- Rốt cuộc là mình đang làm gì?

- Hạ Thụ, anh làm sao thế? - Tôi lo lắng hỏi, tôi chưa bao giờ thấy anh yếu đuối như thế.

Anh mở mắt nhìn tôi, trong mắt lại xuất hiện sự phòng bị.

- Xin lỗi, tôi không cố ý với cô đâu, tại gần đây tâm trạng của tôi không tốt.

Tôi sững sờ nhìn anh. Trời ơi! Hạ Thụ nói xin lỗi với tôi! Đúng là còn hiếm có hơn cả việc mặt trời mọc ở hướng Tây. Mặc dù giọng nói của anh vẫn rất lạnh nhạt, nhưng tôi dường như có thể cảm nhận được trong lòng anh đang bị cái gì đó hành hạ.

Nói không chừng Hạ Thụ thực sự vì một nguyên nhân đặc biệt nào dó mà bỗng dưng thay đổi, là một yêu tinh Lời ước có trách nhiệm, tôi nhất định phải tìm ra nguyên nhân, vốn đã rất nản lòng, nhưng cuối cùng tôi cũng nghiến răng hạ quyết tâm.

- Hạ Thụ, vì sao tâm trạng của anh lại không tốt, có thể nói cho tôi không? -Tôi tiếp tục hỏi.

- Không có gì, cô không cần phải lo. - Nhưng Hạ Thụ đã lập tức đổi sang giọng nói bực bội, chẳng buồn ăn sáng đã bỏ ra ngoài.

Tôi nhìn theo cái bóng cô độc của anh đi ra cửa nhà, lẩm bẩm đọc một câu thần chú khiến mình lớn hơn, thay vào một bộ quần áo mà hôm qua tôi tranh thủ lúc Hạ Thụ không có nhà đã đi mua. Tất cả những điều này tôi và Dương Sinh đều đã lên kế hoạch với nhau. Theo bản đồ, tôi dễ dàng đi tới cổng khu giải trí. Quả nhiên tôi thấy Dương Sinh đang ở cổng chờ tôi. Anh mặc một cái áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn rủ xuống, trông vô cùng thoải mái.

Anh nhìn thấy tôi bèn đưa tay lên vẫy.

Tôi gật đầu rồi chạy về phía anh.

Thời tiết hôm nay rất tốt. Trên trời lững lờ mấy đám mây xanh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt dất, mang theo sự ấm áp.

- Tiểu Hựu! - Anh nở nụ cười như ánh mặt trời nhìn tôi.

- Dương Sinh! Nói cho cậu biết, hôm nay tớ thấy Hạ Thụ thực sự không bình thường. - Tôi vừa nhìn thấy anh đã vội vàng nói cho anh biết chuyện sáng nay, Dương Sinh vừa nghe vừa cau mày.

- Chắc chắn Hạ Thụ bị ép đi chơi với Mỹ Nguyệt, thế nên tâm trạng mới không tốt. - Dương Sinh vẫn kiên trì với suy đoán của mình.

Nhưng tôi cứ thấy sự việc không đơn giản như thế. Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, Dương Sinh đã kéo tôi đi về phía bán vé.

- Đừng nghĩ nhiều thế, chúng ta mau vào đi, không có lát nữa đông người là không tìm được họ đâu.

Tôi theo Dương Sinh đi vào cửa, người soát vé là một bà chị. Chị nhìn tôi một lúc lâu vẫn không có hành động nào, tôi đang định mở miệng hỏi là có chuyện gì thì đã nghe thấy chị thốt lên:

- Em gái đáng yêu quá. - Sau đó xoa đầu tôi rồi nói với Dương Sinh, - Đưa em gái đi chơi à? Em chưa xem bảng thông báo à! Trên đó viết trẻ em dưới 10 tuổi được miễn vé!

Bùm...

Tôi suýt chút nữa thì đã nôn hết chỗ cơm ăn từ hai hôm trước ra!

Cái gì mà trẻ em dưới mười tuổi được miễn vé? Trông tôi nhỏ như thế sao? Dám nói là tôi mới mười tuổi sao.

- Phì... ha ha ha! Tiểu Hựu, thì ra cậu vẫn chưa tới mười tuổi à! - Dương Sinh ôm bụng cười, chẳng giữ chút thể diện nào cho tôi.

- Tớ có chỗ nào giống mười tuổi hả! Nếu mà tớ thích thì có thể biến thành một cô gái xinh đẹp cao lm70 đấy! - Tôi chống nạnh bực mình quát anh.

- Suỵt! Tiểu Hựu, cậu đừng có nói linh tinh, bị người ta nghi ngờ đấy! - Dương Sinh vội vàng ra động tác bảo tôi im lặng, rồi kéo tôi chạy mất.

Tôi bị Dương Sinh kéo vào khu giải trí, khóe miệng giần giật, nhưng lại chẳng muốn nói gì.

- Được rồi, đừng giận nữa, chúng ta còn phải bàn vào việc chính đấy. - Thấy tôi có vẻ vẫn giận, Dương Sinh cũng không trêu tôi nữa, đúng lúc này thì sắc mặt anh đột nhiên thay đổi. - Cậu nhìn kìa, họ ở bên kia!

Tôi nhìn theo ánh mắt anh, quả nhiên là Hạ Thụ với Mỹ Nguyệt, họ đang đứng ở một nơi cách chúng tôi không xa, Mỹ Nguyệt đang ôm cánh tay Hạ Thụ, trông như một chú chim nhỏ quấn quýt bên chủ nhân.

Có lẽ vì tôi quá ghét Mỹ Nguyệt nên cảm thấy cảnh tượng này thật ngứa mắt, thực sự muốn lao lên tách cô ta ra để giải cứu cho Hạ Thụ!

- Chờ lát nữa chúng ta sẽ giả vờ tình cờ gặp nhau, không để họ phát hiện ra điều gì bất thường!

Lời nói của Dương Sinh khiến tôi bình tĩnh lại, lúc này tôi mới nhớ ra mục đích của mình ngày hôm nay, vội vàng cùng Dương Sinh đi theo sau lưng họ sau đó ngắm chuẩn một con đường nhỏ bên cạnh, đi về phía đó.

Phơng cảnh hai bên con đường nhỏ rất đẹp. Những hàng cây cao lớn mọc hai bên, đâm thẳng vào trời xanh. Bầu trời dường như được chia làm hai, càng thêm xanh ngắt.

- Con đường này thông với con đường lớn mà ban nãy họ đi. - Tôi đi ở phía trước, bỗng dưng nghe thấy tiếng Dương Sinh vang lên ở phía sau. - Do đó bất cứ lúc nào cũng có thể gặp họ được.

- Vậy sao? - Tôi đáp một tiếng, đang định quay đầu lại thì bỗng dưng nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng cười, âm thanh rất quen thuộc. Chớp mắt, hai cái bóng đã xuất hiện ở ngã rẽ.

Ánh mặt trời hắt những đốm nắng lốm đốm lên mặt họ. Hạ Thụ và Mỹ Nguyệt đang ở ngay trước mặt tôi đi tới, trên mặt họ là nụ cười rạng rỡ.

Không đúng, không đúng, phải nói là chói mắt!

Tôi dừng chân lại nhìn họ, trong lòng có một sự hồi hộp khó tả. Hạ Thụ thấy tôi xuất hiện ở đây liệu có nổi giận không nhì? Mà Dương Sinh lại đi ngay bên cạnh tôi, anh khẽ kéo tay tôi, cùng tôi nhìn họ chầm chậm lại gần.

Cuối cùng, Hạ Thụ cũng nhìn thấy chúng tôi. Bước chân của anh dừng khựng lại, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự kinh ngạc, sau đó dừng lại trên bàn tay Dương Sinh đang nắm chặt tay tôi. Tôi vội vàng giằng tay ra khỏi tay Dương Sinh như bị điện giật, hoảng hốt nhìn vẻ tức giận đang dâng lên trong mắt Hạ Thụ.

Nhưng anh còn chưa kịp nói, Mỹ Nguyệt đứng cạnh đã lên tiếng.

- Ôi, chẳng phải là Dương Sinh sao? Ôi trời, còn cả bạn lần trước tới trường tìm Hạ Thụ nữa, không ngờ lại gặp hai người ở đây. Hai người hẹn hò hả?

Thật là thẳng thắn...

Tôi không nhìn vào ánh mắt thách thức của Mỹ Nguyệt, mọi sự chú ý của tôi đều dồn cả lên mặt Hạ Thụ. Ánh mắt anh trong phút chốc trở nên thật phức tạp khiến tôi không hiểu nổi.

- Hựu Diệp, sao cô lại chạy ra đây? - Âm thanh của Hạ Thụ có một sự nghiêm khắc khiến người ta không dám chống đối.

- Tôi... - Đứng trước sự nghiêm khắc của anh, tôi cảm thấy mình không biết phải nói gì.

- Tớ gọi Hựu Diệp ra! - Dương Sinh vội vàng đỡ lời. - Tớ vẫn muốn hẹn Hựu Diệp đi chơi, lần trước Hựu Diệp ở trường đã giúp tớ một việc, tớ còn chưa kịp cảm ơn cô ấy. Đúng không, Tiểu Hựu?

- Ừ, đúng thế. - Tôi vội vã gật đầu.

Hạ Thụ nghe Dương Sinh gọi tôi là Tiểu Hựu thì bất giác cau mày một cái, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Mỹ Nguyệt đứng cạnh thì nắm chặt tay Hạ Thụ, nhìn tôi bằng ánh mắt chiếm hữu và thù địch, khinh miệt hừ một tiếng.

Hả, vì sao không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái thế này? Tôi vốn tưởng rằng anh ta sẽ quát lên với tôi hoặc là chẳng nói gì cả, giả vờ như không quen, không ngờ bỗng dưng lại trở nên ngượng ngập thế này.

- Hôm nay thời tiết đẹp quá, bốn người chúng ta cùng chơi nhé! Đông người thì càng vui, chơi cũng vui hơn, cậu nói đúng không hả Tiểu Hựu? - Dương Sinh lại lên tiếng, phá vỡ cái không khí ngượng ngập này. Anh vừa nói vừa không quên quay đầu nhìn tôi, mỉm cười với tôi, đôi mắt anh nheo lại giống vầng trăng lưỡi liềm.

Tôi nhìn anh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thụ vẫn đang im lặng, gật đầu phụ họa.

Ánh mắt Hạ Thụ thoáng chút do dự. Anh khẽ mím môi, cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc ngắn của anh, chiếc áo sơ mi màu đen bó sát người khiến thân hình của anh càng thêm hoàn mĩ.

- Hạ Thụ, em không muốn chơi với họ! - Mỹ Nguyệt quay đầu nói nhỏ với anh, trong giọng nói có vẻ không vui và phật ý.

Tôi ngượng ngùng đứng yên, quay đầu nhìn Dương Sinh vẫn tràn đầy tự tin. Anh dường như biết là chắc chắn họ sẽ đồng ý, còn sống lưng tôi thì đang toát mồ hôi lạnh.

Hạ Thụ nói nhỏ điều gì đó bên tai Mỹ Nguyệt, sau đó sắc mặt Mỹ Nguyệt tốt hơn một chút, cô ta quay đầu về phía chúng tôi gật đầu, rồi bực dọc nói nhỏ một câu:

- Nếu Hạ Thụ đã đồng ý rồi thì thôi cũng được. - Nói xong, cô ta kéo tay Hạ Thụ đi về phía chúng tôi.

Hạ Thụ đồng ý rồi sao? Tôi hơi kinh ngạc, tôi vốn tưởng rằng anh sẽ phản đối. Nhưng khi tôi tò mò nhìn anh, anh lại lạnh lùng quay mặt đi, bắt chuyện với Mỹ Nguyệt.

Hừ, cái gì chứ, không muốn đi với tôi thì đừng có đồng ý! Tôi chửi thầm một câu trong bụng.

Thấy mục tiêu đã đạt được, Dương Sinh quay đầu nhìn tôi nháy mắt, dường như rất đắc ý. Haiz, rốt cuộc là Dương Sinh có phát hiện ra cái không khí kỳ quặc này không nhỉ?

Vì vẫn còn sớm nên người đi chơi rất ít. Cả bốn người chúng tôi đều không nói gì, không khí lại càng trở nên im ắng khác thường. Tôi vẫn dang nghĩ nên làm thế nào để bàn bạc đối sách với Dương Sinh, bất giác cả bọn đã đi vào sâu trong khu vui chơi.

Dương Sinh nói với chúng tôi một tiếng rồi chạy đi mua vé, bỏ lại một mình tôi đứng với Hạ Thụ và Mỹ Nguyệt.

Xung quanh đều là các trò chơi rất hoành tráng, đủ mọi màu sắc khiến mắt người ta hoa lên. Ánh mắt của tôi vẫn dán chặt lên người Hạ Thụ, muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng, nhưng lại còn ngại có Mỹ Nguyệt ở đó.

Còn Mỹ Nguyệt từ đầu đến cuối cũng nhìn chằm chằm vào tôi, có một sự cổ quái và xa cách khó tả, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thù địch trong đó.

Cuối cùng có người không chịu được nữa, mở miệng phá tan sự im lặng người đó chính là Mỹ Nguyệt.

- Ai dà, Hạ Thụ, suýt nữa thì em quên mất, em gái em bảo em mua ít đồ về cho nó, hay là chúng mình đi mua trước, không có lát nữa quay về lại quên mất.

- Mua đồ? Nhưng... - Hạ Thụ hình như hơi bất ngờ.

- Anh biết tính của em gái em rồi đấy, nếu em quên mua đồ cho nó, nó sẽ cằn nhằn mãi không thôi. Anh cũng không muốn em phải khó xử chứ? - Mỹ Nguyệt làm nũng đứng sát vào Hạ Thụ, kéo tay anh nói.

Đây là những lời mà Mỹ Nguyệt sẽ nói sao? Có trời mới biết cô ta ngang ngạnh thế nào, tôi không tin là cô ta để em gái mình bắt nạt. Chẳng qua là cô ta muốn đưa Hạ Thụ đi thôi! Hạ Thụ, anh đừng có để cô ta lừa!

Tôi nhìn Hạ Thụ đầy trông đợi, tình cờ chạm đúng ánh mắt anh. Anh cũng đang nhìn tôi sao? Nhưng chỉ trong một giây lát, anh lại thu ánh mắt của mình về, nói với giọng thỏa hiệp:

- Được rồi, chúng ta đi mua đồ trước.

- Hạ Thụ! - Tôi không nhịn được, gọi lớn.

- Ừm, cậu tên Hựu Diệp phải không? Chúng tớ đi trước đây, hai người cứ chơi đi nhé, nhớ chơi cho vui vào! - Mỹ Nguyệt nói đầy hàm ý, gương mặt dương dương tự đắc của kẻ thắng cuộc, nở một nụ cười tự mãn, nụ cười đó khiến tôi thấy thật chói mắt.

- Các người...

Lời của tôi còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì Mỹ Nguyệt đã kéo Hạ Thụ đi, theo hướng vừa nãy tới.

Trong phút chốc, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên thật xa lạ. Khu vui chơi xa lạ, để lại một mình tôi cô đơn lạc lõng.

Bất giác tôi thấy nghẹn đắng, khóe mắt cay cay.

- Tiểu Hựu, hai người họ đâu? - Một giọng nói vang lên sau lưng. Tôi quay đầu lại, thấy Dương Sinh đang cầm bốn cái vé chạy về phía tôi, khi tới bên cạnh tôi thì dừng lại.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, lắc đầu, chẳng muốn nói gì.

Tôi là một con yêu tinh bị bỏ rơi...

Hạ Thụ dám...

Tôi chớp mắt, hàng lông mi đã ướt, nước mắt lăn xuống gò má. Cuối cùng tôi không nhịn được, đưa tay lên bưng mặt, chầm chậm quỳ xuống, khóc nói:

- Hu hu hu... Họ nói có việc đi trước rồi... Hạ Thụ không cần tớ nữa...

- Tiểu Hựu, đừng khóc nữa.

Một đôi tay ôm lấy hai vai tôi, Dương Sinh dịu dàng an ủi tôi, vỗ tay lên vai tôi:

- Cậu đừng buồn, có thể Hạ Thụ không muốn bỏ cậu lại đâu, cậu ấy làm chuyện gì cũng là có nguyên nhân. Nhưng cậu biết tính cậu ấy mà, cho dù trong lòng nghĩ gì cũng không để cho người ta biết. Có điều tớ có thể khẳng định, cậu ấy tuyệt đối không thích Mỹ Nguyệt đâu, cũng không cùng Mỹ Nguyệt bắt nạt cậu đâu.

- Thật không? - Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, vừa nghĩ tới bước chân dứt khoát của Hạ Thụ ban nãy là bao ấm ức trong lòng lại tràn ra. - Cậu gạt tớ... Ngày nào anh ấy cũng nói chuyện với Mỹ Nguyệt rất vui vẻ, rõ ràng là rất thích Mỹ Nguyệt mà, còn vì Mỹ Nguyệt mà bỏ rơi một con yêu tinh đáng thương, lúc nào cũng lo nghĩ cho anh ấy nữa...

- Ấy, đây cũng là điều mà tớ thấy kỳ quái. Bắt đầu từ tuần này Hạ Thụ đã rất thân thiết với Mỹ Nguyệt, thậm chí còn bắt đầu qua lại với nhau. - Dương Sinh tỏ ra bình tĩnh hơn tôi nhiều, bắt đầu phân tích tình hình. Nhưng Hạ Thụ... thực ra thích người khác từ lâu rồi, người đó không phải là Mỹ Nguyệt.

- Cái gì? Anh ấy thích người khác rồi? Ai thế? - Lại có thêm một tin tức động trời nữa, tôi tò mò quên cả khóc.

- Mối tình đầu của Hạ Thụ tên là Thụy Huệ. - Dương Sinh nghĩ một lúc rồi nói tiếp. - Bọn tớ học cùng một lớp, nên cũng quen nhau. Khi đó Hạ Thụ thích Thụy Huệ lắm, nhưng vì thể diện nên không chịu tỏ tình. Cho tới khi Thụy Huệ ra nước ngoài cậu ấy cũng không chịu bày tỏ tình cảm của mình...

- Thụy Huệ... - Cái tên này nghe quen quá. Tôi lục tìm các thông tin trong ký ức của mình, bỗng dưng mắt sáng lên, đứng bật dậy. - Là cô ấy à?

- Sao, cậu cũng biết à? Tớ nghe nói mấy hôm trước cô ấy về nước rồi. - Thấy phản ứng đột ngột của tôi, Dương Sinh hơi kinh ngạc, cũng đứng lên nhìn tôi.

Tôi bắt đầu nhớ lại cú điện thoại hôm đó, giọng nói dịu dàng và sang trọng của cô gái trong điện thoại vẫn để lại ấn tượng rất sâu sắc trong đầu tôi. Thế thì đúng rồi, nếu người Hạ Thụ thích là Thụy Huệ, vậy thì sao lại yêu Mỹ Nguyệt được? Mặc dù tôi chưa gặp Thụy Huệ nhưng chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ biết là Thụy Huệ tốt hơn Mỹ Nguyệt gấp trăm lần.

Hơn nữa hôm đó vì nghe thấy cái tên của Thụy Huệ mà Hạ Thụ quên cả việc nhắn tin cho Mỹ Nguyệt, rõ ràng là vẫn còn quan tâm tới Thụy Huệ lắm mà, nhưng sao anh ta lại quan hệ với Mỹ Nguyệt nhỉ?

Mâu thuẫn quá đi mất!

Tôi cau chặt hai mày, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Dương Sinh, kiên dịnh gật đầu với anh:

- Chắc chắn là có vấn đề. Không được, chúng ta không thể để họ đi được, nhất định phải xem Hạ Thụ rốt cuộc là có thái độ gì với Mỹ Nguyệt!

Thấy tôi không khóc nữa, tư duy cũng đã sáng rõ hơn, Dương Sinh cũng nở một nụ cười, nắm chặt tay tôi, gật đầu:

- Chắc chắn là thế. Thế thì bây giờ đi luôn, chắc là họ đi ra ngoài công viên, chúng ta đi đường tắt để đón đầu họ!

Nói xong, anh kéo tay tôi chạy về hướng một con đường mà thực ra không thể gọi là đường.

Đường tắt, đường tắt, đường tắt! Sao anh mở miệng ra là nói đường tắt nhỉ? Chẳng nhẽ khu vui chơi là nhà của anh sao? Sao tôi cảm thấy anh quen thuộc với khu vui chơi này còn hơn cả nhà mình?

Tôi vừa bị anh kéo chạy, vừa nghi ngờ, đang định hỏi thì phát hiện ra anh quay đầu nhìn mình, cười thành tiếng.

- Tối qua để tiện cho hành động ngày hôm nay, tớ đã tới đây quan sát địa hình, không ngờ hôm nay lại dùng tới nó.

- Thì ra... như thế! - Tôi không thể không khâm phục sự chu đáo của anh, rồi cũng rảo nhanh bước chân.

Con đường mà chúng tôi đi là một con đường nhỏ xíu bị người ta đi nhiều mà thành, cho nên gần hơn rất nhiêu, nhanh chóng chạy ra tới cổng của khu vui chơi. Lúc này, Hạ Thụ và Mỹ Nguyệt cũng vừa đi ra khỏi cổng. Chúng tôi ầm thầm bám theo sau lưng họ, qua một ngã rẽ, đi vào một con phố đi bộ.

Người qua lại trên phố rất đông, vẫn còn là sáng sớm nhưng trước các cửa hàng đã tập trung rất nhiều người. Tôi đang lo lắng liệu có lạc mất họ không thì Mỹ Nguyệt và Hạ Thụ bỗng nhiên dừng lại.

Họ dừng trước một cửa hàng thú nhôi bông, quay lưng về phía chúng tôi, dang chọn đồ.

Đúng vào lúc này thì một cô gái trong cửa tiệm vội vã đi ra, không cẩn thận đụng vào người Mỹ Nguyệt. Mỹ Nguyệt kêu lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn cô gái.

Cô gái giật mình trước ánh mắt hung dữ của Mỹ Nguyệt, nhưng cũng không kịp xin lỗi, chỉ đứng vững lại rồi bỏ chạy.

Mỹ Nguyệt mắng theo mấy câu rồi tiếp tục đi, nhưng trên đất rơi một cái gì đó, hình như là từ túi của Mỹ Nguyệt rơi ra. Tôi nhìn kỹ, sau khi nhìn kỹ món đô đó, tôi có cảm giác như sét đánh ngang tai!

Tôi không nhìn nhầm chứ, cái “thứ” trên mặt đất ấy chính là Mễ Liệt!

- Mễ Liệt! Mễ Liệt! Đó là Mễ Liệt kìa! - Tôi ra sức lắc tay Dương Sinh, nói.

- Mễ Liệt là ai? - Dương Sinh bị tôi lắc chóng cả mặt, khó nhọc hỏi một câu.

- Mễ Liệt là bạn học của tớ, là yêu tinh cún con! - Tôi không nhịn được hét lên. - Chúng tớ cùng học lớp phép thuật, sau khi tốt nghiệp, tớ trở thành yêu tinh cà rốt, còn cậu ấy trở thành yêu tinh cún con. Bởi vì cậu ấy nói con người thích những món đồ chơi có hình động vật hơn nên sẽ đắt hàng hơn là đồ chơi hoa quả. Đúng như cậu ấy nói, cậu ấy thường được người ta gắp chúng, yêu tinh được đi làm nhiệm vụ nhiều nhất trong số chúng tôi chính là cậu ấy. - Chắc là vì tôi kích động quá nên nói chuyện cứ lung tung hết cả.

Tôi đương nhiên là thấy kinh ngạc rồi, tới thế giới loài người bao nhiêu lần, đã có khi nào tôi gặp được yêu tinh Lời ước như mình trong lúc làm việc đâu! Nói như thế thì Mễ Liệt bị Mỹ Nguyệt gắp trúng! Vậy chủ nhân của Mễ Liệt bây giờ là Mỹ Nguyệt?

Ấy? Sao Dương Sinh lại chạy về phía đó? Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn Mễ Liệt nằm trên đất thì Dương Sinh đột ngột lao ra, nhặt Mễ Liệt lên rồi quay lại. Mỹ Nguyệt và Hạ Thụ đều không phát hiện ra cảnh này, họ đã vào cửa hàng đồ chơi rồi.

- Tớ mang nó về nhà, nếu đã là bạn học của cậu thì chắc chắn là các cậu có nhiều điều cần nói với nhau! - Dương Sinh mỉm cười nói với tôi vẫn đang trong trạng thái sững sờ.

Lúc này tôi mới tỉnh thần lại, nhìn yêu tinh dồ chơi đang giả vờ là “người chết” trong tay anh, tôi đưa tay ra chạm sẽ vào mặt món đồ.

- Này, Mễ Liệt, là tớ, Hựu Diệp đây, cậu đừng giả vờ nữa!

Cuối cùng Mễ Liệt cũng bực bội cau mày, hé đôi mắt màu xanh lục nhìn về phía tôi.

- Thì ra là cậu à, gặp được cậu quả nhiên chẳng có gì tốt lành! - Mễ Liệt khẽ cằn nhằn.

Mễ Liệt dứt lời, một luồng khói trắng dâng lên, trước mặt tôi xuất hiện một bóng người cao lớn.

Sau khi làn khói trắng tan đi, Mễ Liệt xuất hiện trước mặt tôi. Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi, khóe môi nhếch lên đểu giả, vẻ mặt rất khinh miệt:

- Cậu tìm tôi làm gì?

Tôi nhìn Dương Sinh đang trợn tròn mắt đứng cạnh, đẩy anh nói:

- Dương Sinh, che giúp tớ, tớ có chuyện muốn hỏi Mễ Liệt.

Dương Sinh có lẽ quá sững sờ trước pháp thuật của Mễ Liệt, làm theo lời tôi như một cái máy, cậu quay người đứng chắn trước mặt chúng tôi. Đúng thật là, sao Mễ Liệt lại dọa người ta như thế?

- Mễ Liệt, lâu lắm rồi không gặp mặt, cậu khỏe không? - Tôi đã quen với thái độ hống hách của Mễ Liệt. Mặc dù hình như cậu ta có vẻ rất ghét tôi, nhưng trên thực tế chúng tôi lại là những người bạn rất tốt.

- Nếu cậu đi theo một chủ nhân tham lam vô độ lại ngu ngốc tới cực điểm thì cậu có khỏe không? - Mễ Liệt nghiến răng nói.

Tham lam vô độ và ngu ngốc tới cực điểm? Đấy là lời đánh giá của Mễ Liệt dành cho Mỹ Nguyệt sao? Ai dà, mặc dù cậu ấy nói không sai, nhưng là yêu tinh Lời ước, sao có thể nói xấu chủ nhân của mình như thế? Mễ Liệt nên cố gắng làm Mỹ Nguyệt cải tà quy chính mới đúng chứ.

- Mễ Liệt, cậu không được nói về Mỹ Nguyệt như thế. Nếu cậu cảm thấy nguyện vọng của cô ấy quá tham lam thì hãy chỉ ra sai lầm của cô ấy, rồi cảm hóa cô ấy chứ. - Tôi nói với cậu.

- Hừ, tôi làm gì có thời gian làm việc đó. Dù sao chỉ cần đáp ứng được nguyện vọng của cô ấy là công việc của tôi kết thúc rồi. Huống hồ nguyện vọng của cô ta cũng thú vị lắm. - Bỗng dưng nụ cười của Mễ Liệt trở nên tà ác.

Tôi đột nhiên có một dự cảm không lành. Mễ Liệt thường thích làm một số việc vi phạm quy định, nếu không phải là vì pháp lực của cậu ấy cao cường thì đã sớm bị khai trừ ra khỏi đội ngũ yêu tinh Lời ước rồi. Lần này liệu cậu ấy có giúp Mỹ Nguyệt làm chuyện xấu xa gì không?

Chẳng nhẽ...

Trong đầu tôi lướt nhanh một suy nghĩ. Nguyện vọng của Mỹ Nguyệt lúc này là được ở cùng với Hạ Thụ sao? Chẳng nhẽ Hạ Thụ đột nhiên thích Mỹ Nguyệt là vì Mễ Liệt đã dùng pháp thuật sao?

Tôi cau mày nhìn cậu, nghiến răng chất vấn:

- Có phải Mỹ Nguyệt ước với cậu là Hạ Thụ yêu cô ấy không?

- Phải thì sao? - Mễ Liệt khoanh hai tay trước ngực, tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không coi sự giận dữ của tôi vào đâu.

- Cậu đồng ý với nguyện vọng của cô ta? - Tôi tức tới nỗi muốn nhảy lên, nhưng thấy cậu ta vẫn có vẻ ngạo mạn thì lòng dạ rối bời.

Cậu ta hơi cúi đầu xuống nhìn tôi, mỉm cười châm biếm, trong mắt là bóng tối vô cùng:

- Tớ chỉ hoàn thành công việc của mình, thực hiện nguyện vọng của chủ nhân mà thôi. Như thế cũng sai sao?

- Nhưng thế giới yêu tinh đã có quy định, các yêu tinh không thể tự mình khống chế ý thức của con người! Cậu làm như thế sẽ bị trừng phạt đấy, hơn nữa Hạ Thụ... Hạ Thụ... - Nghe cậu ta không hề phủ nhận, tôi nhìn Mễ Liệt bằng ánh mắt vừa lo lắng vừa sợ hãi. - Sao cậu lại có thể giúp con người làm việc xấu được?

- Việc xấu? Tớ không cảm thấy đây là việc xấu, chỉ là cái cô nàng chủ nhân lắm lời đó khiến tớ bực mình thôi. Huống hồ đời người phải cần chút mạo hiểm và kích thích chứ! Giờ phải thế mới vui!

Nhìn đáng vẻ ngạo nghễ của cậu ta, tôi biết nói gì cũng vô dụng, bất giác ánh mắt nhìn xuống đất, nói bằng giọng cầu xin:

- Mễ Liệt, giúp tớ một lần được không? Nể tình tớ là bạn tốt của cậu, giải lời nguyền cho Hạ Thụ đi.

- Không thể nào. Lời nguyền tớ đã đưa ra thì không thay đổi đâu. Nếu cậu muốn giúp chủ nhân của cậu thì hãy tự giải lời nguyền đi. - Mễ Liệt từ chối thẳng thừng.

- Nhưng năng lực của tớ không bằng cậu, nếu dùng phép thuật bừa bãi sẽ khiến Hạ Thụ bị tổn thương lớn hơn. Mễ Liệt, cậu giúp tớ một lần đi mà. Chỉ có yêu tinh đọc lời nguyền mới chủ động giải trừ dược phép thuật của mình và không làm hại tới người khác. - Nghĩ tới việc Hạ Thụ thường xuyên phải chịu giày vò đau khổ, tôi lại khổ sở cầu xin Mễ Liệt.

- Thế thì chỉ có thể trách năng lực của cậu quá yếu mà thôi, không bảo vệ nổi chủ nhân của mình. - Mễ Liệt lạnh lùng nói xong bèn quay lưng đi vào bóng tối của cái ngõ nhỏ.

- Chờ một chút!

Tiếng gọi gấp gáp của tôi không thể giữ lại bước chân cậu, người bạn tốt của tôi đã mặc kệ lời cầu xin của tôi mà bỏ đi. Tôi phải gánh chịu một đòn đã kích lớn nhất kể từ khi tới thế giới loài người!

Không bảo vệ nổi chủ nhân của mình...

Một câu từ chối thật tàn nhẫn. Thì ra tôi đã trách nhầm Hạ Thụ, anh ấy chẳng làm sai gì cả, vì tôi quá vô dụng, không phát hiện ra anh bị pháp thuật khống chế, để anh một mình chịu đựng sự giày vò suốt bao ngày qua. Anh nói không sai, tôi đúng là một con ruồi ngu ngốc, chuyện gì cũng không làm được. Trái tim tôi đau đớn như bị ai đó khoét mất một miếng thịt, trở nên trống không.

Dường như ngay cả linh hồn tôi cũng rời khỏi thể xác, bay đi rất xa.

Những giọt nước mắt tự trách chầm chậm lăn xuống, giống như những hạt ngọc trai lớn, không tài nào ngăn lại được. Một hồi lâu sau, cuối cùng tôi cũng chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng tối nơi Mễ Liệt đã khuất sâu vào trong đó, chầm chậm quay đầu lại đón nhận ánh mắt lo lắng của Dương Sinh, ép mình phải nở một nụ cười, sụt sịt nói:

- Dương Sinh, có phải tớ vô dụng lắm không... - Tiếng khóc khiến giọng nói của tôi nhòa đi, tôi ôm lấy tay Dương Sinh, vùi đâu vào đó mà khóc lớn.

- Tiểu Hựu, xảy ra chuyện gì thế? Con yêu tinh đó bắt nạt cậu hả? Nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu trả thù...

Giọng nói lo iắng của Dương Sinh hình như càng lúc càng xa tôi, tôi chẳng nghe thấy gì nữa. Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Hạ Thụ lúc sáng, khi đó anh đang chịu sự giày vò của lời nguyền đúng không?

Hạ Thụ, Hạ Thụ, Hạ Thụ, xin lỗi, tại tôi không tốt, tôi chẳng giúp được gì cho anh...

Vì sao, tôi bỗng dưng cảm thấy sức mạnh của mình thật quá nhỏ bé?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play