- Đây chỉ là tai nạn thôi mà. - Tôi day day cái mũi sắp tẹt dí của mình, yếu ớt phản bác lại câu nói không chút tình thương nào của anh ta, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh ta bằng vẻ thật đáng thương.

- Cô đã có một đôi cánh trên lưng thì cũng phải bắt chước cánh của thiên nga chứ, cái đôi cánh vừa mỏng dính như giấy rách, lại không bay được cao đó thì có tác dụng gì?

- Anh... - Tôi giận quá không biết phải nói gì.

- Rốt cuộc thì cô muốn gì? Lúc trước thì bám lấy tôi nói cái gì đó là nguyện vọng, giờ tôi nói ra thì không chịu thực hiện. Cô đi đi, tôi không có thời gian chơi cái trò chơi ấu trĩ này.

Anh ta đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, lại còn tỏ ý khinh khi tôi nữa chứ.

- Tôi không di! Trước khi chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình thì tôi không đi đâu.

- Đây là nhà tôi! Tôi có quyền đuổi bất cứ người nào tôi không hoan nghênh ra khỏi nhà! - Anh ta chống hai tay vào nạnh, đôi mắt uy hiếp lướt nhìn cái vợt muỗi dể trên salon.

Tôi thoáng chốc lùi về sau mấy bước.

Sao lại như thế? Hựu Diệp, sao mày lại chịu thua một con người đáng ghét như thế? Mày là yêu tinh có tiền đồ nhất trong thế giới yêu tinh cơ mà! Chắc chắn phải có biện pháp nào đó để anh ta chịu chấp nhận mày. Mau nghĩ đi. Mau nghĩ đi!

A! Có rồi! Chủ nhân trúng thưởng thứ 80000 từng dạy mình, đối với những kẻ hảo ngọt thì tuyệt kỹ hữu hiệu nhất là một nụ cười trong sáng. Hừ hừ, gã chủ nhân mới đáng ghét, anh phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, anh đã ép tôi phải giở tuyệt kỹ ra! Chờ chết đi!

Tôi cúi đầu, chầm chậm điều chỉnh lại các cơ mặt của mình, hít hít mũi, cắn chặt môi, sau đó từ từ ngước đầu lên, một nụ cười ngây thơ, trong sáng mà ai nhìn cũng phải chết mê chết mệt đã ra đời. Tôi cố gắng để ánh mắt mình trở nên ngây thơ và vô tội, nhìn anh ta theo góc 45 độ, trong mắt còn nặn ra mấy giọt nước, cứ chạy vòng quanh trong mắt mà không rơi ra.

- Chủ nhân, anh đừng đuổi tôi đi. Giờ anh chưa nghĩ ra nguyện vọng gì cũng không sao, tôi có thể ở đây chờ cho tới khi anh nghĩ ra, bao lâu tôi cũng có thể chờ dược.

Đứng trước lời thỉnh câu của tôi, ánh mắt anh la thoáng sững lại, tôi dường như có thể cảm nhận thấy cơ thể anh ta khẽ run rẩy. Ấy? Chẳng nhẽ tuyệt kỹ của tôi thực sự có uy lực lớn đến thế? Nếu không, sao sắc mặt anh ta lại có sự thay đổi kỳ lạ như thế? Đôi mắt vốn lạnh lẽo như băng hình như tách ra một đường, để cho sự dịu dàng khẽ len vào đó.

Tôi thấy hơi nghi ngờ, không biết bao lâu sau, anh ta im lặng quay đầu đi, thoát khỏi ánh mắt của tôi, lạnh lùng nói:

- Hừ, bỏ đi, nếu cô đã cầu xin tôi như thế thì tối nay cô ở đây.

Yeah! Anh ta cho tôi ở lại rồi!

Tôi len lén bụm miệng cười sau lưng anh ta, cố gắng để không phát ra âm thanh. Quả nhiên, đúng là tuyệt kỹ có khác! Tuyệt kỹ siêu phàm! Sau này phải dựa vào nó để sống giữa thế giới loài người rồi.

Đúng lúc tôi đang nghĩ thì anh ta lại mở miệng:

- Nhưng sau này đừng có để tôi nhìn thấy ánh mắt đó của cô nữa, nếu không sẽ được cư xử như ruồi đấy.

Thật đáng sợ! Anh ta có ý gì nhỉ? Chẳng nhẽ anh ta cũng biết tuyệt kỹ của tôi quá lợi hại nên không chịu cho tôi dùng sao? Tôi ngồi trong phòng bếp, rơi vào sự im lặng vô bờ.

Đúng rồi, anh ta nói tối nay tôi có thể ở lại đây, vậy còn nguyện vọng... Chẳng nhẽ ngày mai anh ta sẽ nêu ra tất cả nguyện vọng sao? Lần đầu tiên tôi gặp một người tùy tiện trước nguyện vọng của thần thánh như thế!

*

* *

Nhìn một bàn đầy thức ăn, tôi thầm chảy nước miếng, nhưng vẫn không thể hiện ra. Mặc dù ánh mắt của tôi đã bán đứng linh hồn tôi. Không ngờ tay nghề của chủ nhân mới lại giỏi thế, sau này đi theo anh ta, chắc tôi sẽ được ăn ngon dài dài. Ha ha! Thực ra anh ta cũng nhiệt tình, hiếu khách ra phết!

Tôi nhìn chủ nhân mang món ăn cuối cùng ra bằng ánh mắt ngưỡng mộ, anh ta đặt hai cái bát lên bàn, sau đó chỉ vào một cái bát nhỏ hơn, nói với tôi.

- Đây là của cô, ăn đi.

- Ừm! Cảm ơn chủ nhân! - Tôi vui vẻ bay tới bên cạnh cái bát, nụ cười trên mặt còn lớn hơn cả cái bát trước mặt, nhưng ngay lập tức, nụ cười đó đông cứng lại. Tôi cúi đầu nhìn đôi đũa, chỉ sợ dùng hai tay của tôi thì thật khó nhấc được một chiếc đũa lên, chứ đừng nói là cả đôi.

- Nhưng cái này... cái này thì tôi ăn thế nào... - Tôi như chực khóc, ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân đã bắt đầu ăn.

- Tự nghĩ cách đi. - Anh ta không hề nhìn tôi, chỉ lạnh lùng buông ra mấy tiếng.

Người gì không biết?

Khóe miệng tôi bất mãn chuyển động, nhưng không dám nói ra, chỉ cúi đầu nhìn bát đũa lần nữa.

Thực ra đôi đũa và chiếc bát trước mặt tôi đã là loại nhỏ nhất của thế giới loài người rồi. Đũa là hai que tăm, bát chỉ là một cái đĩa nhỏ. Chỉ tiếc là nếu so với tôi thì dường như nó vẫn hơi to.

Tôi ấm ức dùng tay ôm đũa lên, nhìn anh ta lần nữa. Mặc dù tôi biết ở nhà một chàng trai mà muốn tìm bộ đồ ăn của búp bê là không thể, nhưng nói gì thì nói, anh ta cũng là chủ nhân, cũng nên giúp đỡ một chút chứ.

Hình như nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, cuối cùng anh ta cũng dừng lại, cúi đầu nhìn tôi. Mấy giây trôi qua, mới chậm rãi nói một câu khiến tôi muốn tự sát lần nữa:

- Lúc ăn cơm có thể ngồi lên ghế được không? Hoặc là... chỉ cần không dẫm lên khăn trải bàn là được, tôi vừa mới thay, nếu làm bẩn thì phải giặt cho tôi.

Khăn trải bàn...

Bắt tôi giặt cái thứ to đùng này thì khác nào hành hạ tôi. Mặc dù trong lòng thấy vô cùng bất mãn, nhưng tôi đành phải nhịn nhục, vẫy đôi cánh bay tới ngồi bên mép của cái bát, ôm một chiếc đũa cắm vào bát cơm.

Dùng cách này. tôi miễn cưỡng ăn được vài miếng, ánh mắt dừng lại trên mấy đĩa thức ăn để trên bàn, lại vui vẻ bay lên rồi dừng bên trên thức ăn.

Đĩa ngô xào vàng tươi khiến tôi sáng cả mắt.

- Wa wa! - Tôi vừa mới cầm đũa lên nếm thử đĩa ngô trông như được làm bởi đầu bếp của nhà hàng năm sao thì lập tức mắt tôi như rụng ra. Trời ơi! Cái mùi gì thế nào? Vừa chua, vừa mặn, lưỡi tôi tê cứng cả ra.

Anh ta cố tình chơi tôi sao? Muốn làm được một món ăn khó nuốt như thế này cũng đâu phải đơn giản!

Tôi cau mày lại, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng tội nghiệp, lúng búng nói:

- Cho dù anh muốn đuổi tôi đi thì cũng không cần phải đùa cợt với tôi như thế. - Rồi nhìn đĩa thức ăn được bày biện rất đẹp mắt trên bàn, tôi lại cảm thấy đói bụng, nuốt nước miếng ừng ực, bay về bát của mình, cúi đầu xuống, cầm đôi đũa khổng lồ lên tiếp tục ăn những hạt cơm nhạt nhẽo.

Là một công dân tốt không bao giờ kén ăn, tôi chưa bao giờ lãng phí một hạt cơm nào. Thượng đế, xin Người hãy tha thứ cho con, hôm nay thực sự là do bất đắc dĩ, không tin Người thử ăn xem, đảm bảo Người không chết thì cũng mất nửa mạng sống.

Nhưng mà lạ thật, vì sao anh ta lại ăn ngon lành như thế? Tôi nhìn anh ta xúc cả thìa ngô cho vào miệng bằng đôi mắt ngưỡng mộ.

Sau khi miễn cưỡng lắm mới ăn no được, tôi đặt đũa xuống rồi bay lại phía anh ta:

- Anh có thể dạy tôi làm những món ăn này được không? Sau này tới ngày Cá tháng Tư, tôi có thể nấu để trêu chọc mọi người.

Không để ý tới sắc mặt anh ta đang sạm dần, bị bao phủ bởi một sự giận dữ, tôi nói tiếp:

- Vừa nãy anh còn ăn ngon lành như thế, có phải là định lừa tôi mắc bẫy không? Thực ra anh không cần phải miễn cưỡng, những món ăn này rất đẹp, tôi vừa nhìn đã muốn ăn ngay. Anh ăn nhiều như thế có buồn nôn không?

- Nói xong chưa? - Giọng nói của anh ta vang lên bên tai tôi, thoáng một chút giận dữ, nhưng lại biến mất như một cơn gió, chỉ để lại sự lạnh lùng không hề che giấu.

- Nói xong rồi.

- Vậy thì câm miệng!

- Ừm. - Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bay về phía ghế của mình, nhìn chiếc khăn trải bàn rất sang trọng trước mặt. Trong không trung lại vang lên tiếng nói của anh ta:

- Tôi cảnh cáo cô, khi ở nhà tôi thì tốt nhất là nên yên lặng, nếu không tôi đảm bảo cô sống không qua đêm nay đâu.

- Ông trời ơi, tôi thu hồi lại câu nói anh ta nhiệt tình hiếu khách ban nãy...

- Ngồi xuống ghế, tôi buồn bã giơ tay phải lên thề thốt với ông trời.

Đúng thật là, chỉ biết mang vỉ đập ruồi ra uy hiếp tôi. Mặc dù tôi không thể không thừa nhận là cái thứ đó thực sự có khả năng uy hiếp rất tốt.

- Cô đang lẩm bẩm cái gì thế? Đừng tưởng tôi không nhìn thấy cô thì không nghe thấy tiếng cô nói.

Tôi giật nảy mình bởi giọng nói đột ngột, gật đầu lia lịa, làm ra vẻ mình là chính nhân quân tử, không bao giờ nói đối.

- Có cần lần sau tôi dùng điện thoại ghi lại không?

- Không cần đâu. - Nghe câu trả lời hoàn toàn có vẻ không tin tưởng của anh ta, tôi chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cho tới khi anh ta ăn cơm xong tôi vẫn không dám phát ra âm thanh nào.

Nhìn anh ta đi vào bếp, không lâu sau lại vang lên tiếng rửa bát đĩa, tôi mới lặng lẽ bay tới chỗ cái điều khiển tivi trong phòng khách, dùng chân ấn lên cái nút màu đỏ để bật tivi, sau đó ngồi lên salon vui vẻ xem.

Ừm, ăn cơm xong xem tivi, đúng là biết hưởng thụ cuộc sống! Mặc dù cơm thực sự rất khó nuốt...

- Đúng rồi, anh tên là gì? Tôi vẫn còn chưa biết tên anh! - Rửa bát xong, anh ta ra khỏi phòng bếp, lúc đi ngang qua tôi, tôi bỗng dưng nhớ ra mình vẫn chưa biết tên anh ta, bèn cất tiếng hỏi.

- Hạ Thụ. - Anh ta cầm cái áo khoác trên salon lên, quay đầu lại nhìn tôi một lát, sau đó đi về phòng mình. - Cô cứ ngồi ở đây, không được vào phòng tôi.

- Được rồi, chủ nhân Hạ Thụ! - Tôi cố nén lại tiếng kháng nghị trong lòng, trả lời ngoan ngoãn. Hừ, cái gã cao ngạo này, tôi thèm vào phòng anh để nghe anh chửi tôi.

Nghe tiếng tôi trả lời, anh ta quay đầu nhìn tôi một cái. Trong căn phòng tối mờ mờ, tôi không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh ta, chỉ cảm thấy đôi mắt sâu thẳm ấy đang hút tôi vào đó.

*

* *

Trời tối dần, tôi vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh cái tivi. Đúng vào lúc tôi đang gắng sức xem, ca thán rằng sao người ta không phát minh ra cái kính “thu nhỏ” thì cửa phòng Hạ Thụ bật mở.

Tôi bất giác quay đầu lại, nhìn về phía anh ta. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là tôi đã như bị xuất huyết não, suýt chút nữa thì đã chảy máu cam.

Hạ Thụ cởi trần, ôm một cái khăn tắm đi về phía phòng tắm, cũng may anh ta không quay đầu lại nhìn tôi, nếu không chắc chắn sẽ nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của tôi.

Anh ta đi về phía phòng tắm, không lâu sau thì nghe thấy tiếng nước xả.

Tôi thẫn thờ nhìn theo hướng anh ta vừa đi, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được, cũng quên mất trong tivi đang phát bộ phim thần tượng mà tôi thích xem nhất, tôi bỗng dưng biến thành một món đồ chơi bất động.

Sao anh ta có thể cởi trần trước mặt tôi? Anh ta không biết nam nữ khác biệt sao? Mặc dù tôi là yêu tinh, nhưng cũng là một thục nữ trong trắng cao quý mà. Trời ơi, sao tôi lại gặp một gã chủ nhân vừa lạnh lùng, vừa ngang ngược, lại không biết liêm sỉ thế này hả trời!

- Đây đúng là... nơi... khủng khiếp... con người... khủng khiếp... - Tôi mở miệng ra lẩm bẩm nói, cúi đầu nhìn những ngón tay đang bối rối đan vào nhau của mình, trong đầu vẫn xuất hiện hình ảnh ban nãy.

Hu hu, sự trong trắng của tôi thế là bị hủy hoại rồi sao? Điều đáng sợ nhất là tôi bỗng dưng thấy tim mình đập mạnh khi nghĩ về thân hình của Hạ Thụ, chẳng nhẽ tôi là một “dâm nữ”? Wa! Tôi vỗ vỗ đầu mình, vùi đầu vào đầu gối, nói với mình hết lần này tới lần khác:

- Tiểu Hựu, đừng để bị dụ dỗ! Đừng để bị dụ dỗ! Đừng để bị dụ dỗ!

- Cô đang lẩm bẩm cái gì đấy?

Đúng vào lúc đầu óc tôi đang kiên quyết chống đối lại mọi thứ thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, khiến tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Trời ơi, làm ơn đừng dọa tôi như thế được không? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt ai oán.

Hạ Thụ đã tắm xong, dùng chiếc khăn bông lau mái tóc ướt sũng, vẫn cởi trần, ngồi xuống bên cạnh tôi, rất gần, hơi nóng bốc ra từ người anh ập tới bên tôi.

Đứng trước sự hấp dẫn chết người ấy, tôi dùng tay phải giữ chặt các ngón tay trái của mình, cố gắng để không chạm vào vòng ngực săn chắc của anh, nuốt nước miếng.

Chóng mặt quá...

Hơi nóng bốc lên, tôi lùi về sau một chút, ngồi xa thêm một chút, sau đó chớp đôi mắt lớn nhìn chàng trai đang bị bao phủ bởi hơi nước, tâm trạng kích động cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.

- Sau này ở nhà anh có thể mặc... kín đáo hơn được không? - Tôi cúi đầu, thận trọng ngước mắt nhìn anh.

- Không được. - Anh ta lập tức phủ định. - Đối với một con ruồi chỉ tạm thời sống ở nhà tôi thì tôi không cần phải thay đổi thói quen sống của mình. Đúng rồi, vừa nãy tôi hỏi cô đang lẩm bẩm một mình cái gì?

- Tôi đang nói... - Trong lòng tôi vẫn còn nhớ câu nói lúc trước của anh, giờ bị anh ta hỏi vậy, nhất thời khựng lại, lập tức suy nghĩ, chỉ vào tivi nói. - Tiết mục trên tivi rất hay!

- Vậy sao? - Anh ta quay lại nhìn màn hình tivi, nụ cười mặc dù vẫn rất lạnh lùng nhưng lại khiến tôi cảm thấy thật kỳ dị, - Không ngờ yêu tinh kỳ lạ thật, thích xem quảng cáo.

- Quảng cáo? - Cả người tôi cứng đơ lại, ánh mắt tôi chuyển từ anh ta sang màn hình tivi, vừa ép mình phải chấp nhận cái độ lớn của chiếc tivi, vừa ho khan một tiếng, sau đó nói, - Thực ra ban nãy chiếu phim... - Tôi còn chưa nói xong đã thấy tiết mục quảng cáo trên tivi kết thúc, xuất hiện một hình ảnh hoạt hình rất kỳ quái: “Hỷ Dương Dương và con sói xám”, tập 2.

Mấy giọt mồ hôi lạnh nhỏ tong tỏng từ trên trán xuống. Nhìn vào màn hình tivi, tôi sững người một hồi lâu không biết nên nói gì.

- Không ngờ cô thích xem phim hoạt hình. - Anh ta liếc xéo tôi một cái, sau đó đứng lên, đi về phía phòng bếp, đừng lại trước tủ lạnh, mở và lôi ra một lon nước ngọt, quay đầu nhìn tôi. - Cô muốn uống không?

Tôi lắc đầu, nhưng nghĩ sao lại gật đầu. - Anh lấy một cái thìa rồi rót ra cho tôi, uống bằng lon mệt lắm. - Không thể không nói một chút, để dùng được cái ống hút nhỏ nhất đối với tôi cũng là một chuyện vô cùng đau khổ, do đó tôi thường uống nước bằng cách “liếm” như mèo.

Cũng may lần này Hạ Thụ có nhân tính hơn một chút, anh ta đổ mấy giọt nước ngọt ra một chiếc thìa khá lớn rồi đặt lên bàn trước mặt tôi. Tôi bay lên mặt bàn thủy tinh, cúi đầu vào đó, liếm nước ngọt, sực nhớ ra, tôi ngẩng đầu lên hỏi Hạ Thụ lúc này đang ngồi trên salon, cầm điều khiển từ xa để chuyển kênh:

- Thế tối nay tôi ngủ đâu?

- Phòng khách - Anh ta không nhìn tôi, chỉ tiếp tục chuyển kênh.

- Phòng khách? - Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc, ánh mắt dần dần lướt quanh phòng khách.

Ánh mắt tôi lướt qua từng món đồ trang trí, cuối cùng lại dừng lại trên người Hạ Thụ:

- Nơi này không có chỗ nào ngủ được. - Cái giỏ màu xanh duy nhất trông có vẻ làm giường được thì đã đựng đầy hoa quả.

- Ngủ trên salon là được rồi. - Anh ta chỉ lên salon, thản nhiên nói. - Tôi tin là với thân hình bé nhỏ của cô thì ngủ đâu chả được.

Sau khi đã chuyển tất cả các kênh, anh ta chán nản tắt tivi, ném cái điều khiển lên bàn rồi đứng lên đi về phòng ngủ.

Ngủ trên salon sao? Thực ra cũng không tệ. Hơn nữa anh ta còn vào phòng ngủ lấy chăn cho tôi mà, xem ra con người này không quá lạnh lùng! Tôi nhìn anh ta cảm kích, nói với theo một câu:

- Không cần chăn to quá đâu.

Hai tay tôi áp lên má, mỉm cười hạnh phúc ngồi trên salon, chờ đợi cánh cửa đóng im ỉm một lần nữa mở ra.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.



Hai mươi phút đã trôi qua.

Qua khe cửa, tôi thấy phòng ngủ của anh ta đã tắt đèn, nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại. Nếu tôi không đoán nhầm, thì anh ta hoàn toàn không nghĩ tới việc lấy chăn cho tôi, anh ta ném tôi ở phòng khách, để tôi tự sinh tự diệt.

Sao lại có người tàn nhẫn như thế?

Tôi nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng ngủ, chỉ hận là không thể dùng ánh mắt để khoét trên đó một cái lỗ. Hu hu, bi thảm quá!

Rất lâu sau, khi tôi cảm thấy hành động của mình thật ngu ngốc, cứ cho rằng tôi nhìn mù cả mắt cũng không thể khoét một cái lỗ ở trên cánh cửa đó, tôi hít hít mũi, chấp nhận số phận của mình, tắt đèn phòng khách rồi ngồi bó gối trên salon.

Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua người, khiến tôi run rẩy. Tôi hà hơi vào lòng bàn tay, chu miệng:

- Làm gì có ai đối xử với khách như thế!

Rõ ràng là coi thường yêu tinh mình mà!

Ngồi trên salon có thể nhìn thấy cơn gió đêm đang ve vuốt qua những ngọn cây ngoài cửa sổ, phát ra những âm thanh xào xạc. Bên ngoài cửa sổ thi thoảng lại sáng lên ánh đèn pha của ô tô, lần nào tôi cũng tưởng là có ma tới.

Tôi cứ ngồi trong tâm trạng thấp thỏm, sợ hãi như thế, tôi cố gắng bắt mình nhắm mắt lại, nhưng sợ mình nhắm mắt thì ma sẽ lén tới tấn công, đành mở mắt chong chong nhìn vào phòng khách tối om.

Gâu! Gâu! Gâu!

Không biết tiếng chó nhà ai ở dưới lầu vang lên, đôi vai tôi run rẩy, lạnh tới mức co ro lại. Không thể chịu nổi sự kích thích tinh thần khiến tôi sắp sụp đổ này nữa, hai tay tôi bịt chặt miệng, phát ra tiếng khóc rấm rứt.

- Hu hu hu...

Bố mẹ, con chưa bao giờ nghĩ có một ngày con lại nhớ bố mẹ như thế... con muốn về nhà... con nhớ cái giường của con...

Gâu! Gâu! Gâu!

Tiếng khóc hòa lẫn với tiếng chó kêu trở nên thật nổi bật trong đêm khuya thanh vắng.

- Khốn nạn, có kẻ vẫn ngủ ngon lành trong phòng, vứt mình ở đây một mình. - Từng giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt to tròn, rơi lên lòng bàn tay tôi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào tim tôi. Tôi đã làm yêu tinh bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ gặp một chủ nhân nào độc ác như thế.

Chó vẫn sủa, cơn gió điên cuồng lướt qua trên mặt tôi, suýt chút nữa thì đã thổi tôi tới vách tường như thổi tờ giấy ăn đặt trên bàn. Tôi đưa tay ra giữ chặt salon để mình không mất mạng.

Đêm còn dài lắm, nếu cứ thế này đến sáng thì chắc tôi điên mất.

Tiếng khóc của tôi nghe càng thêm ai oán trong đêm.

Lâu lắm tiếng chó sủa dưới lầu mới dừng lại, cơn gió cũng không còn mạnh như lúc trước nữa, tôi hơi yên tâm một chút thì một chiếc ô tô lướt qua, tiếng còi như muốn xé rách cả màn đêm.

- Wa wa wa! - Tôi giật mình, không chịu nổi nữa, ngoác miệng ra khóc lớn.

- Cô có thể đừng khóc được không? Ồn ào thế tôi ngủ sao được! Tôi chưa bao giờ thấy một con ruồi nào lại lắm lời như thế. - Lúc này, cửa phòng mở ra, Hạ Thụ khoác một chiếc áo khoác ngoài bước ra. Anh bật đèn, nhìn tôi đang lấm lem nước mắt trên salon, bực mình nói.

- Anh còn dám nói à... Một mình anh ở trong phòng ngủ trên chiếc giường ấm áp, nhẫn tâm vứt tôi trên salon cho gió thổi bay. Anh có biết không... lạnh lắm... hơn nữa buổi tối thật đáng sợ...

- Có con ruồi nào ngủ trên giường không hả? - Giọng nói của anh ta vẫn lạnh như băng.

- Wa... hu hu... - Thấy anh ta không những không an ủi mình mà lại còn công kích, tôi càng khóc dữ hơn, dùng tay lau bừa những giọt nước mắt trên mặt. - Sao anh có thể đối xử với tôi như thế!

Thấy tôi trách cứ, trong mắt anh ta thoáng một tia bất nhẫn, đôi môi hơi run rẩy, giọng nói mềm hơn rất nhiêu, đưa tay ra nhấc tôi lên, vào lúc tôi tưởng anh ta đã động lòng an ủi tôi thì anh ta lại ném tôi vào cái thùng rác gần đó.

Tôi ngã phịch lên củ cà rốt, mặc dù không đau nhưng cũng hoa mày chóng mặt. Vào lúc tôi đang định lên tiếng phản đối thì hai cục giấy vo tròn bị ném lên người tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích nổi.

Hạ Thụ cầm quyển danh bạ điện thoại lên, xé thêm hai tờ nữa, vo tròn rồi ném vào thùng rác, sau đó cao giọng nói:

- Tối nay ngủ trong đó đi. Bao nhiêu giấy làm chăn cho cô rồi đấy.

- Anh... vô nhân tính!

Nghe thấy lời anh ta, ngọn lửa giận kìm nén trong lòng tôi cuối cùng cũng trào phun như núi lửa!

Nhưng anh ta hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của tôi, vẫn thản nhiên đi vào phòng, tắt đèn, đóng cửa lại, tôi từ trong thùng rác bay ra, đứng trên miệng thùng rác nhìn anh ta căm hận.

Trái tim tôi đã bị anh ta cứa hàng ngàn nhát dao.

Đêm vẫn còn dài lắm...

Tôi không thể nhìn cánh cửa đóng im ỉm mà nguyền rủa anh ta cả đêm được! Haiz, để sáng mai đôi cánh của mình không chết, tôi không thể không chui vào cái thùng rác vứt đầy giấy vụn, co mình trên củ cà rốt, nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play