Phi hành được một lúc
thì Khuynh Thành chợt nhận ra là từ lúc cô tỉnh lại đến giờ không nhìn
thấy n Ly liền quay sang Lam Tố hỏi: “Lam Tố, n Ly đâu? Sao không thấy
cô ấy đâu cả?”
Mọi người vừa nghe Khuynh Thành nhắc tới n Ly liền căng thẳng, không khí xung quanh dường như cũng cô đặc lại.
“Khuynh Thành!”
“Sao?”
“Em nghe anh nói, em đừng...”
Hoa Mãn Nguyệt thấy Lam Tố ấp úng thì nhận ra ngay là anh đang định nói sự
thật cho Khuynh Thành nghe, không được, chuyện này giấu được ngày nào
thì vẫn phải giấu cho nên anh chen ngang nói: “n Ly quay về rồi!”
Khuynh Thành cau mày nhìn Hoa Mãn Nguyệt vẻ khó hiểu.
“Quay về?”
“Phải! Cô ấy cãi nhau với tôi nên giận bỏ về rồi!” Hoa Mãn Nguyệt bô bô nói.
Khuynh Thành không để ý lời anh nói mà quay sang nhìn Lam Tố. Cô ở cùng n Ly
tuy không lâu nhưng cũng đủ để hiểu tính cách của n Ly, có Lam Tố ở đây
thì không dễ gì n Ly nổi giận bỏ về giữa chừng được mà cho dù có muốn về thì cũng phải được Lam Tố cho phép đã.
“Có đúng thế không, Lam Tố?”
Lam Tố không ngờ sẽ bị Khuynh Thành hỏi nên sững ra không biết nói gì.
Khuynh Thành thấy vậy không khỏi nghi ngờ, hỏi tiếp: “Lam Tố, chẳng phải anh đã từng nói sẽ không bao giờ giấu em chuyện gì sao?”
Lam Tố hít một hơi sâu, mọi ánh mắt đổ dồn cả vào trên người anh.
“n Ly...”
“Khuynh Thành! Tôi chợt nhớ ra một chuyện!” Lam Tố vừa định nói thì lần nữa bị Hoa Mãn Nguyệt chen vào cắt ngang.
“Có phải anh đang giấu tôi điều gì không?” Khuynh Thành nghiêm mặt nhìn Hoa Mãn Nguyệt hỏi.
“Không, tôi đâu có chuyện gì giấu cô, tôi giấu thế nào được...” Hoa Mãn Nguyệt gượng cười nói.
Khuynh Thành nhìn anh ta một lúc rồi lại nhìn sang Lam Tố, cô cảm thấy nhất
định đã có chuyện gì xaye ra cho nên Hồng Loan với Lam Tố mới có thái độ lạ lùng như vậy được.
“Lam Tố, anh nói đi, em cảm thấy giống như mọi người đang giấu em chuyện gì đó, thực ra thì n Ly sao rồi?”
Lam Tố do dự một hồi rồi cũng quyết định nói: “n Ly... cô ấy chết rồi!”
“Chết rồi? Làm sao chết được?” Khuynh Thành không thể tin vào điều mình vừa
nghe thấy, cô chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thôi mà, n Ly làm sao có thể chết được chứ?
“Lam Tố, anh không nói dối em đấy chứ?”
“Khuynh Thành, em hãy bình tĩnh! Anh biết em nhất định sẽ rất buồn nhưng n Ly
thật sự chết rồi!” Lam Tố thật sự cũng không có ý định giấu Khuynh Thành lâu thêm nữa, anh chỉ là không muốn cô đau buồn mà thôi.
“Thật ra mọi chuyện là thế nào? Anh nói cho em biết đi? Chuyện gì đã xảy ra?” Khuynh Thành nhìn ánh mắt của mọi người, cô lờ mờ có thể đoán ra cái
chết của n Ly ít nhiều có liên quan tới cô. Cô cố gắng nhớ lại những
chuyện trước khi mình bất tỉnh, từ lúc hỗn chiến với bầy dơi ăn thịt
người cho đến lúc cô sử dụng Vườn Vạn thú rồi lại chuyện cô cùng Lam Tố
đấu với con dơi đại ca,... cô nhớ rằng lúc mình trúng phải ám khí của
con dơi đại ca cảm thấy rất khó thở, ý thức cô rất nhanh chóng trở nên
mơ hồ, lúc cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi thì hình như n Ly đã
vận khí trị thương cho cô. Cho dù lúc đó khá mơ hồ nhưng cô cũng cảm
nhận được chất kịch độc tẩm trong ám khí, chẳng lẽ... Khuynh Thành nghĩ
đến đây liền không dám nghĩ tiếp nữa.
“Lam Tố, anh nói
đi, đó... đó không phải là sự thật chứ? n Ly không chết, cô ấy không
chết phải không? Mọi người đang nói dối em đúng không?” Khuynh Thành xúc động nhìn Lam Tố hỏi. Chất độc ấy cô không lạ gì, tuyệt không thể nào
có cách giải được, nhưng bây giờ cô vẫn còn sống, điều đó có nghĩa là... n Ly đã... cô ấy thật sự đã không còn nữa rồi! Hóa ra n Ly chết là vì
cứu cô sao?
“Lam Tố, đây không phải sự thật đúng không? Không phải...”
Lam Tố ôm chặt Khuynh Thành vào lòng, an ủi cô: “Khuynh Thành! Hãy nghe anh nói, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!”
“Không! Không phải ngoài ý muốn, là tại em đã hại n Ly, em mới là kẻ đáng
chết!” Khuynh Thành đấm thùm thụp vào người Lam Tố, cô không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình lúc nãy, nếu là người khác thì chắc cô chỉ
buồn một lát rồi quên đi nhưng đó là n Ly... cô không tài nào làm như
không có chuyện gì được.
“Lam Tố, anh có biết chuyện từ
trước tới nay n Ly vẫn luôn thầm thích anh không? Là vì em... vì em nên
cô ấy mới lựa chọn đứng từ phía xa yên lặng nhìn anh, bảo vệ anh. Tuy cô ấy chưa bao giờ nói ra nhưng em hiểu, em rất hiểu cô ấy...”
Lam Tố khẽ vỗ lưng Khuynh Thành, đâu phải anh không biết chuyện này nhưng
cho dù n Ly còn sống anh cũng không thể làm gì cho cô được.
“Khuynh Thành! Em hãy bình tĩnh lại, nghe anh nói này. n Ly chết chưa chắc đã
là bất hạnh, cũng có khi đó là giải thoát tốt nhất cho cô ấy. Cô ấy
chính là muốn chúng ta sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau nên mới hi sinh bản thân mình để cứu em. Cho nên, vì n Ly, em nhất định phải phấn chấn
lên, phải thật vui vẻ sống tiếp những ngày tháng sau này cùng anh, có
thể em mới không uổng phí sinh mạng của n Ly!”
Khuynh
Thành có thể hiểu được những điều Lam Tố nói nhưng là cô thật sự không
thể làm được. Năm xưa Lạc Nhi đã từng hi sinh tính mạng để tác thành cho cô cùng Lam Tố, bây giờ lại tới lượt n Ly, chuyện này bảo cô làm sao có thể chấp nhận được chứ? Cô chỉ muốn cùng Lam Tố sống những ngày bình
thường, giản dị. Cô không muốn mọi người phải hi sinh nhiều như vậy vì
cô.
Lam Tố biết Khuynh Thành cần thời gian để tiếp nhận
chuyện này, anh tin tưởng Khuynh Thành nhất định có thể nhanh chóng hồi
phục và trở lại là con người không lùi bước trước khó khăn như trước.
Năm người tiếp tục phi hành về hướng đông, theo lời Tâm ma nhìn thấy một
ngọn núi lớn, vẻ uy nghiêm của nó khiến mọi người có cảm giác lo lắng
chưa từng có.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Lam Tố nói: “Người anh em, có hứng lên trên kia xem không?”
“Đã đến tận đây rồi lẽ nào lại sợ không lên sao?”
Lam Tố nhìn Hoa Mãn Nguyệt mỉm cười rồi nắm tay Khuynh Thành cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi phi hành lên đỉnh núi. Còn lại một mình Hồng Loan, nó cũng
nhanh chóng biến trở lại chân thần, làn lưu quang màu đỏ chớp lên bay
theo bốn người.
Độ cao của ngọn núi quả nhiên khiến đoàn
người kinh ngạc, bọn họ đã phi hành liền một ngày trời mà vẫn chưa thấy
đỉnh núi đâu, càng phi hành càng cảm thấy như đỉnh núi này cao vô cùng
tận.
Khuynh Thành vốn im lặng suốt cũng không nhịn được cau mày hỏi: “Lam Tố, ngọn núi này cao khoảng bao nhiêu?”
“Anh cũng không biết nữa, anh cũng là lần đầu tiên thấy một ngọn núi cao như vậy!”
“Đúng! Tôi chưa từng thấy ngọn núi nào cao như vậy cả!” Hoa Mãn Nguyệt cũng ngạc nhiên không kém nói.
Đoàn người nhìn nhau rồi lại nhìn ngọn núi trầm trồ không ngớt, Hồng Loan do đã trở lại bản thể nên tốc độ có thể nói là nhanh nhất, bốn người còn
lại nhanh chóng đuổi theo Hồng Loan, ai ai cũng hân hoan phi hành lên
đỉnh núi.
Đoàn người lên gần tới đỉnh núi thì cảm thấy
một áp lực rất lớn đè nặng lên người, lần đầu tiên họ cảm nhận được một
áp lực lớn đến vậy. Chu Tước, chắc chắn chính là Chu Tước rồi.
Khuynh Thành tâm trạng vốn đang nặng nề nhưng nghĩ tới sắp được gặp thần thú
nổi tiếng trong truyền thuyết liền cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, cô cấp
tốc phi hành lên đỉnh núi.
“Khuynh Thành! Chờ anh với!” Lam Tố thấy Khuynh Thành đột ngột tăng tốc bay đi liền vội vàng đuổi theo.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất là sự kích động của Hồng Loan, nó lao thẳng lên đỉnh núi với tốc độ kinh người.
Trên đỉnh núi, làn khí lưu khổng lồ cực mạnh cuồn cuộn dâng lên cùng một
tiếng chim kêu vang động bầu trời. Một con chim với sắc màu vô cùng rực
rỡ, huy hoàng, đẹp đến độ khiến người ta nghẹt thở từ trên đỉnh núi bay
liệng xuống.
Chu Tước!!! Đúng là Chu Tước thật rồi.
Vào thời khắc Chu Tước bay liệng xuống, đoàn người nín thở vì kinh ngạc,
trên đời này lại có một con thần thú đẹp đến thế này sao?
Chu Tước bay thẳng về phía Hồng Loan, nó liệng xung quanh Hồng Loan mấy
vòng rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên má Hồng Loan rất thân mật. Hành động
này của Chu Tước khiến Hồng Loan vô cùng ngạc nhiên nhưng lại không hề
phản cảm, trái lại nó cảm thấy rất ấm áp, vô cùng ấm áp. Cũng chẳng hiểu vì sao mà khi vừa bay lên tới lưng chừng núi nó đã cảm thấy vô cùng xúc động, nhất là khi luồng khí lưu mạnh mẽ của Chu Tước tràn xuống, Hồng
Loan thật sự cảm thấy kỳ lạ.
Khuynh Thành nhận thấy Chu Tước không hề có thái độ đối địch hay dè chừng với cả đoàn người thì thở phào nhẹ nhõm.
Lam Tố đứng bên cạnh thấy vậy cũng vội nói: “Tại hạ Lam Tố có chút việc
mong được Chu Tước giúp đỡ nên mới tới đây, nếu có làm phiền mong Chu
Tước bỏ qua cho.”
Chu Tước lúc này mới hờ hững nhìn đoàn
người, ánh mắt lạnh lùng, coi thường tất thảy. Một làn lưu quang lóe
lên, Chu Tước biến thành một thiếu nữ tuyệt mỹ xuất hiện trước đoàn
người.
“Ta nể con trai nên lượng thứ cho các người lần này đấy!”
Cả đoàn người ngớ ra. Con trai? Không hẹn mà cả bốn người đều nhìn chằm
chằm vào Hồng Loan, cô ta nói con trai là muốn nói tới Hồng Loan sao?
Hồng Loan thấy bốn người nhìn mình thì vẫn tỉnh bơ, chính nó cũng không hiểu lắm tình hình hiện tại cho lắm.
Người phụ nữ trước mặt đẹp đến nghẹt thở, Khuynh Thành không thể tin được cô
ta lại đã là một thiếu phụ, là mẹ của Hồng Loan. Một thiếu nữ xinh tươi
như vậy sao có thể là mẹ Hồng Loan được?
Chu Tước khẽ
đụng vào người Hồng Loan, Hồng Loan lập tức biến trở lại thành hình
người. Nhìn bộ dáng đáng yêu của Hồng Loan, ánh mắt Chu Tước tràn ngập
yêu thương, cô chìa bàn tay nõn nà thon dài của mình về phía Hồng Loan.
“Cưng ơi, lại đây với mẹ nào!”
Hồng Loan cảm thấy trong lòng nao nao, nó nhìn cô gái trước mặt với anh mắt
kinh ngạc rồi cũng chìa bàn tay xinh xắn của mình ra. Cô ấy thật sự là
mẹ của nó sao? Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mà Hồng Loan thấy mình cứ
như đang nằm mơ vậy. Xưa nay nó không hề biết cha mẹ nó là ai, không có
ai nói với nó chuyện này cả. Nó vẫn luôn khao khát, khao khát có được
một gia đình đầm ấm như bao người khác.
Hồng Loan từ lúc
sinh ra đã cô đơn một mình nơi miền rừng núi hỗn loạn. Để có thể sinh
tồn được nó đã phải qua bao nhiêu đêm hãi hùng, ngày ngày huyết chiến,
đổ vô số máu mới có thể sống tới ngày gặp được Lam Tố.
“Cưng ơi, mẹ thật không ngờ là có ngày được gặp lại con!” Chu Tước xúc động nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Hồng Loan.
“Chị... chị ơi... có lẽ chị nhận nhầm người rồi?” Hồng Loan bừng tỉnh khỏi
chuỗi hồi ức đau khổ, nhìn Chu Tước trẻ trung trước mặt nói.
Chu Tước gạt nước mắt, rơm rớm nói: “Mẹ biết con chưa thể chấp nhận được sự thật này nhưng mẹ sẽ chờ con, mẹ sẽ cho con thời gian!”
Hồng Loan nhìn chằm chằm Chu Tước, mắt đảo tròn. Cũng được thôi, dẫu sao
cũng đâu phải nó mạo nhận là con trai cô ta chứ. Cô ta ép nó thì cứ để
cô ta giúp đỡ mọi người giải quyết xong gã thiên tôn kia rồi tính sau.
“Vậy thì... con có chuyện này muốn nhờ mẹ giúp!”
“Kìa con, việc của con cũng là việc của mẹ. Việc con muốn làm đương nhiên mẹ sẽ giúp rồi!” Chu Tước trìu mến nhìn Hồng Loan nói. Chu Tước áy náy vì
đã quá thiếu sót với con trai trong quãng thời gian dài đến vậy nên muốn dùng cả cuộc đời sau này để bù đắp cho Hồng Loan.
Cô xoa đầu Hồng Hồng Loan, rất quan tâm hỏi: “Em trai con đâu, nó có khỏe không?”
Em trai? Hồng Loan gãi gãi đầu, nó có em trai từ khi nào vậy chứ? Nhưng vì muốn có được sự giúp đỡ của Chu Tước nên nó đánh liều bịa luôn.
“Nó... nó rất khỏe, rất ổn!”
Chu Tước nghe vậy mới thở phào nói: “Vậy thì mẹ yên tâm rồi, bao năm nay
lúc nào mẹ cũng nhớ tới hai con nhưng mẹ cũng có cái khó của mình nên... mẹ không thể đi tìm các con được!” Chu Tước đã sống trên ngọn núi này
một trăm triệu năm, thời gian dài đến nỗi không thể nào nhớ được tất
thảy mọi chuyện đã qua nhưng vì rất nhớ hai con nên cô luôn đếm từng
ngày từng giờ.
Bốn người Khuynh Thành, Lam Tố, Hoa Mãn
Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn Hồng Loan rồi lại nhìn Chu Tước,
hoàn toàn mờ mịt về một màn đang diễn ra trước mắt. Đoàn người mơ màng
đi theo Chu Tước lên đỉnh núi tới nơi ở của cô.
Chu Tước bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Cách đây vài trăm triệu năm, thần giới chưa được phồn hoa như bây giờ, dân
cư cũng rất thưa thớt nhưng cũng có bốn nhân vật rất lợi hại. Vì muốn
tranh đoạt ngôi vị thiên tôn mà bốn người không ngừng hãm hại, tàn sát
lẫn nhau.
Chu Tước lúc bấy giờ đã là thần thú siêu cấp
duy nhất và mạnh nhất của thần giới, Huyền Vũ, Thanh Long cùng Bạch Hổ
mãi sau này mới lên thần giới. Bốn nhân vật đều muốn có được sự ủng hộ
của Chu Tước để tăng cường vị thế của mình.
Hồi đó Chu
Tước đang mang thai, hơn nữa chính bản thân cô cùng chồng cũng không
muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực đó nên đã lựa lời từ
chối lời mời của bốn nhân vật kia. Bốn người kia vì không muốn sức mạnh
của Chu Tước lọt vào tay kẻ khác nên đã quyết định sát hại cô. Vậy là vợ chồng Chu Tước ngẫu nhiên trở thành kẻ thù chung của bốn nhân vật tầm
cỡ trên thần giới.
Đó là một chuỗi những bi kịch, Chu
Tước hoàn toàn không muốn nhớ lại nhưng cô buộc phải nói rõ mọi chuyện
với Hồng Loan, muốn nó hiểu rằng cô và chồng không hề muốn bỏ rơi anh em nó mà tất cả vì tình thế ép buộc.
Bao năm qua cô vẫn
không ngừng nhắc nhở bản thân nhất định phải nhớ rõ từng chuyện một,
từng khuôn mặt để sau này tìm thấy con trai thì có thể kể cho chúng nó
nghe, nhất định phải bảo nó trả thù rửa hận cho cha mẹ nó.
Ngày định mệnh ấy, bốn đại cao thủ thần giới tìm đến vợ chồng Chu Tước, lúc
ấy Chu Tước vừa mới sinh hai con. Chu Tước vừa cảm nhận được luồng khí
lưu mạnh mẽ ập đến thì lập tức nói với chồng: “Bá Dã, chàng mau đem hai
con đi đi!”
“Thanh Thanh! Không được, ta không thể để nàng lại được!”
“Không còn thời gian nữa, nếu chàng không đi thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết ở đây hết, lẽ nào chàng muốn con trai chúng ta vừa chào đời đã phải bỏ
mạng hay sao?”
“Thanh Thanh! Ta không muốn mất nàng, chúng ta sẽ cùng nhau chống lại bọn họ!”
Khuôn mặt tái nhợt của Thanh Thanh hiện lên nụ cười cay đắng.
“Bá Dã, lẽ nào chàng cho rằng thiếp muốn thế sao? Nhưng chúng ta không phải là đối thủ của bốn tên ấy đâu.”
Nếu nàng không sinh con thì may ra còn có cơ may chiến thắng nhưng lúc này thì tuyệt đối không thể.
“Bá Dã, hãy nghe thiếp nói, chàng phải đưa con đi ngay đi!”
“Nhưng Thanh Thanh...” Bá Dã thật hận, trước giờ hai người không tranh đua với đời, tại sao bọn chúng nhất định không tha cho hai người chứ? Nếu sớm
biết trước có ngày hôm nay thì lúc trước nên giết sạch bọn chúng đi mới
phải.
“Bá Dã, chàng nhất định phải bảo vệ cho hai con của chúng ta thật tốt, dù thế nào đi nữa cũng không thể để chúng xảy ra
chuyện gì được.”
Bốn làn khí lưu đúng lúc này ập đến ngay trên nóc nhà. Thanh Thanh mím môi nhìn hai đứa con một vàng kim một đỏ
thắm rồi nghiến răng đẩy chúng ra ngoài.
“Đi! Mau đi đi!”
Bá Dã ôm hai con, lòng đau như cắt, tuyệt vọng nhìn Thanh Thanh.
“Thanh Thanh...”
“Mau đi đi!”Khi Bá Dã vừa ôm hai con chạy đi thì bốn nhân vật kia cũng vừa
tới cửa, bốn tên đó chính là Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân và Triệu Càn.
Nghiêm Vũ bước lên lạnh lùng nói: “Chu Tước, hãy nhận lấy cái chết!”
Triệu Càn là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của Chu Tước, hắn kinh ngạc nói: “Nó...”
“Nó làm sao?”
“Nó vừa mới sinh con xong!”
Ba tên còn lại vừa nghe vậy lập tức yên lặng.
“Vậy bây giờ nên làm thế nào? Có giết hay không?” một trong bốn tên lên tiếng hỏi những tên còn lại.
Cả bốn tên do dự một lúc, nhăn mặt suy nghĩ, dẫu sao thì bọn chúng cũng là những nhân vật có tiếng trên thần giới, giết một phụ nữ vừa mơi sinh
con, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi gì mà sống ở thần
giới nữa chứ. Cả bốn tên bàn bạc một hồi lâu rồi quyết định dùng pháp
thuật bày trận giam Thanh Thanh ở đây một trăm triệu ba trăm năm. Thể
lực của Thanh Thanh lúc đó quá yếu nên không thể làm gì khác ngoài việc
để bọn chúng giam mình lại.
“Còn Bá Dã và con bọn chúng thì sao?” Cao Phong lên tiếng hỏi.
“Hỏi vớ vẩn, đương nhiên là phải giết rồi!” Nghiêm Vũ không cần nghĩ đã nói
luôn. “Chu Tước vừa mới sinh con chúng ta không thể giết nhưng Bá Dã đâu có sinh con, chúng ta giết nó thì chẳng ai dám nói gì cả!”
Ba tên còn lại thấy có lý, khẽ gật đầu rồi thi triển thần thức tìm kiếm Bá Dã rồi phi thân rời đi. Điều chúng không ngờ được là Thanh Thanh mặc dù đã bị nhốt trong trận pháp nhưng cũng đã nghe được điều chúng bàn bạc.
Những chuyện sau này Thanh Thanh không biết nữa, từ lúc cô lấy lại sức
mạnh đã dùng khả năng tâm linh của Chu Tước để tìm kiếm Bá Dã nhưng lại
không thấy gì cả.
Vì vợ chồng Chu Tước sống ở rừng Bách
Độc ít người qua lại nên chuyện hôm đó ở trên thần giới rất ít người
biết được. Bốn đại ca thủ kia cùng Bá Dã như thể đã tan vào trong không
khí, hai đứa trẻ cũng biệt tăm.
Sau này thần giới ngày
càng hưng thịnh, ba thế lực mới trỗi dậy, cư dân trên thần giới ngoài tu luyện thì cũng bắt đầu biết kết hôn sinh con, buôn bán làm ăn. Những
chuyện cũ dần chìm vào quên lãng, rừng Bách Độc này do là nơi tập trung
linh khí nhiều nhất nên nhiều loài yêu thú đến đây tu luyện.
Khuynh Thành nghe đến đây, bất giác nhíu mày, chẳng lẽ Hồng Loan cùng Kim Bằng là hai anh em?
Hồng Loan tuy có nghe Thanh Thanh kể chuyện nhưng lại không mấy để tâm, tuy
nó thấy cô ta đáng thương nhưng nó tuyệt đối không thể nào là con trai
cô ta được. Nó lẩm bẩm mấy tiếng rồi cũng im luôn.
Thanh
Thanh kể xong câu chuyện của mình, ánh mắt hiền từ nhìn sang Hồng Loan:
“Cưng à, con nói thử xem con đến tìm mẹ là có chuyện gì cần mẹ giúp?”
“Con và mọi người đụng phải một kẻ địch rất mạnh, công lực của hắn cao hơn
hẳn nên chúng con không có cách nào hạ được hắn. Cho nên... cho nên mới
đến đây thỉnh mẹ cùng đi tiêu diệt hắn!”
Thanh Thanh nhìn một lượt từ Lam Tố, Khuynh Thành đến Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương
Nguyệt Nhi, thấy đoàn người có công lực rất khá nhất là Lam Tố cùng
Khuynh Thành. Thanh Thanh suy đoán, mạnh đến độ mà cả bốn người này cộng thêm con trai cô cũng không đánh lại, chỉ có thể là Thiên tôn mà thôi.
“Được! Ta sẽ đi cùng mọi người, có điều...”
“Có điều làm sao?”
“Có điều mọi người phải chờ ta thêm một trăm lẻ hai ngày nữa, đợi trận pháp này hết hiệu lực ta mới có thể rời khỏi đây được.”
Trận pháp? Khuynh Thành nhíu mày, đúng là Thanh Thanh vừa nãy có nhắc đến
chuyện này nhưng là vì sao cô không hề cảm nhận thấy sự tồn tại của trận pháp nào ở quanh đây? Quả nhiên là cao thủ mà! Thanh Thanh đánh không
lại bọn chúng cũng không có gì ngạc nhiên.
Một trăm linh
hai ngày trên đỉnh Kình Thiên, một đoàn năm người không ngừng nỗ lực tu
luyện. Có điều, cùng lúc với công lực tăng lên của bọn họ, Thiên tôn
cũng đã tu luyện thành công thuật Ngự tâm.
Thiên tôn cười vang bước đến trước mặt Lam Ngạn, đắc ý nhìn ông nói: “Lam Ngạn, ngươi
thấy kim đàn bản thiên tôn luyện hóa thế nào?”
Lam Ngạn
bình tĩnh nhìn thiên tôn như thể đã nhìn thấu chuyện sinh tử ở đời,
khinh bỉ nói: “Thiên tôn! Ông đường đường là một thiên tôn đầy hiển
hách, tối cao vô thượng, tôi không ngờ là ông lại bỉ ổi đến vậy!”
Những ngày này tuy ông bị nhốt trong kim đàn nhưng cũng biết được một số
chuyện qua những chuyện mấy tên lính gác bàn tán với nhau. Tỷ như việc
ông bị giam ở cung Thiên Khuyết, chủ nhân đích thực của cung Thiên
Khuyết chính là thiên tôn,... ông thật sự không hiểu vì sao thiên tôn
lại làm ra những chuyện như vậy, ông ta đang lo sợ điều gì chứ? Lẽ nào
lão ta thật sự sợ Lam Tố sao?
“Ta biết Lam Ngạn ngươi
đang nghĩ gì, ngươi đang khinh bỉ ta sao? Không sao! Sẽ rất nhanh thôi
trên thần giới này sẽ không còn ai dám quay lưng lại với ta nữa rồi.
Tuyệt đối không có, kể cả con trai Lam Tố của ngươi cũng vậy, ta sẽ
không còn phải sợ hắn nữa. Hắn hiện tại tuyệt đối không thể nào là đối
thủ của ta được!” nói rồi ông ta phá lên cười.
“Lam Ngạn, để chứng minh sự lợi hại của ta, ta sẽ thử nghiệm với ngươi đầu tiên!”
nói rồi lão ta giơ một ngón tay lên không trung, Lam Ngạn giống như bị
người ta yểm bùa, cả người nghệt ra.
“Ngươi là ai?” thiên tôn cất tiếng hỏi.
“Ta là Lam Ngạn!” Lam Ngạn mơ hồ nói.
“Chủ nhân của ngươi là ai?”
“Chủ nhân của tôi là thiên tôn!”
“Tốt lắm! Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi đi giết Lam Tố, ngươi có ý kiến gì không?”
“Phục vụ chủ nhân chính là vinh hạnh của thuộc hạ!”
“Tốt! Rất tốt!” thiên ton khoái trá cười lớn, thuật Ngự tâm đã tu đến hoàn
hảo như vậy thì lão ta còn sợ gì Lam Tố nữa chứ? Chỉ cần xử lý xong
thằng nhãi ranh đó thì lão có thể kê cao gối mà ngủ rồi.
“Đi tới Tử Cấm đi!” thiên tôn ban lệnh, tàn ảnh chớp lên đi trước, Lam Ngạn cũng phi hành theo.
Trên đỉnh Kình Thiên, đoàn người Diệp Khuynh Thành cũng đã chờ được trận
pháp giam hãm Thanh Thanh hết hiệu lực. Thanh Thanh đã có thể rời đi
cùng bọn họ.
“A Mạc, lại đây!” Thanh Thanh lên tiếng gọi Hồng Loan.
Hồng Loan tuy rất không quen với cách gọi này nhưng nó vẫn bước lại.
“A Mạc, sau khi rời khỏi đỉnh Kình Thiên này, con dẫn mẹ đi gặp em trai được chứ?”
Hồng Loan nín lặng. Em trai? Nó đi đâu tìm ra một thằng bé Hồng Loan nữa làm em trai đây? Nó nghẹo đầu suy nghĩ, do dự một lát rồi hít sâu một hơi.
Có lẽ Khuynh Thành nói đúng, nó nên cam đảm đối diện với sự thật thì
hơn, lừa dối người khác là không tốt!
“Có việc này con muốn nói với mẹ!” Hồng Loan nhìn Thanh Thanh nói.
“Chuyện gì thế?”
“Thực ra... con không phải con trai mẹ. Con đã nói dối vì muốn mẹ giúp đỡ bọn con...”
Thanh Thanh cười cười nhìn Hồng Loan, trìu mến nói: “A Mạc, con cho rằng mình có thể nhận lầm người sao? Tuy vừa mới sinh ra con đã bị đưa đi nhưng
là người mẹ, ta luôn có thể nhận ra con trai mình, dù có xa cách bao lâu đi nữa thì cũng không thể nhầm được! Tộc Chu Tước chúng ta có tuyệt kỹ
riêng, bất kể là xa cách bao lâu, chỉ cần gặp qua một lần thì khí lưu
của người đó sẽ in mãi trong tâm trí chúng ta. Mẹ không biết vì sao một
trăm triệu năm qua không tìm thấy được khí lưu của con nhưng con vừa
bước lên đỉnh Kình Thiên thì mẹ lập tức nhận ra. Con trai mẹ đã trở về,
đây là điều không thể nào sai lầm được, nếu con chưa tin thì hãy nhìn
miếng ngọc này.”
Thanh Thanh nói rồi lấy ra một mảnh ngọc vỡ nói: “A Mạc, con lấy miếng ngọc con đeo ở cổ ra đây!”
Hồng Loan gỡ miếng ngọc trên cổ xuống, nó lặng người không nói nên lời.
“A Mạc, miếng ngọc này gồm ba mảnh, một mảnh con đeo, một mảnh em coi đeo, còn một mảnh mẹ giữ lại.”
Hồng Loan nhìn hai miếng ngọc khớp với nhau rồi lại nhìn Thanh Thanh, xúc
động không thốt nên lời. Chu Tước thật sự là mẹ của nó! Nó tìm thấy mẹ
rồi!
“Bây giờ A Mạc đã tin lời mẹ rồi chứ?”
Hồng Loan cảm thấy sống mũi mình cay cay, hai hàng nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
“Mẹ... mẹ ơi!” Hồng Loan rúc đầu vào trong lòng Thanh Thanh khóc òa lên.
“Con xin lỗi, xin lỗi mẹ!”
“Kìa con, ngoan nào, đừng khóc nữa!” Thanh Thanh dịu dàng, hiền từ nhìn Hồng Loan, nhẹ lau nước mắt cho nó.
“Hiện giờ việc quan trọng nhất là đánh thẳng kẻ địch, sau đó chúng ta sẽ đi
tìm cha con. Mặc dù mẹ không thể cảm nhận được làn khí lưu của ông ấy
nhưng mẹ tin chắc cha con còn sống. Cũng thần kỳ giống như con đột nhiên xuất hiện trước mặt mẹ vậy!”
Thanh Thanh nức nở, cho đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy mọi chuyện hệt như là một giấc mơ vậy.
“Mẹ, thật ra con còn nói dối mẹ một chuyện nữa...” Hồng Loan cúi thấp đầu
nói: “Con... thực ra con không sống cùng em trai, con cũng không biết nó ở đâu cả.”
Nhìn thấy vẻ hụt hẫng của Thanh Thanh, nó vội nói thêm: “Nhưng mẹ cứ yên tâm, con tin là chúng ta nhất định sẽ tìm
thấy cha cùng em con, cả nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ mà!”
Đúng lúc này thì Khuynh Thành cùng Lam Tố bước vào, mỉm cười nói với hai mẹ
con: “Đúng vậy Thanh Thanh, tôi tin chắc cả nhà cô sẽ sớm đoàn tụ thôi!”
Khuynh Thành nhìn miếng ngọc trong tay Hồng Loan, ngờ ngợ như đã nhìn thấy ở đâu đó, đúng rồi, miếng ngọc của Kim Bằng.
“A Mạc, có khi nào là Kim Bằng không?”
“Khuynh Thành nói vậy là ý gì?”
“Ta không dám khẳng định nhưng là từ lúc nghe Thanh Thanh kể chuyện ta đã
hơi ngờ ngợ, mảnh ngọc này ta đã từng thấy trên người Kim Bằng rồi... ta nghĩ, có lẽ Kim Bằng chính là em trai ngươi cũng nên.”
Thanh Thanh nghe vậy không khỏi mừng rỡ: “A Mạc đã từng gặp em con sao?”
Hồng Loan nhíu mày nói; “Không đúng, Khuynh Thành! Kim Bằng ở trần gian còn tôi ở thần giới, sao nó có thể là em trai tôi được?”
Tuy Hồng Loan có tình cảm rất tốt với Kim Bằng, luôn coi nó là anh em của
mình nhưng bảo nó tiếp nhận chuyện Kim Bằng là em trai của mình, nó cứ
cảm thấy thế nào ấy.
“Tạm chưa nói tới chuyện Kim Bằng,
chúng ta cứ phải lên đường trước đã. Sau khi tiêu diệt được gã bí hiểm
kia, chúng ta đến tiên giới tìm Kim Bằng cũng chưa muộn!”
“Được! Vậy chúng ta xuất phát ngay thôi!”
Đúng là Thanh Thanh đã chờ đợi quá lâu, cô hít một hơi thật sau, nhìn Khuynh Thành và những người khác nói: “Trước khi xuất phát tôi muốn báo với
mọi người một tin không vui, để chúng ta chuẩn bị sẵn tâm lý.”
“Mẹ ơi, mẹ đừng dờn dứ nữa, mau nói đi!”
“Người mà mọi người nói tới có thể chính là thiên tôn.”
Thiên tôn??? Đoàn người chìm trong kinh hãi.
“Thanh Thanh, cô có nhầm không? Thiên tôn vì sao phải giết chúng tôi chứ?” Lam Tố mặc dù đã đoán được thân phận của người kia nhưng khi Thanh Thanh
nói ra vẫn không khỏi ngạc nhiên.
“Tại sao thì tôi cũng không biết nhưng có người sẽ biết!”
“Là ai?” Lam Tố không nhịn được hỏi.
“Trong rừng Bách Độc có một loài cá gọi là cá tiên tri, nó chắc chắn biết được lý do vì sao thiên tôn muốn giết mọi người!”
Khuynh Thành nhìn Lam Tố, họ đương nhiên đã gặp cá tiên chi, nhưng là...
“Thanh Thanh, cá tiên tri cô nói có đáng tin không?”
Hoa Mãn Nguyệt nguýt Lam Tố một cái nói: “Tôi đã nói với anh rồi mà anh
không tin. Gặp được cá tiên tri còn phải tùy duyên nữa, thế mà anh lại
đuổi nó đi!”
Khuynh Thành cùng Lam Tố nín lặng. Nếu lời cá tiên tri là thật thì phụ hoàng của anh thật sự gặp nguy hiểm rồi.
“Thanh Thanh, có cách gì tìm thấy cá tiên tri không?”
Thấy Lam Tố có vẻ lo lắng, Khuynh Thành cũng vội hỏi: “Lam Tố, anh sao thế?”
“Con cá tiên tri ấy đã từng nói với anh là thiên tôn sợ anh, còn nói lão ta
đã bắt cha anh để uy hiếp anh. Lúc đó anh chỉ cho là nó thuận miệng nói
bậy thôi nên không mấy bận tâm, nhưng bây giờ xem ra phụ hoàng anh đang
gặp nguy hiểm thật rồi!”
Khuynh Thành càng cúi thấp đầu hơn, nếu không phải tại cô dọa con cá đó bỏ đi thì chắc Lam Tố đã hỏi được nhiều chuyện hơn rồi.
“Lam Tố, em xin lỗi, là do em...”
“Khuynh Thành, không phải lỗi của em, anh không trách em đâu. Chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được con cá đó!”
Thanh Thanh thở dài nói: “Chỉ e các vị không biết, cá tiên tri không phải dựa vào thần thức là có thể tìm được đâu, còn phải tùy duyên nữa.”
Khuynh Thành im lặng, nói như vậy là bọn họ khó có thể gặp lại con cá đó rồi.
Cô nghĩ tới cha của Lam Tố rồi nhìn anh nói: “Vậy thì chúng ta phải
nhanh chóng lên đường thôi!”
--- -----Nửa tháng sau---- ----
Đoàn người cuối cùng cũng về đến hoàng thành, chỉ có điều bọn họ tìm khắp
hoàng thành mà cũng không thấy bóng dáng Lam Ngạn đâu cả. Tâm trạng ai
cũng nặng nề, người nọ nhìn người kia mà không biết nên nói gì.
Lam Tố dường như nghĩ đến điều gì, đột ngột lên tiếng nói: “Tôi biết rồi!”
Hoa Mãn Nguyệt lừ mắt nhìn anh nói: “Lam Tố, từ ngày anh và Khuynh Thành ở
cạnh nhau, anh ngày càng trở nên thiếu chín chắn thì phải? Hớt hơ hớt
hải như vậy làm gì chứ, định dọa nhau chắc?”
Khuynh Thành trừng mắt nhìn Hoa Mãn Nguyệt hỏi: “Anh nói gì chứ?”
Thấy ánh mắt như muốn giết người của Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt vội cười
trừ nói: “Không... không có gì...” Hoa Mãn Nguyệt đương nhiên còn nhớ
bài học ở tiên giới ngày trước, tuyệt đối không nên chọc vào phụ nữ!
“Cung Thiên Khuyết, chắc chắn phụ hoàng của tôi bị bắt lên đó rồi!” Lam Tố
không hề để ý tới những người chung quanh, lẩm bẩm nói.
Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa nghe tới cung Thiên Khuyết, giật mình không thôi.
“Lam Tố, anh không nhầm đó chứ?” Hoa Mãn Nguyệt nghi hoặc hỏi lại.
“Không thể nhầm được. Ngày trước lão ta bày trận pháp, tôi đã từng lên cung
Thiên Khuyết, lúc đó tôi còn tưởng lão là cha của anh cho nên... lúc đó
tôi còn nghe bọn thuộc hạ gọi hắn là Chúa thượng... không thể nhầm lẫn
được.”
Mọi người nghe vậy tức tốc bay tới cung Thiên Khuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT