Diệp Khuynh Thành cùng Kim Bằng, Hồng Loan theo khí lưu của Trọng Lâu tìm tới. Khi nãy cô bị
thương, Trọng Lâu đã hao tổn rất nhiều chân khí để chữa trị cho cô, chỉ e lúc này ông ta không đủ sức đối kháng với Tiên đế quá lâu.
“Họ đi về hướng Tây rồi!” Hồng Loan lên tiếng nói.
Khuynh Thành chợt nhớ lại hôm lễ mừng thọ Tiên đế có gặp qua ba vị đế kia, nếu cứ đi tiếp về phía tây thế này thì chẳng phải bọn họ sẽ vào khu vực
quản lý của Tây đế sao? Liệu Bắc đế có đang giở trò quỉ gì không? Chẳng
lẽ ông ta muốn mượn thực lực của Tây đế tiêu diệt bọn họ sao? Khuynh
Thành nghĩ nghĩ nhưng lại không dám chắc chắn, con người Tây đế thế nào
cô thật sự rất mơ hồ.
Cả ba tiếp tục phi hành được một lúc nữa thì lập tức bị người ta chặn lại.
“Các người là ai, mau xưng danh!”
“Ta là Diệp Khuynh Thành!” Khuynh Thành đáp gọn.
“Còn hai người kia?”
“Thần thú Hồng Loan!” Hồng Loan khinh khỉnh đáp.
“Thần thú Kim Bằng!”
“Đây là địa bàn của Tây đế, các ngươi đến đây làm gì?”
“Chúng ta tới tìm Bắc đế cùng Trọng Lâu!” Khuynh Thành thản nhiên nói.
“Bạo mồm quá nhỉ!” tên lính canh giữ sa sầm mặt nhìn đám người Khuynh Thành nói.
Tây đế cùng Khuynh Thành không có hiềm khích gì nên cô cũng không muốn trở
thành kẻ địch của ông ta nên mềm mỏng nói: “Chúng tôi chỉ tới để tìm
người, tìm thấy nhất định sẽ rời đi, vị đại ca này thông cảm cho!”
“Hừ! Các người coi đây là nơi nào mà muốn đến tìm người là có thể đến sao?”
vẻ mặt tên lính canh vô cùng ngạo mạn khiến Kim Bằng cùng Hồng Loan thật muốn xông lên cho gã một bài học nhớ đời.
“Không được vô lễ!” Diệp Khuynh Thành linh thức truyền âm cho cả hai.
“Vị đại ca này, chúng tôi chủ là muốn đến tìm Bắc đế cùng Trọng Lâu thôi, mong huynh đừng làm chúng tôi khó xử!”
“Hừ! Các ngươi ăn nói linh tình! Đây là địa giới của Tây đế, nếu không có
lệnh bài của người thì ai cũng không thể vào kể cả Bắc đế cùng Trọng Lâu cũng không ngoại lệ!”
“Sao có thể chứ, chúng tôi thấy rõ ràng là...”
“Ta đã nói không có nghĩa là không có, các người mau cút đi nếu không thì đừng có trách ta không khách khí!”
Khuynh Thành bình tĩnh nhìn tên lính canh rồi linh thức truyền âm cho Kim Bằng cùng Hồng Loan: “Vào trong xuyến không gian!”
“Khuynh Thành! Chắc chắn gã này đang nói dối!” Kim Bằng uất ức nói.
“Ta đương nhiên biết hắn đang nói dối nhưng là chúng ta cũng không biết vị
Tây đế kia là người thế nào, cứ thế xông vào e không tiện.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Trọng Lâu đang ở trong đó...”
“Chờ! Chúng ta chờ bọn chúng đổi ca rồi lẻn vào nghe ngóng tin tức của Trọng
Lâu!” Khuynh Thành bình tĩnh nói rồi vận ý thức đưa cả Hồng Loan cùng
Kim Bằng vào trong xuyến không gian.
Bắc đế đến tìm Tây
đế xin trợ giúp nhưng Tây đế dĩ nhiên không dễ dàng gì chấp nhận, chỉ có một lý do duy nhất khiến ông ta có thể ra tay, đó chính là vườn Vạn
thú!
Cung Thanh Hoa của Tây đế uy nghiêm, sừng sững vươn
cao chọc trời. Tây đế lúc này đang mặc một đạo áo bào màu trắng ngà nửa
nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dài, cái ghế này vừa là nơi làm việc vừa là
giường ngủ yêu thích của Tây đế.
“Tây đế, rốt cuộc là ông có chịu giúp tôi không hả?”
“Bắc đế, nếu là người khác thì tôi sẽ giúp ông nhưng mà người ông đang nói
đến lại là Chiến thần Trọng Lâu! Tôi đương nhiên cũng đã nghe qua về sự
lợi hại của cô gái Diệp Khuynh Thành, người đã đưa Trọng Lâu trở lại
tiên giới rồi. Cô ta cùng với hai con thần thú kia không những đánh
thắng ba mươi hai kim cương mà lại còn hủy hoại bảy mươi hai sát thần
của ông. Ông nghĩ ta có thể lỗ mãng như vậy sao?” Tây đế nhàn nhạt nói.
“Chỉ cần ông giết Trọng Lâu giúp tôi thì tôi sẽ giúp ông có được vườn Vạn thú!”
“Ông nói xem tôi có gan đùa với ông sao? Cái mạng này của tôi cũng sắp đi
đời rồi, dù có chiếm được vườn Vạn thú cũng không còn cơ hội xưng bá nữa rồi!”
“Vườn Vạn thú hiện nay đang ở đâu?” Tây đế nghi hoặc hỏi.
“Vườn Vạn thú đang ở nhân gian, chỉ cần ông giúp tôi giết Trọng Lâu sau đó
khống chế Diệp Khuynh Thành thì vườn Vạn thú sẽ thuộc về ông!”
“Bắc đế, ông đừng đùa ta, vườn Vạn thú sao có thể lại ở dưới phàm trần được chứ?” Tây đế cười lớn nói.
Bắc đế nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ông không tin? Trọng
Lâu từ phàm trần lên đây chẳng phải là do con bé Diệp Khuynh Thành kia
mang lên sao?”
Tây đế nghe Bắc đế hỏi vậy nghĩ thầm chắc
chắn chuyện này có huyền cơ nhưng là trực diện đối đầu với Khuynh Thành
thì ông ta cũng không dám, ông ta mới không cần trở thành một Bắc đế thứ hai. Nhưng là sức hút của vườn Vạn thú thật sự quá lớn khiến ông ta rất đau đầu.
“Thế này vậy, trước hết ông cứ đi tịnh dưỡng
đi, tôi sẽ suy nghĩ thêm. Tôi đã sai người chặn Trọng Lâu cùng đám người kia ở ngoài thành rồi, hắn tạm thời không dám làm bũa đâu!”
Bắc đế nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này ông ta thật sự quá
suy yếu, nếu Trọng Lâu xông vào lúc này thì quả thật khó khăn.
Một tàn ảnh màu trắng nháng lên, Tây đế xuất hiện trước mặt Trọng Lâu.
Trọng Lâu cung kính hành lễ, trong bốn vị Tiên đế thì Tây đế luôn là
người có địa vị cao nhất, được nhiều người kính trọng nhất.
“Trọng Lâu, hôm nay ngươi xâm nhập địa phận của ta lại làm tổn thất không ít quân lính, ngươi có biết tội của mình không?”
“Tây đế, quả thực là Trọng Lâu vì bất đắc dĩ mà mới phải làm như vậy thôi!”
“Thế sao? Bản vương muốn nghe kỹ hơn một chút!”
Trọng Lâu nghe hắn nói vậy không khỏi cười khẩy trong lòng, hắn ta rõ ràng
biết tỏng mọi chuyện mà lại còn làm ra bộ không biết gì. Tuy nghĩ vậy
nhưng Trọng Lâu cũng vấn rất kính cẩn nói: “Tôi vì truy kích Bắc đế mà
mới xâm nhập vào địa phận của Tây đế đế, mong Tây đế xá tội!”
“Thế ư? Vậy ra chuyện ngươi đại chiến với Bắc đế là thật rồi? Bắc đế đúng là đã vào thành nhưng ta nghĩ rằng ngươi thương tích cũng không nhẹ, không bằng đi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước đi!”
Trọng Lâu đương
nhiên hiểu rõ ý đồ của Tây đế, rõ ràng là muốn khống chế giảm lỏng mình
mà còn bày bộ dáng nhân từ này. Hiện tại nếu không phải vì thương tích
quá nặng thì Trọng Lâu nhất định sẽ không kiêng nể gì mà cho ông ta một
bài học nhưng là nghĩ tới Bắc đế có ở đây nghĩa là ông vẫn có cơ hội
giết hắn thì liền nhịn xuống cơn giận trong người đi theo tên lính dẫn
đường rời đi.
Diệp Khuynh Thành cùng Hồng Loan, Kim Bằng ở trong xuyến không gian vẫn không ngừng ngó chừng tình hình bên ngoài,
cả bọn phải thức đến nửa đêm mới chờ được bọn lính thay ca.
“Cơ hội đến rồi!” Khuynh Thành nhìn Kim Bằng cùng Hồng Loan nói nhỏ.
“Hay lắm!” Hồng Loan hưởng ứng.
“Đã biết phải làm thế nào rồi chứ?” Khuynh Thành nhìn hai con chim hỏi.
“Cô cứ yên tâm, mấy tên tôm tép này mà cũng có bản lĩnh phát hiện chúng ta sao? Còn lâu!” Hồng Loan khinh khỉnh nói.
Đúng lúc này thì bên ngoài có một toán lính đi đến, hai bên trao đổi ám hiệu chuyển ca rồi một bên rời đi, một bên trực tiếp đứng vào canh giữ.
Trong lúc bọn chúng còn chưa kịp ổn định đội hình thì ba tàn ảnh đã
nháng lên phi thẳng vào thành.
“Khuynh Thành! Thành Tây
đế này đẹp quá!” Hồng Loan cảm thán kêu lên, nơi đây ngập tràn không khí mùa xuân ấm ápkhác xa so với thành Bắc đế đìu hiu.
“Đúng thế! Thành trì bố trí khoa học như vậy chứng tỏ con người Tây đế không
đơn giản, nếu là hắn cứ quyết tâm nhúng tay vào chuyện này thì e rằng
chúng ta sẽ gặp rắc rối to rồi! Đấy là còn chưa kể tới Nam đế cùng Đông
đế! Chúng ta tốt nhất vẫn là nên tránh không đối đầu với bọn hắn thì
hơn!”
Khuynh Thành nhìn Hồng Loan nói: “Chim ơi, ngươi hãy dùng thần thức kiểm tra một lượt xem có thấy Trọng Lâu không?”
Hồng Loan gật gật đầu rồi lập tức vận thần thức quét quanh thành một lượt,
rất nhanh chóng tìm ra vị trí hiện tại của Trọng Lâu trong điện Thanh
Hoa. Khuôn mặt non choẹt của nó có chút nhăn lại: “Lão Tây đế này đang
định giở trò quỉ gì mà lại bố trí Trọng Lâu cùng Tiên cùng ở trong điện
Thanh Hoa chứ?”
“Bắc đế cùng Trọng Lâu ở cùng một chỗ sao?” Khuynh Thành ngạc nhiên hỏi lại.
“Hai người đó chỉ cách nhau đúng có một tòa cung điện thôi!” Hồng Loan nhíu mày nói.
“Đi! Chúng ta đi tìm Trọng Lâu!”
Ba tàn ảnh nháng lên hòa tan trong màn đêm. Khuynh Thành cùng Hồng Loan,
Kim Bằng nhẹ nhàng tiến vào điện Thanh Hoa, rất nhanh chóng tìm được
Trọng Lâu.
“Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi đây ngay!” phía sau ba người đột ngột vang lên một thanh âm vô cùng quen thuộc.
“Hoa Mãn Nguyệt!” Khuynh Thành vừa nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt lập tức cảm thấy khí huyết sôi trào, hắn đã không giúp thì thôi mà lại còn định cản trở
cô sao?
“Không có thời gian nói nhiều với cô đâu, nếu cô
muốn Trọng Lâu mất mạng thì cô cứ việc chạy vào đi!” giọng nói của Hoa
Mãn Nguyệt đều đều nhưng lại có sức mạnh khiến cho người ta không thể
nào chống lại được.
“Ý anh là gì?”
“Lúc này Tây đế đang ở trong kia chờ các người, nếu các người cứ thế xông vào thì ông ta nhất định sẽ giết chết Trọng Lâu!”
Diệp Khuynh Thành nghe vậy lặng lẽ đưa mắt nhìn Hồng Hồng Loan, Hồng Loan
hiểu ý lập tức vận linh thức quan sát thì quả nhiên nhìn thấy Tây đế
cùng Trọng Lâu đang ngồi đối diện nhau.
“Đi!” Hoa Mãn Nguyệt tóm luôn Khuynh Thành rồi phi người đi.
“Bỏ ta ra!” Khuynh Thành lập tức vùng ra.
“Hoa Mãn Nguyệt, anh định làm gì?”
“Tôi định làm gì ư? Tôi đương nhiên là không muốn nhìn cô chết rồi. Cô đã
chết một lần rồi, tôi không muốn cô lại chết thêm lần nữa!” Nam Cung
Triệt bức xức nói, bị em ruột của mình nhìn với ánh mắt cảnh giác, đề
phòng khiến anh ta thấy có phần chua xót.
“Nói...anh nói gì thế?” Khuynh Thành kinh ngạc nhìn anh ta, cô chết lần nào rồi chứ?
“Lạc Nhi, anh không muốn thấy em mắc phải sai lầm nữa, anh chỉ muốn thấy em được sống vui vẻ, vô tư không vướng bận thôi!”
“Lạc nhi? Anh gọi tôi là gì chứ?”
“Lạc Nhi, anh biết em không nhớ được ký ức kiếp trước, anh cũng biết em tạm
thời không thể chấp nhận được sự thật này nhưng là anh không muốn em cứ
đeo bám mãi những chuyện như thế này! Lạc Nhi, em dừng lại đi, anh muốn
em được sống vui vẻ như những người bình thường khác!”
Diệp Khuynh Thành nhìn anh ta đầy nghi hoặc, hôm nay anh ta làm sao thế kia? Không phải anh ta bị chuyện gì kích thích đó chứ?
“Lạc Nhi, hôm nay anh sẽ cho em biết rõ tất cả đầu đuôi câu chuyện!”
Khuynh Thành nghe vậy lập tức đưa tay lên sờ trán Hoa Mãn Nguyệt, hoàn hảo, không có bị sốt.
“Hoa Mãn Nguyệt, anh bị cô Lưu Hương Nguyệt Nhi gì đó đá rồi hả?”
“Gì cơ?” Hoa Mãn Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại, hai mép giật giật nói: “Cô ấy mất tích rồi!”
“Cho nên anh tới tìm tôi để than vãn, bịa chuyện phải không?”
“Khuynh Thành! Nam Cung Lạc, cô hãy nghe cho rõ đây. Tôi là Nam Cung Triệt, là
anh trai của cô. Cha cô tên là Nam Cung Khuyết – người đứng đầu ba thế
lực trên thần giới! Năm xưa cô phong ấn Lam Tố rồi tự sát, chính là Lam
Tố đã khổ công tụ linh hồn cô lại đưa đi đầu thai chuyển kiếp, anh ta hy vọng cô có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như những người bình thường
khác!
Mọi hành động của anh ta đều bị người ta giám sát,
tôi được cha cử đi giám sát em, Lưu Hương Nguyệt Nhi tên thật là Tây Môn Lưu Hương, cha cô ấy chính là thế lực thứ hai trên thần giới. Cô ấy đến tiên giới cũng chính là vì cô, tôi thật ngây thơ mới có thể thật lòng
yêu thương cô ấy! Tôi giống như em, đã yêu phải người không nên yêu
nhưng có lẽ em may mắn hơn tôi, Lam Tố luôn coi em như một báu vật nâng
niu cưng chiều, còn tôi có khi chẳng là gì trong mắt cô ấy ả.”
Diệp Khuynh Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Mãn Nguyệt mà cảm thấy có
chút xa lạ, chuyện này tuyệt đối không thể là sự thật được. Sao cô có
thể là Lạc Nhi chứ? Rõ ràng là cô xuyên qua đến đây mà? Tuy nhiên, nhớ
đến những chuyện từ lần đầu gặp Lam Tố thì mọi chuyện ngẫm lại cũng có
lý. Một người đẹp trai tài giỏi như anh sao có thể suốt ngày bám lấy cô
nói chuyện yêu đường, luôn luôn xuất hiện khi cô cần được? Chỉ có thể
giải thích là cô chính là chuyển thế của người mà anh luôn yêu thương –
Lạc Nhi cô nương mà thôi! Khuynh Thành phút chốc cảm thấy thất vọng vô
cùng, thần khí cùng vòng xuyền không gian Lam Tố bỗng chốc trở nên đáng
ghét hơn cả. Lam Tố chưa từng thích cô, người mà anh thích chỉ là Nam
Cung Lạc mà thôi! Thì ra bấy lâu nay cô bị xem là thế thân của người
khác mà không hề hay biết.
“Không đúng, những điều anh
nói không thể nào là sự thật được. Tôi không phải Nam Cung Lạc, tôi
chính là Diệp Khuynh Thành; cha của tôi cũng không phải Nam Cung Khuyết
gì đó, cha tôi là Diệp Chấn Thiên, tôi cũng không có người anh nào tên
Nam Cung Triệt hết. Hoa Mãn Nguyệt anh đừng hòng bị chuyện lừa tôi, tôi
không mắc lừa anh đâu. Anh nói nhiều chuyện như vậy chẳng qua là muốn ly gián tôi và Lam Tố phải không?”
“Diệp Khuynh Thành!” Nam Cung Triệt giật mạnh hai cánh tay Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, cô hãy tỉnh táo lại đi, cô cho rằng tôi đang nói dối cô sao? Cô cho rằng tôi lừa cô sao?”
Nhìn thấy Khuynh Thành hoang mang đau khổ, Nam Cung Triệt cũng thấy xót xa
nhưng là anh ta buộc phải nói cho cô biết toàn bộ sự thật để cô có thể
tỉnh táo lựa chọn.
“Khuynh Thành, cô có biết lúc tôi phát hiện ra thân thế của Lưu Hương Nguyệt Nhi tôi đã buồn như thế nào
không? Đúng là tôi cũng có chuyện lừa dối cô ấy nhưng là tôi chưa bao
giờ có ý định lợi dụng cô ấy cả thế mà cô ấy lợi dụng rôi xong rồi lẳng
lặng bỏ đi.” Nam Cung Triệt buồn bã nói.
“Khuynh Thành!
Cô hãy buông tay đi! Tuy Lam Tố đúng là một người đáng để yêu nhưng tôi
không muốn cô bị cuốn vào những âm mưu trên thần giới. Tôi không muốn
chứng kiến em gái mình phải chết một lần nữa, cô có hiểu không?”
Khuynh Thành ngỡ ngàng, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là sự thật. Lam Tố, chàng trai mà cô hết lòng yêu lại không hề yêu Diệp Khuynh Thành cô.
“Hoa Mãn Nguyệt, cứ cho những điều anh nói là thật đi nữa thì tôi vẫn cứ
phải lên thần giới. Nếu đã yêu thì tôi nhất định sẽ yêu hết mình, nếu có phải chết vì tình yêu thì tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận! Hoa Mãn
Nguyệt anh hãy nghe cho rõ, tôi không phải Nam Cung Lạc gì đó cả, tôi
chính là Diệp Khuynh Thành! Những chuyện về Lam Tố cùng Lạc Nhi tôi
không muốn nghe và cũng không có hứng thú để nghe! Trên đời này chỉ có
độc nhất một Diệp Khuynh Thành này mà thôi và tôi tin Lam Tố chính là
yêu tôi chứ không phải Lạc Nhi nào đó mà anh nói!” Khuynh Thành kiên
định nói, cô tin Lam Tố và cô càng tin tưởng tình yêu của mình hơn.
“Dù sau này có phong ba bão táp gì thì tôi nhất định cũng sẽ sát cánh bên Lam Tố cùng nhau đối mặt!”
“Khuynh Thành...” Nam Cung Triệt nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Khuynh Thành
thì không biết phải nói gì với cô nữa. Có lẽ tình yêu vốn dĩ chính là
như vậy chăng?
Khuynh Thành bình thản nhìn Nam Cung Triệt nói: “Hoa Mãn Nguyệt, dù sao thì anh cũng không nên nghi ngờ Lưu Hương
Nguyệt Nhi , tôi cảm thấy cô ấy không phải là người như anh nói đâu. Nếu anh đã lựa chọn yêu thương cô ấy thì không nên chỉ vì một vài chuyện mà nghi ngờ cô ấy mới phải, nếu không tin người mình yêu thì tốt nhất là
không nên yêu!”
Nam Cung Triệt sững người nhìn chằm chằm
Khuynh Thành, anh ta không thể tin được cô lại có thể nói ra những lời
như vậy. Những lời Khuynh Thành nói vang đi vang lại trong tâm trí anh
ta, không tin thì tốt nhất là không nên yêu sao? Nam Cung Triệt mắt lóe
tinh quang, tàn ảnh nháng lên chỉ để lại câu nói: “Tôi đi đây!”
“Còn Trọng Lâu bây giờ phải tính sao?” Khuynh Thành thấy Hoa Mãn Nguyệt chuẩn bị biến mất thì lớn tiếng hỏi.
“Tây đế muốn có được vườn Vạn thú, ông ta đã liên kết với Bắc đế chỉ chờ các cô vào đó nữa thôi. Ba ngày, chờ tôi ba ngày nữa tôi sẽ quay lại dẫn
các cô đến cung Thanh Hoa đòi người!” tiếng Hoa Mãn Nguyệt văng vẳng
trên không trung nhưng người thì đã sớm không còn thấy bóng dáng.
“Đồ thần kinh!” Kim Bằng cùng Hồng Loan nhất loạt nói.
“Hai con chim phải có các ngươi im mồm đi!” Khuynh Thành nghiêm mặt nói.
“Ý kiến hay đấy!” Kim Bằng cùng Hồng Loan lần nữa đồng thanh nói rồi mộ
thằng nhóc Shotaro và một con chim phao câu thối huênh hoàng khệnh khạng bước đi để mặc Khuynh Thành nghệt mặt đứng đó.
Thế này là sao chứ? Hai con chim rác rưởi đó lại dám khinh thường cô sao? Hừ...
Ba ngày tiếp theo Khuynh Thành cùng Kim Bằng, Hồng Loan thảnh thơi đi đạo
khắp nơi trong thành Tây đế, tuy Tây đế cũng có sai người giám sát ba
người nhưng thấy bọn họ không có động tĩnh gì thì cũng không dám đánh
rắn động rừng, dù sao ông ta cũng không muốn công khai đối địch với đám
người Khuynh Thành.
Tin tức Bắc đế đại bại nhanh chóng
lan truyền khắp tiên giới. Đông đế cùng Nam đế ai cũng có tính toán
riêng của mình nên đều ngầm cử người đột nhập thành Tây đế. Chỉ cần có
thể đoạt được vườn Vạn thú thì sợ gì bọn họ không thể xưng bá tiên giới
chứ.
Kim Bằng cùng Hồng Loan dạo chơi ba ngày gây ra
không ít vụ hỗn loạn, chỉ cần nhìn thấy cái gì đó hay hay là chúng sẽ
giờ trò đe dọa hoặc lừa đảo để chiếm đoạt cho bằng được chứ nhất định
không chịu dùng tới linh thạch. Khuynh Thành ngao ngán, cô chưa từng
chứng kiến có người nào lại keo kiệt như hai con chim này cả.
“Kim Bằng, ngươi đừng dạy Hồng Loan tiêm nhiễm sinh hư nữa, nó chỉ là một
đứa bé con thôi, ngươi định dạy nó thành đứa trẻ hư sao?”
“Ai tà thì sinh ra đã tà, đã chính thì người khác có kích động thế nào cũng vẫn là chính!”
....
Khuynh Thành thật không có cách gì nói được hai con chim này mà.
“Con chim thối, chẳng trách nhà ngươi không thể tu thành hình người, đúng là báo ứng, đáng đời nhà ngươi!”
“Thôi đi, đợi đến lúc tôi tu thành hình người thì cô đừng có mà say mê tôi,
tôi nhất định sẽ đẹp trai phòng độ ngời ngời cho cô xem...”
Khuynh Thành ngao ngán, sao con chim thối này lại có thể như vậy được chứ?
“Được...được... cứ coi như là ngươi đẹp trai, kể cả không cần tu thành hình người cũng
đẹp trai, phong độ nhất trong lòa chim, được chưa?”
“Hừ! Điều ấy cần phải cô nói sao, tôi đương nhiên là đẹp nhất rồi!”
Kim Bằng huênh hoang nói khiến Hồng Loan đứng bên cạnh sầm mặt, nó hắng
giọng rồi vỗ vỗ cánh Kim Bằng, cười đầy thâm ý hỏi: “Ai đẹp nhất?”
“À...đương nhiên là ngươi đẹp nhất!” Kim Bằng nịnh nọt nói.
“Vậy còn tạm được!” Hồng Loan đang rất đắc ý thì nghe Kim Bằng khẽ bổ sung nói: “Nhưng vẫn còn thua ta một chút!”
“Đồ chim thối nhà ngươi lẩm bẩm cái gì đấy hả?” Hồng Loan tức giận, tay nắm chặt thành quyền đuổi theo Kim Bằng.
“Ta nói là nhà ngươi vẫn còn thua ta một chút!” Kim Bằng gào lên rồi co cẳng chạy.
“Ngươi chớ có chạy, có giỏi thì đứng lại xem!” Hồng Loan tức giận gào lên, hai con chim phóng tới đâu thì nơi đó biến dạng hoàn toàn không nhận ra, rõ rành rành là chúng đang cố tình phá hoại mà.
Diệp Khuynh Thành thấy chúng nó càng quậy càng ầm ĩ khiến thành Tây đế phút chốc
trở nên hỗn loạn vô cùng thì vội chạy tới ngăn cản.
“Dừng lại! Hai con chim thối nhà ngươi dừng tay lại cho ta!” Khuynh Thành lao đến chắn trước Kim Bằng cùng Hồng Loan lớn tiếng nói.
Thấy Khuynh Thành dường như đã giận thật Kim Bằng cùng Hồng Loan mới chịu
dừng lại, cái đầu chúng nó rũ xuống, mặt xị xuống vô cùng đáng thương.
Khuynh Thành thấy vậy không khỏi nổi điên, hai con chim này quả nhiên là thiên tài diễn kịch mà, vừa rồi hóa điên hay đến thế cơ mà!
“Các ngươi quậy đã đủ chưa? Nếu để cho Tây đế nổi giận thì Trọng Lâu phải tính sao?”
“Cô yên tâm đi, khi chưa có được vườn Vạn thú trong tay thì ông ta không
dám làm gì Trọng Lâu đâu!” Hồng Loan vô cùng tự tin nói.
“Hồng Loan, ngươi biết lai lịch của vườn Vạn thú đúng không?” Khuynh Thành
hiếu kỳ hỏi, từ khi lên tiên giới cô đã nghe nói rất nhiều về vườn Vạn
thú mà không biết vườn Vạn thú này từ đâu mà ra?
“Đương
nhiên tôi biết. Vườn Vạn thú vốn thuộc về thần giới, về sau...” Hồng
Loan đột nhiên dừng lại khiến Khuynh Thành không khỏi tò mò hỏi: “Về sau thì sao?”
“Thần giới lúc đó vốn có sáu thế lực lớn, để
chiếm đoạt được vườn Vạn thú mà sáu thế lực này không ngừng truy sát
Thánh đế đồng thời tàn sát lẫn nhau, Thánh đế khi ấy vì không muốn thần
giới bị diệt vong mới không sử dụng tới vườn Vạn thú. Sáu thế lực thấy
vậy tưởng rằng Thánh đế là người dễ bị hà hiếp nên hành động càng táo
bạo hơn, không ngừng truy đuổi. Cuộc chiến kinh thiên động địa nổ ra,
sáu thế lực rốt cuộc chỉ còn lại ba, Thánh đế cũng bị tiêu diệt trong
trận chiến này. Vườn Vạn thú từ đó cũng biệt tăm nhưng sau này tôi nghe
nói Lạc Nhi giữ vườn Vạn thú, chuyện sau này tôi cũng không hiểu rõ lắm
vì sao vườn Vạn thú lại ở trong tay Trọng Lâu. Câu chuyện vườn Vạn thú
tuy đã chấm dứt nhưng dư âm của nó vẫn khiến người ta thèm khát.”
“Ngươi đã thấy cô gái Lạc Nhi ấy sử dụng vườn Vạn thú bao giờ chưa?” Khuynh
Thành hiếu kỳ hỏi, cô gái Lạc Nhi đó lợi hại cỡ nào mà có thể nắm được
vườn Vạn thú trong tay?
“Chưa từng, tôi cũng chỉ nghe đồn là cô ấy có vườn Vạn thú thôi chứ chưa từng thấy cô ấy dùng tới nó cả!”
Khuynh Thành nghĩ, xem ra muốn biết thực hư về vườn Vạn thú thì chỉ còn cách
đi hỏi thẳng Trọng Lâu thôi. Khuynh Thành chợt nhớ tới Nam Cung Triệt
từng nói ở tiên giới có một đầm lấy Thiên trì, liệu có phải anh ta muốn
chiếm hữu nó không? Có vẻ như mọi chuyện ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Lạc Nhi chết, vườn Vạn thú biến mất một cách ky kỳ, thần giới vẫn luôn
cử người đi tìm?
“Hồng Loan, Hoa Mãn Nguyệt nói rằng anh ta không muốn ta lập lại sai lầm lần nữa, câu nói này thực ra có ý nghĩa gì?”
Hồng Loan cắn cắn đôi môi nhỏ ngẫm nghĩ rồi cuối cùng hít sâu một hơi nói:
“Dù vương gia có giết tôi thì tôi cũng phải nói. Thực ra vương gia mà cô thấy bây giờ chỉ là một ý niệm mà thôi...”
Khuynh Thành một bàn tay nắm chặt, tay kia kéo nó thật mạnh xúc động nói:”Ngươi mau nói đi, vương gia làm sao?”
“Vương gia đã bị Lạc Nhi cô nương phong ấn, trên đời này ngoại trừ cô ấy thì
không còn ai khác có thể giải trừ được phong ấn. Thực ra chính vương gia cũng có thể tự phá bỏ được nhưng vương gia từng nói, trừ phi Lạc Nhi tự tay gỡ bỏ phong ấn, nếu không, vươn g gia sẽ ngủ mãi vĩnh viễn không
thức dậy!”
“Phải làm gì thì mới tháo gỡ được phong ấn?”
“Tôi nghe nói muốn gỡ bỏ được phong ấn thì buộc phải tìm ra nơi năm xưa ba
hồn sáu phác của Lạc Nhi rơi xuống nhưng nghe nói nơi đó bị bố trí trận
pháp lấp kín nên người bình thường không thể bước vào.”
Thế là rõ rồi, tất cả đã rõ rồi. Nơi mà khi trước Hoa Mãn Nguyệt bảo mình
đi chắc chắn là một trong những nơi mà ba hồn sáu phách của Lạc Nhi rơi
xuống. Họ đều cho rằng cô gái Khuynh Thành là Lạc Nhi chuyển thế nên
cũng tin chắc rằng Khuynh Thành có thể giải trừ trận pháp. Nhưng, dù
Khuynh Thành không phải là Lạc Nhi chuyển thế thì cô cũng thừa sức hóa
giải trận pháp để cứu Lam Tố.
“Hồng Loan còn biết những gì nữa?”
“Tôi nghe nói ngày xưa Lạc Nhi phong ấn vương gia là nhằm cứu vương gia nếu gỡ bỏ phong ấn thì ...”
Khuynh Thành hơi bực mình, cô nhếch miệng cười đầy vẻ coi thường, nói “Cô Lạc
Nhi ấy đần thật, cô ta cũng quá coi thường Lam Tố thì phải? Cô ta cho
rằng cứ phong ấn Lam Tố biến anh ấy thành một kẻ hèn nhát, là tốt cho
anh ấy hay sao? Nếu là ta, ta sẽ lựa chọn cùng kề vai chiến đấu với Lam
Tố, cùng vượt lên trên thiên hạ quét sạch mọi trở ngại! Không có ai có
thể làm hại Lam Tố của ta, và Lam Tố cũng không đời nào chấp nhận làm
một gã hèn nhát lẩn trốn.”
“Cô Khuynh Thành ! Tôi nhận ra rằng cô càng ngày càng siêu, và siêu hơn hẳn cô Lạc Nhi!” Hồng Loan vui vẻ tươi tỉnh hẳn lên, nói: ”Một cô gái như thế mới xứng đáng với vương
gia nhà tôi chứ!”
Lòng Khuynh Thành bỗng cảm thấy lâng
lâng ngọt ngào lạ thường. Cô ôm Hồng Loan vào lòng nói: ”Con ngoan, ta
rất thích nghe câu này.”
“Hừ!” Hồng Loan vội đẩy Khuynh Thành ra vẻ rất không bằng lòng. “Cô lại nhân cơ hội để sàm sỡ người ta rồi!”
...
“Ai nhân cơ hội sàm sỡ ai?” Giọng nói đầy sức hút của Hoa Mãn Nguyệt bỗng vang lên.
Tàn ảnh loáng lên, Hoa Mãn Nguyệt đang ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi, anh ta cười cợt chớt nhả, xuất hiện trước mặt Khuynh Thành và Hồng Loan.
Nhìn thấy hai người thân thiết gắn bó với nhau, Khuynh Thành cũng cảm thấy
ấm lòng nhưng nghĩ đến mình và Lam Tố hiện nay, cô lại thấy có phần bùi
ngùi bi thương.
“Hoa Mãn Nguyệt anh bị giờ có thể đi cứu
Trọng Lâu được rồi thì phải? Nay anh đã đưa được mỹ nhân trở về, còn tôi thì trông thấy Lam Tố của mình.” Khuynh Thành dường như không cần giấu
kín nỗi nhớ mong của mình đối với Lam Tố nữa.
“Khuynh
Thành! Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi gặp Trọng Lâu.” Nói rồi, Hoa Mãn Nguyệt
lại ôm choàng người đẹp yêu kiều, khệnh khạng bước đi về phía cung Thanh Hoa.
Cả bọn Khuynh Thành đi theo sau. Vừa đặt chân vào cung Thanh Hoa, làn khí lưu cực mạnh của Hoa Mãn Nguyệt đã lan ra khắp chốn.
Hồng Loan cười rất thâm thúy nói: “Anh chàng này cũng chẳng phải là người tốt đâu.”
Hoa Mãn Nguyệt nghe vậy lập tức ngoái đầu lại trợn mắt nhìn Hồng Loan:
“Ngươi thì đã làm người tốt bao giờ chưa? Đối phó với những kẻ tiểu nhân như Tây đế thì cũng nên dùng chút thủ đoạn chứ, ta đây cũng chưa thể
coi là bỉ ổi được, ai bảo công lực hắn thấp hơn ta chứ?”
Khuynh Thành chỉ im lặng nhìn cả hai mà không nói gì cả, được rồi, công lực ai cao thì có quyền nói ngồn! Xem ra cô cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa nếu
không đợi lên tới thần giới rồi thì sẽ thành vật cho người ta tiêu khiển mất.
Trong cung Thanh Hoa, Tây đế đang nhắm mắt nghỉ
ngơi thì bỗng cảm thấy áp lực bởi một luồng khí lưu mạnh mẽ, không chút
chần chừ ông ta lập tức phi thân rời đi.
Hoa Mãn Nguyệt ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi trong lòng, vẻ mặ ngạo mạn bất cần đời nhìn Tây đế hỏi: “Ông chính là Tây đế?”
“Không biết thượng tiên giá lâm nên không đón tiếp từ xa được, thất lễ!” Tây
đế tươi cười nói, khi ánh mắt ông ta lướt đến đám người Diệp Khuynh
Thành thì mồ hôi lạnh bất giác chảy ra. Cô gái này có khí lưu rất bức
người, chỉ bằng ánh mắt hờ hững, coi thường nhân thế cũng đủ để ông ta
rùng mình kinh hãi. Chẳng trách Bắc đế đấu không lại cô ta.
“Tây đế!” Hoa Mãn Nguyệt uể oải gọi.
“Thượng tiên có điều gì dặn dò!” Tây đế lập tức bước lại gần tươi cười nói.
“Hôm nay ta đến cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn đòi một người!”
“Không chỉ một người, nếu thượng tiên cần thì cả thành Thanh Hoa tại hạ cũng
có thể dâng lên!” Tây đế hiển nhiên biết rõ thực lực của mình không thể
nào địch nổi người trước mặt này, cũng từng nghe nói trên tiến giới có
nhiều cao nhân ẩn cư nhưng là ông ta đoán rằng chàng trai trước mặt này
chắc chắn không thuộc về tiên giới, chắc chắn là người thần giới xuống!
Tây đế rùng mình, có lẽ vườn Vạn thú không tới lượt ông ta làm chủ rồi.
“Vậy mau mời Trọng Lâu ra đây cho ta!” Hoa Mãn Nguyệt hờ hững nối, nhìn vẻ
mặt tái đi vì sợ hãi của Tây đế mà suýt nữa không nhịn được cười. Lưu
Hương Nguyệt Nhi ở bên cạnh thấy vậy lập tức nhéo mạnh vào eo anh ta,
linh thức truyền âm nói: “Nghiêm chỉnh chút đi!”
“Vâng...vâng... tại hạ sẽ lập tức mời ông ấy ra!” Tây đế nói rồi phất phất tay cho mấy tên thị vệ gần đó đi mời Trọng Lâu.
Hoa Mãn Nguyệt thấy vậy trợn mắt nhìn ông ta không vui nói: “Thượng tiên ta muốn đích thân ông đi mời!”
Sắc mặt Tây đế không ngớt biến đối nhưng khí thể của Hoa Mãn Nguyệt quá lớn khiến ông ta đành phải khom người cúi đầu cam chịu nói: “Vâng, tại hạ
lập tức sẽ đi!”
Chỉ một lát sau Tây đế đã ‘mời’ được
Trọng Lâu tới, Hoa Mãn Nguyệt gật đầu tỏ ý hài lòng rồi lại nói tiếp:
“Thượng tiên ta còn muốn một người nữa!”
“Tôi hiểu, tôi
lập tức sẽ đưa đến!” Tây đế đương nhiên hiểu chàng trai trước mặt này
đang ám chỉ tới ai, ông ta rất hận Bắc đế, vườn Vạn thú đã không lấy
được lại còn gặp phải vị thượng tiên khó chiều này.
Bắc đế cũng sớm nhận ra luồng khí bức người, đang băn khoăn thì đã thấy Tây đế mặt hầm hầm bước đi.
“Tất cả chỉ tại ông, vườn Vạn thú còn chưa thấy đâu đã phải tiếp một vị thần to tướng tới đây! Tôi ây giờ mình ốc không manng nổi ông nữa rồi, ông
ra đi!”
Bắc đế mặt mày sa sầm: “Ông muốn nộp tôi ra?”
“Nếu không thì ông bảo tôi làm thế nào? Ông muốn thành Tây đế này của tôi chôn theo ông chắc?”
Bắc đế nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu ông không bảo vệ tôi, tôi sẽ lập tức giết ông!”
Tây đế nghe Bắc đế uy hiếp mình không khỏi cười lớn: “Bắc đế, xem ra là tôi đã nhìn nhầm ông rồi! Nếu sớm biết ông là hạng người này thì tôi chẳng
cần phải cứu ông làm gì cho mệt!”
“Ông cho ràng bản thân
mình thì tử tế lắm sao? Nếu ông không có lòng tham muốn độc chiếm vườn
Vạn thú thì ông sẽ giúp tôi chắc? Tây đế ông hãy nghe cho kỹ, nếu hôm
nay ông dám nộp tôi ra thì...”
Mặt Tây đế sa sầm, ông ta hừ lạnh một tiếng khô khốc nói: “Hôm nay dù ông có muốn hay không thì cũng phải ra. Bay đâu?”
Hơn một chục thị vệ bên ngoài nghe tiếng Tây đế gọi lập tức tiến vào.
“Tây đế, ông khá lắm, ông đã dám trở mặt thì đừng trách tôi không khách
khí!” Bắc đế hét lên một tiếng, tàn ảnh ông ta lướt tới đâu thì nơi ấy
có máu chảy, hơn một chục thị vệ thịt nát xương tan.
“Ngươi là đồ vong ân bội nghĩa! Nếu lúc trước ta không cho ngươi tá túc thì
ngươi đã bị Trọng Lâu giết chết từ lâu rồi!” Tây đế hậm hực nói, ông ta
vung tay táng cho Bắc đế một cái tát cực mạnh.
“Bắc đế,
mọi chuyện là tự gây nghiệt mà ra cả!” Tây đế nói rồi nhếch mép cười âm
hiểm rút thần khí trung phẩm ra đâm sây vào thân xác Bắc đế rồi nhìn vào đôi mắt kinh hoàng của Bắc đế cười nhạt.
“Ngươi...ngươi sao lại có trong tay thần khí trung phẩm?”
“Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi sở hữu thần khí thôi sao?”
“Ha ha ha... Thế thì sẽ đi đến đâu thì ngươi cũng phải chết theo ta đó sao?”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Bắc đế tự nổ nguyên anh của mình tạo nên làn khí ba cường hãn bao trùm không gian đến vài trăm dặm, toàn bộ thành Tây đế phồn hoa phút chốc biến thành bình địa, kẻ chết người
bị thương vô số.
“Đồ điên!” thân xác Tây đế bị hủy diệt
nguyên anh của ông ta lập tức né tránh khỏi vùng ảnh hưởng nhưng không
kịp, nguyên anh lập tức vỡ nát.
Cung điện Thanh Hoa giờ
đây ngoại trừ phòng Hoa Mãn Nguyệt cùng đám Khuynh Thành đứng cong
nguyên vẹn thì những nơi còn lại chỉ còn là đống gạch đá hỗn độn, Khuynh Thành kinh ngạc nhìn ra ngoài.
“Hoa Mãn Nguyệt, hình như là...”
“Bắc đế quả nhiên độc địa, lại dám tự nổ nguyên anh bắt Tây đế chết cùng!”
“Không thể tự tay giết chết hắn tôi vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức.” Trọng Lâu tức giận nghiến răng nói.
“Dù sao thì hắn ta cũng chết rồi, ông hà tất phải bận tâm xem hắn chết kiểu gì chứ.”
“Đúng thế, dù sao thì chết vẫn là chết thôi!”
Trọng Lâu cảm kích nhìn Diệp Khuynh Thành nói: “Bây giờ chúng ta nên quay về thôi, tôi có món quà này muốn tặng cho cô!”
Trọng Lâu trở về xưng vương thành tiên đế nhiệm kỳ mới, Thanh Hư đạo trưởng
mặc dù rất hậm hực nhưng cũng đành im lặng không dám lên tiếng. Ông ta
không sợ Trọng Lâu nhưng lại rất ngán Hoa Mãn Nguyệt.
Tiên hậu biết chuyện cũng vội chạy tới điện Kim Hoa xin tha mạng.
“Hừ, ngày trước nếu không phải tại mụ dùng gian kế thì ta đâu có thể nào bị
Bắc đế đánh bại chứ? Muốn ta tha cho mụ ư? Mụ đừng vọng tưởng!” Trọng
Lâu nói rồi rất nhanh chóng ra tay bóp nát nguyên anh của Tiên hậu.
Trọng Lâu điều khiển ý niệm, tà áo dài tung bay kích động vô cùng, sức mạnh
to lớn trong cơ thể đột ngột bùng phát. Diệp Khuynh Thành thấy vậy định
tiến lên can ngăn thì lại bị Hoa Mãn Nguyệt cản lại.
“Tịch Vân... Tịch Vân ...” giọng Trọng Lâu vang vọng đất trời, tuyệt vọng đến thương tâm.
“Ai đang la hét?” Nam Cung Khuyết trên thần giới cau mày khó hiểu.
Lam Tố đang tĩnh tâm giải trận bất giác giật mình như thể tiếng kêu này đến từ chính con tim anh vậy, Lam Tố bất giác thì thầm: “Khuynh Thành...”
Dưới phàm trần, tiếng gọi tuyệt vọng của Trọng Lâu vang vọng trong Thực Nhân cốc, sự tĩnh lặng bấy lâu nay bất giác bị khuấy động, một luồng kim
quang chậm rãi lan rộng khiến người người phải nhắm mắt bịt tai tránh
thương tổn.
“Trọng Lâu... Trọng Lâu ...” một giọng nói
vang vọng đáp lại tiếng gọi của Trọng Lâu rồi một tiếng nổ vang trời,
Thực Nhân cốc đột ngột tách rời khỏi mặt đất, một cô gái mặc y phục màu
trắng tỉnh dậy từ giữa Thực Nhân cốc khẽ lẩm bẩm: “Trọng Lâu... Trọng
Lâu...”
Tàn ảnh của cô gái nhanh chóng nháng lên rồi biến mất, những người ở phàm trần sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, rất lâu sau khi cô gái biến mất họ mới sực tỉnh lại.
“Trời ơi! Tiên nữ...đúng là tiên nữ thật rồi!”
“Chúng ta thực sự đã nhìn thấy tiên nữ!”
“Thực Nhân cốc biến mất rồi?”
“Thảo nào trước giờ chúng ta không thể nào vào được đó, hóa ra trong đó có
tiên nữ. Chắc tiên nữ đó phạm phải sai lầm gì nên mới bị đầy xuống đây
chăng?”
Thực Nhân cốc từ đó biến mất trong nhân gian
nhưng từ nay về sau người ta lại truyền kỳ một câu chuyện khác – câu
chuyện tiên nữ bị đày.
“Trọng Lâu... Trọng Lâu của thiếp!” Tịch Vân sau giấc ngủ dài đằng đẵng trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất về Trọng Lâu.
“Tịch Vân!” Trọng Lâu đột ngột mở mắt, một đạo kim quang lướt đi đã biến mất trong điện Kim Hoa.
Đám Khuynh Thành đợi một lúc thì thấy Trọng Lâu vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc
ôm lấy một thiếu phụ bước vào, bạch y theo gió phất phới, búi tóc cao,
đôi bời vai như ngọc yêu kiều mà không mất đi vẻ cao quý, cao quý lại có nét thanh nhã. Trọng Lâu dắt tay thiếu phụ đến trước mặt Khuynh Thành,
vẻ mặt đầy hạnh phúc nói: “Khuynh Thành! Đây là Tịch Vân!”
Tịch Vân khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Cô nương Khuynh Thành, may nhờ cô ra tay giúp đỡ mà tôi với Trọng Lâu mới có được lần tái ngộ này! Thật sự rất
cảm ơn cô!”
“Những người có tình ắt sẽ nên duyên vợ
chồng, tôi tin chắc chỉ cần có chân tình htif bất cứ khó khăn gì cũng có thể vượt qua, trên đời này không có thứ sức mạnh nào có thể đánh bại
được sức mạnh của tình yêu. Trọng Lâu là vì một lòng yêu chân thành mới
có thể thức tỉnh được phu nhân, Khuynh Thành đâu có tài cán gì!”
“Vậy là tốt rồi! Có thể là chúng ta đã trọn vọn niềm vui rồi!” Hoa Mãn Nguyệt ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi tươi cười bước đến nói.
Khuynh Thành thấy bọn họ có đôi có cặp không khỏi chạnh lòng, bao giờ thì cô
với Lam Tố mới có thể sóng bước hạnh phúc bên nhau như vậy?
Hoa Mãn Nguyệt dường như cũng nhìn thấu được tâm tư Khuynh Thành, anh ta
tiến đến vỗ vỗ vai cô trấn an nói: “Đừng buồn, tôi tin chắc sẽ rất nhanh thôi cô cũng sẽ được ở bên Lam Tố, dù thế nào thì anh cũng luôn ủng hộ
em!”
Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng gật gật đầu với Khuynh Thành nói: “Cả tôi nữa, tôi cũng sẽ luôn đứng về phía Khuynh Thành!”
“Khuynh Thành, cô còn có cả chúng tôi nữa!” Kim Bằng cùng Hồng Loan đồng thanh nói.
Trọng Lâu nhìn Khuynh Thành với ánh mắt kiên định rồi lấy từ trong ngực ra
một ống hình trụ đưa cho Khuynh Thành nói: “Đây là vườn Vạn thú, bây giờ tôi tặng nó cho cô, mong rằng nó sẽ giúp ích được cho cô khi ở trên
thần giới!”
“Trọng Lâu...chuyện này...” Khuynh Thành kinh ngạc nhìn ống quyển trong tay, đây lại là vườn Vạn thú trong truyền thuyết sao?
“Khuynh Thành cứ cầm lấy, sẽ có lúc cần dùng tới!”
Khuynh Thành không thể phủ nhận rằng cô thật sự cần vườn Vạn thú, thần giới có quá nhiều kẻ địch hùng mạnh, có vườn Vạn thú cô sẽ có nhiều cơ hội
chiến thắng hơn.
“Trọng Lâu...”
“Thật
không giống Diệp Khuynh Thành chút nào, Diệp Khuynh Thành mà tôi biết
không đắn đo như vậy đâu!” Trọng Lâu nhìn cô cười cười nói.
Khuynh Thành bật cười, từ lúc nào cô lại trở nên e ngại như vậy chứ?
Hồng Loan cùng Kim Bằng rốt cuộc cũng không chịu nổi bầu không khí gượng gạo này, chúng kêu ầm lên: “Các người đã xong chưa hả? Hai đứa chúng tôi
vẫn còn đang độc thân đây này!”
Khuynh Thành không chịu nổi cốc mạnh lên đầu chúng gắt lên: “Biến đi, nhóc con mau ra ngoài chơi!”
“Hừ! Tôi còn lớn tuổi hơn cô nữa đấy!” Hồng Loan vênh cái mặt non choẹt lên nhìn Khuynh Thành hầm hừ.
Kim Bằng cũng rướn cổ phụ họa: “Đúng thế! Bọn này thừa sức làm tổ tông của tổ tông của tổ tông cô đấy!”
“Con chim thối nhà ngươi ba ngày nay không được ăn đòn nên ngứa ngáy tớn lên phải không? Tổ tông của tổ tông của tổ tông ta à?”
“Chạy thôi, con chim phải gió, mau chạy thôi!” Kim Bằng hét lớn rồi phi thân chạy trước.
Hồng Loan thấy vậy cũng lập tức phi thân biến mất.
Ba đạo lưu quang xẹt qua bầu trời, không ngừng xáp lại rồi lại tách ra xáp lại, đám người Trọng Lâu, Hoa Mãn Nguyệt ở dưới ha hả. Tiên giới lại
trở lại không khí yên bình như trước.
Hơn ba tháng qua,
công lực của Khuynh Thành đã tăng tiến rất nhanh, hiện tại cô đã là Kiếm hoàng cao cấp đại viên mãn, nhưng với công lực hiện tại thì đầm Thiên
Trì vẫn là một nơi cô không thể tới được.
“Khuynh Thành, cô nên bế quan tu luyện một thời gian nữa, chờ cho công lực của cô tăng cao rồi chúng ta tới đầm Thiên Trì sau!”
Tuy Khuynh Thành bây giờ hết sức nóng lòng muốn lên thần giới gặp Lam Tố
nhưng là thể lực của cô hiện tại không thể nào đi xuyên không gian được.
“Được! Cho tôi một năm là được!” Khuynh Thành kiên định nói,.
Hoa Mãn Nguyệt kinh ngạc, “Khuynh Thành à, việc này không thể hấp tấp được đâu!”
“Tôi biết, nhưng chỉ cần một năm là đủ rồi!”
“Khuynh Thành...”
“Anh không tin tôi sao? Tôi nói một năm đủ thì có nghĩa là đủ!” Khuynh Thành nghiêm mặt nhìn Hoa Mãn Nguyệt không vui nói.
Hồng Loan thì không có ý kiến gì, nó vẫn còn nhớ Khuynh Thành ngày mới lên
thần giới gần như đã mất đi hơn nửa mạng sống mà cô cũng chỉ cần mười
năm để hồi phục, hiện tại một năm coi như là cũng đủ.
“Khuynh Thành nói được nghĩa là làm được, Hoa Mãn Nguyệt anh nên tin cô ấy!”
Hoa Mãn Nguyệt thấy Hồng Loan nói vậy tâm tình mới thả lỏng hơn một chút.
Lúc này trên thần giới, Lam Tố vẫn đang miệt mài nghĩ cách phá trận, đúng
lúc này thì cảnh tượng trước mặt anh không ngừng biến ảo giống như những làn sóng dập dềnh trôi tới.
“Cuối cùng thì cũng phá được rồi!” Lam Tố không nén được hưng phấn kêu lên.
Hoàng thành phút chốc lại biến đổi trở về như ngày trước, Lam Tố lập tức vận
linh thức quan sát thấy tất cả mọi thứ đã bình thường trở lại mới chạy
về phía đại điện.
“Phụ hoàng!”
“Tố nhi!” Lam Ngạn xúc động ôm chặt Lam Tố.
“Phụ hoàng, mọi chuyện ổn rồi, không có chuyện gì nữa rồi! Đã có Tố nhi ở
đây thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.” Ánh mắt Lam Tố rực sáng, nhẹ
nhàng trấn an Lam Ngạn. Kẻ nào dám đụng đến người thân của anh thì nhất
định phải chết!
Đúng lúc này thì giọng nói của hắc y nhân lần trước lại vang lên bên tai Lam Tố: “Ha ha ha... Lam Tố! Ta quả
nhiên là đã không nhìn lầm ngươi, dù chỉ là một ý niệm thì ngươi cũng có thể nhanh chóng hóa giải được trận pháp của ta. Khá lắm! Nhưng là trò
vui bất ngờ vẫn còn ở phía sau. Lam Tố! Ta chờ ngươi!”
Thần kinh Lam Tố căng thẳng hết mức, từng tế bào trong người anh đều bị đánh động vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
“Có bản lĩnh thì ngươi cứ nhằm vào ta, uy hiếp người nhà của ta như thế thì anh hùng gì chứ?”
“Ha ha ha... Lam Tố! Không biết nên nói ngươi thông minh hay ngu ngốc đây!
Bọn họ với ta căn bản chẳng có chút ý nghĩa gì hết, nếu không vì ngươi
thì ta làm gì mà rỗi hơi chơi đùa với bọn chúng chứ?”
“Ngươi...” Lam Tố tức giận không biết nói gì.
“Tố nhi...” Lam Ngạn thấy Lam Tố tức giận lập tức lên tiếng.
“Tố nhi, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Không... không có chuyện gì. Con chỉ là thấy kẻ kia đáng ghét nên mới tức giận chút thôi!”
“Tố nhi, chuyện đã qua rồi thì bỏ qua đi, chúng ta chỉ cần bình an bên nhau là được rồi, không cần nghĩ ngợi nhiều quá!” Lam Ngạn trải qua bao
nhiêu chuyện cảm thấy thật sự mệt mỏi, từ ngày Lam Tố bị phong ấn ông đã không còn chút hứng thú nào với cuộc chiến tranh giành danh lợi chốn
thần giới này nữa. Điều duy nhất ông mong muốn bây giờ là hoàng thành
được bình an, ông và Lam Tố có thể vui hưởng hạnh phúc với nhau.
“Ha ha ha... Lam Tố! Ta không ngờ ngươi lại có một phụ hoàng nhu nhược như
vậy thì ngươi cầm chắc thất bại rồi. Ngươi tốt nhất nên trông chừng ông
ta cho tốt vào, mấy trăm triệu năm đã trôi qua rồi mà công lực ông ta
không hề tăng tiến, kém đến độ đến ta cũng không nhận ra được.” Giọng
nói hắc y nhân mỉa mai vang lên bên tai Lam Tố, bàn tay anh sớm đã nắm
chặt thành quyền vì tức giận.
“Ngươi chớ đắc ý quá sớm,
ta sẽ không để ngươi lộng hành mà làm hại những người thân của ta!” Lam
Tố xoay người đỡ Lam Ngạn đi vào đại điện, ánh mắt căm phẫn nhìn về
hướng đông. Một tiếng nổ vang trời từ phía đông nhanh chóng dội lại.
“Lam Tố, xem ra phụ hoàng của ngươi là một liều thuốc tốt để kích thích
ngươi, sớm biết thế này thì ta nên giết lão từ lâu rồi mới phải.” Hắc y
nhân cười mỉa nói.
“Ngươi dám?” Lam Tố lạnh lùng đáp trả.
“Hiện nay ta đươnng nhiên không cần phải giết lão làm gì cho phí sức. Ta đoán Diệp Khuynh Thành cũng sắp lên thần giới rồi, trò vui vẫn còn chờ ngươi chơi mà!”
Lam Tố vừa nghe nhắc đến tên Khuynh Thành sắc mặt liền tái đi, Khuynh Thành quả là liều thuốc trí mạng của anh.
Lam Ngạn bị kinh động bởi tiếng nổ khi nãy liền quay lại nhìn Lam Tố hỏi: “Tố nhi, có chuyện gì thế?”
Đúng lúc Lam Ngạn vừa xoay người lại thì phía chân trời đột nhiên xuất hiện
một cái miệng khổng lồ đỏ như máu. Lam Tố định chạy tới ngăn cản thì cái miệng ấy đã cất tiếng cười quỉ dị.
“Lam Ngạn, ngươi tốt nhất nên trông chừng con trai ngươi cho kỹ vào nếu không thì ngươi chờ mà tiễn biệt hắn đi!”
“Thì ra là ngươi!” Lam Ngạn kinh hãi nhíu mày.
“Ha ha ha... Lam Ngạn, không ngờ ngươi vẫn còn nhận ra ta. Tốt! Tốt lắm!”
Lam Tố thấy sắc mặt Lam Ngạn không được tốt thì vội bước tới đỡ ông: “Phụ
hoàng không sao chứ ạ? Phụ hoàng đừng lo lắng, đã có Tố nhi ở đây rồi!”
Lam Ngạn có thể không lo lắng được sao? Đối thủ mạnh như vậy liệu Tố nhi
của ông có đánh thắng được không? Thảo nào Tố nhi mất nhiều thời gian
như vậy mới có thể hóa giải được trận pháp, ông lẽ ra nên sớm nghĩ ra
hắn mới đúng.
“Tố nhi, ta e rằng thần giới sắp gặp đại loạn rồi! Cuộc chiến sắp tới chắc chắn sẽ hủy diệt thần giới!”
“Phụ hoàng đừng lo, không có chuyện đó đâu!” Lam Tố trấn an nói, bằng mọi
cách anh cũng sẽ không để tên đó hãm hại người thân của anh cùng thần
dân trong hoàng thành.
Lam Tố khẽ hừ lạnh, hắn dù có lợi
hại đến đâu thì cũng có thân xác, có nguyên anh, còn Lam Tố anh chỉ là
một ý niệm, hắn có thể hại được anh sao?
Lam Tố thấy Lam
Ngạn đã ngủ say rồi mới bước ra ngoài nói với n Ly: “Ngươi đi tiên giới
một chuyến, bằng mọi cách phải ngăn cản không cho Khuynh Thành lên thần
giới!”
“Vâng thưa vương gia!”
“Nhớ không
được nói cho cô ấy biết những chuyện xảy ra ở đây, nếu chẳng may ta
không còn nữa thì sau này ngươi nhất định phải thay ta chăm sóc cho cô
ấy!”
“Vương gia, sẽ không có chuyện đó đâu...” đôi mắt n
Ly đỏ hoe nhìn Lam Tố, nếu ngày xưa cô gái ấy không phong ấn vương gia
thì vương gia của cô đâu đến nỗi bị động như bây giờ?
“n Ly, đừng khóc!! Ý ta nói là lỡ chẳng may thôi...”
“Vương gia, sẽ không có chuyện không may đâu, sẽ không!”
“Được rồi, ngươi mau đi đi!” Lam Tố khẽ vỗ vỗ vai n Ly, n Ly ngẩn người kỳ
lạ, vương gia của cô hôm nay rất mực hiền hòa, thân thiết giống như là
đã biến thành một người khác vậy.
Nhìn theo bóng n Ly rời đi, Lam Tố bất giác thở dài, có lẽ anh những điều anh có thể làm bây
giờ chỉ vỏn vẹn như vậy mà thôi. Lẽ ra lúc đầu anh không nên không kìm
chế được mà xuống phàm trần tìm nàng, nếu anh có thể kìm nén nỗi nhớ
thương của mình thì nàng đã không yêu anh, như vậy có thể nàng sẽ tìm
được một chàng trai phàm trần nào đó và có được cuộc sống bình dị mà
hạnh phúc. Hiện tại anh phải lo cho hoàng thành, đã không còn có thể đi
tìm nàng được nữa rồi.
Diệp Khuynh Thành lúc này đang ở
trong vòng xuyến không gian bế quan tu luyện, một luồng sức mạnh thần bí tràn ngập thân thể cô. Khuynh Thành đột ngột mở mắt vẻ vui mừng không
giấu được, cuối cùng thì cô cũng có thể kiểm soát được nguồn sức mạnh
thần bí đó rồi, cô đã đạt được cấp Kiếm tông sơ cấp trung kỳ rồi, nếu
tiếp tục luyện hóa nữa thì cô còn có thể đạt đến tình độ nào nữa đây?
Diệp Khuynh Thành thật không dám tưởng tượng nữa mà bắt đầu tập trung
tiếp tục luyện hóa nguồn sức mạnh trong người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT