm túc nói: “Sherry, Tiểu Điệp là em gái em, anh sẽ không đưa ra quyết định thay em. Nhưng trước mắt, gọi Nick đến là biện pháp thích hợp nhất. Sự việc cũng đã xảy ra, chúng ta không thể tránh được mọi tổn thương, chỉ đành cố gắng để những tổn thương ấy ở mức thấp nhất có thể. Em yêu Tiểu Điệp, còn anh yêu em, vì thế những đề nghị anh nói với em đều là những suy nghĩ rất kĩ càng, hãy tin anh, được không?”

Người phương Tây quen bày tỏ tình cảm trực tiếp, nghe câu nói “I love you” rõ ràng mạch lạc, Bạch Tiểu Thuần đỏ bừng mặt.

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô gật đầu. “Em tin anh nhưng không chắc chắn anh ta có đồng ý hay không, nếu như anh ta không dám đối mặt…”

“Anh sẽ gọi điện cho anh ta.”

Adam đứng lên, rút điện thoại, sau khi xoa xoa đôi má cô vài cái, anh bước ra xa vài bước, bấm nút gọi.

Lòng rối như tơ vò, Bạch Tiểu Thuần nghe không rõ lắm cuộc điện thoại này, dường như anh nói nhanh hơn lúc bình thường nói chuyện với cô rất nhiều.

Dừng lại một lúc, anh bước qua, một tay xách vali, một tay ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Trong vòng nửa tiếng nữa anh ta sẽ đến, chúng ta trở về phòng bệnh trước. Em là chị của Tiểu Điệp, những lúc như thế này, chắc chắn con bé mong có em ở bên.”

“Nhưng em vừa cho nó một cái bạt tai.”

Nghĩ đến điều đó cô chỉ muốn vả mình vài cái, nếu nói Tiểu Điệp có gì sai, chẳng qua cũng chỉ là yêu lầm người, nhận lại một mũi tên, sao cô có thể đánh con bé?

Cẩn thận dìu cô bước từng bậc thang. Adam cúi đầu mỉm cười, dịu dàng nói: “Đợi con bé bình tĩnh lại, sẽ tự hiểu rằng đó là em muốn tốt cho nó. Nhưng Sherry, đồng ý với anh, trở về phòng đừng xúc động như vậy nữa, đặc biệt là khi Nick đến. Tất cả đã có anh, ok?”

Căn phòng bệnh sáng ánh đèn, Quách Hà đang nhỏ nhẹ an ủi Bạch Tiểu Điệp vẫn còn thút thít. Nhìn thấy hai người họ khoác tay nhau xuất hiện, chị vô cùng vui mừng, nhưng do tình cảnh hiện tại nên không tiện bộc lộ.

Đặt hành lý sang một bên, Adam dắt tay Bạch Tiểu Thuần vẫn đang cúi đầu buồn bã bước đến bên giường bệnh, chào Tiểu Điệp bằng tiếng Trung.

Sau vài câu hỏi ân cần, anh vẫn giữ nụ cười ấm áp, dùng những câu tiếng Trung đơn giản nói: “Tiểu Điệp, anh muốn nói chuyện với em, vì tiếng Trung của anh vẫn chưa đủ lưu loát để nói những vấn đề phức tạp thế này, nên anh chỉ có thể dùng tiếng Anh để diễn đạt, chị em sẽ giúp anh dịch lại, được không? Anh chắc chắn chị em sẽ không đánh em nữa, hơn nữa, những gì anh nói sau đây hoàn toàn là cách nghĩ của riêng anh. em có thể lựa chọn nghe hoặc không nghe theo, chị em và anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”

Nhìn khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng hối lỗi của chị, Bạch Tiểu Điệp gật đầu.

Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, Bạch Tiểu Thuần chỉ còn biết để Adam đóng vai trò giảng giải, còn cô hoàn toàn không lạc quan về kết quả sẽ đạt được.

Cầm cốc nước ấm Quách Hà đưa qua, đặt vào tay Bạch Tiểu Điệp, Adam bắt đầu trò chuyện với cô ấy như đang nói chuyện với cô em gái nhỏ.

“Ok, theo em, tình yêu là gì?”

“Bây giờ anh và chị em đang yêu nhau, còn phải hỏi em tình yêu là gì ư?” Bạch Tiểu Điệp hỏi lại với nét mặt phòng bị, không hiểu anh đang có ý gì.

“Đúng thế, anh và chị gái em yêu nhau nhưng mỗi người đều có cách nhìn khác nhau về tình yêu. Với em, thích và yêu là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, người thích em sẽ tận hưởng những gì của em ở hiện tại, còn người yêu em sẽ muốn làm thế nào để tạo ra tương lai cho em. Là đàn ông, nếu anh yêu một người con gái, anh sẽ dành cho cô ấy sự tôn trọng và thấu hiểu, nỗ lực cố gắng để tạo dựng cho cô ấy một tương lai và để cô ấy có thể dựa vào được. Em muốn ở bên Nick, kiên quyết muốn sinh đứa bé, anh nghĩ, em yêu anh ta, bởi vì em muốn cùng anh ta có một tương lai tươi đẹp. Nhưng việc tạo dựng tương lai trước nay không phải là một người hoặc một người lớn và một đứa trẻ là có thể tạo thành. Tiểu Điệp, Nick có muốn mang đến tương lai cho em không, hoặc anh nên hỏi rằng, khi bọn em ở bên nhau, anh ấy có từng nói với em về tương lai của hai người không?”

Những câu nói tiếng Anh lưu loát vang lên trong gian phòng giống như những con sóng gợn lăn tăn trong lòng ba người còn lại.

Bạch Tiểu Thuần nhỏ nhẹ dịch lại, thấy sắc mặt của em gái rõ ràng cứng lại. Nhưng chỉ sau một giây, con bé đã bình thản như thường, tiếp tục hỏi ngược lại: “Không nói đến thì làm sao? Chỉ cần bọn em muốn ở bên nhau, bố mẹ anh ấy và tất cả những người khác đều không thể ngăn cản.”

“Tất nhiên.” Không hề tức giận về thái độ của con bé, Adam vẫn điềm đạm và ôn hòa. “Dưới ngòi bút của Shakespeare có Romeo và Juliet, ở Trung Quốc có Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, trên thế giới này, không thiếu những câu chuyện vì tình yêu mà phải trả giá bằng máu và nước mắt, anh không hề muốn thảo luận với em về thái độ của bố mẹ anh ta hoặc cách nhìn của những người khác, anh chỉ muốn thảo luận với em về chính tình cảm của bọn em.”

“Ý của anh là anh Hạo Nhiên không hề có tình cảm gì với em?”

Bạch Tiểu Điệp sắc sảo, lanh lợi tiếp tục câu hỏi lại thứ ba, trong đôi mắt đen lánh khẽ toát lên một làn sương.

“Không, Nick có tình cảm với em hay không, mọi người đều không có quyền nói đến, chỉ có Thượng Đế và anh ta biết rõ.”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Điều anh muốn nói là, sau khi suy nghĩ rất kĩ càng, anh và chị em đã thông báo cho Nick đến bệnh viện. Mọi việc dù sao cũng cần được giải quyết, chi bằng, tối nay chúng ta nói thẳng, nói thật với nhau một lần. Nếu Nick đồng ý chăm sóc em và đứa bé một cách rõ ràng, vậy thì cho dù bố mẹ anh ta có thái độ thế nào, bọn anh cũng sẽ tôn trọng và chúc phúc cho hai người. Ngược lại, nếu Nick không đồng ý thì Tiểu Điệp, anh chỉ muốn hỏi em một câu, vì sao em muốn giữ lại đứa bé? Em yêu anh ta, đương nhiên tin tưởng anh ta sẽ chăm sóc cho em và đứa bé, thực ra bọn anh cũng đều hy vọng như vậy, nhưng…”

“Không có nhưng, em tin anh Hạo Nhiên. Sau khi biết em mang thai, anh ấy nói có một đứa bé cũng tốt.”

“Rất tốt, vậy bọn anh sẽ cùng em chờ anh ta đến.”

Thời gian rơi vào tĩnh lặng, ngẫm nghĩ kĩ lại một lượt những lời nói của Adam khi nãy, Bạch Tiểu Thuần dần dần hiểu ra dụng ý trong đó…

Những lời này chính là một mũi tiêm phòng cho Tiểu Điệp, chẳng may sự việc không như ý con bé thì ít nhất cũng không đến một cách quá bất ngờ và khốc liệt.

Nhưng sự tận tâm của anh, một người bướng bỉnh như Tiểu Điệp có thể cảm nhận được không?

Con bé nói Thư Hạo Nhiên bảo có một đứa bé cũng tốt, cái gọi là tốt ở đây có thực sự là cảm giác vui mừng khi được làm bố hay không?

Thời gian cứ thế trôi đi, Quách Hà đi mua mấy chiếc bánh ngọt và nước uống chia cho mọi người nhưng chẳng ai muốn ăn.

Tám giờ kém, cuối cùng Hạo Nhiên cũng xuất hiện.

Anh mặc một chiếc áo phông kẻ trắng đen, quần bò thô, đi giày thể thao hiệu Nike, trông rất thoải mái, gọn gàng, nhưng gương mặt lại không hề nhẹ nhàng, chiếc cằm lún phún râu, gương mặt vẫn luôn rạng rỡ giờ đã mất đi thần thái, khẽ cúi xuống. Anh ta đút tay vào túi áo, chẳng chào hỏi bất cứ ai, tiến thẳng đến rồi ngồi xuống chiếc sofa nhỏ phía đối diện, liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng, im lìm, chỉ duy nhất một giây khi dừng lại trên người Tiểu Thuần là mang chút ấm áp.

Rót cho anh ta một cốc nước, Quách Hà nói muốn về, Bạch Tiểu Thuần không đồng ý.

Dù sao mọi việc chị cũng đã nắm rõ, sao phải cố ý che giấu?

Có thêm một người ở đó là thêm một chút an lòng đối với cô.

“Anh Hạo Nhiên…”

Cách xưng hô của Bạch Tiểu Điệp với anh trước giờ vẫn vậy, phải lắng nghe kĩ mới có thể phát hiện ra sự dịu dàng, thân mật… Đó là cảm giác chỉ có khi yêu thương một ai đó.

“Nick, hôm nay mẹ anh đã tìm gặp Sherry, yêu cầu cô ấy khuyên Tiểu Điệp bỏ đứa bé, anh…”

“Đây là chuyện giữa tôi và hai người họ, không cần anh nhiều lời…” Thư Hạo Nhiên lạnh lùng lên tiếng, đưa mắt nhìn người con gái đang mím chặt môi bên cạnh Adam.

Lúc Adam gọi điện cho anh, điều anh nghĩ đến nhiều nhất chính là phản ứng của Bạch Tiểu Thuần sau khi biết mọi việc, cô ấy tức giận đùng đùng hay đau lòng trách móc?

Bây giờ đã nhìn thấy, cảm giác dâng lên trong lòng chỉ là sự tuyệt vọng như bị rơi xuống vực sâu ngàn trượng.

Cô mang vẻ mặt không chút cảm xúc, giống như một người ngoài, tò mò đứng nhìn, lại cũng giống như anh chẳng qua chỉ là một người đàn ông không thể bình thường hơn, chứ không phải người đàn ông cô đã yêu sâu sắc.

Nhớ đến sự bình tĩnh mà Adam hết lần này đến lần khác nói với cô, Bạch Tiểu Thuần nắm chặt bàn tay cũng đang nắm tay cô của Adam, cố gắng giữ giọng nói thản nhiên: “Hạo Nhiên, việc đã đến nước này, tại sao Tiểu Điệp lại có con với anh, nếu cứ tìm hiểu thêm nữa cũng chẳng nghĩa lý gì, chiều nay mẹ anh đến tìm tôi, nói gì đó đại khái là anh lúc nào cũng có sự phòng bị. Tiểu Điệp yêu anh, kiên quyết muốn giữ lại đứa bé, con bé nói anh đã từng nói với nó rằng có một đứa trẻ cũng tốt, nếu đã như vậy, trước mặt Tiểu Điệp, anh có thể nói rõ thái độ của mình, có nên giữ đứa bé lại hay không? Nếu như giữ lại thì về phía bố mẹ anh…”

“Anh Hạo Nhiên, anh đã từng nói muốn có một đứa bé.” Bạch Tiểu Điệp nhướn người về phía trước, niềm hy vọng ngập tràn trong đáy mắt.

“Đúng thế, anh đã nói vậy.”

Ánh mắt lạnh như băng của Thư Hạo Nhiên nhìn cô có chút xao động.

Nghe thấy câu nói ấy, mọi người thở phào, nhưng một giây sau, giọng nói mang theo những cơn gió lạnh lại ùa đến: “Nhưng anh đã sai. Anh nghĩ rằng chỉ cần có một đứa bé, cho dù là ai, họ cũng sẽ chấp nhận. Anh nghĩ rằng, sự chú ý của bọn họ đều sẽ chuyển sang đứa bé ấy, từ đó mà nới lỏng sự quản lý đối với anh. Nhưng đáng tiếc, trên thực tế, nếu đứa bé ấy không đến từ một người mà họ kỳ vọng chấp nhận thì anh sẽ càng rơi vào nước sôi lửa bỏng hơn mà thôi. Vì thế, anh nghĩ không giữ lại nó là điều tốt nhất.”

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, máu trong cơ thể như ngừng chảy, đông cứng lại…

Tất cả những gì anh ta làm thực ra chỉ là muốn dùng đứa trẻ để chơi một ván bài với bố mẹ. Anh ta coi Tiểu Điệp là gì?

Cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình đang run lên, mặc dù không hiểu toàn bộ, Adam cũng đã đoán ra được nội dung như thế nào.

Anh ôm chặt Bạch Tiểu Thuần, trong đôi mắt xanh lam trong vắt như mặt hồ dâng lên sự tức giận rất ít khi xuất hiện.

Từng tiếng một đều vô tình, từng câu một đều nhỏ máu, Bạch Tiểu Điệp sợ hãi ôm phần ngực đang dâng lên rồi hạ xuống kịch liệt của mình, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không, anh Hạo Nhiên, những lời anh nói không phải sự thật! Là anh sợ họ đối xử không tốt với em và đứa bé, vì thế anh mới nói như vậy, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play