Ánh mặt trời vẫn rạng rỡ như thế, chiếu xuyên qua lớp kính cửa sổ, tràn vào phòng bệnh, mang theo chút hơi ấm khiến người ta thấy dễ chịu.
Hạ Thụ vẫn nằm lặng lẽ, trên người là một tấm chăn rất dày. Bên giường
anh, Dương Sinh đứng im lặng, nỗi đau trong mắt dường như có thể nhấn
chìm người khác.
Bỗng dưng bàn tay Hạ Thụ thoáng cử động. Hai mắt anh chớp chớp rồi từ từ mở ra. Anh vừa mở mắt đã nhìn thấy một màu
trắng toát, hơn nữa trên người không hề có cảm giác đau đớn lẽ ra phải
có sau một ca phẫu thuật.
Anh cau mày, chống tay ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên người Dương Sinh.
- Tiểu Hựu đâu? - Anh vừa định nở một nụ cười, bỗng phát hiện ra ánh mắt Dương Sinh nhìn mình có vẻ đau thương vô bờ.
- Tiểu Hựu, cô ấy... đi rồi.
- Đi rồi? - Tim anh thắt lại, vốn định hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn gương mặt Dương Sinh, anh đã hiểu ra.
Hựu Diệp...
Cô ấy đã không nghe lời mình, đã dùng nguyện vọng cuối cùng để cứu mình sao?
Đôi mắt anh dần dần tối lại, đôi môi mở ra, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói
gì, chỉ quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt là nỗi đau vô cùng
tận.
*
* *
Một tháng sau.
Hạ Thụ đã quay về
trường. Đối với ngôi trường đã rời xa khá lâu, anh cảm giác nó hơi xa
lạ. Nơi không có Hựu Diệp, tất cả mọi thứ đều trở nên xa lạ.
Vừa
đi vào phòng học đã nghe thấy mọi người đang xôn xao bàn tán điều gì dó. Anh đặt ba lô vào chỗ ngồi rồi ngồi phịch xuống, chẳng nói lời nào, một mình lặng lẽ lấy sách ra, trên mặt là một vẻ từ chối sự tiếp cận của
mọi người. Từ người anh cũng tỏa ra một làn hơi lạnh lẽo khiến người ta
không dám tới gần.
- Cậu nghe nói chưa? Mỹ Nguyệt gần đây không
biết bị đả kích tinh thần gì nghiêm trọng lắm mà chuyển trường rồi. Lúc
sắp đi, cậu ta còn điên diên khùng khùng, đáng thương lắm.
- Biết từ lâu rồi, cả trường đều đang bàn tán xôn xao chuyện này.
Khi nghe tới cái tên Mỹ Nguyệt, ánh mắt Hạ Thụ thoáng một tia thù hận.
Nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên mà lặng lẽ đọc sách, dường như anh
hoàn toàn không cùng thế giới với mọi người xung quanh.
Lúc này cánh cửa phòng học lại được mở ra, Dương Sinh từ bên ngoài bước vào, anh đi thẳng tới chỗ Hạ Thụ ở gần cửa sổ.
- Hạ Thụ... - Dương Sinh vừa định mở miệng thì phát hiện ra mặt Hạ Thụ
không chút biểu cảm, dường như chẳng có chuyện gì liên quan tới anh cả,
hoàn toàn không có nỗi đau vì bị mất Hựu Diệp!
Chẳng nhẽ anh đã
quên Hựu Diệp rồi sao? Nếu không vì sao lại có thể thản nhiên ngồi đây
đọc sách được, hơn nữa còn không có vẻ gì là đau khổ?
Nhìn gương mặt lạnh lùng cửa Hạ Thụ, Dương Sinh cau mày, đập mạnh xuống bàn:
- Sao cậu có thể như thế?
- Tôi làm sao? - Nghe thấy giọng Dương Sinh, Hạ Thụ chỉ hơi ngước mắt
lên, đôi mắt đen láy nhìn bạn, lạnh lùng hỏi, dường như hoàn toàn không
hiểu ý của Dương Sinh là gì.
- Chẳng nhẽ cậu đã quên Tiểu Hựu rồi sao? Vì sao từ hôm cô ấy biến mất tới nay, cậu không hề rơi một giọt
nước mắt vì cô ấy? Cậu thực sự không đau lòng chút nào sao? Cô ấy vì cậu nên mới phải đi đấy! - Trong mắt Dương Sinh ngập tràn lửa giận. - Hạ
Thụ, không ngờ cậu lại là người máu lạnh như thế, cậu không xứng làm bạn của tôi! - Nói xong, anh mặc kệ Hạ Thụ rồi đi thẳng về chỗ ngồi của
mình.
Nghe những lời Dương Sinh vừa nói, khóe miệng Hạ Thụ nhếch
lên thành một nụ cười cay đắng, ánh mắt thoáng qua một tia tối sầm, rồi
dần dần biến mất trong ánh nắng.
*
* *
Thời gian cứ thế trôi, chẳng biết Giáng sinh đã đến lừ khi nào. Công viên ở gần rạp
chiếu phim vừa tới ngày lễ là đã tổ chức hoạt động chào mừng, thu hút
rất nhiều người tới chơi.
Dương Sinh tới công viên với bao nhiêu hồi ức, anh còn nhớ lần hẹn hò đầu tiên và duy nhất của anh với Hựu Diệp là ở nơi này.
Hựu Diệp đã biến mất nửa năm rồi, Dương Sinh vẫn không thể nào thoát ra
khỏi nỗi đau của việc đã mất cô. Còn người mà Hựu Diệp yêu nhất, Hạ Thụ, lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn lạnh lùng, không ai có
thể đi vào thế giới nội tâm của anh.
Nhớ tới Hạ Thụ, Dương Sinh bất giác lại thấy bất công cho Hựu Diệp.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy phía trước có một người mặc áo màu đen - Hạ Thụ. Hạ Thụ đang đứng cạnh cái máy đồ chơi, tập trung tinh thần để gắp món
đồ chơi trong đó.
Cậu ấy đang làm gì nhỉ? Dương Sinh tò mò lại
gần, một cô gái cạnh đó đang hào hứng hét lên, cổ vũ cho Hạ Thụ. Dương
Sinh nhẹ nhàng vỗ vai cô gái, ngượng ngùng hỏi:
- Xin hỏi ở đây tổ chức hoạt động gì thế?
Cô gái chỉ quay đầu nhìn anh một cái rồi lại quay sang Hạ Thụ, đáp nhanh:
- Cuộc thi gắp đồ chơi, đã tới vòng cuối cùng rồi.
- Anh chàng đẹp trai áo đen, cố lên...
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thì xung quanh lại vang lên tiếng hò hét. Dương
Sinh suy nghĩ giây lát rồi chầm chậm chuyển động trong đám người đang
ken cứng với nhau, không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng tới được chỗ
đầu tiên, bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô.
- Wa...
Người bên cạnh anh phấn khích nhảy cẫng lên.
- Chúc mừng anh chàng áo đen này đã giành được giải nhất trong cuộc thi
gắp đồ chơi ngày hôm nay, xin anh hãy nói ra một nguyện vọng của mình,
chúng tôi sẽ nghĩ cách thực hiện giúp anh.
Lúc này, Dương Sinh đã đi tới trước mặt đám người, nhìn vào Hạ Thụ chậm rãi rời khỏi cái máy
đồ chơi rồi bước lên bục, nhận cái micro trong tay người dẫn chương
trình, ánh mắt vẫn lạnh lẽo, hoàn toàn không nhìn mọi người xung quanh.
- Tôi muốn chiếc máy đồ chơi đó. - Anh quay đầu lại chỉ, ngay vào vị trí
của cái máy đồ chơi. Ánh mắt anh thoáng xao động, khi quay đầu lại, anh
cũng nhìn thấy Dương Sinh đứng bên dưới.
- Hả? Anh chàng đẹp trai này thích gắp đồ chơi thế cơ à, không vấn đề gì. Lát nữa chúng tôi sẽ
cho người đưa chiếc máy đồ chơi này tới nhà anh. - Người dẫn chương
trình hiển nhiên là không ngờ tới nguyện vọng này của Hạ Thụ, khựng lại
một lát rồi cười.
Nhưng Hạ Thụ không có phản ứng gì, chỉ đi tới
trước cái máy đồ chơi, bỏ vào đó một dồng xèng rồi lại chăm chú chơi.
Dương Sinh lúc này mới để ý thấy đằng sau chiếc máy đồ chơi được mở ra,
hay nói cách khác là có thể thò tay vào để lấy đồ chơi ra.
Cuối cùng Dương Sinh cũng hiểu Hạ Thụ đang làm gì, anh lại gần, nói với Hạ Thụ:
- Hạ Thụ, cậu muốn gắp mười nghìn lần củ cà rốt nhồi bông để Tiểu Hựu quay về sao?
Không ngờ Hạ Thụ nghe bạn nói vậy chỉ gật đầu “ừ” một tiếng, rồi lại tiếp tục gắp.
- Xin lỗi, tớ không biết là cậu cũng nhớ Hựu Diệp, tớ còn tưởng cậu thực
sự quá lạnh lùng, thấy Hựu Diệp bỏ đi mà không chút đau lòng. - Dương
Sinh tự trách mình, nhưng giọng nói lại như an ủi. Nói rồi, anh cũng xắn tay áo lên:
- Hạ Thụ, cậu đã gắp lâu quá rồi, nghỉ một lát đi, để tớ giúp cậu.
Nghe bạn nói vậy, Hạ Thụ dừng tay lại, cuối cùng nhìn Dương Sinh một cái.
Trước ánh mắt tràn đầy hy vọng của Dương Sinh, anh nhẹ nhàng lấy trong
túi áo ra mấy đồng xèng, trịnh trọng đặt vào tay Dương Sinh.
- Có thể vận may của cậu tốt hơn tớ.
- Nói không chừng. Tin rằng sẽ có kỳ tích, đây là câu mà ngày trước tớ
từng nói với Tiểu Hựu, bây giờ cũng dùng nó để an ủi cậu. - Dương Sinh
nhét đồng xèng vào máy đồ chơi rồi mỉm cười với Hạ Thụ.
Khóe
miệng Hạ Thụ khẽ chuyển động, đúng lúc đó, Dương Sinh đã dễ dàng gắp
được củ cà rốt trong máy đồ chơi rồi từ từ đưa nó vào cửa ra.
Dương Sinh cúi người xuống nhặt nó lên, trên mặt là vẻ thất vọng.
- Không có phản ứng à, nhưng mà không sao, chúng ta tiếp tục cố gắng, chắc chắn sẽ thành công!
Anh vừa nói vừa nhìn Hạ Thụ, nhưng phát hiện ra gương mặt vốn luôn lạnh
lùng của Hạ Thụ bỗng dưng tỏ ra kinh ngạc. Hạ Thụ nhìn chằm chằm vào củ
cà rốt, mắt anh là tia vui mừng không giấu giếm.
Dương Sinh vội vàng quay đầu lại, thấy trên đầu củ cà rốt có một làn khói trắng càng lúc càng đặc, bao phủ lấy cả hai người.
- Tiểu Hựu...
Hai người không hẹn mà cùng gọi tên cô, nhìn chằm chằm vào củ cà rốt nhồi bông đang bị làn khói trắng bao phủ.
Ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ, phủ lên hai người, à không, ba người mới
đúng, ánh mặt trời rực rỡ khiến tâm trạng mọi người càng thêm vui vẻ.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT