Chưa có ngày nào trôi qua nặng nề thế này, và cũng chưa có ngày nào kinh
hoàng như hôm nay. Từ khi bị những người đàn ông quỷ quái đó bắt đi,
suốt một ngày đêm tôi bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối om này. Tôi không
biết những người đó, không biết tại sao họ lại bắt cóc tôi? Nhưng có một điều chắc chắn là bọn họ đến vì Kỷ Trung.
Căn phòng được khoét
một khe nhỏ, có người đẩy bát thức ăn từ bên ngoài vào, nhưng tôi không
thèm nhìn. Hai nagfy nay tôi không ăn gì rồi, sự kinh hãi khiếp sợ khiến tôi không nuốt trôi được thứ gì cả. Mỗi lần nghĩ đến việc sau khi Kỷ
Trung trở lại bệnh viện phát hiện tôi bị mấy người đó bắt cóc thì đôi
mắt đỏ bừng, điên cuồng là tim tôi tan nát. Nghĩ đến đây, tôi lại bắt
đầu khóc không thành tiếng, cổ họng của tôi đã khàn rồi.
Trong
căn phòng tối này không có thứ gì ra hồn cả, xem ra bình thường nó dùng
để chứa những thứ linh tinh. Chỉ có một cửa sổ bé tí, khing cửa gỉ sét,
tôi cố sức nhìn ra ngoài cánh cửa đó thì chỉ thấy một bầu trời nhỏ bé.
Tôi cực kì lo lắng, không thể nhảy ra ngoài cửa sổ đó được, lại có mấy
người đang đứng canh, tôi có mọc cánh cũng không thể nào thoát khỏi căn
phòng này đc. Lúc tôi mệt mỏi hết sức nằm xuống nền thì nghe thấy hai
người đàn ông ngoài cửa nói chuyện, họ nói nhà Kỷ Trung giàu lắm, cuối
cùng lần này cũng có thể hốt một mớ tiền từ nhà anh ấy rồi!
Lòng tôi nặng trĩu, hoàn toàn tuyệt vọng. Căn nhà này hẻo lánh đến thế, Kỷ Trung có thể tìm đến được đây hay không?
Tôi chưa bao giờ cảm thấy thê thảm thế này, bi quan suy nghĩ có lẽ mình
phải ở đây suốt đời rồi. Nhưng còn ba mẹ thì sao? Bình thường họ hay la
rầy tôi, bây giờ chắc là thoải mái rồi vì sẽ không phải lo lắng chuyện
nọ chuyện kia nữa. Nếu không phải lo lắng chuyện học hành của tôi thì
lại lo lắng tôi yêu sớm. Nhưng lúc trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh mái
tóc của ba mẹ chớm bạc, những vết nhăn trên trán họ là nước mắt của tôi
lại tuôn trào. Ba mẹ ơi, mong ba mẹ hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này, luôn không nghe lời ba mẹ, không muốn ăn cơm, không chịu học bài,
ba mẹ từ nay về sau hãy quyên đứa con gái này đi!
Tiếp đó, lại
nghĩ đến Kỷ Trung, nghĩ đén khuôn mặt thân quen đó, tôi có cảm giác
dường như đã cách xa lâu lắm rồi. Từ lúc Kỷ Trung trở về Hàn Quốc đến
này chỉ ngắn ngủi có mấy thàng mà chúng tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện rắc rối. Tôi vốn nghĩ những nỗi đau khổ đã kết thúc, hai chúng tôi cuối cùng có thể trời quang mây tạnh bên nhau rồi, nhưng ai ngờ được là
chướng ngại vẫn còn đeo đuổi chứ? Tôi ôm mặt đầy nước mắt. Chúng tôi chỉ muốn yêu đương đơn giản mà thôi, chúng tôi chỉ muốn ở bên cạnh nhau,
tay nắm tay, hai con tim hòa nhịp vào nhau, trải qua cuộc sống không có
tranh cãi và hiểu nhầm, nhưng tại sao lại khó thế này?
Tiếp đó
tôi lại nhớ đến các bạn học trường Thừa Nguyên, còn có những người thầy
bình thường tôi rất ghét, bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy đáng yêu biết
bao. Còn có Bảo Nhi và anh em nhóm Xi Ha, thời gian bên nhau không
nhiều, nhưng chúng tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn và ngăn trở. Chúng tôi đã sớm xem nhau thân thiết sâu sắc như người một nhà vậy, điều này
người ngoài không dễ gì biết được. Nhưng bây giờ những điều này đang rời xa tôi, có lẽ không lâu nữa tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này. Tôi cứ
ngồi một mình mà suy nghĩ như vậy, thật thê thảm.
Cứ như thế tôi
lại trải qua một ngày nữa trong căn phòng tối om này. Đến chiều hôm sau, gian phòng vẫn tĩnh lặng như vậy, không có gì thay đổi. Người đưa cơm
lại đến, lúc anh ta nhìn thấy cơm tối qua mang đến vẫn còn nguyên ở cửa
thì kinh ngạc hỏi: “Này, sao không ăn đi?”
Tôi ở trong căn phòng
âm u căm ghét nhìn anh ta, trong lòng vừa tức vừa nghĩ, anh cho rằng sau khi bắt cóc tôi đến đây mà tôi vẫn có thể còn tâm trí để ngồi ăn cơm
sao?
Người đàn ông đó lại nói: “Cơm tối qua không thể ăn được nữa, tôi đổi cho cô bát khác nhé!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Các anh thả tôi ra thì tôi tự khắc sẽ ăn cơm thôi.”
Người đàn ông đó không hề có ý tốt gì, trả lời: “Thả cô ra, chúng tôi phải nuôi cô thật no mới thả cô ra được chứ!”
Tôi ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: “Lẽ nào các anh bắt cóc tôi chỉ vì muốn nuôi tôi ăn no rồi thả ra sao?!”
Người đàn ông đó xoa cằm nói: “Hứ, cô nghĩ hay quá! Sau khi chúng tôi nuôi cô no, thì có thể đòi giá cao với Kỷ Trung rồi!”
Ở trong căn phòng không thấy mặt trời này vừa nghe đến tên Kỷ Trung, tim
tôi lại đập hoảng loạn. Nhưng cố kìm nén lại, tôi hỏi lại với giọng lạnh lùng: “Điều đó thì có liên quan gì đến Kỷ Trung chứ?”
Người đàn
ông đó gằn giọng: “Thằng nhóc Kỷ Trung đó!” Tiếp đó lại nói: “Ai bảo nhà nó giàu đến thế! Chúng tôi đã thăm dò kĩ, nhà Kỷ Trung có mấy ngôi biệt thự ở Hàn Quốc và Mỹ, ba nó đang ở Mỹ. Cho nên anh em chúng tôi bàn bạc kỹ, mượn Kỷ Trung một ít tiền để tiêu thôi!”
Lời của người đàn
ông đó khiến tôi không khỏi thở dài: “Nhưng ở Hàn Quốc, nhà giàu hơn nhà Kỷ Trung rất nhiều, tại sao các anh không chọn người khác mà lại chọn
Kỷ Trung chứ?”
Người đàn ông đó cười nham hiểm: “Ai bảo anh em
nhóm Xi Ha của Kỷ Trung năm ngoái đánh nhau với nhóm chúng tôi đổ máu
phải nhập viện! Vì người nhóm Xi Ha nhiều, hơn nữa sau đó không biết tại sao Kỷ Trung đi Mỹ mất nên chúng tôi vẫn chưa có cơ hội ra tay rửa hận, khó khăn lắm mới đợi đến hôm nay, Kỷ Trung trở về lại Hàn Quốc, bên
cạnh còn có một bé xinh đẹp, có lẽ là bạn gái của cậu ta. Vốn dĩ anh em
chúng tôi muốn bắt cóc cô ta, sau đó điều tra mới phát hiện cô mới là
người yêu đích thực của Kỷ Trung. Thật khến chúng tôi xoay đến chóng cả
mặt!”
Tôi ngồi bệt xuống nền, lúc này tôi mới hiểu thì ra người
lúc đầu bọn họ muốn bắt không phải là tôi mà là Thái Chân, cũng may cho
cô ta là đã chia tay với Kỷ Trung rồi, nếu không bây giờ người bị nhốt
trong căn phòng nhỏ tối om này là cô ấy!
Tôi thở dài, vừa thấy
may mắn giùm cho Thái Chân, vừa thấy tuyệt vọng cho chính mình. Chợt bên cửa sổ có vật gì đó bay qua, tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra là một con chim bồ câu. Tôi lại thở dài, nói với con chim: “Mày có biết là mày hạnh
phúc đếnthế nào không? Mày muốn đi đến đâu là có thể đi đến đó.” Con
chim đó vẫn đậu, nó đương nhiên không thể trả lời tôi được, nhưng kêu
lên hai tiếng “cúc cu”.
Tôi nhảy bắn lên, sao tiếng kêu của con
chim này lại quen thuộc đến thế, giống như đang kêu “Y Nghiên” vậy. Tôi
nghĩ trong lòng, có thể mình điên rồi, ngồi một mình suy nghĩ vẩn vơ,
tuy vậy vẫn đưa tay bắt con chim đó, phát hiện trên bộ lông vũ màu trắng của nó có màu tím nhạt, dưới ánh sáng chiếu của mặt trời có thể nhìn
thấy trên đầu đôi cánh một màu đỏ nhạt. Đó là con chim bồ câu của Kỷ
Trung, nhất định là anh ấy thả nó ra để tìm tôi! Tôi dường như gặp lấy
người thân vậy, nhìn sát nó thấy mũi mình cay cay. Chú chim bồ câu đập
cánh mấy cái, tôi thấy dưới chân nó cột một cái gì đó, chả trách nó cứ
động đậy, xem ra muốn gây sự chú ý đến tôi, vì thế tôi bế nó đặt trên
nền, tháo thứ dưới chân nó ra. Đó là một tờ giấy, mở tờ giấy ra xem,
nước mắt tôi lại tuôn trào, đó là nét chữ của Kỷ Trung.
“Y
Nghiên! Tại sao lại rời bệnh viện? Sáng nay chẳng qua mình nhất thời
nóng giận mà bỏ ra ngoài thôi, cậu nên đợi mình nguôi giận, mình sẽ trở
lại tìm cậu mà. Nhưng sao cậu lại giận dỗi bỏ đi chứ? Hãy trở về!”
Sau đó, tôi còn tìm thấy mấy tờ khác trên chim bồ câu, có vẻ như của mấy hôm trước.
“Y Nghiên! Cậu ra đi làm mình phát điên lên được, hai chúng mình đã cùng
nhau trải qua nhiều sóng gió như vậy rồi, tại sao chỉ vì một câu nói tức giận của mình mà cậu lại bỏ đi chứ! Nhanh về đi, con tim của mình mãi
mãi là nhà của cậu!”
Tôi càng khóc thảm thiết, thà ra Kỷ Trung cho rằng tôi vì câu nói tức giận ấy mà bỏ đi, cậu ấy còn ở đó trách mình nữa!
“Y Nghiên! Cả ngày tôi qua, con giận của cậu chắc cũng bớt đi rồi phải
không? Tại sao vẫn chưa trở về chứ? Cậu còn muốn giày vò mình đến lúc
nào nữa?”
“Y Nghiên! Mình vừa hay tin, thì ra cậu bị băng nhóm
lưu manh Chuột Nhắt bắt cóc! Tin này làm mình muốn điên lên. Năm ngoái,
nhóm Xi Ha và bọn chúng đánh nhau, chúng đánh không lại bọn mình nên bỏ
chạy. Mình nghĩ từ nay về say sẽ không còn chuyện gì nữa, nhưng mình
không ngờ rằng cuộc đấu giữa mình và bọn chúng lại làm liên lụy đến cậu. Y Nghiên, hôm nay mình tự nhốt trong phòng, đấm vào bức tường không
biết bao nhiêu cái, mình thật căm ghét chính mình. Là một người con trai lại không thể bảo vệ được cậu! Mình căm giận chính mình lắm!”
“Y Nghiên! Cậu đang ở đâu? Mình tìm cậu muốn phát điên lên rồi!”
“Y Nghiên! Sáng sớm hàng ngày mình đều thả chim bồ câu đi, mỗi ngày đều ở
cửa đợi nó trở về, hi vọng nó sẽ mang về mấy chữ viết của cậu. Nhưng mỗi lần như thế đều làm mình thất vọng, băng Chuột Nhắt bảo muốn đàm phán,
mình biết bọn chúng muốn tiền. Mình nói thẳng với bọn chúng, muốn bao
nhiêu tiền mình đều sẽ trả, nhưng trước hết không được chạm vào một sợi
tóc của cậu. Mình đã báo cảnh sát rồi, nhưng tìm hiếu mấy ngày nay mà
vẫn không tìm ra cậu bị nhốt ở đâu? Tuy vậy, mình đã đồng ý đàm phán với bọn chúng. Mình chỉ lo lắng cho cậu, bọn Chuột Nhắt vốn rất hung tàn,
mình sợ chúng sẽ nặng tay với cậu.”
Nét chữ cuối cùng vừa nặng
vừa giận dữ, xé rách cả tờ giấy. Tôi có thể nhìn thấy tâm trạng vô cùng
phẫn nộ của Kỷ Trung lúc viết trang giấy này. Cuối cùng, tôi trải trang
giấy đó xuống nền rồi khóc thảm thiết. Kỷ Trung! Kỷ Trung! Mình ở đây!
Khi tôi không còn sức để tiếp tục khóc nữa, bình tâm trở lại, trong lòng
thầm nghĩ, phải làm sao mới có thể báo cho Kỷ Trung biết tôi bị giam ở
đây? Tôi sẽ gửi cho Kỷ Trung một tờ giấy, nói cho anh ấy biết mình đang
bị giam ở đây, nhưng lục lọi khắp phòng vẫn không tài nào tìm thấy giấy
bút.
Ôm chú bồ câu vào lòng, vuốt ve nó, chợt tôi nghĩ ra một
cách. Đặt con chim xuống, tôi nghĩ ra một cách. Đặt con chim xuống, tôi
lấy dây đeo trước ngực, lưu luyến nhìn nó, dù trong phòng tối như thế
nhưng chiếc mặt ngọc hình trái tim như vẫn tỏa ra ánh sáng. Tôi đeo sợi
dây này vào cổ chim, rồi nói với nó: “Mày nhất định phải ngoan ngoãn đưa sợi dây này cho chủ! Nhất định không được làm mất nhé!”
Tiếp đó
tôi thả chim bồ câu ra ngoài cửa sổ, nó đập cánh bay đi mất. Từ đó, từng giây từng phút tôi mong ngóng chú chim bồ câu quay trở lại đậu trên
cửa.
Đến chiều hôm sau, chú chim bồ câu quả nhiên xuất hiện ở cửa sổ, tôi vui mừng chạy đến. Con chim bồ câu của Kỷ Trung thật tuyệt vời, nó nhớ đường đi! Tôi vội vã tháo tờ giấy dưới chân nó ra.
“Y
Nghiên! Cám ơn trời đất! Cuối cùng cũng có tin tức về cậu rồi! Lúc nhìn
thấy sợi dây đeo mà cậu gửi cho mình, tim mình đau nhói. Mình đoán không sai, cậu nhất định là bị giam tại một nơi nào đó không thấy mặt trời!
Nếu không cậu sẽ không lấy tín vật của hay chúng mình ra để cột lên cổ
của chim bồ câu. Yên tâm, mình lập tức đến cứu cậu đây!”
Lúc tôi
nhìn thấy tờ giấy này, thì giống như một người sắp chết đuối vớ lấy tấm
phao vậy. nắm chặt không buông tay, tôi không dám tin vào mắt mình, nói
vậy là mình sắp được cứu sao? Kỷ Trung sắp đến rồi, tôi sắp được cứu
rồi! Chúng tôi sắp được gặp nhau rồi! Tôi vui mừng khôn xiết hôn tờ giấy đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT