Tiêu Phong đã bị ăn
quả đắng, mất cả chì lẫn chài; chẳng những không giết được người nhà
Diệp lại còn bị người ta thu mất linh khí. Gã vô cùng hậm hực trở về
vương phủ, mối hận này bảo hắn làm sao nuốt trôi? Tiêu Phong bỏ cơm
không thiết ăn thay trang phục rồi rảo bước về phía hoàng cung.
Tiêu Cát ở trong một biệt viện nằm ở giữa hoàng cung, thường ngày không ai
được phép vào quấy nhiễu ông ta tu luyện, chỉ có Tiêu Phong đôi khi có
thể vào. Trong số rất đông các hoàng tử của nhà họ Tiêu, chỉ có Tiêu
Phong là khiến Tiêu Cát ưng ý nhất, điều này đương nhiên là do Tiêu Cát – cha của Tiêu Phong thấy hắn có tố chất thích hợp làm người tu chân hơn
là thống lĩnh triều đại.
“Phụ hoàng!”
“Thần nhi, con sao vậy? Sao có vẻ giận dữ vô cùng?”
“Phụ hoàng! Lần này phụ hoàng phải nhờ Lão tổ tông đòi lại công bằng cho nhi thần, vừa rồi thần nhi bị thất thiệt rất lớn.”
“Phong nhi, có chuyện gì vậy? Là ai làm con giận dữ vậy?”
“Vẫn là bọn người nhà họ Diệp ở vương triều Đại Cương.”
“Người của phủ Thái úy à?” Tiêu Cát có phần ngạc nhiên, “Sao con lại dính đến bọn họ làm gì?”
“Phụ hoàng, chuyện này dài lắm, phụ hoàng mau đưa con đi gặp lão tổ tông đi.”
“Con à, con cũng biết tính Lão tổ tông rồi, nếu ta tùy tiện đến gặp người, chỉ e...”
“Bẩm phụ hoàng, bọn họ đã cướp đi linh khí mà Lão tổ tông ban cho con, lẽ
nào chúng ta chỉ có thể nuốt hận cho qua? Nhi thần cho rằng, nếu Lão tổ
tông biết chuyện cũng không thể ngồi im đâu.”
Tiêu Cát do dự một hồi rồi nói: “Được! Con cứ đi theo ta, nhưng Lão tổ tông có gặp hay không thì chưa biết trước được.”
“Vâng!”
Kẻ trước người sau, hai cha con Tiêu Cát, Tiêu Phong bước về phía Từ Thanh Uyển. Họ rất cung kính đi đến trước cửa, Tiêu Cát hướng vào bên trong,
do dự không biết có nên vào hay không thì một giọng nói vang dội truyền
ra.
“Đừng đứng đó nhìn ngó nữa, vào đi!”
Tiêu Phong mừng rỡ nói với Tiêu Cát: “Phụ hoàng, Lão tổ tông thật lợi hại, cha con ta chưa bước vào người đã biết chúng ta đến.”
“Đương nhiên rồi! Nếu không có lão tổ tông che chở con tưởng rằng nhà họ Tiêu
chúng ta có thể yên ổn ngự trị giang sơn này hay sao?
“Thôi không cần nịnh bợ lấy lòng, hôm nay các ngươi đến chỗ ta có việc gì?”
Hai cha con Tiêu Cát, Tiêu Phong nghe vậy liền bước vào trong phòng Tiêu
Hùng, thấy Tiêu Hùng dáng mệt mỏi nẵm dựa vào thành giường đưa tay về
phía Tiêu Cát. Hai cha con hiểu ý liền tiến lại đỡ lão ngồi dậy.
“Lão tổ tông, cháu Phong nhi gặp chút phiền hà, cho nên...”
“Ta biết ngay mà! Nhà ngươi chỉ hay nuông chiều nó thôi!”
“Lão tổ tông dạy rất đúng ạ, nhưng lần này Phong nhi không đáng trách, là
tại người nhà họ Diệp đã thu mất linh khí mà lão tổ tông ban cho Phong
nhi.”
Tiêu Hùng đầu tiên là kinh ngạc sau lại cười ha hả nói: “Ngươi nói là người nhà họ Diệp đã thu mất linh khí của Phong nhi à?”
“Vâng!”
“Nhà họ Diệp mọc ra một kẻ lợi hại thế từ bao giờ vậy? Ngoài Diệp Viễn ra ta chưa nghĩ ra kẻ thứ hai, nhưng đời nào Diệp Viễn lại đứng ra chấp nhất
với tiểu nhi Tiêu Phong?” Tiêu Hùng vừa nói vừa bước ra ngoài sân hướng
đến đình hóng mát ngồi xuống.
Tiêu Phong vội bước lên rót trà cho ông ta nói: “Thưa lão tổ tông, đó là một đứa bé gái chừng khoảng 13, 14 tuổi.”
Tiêu Hùng càng kinh ngạc bội phần: “Thế ư? Một đứa bé gái 13, 14 tuổi?” Ông
ta nghi hoặc vẻ không dám tin vào lời nói của Tiêu Phong.
“Đúng thế ạ, lúc đầu cháu cũng không tin. Con bé ấy trông rất xấu xí, người
lại bốc ra mùi thum thủm nhưng võ công của nó thì cao sâu khó lường.”
“Ngươi nên biết rằng linh khí mà ngươi dùng là linh khí thượng đẳng, cho dù có là Kiếm sư trung cấp, nếu trong tay không có linh khí thì cũng chưa
chắc có thể thắng được ngươi.”
“Đúng thế ạ! Thoạt đầu
cháu cũng đã sắp thắng, sắp giết được nó bằng thanh đoản kích mà lão tổ
tông cho, nhưng... nào ngờ có một gã trẻ tuổi xuất hiện, võ công của hắn rất đáng sợ, chắc chắn phải là Kiếm sư cao cấp trở lên. Hắn thậm chí
còn không cần xuất chiêu gì cả, chỉ kẽ phất tay áo đã lấy được thanh
đoản kích của cháu. Chính hắn đã thu mất linh khí của cháu, thưa Lão tổ
tông.”
“Thế ư? Xem ra Lão tổ tông ta đây không thể không đứng ra xử lý.”
“Lão tổ tông nhất định phải dạy cho hắn một bài học thích đáng, kẻo bọn họ không biết sự lợi hại của người.”
“Phong nhi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rằng đừng quá hiếu thắng thế mà
ngươi cứ không nghe. Đừng tưởng lão tổ tông ta không biết gì, chắc ngươi lại đến gây sự với người nhà họ Diệp trước chứ nếu không người ta đâu
thể thu mất linh khí của ngươi?”
Tiêu Phong lúng búng
nói: “Cháu cũng chỉ là muốn làm chút việc cho nhà họ Tiêu mà thôi. Lão
tổ tông nghĩ mà xem, nếu sau này người đã phi thăng, rồi cháu cũng vậy
mà không tiêu giệt sạch bọn người đó thì sau này giang sơn nhà họ Tiêu
có thể vững vàng yên ổn được hay không?”
Thực ra Tiêu
Hùng cũng rất biết thằng cháu mình có cái tật thích giao tranh, hiếu
thắng nhưng không phải là nó nói không có lý. Cho nên, diệt trừ nhà họ
Diệp là cần thiết. Trước khi ông phi thắng nhất định phải quét sạch tất
cả những kẻ sau này có thể uy hiếp giang sơn nhà họ Tiêu, mà thế lực lớn nhất tất nhiên vẫn là nhà họ Diệp ở vương triều Đại Cương. Chỉ cần nhà
họ Diệp biến mất, thế lực vương triều Đại Cương nhất định sẽ suy yếu,
lúc đấy bọn họ sẽ có cơ hội rất tốt để tấn công.
“Phong nhi, cháu yên tâm. Lão tổ tông sẽ giúp cháu đòi lại binh khí đã mất. Bây giờ thì cả hai lui ra đi!”
“Vâng, cháu chào Lão tổ tông.” Hai cha con Tiêu Cát, Tiêu Phong cúi rạp người
chào lão rồi đi ra. Bọn họ đi đã lâu rồi mà tâm trạng Tiêu Hùng vẫn
không sao tĩnh lặng được. Nhà họ Diệp ngoại trừ Diệp Viễn ra vẫn có
người lợi hại như vậy chăng? Một đứa trẻ 13, 14 tuổi sao có thể có tu vi cao đến vậy?
Mặc dù rất khó tin những Tiêu Hùng hiểu rõ
rằng người tu tiên không phụ thuộc vào tuổi tác, thời gian tu luyện và
phụ thuộc vào ngộ tính. Ngộ tính càng cao, năng lực lĩnh hội càng mạnh
thì thời gian tu luyện sẽ càng ngắn. Nhưng 13, 14 tuổi mà có thể có được tu vi cao như vậy thì vẫn là lần đầu lão nghe nói.
“Có
lẽ ta nên đi gặp đứa bé đó xem sao.” Nói rồi tàn ảnh vừa nháng lão đã có mặt tại vương triều Đại Cương và rất chuẩn xác tìm ra vị trí của Khuynh Thành nơi biên ải.
Khuynh Thành lúc này đang nằm ngủ
trong quân doanh bỗng cảm giác được một luồng sát khí giật mình thức
giấc, cảnh giác mở to mắt, tay nắm chặt binh khí.
“Ra đây!” giọng nói lạnh như băng phát ra từ gương mặt lạnh nhạt.
Tiêu Hùng bất giác sững người, xem ra lão đã quá coi thường đứa bé này. Khi
đến đây lão đã giấu kín năng lực vậy mà nó vẫn nhận ra.
“Tai hạ Tiêu Hùng, đặc biệt đến thăm Diệp đại tướng quân.”
Khuynh Thành thản nhiên đưa mắt quan sát ông ta một lượt, thấy lão ánh mắt sắc sảo, tư thế đường bệ như một vị đại tướng quân nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ thâm hiểm lại còn xuất hiện bằng phương thức này chắc không phải người tử tế gì. Tuy nhiên, lão có thể lặn lẽ đến tận đây mà không bị
quân sĩ phát hiện, thì không thể coi thường.
“Không rõ các hạ đêm hôm khuya khoắt đến đây là có chuyện gì?”
“Tướng quân đã thẳng thắn như vậy thì lão đây cũng không rào trước đón sau làm gì. Hôm nay đứa cháu trai của ta đã mạo phạm gây chuyện với tướng quân, bị tướng quân thu mất binh khí, lão đến là muốn tướng quân trả lại nó.”
Khuynh Thành cười thầm, đã biết là lão đến chẳng có ý gì tử tế không ngờ lại
là đồng mưu với tên đến lúc ban ngày. Chắc tên ấy thua nên chạy về khua
môi mua mép mời cao thủ lã lão này đến đây đây mà.
“Binh khí của cháu ông không ở chỗ ta, ông tìm nhầm người rồi.”
“Nói thế tức là ngươi không muốn trả?” Tiêu Hùng đã mất đi một phần kiên
nhẫn, lão ta vận linh thức xem xét một lượt, ngoài đứa bé đứng ở đây võ
công có chút kha khá thì đám quân sĩ ngoài kia chỉ là đồ bỏ. Nói vậy là
gã trẻ tuổi mà Tiêu Phong nhắc đến không có mặt ở đây, nếu thế lão phải
tìm cớ giết phăng con nhóc này trước khi nó trưởng thành trở nên mạnh
hơn.
“Tôi bảo rồi, linh khí của cháu lão không có ở chỗ tôi.”
“Xem ra ngươi đúng là thân lừa ưa nặng.” Lão ta thét lên một tiếng, mắt lóe
lên những tia băng giá, chĩa nhuyễn kiếm về phía Khuynh Thành rồi vọt
lên không trung như tên rời cung bay về phía Khuynh Thành.
Nhìn hàn quang đang lao đến trước mặt, Khuynh Thành mắt đanh lại, toàn thân
tỏa ra sát khí, xem ra hôm nay không thể không tắm máu nơi này rồi. Nghĩ thế, Khuynh Thành lập tức rút Tử thanh bảo kiếm Lam Tố đưa cho, tủm tỉm cười nhìn Tiêu Hùng: “Tự ngươi tìm đến cái chết thì đừng có trách ta!”
Vừa nhìn thấy thanh kiếm màu tím trong tay Khuynh Thành thì lão đã thất
sắc, đó chính là tiên khí vô giá, lão gặp nguy rồi. Tại sao con bé này
lại có tiên khí? Nếu lão có trong tay tiên khí kia thì lôi kiếp lần này
không cần phải lo tới không nói làm gì, sau này phi thăng lên tiên giới
thì lão vẫn mạnh hơn hẳn những người tu chân chưa có tiên khí. Cho nên,
trong nháy mắt lão đã quyết định phải đoạt được tiên khí trong tay
Khuynh Thành.
“Thực không biết lượng sức mình!”
Tiêu Hùng lấy linh khí cực phẩm của lão ta ra đấu với tiên khí trong tay
Khuynh Thành, mon men tìm cơ hội tiếp cận cô bé. Chỉ cần tiếp cận được,
lão sẽ tập trung nội lực đánh một chưởng ngay tim Khuynh Thành, đến lúc
đó dù nó có bản lĩnh cơ mấy cũng đừng hòng sống nổi.
Khuynh Thành hoàn toàn không phát hiện ra ý đồ thật sự của lão, cô bé vẫn đang cười thầm lão sao mà ngu xuẩn thế? Bỗng Khuynh Thành thấy ngực râm ran
tê cứng, tiếp đến là một cơn đâu vỡ tim xé phổi, cảm giác như lục phủ
ngũ tạng của mình đều nát vụn.
“Con ranh con, đưa đây!”
Lão đưa tay giật lấy tiên khí trong tay Khuynh Thành, khoái trá vuốt ve
chẳng khác gì vuốt ve một mỹ nhân.
“Đồ bỉ ổi!”
Chớp mắt, một luồng khí cực mạnh cơ hồ có thể khiến người ta tắc thở bao
trùm lên cả quân doanh. Tiêu Hùng cảm thấy như toàn thân lão bị thốc lên rồi rơi vật xuống đất; khi hoàn hồn thì lão đã thấy một chàng trai trẻ
tuổi đứng trước mặt Khuynh Thành.
“Có sao không?” Người ấy ôn tồn hỏi.
“Không cần anh hỏi thăm!”
“Cô chẳng ngoan ngoãn tí nào!” Lam Tố đưa tay sờ nắn khuôn mặt Khuynh
Thành, giọng đầy trách móc nhưng bất cứ ai nghe được đều cảm nhận được
sự yêu thương trong đó.
“Không việc gì đến anh.”
“Ô kìa, cô thật là tệ, tôi vừa cứu mạng cô kia mà?” Cô bé này dù chuyển
thế, nhưng sao tính khí lại có thể nóng nảy thế này? Chẳng hề dịu dàng
như ngày xưa.
“Tôi...”
“Biết rồi, cô lại định nói là cô không có nhờ tôi cứu chứ gì? Được, cứ coi như tôi là kẻ đa tình ảo tưởng vậy.”
Khuynh Thành nhìn anh ta. Đâu phải là coi như mà anh ta chính là một kẻ đa
tình ảo tưởng. Khuynh Thành khiến Lam Tố tức đến nghẹn họng.
Khuynh Thành đi đến cạnh Tiêu Hùng đá cho lão một phát thật mạnh: “Hôm nay ta
không giết lão, nhưng lão nên nhớ Diệp Khuynh Thành ta đây không dễ ăn
hiếp đâu! Cút đi!”
“Được rồi! Nhớ rồi!”
“Này cô bé, cô không thể nói cho dễ nghe à? Con gái thì nên ra dáng con gái một chút, sao lại ăn nói huênh hoang quá thế?”
Huênh hoang? Thế nào gọi là huênh hoang? Rành rành là ngông cuồng!
“Sao anh cứ oan hôn không tan, bám riết tôi thế?”
Lam Tố nở nụ cười mê hồn, nói: “Nếu tôi chẳng phải oan hồn không tan thì cô đã bị người ta giết hai lần rồi.”
“Tôi vốn là người đã chết rồi mà!”
Lam Tố nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Khuynh Thành, ánh mắt lẽ ra phải
chứa đầy nét ngây thơ nhưng giờ đây lại mang đến cho người ta nảy sinh
một khao khắt muốn cả đời này che chở cho cô. Vào thời khắc này, Lam Tố
bỗng thấy Khuynh Thành thật khó hiểu. Nàng không nhớ các sự việc ở kiếp
trước thật hay nàng chỉ giả vờ không nhớ, không nhận ra anh?
Lam Tố ôm Khuynh Thành vào lòng, ánh mắt sáng rực nhìn cô, rành rọt nói
từng câu từng chữ: “Kể từ nay, ta cấm nàng nói như vậy. Là cô gái của
Lam Tố này, nàng cần phải tỏ rõ phong thái của bậc vương giả! Nàng nên
nhớ, không có một ai trên đời có thể hại nàng, kẻ nào dám đụng đến một
sợi tóc của nàng, ta sẽ diệt cả nhà họ!”
Tâm hồn mong
manh của Khuynh Thành hết sức cảm động. Chàng trai này tuy có nét hống
hách nhưng lại cực kỳ dịu dàng. Nhìn Lam Tố, Khuynh Thành rất lâu không
thể tỉnh táo nhân ra điều gì. Thực ra anh ta là người như thế nào? Cô
chẳng qua là một con bé vừa xấu xí lại hôi hám, tại sao anh ta lại coi
trọng cô đến thế? Anh ta không chê cô?
“Lam Tố...” Khuynh Thành khẽ gọi tên anh. “Hôm nọ em chỉ đùa anh thôi, một con bé xấu xí
lại hôi hám như em, đâu thể có ai thích?”
“Ta thích.” Lam Tố đáp gọi rồi không chút do dự đôi môi nồng ấm của anh ta in dấu trên
đôi môi của Khuynh Thành. “Như thế này, coi như là đã ấn định không thể
khác.”
...
Khuynh Thành ngẩn người, mở to
đôi mắt nhìn anh ta. Thế này, hệt như phim truyền hình Hàn Quốc! Nam
vương đẹp trai lại thích một cô gái xấu xí? Và đó lại là một cô gái cực
kỳ nặng mùi, hôi hám! Hay là anh ta đã chơi bời với quá nhiều mỹ nữ rồi
trở chứng, quái dị? Khuynh Thành khẳng định là như thế. Cô không thể tìm ra lý do khiến cho một mỹ nam thích cô cả!
“Sao nàng lại nhìn như thế?” Lam Tố nghi hoặc nhìn Khuynh Thành.
“Tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Khuynh Thành bỗng thấy bộ não mình
chông chênh bất thường, hối hận vô cùng vì đã hỏi câu này, cô thấy mình
dại dột!
“Ta đang chờ nàng thu nhận ta thành nam sủng đây!” Lam Tố cười rất chi “bậy bạ” đáp lời.
Khuynh Thành ngẩng đầu, cố ý làm ra vẻ bất cần nói: “Sẽ có ngày ấy!” Kinh
khủng thật! Mỹ nam lẽ ra không nên chớt nhả chòng ghẹo người ta!
“Được! Ta sẽ đợi!” Nói rồi đưa cho Khuynh Thành Tử thanh bảo kiếm nói: “Lần
sau chớ để người ta đoạt mất! Ta không dám đảm bảo lần nào cũng kịp thời chạy đến cứu nàng đâu.”
“Ai cần anh cứu nhỉ?”
“Được thôi! Ta là gã vô duyên, nhận vơ, được chưa?”
“Anh vốn là thế còn gì?”
Lam Tố không hề bực tức trái lại còn nở nụ cười thật tươi nhìn Khuynh
Thành. Ánh mắt anh ta khiến Khuynh Thành có phần bèn lẽn mất tự nhiên:
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
Lam Tố tay chống cằm, rất nghiêm chỉnh nói: “Thực ra nếu nàng không có cái vết bớt kia thì cũng
tính là mỹ nhân a, nếu không có cái mùi kia thì chắc cũng có thể khuynh
thiên hạ nha.”
Thế đấy! Thì ra khứu giác của anh ta không bị hỏng! Thần kinh anh ta cũng rất bình thường. Thế thì tại sao anh ta
lại thích cô? Khuynh Thành không sao nghĩ ra, chỉ nhìn anh ta nói: “Bây
giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy!”
“Được thôi!”
Lam Tố trả lời ngay tắp lự, Khuynh Thành tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng
vẫn óc phần hụt hẫng, thì ra anh ta cũng chẳng khác gì những người khác!
“Thấy buồn phải không?” Bàn tay Lam Tố nâng cằm Khuynh Thành lên, nở nụ cười hút hồn nhìn cô.
“Ai thèm buồn?”
“Đừng nên chối cãi, ta có thể nhìn ra. Nếu nàng là ta – một anh trai đẹp trai – đương nhiên bất kỳ cô gái nào cũng sẽ thích mê. Nhưng nàng cứ yên
tâm, dù nàng vừa xấu vừa có mùi lạ thì ta vẫn yêu nàng. Với ta, nàng
vĩnh viễn là cô gái khiến ta say mê.”
“Đừng nên tự huyễn hoặc mình nữa!”
“Không tin à? Thế thì bây giờ ta đi tìm một cô gái cho nàng biết tay!” Nói rồi anh ta xoay người định đi. Khuynh Thành vội túm chặt anh ta, trịch
thượng nói: “Dám thế à?”
Lam Tố cười tinh quái nhìn
Khuynh Thành rồi ôm cô vào lòng: “Dám nói là không thích ta thì nàng
căng thẳng như thế để làm gì? Ta đùa nàng thôi mà!”
Lúc
này Khuynh Thành mới vẽ lẽ ra là anh ta chỉ trêu cô mà thôi, một cảm
giác ngọt ngào lann tỏa trong lòng đến vô tận. Tuy nhiên cô vẫn không
chịu nói rằng mình đã khuất phục, cô cố tỏ ra bất cần nhìn anh nói: “Anh cho rằng tôi thích anh thật à? Anh nên nhớ là tôi đã nói sẽ thu anh làm nam sủng, tôi sở hữu anh. Tôi đâu có thể để cho ai chiếm đoạt được?”
Lam Tố vẻ lì lượm nói: “Nàng nói gì cũng được, ta vẫn cứ hiểu là nàng thích ta.”
“Anh...” Khuynh Thành giơ nắm đấm, Lam Tố khẽ né sang bên đã thấy anh ta đứng ở ngoài quân trướng.
“Đừng để cho người ta thấy mặt anh nữa!” Khuynh Thành hét lên rõ to.
Nhưng chỉ một loáng sau, Khuynh Thành đã bị Lam Tố ôm chặt trong lòng rồi ghé sát tai cô nói: “Nàng cũng thuộc về ta!” Nói xong liền biến mất chỉ
trong nháy mắt. Chàng biết rõ sẽ bị Khuynh Thành đánh cho nên vừa nói
xong liền biến ngay.
Quân doanh trống vắng, im lặng như
tờ, những lời nói của Lam Tố vẫn không ngớt vang vọng bên tai Khuynh
Thành, cô bé bỗng thấy mặt mũi mình nóng bừng. Đêm hôm đó Khuynh Thành
trằn trọc một đêm không ngủ ôm Tử thanh bảo kiếm của Lam Tố trong lòng
không nén được nụ cười ngọt lịm.
Lam Tố, thực ra anh là
người như thế nào? Có vẻ như là một nhận vật tầm cỡ, cao vời vợi, bí
hiểm khó lường, xuất quỷ nhập thần. Khuynh Thành không thể không buâng
khuâng nhớ anh. Trời ạ, lẽ nào cô đã yêu anh rồi?
Khuynh
Thành cứ thế vẩn vơ hết một đêm. Tuy nhiên, sáng hôm sau vừa trở dậy cô
lại lao ngay vào tập luyện. Cô từng nói, tuy mình không có nhan sắc
khuynh thành nhưng cũng sẽ có thể khuynh thiên hạ. Nếu không, Khuynh
Thành sao có thể xứng với Lam Tố?
Cho nên, vì nhà họ Diệp. Vì Lam Tố. Cô càng phải nỗ lực hơn nữa.
--- -------
Tiêu Hùng bị Khuynh Thành cho một vố bẽ mặt, lão rất hận, chỉ mong có thể xé xác cô. Thanh bảo kiếm màu tím ấy vẫn luôn ám ảnh lão khiến lão không
sao quên được.
Tiên khí! Coi như đã nắm trong tay cuối
cùng lại mọc ra kẻ phá đám. Chẳng những không được gì mà còn suýt mất
mạng. Gã trẻ tuổi đó là ai? Có quan hệ gì với nhà họ Diệp? Bằng bất kỳ
giá nào lão cũng phải có được thứ tiên khí ấy! Ý Tiêu Hùng đã quyết, lão bắt đầu bế quan tu luyện và dưỡng thương. Linh thức của lão thường
xuyên quan sát quân doanh nơi biên ải, nhất cử nhất động của Khuynh
Thành đều nằm trong tầm tay của lão. Con bé quả nhiên rất chăm chỉ, lẽ
ra ngươi không nên sinh ra trong nhà họ Diệp, càng không nên sở hữu tiên khí!
Cứ thế Tiêu Hùng đóng cửa tu luyện đã 5 năm.
Trong năm năm ấy võ công của Khuynh Thành cũng tăng tiến vượt bậc từ Kiếm sư
sơ cấp lên Kiếm sư sơ cấp đại viên mãn. Vào lúc này Diệp Chấn Thiên cũng cho bồ câu đưa thư tới nói rằng ông sắp vượt qua Kiếm sĩ đại viên mãn
trở thành Kiếm sư, gần đây ông linh cảm rằng lôi kiếp của ông sắp tới.
Mỗi đẳng cấp tu luyện đều có một lôi kiếp nhưng vượt qua một ranh giới thì
sẽ có một đại kiếp. Diệp Chấn Thiên tu luyện từ người phàm trần người tu chân nên sẽ có một đại kiếp đang chờ ông.
Khuynh Thành
nghĩ ngợi hồi lâu rồi lần trong người lấy Tử thanh bảo kiếm đưa cho Hồng Y nói: “Vú em, cô hãy đưa thanh kiếm này cho cha cháu, mong sao nó có
thể giúp ông vượt qua lôi kiếp thành công.”
Nên biết
rằng, nếu không thể vượt qua lôi kiếp thì cả quá trình tu luyện coi như
bằng không, nếu là cao thủ lợi hại thì có thể giữ được nguyên anh nhưng
phần lớn đều hóa thành làn khói xanh biến mất khỏi cõi đời. Cho nên, nếu có một tiên khí cao cấp thì khả năng độ kiếp thành công sẽ cao hơn.
“Khuynh Thành, nhưng....”
“Cô Hồng Y, nhà họ Diệp chỉ còn vài người, cháu không thể để cha cháu gặp bất trắc được.”
“Cô hiểu rồi, bây giờ cô sẽ đi ngay.”
Đúng lúc Hồng Y đón Tử thanh bảo kiếm từ trong tay Khuynh Thành thì Tiêu Hùng đang lim dim bỗng mở to đôi mắt.
Đã 5 năm. Lão chờ ngày này đã suốt 5 năm. Cơ hội rốt cuộc cũng đến với lão, khẽ phất tay áo, lão biến mất khỏi vương triều Tấn.
Hồng Y lưu luyến lên ngựa, cô tạm biệt Khuynh Thành rồi thúc ngựa đi.
Nhìn theo bóng Hồng Y cầm thanh bảo kiếm, ra roi phi ngựa, Khuynh Thành lòng chợt thấy nao nao. Đã 5 năm trôi qua, có phải chàng đã quê cô mất rồi?
Nếu không tại sao 5 năm trời chàng lại không trở về thăm cô?
Khuynh Thành tự chế nhạo bản thân mình: “Ai thiết gì một cô gái xấu xí lại có
mùi lạ như ngươi? Diệp Khuynh Thành ngươi chớ có nằm mơ hão huyền! Người ta đã quên ngươi từ lâu lắm rồi! Năm đó người ta chỉ đùa vui mà ngươi
lại tưởng thật? Khuynh Thành ngươi ngốc lắm!”
Tuy cố tự
an ủi chính mình nhưng trong lòng Khuynh Thành vẫn có phần hụt hẫng xen
lẫn bức bối. Nếu khuôn mặt cô không có vớt bớt này, nếu người cô không
có mùi khó chịu, thì liệu Lam Tố có thích cô thật không? Suy nghĩ miên
man rồi Khuynh Thành chợt nhớ tới lời nói của Huyết Sâm trong Thực Nhân
cốc ngày xưa. Khuynh Thành không khỏi hít sâu một hơi tự hỏi có nên đi
đến hồ U U chăng?
“Thôi, mình cứ chờ cha vượt qua được
lôi kiếp trở về rồi tính sau.” Nghĩ đến đây, Khuynh Thành lại nhìn về
hướng Hồng Y đã đi một lần nữa rồi quay người đi vào quân trướng.
Tiêu Hùng lúc này đã ra khỏi hoàng cung, lão không vội tìm đến Hồng Y ngay
mà đi khắp nơi phao tin đồn rằng ở quân doanh nơi biên ải có đứa con gái tên là Diệp Khuynh Thành đang giữ một thứ tiên khí.
Chưa đầy một canh giờ sau đã có hơn chực người tu chân chạy đến quan doanh,
một số khác cũng lục tục đua nhau kéo đến. Tiên khí! Người phàm trần yêu mỹ nhân, vì mỹ nhân họ có thể hi sinh rất nhiều thì người tu chân lại
yêu kiếm, họ sẽ không từ thủ đoạn nào để lấy được tiên khí.
“Kẻ nào là Diệp Khuynh Thành, mau ra đây!”
“Mau giao nộp tiên khí!”
Những người tu chân đứng giữa bầu trời bên trên quân doanh thi nhau gào thét.
“Tướng quân, bẩm tướng quân, gay rồi, có chuyện lớn rồi!” một tên lính mặt mũi xanh lét chạy vào trong quân trướng tìm Khuynh Thành bẩm bảo.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm tướng quân, ngoài kia có nhiều vị thượng tiên đến, nói là muốn tướng quân giao nộp tiên khí gì đó.”
“Tiên khí?” Khuynh Thành cau mày sải bước đi ra, sắc mặt cô bình thản nhưng
trong lòng cô thì rất hoang mang. Hồng Y chắc chắn đã gặp bất trắc rồi,
nếu không sao cô ấy vừa đi được một lúc bọn người tu chân lại biết
chuyện về tiên khí? Trước mắt không có tiên khí hộ thân, vẫn là nên nghĩ cách đối phó với bọn tu chân này trước đã.
“Ta là Diệp Khuynh Thành, không biết các vị thượng tiên đến tìm ta có chuyện gì?” Khuynh Thành đĩnh đạc bước ra.
“Ngươi là Diệp Khuynh Thành?”
“Đúng, tôi là Diệp Khuynh Thành.”
Một số người mới gia nhập hàng ngũ tu chân, nhìn thấy Khuynh Thành đã là
Kiếm sư sơ cấp đại viên mãn, biết là không thể giành được tiên khí một
cách trực tiếp nên quyết định chờ cho bọn người kia đánh nhau sứt đầu mẻ trán sẽ lựa cơ hội xong vào đoạt lấy tiên khí rồi giết sạch bọn còn
lại.
“Nộp tiên khí ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Khuynh Thành mỉm cười nhìn bọn họ nói: “Tiên khí chỉ có một, nhưng các vị đông như thế này tôi biết đưa cho ai đây?”
“Đương nhiên đưa cho ta! ” Một vị tu đạo, có cặp lông mày bạc trắng, mặt mũi hung hãn, lên tiếng.
Khuynh Thành cười thầm. Chỉ e, lão sẽ là người phải chết trước tiên.
“Lão là cái thá gì? Đương nhiên phải đưa cho tôi.”
“Đưa cho ta chứ!”
“Đưa cho ta!”
Vài vị tu chân đồng cấp Kiếm sư trung cấp bỗng cãi nhau ầm ĩ, nhưng không
ai dám ra tay trước tiên. Ai nấy đều có bài tính riêng của mình, ai ra
tay trước tất nhên sẽ bị mọi người xúm vào đánh hội đồng, như thế, xác
xuất chiếm được tiên khí sẽ rất thấp. Cho nên ...
Diệp
Khuynh Thành ngáp một cái rõ dài, vươn vai vặn hông, rồi nói: “Các vị cứ thương lượng với nhau cho ngã ngũ đã, rồi hãy gặp tôi.”Khuynh Thành sắp bước đi thì một vị tu chân Kiếm sư trung cấp hằn học đố kỵ, xông thẳng
vào cô.
Thấy thế vài vị tu chân khác cũng tranh nhau lao về phía Khuynh Thành. Chẳng phải để cướp tiên khí, mà họ định cướp người!
May mà Khuynh Thành đã rất nhanh chóng né người rồi bay vọt ra. Cô lướt đi
nhanh như chớp, nhưng sao có thể lại được với cả một đám đông cao thủ
truy kích? Cho nên, vào lúc hệ trọng này, vai nam hào hoa của chúng ta
lại phải xuất hiện.
“Phu nhân! Ta lại đến trợ giúp nàng đây!”
Khuynh Thành đang phi thân bất ngờ nghe thấy tiếng gọi, vào cô bị trượt chân, người chao đi mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống.
“Phu nhân ơi, gặp chồng, nàng cũng đừng nên xúc động quá!”
Vớ vẩn! Khuynh Thành đâu có xúc động? Cô đang bị “phóng điện” thì có!
Lam Tố đưa tay đỡ ngang lưng Khuynh Thành, không ngớt xoay tít người trong
không trung, bốn bề cát cuộn đá bay nhưng hoàn toàn không thể xâm phạm
đến hai người.
“Sao lại nhìn em như thế? Em đã xinh đẹp
rồi hay sao?” Khuynh Thành một lần nữa lại bị chàng “phóng điện” chinh
phục. Cô đẩy chàng ra, hét lên: “Ai cho anh chạy đến đây?Anh có biết lúc này đang rất nguy hiểm không?”
“Chính vì nguy hiểm nên ta mới đến để cứu nàng!”
Khuynh Thành vừa định mở miệng thì Lam Tố nói tiếp: “Thôi nào! Im đi! Ừ thì ta tự huyễn hoặc mình, ta ảo tưởng, được chưa? Ta biết nàng sẽ nói là ai
cần anh đến cứu...”
“Anh ...”
“Chẳng lẽ không phải nàng định nói thế hay sao?”
Khuynh Thành tắc họng, bĩu môi. Đúng là cô định nói thế thật.
“Cẩn thận!” Lam Tố phất vạt áo trắng, xoay người một lần nữa rồi ôm chặt Khuynh Thành vào lòng.
Khóc... Thế này mà gọi là cứu người à? Lần nào cũng lợi dụng áp sát vuốt ve!
Đúng là gã này tâm địa rất tệ hại, vờ ra vẻ rất chính nghĩa đường hoàng
để làm trò ma mãnh.
“Anh mau biến đi! Tôi không muốn anh bị vạ lây. Kẻo sao này ra ma rồi anh sẽ bám riết tôi để trách móc!”
“Nàng chê ta như thế ư?”
“Đương nhiên rồi. Cho nên, hãy biết điều và biến luôn đi!”
“Được! Ta đi!”
“Mau đi đi...” Khuynh Thành nói chưa dứt lời thì Lam Tố đã biến mất ngay
trước mặt cô. Nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng anh đâu, Khuynh
Thành bất giác lại cảm thấy hẫng hụt. “Nói đi là đi luôn! Chẳng có nghĩa khí gì cả!”
Nhưng Khuynh Thành còn chưa kịp buồn thì
lưỡi dao của một vị tu chân đã chém tới. Cô khẽ né người rồi tập trung
nội lực táng cho lão tao một quyền khủng khiếp khiến lão bị bắn ra xa
mấy chục thước rồi ngã huỵch xuống đất, miệng hộc máu tươi.
Đám đông nhìn thấy đều kinh hãi, một kiếm sư sơ cấp đại viên mãn chỉ tung
một quyền đã đánh trọng thương một Kiếm sư trung cấp trung kỳ!
Chính Khuynh Thành cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, vì cô chưa tu luyện đến tầm
cao ấy. Điều này thực không sao tưởng tượng nổi, nhưng ai ai cũng cho
rằng Khuynh Thành đã ngầm sử dụng tiên khí, nếu không, cô ta đâu có thể
đánh trọng thương một người tu chân Kiếm sư trung cấp trung kỳ?
“Chúng ta hãy cùng xông vào giết nó đoạt lấy tiên khí rồi luyện lại nó, chia cho mỗi người một phần là xong!”
“Ý kiến rất hay. Nếu không, tất cả chúng ta sẽ bị nó giết chết, nó sẽ đại thắng hay sao?”
“Được! Ta cùng xông lên!”
Năm người tu chân Kiếm sư trung cấp và một đám người tu chân Kiếm sư sơ cấp – ngang tầm Khuynh Thành – đang gườm gườm nhìn cô.
Hiểu rằng mình đã đi vào tử lộ, Khuynh Thành bất giác ngậm ngùi. Cũng may cô đã khích bác Lam Tố bỏ đi, nếu không chàng sẽ bị liên lụy, sẽ phải bỏ
mạng cùng với cô.
Năm tàn ảnh mờ ảo nhanh như tên bắn vây chặt Khuynh Thành. Thiên địa bốn bề bỗng tối sầm. Năm tàn ảnh mỗi lúc
một áp sát, Khuynh Thành bị sát khí ghê gớm của họ tạt bỏng rát mặt. Cô
nắm chặt hai nắm quyền, chuẩn bị quyết chiến lần cuối cùng. Đúng lúc này thì một đạo sát khí khủng khiếp hơn lan tỏa khắp xung quanh Khuynh
Thành.
“Dám tấn công phu nhân của ta? Muốn chết hay sao?”
Một tàn ảnh màu trắng chớp nhoáng xẹt đến, một tiếng nổ vang lên, năm người tu chân Kiếm sư trung cấp lập tức máu me tung tóe phun ra bốn phía.
“Lam Tố ...” Khuynh Thành ngây người nhìn anh. Chàng mỹ nam này là một nhân
vật kỳ bí như thế nào? Tại sao lần nào chàng ra tay cũng tuyệt diệu thế
này?
Khuynh Thành cảm động đôi mắt rưng rưng lệ nhìn chàng: “Anh vẫn chưa đi ư?”
“Nếu ta đi, thì phu nhân của ta sẽ ra sao?” Chàng bước lại, ôm Khuynh Thành
vào lòng, không hề e ngại những ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của đám
xung quanh.
“Kìa, bỏ người ta ra!”
“Đừng e thẹn! Nàng là phu nhân tương lai của ta kia mà!” Thực ra, chàng định
nói là, chúng ta đã từng chung sống mấy trăm năm rồi, có chỗ nào trên
thân thể nàng ta chưa đụng đến? Đành rằng Khuynh Thành cũng rất yêu
chàng, nhưng như thế nào e cũng hơi quá nóng bỏng?
Lam Tố tuy miệng nói thế nhưng phong thái vẫn rất phong độ, lịch lãm, chàng
buông Khuynh Thành rồi gườm gườm nhìn đám người vây xung quanh.
“Còn ai muốn lấy tiên khí của phu nhân ta nữa không?”
Nghe thấy Lam Tố nói vậy, những kẻ tu vi thấp đều vội vàng lắc đầu lùi lại né tránh.
“Chúng tôi chỉ đến xem cho vui thôi, đâu dám ảo tưởng tới tiên khí gì!”
“Vậy giờ xem xong rồi chứ?”
“Đúng... bây giờ đương nhiên chúng tôi nên ra về rồi!”
“Đúng! Đúng! Nên về đi thôi!”
Trong nháy mắt hơn chục kẻ tu chân phi thân biến mất trong không trung.
Nhìn Lam Tố, Khuynh Thành càng thấy tò mò mãnh liệt. Cô đã từng vận linh
thức để thăm dò nhưng là tuyệt đối vẫn không có chút thông tin nào. Xưa
nay, chưa từng có ai đứng trước Khuynh Thành mà có thể giấu nhẹm thực
lực như vậy.
“Sao nàng lại nhìn ta như vậy?”
“Đang nghĩ xem chàng là người như thế nào?”
Lam Tố nghe vậy bình thản cười nói: “Vậy nàng nghĩ ta là người thế nào?”
“Qúa mức bí hiểm... giống như người nhà trời vậy, luôn có mặt lúc em gặp
nguy hiểm. Võ công của anh khiến người ta cảm thấy thâm hậu khó lường mà binh khí anh tặng em lại là một thứ tiên khí thượng đẳng. Lam Tố, lúc
này em thật sự không hiểu vì sao chàng lại thích em?”
Lam Tố gãi gãi đầu, rất nghiêm túc suy nghĩ nói: “Nếu ta nói, ta thích sự
ngây thơ thẳng thắn của nàng, nàng có tin không? Nếu ta nói kiếp trước
chúng ta là một cặp tình nhân thắm thiết, nàng có tin không?”
“Đương nhiên không tin, đàn ông ai chẳng thích gái đẹp? Huống chi em không
những xấu mà lại còn có mùi hôi?! Còn về kiếp trước... thì lại càng
không thể có chuyện đó!” Kiếp trước của nàng chính là thế kỷ 21, không
có lý nào lại là tình nhân của một người thượng cổ đi?
“Khuynh Thành, có lẽ nàng chỉ cần một người thật lòng yêu nàng là đủ, không liên quan đến đẹp xấu!”
“Lam Tố, anh không bận tâm tới dung mạo của em ư?”
“Đã 5 năm rồi, lẽ nào nàng vẫn nghì ta nói đùa? Nếu chỉ là đùa vui thì hà tất ta phải để ý quan tâm đến nàng?”
Khuynh Thành nhìn Lam Tố đang đứng trước mặt, có phải ông trời thương xót cô
kiếp trước không được ai thương yêu nên kiếp này ban cho cô nhiều đến
thế?
“Lam Tố...”
“Khuynh Thành, nàng cứ yên tâm, ta sẽ hết lòng bảo vệ nàng. À, Tử thanh bảo kiếm đâu?”
“A... Nó đúng là Tử thanh bảo kiếm thật?”
“Đúng! Có chuyện gì sao?”
“Anh có bao giờ chuyện về Tử Hà tiên tử chưa? Em cũng gọi nó là Tử thanh bảo kiếm, có điều thanh kiếm này không phải để cầm đi giao đấu khắp nơi.”
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Như chợt nhớ đến điều gì, Khuynh Thành bất chợt la lên: “Gay rồi!”
“Sao thế?”
“Cha em đang độ kiếp nên em bảo vú em mang Tử thanh bảo kiếm anh tặng cho cha để giúp ông dễ dàng qua được đại kiếp lần này!”
“Thì ra là thế, ta cứ nghĩ có chuyện gì xảy ra với nàng.”
“Anh cảm ứng được em?”
“Ta đã để linh khí trên Tử thanh bảo kiếm, nếu nàng gặp nguy hiểm thì ta sẽ cảm nhận được, cho nên lần nào cũng kịp thời chạy đến cứu nàng.”
“Thì ra là vậy a!”
“Có điều, ta không ngờ Tử thanh bảo kiếm lại không ở cùng nàng, thảo nào nó phát ra âm thanh rất lạ.”
Lam Tố đưa tay ôm ngang lưng Khuynh Thành, chỉ trong chốc lát cả hai đã
xuất hiện ở một nơi xa lạ mà Khuynh Thành không biết. Một người phụ nữ
nằm trên đường...
“Hồng Y!” Khuynh Thành vội chạy đến ôm Hồng Y vào lòng.
Lam Tố khẽ liếc nhìn Hồng Y nói: “Cô ấy bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều giập nát, e rằng...”
“Không, Hồng Y...” Khuynh Thành trào nước mắt đỡ Hồng Y ngồi dậy đoạn không ngừng truyền chân khí vào trong người cô.
Lam Tố thấy vậy nắm tay Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, cứ để ta!” Nói rồi lấy ra một viên đơn dược bỏ vào miệng Hồng Y vồi vận chân khí truyền
vào. Sau chừng nửa khắc, Hồng Y đang thoi thóp dần dần tỉnh lại, dường
như biến thành một người khác hẳn.
“Vú em!”
“Xin lỗi Khuynh Thành, cô đã không...”
“Tạm thời đừng nói gì cả, cô bình an là điều quan trọng nhất.” Khuynh Thành ôm chặt Hồng Y nói.
Nhìn Hồng Y và Khuynh Thành ôm chặt nhau, Lam Tố kẽ nhích khóe miệng nói:
“Bây giờ ta đãn hai cô cháu đi đòi lại Tử thanh bảo kiếm ! Đi!”
Khuynh Thành kéo anh ta lại nói: “Nên cho qua vậy, em không muốn anh gặp nguy hiểm!”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Khuynh Thành, Lam Tố không nhịn được cảm giác ấm áp
đang lan tỏa, áp tay vào má cô nói: “Khuynh Thành, có biết ta thích nàng ở điểm nào không?”
“Lam Tố...”
“Đi nào!”
Thoáng chốc những nét bi thương trên mặt chàng tan biến, khẽ kéo Khuynh
Thành và Hồng Hồng Y, cả ba ngay lập tức đã có mặt trên không trung vườn triều Tấn.
“Lam Tố, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Lát nữa nàng sẽ biết!”
--- --------
Tiêu Hùng lúc này đang cầm Tử thanh bảo kiếm trên tay ngắm nghía không lỡ
rời. Tiên khí! Rốt cuộc lão cũng có được tiên khí trong tay. Ha ha ha
ha....
“Lão tặc kia, ngươi mà cũng nghĩ mình xứng có được tiên khí ư?”
Tiêu Hùng cả kinh, tay lão nắm chặt Tử thanh bảo kiếm từ trong nhà bước ra,
nhìn thấy ba người trên không trung, khinh thường nói: “Là các ngươi ư?”
“Lão thấy bất ngờ phải không?”
“Ngươi vẫn còn sống?” Lão nghiến răng nhìn Hồng Y, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Lão tặc, ta không những không chết mà còn rất ổn. Ngươi cướp của ta Tử
thanh bảo kiếm, hôm nay ta phải đích thân đến đòi lại.” Hồng Y đáp.
Lam Tố nhìn Hồng Y, đưa tay ngăn cô lại nói: “Không cần tốn hơi nói chuyện với hạng người này. Hãy xem tôi đây!”
Tiêu Hùng có được tiên khí, thấy Lam Tố chỉ lao tay không đến, lão coi thường hừ lạnh một tiếng: “Ngươi muốn chết?”
Lam Tố đang lao đến bỗng đứng chững lại trước mặt lão, bất động. Tử thanh
bảo kiếm trong tay Tiêu Hùng đầy khí thế chém về phía Lam Tố.
“Lam Tố, cẩn thận!”
Nhưng chàng trai vẫn mỉm cười khinh bỉ, đứng nhìn Tiêu Hùng đang khí thế cuồn cuộn lao đến. Đúng lúc Tử thanh bảo kiếm trong tay Tiêu Hùng chém đến
nơi thì bỗng uỳnh một tiếng nổ vang trời, một làn ánh sáng màu lam đã
chắn trước thân Lam Tố, còn Tiêu Hùng thì bị màn ánh sáng ấy công phá
đến thịt nát xương tan, máu tươi bắn ra tung tóe khắp nơi.
Khuynh Thành vốn là sát thủ, cô cũng hay dùng thuốc nổ nhưng đây là lần đầu
tiên cô chứng kiến một người chỉ dùng nội lực mà cũng có thể khiến người ta tan xương nát thịt như vậy.
Khuynh Thành cùng Hồng Y
há hốc miệng vì kinh hãi. Anh chàng Lam Tố bí hiểm này thực ta là con
người như thế nào? Mỗi lần anh ta xuất hiện đều khiến cho người ta phải
ngỡ ngàng kinh ngạc.
Lam Tố khẽ phất vạt áo trắng, màn
ánh sáng màu lam lập tức biến mất. Rồi anh chìa bàn tay không ra, Tử
thanh bảo kiếm như hiểu được ý người liền tức khắc bay lại chỗ anh.
“Khuynh Thành, cầm lấy!”
Anh đưa thanh bảo kiếm cho Khuynh Thành rồi lại tìm trong cái nhẫn không
gian lấy ra một thanh đoản kiếm khác giao cho cô, nói: “Nàng không cần
đưa Tử thanh bảo kiếm cho cha nữa. Thứ này coi như là lễ vật con rể
tương lai biếu cho ông ấy.”
Khuynh Thành mặt bỏ bừng ngượng nghịu nhìn anh ta, nói: “Anh đã giúp em rất nhiều rồi, em đâu thể nhận thứ này của anh?”
“Chúng ta là người một nhà, người một nhà thì sao phải rạch ròi làm gì?”
Sao... sao lại trở thành người một nhà rồi?
Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng thì Lam Tố đã lại đưa ra một đôi song đao
cho Hồng Y nói: “Tôi đưa Hồng Y thứ này để tiện phòng thân, và quan
trọng hơn nữa là....”
“Tôi hiểu, công tử yên tâm, lúc anh không có ở đây tôi nhất định sẽ bảo vệ Khuynh Thành cẩn thận... ” Hồng Y quả quyết nói.
“Cám ơn Hồng Y!”
“Lam công tử, mẹ Khuynh Thành đã cứu sống tôi, lại dạy tôi võ công, bảo vệ
người nhà tôi được bình an; công tử cũng là người có ơn với Hồng Y. Các
vị đã cho tôi mạng sống, cho nên bảo vệ Khuynh Thành đương nhiên là việc tôi nên làm.”
“Tôi tin ở cô!” Nói rồi quay sang Khuynh
Thành ôn tồn nói: “Khuynh Thành, có lẽ sẽ rất lâu sau ta sẽ không để đến thăm nàng. Thời gian này nàng nhất định phải phải tự chăm sóc mình cho
thật tôt, được chứ?”
“Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho mình tốt.”
“Ngoài ra...”
“Còn gì nữa sao?”
“Ngoài ra, đương nhiên là... phải nhớ đến ta!”
Vẻ mặt kẻ cả bá đạo, anh ta bất chợt ôm ghì Khuynh Thành thật chặt, đôi
môi mềm bập vào làn môi Khuynh Thành. Nụ hôn cũng rất kẻ cả tự tin khiến Khuynh Thành mở to mắt kinh ngạc nhìn anh. Sau nụ hôn nóng bỏng, Lam Tố phất vạt áo trắng, người đã ở trên cao nói cười: “Khuynh Thành, em hãy
cố gắng luyện tập thêm nữa.”
“Vâng! Lần sau gặp lại sẽ là em cứu anh!”
Lam Tố nghe vậy không giấu được ý cười, cô ấy cứu chàng? Với tốc độ tu luyện này e phải chờ đến hàng trăm triệu năm sau!
Lam Tố đi rồi, Khuynh Thành tính tới chuyện nhanh chóng đưa thanh đoản kiếm đến chỗ Diệp Chấn Thiên.
“Khuynh Thành à, thực ra Lam công tử là người như thế nào? Ngay cả cao thủ Tiêu Hùng có trình độ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ cũng phải thịt nát xương
tan, không tiếp nổi một chiêu, liệu cậu ấy có phải là người tiên có đẳng cấp Kiếm hoàng không?”
“Chắc không phải thế đâu cô. Thần tiên đâu có thể xuống tinh cầu Tử Lam Tinh này can thiệp vào chuyện của con người đâu.”
“Nếu không phải thế sao cậu ta có thể dễ dàng mang tiên khí đi tặng, lại còn rất hào phóng nữa? Tôi nghe người ta nói, những vị tiên tu hành đến bậc Kiếm tông hoặc Kiếm tôn đều rất coi trọng vũ khí. Nhưng cậu Lam Tố này
thì khác, sẵn sàng cho chúng ta ba thứ tiên khí. Nếu nói cậu ấy là người tu chân thì có đánh chết tôi cũng không tin.”
Hồng Y nói không phải là không có lý. Khuynh Thành cúi đầu ngẫm nghĩ. Đúng thế, la không chỉ có võ công cao khó bề tưởng tượng mà vũ khí của chàng đều là
tiên khí thượng đẳng. Hay là anh ta là “con nhà giàu” mà người ta vẫn
nói? Nhưng chẳng lẽ tu tiên mà cũng có thể loại này sao? Vả lại, dù có
giàu đến đâu cũng không thể có chuyện đem ba tiên khí thượng đẳng cho
người khác như vậy!
“Anh ta là người đầu tiên khiến cháu khó hiểu, cháu không đoán ra.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc họ đã đi tới một thác nước ở giữa núi.
“Thư của cha cháu nói rằng, chỉ cần đi qua thác nước là vào đến trong sơn động họ ở.”
“Nhưng thác nước chảy xiết thế này...” Nhìn thác nước thẳng đứng, Hồng Y cảm
thấy thật vô vọng, chỉ e hai người chưa kịp vào thì đã bị nó cuốn phăng
rồi.
Khuynh Thành nghe vậy vội bước lên quan sát tình
hình xung quanh. Phía dưới thác có một cái hồ nhỏ, thác nước đổ xuống
làm nước trong hồ xao động không ngừng, mà chỗ nước đổ xuống lại là vực
sâu vạn trượng. Nếu bất cẩn rơi xuống thì ắt hẳn phải chết.
“Phải làm sao bây giờ, Khuynh Thành?”
“Vú em, cô đừng lo lắng. Lão tổ tông và cha cháu vào được thì chúng ta cũng sẽ vào được.” Khuynh Thành nói rồi nhặt một hòn đá lên, vận nội lực ném thật mạnh về phía thác nước. Hòn đá lao vút như bay, bắn thẳng vào làn
nước đang ào ào chảy. Điều kỳ lạ đã xảy ra, hòn đá không những không bị
dòng nước cuốn đi mà còn bình yên rơi vào bên trong sơn động. Khuynh
Thành mừng rỡ nhìn y nói: “Cô ơi! Đi thôi!”
Khuynh Thành
nắm tay Hồng Y bước xuống, cả hai phóng xuyên qua thác nước tiến vào
khung cảnh thế ngoại đào tiên non xanh nước biếc. Khuynh Thành chưa bao
giờ nhìn thấy nơi nào đẹp như vậy, cô như lạc vào chốn bồng lai tiên
cảnh mây trắng vờn bay, cỏ cây tươi tốt.
“Kẻ nào dám cả gan đột nhập Vân Vụ Sơn? Mau xưng danh?”
“Tiểu nữ Diệp Khuynh Thành đến đây xin bái kiến Lão tổ tông và phụ thân Diệp Chấn Thiên.”
“Khuynh Thành?” Giọng Diệp Bái vang lên, sau đó liền trong nháy mắt đã có bốn người đáp xuống trước mặt Khuynh Thành.
Khuynh Thành nhìn Lão tổ tông mà mọi người vẫn nhắc đến. Trông ông không hề
già nua như cô tưởng, vẻ bề ngoài chỉ như chàng trai 30 tuổi, mái tóc
dày đen nhánh óng mượt. Sắc mặt hồng hào đầy sức sống, đôi mắt sáng rất
có thần nhưng toàn khuôn mặt lại tỏa ra khí thế áp bức to lớn.
“Khuynh Thành, sao con lại đến đây?” Diệp Chấn Thiên xúc động ôm con gái vào lòng. Diệp Bái và Diệp Thành cũng tiến tới hỏi han.
“Cha viết thư nói là sắp độ kiếp, cho nên con tới là để đưa cha thứ này.”
Khuynh Thành nói rồi mở nhẫn không gian lấy ra thanh đoản kiếm đưa cho
Diệp Chấn Thiên. Nhẫn không gian có thể chứa được vô số thứ, hôm nọ khi
đưa cho Khuynh Thành Tử thanh bảo kiếm chàng đã tặng cho cô chiếc nhẫn
này.
“Đây là... đây chính là... một tiên khí thượng đẳng!” Diệp Viễn xúc động không nói lên lời.
“Là... tiên khí ư?” Diệp Chấn Thiên không tin vào mắt mình, “Nó đúng là tiên khí?”
“Thưa cha, đương nhiên là tiên khí thật ạ.”
“Chấn Thiên, đây không phải là thứ tiên khí tầm thường, ít ra nó cũng thuộc
hàng thượng đẳng. Có lẽ trên tinh cầu Lam Tử Tinh này chua có người tu
chân nào từng sở hữu tiên khí.” Diệp Viễn nói, ánh mắt không nén nổi tia khát khao.
“Khuynh Thành, sao con lại có được thứ tiên khí này?”
Hồng Y nghe Diệp Chấn Thiên hỏi vội bước lên thưa: “Công tử, chuyện là khi
mọi người đi vắng, Khuynh Thành có quen một vị công tử họ Lam nhiều lần
giúp đỡ giải vây cho. Không có anh ta, e rằng tôi và Khuynh Thành đã
không còn có thể đứng đây gặp mọi người. Tiên khí này cũng chính là do
anh ta tặng.” Hồng Y nói rồi cũng lấy song đao của mình ra. “Đây là thứ
mà Lam công tử cho Hồng Y!”
Lúc này Diệp Viễn mới tỉ mỉ
quan sát Khuynh Thành cùng Hồng Y , một Kiếm sư sơ cấp đại viên mãn cùng một Kiếm sĩ sơ kỳ. Ông không thể ngờ Khuynh Thành còn trẻ mà lại đã có
tu vi cao thế. Nhìn cặp tiên khí trong tay Hồng Hồng Y, ánh mắt ông lóe
lên tia ngưỡng mộ. Nếu là ông có được một tiên khí như vậy thì tốt biết
mấy! Hiện giờ ông đã là một Kiếm vương cao cấp trung kỳ, nếu có tiên khí trợ giúp tu luyện thì chỉ vài trăm năm nữa thôi là ông có thể phi thăng lên tiên giới rồi. Nhưng là nhìn con cháu có được phúc phận như ngày
hôm nay, ông cũng hết sức vui mừng rồi.
“Có tiên khí rồi, Chấn Thiên con có thể độ kiếp thành công rồi!”
Ánh mắt Diệp Bái và Diệp Thành chứa đầy ngưỡng mộ nhìn Khuynh Thành, Diệp
Thành không nén được nói: “Khi nào Khuynh Thành gặp Lam công tử thì cũng xin hộ bọn tôi một thứ tiên khí nhé! Tôi biết đòi hỏi này hơi quá nhưng quả thật là tôi rất muốn có tiên khí.”
“Diệp Thành!”
Diệp Viễn có phần bực mình. “Ngươi chẳng hiểu qui củ gì cả, tiên khí
đương nhiên là rất quí và quan trọng với người tu chân, nhưng cũng đừng
nên bảo em cháu mở miệng xin người ta. Nhà họ Diệp dù chết cũng không
khúm núm hạ mình bao giờ! Nhà ta có được một tiên khí đã là có phúc phần lắm rồi!”
Khuynh Thành mỉm môi cười. Ông già này... no
no, gọi là ông già thì hơi ngượng mồn, vẫn cứ nên gọi là Lão tổ tông đi! Con người Lão tổ tông rất giống ông nội, chết thì chết chứ không hạ
mình cầu cạnh ai.
“Lão tổ tông nặng lời rồi!”
“Tốt! Đã đến rồi thì vào nghỉ đi! Chờ cha cháu độ kiếp thành công rồi hãy đi. Cha con cháu nhiều năm không gặp, nên nán lại trò chuyện.”
“Lão tổ tông ạ, Khuynh Thành chẳng thể nán lại lâu, quân doanh không thể một ngày thiếu bóng chủ tướng. Ngày mai cháu sẽ về, cháu đến chỉ là để đưa
tiên khí cho cha cháu độ kiếp.”
Thật ra là Khuynh Thành
không muốn vô tình dụ mấy vị tu chân kéo đến đây. Chuyện Tiêu Hùng nhìn
thì có vẻ đã an nhàn trôi qua nhưng là vẫn còn rất nhiều kẻ đang lăm le
toan tính như hổ rình mồi, họ chỉ chờ cơ hội để giành lấy tiên khí trong tay cô mà thôi. Nếu bọn họ biết tiên khí không chỉ có một thì e rằng
nhà họ Diệp sẽ gặp đại họa sát thân mà cô thì không thể để nhà họ Diệp
bị tổn thất thêm nữa. Những kẻ đến ngày trước chỉ là hậu bối nhỏ nhoi,
những cao thủ thật sự còn chưa có xuất hiện. Bọn họ đang chờ đợi, chờ
đợi thời cơ để hễ ra thì phải thành công và tuyệt sẽ không nể nang
thương tiếc. Cho nên Khuynh Thành nhất định phải nhanh chóng rời khỏi
nơi này, để những cao thủ kia chỉ tập trung vào cô mà thôi. Như thế ít
ra cũng giữ lại được huyết mạch nhà họ Diệp.
Khuynh Thành đã nghĩ cả rồi, ngày mai cô sẽ rời Vân Vụ Sơn, sau đó để y cai quản
quân doanh còn mình thì sẽ đi Thực Nhân cốc để tẩy rửa mùi lạ trên
người, bên cạnh đó cô sẽ chủ động đấu với bọn yêu ma để nhanh chóng tu
luyện nâng cấp. Tuy nhiên, trước khi đi cô nhất định phải làm một việc
nữa, đó chính là tìm Hoằng Ngạo và giết chết hắn. Đã ngần ấy năm trôi
qua mà mối thù nhà họ Diệp chưa thể trả. Nay Khuynh Thành đã mạnh lên
rất nhiều, cô nhất định phải trả mối thù này.
Đêm nay,
toàn bộ những người còn lại của nhà họ Diệp đều không ngủ. Kể từ lúc gặp nhau cho đến trưa ngày hôm sau đều là nói chuyện hỏi han tình hình của
Khuynh Thành mấy năm gần đây, nhiều nhất vẫn là nói về Lam Tố.
Diệp Viễn mông lung nói: “Ta cho rằng anh chàng Lam Tố kia ít nhất cũng phải ở đẳng cấp Kiếm tông. Nếu là một người tu tiên ở cấp Kiếm hoàng sẽ
không thể có nhiều tiên khí như vậy.”
Diệp Chấn Thiên
nhấp một ngụm trà nói: “Chắc không đến độ huyền bí như vậy đâu, thưa Lão tổ tông. Cao thủ đẳng cấp Kiếm tông đã là tương đối lợi hại rồi. Con
nghĩ cùng lắm chỉ ở mức Kiếm hoàng hậu kỳ thôi!”
“Ai bảo không phải thế? Nhưng nếu anh ta không phải là cao thủ lợi hại cấp độ ấy thì tại sao lại có nhiều tiên khí đến thế?”
“Lão tổ tông có nghĩ... liệu có phải anh ta tìm được khối nguyên liệu khổng
lồ để luyện tiên khí nên anh ta chế ra tiên khí kia chăng?”
“Cũng không thể loại trừ khả năng này, nhưng là vẫn nên nhớ, tìm ra một khối
nguyên liệu tốt để luyện tiên khí là chuyện không hề dễ dàng chút nào!”
Khuynh Thành thầm nghĩ trong bụng: khó, là đối với các vị mà thôi. Cũng giống
như cô chỉ mất mười tám năm đã tu luyện đến cấp Kiếm sư sơ cấp đại viên
mãn, hẳn là Lam Tố thì lại khỏi phải bàn tới! Khuynh Thành nghĩ tới đây
không thể không cảm thấy đắc ý.
Diệp Bái thấy Khuynh Thành tủm tỉm cười liền chọc: “Chắc Khuynh Thành không phải đang nhớ tới anh chàng Lam Tố đó chứ?”
“Đâu có, anh đừng nói linh tinh.” Khuynh Thành bất giác đỏ mặt.
“Mọi người xem, Khuynh Thành thẹn quá đỏ mặt rồi! Ha ha ha...” Diệp Bái cười vang, mọi người cũng cười theo, rất vui vẻ.
Thấy Khuynh Thành thẹn thùng, Hồng Y bước vội lên nói: “Mọi người đừng trêu cô ấy nữa. Đã muộn rồi, chúng ta nên đi thôi!”
Vừa nghe Hồng Y nói đến phải đi, tâm trạng ai cũng chợt trùng xuống.
“Khuynh Thành!” Diệp Chấn Thiên đứng dậy đi đến trước mặt Khuynh Thành, khẽ đưa tay xoa đầu cô: “Chờ cha độ kiếp thành công, cha sẽ về với con!”
“Cha ạ, cha hãy gắng ở lại cùng Lão tổ tông cùng hai anh con tu luyện thật
tốt! Mọi việc bên ngoài cứ giao lại cho con, con sẽ lo liệu được!”
Diệp Viễn rất vui vẻ mãn nguyện nhìn Khuynh Thành nói: “Nhà họ Diệp có được cháu, thực sự là phúc đức!”
“Lão tổ tông khen quá lời rồi. Sau này Khuynh Thành sẽ năng đến đây thăm mọi người, bây giờ cháu xin cáo từ!”
“Khuynh Thành, cha tiễn con!”
“Không cần đâu cha, cha đừng buồn, nào có phải sinh ly tử biệt gì đâu chứ!”
Chẳng phải Khuynh Thành không muốn được Diệp Chấn Thiên tiễn, nhưng là
vì sự an toàn của ông cô vẫn nên nén lại thì hơn.
Hai người rời Vân Vụ sơn nhưng Khuynh Thành không gấp trở về quân doanh mà cô còn phải đi tìm Hoằng Ngạo.
“Hãy để tôi đi cùng, Khuynh Thành!” Hồng Y nói.
“Cô ạ, đối phó với Hoằng Ngạo thì chỉ cần một mình cháu là đủ rồi.”
“Nhưng là...”
“Cô nghi ngờ năng lực của cháu sao?”
“Cô không có ý đó, nhưng là Lam công tử đã dặn dò cô phải bảo vệ cháu.”
“Cô Hồng Y yên tâm. Cô đã ở bên cháu bao nhiêu năm qua, cháu có bao giờ làm việc chủ quan đâu? Ngày trước cháu còn nhỏ mà đã lừa được Hoằng Ngạo,
huống chi bây giờ cháu đã trưởng thành và mạnh hơn rất nhiều rồi. Hắn
không thể đụng tới một sợi tóc của Khuynh Thành cháu đâu.”
“Khuynh Thành à, chỉ e mấy năm trôi qua không biết hắn đã tu luyện đến trình độ nào rồi, cháu vẫn nên cho cô theo cùng đi!”
“Vâng, được ạ!” Khuynh Thành mỉm cười đến gần Hồng Y, đưa tay điểm huyệt trên
người cô, mỉm cười ma mãnh nói: “Cô Hồng Y, cô đã ở bên cạnh cháu bao
nhiêu năm mà còn bị cháu lừa thì gã Hoằng Ngạo đó đâu có thể là đối thủ
của cháu? Cháu đi đây! Một khắc sau huyệt đạo sẽ tự động giải khai. Cấm
cô đuổi theo, nếu đuổi theo sẽ bị xử theo quân pháp!”
Hồng Y bất lực lắc đầu nhìn Khuynh Thành biến đi trước mắt mình không khỏi cảm thán, con bé càng lớn càng tinh quái!
--- --------
Sau một canh giờ phi hành Khuynh Thành đã đến trước hoàng cung vương triều
Hoằng Lịch. Cô nhếch mép cười nhạt rồi biến mất trong không trung.
“Hoàng thượng... hoàng thượng... thần thiếp đang ở đây kia mà?”
“Mỹ nhân... nàng trốn mà được à? Mau lại đây cho trẫm ôm nào...”
“Hoàng thượng... người thật xấu!”
“Trẫm sẽ cho nàng biết thế nào mới là xấu!” Người đàn ông tháo vải che mắt
ra, hai tay bế thốc cô gái lên rồi xoay người bước vào loan trướng.
Không! Không nhìn nữa, bẩn cả mắt ta! “Két..” một tiếng vang lên, cánh cửa
được mở ra, Khuynh Thành đứng quay lưng lại với loan trướng, Tử thanh
bảo kiếm rút khỏi vỏ kề sát cổ gã đàn ông: “Nói, Hoằng Ngạo đang ở đâu?”
“Cẩu nô tỳ ngươi không có mắt à, dám hành thích hoàng thượng? Có biết hành
thích hoàng thượng bị tội gì không?” giọng nữ uốn éo vang lên.
Khuynh Thành không hề nao núng, giọng áp đảo: “Là tội gì?”
“Tru di cửu tộc!”
“Thế thì phải xem các ngươi có bản lĩnh gì đã!”
“Đồ khốn! Bay đâu, có thích khách!”
Khuynh Thành cười khẩy, mấy kẻ phàm phu tục tử này dù có thêm hàng trăm hàng vạn nữa thì cũng chẳng thể làm gì được cô.
“Các người lui ra, nếu không chớ có trách ta không khách khí!” Khuynh Thành thét to một tiếng rung động cả hoàng cung.
“Ôi, thượng tiên!” Đám người vừa tới này sợ hãi chạy ra ngoài, có thể đắc
tội với hoàng thượng nhưng không thể đắc tội với thượng tiên a.
Hoàng thượng vừa nghe đám quân lính gào to “thượng tiên” sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Thượng tiên... không biết thượng tiên đến là có gì chỉ dạy a?”
“Hoằng Ngạo đâu?”
“Nó... nó ở vương phủ.”
“Vương phủ ở chỗ nào?”
“Ra khỏi cung này thì đi thẳng về phía tây, đi chừng nửa canh giờ sẽ thấy vương phủ.”
Khuynh Thành thu kiếm, tàn ảnh nháng lên trong không trung, chớp mắt đã biến
khỏi tầm mắt những người ở đây. Lúc này hoàng thượng mới thở ra được,
ngã gục trên đất.
Thượng tiên! Hoằng Ngạo đáng chết, sao dám đắc tội với thượng tiên thế này?
“Hoàng thượng.. người có sao không ạ?” giọng nữ dịu ngọt vang lên bên tai ông ta.
“Đồ khốn!” một cái tát giáng xuống trên mặt cô gái: “Ai cho ngươi lắm mốm
để rồi đắc tội với thượng tiên? Ngươi có biết hậu quả sẽ là gì không?”
Cô gái ấm ức nhìn ông ta nói: “Thần thiếp đâu biết cô ta là thượng tiên?
Thần thiếp chỉ hết lòng vì hoàng thượng...” Nói đến đây cô ta òa khóc.
Lúc này hoàng thượng mới cảm thấy mình có phần quá đáng, ôm cô gái vào lòng nói: “Đúng là trẫm không nên trách nàng mới phải, là trẫm sai. Chỉ
e...”
“Hoàng thượng thấy lo cho vương gia?”
“Dù nói gì thì ta với nó vẫn là anh em, tuy không cũng một mẹ sinh ra nhưng cũng là huyết mạch nhà ta! Kể từ khi phụ hoàng của hắn qua đời thì chi
bên đó lụn bại dần chỉ còn mỗi mình hắn. Nếu hắn gặp chuyện gì bất trắc
thì hoàng thúc của trẫm ở dưới suối vàng nếu biết chuyện, chỉ e ông sẽ
đội mồ mà nhảy lên mất thôi!”
Người phụ nữ này lại không
nghĩ thế, cô ta rót một ly trà bưng đến nói: “Hoàng thượng! Dù Hoằng
Ngạo có hết thì đã sao? Người không thấy cái bộ dạng của hắn à? Phong
vương cho hắn, hắn còn ấm ức không vui, có vẻ như hắn cho rằng ngôi vị
hoàng đế vốn thuộc về hắn! Nếu hắn không chết thì sớm muộn cũng sẽ làm
phản! Nếu chúng ta ra tay sẽ bị người đời nói cạn tàu ráo máng, nhưng
nếu là người ngoài ra tay, lại là một thượng tiên thì càng chẳng liên
quan gì đến chúng ta cả! Và dù muốn chúng ta cũng chẳng thể cứu được,
như vậy Lão tổ tông đâu có thể trách tội được? ”
Đôi mắt hoàng thượng bỗng lóe tinh quang, không nén nổi bật cười ha hả.
“Ái phi thực trí tuệ hơn người! Chiêu này rất được, quả nhiên là cao chiêu!”
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Khuynh Thành đã đến bên ngoài vương phủ của
Hoằng Ngạo. Hôm nay cô nhất định bắt hắn phải nợ máu trả bằng máu.
Khuynh Thành đi đến đâu thì sát khí bao trùm đến đấy, ngay cả những
người không học võ công cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Hoằng Ngạo thì càng khỏi phải bàn. Tất cả người trong vương phủ đều rời
giường, cảnh giác tra xét khắp nơi.
“Vương gia! Nguy rồi!” Một tên hạ nhân vừa chạy vừa bò vào phòng Hoằng Ngạo.
“Ngoài kia là kẻ nào? Dám ngông nghênh đến phủ ta gây chuyện?” Hoằng Ngạo hỏi.
“Bẩm vương gia, là...thượng tiên ạ!”
Thượng tiên?
Hoằng Ngạo xưa nay hành động luôn cẩn trọng không ngoan, tuyệt đối không tùy
tiện đắc tội với các nhân vật không nên đắc tội, với những người yếu
thế, Hoằng Ngạo càng không đắc tội với họ. Sao hôm nay lại có một thượng tiên đến đây tìm hắn? Hay là... lẽ nào là thượng tiên nhà họ Diệp?
“Người đó trông thế nào?”
“Dạ! Là một cô gái ạ!”
“Cô gái?” mắt Hoằng Ngạo bỗng giật giật. Gã hừ lạnh một tiếng rồi bước ra
ngoài. Nếu là thượng tiên nhà họ Diệp đến thì gã còn e dè, chứ là một cô gái thì cho dù cô ta có tu chân gã cũng chẳng thèm bận tâm, huống chi
ngày nay gã đã tu luyện đạt đến trình độ Kiếm sư sơ cấp hậu kỳ lại có
lão tổ tông biệt hiệu “Thiên cơ chân nhân” đứng sau làm hậu thuẫn!
“Hoằng Ngạo mau ra đây! Nếu ngươi không ra thì chớ trách tiểu thư này không
khách khí, ta sẽ đạp bằng vương phủ của ngươi!” Giọng của Khuynh Thành
inh tai nhức óc, vang khắp bầu trời trên vương phủ khiến một số người
công lực còn thấp đã bị ù tai ùng ục, vài người khác thậm chí đã bị chấn thương, mồm trào máu tươi.
“Nội công khá thật! Xem ra hôm nay ta không thể không ra hội ngộ!”
“Vương gia ...”
Hoằng Bá Thiên Hoằng Ngạo trợn mắt, đôi mắt khát máu tràn ngập sát khí. Tên
nô tài sợ quá lập tức câm miệng. Nó biết rằng nếu ho he thêm mấy câu để
can ngăn chủ nhân thì nó sẽ mất mang như chơi.
Bộ áo bào
xanh của Hoằng Bá Thiên Ngọa bỗng tung bay theo gió, chân gã giậm một
phát, người đã bay vọt lên đứng giữa không trung.
“Cứ tưởng là ai, thì ra là ngươi.” Đã nhận ra đối phương là Diệp Khuynh Thành, Hoằng Hoằng Ngạo nhếch mép khinh bỉ.
“Hoằng Ngạo, lần trước ta chưa thể giết ngươi, nhưng hôm nay ta quyết không cho ngươi được nhìn thấy mặt trời sớm mai mọc!”
“Lần trước ta chưa thể giết ngươi, ta rất hối hận. Cho nên hôm nay ta cũng quyết không cho ngươi sống mà quay về!”
Trời đêm đang rất yên tĩnh bỗng nổi cuồng phong khiến đá cuộn cát bay tạo
thành một bức tường đất đá khổng lồ vây chặt Diệp Khuynh Thành và Hoằng
Ngạo bên trong. Cả hai vẫn đang đứng trên không trung, không bị luồng
khí tác động nhưng những người đứng bên ngoài bức tường thì bị luồng khí tạt vào không dám mở mắt ra nữa. Những cành khô lá úa mọi ngày trông
rất bình thường, thì lúc này dường như đều biến thành những binh khí sắc nhọn vô kể, chúng xé rách quần áo họ, cứa toạc da thịt họ.
Hoằng Ngạo nhìn cô gái trước mặt, gã rất băn khoăn. Không ngờ công lực của cô ta lại đột biến đến tầm cao này, đã trở thành một người tu chân.
“Hãy xem chiêu của ta!” Khuynh Thành không phí lời với gã nữa. Từ lâu cô đã
muốn trả thù này, chẳng phải vì không có cơ hội mà là vì thời cơ chưa
chín mùi. Từ Thanh bảo kiếm bỗng xuất hiện trong tay Khuynh Thành.
“Tiên Khí!” Nhìn thấy Tử thanh bảo kiếm của Khuynh Thành, đôi mắt Hoằng Ngạo
không ngới chớp chớp. Gã hoàn toàn không ngờ cô gái trước mắt lại có
được tiên khí. Thật sự rất bất ngờ!
“Ngươi cũng biết
người biết của đấy!” Khuynh Thành cố ý giơ cao kiếm lên khua mấy đường
trong không trung. Giết Hoằng Ngạo, một là để trả thù cho ông nội, hai
là nhằm tập trung mọi chú ý của thiên hạ vào một mình cô để cha cô có
thể bình an độ kiếp.
“Xem ra hôm nay ta không thể không
giết nhà ngươi!” Hoằng Ngạo chưa bao giờ khát khao muốn giết người đến
thế. Kể cả gã trả thù cho cha cũng không cháy bỏng như bây giờ.
Tiên khí! Vì trong tay Khuynh Thành có tiên khí nên hắn nhất định phải giết
cô, chỉ cần có được tiên khí thì quá trình tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều, lợi ích không sao kể xiết!
Nhưng là Khuynh
Thành đâu có thể để gã dễ dàng cướp đi Tử thanh bảo kiếm Lam Tố tặng cô, thanh kiếm này chắc khác gì sinh mệnh của cô. Còn kiếm là còn người,
kiếm mất thì người mất!
Lợi dụng lúc Khuynh Thành đang
phân tâm nghĩ ngợi, Hoằng Ngạo tung ra một chưởng nhắm thẳng tới ngực
cô. Khuynh Thành lặng lẽ ngước mắt lên phóng ra hàn quang rợn người xoáy vào Hoằng Ngạo. Khuynh Thành dùng năng lượng ít nhất phóng ra nhắm tới
chổ hiểm của kẻ địch, sao cho từng phần năng lượng đều có thể phát huy
uy lực tối đa, dùng tốc độ nhanh nhất để kết liễu kẻ địch.
Hoằng Ngạo chỉ thấy thoáng hoa mắt một tia sáng đỏ đã xẹt qua. Sao con bé này lại có được tốc độ đáng sợ như vậy? Hoằng Ngạo dường như không dám tin
vào mắt mình, gã kinh hãi nhìn tiên khí đâm vào ngực mình, cay đắng
không sao nói lên lời.
Khuynh Thành lập tức rút kiếm ra, lưỡi kiếm sạch bóng không một vết máu.
“Muốn đoạt Tử thanh bảo kiếm của ta? Ngươi không đáng!”
Khuynh Thành đưa tay tóm lấy nguyên linh bay ra từ cái xác chết đứng của Hoằng Ngạo. Nguyên linh có thể khiến công lực của cô mạnh hơn, nhưng là
nguyên linh của Hoằng Ngạo thì Khuynh Thành cô không cần.
Thân xác Hoằng Ngạo rơi xuống, cùng lúc đó bức tường đá cũng sụp đổ theo.
Không gian trở lại yên tĩnh như trước, chỉ khác chăng là có thêm xác
Hoằng Ngạo nằm trong vườn hoa vương phủ. Bọn thị vệ và tùy tùng của
Hoằng Ngạo từ nãy đã sợ kinh hồn bạt vía, Khuynh Thành đi rồi mà bọn
chúng vẫn đứng chôn chân tại chỗ không kịp hoàn hồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT