Điện Kim Hoa đang im ắng phút chốc ồn ào hẳn lên vì một đám người từ bên ngoài đang đi tới: “Tiên đế! Tiên đế!”
“Sao các ngươi lại ồn ào quá thế?” Tiên đế nhíu mày nhìn đám người mới bước vào.
“Tiên đế, suối Bích Lạc...”
Tiên đế vừa nghe nói tới suối Bích Lạc bỗng cảm thấy căng thẳng hỏi: “Suối Bích Lạc có chuyện gì?”
“Gã khốn Hoa Mãn Nguyệt dám sai người chặn tất cả các lối ra vào suối rồi
bán vé vào xem trận quyết đấu ba ngày sau giữa người và Trọng Lâu!”
Tiên đế nghe vậy có chút nhíu mày không hiểu, gã Hoa Mãn Nguyệt này là định làm gì đây?
“Chỉ trong vài canh giờ mà hắn đã ôm gọn hơn ba năm thu nhập ngân sách của tiên giới, giá vé cao chưa từng thấy, chỉ e là...”
Tiên đế khóe miệng động đậy có chút khó tin nhìn đám người trước mặt, chỉ
trong vài canh giờ mà kiếm được hơn ba năm thu nhập ngân sách của tiên
giới sao?
“Gía vé ở hàng gần với trung tâm nhất là ba
ngàn viên linh thạch cực phẩm, những hàng còn lại thì rẻ hơn một chút
nhưng là vẫn ở mức giá cao không thể tưởng tượng được.” Một gã trong đám đứng ra nói.
Tiên đế nghe trình tấu mà đầu óc có chút
quay cuồng. Ba ngàn viên linh thạch cực phẩm? Hắn nghĩ tiên giới này lắm người giàu lắm sao? Không phải hắn định biến tiên giới sau trận chiến
này thành cái bang hết chứ?
“Tình hình bán vé thế nào?” Tiên đế có chút hoang mang hỏi.
“Xếp hàng dài dằng dặc, vé bán ra nhiều không kể xiết!”
“Bọn họ điên rồi chắc?” Tiên đế kìm không được lớn tiếng kêu lên.
“Có lẽ Tiên đế chưa biết, để có được vé vào xem trận chiến này mà nhiều
người thậm chí đã cầm cố cả vũ khí của mình để đổi lấy linh thạch mua
vé!” một gã khác đứng ra nói.
Tiên đế kinh hãi nhìn gã vừa đứng ra tâu, đám người này điên hết rồi hay sao?
“Đi đến suối Bích Lạc!” Tiên đế nhịn không được lớn tiếng nói, ông ta cũng
muốn xem tên Hoa Mãn Nguyệt có tài cán gì mà có thể trong vài canh giờ
đồng hồ kiếm được linh thạch đến cả đời ông ta cũng chưa có như vậy?
Thật đáng giận là con người này ông ta không thể dùng được, không những
võ công cao cường mà ý nghĩ lại thâm sâu khó lường, Hoa Mãn Nguyệt này
giữ lại chỉ e sẽ hậu họa về sau.
Rất nhanh chóng Tiên đế
đã có mặt ở suối Bích Lạc, ông ta nhanh chóng thay đổi hình dạng hòa vào dòng người, có điều ông ta không ngờ rằng Hoa Mãn Nguyệt vẫn nhận ra
ông ta, tuy nhiên ông ta đã cố tình thay hình đổi dạng thì anh cũng
chẳng buồn lật tẩy, Hoa Mãn Nguyệt ung dung bán vé.
“Hoa
công tử, lão gia nhà tôi mời công tử qua bên kia một lát!” một gã trong
đám người trong điện Kim Hoa khi nãy tiến lại gần bàn Hoa Mãn Nguyệt
nói.
Hoa Mãn Nguyệt khinh thường nhìn lại Tiên đế rồi
thản nhiên nói: “Không thấy ta đang bận sao? Nếu muốn mua vé thì mời xếp hàng đi!”
Tiên đế vốn không ưa gì Hoa Mãn Nguyệt nay lại nghe vậy không khỏi tức giận, ông ta lập tức linh thức truyền âm nói:
“Hoa Mãn Nguyệt nhà ngươi thật quá to gan!”
Hoa Mãn
Nguyệt vốn muốn ngó lơ nhưng không ngờ ông ta lại dám linh thức truyền
âm ra oai như vậy, anh ta bất ngờ ngồi phịch xuống đất rồi kêu ầm lên,
vẻ kinh hãi kêu lên: “Tiểu nhân không biết Tiên đế giá lâm, xin Tiên đế
xá tội!”
Giọng anh ta tuy không vang nhưng cũng đủ để
những người có mặt nghe được. Tiên đế nhăn mặt khó chịu trong khi Hoa
Mãn Nguyệt khoái trá cười ma mãnh.
Tiên đế khẽ phẩy tay rồi quay trở lại hình dáng thật của mình lạnh lùng nói: “Hoa Mãn Nguyệt, ai cho phép ngươi bán vé ở đây?”
Hoa Mãn Nguyệt vỗ tay lên trán vẻ hiểu biết nói: “Hóa ra Tiên đế là vì
chuyện này sao? Khi nãy Trọng Lâu huynh cũng có đến, chẳng lẽ Tiên đế
cũng muốn chia phần sao?”
Tiên đế mặc dù có ý định ấy
thật nhưng ngay lúc này lại bị Hoa Mãn Nguyệt lừa hỏi như thế đành phải
giữ sĩ diện nói: “Làm bừa rồi!”
Tiên đế nói mà xót xa
trong lòng, hơn ba năm thu nhập ngân sách của tiên giới thì dù có lấy
được một phần cũng đã là cả gia tài rồi, ông ta có thể không xót xa sao?
“Tiên đế tại sao lại cho rằng tại hạ làm bừa? Các cao thủ xưa nay quyết đấu
đều là vấn đề sinh tử, tại hạ đã phải cố sức để duy trì trật tự cho trận quyết chiến của ngài và Trọng Lâu là vì không muốn ai làm phiền trong
lúc hai người quyết đâu, sao lại có thể nói là làm bừa được?”
“Hoa Mãn Nguyệt!” đôi mắt Tiên đế đỏ ngầu như có thể phun ra lửa nhìn Hoa
Mãn Nguyệt gầm lên, gã này nói vậy không phải đang chế giễu năm xưa ông
ta dùng thủ đoạn để chiến thắng đó sao?
Một gã đi theo
Tiên đế lập tức bước lại trừng mắt nhìn Hoa Mãn Nguyệt lạnh lùng nói:
“Trọng Lâu và Tiên đế đại chiến, ngươi bán vé vào xem thì linh thạch
phải có phần của hai người!”
Hoa Mãn Nguyệt nghe vậy thản nhiên đưa tay chỉ chỉ cái ghế anh ta ngồi bán vé nói: “Nói thế cũng
đúng, đã thế thì các vị cứ việc bán số vé còn lại, dẫu sao tôi mới chỉ
bán được có nửa ngày, hai ngày còn lại các vị cứ tự nhiên bán!”
Đám người xếp hàng xung quanh ai cũng biết chuyện vé thượng hạng đã bị Hồng Loan bán hết sạch từ mấy canh giờ trước, vé hạng trung thì cũng bị Hoa
Mãn Nguyệt bán hết rồi, những vé còn lại không bằng một phần những gì
anh ta cùng Hồng Loan thu được cả, anh ta thật đúng là biết đóng kịch
mà!
“Không được! Mỗi đối thủ phải được hưởng một nửa số thu nhập ngươi thu về từ đầu đến giờ!”
Lúc này thì Diệp Khuynh Thành, Trọng Lâu cùng Hồng Loan đi khảo sát địa
hình cũng đã quay lại, thấy Hoa Mãn Nguyệt đang tranh chấp với Tiên đế
liền hiểu ngay ra mọi chuyện, tất cả chỉ là do sức hấp dẫn của linh
thạch cực phẩm mà ra cả!
Hoa Mãn Nguyệt vừa nhìn thấy Khuynh Thành lập tức lớn tiếng nói: “Cô đến thật đúng lúc, người này đang đòi chia năm – năm!”
“Hả? Kẻ nào có gan lớn vậy?” Khuynh Thành thản nhiên hỏi.
Người nọ vừa nghe giọng Khuynh Thành vang lên thì lập tức quay người lại, hắn chẳng phải ai xa lạ mà chính là Khương Tịch Nguyệt – thượng tiên nhà họ Khương năm xưa! Khuynh Thành vừa nhìn thấy ông ta lập tức nắm chặt tay
không nói nửa lời đã lao tới.
Khương Tịch Nguyệt sớm cũng đã đoán được Khuynh Thành sau khi phi thăng lên tiên giới nhất định sẽ
tìm mình trả thù cho nên hơn một trăm năm qua đã dùng mọi thủ đoạn để
tiếp cận Tiên đế. Khương Tịch Nguyệt luôn nghĩ cho dù Khuynh Thành có
phi thăng lên cũng không thể liều lĩnh tìm ông ta được bởi vì điện Kim
Hoa đâu phải nơi dễ vào. Quả nhiên người tình không bằng trời tính, cuối cùng ông ta cũng chạm phải Khuynh Thành.
“Khương Tịch
Nguyệt, hãy nộp mạng!” sát khí điên cuồng từ sâu thẳm trong Khuynh Thành tỏa ra, trận chiến năm đó nếu không có Kim Bằng chắn cho cô thì bây giờ cô đã không còn mạng mà lên được đây nữa rồi! Bất kể thế nào cô cũng
nhất định phải khiến những kẻ đã làm hại người thân, bạn bè của cô phải
trả giá gấp trăm lần.
Sát khí ngày càng lan rộng, đám
đông xếp hàng phấn kích không thôi, không thể ngờ chỉ một ngày thôi mà
lại có thể chứng kiến tới hai trận quyết đấu của các cao thủ.
Tử thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ đã lập tức phóng ra những kiếm quang như sấm sét phóng thẳng vào Khương Tịch Nguyệt.
“Tiên đế! Cứu tôi với!” Khương Tịch Nguyệt lớn tiếng kêu lên, mặc dù ông ta
làm việc trong điện Kim Hoa chưa lâu nhưng với kinh nghiệm xưng vương
trước đây, ông ta biết những gì nên nói nên làm những gì không nên xen
vào nên cũng rất được lòng Tiên đế.
Tiên đế thấy tình
hình có vẻ không ổn liền lập tức linh thức truyền âm, sáu đại hộ pháp
cận vệ của ông ta lập tức xuất hiện cúi người hành lễ.
Tiên đế lạnh lùng hạ lệnh: “Giết cô gái kia!”
Thật ra ông ta cũng không có ý định cứu Khương Tịch Nguyệt mà chỉ muốn nhân
chuyện này giết chết Khuynh Thành mà thôi, nếu không phải tại con ranh
này thì làm sao có thể trở lại tiên giới tìm ông ta báo thù chứ? Nó nhất định phải chết!
“Ai dám đụng tới người của ta?” Hồng Loan bước lên, thân hình nhỏ nhắn của nó toát ra nét lạnh lùng nói.
“Giết luôn cả nó đi!” Tiên đế thản nhiên nói.
“Cấm các ngươi không được đụng đến họ!” Trọng Lâu cuối cùng cũng lên tiếng nói.
Tiên đế hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta nhất định muốn giết thì sao?”
“Thế thì phải hỏi thanh kiếm trong tay ta trước đã!” Trọng Lâu giơ thanh
kiếm đen tuyền lên trước ngực, cả người lẫn kiếm lập tức tỏa ra sát khí
bức người.
Tiên đế tay nắm thành quyền, ánh mắt tràn ngập sát khí nhing Trọng Trọng Lâu. Đám người chung quanh rất nhanh chóng
chạy ào đến, không ngờ trận đại chiến sau hai ngày nữa lại có thể sớm mở màn đến vậy, lại có rất nhiều cao thủ cùng giao tranh. Những kẻ đỡ lỡ
mua vé với giá ngất trời có phần tiếc nuối nhưng cũng rất nhanh chóng
hào hứng đứng xem. Bọn họ đâu chỉ có mục đích xem cao thủ giao đấu không mà còn muốn xem xét các chiêu thức để học hỏi thêm nữa kìa.
Tiên đế nhìn đám người chung quanh bu lại mà không khỏi nóng mặt, bản năng
chiến đấu trong người trỗi dậy, ngọn lửa cuồng nộ lan tràn khắp toàn
thân ông ta.
Sáu đại hộ pháp của Tiên đế đều là cao thủ Kiếm tôn sơ cấp sơ kỳ, khắp cõi tiên giới này cũng không tìm được mấy người như vậy?
“Không tha cho bất cứ kẻ nào!” giọng Tiên đế lạnh lùng vang dội đất trời khiến đám người đang vây quanh vội vàng né ra xa mấy chục thước tránh bị vạ
lây.
Khuynh Thành, Hồng Loan, Hoa Mãn Nguyệt bị sáu đại
hộ pháp cùng Khương Tịch Nguyệt vây lấy trong khi Trọng Lâu đang ở thế
đối kháng với Tiên đế.
Khương Tịch Nguyệt nhếch mép đắc ý cười khẩy: “Diệp Khuynh Thành, lần này bên cạnh ngươi không có thần
thú, để ta xem ngươi chết thế nào đây?”
Khuynh Thành cười nhạt, không có thần thú sao? Hồng Loan chẳng lẽ lại không qua được Kim
Bằng? Hừ, nếu Hồng Loan trở về chân thân nguyên thủy của nó thì có lẽ
lão ta sẽ tức đến hộc máu mà chết mất?
Khuynh Thành nghĩ vậy nhìn lão mỉa mai nói: “Còn phải xem ai chết trước đã!”
Tử thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành vung lên hướng thẳng tới Khương
Tịch Nguyệt, lão ta vừa thấy vậy lập tức xoay người núp sau sáu đại hộ
pháp.
“Đồ hèn!” Khuynh Thành khinh bỉ nhìn lão, toàn thân cô hóa thành đạo tàn ảnh màu đỏ nhắm thẳng vào trận pháp của sáu đại hộ pháp.
Sáu đại hộ pháp thấy Khuynh Thành lao đến vẫn bình chân như vại, đôi mắt ngập vẻ khát máu nhìn Khuynh Thành, sáu đạo tàn
ảnh lóe lên bắn thẳng vào Khuynh Thành khiến cô không tài nào mở mắt
được. Nhưng là không thấy đường không có nghĩa là Khuynh Thành không thể đánh được.
“Khuynh Thành, cẩn thận!” Hoa Mãn Nguyệt chạy vọt lại xông vào trận chiến của sáu đại hộ pháp.
Hồng Loan cau mày, tốc độ nhanh như vậy lần trước sao lại thua nó được?
Chẳng lẽ anh ta giấu nhẹm thực lực của mình? Anh ta đang toan tính điều
gì? Là bạn hay là kẻ thù? Hồng Loan lắc lắc đầu, đây không phải là lúc
nghĩ tới mấy chuyện đó. Hồng Loan bình tâm lại liền giáng ngay một đòn
vào làn lưu quang đang bao vây Khuynh Thành.
Một tiếng nổ vang trời khiến tiên giới chao đảo, những kẻ đẳng cấp Kiếm hoàng không
kịp tháo chạy đều bị giập nát tim mạch mà chết.
Hoa Mãn
Nguyệt ra chiêu vô cùng chớp nhoáng, kiếm khí của hai người đi tới đâu
nơi ấy có đổ máu, các cao thủ Kiếm tôn gục gã ngay tại chỗ, bọn họ đều
là bị đứt yết hầu hoặc rạch ngang bụng mà chết.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Khuynh Thành cười tủm tỉm: “Cô đúng là Kiếm hoàng sơ cấp hậy kỳ sao?”
“Có thật là công lực của anh thấp hơn Hồng Loan không?” Khuynh Thành mỉa
mai hỏi lại, anh ta có thể nhìn thấu cô thì cô cũng thừa sức nhận ra thủ đoạn của anh ta.
Khương Tịch Nguyệt mặt trắng xanh nhìn
sáu đại hộ pháp bị Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt giải quyết một cách
nhanh chóng mà không khỏi kinh hãi.
“Sao...sao lại có thể như vậy được?”
Tiên đế đang giao đấu với lâu cũng bất giác quay người lại nhìn, đâu có thể
có chuyện vô lý như vậy được? Rõ ràng chỉ là một con ranh Kiếm hoàng sơ
cấp hậu kỳ mà lại có thể giết sáu đại hộ pháp cấp Kiếm tông sao? Không
chỉ riêng Tiên đế mà đám người đứng xem cũng sững người kinh ngạc, tất
cả nín thở nhìn trận chiến trên không chỉ sợ mình bỏ lỡ mất điều gì.
Bắc đế tay nắm thành quyền, sát khí bỗng chốc bao phủ cả vùng rộng lớn,
ngay cả Hồng Loan cũng có thể cảm nhận được sức ép thật sự ghê gớm đó,
công lực của Bắc đế rốt cuộc cao đến đâu?
Một đạo lưu quang chớp lên, ba mươi hai cao thủ cấp Kiếm tôn cao cấp trung kỳ xuất hiện trước mặt Bắc đế.
“Ta muốn xem các người rốt cuộc thì lợi hại đến đâu!” Khương Tịch Nguyệt
lúc trước còn xanh lét mặt mày giờ phút chốc tươi tỉnh mỉa mai nói.
Một đạo lưu quang nữa lóe lên, Thanh Hư đạo trưởng với khuôn mặt rất mực
hiền từ thảnh thơi lướt đến, phía sau ông ta là hơn mấy trăm đệ tử khí
thế hùng hậu.
Diệp Khuynh Thành thầm than, nếu gã đạo sĩ
này đứng về phía Tiên đế thì khả năng chiến thắng của bọn họ gần như
bằng không. Chỉ riêng việc đối phó với ba mươi hai cao thủ đẳng cấp Kiếm tôn mà Tiên đế mới triệu ra cũng đủ để bọn họ kiệt sức rồi!
“Trọng Lâu, chúng ta đi vậy!”
Khuynh Thành ngẫm nghĩ dù sao trận quyết đấu cũng chỉ còn hai ngày nữa, đến
lúc đó thì dù Tiên đế có đông người cũng không dám cậy đông như lúc này. Trọng Lâu đương nhiên hiểu được tâm tư của Khuynh Thành nên Thanh Hư
đạo trưởng chưa kịp đi tới thì bóng ông đã mất tăm.
Tiên đế thấy vậy cũng không thể phái người truy đuổi được, chung quanh đây còn có rất nhiều người đang chăm chú nhìn vào ông ta.
Hồng Loan ở gần đó vô cùng ấm ức, nó còn chưa có được đánh đã tay mà.
“Sợ cóc gì bọn đạo sĩ mất dạy ấy? Đứa nào xông vào thì cứu giết luôn cho gọn!”
“Thế nếu chúng kéo đến hàng nghìn tên ngươi có giết nổi không?”
“Chẳng lẽ ta cứ để bọn họ huênh hoang vậy sao?” Hồng Loan tức tối nói.
“Tất nhiên là không rồi!” Khuynh Thành tinh quái nhìn nó cười cười, cả ba người lúc này đã rời đi rất xa rồi.
Hoa Mãn Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói: “Chi bằng đến phủ của tôi nghỉ ngơi rồi bàn bạc một chút xem sao!”
Khuynh Thành vốn chẳng có mấy thiện cảm với Hoa Mãn Nguyệt nhưng cũng không
ghét gì anh ta, anh chàng này rất bí hiểm, mời họ đến nhà chơi cũng coi
là có lòng đi. Khuynh Thành nghĩ rồi gật gật đầu đồng ý. Hoa Mãn Nguyệt
vận linh thức, cả bốn người lập tức có mặt trong xuyến không gian của
anh ta.
Lưu Hương Nguyệt Nhi không có trong phủ, bọn
Khuynh Thành nhìn chung quanh phủ đệ của Hoa Mãn Nguyệt mà không khỏi
trầm trồ, xa hoa chẳng thua kém gì Thanh Hư đạo quán cả.
Hoa Mãn Nguyệt thấy vẻ kinh ngạc của bọn Khuynh Thành liền gãi gãi đầu nói: “Toàn là những thứ mang về trong lúc tôi hứng lên thôi!”
“Anh cũng có bản lĩnh đấy! Có thể nhân cuộc chiến của Trọng Lâu cùng Tiên đế kiếm chắc nhiều như vậy!”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới thì Hoa Mãn Nguyệt lại cảm thấy buồn bực,
anh ta hừ lạnh nói: “Rốt cuộc cũng có vớ được bao nhiêu đâu?”
“Tiên giới này chỉ có anh mới có thể dám ăn theo Chiến thần cùng Tiên đế!” Khuynh Thành cười cười nói.
Vẻ mặt Hoa Mãn Nguyệt nhìn Khuynh Thành như muốn nói, cho dù là bất cứ kẻ
nào, có thể kiếm chác được thì lợi hại đến đâu anh ta cũng chẳng ngán.
Nếu anh ta e ngại đám người đó thì đâu có được tài sản khổng lồ như vậy? Anh ta còn lạ gì sự đời? Tiên đế ư? Chiến thần sao? Chẳng là gì đối với anh ta cả!
Hồng Loan đột nhiên linh thức truyền âm cho Hoa Mãn Nguyệt, lạnh lùng nói: “Anh không phải là người trên tiên giới!”
Hoa Mãn Nguyệt cười lớn linh thức truyền âm cho nó: “Ngươi cũng có khác gì ta đâu!”
“Thực ra anh là ai?”
“Thần thù Hồng Loan cứ từ từ mà đoán nhé! Có điều, nếu ngươi muốn Lam Tố chết thì cứ tự nhiên chơi khăm ta đi!”
Hồng Loan giật mình hỏi lại: “Anh đã là người thần giới thì tại sao lại tiếp cận bọn này? Anh có ý đồ gì?”
“Sau này ngươi sẽ biết!” Hoa Mãn Nguyệt thản nhiên linh thức truyền âm nói.
“Hoa Mãn Nguyệt, bất kể ngươi là ai, nếu ngươi dám động tới vương gia của ta cùng Khuynh Thành thì ta dù chết nhất định cũng không tha cho ngươi!”
Hoa Mãn Nguyệt cười lớn nói: “Ta không ngờ con Hồng Loan ngươi lại đối xử
tốt với Khuynh Thành như thế, xem ra ta phải thay mặt em gái ta cảm ơn
ngươi rồi!”
Hồng Loan kinh hãi? Anh ta vừa mới nói gì
chứ? Khuynh Thành là em gái anh ta? Vậy chẳng lẽ anh ta là Nam Cung
Triệt? Vậy Khuynh Thành thật sự là Lạc Nhi cô nương chuyển thế sao? Phải rồi, chỉ có Khuynh Thành chính là Lạc Nhi cô nương thì vương gia của nó mới có thể lo âu căng thẳng đến vậy được.
“Con trai ngoan, đang suy nghĩ gì thế?” giọng nói Khuynh Thành bất chợt vang lên bên tai Hồng Loan.
Hồng Loan giật mình sực tỉnh nói: “Không... không có gì, chỉ là tôi đang
nghĩ nên dùng cách nào để đối phó với bọn đạo sĩ thối của Thanh Hư đạo
quán thôi!”
Khuynh Thành cười cười nhìn nó hỏi: “Ngươi nhớ tình thế hôm đầu tiên chúng ta đến Thanh Hư đạo quán chứ?”
“Đương nhiên là nhớ!”
“Thế thì tốt!”
“Cô định...” Hồng Loan chợt nở nụ cười quái dị nói: “Hay lắm, ý định rất
hay, coi như vừa trả thù vố hôm ấy vừa cho bọn chúng một bài học nhớ
đời!”
Đúng lúc này thì một vài a hoàn trong phủ mang theo hoa quả, bánh trái cùng trà tiến tới.
Hoa Mãn Nguyệt cười rất tươi nói: “Trọng Lâu huynh! Hai ngày nữa quyết chiến huynh có đủ tự tin không?”
“Bằng bất cứ giá nào ta cũng phải giết chết Tiên đế!” Trọng Lâu chắc nịch nói.
“Tôi cũng rât ghét Bắc đế, nhưng tôi chỉ lo...”
“Huynh lo ta không đánh lại hắn sao?”
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn nhắc huynh đừng bỏ qua Tiên hậu, huynh có chắc bà ta sẽ không ngầm giúp Bắc đế chứ?”
“Hắn ta có Tiên hậu thì Trọng Lâu đã có tôi và Hồng Loan, tôi đảm bảo bà ta
sẽ không giở được trò gì ra đâu!” Khuynh Thành nói chắc chắn.
Hoa Mãn Nguyệt do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi nghe nói gần đây Bắc đế mới có thêm một thứ bảo hối, hình như rất lợi hại.”
Khuynh Thành thấy Hoa Mãn Nguyệt vòng vo không chịu nói rõ thì có vẻ coi
thường nói: “Nếu anh không định nói thì bọn tôi cũng không thiết, bọn
tôi khắc có cách đối phó được với Tiên đế!”
“Tôi nghe nói ở đáy đầm lầy Thiên Trì có một tòa cung điện chứa đầy các bảo bối rất
lợi hại. Nếu chúng ta lấy được một thứ thì đừng nói tới Bắc đế mà ngay
cả là đối phó với thần giới cũng chẳng có gì đáng ngại. Xưa nay chưa
từng có ai tìm ra được tòa cung điện ấy nhưng là cách đây ít lâu tôi
nghe nói Bắc đế đã lấy được một báu vật lợi hại ở đấy!”
Chuyện này Hồng Loan tất nhiên cũng đã nghe qua. Người ta đồn rằng sau khi Lạc Nhi cô nương chết đi đã thông qua kẽ nứt không gian rơi xuống đầm Thiên Trì ở tiên giới, Lạc Nhi biết mình không thể sống sót nên đã đem tinh
hoa tuyệt học cả đời cùng với binh khí thượng hạng giấu xuống đáy đầm
lầy, sau khi hồn phách cô tan đi thì đầm Thiên Trì vốn không có chướng
khí thì nay lại có chướng khí đậm đặc bảo vệ. Trên thần giới cũng đã có
rất nhiều người xuống đầm để tìm kiếm báu vật nhưng chưa từng ai có cơ
may tìm được cung điện ấy.
Lạc Nhi cô nương là một huyền
thoại, một cô gái mà không phải ai trên thần giới cũng có thể với tới
được, cô tinh thông mọi trận pháp, võ công cao cường lại biết luyện đan
chế tạo vũ khí,... mọi người đàn ông trên thần giới đều khao khát có
được cô nhưng cô lại không ưng ý bất kỳ ai cả cho đến khi cô gặp được
vương gia của nó. Câu chuyện tình yêu của họ chấn động thần giới, giản
dị mà hạnh phúc nhưng thứ hạnh phúc bình dị ấy cũng không tránh khỏi đố
kỵ của nhiều người để rồi cuối cùng Lạc Nhi cùng Lam Tố rơi vào đường
cùng giết hại lẫn nhau. Lam Tố bị phong ấn còn Lạc Nhi thì mãi mãi tan
thành mây khói. Vương gia và vương phi của nó đã thành vật hy sinh của
chiến tranh tranh giành quyền lợi trên thần giới!
Hồng Loan nhớ lại quá khứ mà không khỏi xót xa, chẳng lẽ câu chuyện năm xưa sẽ lại tái diễn lần nữa sao?
“Hừ! Đó chỉ là truyền thuyết thôi, Trọng Lâu cùng Khuynh Thành đừng tin lời anh ta!” Hồng Loan hừ lạnh nói.
“Dù hắn có thần khí thì sao chứ? Hắn ta đã hại ta và Tịch Vân chia lìa bấy
lâu nay, ta đã chết một lần nên lần này không có ý định chết thêm lần
nữa, mà cho dù có chết thì ta cũng phải tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt ta!” Trọng Lâu sát khí đầy mình nói.
Sự oán hận của
Trọng Lâu đối với Tiên đế, Khuynh Thành tất nhiên rất hiểu, một ý niệm
trỗi dậy, một thứ thần khí thượng hạng đã ở trong tay cô.
“Trọng Lâu, ông hãy cầm đi. Hắn có binh khí lợi hại thì chúng ta cũng có!”
Khuynh Thành nói rồi đưa thêm cho Trọng Lâu một viên kim đan.
“Hãy mang theo cái này trên người, khi cần thiết nó có thể giúp ông tăng
cường thể lực, điều trị vết thương. Ông phải nhớ rằng ông không thể chết được! Vì Tịch Vân mà ông nhất định phải còn sống trở về!”
Hành động này của Khuynh Thành khiến Hoa Mãn Nguyệt vô cùng kinh ngạc, vốn
tưởng nói tới thần khí thượng hạng sẽ khiến Khuynh Thành quan tâm nhưng
xem ra anh ta đã tính toán sai rồi. Nếu không thể gỡ bỏ phong ấn của Lam Tố thì những người ấy không thể thật sự giết anh ta được. Trên thế giới nay chỉ có một người có thể giải trừ phong ấn đối với Lam Tố, đó chính
là Lạc Nhi . Tuy cô ta đã khiến Lam Tố tan nát cõi lòng, nhưng đúng là
cô ta đã dùng tính mạng mình để giữ mạng cho Lam Tố.
Trọng Lâu nhìn thần khí trung phẩm trong tay mình, ông rất xúc động không biết nên nói gì cho phải.
“Khuynh Thành ... thế này ... món quà này quá lớn, ta không thể nhận.”
“Trọng Lâu, ông còn nhớ tối hôm nọ chúng ta nói gì chứ? Chúng ta đều là vì
người ấy của mình mà phải đi chặng đường dài chặng đường này không dễ
chút nào nên tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng giúp đỡ lẫn nhau để vượt qua!”
Khuynh Thành lại nhìn sang Hoa Mạn Nguyệt, vẻ mặt anh ta đang rất kỳ quái.
“Hoa Mãn Nguyệt, nếu anh thật sự muốn giúp tôi, thì hãy làm hộ tôi một việc.”
Hoa Mãn Nguyệt hơi sững người, anh ta thật sự nghi ngờ cô gái đang đứng
trước mắt có phải là em gái mình chuyển thế không? Tại sao lại không có
một nét gì giống em gái anh ta cả? Nói năng không giống, dáng đi không
giống, phong cách làm việc lại càng không giống, hay là đã có sự nhầm
lẫn gì đó?
“Hoa Mãn Nguyệt !!!”
“Gì cơ?” Lúc này anh ta mới tỉnh táo trở lại, nói: ”Cô nói đi, nói đi, tôi nghe đây.”
“Tôi biết anh rất lợi hại, cho nên nhiệm vụ nặng nề và vinh quang này chỉ có thể giao cho anh!”
Nhìn đôi mắt Diệp Khuynh Thành lấp lóe hàn quang, Hoa Mãn Nguyệt bất giác rùng mình. Cái ánh mắt này rất quái đản!
“Để đề phòng bất trắc, tôi giao cho anh phụ trách Tiên hậu, tôi tin rằng
anh sẽ có cách khống chế bà ta. Nếu Trọng Trọng Lâu có thể bình an trở
về thì có lẽ tôi sẽ có hứng thú đi với anh đến đầm lầy Thiên Trì để tìm
cung điện bảo vật ở đó.”
Diệp Khuynh Thành đâu phải đồ
ngốc, anh ta nói nhiều như thế chẳng qua là muốn cô đến cái đầm lầy
Thiên Trì ấy. Nếu Hoa Mãn Nguyệt đã khát khao như thế thì lẽ nào cô
không biết lợi dụng ý đồ của anh ta để toan tính một phen hay sao?
Nếu là một người bình thường, chắc không thể nhận ra vấn đề. Nhưng Diệp Khuynh Thành không phải người bình thường.
Hoa Mãn Nguyệt không ngờ mình lại giẫm trúng mìn của mình gài, bây giờ đành chấp nhận vậy.
“Nhưng tôi ... sợ rằng ...”
“Hoa Mãn Nguyệt ! Lẽ nào anh ngoài việc chỉ biết tăm tia kiếm chắc trục lợi
thì không làm được việc gì khác ? Anh làm việc giúp tôi, tôi sẽ giúp anh tìm kho báu, anh đâu có bị thiệt thòi gì?”
...
“Công lực của anh chẳng kém gì Hồng Hồng Loan, anh đừng tưởng tôi không biết. Tiên hậu có thể làm gì nổi anh chứ? Có giúp tôi không tùy anh liệu
xem!”
Diệp Khuynh Thành đứng dậy nói với Trọng Lâu : “Chúng ta đi thôi!”
Hoa Mãn Nguyệt điều khiển ý niệm, cả ba đã ra khỏi tiên phủ của anh ta.
Trên đường trở về, Trọng Lâu vẫn rất đăm chiêu. Sao họ nói năng thật kỳ cục? Ông quan sát kiểu gì cũng không nhận ra công lực của Hoa Mãn Nguyệt,
nói là trên tài Tiên hậu, e là không thể. Hay là... hay là Hoa Mãn
Nguyệt không phải người của tiên giới? Ông bỗng nhớ lại Lam Tố khi xưa
đến vườn Vạn Thú tìm Huyết Sâm, cả hai đều là người của thần giới?
Trên thần giới đã xảy ra chuyện gì mà tại sao người của thần giới liên tục xuống phàm trần và tiên giới?
“Khuynh Thành, người ấy của cô đang gặp nguy hiểm phải không ?” Trọng Lâu đang
nghĩ thế nên cũng không kiêng kỵ hỏi thẳng. Ông nhận ra Diệp Khuynh
Thành đã thật sự coi ông là bạn rồi, đối xử với bạn thì phải chân thành
thẳng thắn, mình nghĩ thế nào thì mình hỏi thế ấy.
“Tôi
cũng không rõ lắm nên mới phải vội đi gặp anh ấy. Chỉ tiếc rằng bản thân tôi hiện nay không thể có cách gì đi xuyên không gian lên thần giới để
tìm anh ấy. Công lực của tôi hiện giờ quá yếu, dù lên ngay thì tôi cũng
không thể giúp được gì cho anh ấy. Cho nên, việc tôi cần làm hiện nay là phải chịu khó luyện võ công thật tốt, nâng cao thể lực sau đó mới lên
thần giới tìm anh ấy.”
“Người ấy gặp được một cô gái như Khuynh Thành, quả là có phúc lớn.”
Trận quyết chiến giữa Tiên đế và Chiến thần Trọng Lâu sắp xảy ra, trận chiến này ai ai cũng mong cả hai sẽ cùng bị tổn thất là tốt nhất, có như thế
thì bọn họ mới có thể thể đem quân đến đánh phá điện Kim Loan của Bắc Đế đồng thời giết Trọng Lâu để chiếm vườn Vạn Thú. Có điều, họ hoàn toàn
không ngờ rằng Trọng Lâu lai không nắm vườn Vạn Thú trong tay, nó vẫn
còn ở dưới phàm trần. Phải chờ khi nào Tịch Vân phục sinh thì vườn Vạn
Thú mới có thể trở lại tiên giới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT