Tôi cứ nghĩ Kỷ Trung sẽ lập tức đến, nhưng không ngờ, sao lại lâu đến thế.
Chỉ có chim bồ câu không ngừng mang thư của Kỷ Trung đến.
“ Y
Nghiên. Mình đi theo sau chim bồ câu, muốn nó dẫn đường đi tìm cậu,
nhưng theo nó mấy lần vẫn không thành. Mỗi lần như vậy, nó bay đi đâu đó rồi biến mất mình không nhìn thấy nữa. Mình đoán cậu bị nhốt trong một
địa đạo nào đó, nhưng không biết phải ở đâu? Thật lo lắng chết đi được!
Nhưng cứ yên tâm, cậu phải đợi mình đến cứu nhé!”
Tôi vừa mới yên tâm một tí lại hốt hoảng, thì ra tôi bị nhốt trong địa đạo! Thảo nào
trong phòng tối đen đến thế! Tuy nhiên, con chim bồ câu của Kỷ Trung lại có thể tìm thấy trong không gian nhỏ hẹp thế này, thật là một kỳ tích!
Tôi ôm chặt bồ câu hôn nó, trong lòng có suy nghĩ rằng, đây chắc chắn là do ông trời sắp đặt, Kỷ Trung nhất định có thể tìm thấy tôi!
Chợt ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, tôi giật bắn mình, Kỷ Trung đến nhanh vậy sao?
Có người đi vào. Tôi nhìn thấy dáng người thấp lùn thì ỉu xìu như quả bóng bị xì hết hơi. Không phải Kỷ Trung. Con bồ câu đang ở trong lòng tôi
thấy có người lạ vào bèn kêu lên một tiếng rồi bay ra ngoài cửa sổ.
nhưng mảnh giấy cột ở chân nó lại rơi xuống trước mặt người đàn ông đó.
Gã đó khả nghi nói: “Kỳ lạ, ở đây là địa đạo, sao lại có chim bay vào
được chứ?” Tiếp đó, hắn ta cúi xuống muốn nhặt mảnh giấy, tôi hốt hoảng
chồm tới muốn giành lấy. Hành động của tôi khiến người đàn ông đó càng
thêm nghi ngờ, hắn ta đẩy tôi một cái khá mạnh làm đầu tôi va vào chấn
song cửa sổ đau điếng.
Hắn ta hắng giọng, mở tờ giấy vừa lượm
được ra, rồi đưa vào ngọn đèn trong tay xem. Tim tôi giật thót, lần này
thì tiêu rồi, niềm hi vọng cuối cùng của tôi đã hoàn toàn tan vỡ. Quả
nhiên người đàn ông đó xem xong mảnh giấy liền nổi giận đùng đùng: “Được lắm! Thì ra là con chim này mang thư đến cho cô! Hừ, nói thật cho cô
biết nhé, muốn trốn à, không dễ dàng vậy đâu! Cô có biết lối vào của địa đạo này ở đâu không? Chính là ở lầu 1 của bệnh viện nơi chúng tôi bắt
cóc cô đó, không ngờ phải không? Tôi nghĩ cho dù Kỷ Trung hay cảnh sát
cũng không ngờ có lối vào ở đây!”
Hắn ta quẳng tờ giấy về phía
tôi rồi đóng cửa đi ra. Còn tôi, lại rơi vào trong màn đêm u tối, lúc
này thật sự bắt đầu tuyệt vọng, thậm chí tôi còn cầu mong Kỷ Trung đừng
tìm tôi nữa, bệnh của anh ấy vừa mới khỏi không lâu, rất nguy hiểm.
Tối hôm đó, tôi phát sốt, nằm mơ hồ, toàn thân toát mồ hôi hột, dường như
có dòng nham thạch đang trào lên người. Tôi nhắm chặt mắt không suy
nghĩ nữa, nhưng dòng nham thạch đó vẫn trào ra.
Cũng không biết
nằm bao lâu rồi, trong mơ màng tôi nghe thấy cửa bị vật gì đó đập vào.
Tôi nằm bất động, nghĩ chắc chắn là bọn nhóm Chuột Nhắt, tôi vẫn cứ nhắm mắt nằm trên nền. Chợt nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt bên ngoài,
còn có cả tiếng vỡ của kính nữa, còn có cả giọng hét điên cuồng của một
người. Giọng này sao lại quen thuộc đến thế? Lẽ nào là Kỷ Trung đến? Tôi ngồi dậy trên nền nhưng lại ngã xuống, đó có lẽ không phải là giọng của Kỷ Trung, giọng của anh ấy đâu có rè như vậy, giống như bị cảm nặng
vậy.
Cánh cửa phòng bị đạp mạnh, có người xông vào: “Y Nghiên, có ở đây không?!”
Tôi mới đầu không dám lên tiếng, ngồi lên nền, kinh ngạc mấy giây, rồi hét
lên: “Kỷ Trung! Trời ơi, thì ra là cậu!” Đúng là của Kỷ Trung rồi! Mấy
hôm nay nhất định Kỷ Trung lo lắng nên khản cả giọng rồi! Anh ôm chầm
lấy tôi hét toáng lên:” Y Nghiên! Đúng là cậu rồi, cuối cùng mình cũng
đã tìm thấy cậu!”
Tôi cũng ôm chặt lấy anh ấy, nước mắt chả đầm
đìa, toàn thân run lẩy bẩy. Chợt dừng lại, tôi kéo bàn tay của anh ấy
sau lưng ra xem, rồi hỏi:” Kỷ Trung, tay của cậu bị sao vậy? Tại sao
từng ngón tay của cậu lại sưng to như vậy?”
Câu trả lời của Kỷ
Trung làm tôi kinh hãi:” Vì mình tìm không ra lối vào của địa đạo, nên
đành phải gọi anh em trong nhóm Xi Ha đến đào lối vào. Mình không thể để cậu một mình ở trong này được. Như thế, mình sẽ đau lòng chết mất
thôi!”
Trời ơi, lấy ngón tay đào lối vào? Tôi không giữ được
thăng bằng muốn ngã lui sau, Kỷ Trung vội đỡ lấy tôi rồi lo lắng nói:” Y Nghiên, chúng ta phải ra ngoài nhanh, không thể ở lâu nơi này được. Các anh em còn đợi chúng ta bên ngoài, hơn nữa bọn Chuột Nhắt có thể tỉnh
lại bất cứ lúc nào đó.”
Lúc đó tinh thần hỗn loạn của tôi mới tỉnh lại, cùng Kỷ Trung đi ra khỏi căn phòng không thấy mặt trời đó.
Vừa ra khỏi phòng tôi liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp vía. Đồ
đạc trong phòng đều vỡ hết, mấy người bắt cóc tôi đều nằm lăn lóc trên
nền. Kỷ Trung thở gấp nói với tôi:” Lúc nãy bọn chúng bị mình đánh ngất
xỉu đó, nhưng chúng ta phải đi nhanh lên kẻo bọn chúng tỉnh lại!”
Kỷ Trung dắt tôi bước qua những người đó. Lúc vừa đi đến cửa, chợt tôi
thấy trên nền có người cử động, liền hốt hoảng:” Kỷ Trung, cẩn thận!”
Tuy nhiên đã quá muộn, người nằm dưới đất đó nhảy lên đá một cú trúng
vào ngực của Kỷ Trung làm anh đổ sụp xuống. Máu cả người tôi như đông
cứng lại, tim của Kỷ Trung bị thương rồi, không thể chịu nổi thêm cú đá
đó nữa!
Tôi nhảy bổ qua, đỡ lấy anh, nhìn thấy bên cạnh có một
chiếc ghế, tôi vớ lấy ném thật mạnh vào người tên này. Hắn lảo đảo ngã
xuống.
Tôi quay lại nhìn Kỷ Trung, nét mặt anh ấy trắng bệch, mồ
hôi đổ đầy trán. Tôi đau lòng cúi xuống ôm lấy Kỷ Trung: ”Kỷ Trung, cậu
có sao không, tỉnh lại đi, đừng làm mình sợ mà. Nào, Kỷ Trung, lấy tay
đỡ lấy vai mình, cậu phải cố lên, chúng ta nhất định phải ra khỏi địa
đạo này!” Cứ như thế tôi và Kỷ Trung dựa vào nhau, rồi lúp xúp chạy ra
khỏi địa đạo. Mấy ngày vừa rồi cả hai chúng tôi đều trải qua nhiều thử
thách nên sức khỏe rất yếu, vì thế phải rất lâu mới ra khỏi địa đạo đó.
Lúc chúng tôi bước ra, bên ngoài đã là buổi sáng. Mặt trời lên cao, ánh mặt trời đã chói mắt. Tôi lấy tay che ánh mặt trời rọi vào mắt, cố gắng
ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tôi và Kỷ Trung đứng ngắm nhìn quang
cảnh trước mắt, cảnh sắc mùa hè trước mắt thật khiến chúng tôi khóc to
một trận. Như đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy ánh mặt trời, không
nghe thấy tiếng kêu của những con chim nhỏ và đã lâu tôi chưa hít thở
ngọn gió sảng khoái của mùa hè!
Tôi hít một hơi thật sâu, mùi
hương thơm của cây tùng mùa hè bay vào mũi, hương nồng mà thơm mát. Dưới cây là những chiếc lá rơi đã khô, trước lang cang của những ngôi nhà
bên đường có những cây nhỏ màu tím, đung đưa nhẹ trong gió, đám lá cỏ
đón lấy ánh mặt trời sáng, tạo nên một màu xanh biết. “Trời ạ, cuối cùng chúng ta sắp trở về nhà rồi!” Tôi quay người nói với Kỷ Trung, nhưng
sắc mặt của anh ấy mỗi lúc càng trắng bệch.
Mặt trời dần lên cao, hai chân tôi không còn sức nữa, bước đi thật khó khăn, rồi ánh nắng,
rồi ánh nắng làm tôi thấy choáng váng. Tuy vậy, chúng tôi không còn lựa
chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi. Chúng tôi phải đi đến nơi có
người ở, hoặc là nới có điện thoại công cộng gần nhất.
Quãng
đường này khiến cả đời tôi không thể nào quên, ánh mặt trời nắng gắt,
cát bụi đầy đường, tôi và Kỷ Trung lê từng bước chân đi, càng đi càng
kiệt sức, càng đi càng khó khăn. Toàn thân chúng tôi khô khốc dưới cái
nắng gắt khắc nghiệt, da mặt như bắt đầu tróc ra. Con đường phía trước
vẫn còn dài thăm thẳm, dường như mãi mãi không đi được hết. Tôi liếm đôi môi khô của mình, mồ hôi rơi như mưa túa xuống trán, áo quần bị mồ hôi
thấm ướt, dính sát vào lưng.
Chúng tôi đã đi được bao lâu? Chúng
tôi chỉ cắm đầu đi không ngừng, cho đến lúc có người lo lắng gọi từ đằng xa. Dường như là giọng của Tại Vũ và Bảo Nhi, bên cạnh còn vọng lại
tiếng còi xe cấp cứu và xe cảnh sát, tôi mới ngã khụy xuống đất, mất đi
cảm giác.
Tỉnh lại. mới biết mình đang nằm trong nhà của Kỷ
Trung. Tôi muốn ngồi dậy, Bảo Nhi ngồi bên cạnh liền vội vã đến đỡ tôi.
Cô ấy lo lắng hỏi:” Cuối cùng, cậu đã tỉnh lại rồi! Cảm thấy sức khỏe
thế nào? Hôm qua bác sĩ có dặn, sức khỏe của cậu quá yếu, mấy ngày này
phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Tôi thở phào một cái rồi nằm lại trên giường, tấm nệm thật mềm mại, dễ chịu. Tôi nói: “Trời ạ, mình mệt
quá, chỉ mới ngủ được một đêm thôi, nhưng sao lại thấy giống như ngủ mấy năm vậy.”
Bảo Nhi rót một ly nước để tôi uống thuốc, rồi vừa
cười vừa nói: “Cậu chỉ mới có mấy năm mà thôi, có người nói dường như
trải qua mấy trăm thế kỉ vậy!”
Mắt tôi sáng lên, biết người Bảo Nhi nói chính là Kỷ Trung, hỏi Bảo Nhi: “Kỷ Trung giờ ở đâu vậy, cậu ấy sao rồi?”
Bảo Nhi cười nói: “Cậu ta à! Từ chiều hôm qua đến giờ hỏi cả mấy ngàn lần Y Nghiên sao rồi? Cô ấy có đói không? Cô ấy ngủ ngon không? Người cô ấy
có bị thương không? Sắc mặt cô ấy thế nào rồi? Cô ấy đã uống thuốc chưa? Cô ấy có uống nhiều nước không? Cô ấy đã tỉnh lại chưa? Cậu ấy làm mình phiền chết đi được, chưa bao giờ nhìn thấy một anh hai nhóm Xi Ha tào
lao như cậu ấy! Chẳng có khí phách của một nam tử hán tý nào!”
Tôi tưởng tượng dáng vẻ tào lao nhiều lời của Kỷ Trung thì không nhịn được cười, trong lòng cảm giác ngọt ngào dâng trào lên.
Tôi hỏi Bảo Nhi: “Tại sao cậu ấy không đến thăm mình? Còn cần các cậu chuyển lời nữa?”
Bảo Nhi như chợt do dự, tôi không bỏ qua chi tiết nhỏ này, bèn nghi ngờ
hỏi: “Kỷ Trung sao rồi, mau nói đi!” Tôi như hét lên với Bảo Nhi.
Cô ấy lúng túng nói: “Bị người ta đá trúng ngực, kết quả là bệnh cũ tái
phát, dù nghiêm trọng nhưng cậu ấy vẫn không quan tâm. Lúc cậu chưa tỉnh còn túc trực ở đầu giường, cậu ta vừa mới ngủ được một lúc thôi. Y
Nghiên, tại sao vậy? Các cậu yêu nhau đến thế, quan tâm nhau đến thế,
tại sao lại phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy chứ?” Nói rồi, Bảo Nhi khóc
thút thít.
Tôi không còn nghe thấy Bảo Nhi nói gì nữa, cảnh
thương tâm đó lại lướt qua trước mắt. Tôi nhảy khỏi giường hỏi: “Kỷ
Trung bệnh cũ tái phát sao? Không được, mình phải lập tức đi thăm cậu
ấy!”
Bảo Nhi chặn tôi lại: “Bảo Nhi bảo cậu phải tĩnh dưỡng nhiều vào! Bây giờ người bình an vô sự trở về là tốt rồi. Kỷ Trung đang ở
phòng bên cạnh, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Tuy vậy tôi làm sao có thể
tĩnh dưỡng được chứ? Vừa nghe thấy Kỷ Trung vì quá lo lắng cho sự an
nguy của tôi mà làm cho bệnh cũ tái phát, tim tôi như bị dao cắt vậy,
từng mảnh đang cuốn lại trong lòng ngực tôi. Tôi cũng không quan tâm đến việc Bảo Nhi khuyên can nữa, tôi muốn gặp Kỷ Trung, tôi nhất định phải
gặp Kỷ Trung! Tôi phải tận mắt nhìn thấy cậu ấy mới được!
Tôi
chạy thẳng đến phòng bệnh của Kỷ Trung như đã cách xa nhau mấy trăm, thế kỉ, đợi chờ để gặp mặt một lần nữa. Lúc bước chân vào phòng của Kỷ
Trung, ý thức của tôi như chìm sâu vào trong niềm vui mơ hồ. Lúc bị bắt
cóc ở bệnh viện, tôi bi quan nghĩ rằng từ nay mình sẽ không gặp lại
người nhà, bạn bè nữa, nên giờ đây, gặp lại Kỷ Trung, điều này khiến tôi có một niềm vui mừng thật mãnh liệt.
Chúng tôi nhìn nhau. Mới
mấy ngày không gặp mà Kỷ Trung gầy đi thấy rõ, hai gò má cao lên, tay
băng lớp vải dày, máu nhuốm ra bên ngoài. Nhìn thấy vẻ tiều tụy yếu đuối của anh ấy, tim tôi như muốn vỡ ra.
Kỷ Trung thở dài làm tim tôi rung động. Anh ấy chau mày nói: “Y Nghiên, mình xin lỗi, mình không thể bảo vệ được cậu, để cậu chịu nhiều nỗi khổ như vậy.”
Kỷ Trung ôm chặt lấy đầu mình, tôi vội bịt miệng anh ấy lại rồi nói: “Sau này cậu
đừng nói những lời này nữa, cũng không được tự trách mình như vậy. Chiếc dây đeo của cậu vẫn đang bảo vệ mình đấy thôi! Cậu yên tâm, không còn
chuyện gì nữa đâu.” Kỷ Trung thở nhẹ, nắm chặt lấy tay tôi, sau đó nhẹ
nhàng kéo tôi vào lòng, vòng tay ôm lấy.
Chiều hôm đó, tôi ở
suốt bên giường của Kỷ Trung. Tôi đau lòng vuốt ngực anh ấy, rồi hỏi:
“Bây giờ ngực cậu còn đau không? Lúc Bảo Nhi nói với mình vết thương cũ
của cậu tái phát, làm mình hốt hoảng chết đi được.” Anh nắm lấy tay tôi, áp chặt lên ngực của mình rồi nói khẽ: “Có cậu thì không đau nữa. Nhưng lúc mấy ngày liền không nhận được tin tức gì của cậu, tim mình đau lắm, đau đến nỗi muốn lấy dao tự cắt mình đi.”
Tôi áp mặt vào Kỷ
Trung, nhỏ nhẹ nói: “Nỗi đau còn lại để mình chữa giúp cậu nhé?” Kỷ
Trung đưa tay vuốt tóc tôi: “Mấy hôm nay, chắc cậu chịu khổ nhiều lắm!”
Tôi khẽ giọng: “Nhiều lắm, nhưng không bằng cậu.” Kỷ Trung véo má tôi
cười: “Ngốc quá!”
Anh vẫn nắm chặt tay tôi không rời, tôi lấy
ngón tay vuốt mí mắt cậu ấy rồi nói: “Cậu nên ngủ đi, cậu có biết không, mình cứ lo cậu bị thương ở tim.”
Kỷ Trung vẫn cứng đầu: “Mình
không ngủ, mình sợ sau khi tỉnh dậy thì không nhìn thấy cậu nữa.” Tôi
giả vờ giận dỗi: “Cậu phải ngủ, vì cậu còn nhiều nhiệm vụ vẫn chưa hoàn
thành đó?” Kỷ Trung không hiểu hỏi lại: “Mình có nhiệm vụ gì mà chưa
hoàn thành chứ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của
anh ấy, nói: “Cậu phải ăn thật nhiều cơm vào, phải mập lên một chút,
mạnh khỏe lên một chút, sắc mặt phải đỡ lên một chút. À, Kỷ Trung, cậu
xem, sau này cậu có thật nhiều việc để làm đó!”
Kỷ Trung ghì chặt tôi vào lòng: “Vậy sau này có một nhiệm vụ cậu cũng phải hoàn thành.”
“Việc gì?”
“Không được rời xa mình!”
Hai tay tôi ôm chặt Kỷ Trung hơn, áp mặt mình vào sát ngực anh ấy hơn, đáp
không do dự: “Mình hứa, việc gì mình cũng hứa với cậu hết!”
Từ
chiều đó trở đi, hai chúng tôi nửa bước cũng không rời, cho dù ăn cơm,
uống nước hay uống thuốc, chúng tôi đều làm chung với nhau, đến nỗi Tại
Vũ nói đùa: “Hay là đợi sau khi Kỷ Trung lành bệnh thì đến phòng công
chứng đăng kí kết hôn đi. Để khỏi phải như bây giờ, mới mấy phút không
thấy mặt là đã như người mất hồn vậy.”
Lúc bọn họ nói như vậy, cả hai chúng tôi cũng không hề né tránh, nhìn nhau cười và vẫn đút cho
nhau ăn, ánh mắt vẫn dành trọn cho nhau. Những gì trước đây chắc đều đã
qua rồi, từ nay về sau, chúng tôi sẽ tay trong tay, cùng nhau sống vui
vẻ, giữa hai chúng tôi sẽ không có tranh cãi và hiểu lầm nữa.
Lúc Kỷ Trung nằm trên giường bệnh, chúng tôi thường bàn luận với nhau đợi
sau khi khỏi bệnh, cả hai chúng tôi sẽ làm những gì. Dù bệnh của Kỷ
Trung không có chuyển biến tốt nhưng chúng tôi vẫn cứ vui vẻ nói về mỗi
kế hoạch, lại không ngừng sửa đổi chúng nữa. Tôi và Kỷ Trung ngoéo tay
nhau, nói sau này nhất định sẽ đi đảo Tề Châu ngắm biển, nói anh ấy phải dạy tôi học trượt ván, nói là sau này phải chăm chỉ học tập để tốt
nghiệp sớm. Vì như thế, chúng tôi có thể sớm đính hôm rồi… ha ha, vô số
những chuyện “ngu ngốc” như vậy được kể ra.
Nhưng rồi điều khiến
tôi lo lắng là bệnh của Kỷ Trung chuyển biến rất chậm, thậm chí không
thấy chuyển biến tốt tí nào. Tôi không dám nghĩ tới những điều xấu, tự
an ủi mình, bệnh của Kỷ Trung chẳng qua là do chuyển biến chậm mà thôi,
nhất định anh ấy sẽ khỏi. Lần trước lúc ở Mỹ, bệnh tình của anh ấy còn
nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều, nhưng chẳng phải đã vượt qua đó sao? Cho nên, không có việc gì đâu, anh ấy nhất định sẽ khỏi mà! Mỗi ngày trước
lúc đi ngủ, tôi đều nắm chặt hai tay tự an ủi mình như thế.
Chiều hôm nay, mẹ Kỷ Trung và bác sĩ lại đến. Bà không lạnh lùng như trước
đây. Dù nét mặt bà ấy vẫn còn chút gì đó không được tự nhiên, nhưng có
thể thấy, bà ấy đã hiểu và bỏ qua cho tôi. Thậm chí có lúc bà còn hỏi
tôi, học kỳ sau có muốn chuyển qua Mỹ học không? Như thế, hàng ngày có
thể ở bên cạnh Kỷ Trung. Lời bà ấy làm tôi phấn khởi, điều đó nói rõ bà
ấy đã không xem tôi là người ngoài nữa rồi, lúc đó tôi thật sự muốn ôm
bà ấy.
Vì bác sĩ muốn kiểm tra lai sức khỏe Kỷ Trung, nên tôi,
Bảo Nhi và Tại Vũ phải ngoan ngoãn đi ra ngoài, ngồi ở phòng khách dưới
lầu.
Trong lòng tôi bồn chồn không yên, một lúc làm đổ ly nước,
một lúc lại giẫm lên chân Bảo Nhi. Lâu sau, bác sĩ và mẹ Kỷ Trung mới
xuống lầu, tôi bật khỏi ghế chạy đến phía trước muốn hỏi xem kết quả
kiểm tra như thế nào. Tuy nhiên, nét mặt nặng nề của mẹ Kỷ Trung làm tôi khựng lại, tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Xấu rồi, trong lòng tôi tuyệt
vọng nghĩ, nhất định là bệnh tình của Kỷ Trung có chuyển biến không tốt
rồi, nên nét mặt của bà mới nặng nề như thế. Tôi mở miệng muốn hỏi nhưng lại ngập ngừng nén lại, sợ nhỡ như mẹ Kỷ Trung nói ra điều gì đó không
tốt lành, thì mình sẽ lại khủng hoảng muốn nhảy xuống biển mất thôi.
Tôi chạy lên lầu, vào phòng của Kỷ Trung, rồi cẩn thận hỏi anh ấy: “Bác sĩ… nói… như thế nào?” Tôi nói từng từ một, như sợ nói nhầm thì sẽ giẫm
phải bom mìn vậy.
Tuy nhiên, không giống như nét mặt nặng nề của
người mẹ, Kỷ Trung tươi tỉnh, mặt của anh ấy dường như có chút hồng hào. Anh ấy vui vẻ nói với tôi: “Bác sĩ bảo tình trạng của mình bây giờ
chuyển biến rất tốt, chỉ cần tiếp tục uống thuốc,, một tuần sau bệnh của mình sẽ khỏi.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Nhưng tại sao lúc nãy mẹ của
cậu và bác sĩ đi xuống lầu, nét mặt lại trầm lặng như thế, mình nghĩ
nhất định là bệnh của cậu…” Tôi mới nói đến đó thì không dám nói tiếp
nữa.
Kỷ Trung cười: “Đồ ngốc! Đó là vì vừa rồi mình bảo với mẹ là bệnh của mình sắp khỏi rồi, mình sẽ đưa cậu đi khắp nơi du lịch,
chúng ta sẽ cùng nhau đi xem đất nước Hàn Quốc lâu đời mà chúng ta đang sinh sống. Không ngờ, lại bị mẹ mình mắng, nói mình chẳng ra làm sao,
hết bệnh mà không thèm nhớ gì đến việc học hành, chỉ biết cùng bạn gái
đi chơi! Y Nghiên, cậu cũng biết mà, người lớn thường hay lo lắng vậy
đó.”
Tôi vẫn nhìn anh ấy bằng ánh mắt hoài nghi: “Thật không? Cậu không gạt mình đó chứ? Mẹ cậu thật là vì cảm thấy cậu sức khỏe không
tiến bộ chút nào nên nét mặt mới khó coi như vậy chứ?”
Kỷ Trung
đưa tay vuốt mũi tôi: “Sao hôm nay cậu nhiều chuyện vậy! Lẽ nào lời của
mình cậu không tin sao?” Tôi nhìn anh ấy, hình như mặt Kỷ Trung dường
như có chút khởi sắc, nên cũng tin lời anh.
Hai ngày sau đó, nói
thế nào Kỷ Trung cũng không chịu nằm dưỡng bệnh, anh ấy nhất định muốn
tôi chuẩn bị hành lí cùng đến đảo Tề Châu chơi. Thật tình tôi không thể
nào lay chuyển ý của anh được, đành đồng ý.
Hai hôm sau, tôi và
Kỷ Trung ngồi ca nô đi thẳng đến đảo Tề Châu. Ca nô lướt trên mặt nước
trong xanh, cây cối, đồng ruộng, cả núi non hai bên từ từ trôi về phía
sau. Mặt trời mùa hè chiếu những tia nắng gắt, nhưng những cơn gió biển
mát mẻ làm chúng tôi không cảm thấy nóng chút nào. Tôi nhìn Kỷ Trung
ngồi thanh thản bên cạnh, trong lòng bất chợt có những điều bất an không nói nên lời. Dù anh ấy tỏ rõ sức khỏe khá hơn, nhưng sao đôi môi lại
nhợt nhạt đến thế?
Đến đảo đã chiều, Kỷ Trung không muốn nghỉ
ngơi, chỉ muốn cùng tôi đi ngắm biển. Chúng tôi đi bộ trên bãi biển, Kỷ
Trung nắm chặt tay tôi không rời, chúng tôi không nói lời nào, chỉ yên
lặng vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh.
Lúc hoàng hôn, Kỷ Trung
nhìn biển rồi nói với tôi: “Dường như chúng ta đến điểm cuối cùng của
đảo Tề Châu rồi.” Tôi gật đầu: “Đúng rồi, thật không ngờ chiều nay chúng ta đi một quãng đường dài như thế. Tôi mỏi rồi, chúng ta tìm một nơi
ngồi nghỉ, cùng xem mặt trời lặn rồi về nhé.”
Kỷ Trung nhìn xung
quanh rồi nói: “Cậu xem, bên kia có cây cầu, chúng ta có thể ngồi bên
thanh cầu đó.” Tôi nhìn theo hướng tay anh ấy chỉ, quả nhiên cách không
xa có một cây cầu cũ, xem ra đã lâu đời lắm rồi, cao và thẳng đứng, đầu
kia dường như đi vào trong núi. Chúng tôi đi đến cây cầu đó. Được nửa
đường, chợt nhìn thấy những tẳng đá to, không khỏi tò mò, chúng tôi bèn
đi đến xem.
Kỷ Trung đi quanh tảng đá, chợt vui mừng gọi: “Y Nghiên, nhanh đến xem đi! Trời ạ, thật không ngờ chúng ta đến đây rồi?!”
Tôi cũng đi quanh một tảng đá nhìn, rồi bất chợt sững sờ. Trên mặt tảng đá
khắc mấy chữ lớn: “Điểm tận cùng phía nam Đại Hàn Dân quốc.”
Tôi
và Kỷ Trung nhìn nhau trong nỗi xúc động, thì ra nơi mà chúng tôi đang
đứng chính là điểm phía nam của Hàn Quốc! Tôi tự nghĩ trong lòng, “Chân
trời góc biển trong trí tưởng tượng của mình là đây!”
Chúng tôi
nắm tay nhau, yên lặng ngồi trên cây cầu, nhìn tảng đá đó ở bên biển,
ngắm nhìn buổi chiều tà, mặt trời xuống dần, tỏa ra những ánh sáng dịu
dàng. Trong cảnh thiên nhiên tĩnh lặng lúc đó dường như chỉ còn lại hai
chúng tôi. Có những đóa hoa lê trắng tinh rơi nhẹ trong không trung rồi
nhẹ nhàng đậu lên vai chúng tôi.
Đến đêm, tôi và Kỷ Trung vẫn cứ
thế đi trên đường. Trong đám cỏ bên đường đầy những con đom đóm, chúng
di chuyển lấp lánh trong đêm tối, giống như những đốm lửa nhỏ. Tôi và Kỷ Trung không nói lời nào, không khí như ngưng đọng lại, ánh sao chiếu
rọi xuống mặt biển ở nơi xa.
Không biết tại sao trong lòng tôi chợt có một dự cảm không lành vụt qua.
Kỷ Trung chú ý đến sự khác lạ của tôi, anh ấy dừng lại, hỏi tôi có làm sao không?
Tôi cắn môi, đối mặt với Kỷ Trung, trong lòng có nhiều điều tủi thân muốn
nói với anh, nhưng lại không biết nói bắt đầu từ đâu. Nước mắt tôi cứ
muốn chảy ra, tuy nhiên tôi vẫn không nói được lời nào.
Tối hôm đó, tôi không hề chợp mắt, và cảm thấy Kỷ Trung ở phòng bên cạnh cũng đang trăn qua trở lại, như không ngủ được.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, trong đêm tối, ánh sáng đèn đường tỏa ra trong
mưa thật cô độc. Tôi nằm trên giường, yên lặng lắng nghe, tiếng mưa nghe sao buồn đến thế! Một, hai, ba… cứ thế, tôi bắt đầu ngủ mơ màng.
Chợt nghe thấy ngoài phòng có tiếng mở cửa vang lại, tiếp đó là một tiếng
“Rầm”, cửa lại đóng. Dường như có một người khách nào đó muốn bắt kịp
chuyến xe đêm. Dù chỉ là tiếng đóng cửa nhỏ nhưng trong đêm mưa tĩnh
lặng lại nghe khá rõ, sau đó là một sự tĩnh lặng khó tả. Chợt tim tôi
đập thình thịch, giống như tiếng mưa rơi bên ngoài vậy.
Tôi không ngừng suy đoán, vị khách vừa ra khỏi cổng muốn đi đâu vậy? Anh ta đi
tàu hỏa hay đi máy bay? Lúc đến trạm sẽ có người đón anh ta chứ? Dường
như tôi có thể nghe thấy tiếng tàu lửa trong đêm vọng lại, bánh xe lăn
đều trên đường ray, sau đó chạy thẳng đến một cao nguyên rộng lớn.
Xa thêm chút nữa, dường như tôi còn nghe thấy máy bay bay trên bầu trời
trong đêm, biển người bận rộn, chân trời góc bể, chỉ không biết là bay
đến đâu? Tôi chợt cảm thấy buồn bã và cô đơn chưa từng thấy. Dường như
tôi không chịu được nữa, tôi rất muốn nắm chặt lấy tay Kỷ Trung, muốn
lập tức ôm lấy Kỷ Trung, lập tức! Tức khắc! Ngay bây giờ! Có lẽ chỉ có
bờ vai ấm áp rắn chắc của Kỷ Trung, đôi tay mạnh mẽ của cậu ấy mới có
thể làm tiêu tan đi cảm giác cô đơn chợt đến trong lòng tôi.
Vì
thế tôi chồm dậy, chạy đến gõ cửa phòng Kỷ Trung. Trong phòng không có
động tĩnh gì, hơi bực mình, tôi gõ thêm mấy tiếng nữa. Tuy nhiên, khá
lâu vẫn không thấy Kỷ Trung ra mở cửa, sao lại thế này? Tôi bực bội suy
nghĩ, vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy tiếng trở mình trên giường ở phòng
Kỷ Trung mà! Vô tình tôi đặt tay lên nắm cửa, cửa nhẹ nhàng mở ra, nó
không khóa.
Bước vào phòng, tôi có một cảm giác kỳ lạ, trong
phòng tối om, nhưng tôi có thể cảm thấy được lớp bụi sương bám lên cửa
kính. Dự cảm không hay lúc nãy trong lòng tôi một lần nữa trỗi dậy. Một
tay nắm chặt áo trước ngực, tôi gọi lớn: “Kỷ Trung!”
Trong phòng yên lặng không có người trả lời.
“Kỷ Trung! Kỷ Trung!” Gọi thêm mấy lần nữa rồi tôi thất thểu bước ra khỏi phòng, xuống lầu, ra khỏi nhà khách. Kỷ Trung đi rồi.
Tôi như người mất hồn đứng trong mưa, không có ai quan tâm đến tôi! Kỷ
Trung từng lẳng lặng ra đi một lần, lần này sợ rằng anh ấy lại biến mất
khỏi tôi một lần nữa! Nước mắt tôi rơi xuống hòa lẫn với nước mưa, rơi
cùng mối tình đầu vô vọng và đau khổ…
Tim tan nát, tôi quay trở
về căn phòng Kỷ Trung, căn phòng vẫn trống lặng. Tôi bật đèn, toàn thân
ướt đẫm ngồi lên giường, nhìn mọi thứ. Màn cửa, giấy dán tường, tấm đệm, khăn trải bàn… mỗi đồ vật đều có bóng dáng của Kỷ Trung.
Bỗng tôi nhìn thấy một mảnh giấy trên tấm vải trải giường, run run mở nó ra. Đó là thư Kỷ Trung viết cho tôi:
“Y Nghiên.
Lúc cậu đọc bức thư này, có lẽ mình đã lên máy bay rồi. Phải, mình đã đi,
hãy tha lỗi cho mình một lần nữa ra đi không lời từ biệt. Xin cậu dừng
đau buồn, hãy đọc hết bức thư này.
Cậu có nhớ không? Cậu đã từng
hỏi mình, tình yêu là gì? Lúc đó mình trả lời cậu: tình yêu chính là vừa cố chấp, vừa tùy tiện, vừa khó đối phó, lãi cãi vã, thích tranh chấp,
nói khóc là khóc, toàn thân đâu cũng có khuyết điểm, khiến mình xoi mói, hờn ghen, ngày đêm mong nhớ, làm mình trở nên điên cuồng, tính khí nóng nảy! Tuy nhiên lại không có cách nào không nhớ đến cậu, không có cách
nào không bảo vệ cậu, và không có cách nào không yêu cậu, đó chính là
tình yêu!
Nhưng bây giờ cách nhìn của mình đã thay đổi, mình không
biết là minhd trở thành người lớn hơn hay là càng thêm ngốc nghếch,
nhưng giờ đây mình thật sự cảm thấy tình yêu thật đơn giản. Chỉ có một
câu nói, đó là: yêu một người thì phải để người đó tự do và hạnh phúc!
Hãy thứ lỗi cho mình đã dối gạt cậu trước lúc đến đảo Tề Châu, mình nói với cậu bệnh của mình sẽ nhanh chóng khỏi. Thật ra tình hình rất gay go,
vết thương cũ để lại nghiêm trọng hơn những gì mình tưởng tượng. Mình
phải lập tức trở về Mỹ để phẫu thuật lần cuối. Mình cũng không biết kết
quả phẫu thuật sẽ ra sao nữa? Có thể thành công nhưng cũng có thể thất
bại, không ai biết được? Nhưng mình muốn cậu nhớ rõ một điều. cho dù có
cắt mình thành bao nhiêu mảnh đi chăng nữa, thì mỗi phần trong con người Bùi Kỷ Trung này yêu đều là cậu, nhớ cũng là cậu.
Cậu còn nhớ
làn đầu tiên chúng mình gặp nhau không? Lúc đó, mình ở trong lễ đường
của trường trung học Thừa Nguyên để biễu diễn chào đón những học sinh
mới, cậu đã đạp hỏng chiếc đàn ghi ta của mình nhưng không xin lỗi
trước, lại còn nói năng hung hồn đầy lí lẽ nữa. Buổi biễu diễn bắt đầu,
mình phát hiện cậu chỉ cổ vũ cho những bạn nam khác, hoàn toàn không xem anh em của nhóm Xi Ha này ra gì. Lúc đó, cậu làm mình phát điên lên
được! Việc đó tạo thành một vết đen cực lớn đối với một con người tự phụ kiêu căng như mình. Một thời gian dài, mình không tài nào bước ra khỏi
“Sự chấn động to lớn” này được. Lúc đó mình nghĩ, cậu chẳng phải là cô
gái xinh đẹp nhất trong trường trung học Thừa Nguyên ( nói thật lòng,
trong bảng xếp hạng của mình, 10 tên cô gái đầu tiên, 50 tên đầu tiên,
thậm chí 100 tên đầu tiên cũng không hề có cậu). Nhưng cậu lại là cô gái khó đối đãi nhất trong trường Thừa Nguyên.
Cậu cần phải biết,
mình là ai? Mình được các nữ sinh bình chọn là nam sinh tính khí hung
dữ, khó tiếp cận nhất của trường Thừa Nguyên! Từ sau khi mình phát biểu
trên đài BBS, mình nghĩ cậu nhất định rất phục mình rồi. Trước lúc quen
mình, cậu luôn tự do tự tại, không hề ràng buộc, nhưng cậu lại gặp phải
mình, một kẻ bạo quân luôn muốn trói buộc, quản giáo và chỉ huy cậu.
Mình không cho phép cậu có bất kì một hành vi “Đại nghịch bất đạo nào”,
như “mỉnh cười”, “nháy mắt” với bất kì người con trai nào ngoài Kỷ Trung này.
Sau đó, dưới sự tấn công mãnh liệt của mình, cuối cùng cậu
cũng “cố gắng” đồng ý làm bạn với mình. Mình thật sự vui mừng, mình đã
chinh phục được một nữ sinh mạnh mẽ, khó bảo như rồi! Vì thế, chủ nghĩa
đàn ông trong mình lại bắt đầu bùng phát. Mình không cho phép cậu uốn
tóc, không được mặc quần jean lưng ngắn, không được đeo dây chuyền,
không được mang giày cao quá 5 phân, không được mặc váy cao hơn đầu gối, không được hở da quá 5%, muốn gặp người con trai nào ngoài mình ra thì
phải báo cáo với mình!
Bây giờ nhớ lại, những ngày tháng trong
trường Thừa Nguyên của cậu lúc đó chắc là là rất khó chịu! Hàng ngày,
hẳn là cậu luôn thầm nguyền rủa tên bạo chúa là mình đây! Cậu nhất đinh
căm ghét mình lắm! Nhưng mình muốn cậu biết, mình không phải muốn trói
buộc cậu, không muốn quản giáo cậu, càng không muốn thống trị cậu. Thật
ra, mình chỉ muốn yêu cậu thôi!
Sau đó, lúc năm mới sắp đến, mình ra đi không một lời từ biệt, mình biết lúc đó đang trong kì thi cuối
kì, cậu nhất định rất đau lòng. Xin hãy thứ lỗi cho mình, mình mang cho
cậu niềm hi vọng rồi lại để cậu thất vọng! Y Nghiên, cậu cần biết mình
cũng rất đau lòng!
Thời gian mới đến Mỹ, cuộc sống của mình giống như bầu trời mùa đông đầy ảm đạm vậy, nhưng mình vẫn không dám quay về, mình sợ mình có thể sẽ gây ra những điều điên cuồng mà bản thân mình
cũng không thể tưởng tượng ra được!
Sau đó mình đua xe, rồi xảy
ra việc ngoài ý muốn, rồi mình cùng với Thái Chân, rồi mình im lặng quay về Hàn Quốc dưỡng thương. Mình cũng muốn im lặng trở về Mỹ, mình không
dám gặp cậu. Nhưng thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau! Sau đó, mình
cũng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Lúc cậu hiểu lầm mình,
mình thật sự hận cậu! Mình nghĩ rằng sẽ mãi mãi không thèm quan tâm đến
cậu nữa! Nhưng mình lại không thể không yêu cậu!
Vốn dĩ mình quay trở lại Hàn Quốc để dưỡng bệnh, không ngờ bệnh tim của mình không những không chữa khỏi mà còn nặng thêm! Lần đó ở nhà mình, lúc nhìn thấy cậu
vì nhịn ăn cả ngày nên bị đau ở ngực; lúc thấy cậu và Thái Hi ngồi với
nhau bên bãi biển; lúc mình thấy cậu bị Thái Chân tát tai; lúc mình thấy cậu không thèm để ý đến mình; lúc mình thấy cậu bị bắt cóc, bệnh phờ
phạc nằm trong lòng mình như con mèo nhỏ yếu đuối, lòng mình đau lắm,
cậu đã làm cuộc sống của mình trở nên hỗn loạn!
Bây giờ, cuối
cùng mình cũng đi rồi, mình nghĩ cậu không nên đau buồn, cũng không thể
đau buồn vì tên bạo chúa luôn muốn chỉ huy, quản giáo cậu từ nay về sau
sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa! Có lẽ sau này mình không thể mang đến cho cậu hạnh phúc, nhưng ít nhất bây giờ mình cho cậu được tự do!
Tuy vậy, mình nên vui mới phải, vì từ sau khi trở về Hàn
Quốc, cả ngày cậu luôn khóc lóc, đã bào mòn hết khí phách đàn ông của
mình trước đây rồi!
Đừng lo cho mình, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ phối hợp với bác sĩ để phẫu thuật tốt.
Mình đi đây, xin cậu hãy vì mình mà chăm sóc bản thân thật tốt nhé!
Kỷ Trung”
Tôi ôm chặt thư của anh vào lòng, trân trong vuốt ve nó, như nhìn thấy nụ
cười ngang tàng nhưng dịu dàng của Kỷ Trung, nhìn thấy những giọt nước
mắt không thành tiếng của Kỷ Trung, nhìn thấy đôi lông mày dày rộng của
Kỷ Trung. Tôi nắm chặt lá thư trong tay, nắm chặt hơn nữa, dường như sợ
nó bay mất đi vậy.
Từng cảnh của những ngày trước đây hiện ra
trước mắt tôi, những ngày cùng Kỷ Trung rượt đuổi ngoài bãi biển, chuyến du lịch hải đảo, tiếng cười đùa trong khu vui chơi, đêm trăng ở Thủ
Nhĩ, bình minh và hoàng hôn ở trường Thừa Nguyên, từng tiết học trải qua trong lớp, ngón tay tôi đang nhè nhẹ lướt qua bức thư, miệng khẽ gọi:
“Kỷ Trung, Kỷ Trung!”
Nhưng thật sự Kỷ Trung đã không còn ở đây. Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi không ngừng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT