Bảy năm sau.

Paris.

“Lưng phải thẳng lên, ngẩng cao đầu…Như vậy…Đúng rồi, em làm tốt lắm!”

“Nào, chúng ta cùng bắt đầu lại…”

Hải Nguyên nhìn người con gái phía bên trong phòng học đang chuyên tâm giảng dạy cho học viên, nụ cười hiếm hoi trên gương mặt anh tự nhiên xuất hiện. Bao nhiêu năm cô vẫn không hề thay đổi, điệu múa của cô vẫn làm anh mê hồn như ngày nào dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi chăng nữa cô vẫn là một cô gái của ngày đó, còn anh vẫn mãi chỉ đứng từ xa mà nhìn cô.

Renggg…! Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hải Nguyên nhấc máy nói mấy câu rồi cúp máy và đi khỏi trường học, bên tai vẫn nghe rõ giọng nói dịu dàng của cô hòa lẫn trong tiếng nhạc.

“Buồi học hôm nay kết thúc, từ ngày mai cô Lenka sẽ dạy các bạn một thời gian, chúc các bạn có một thời gian cùng giáo viên mới học tập vui vẻ!”

“Cô giáo không dạy chúng em nữa ạ?”

“Sau kì nghỉ phép của cô chúng ta sẽ gặp lại nhau!” Khánh Đan đáp.

“Vậy chúng em hi vọng cô mau chóng trở về.”

“Cảm ơn các bạn!” Khánh Đan mỉm cười nhìn học viên của mình từng người rời khỏi lớp hết rồi mới đi. Trời lại bắt đầu đổ mưa, Khánh Đan lơ đãng nhìn mưa đang rơi trong lòng bỗng có chút man mác buồn rồi lại tự mỉm cười với chính mình.

“Cô giáo, chị cũng đến đây sao?”

Khánh Đan nghe thấy giọng Anna liền quay lại mỉm cười nhìn cô gái đứng cạnh mình.

“Em cũng ra đây đi dạo hả?”

“Phong cảnh ở đây rất đẹp mà. Chị hình như rất thích đến đây, có phải có bí mật gì ở đây hay là kỉ niệm?” Anna hỏi.

“Thói quen thôi.” Khánh Đan nói rồi nhìn ra phía dòng sông khẽ mỉm cười nhìn ra dòng sông, gió thổi khiến mái tóc cô tung bay che khuất đi ánh mắt thoáng u buồn. Anna thấy vậy cũng im lặng nhìn cô gái bí ẩn trước mắt mình. Quen Khánh Đan mấy năm, cô từ học viên trở thành bạn, thành em của Khánh Đan nhưng dường như cô hiểu rất ít về Khánh Đan, nhìn vào mắt cô ấy, cô thấy sự bi thương, u uất vô cùng nhưng cô ấy lại luôn cố gắng mỉm cười, có lẽ cô ấy đã phải chịu nhưng tổn thương vô cùng lớn. Tổn thương như thế nào mới khiến một ánh mắt kiều diễm như thế kia trở nên u uất chứ?

“Chị xem, ở đây có bao nhiêu cặp khóa của các đôi tình nhân, hôm nay em cũng phải cùng anh ấy khóa một cặp khóa khắc tên chúng em lên mới được, hihi, nghĩ đã thấy lãng mạn rồi.” Cô bé cười nói và tưởng tượng về tình yêu đẹp đẽ của mình, Khánh Đan chỉ mỉm cười nhìn cô bé, rất nhiều năm trước cũng có người cùng cô làm việc lãng mạn này, trái tim của hai người lúc đó tràn ngập nhiệt huyết yêu thương và ước mong về tương lại hạnh phúc, nhưng giờ nghĩ lại chỉ là nỗi đau không thể xóa nhòa.

“Hay hôm nay chị cùng em đi, em giới thiệu cho chị bạn trai của em. “

“Hì, em đi gặp người yêu mà định đưa chị đi làm kì đà hả?”

“Không đâu, càng đông càng vui mà, anh ấy cũng nói muốn biết về cô giáo mà em hay nhắc đến là người như thế nào. Đi mà!”

Thấy Anna nũng nịu nhất định muốn cô đi Khánh Đan cũng chỉ biết gật đầu đồng ý với cô.

Paris vẫn như vậy, nắng vàng, khung cảnh lãng mạn mê hoặc lòng người. Chỉ có con người không còn như trước. Anh không còn là chàng trai phóng khoáng lãng mạn bên dòng sông hét vang với cô rằng tôi yêu em, rất yêu em nữa. Đến Paris mấy ngày, mấy ngày lang thang trên các con phố nhỏ nhớ về từng kỉ niệm đã đi qua, thỉnh thoáng đến trường cô dạy học âm thầm ngắm nhìn cô đang hòa mình vào trong điệu múa. Từ khi cô bỏ đi anh đã không ngừng tìm kiếm tung tích của cô, khi tìm thấy rồi lại không dám đối diện cô, chỉ đành âm thầm mà quan tâm đến cô.

Cuộc sống của cô cứ thế bình yên trôi qua, không còn xuất hiện một người tên Hải Nguyên, cũng không xuất hiện bất cứ ai liên quan đến quá khứ nữa. Có lẽ đó cũng là một lựa chọn tốt để nỗi đau ấy dần chìm sâu trong kí ức.

Cũng chính nơi này Hải Nguyên đã mang đến cho cô những kí ức đẹp nhất về mối tình đầu khiến cô không thể nào quên, mỗi khi nghĩ lại nụ cười trên môi cô thoáng xuất xiện nhưng lại biến mất một cách xót xa. Hận anh nhưng trái tim cô không một ngày nào không nghĩ về anh. Bây giờ nó là yêu hay là hận cô cũng không phân biệt được rõ ràng nữa, chỉ biết nó là một thứ thói quen ăn mòn tâm trí cô, là một thứ suy nghĩ trong cuộc sống của cô không thể tách rời.

“Chị đang nghĩ gì vậy?” Anna hỏi cô.

“Không có gì.” Khánh Đan mỉm cười đáp.

“A, anh ấy đến rồi kìa.” Anna nói rồi chỉ về phía sau Khánh Đan nụ cười rất hạnh phúc, Khánh Đan quay lại nhìn theo hướng tay Anna chỉ cô thấy người thanh niên ăn mặc đơn giản nhưng khá đẹp trai, anh ta đang nhìn Anna mỉm cười, hai chiếc thuyền cũng từ từ tiến lại gần nhau. Cùng lúc đó, người con trai mặc bộ đồ vest ngồi phía đầu thuyền bên kia đứng dậy tiến lại phía hai người, ánh mắt đó quá đỗi thân thuộc, bóng dáng ấy đã xuất hiện hàng ngàn lần trong giấc mơ của cô, trong phút chốc trái tim cô như ngừng đập, nụ cười trên môi bỗng trở lên cứng đơ.

Anna và Hoàng Khải vẫn nói chuyện vui vẻ, không hề để ý đến thái độ khác lạ của Hải Nguyên và Khánh Đan. Khánh Đan ngoảnh mặt ra nhìn dòng sông tránh ánh mắt Hải Nguyên vẫn không ngừng nhìn mình. Cô vẫn như vậy, thời gian cho cô thêm vẻ quyến rũ đầy mê lực, ánh mắt ánh mơ hồ sâu thẳm trông có vẻ bình yên nhưng bên trong chứa đựng sự bị thương không tả xiết. Ánh mắt ấy anh từng nhìn thấy ở cô năm mười bảy tuổi khi cô đứng trước mộ bố mẹ, ánh mắt khiến anh xót thương mà muốn bảo vệ cô cả đời này khỏi sự tổn thương. Anh từng tự nhủ với bản thân nhất định sẽ mang hạnh phúc lấp đầy trong ánh mắt ấy nhưng cuối cùng anh lại là kẻ khiến cho cuộc đời cô thêm đầy bi thương. Từ đó trở đi, ánh mắt ấy không bao giờ biết cười nữa, cô thể hiện nó bằng sự bình yên, bình yên đến xót xa.

Phải chăng buổi gặp gỡ hôm nay chính là duyên phận? Bao nhiêu lần anh đến đây, bao nhiêu lần anh đứng trước nhà cô, đi theo cô nhưng cô tuyệt nhiên không phát hiện, vậy mà lại vô tình gặp được cô ở đây. Anh rốt cuộc có mong được gặp lại cô như thế này không? Nhìn cô ngồi ngay trước mặt anh mà lại xa vô cùng. Từ đầu tới cuối cô chỉ im lặng nhìn ra dòng sông, thỉnh thoảng mỉm cười nói chuyện cùng Anna và Hoàng Khải, chứ không hề nói với anh một lời. Phải chăng cô vẫn hận anh? Không biết bao nhiêu lần trong mơ anh mong đối diện với cô, nhưng giờ đối diện lại không biết phải nói gì, bao nhiêu lời muốn nói đều bị sự im lặng của cô nuốt mất.

“Tổng giám đốc, hôm nay anh sao thế?” Hoàng Khải hỏi.

“Không có gì.” Hải Nguyên lơ đễnh trả lời cậu ta.

“Là cô ấy phải không?” Hoàng Khải hỏi anh nhưng dường như lại là một sự khẳng định chắc chắn. “Anh còn yêu cô ấy sao không tìm cô ấy? Tôi thật không hiểu hai người nghĩ gì nữa, còn yêu sao không nói ra mà lại âm thầm quan tâm người ta. Trốn tránh cũng trốn đến bảy năm rồi!”

“Cậu không hiểu!”

“Quả thực là tôi không hiểu! Nhưng tôi nghĩ hai người đã lỡ mất quá nhiều thời gian rồi, còn để lỡ dở nữa sẽ thực sự mất đi mãi mãi đấy!” Hoàng Khải nói rồi đi ra khỏi phòng. Hải Nguyên lặng thinh không nói gì rồi lấy thuốc ra châm hết điếu này tới điếu khác mà quên mất thời gian cho đến khi thấy trời sáng mới đứng dậy và lấy điện thoại ra gọi.

Bảy năm cho một cuộc chạy trốn, Khánh Đan cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa. Nhưng, số phận vẫn để cô gặp tại anh nơi kỉ niệm cũ. Cảnh vẫn thế, con người thì đã thay đổi, anh thay đổi, cô cũng không còn như trước nữa. Thời gian khiến cho vẻ đẹp của anh nhuốm màu phong trần nhưng khoác trên mình bộ vest lại không hề đối nghịch mà vô cùng hòa hợp. Còn cô, bảy năm đã khiến cô già đi từ vẻ bề ngoài lẫn suy nghĩ. Nhìn anh im lặng bỗng khiến cô cảm thấy câu hỏi: “Anh khỏe không?” trở nên thừa thãi. Muốn nói, muốn hỏi nhưng lại không biết nói như thế nào, vậy mà cô vẫn nghĩ anh vẫn còn nhớ đến cô, có lẽ nó chỉ là sự áy náy của quá khứ.

Những ngày sau đó cuộc sống của Khánh Đan vẫn bình lặng trôi qua, không có gì thay đổi. Có lẽ số phận cho cô gặp lại anh chỉ để cả hai hiểu rằng quá khứ đã xa lắm rồi, giờ đây cuộc sống mới đã bắt đầu, không ai còn liên quan đến ai.

Ngày nghỉ, Khánh Đan đi lang thang trên con phố nhỏ rồi đi vào quán cà phê quen gọi một tách cà phê và chăm chú đọc quyển tạp chí.

“Anh có thể ngồi đây được không?”

Giọng người con trai vang lên rất lịch sự khiến cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn rồi khẽ gật đầu mỉm cười. Hải Nguyên ngồi xuống đối diện Khánh Đan và mở tập tài liệu ra chăm chú xem. Anh thực sự thay đổi rồi. Nếu là trước đây anh xông thẳng tới chỗ người khác ngồi và giật lấy quyển sách trên tay người ta thì bây giờ anh lịch sự đến xa cách. “Phải rồi, quá khứ đã qua rồi”. Khánh Đan khẽ mỉm cười mà lòng chua xót.

“Em cười gì vậy?”

Hải Nguyên đột nhiên ngẩng lên nhìn Khánh Đan hỏi, cô như bị người khác bắt quả tang mình đang nhìn trộm liền gượng gạo nói với anh: “À… Không có gì.” rồi quay mặt đi che dấu ánh mắt bối rối của mình. Thấy anh im lặng một lúc tôi mới quay lại nhìn anh phát hiện ra anh vẫn đang nhìn mình, trên môi còn phảng phất nụ cười, bỗng nhiên mặt cô trở nên nóng bừng.

“Thời gian qua em sống có tốt không?” Anh hỏi.

Khánh Đan im lặng một lúc mới nói: “Tốt!” nhìn gương mặt anh vẫn nụ cười đấy nhưng không nói gì.

“Bố…mọi người… vẫn khỏe chứ?”

“Bố mẹ vẫn khỏe, họ rất nhớ em.” Hải Nguyên nhìn cô, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, cô im lặng khẽ cúi đầu xuống, anh lại nói tiếp: “Hải Minh đã kết hôn cùng Nhật Lệ, đứa bé đã sáu tuổi rồi, tên là Tuyết.”

“Nhật Lệ không liên lạc được với em cũng rất lo lắng.”

“Thảo Vân lên Tây Bắc dạy học. Nghe nói cô ấy đã lấy một anh chàng người dân tộc, sống rất hạnh phúc.”

Khánh Đan lắng nghe anh nói khẽ mỉm cười, trước đây Thảo Vân luôn ước mơ trở thành giáo viên, giờ đây có lẽ ước mơ đã thành sự thật rồi. Thảo Vân từng vì Hùng Tuấn mà học ngành mình không thích để giúp đỡ cậu ấy, nhưng cuối cùng cô đã lựa chọn từ bỏ mà đi theo ước mơ đơn giản của mình, tìm cho mình một hạnh phúc thực sự thuộc về cô ấy. Tình yêu thầm lặng của Nhật Lệ cũng được báo đáp xứng đáng. Họ đều là những người dám từ bỏ, chấp nhận hi sinh vì tình yêu của mình, dám đối mặt với nó. Còn cô, cô lại chọn cách chạy trốn.

“Còn em?”

Nghe anh hỏi nhất thời Khánh Đan không hiểu anh nói gì liền ngạc nhiên nhìn anh: “Em..?”

“Ước mơ của em thì sao?” Khánh Đan ngây người ra nhìn anh. Tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại chút!” Anh mỉm cười rồi đi ra ngoài, Khánh Đan cúi xuống đưa tay khuấy tách cà phê đã nguội trên bàn chợt nhìn hàng chữ trên bìa tập tài liệu của anh: Dự án xây dựng trại trẻ mồ côi, người phụ trách: Dương Hải Nguyên, nó khiến cô để ý. Trước đây cô và anh cũng từng đề cập đến chuyện này, anh biết cô luôn mong muốn xây dựng một cô nhi viện quy mô lớn để những đứa trẻ như cô có một mái ấm thực sự, một cuộc sống tốt hơn, nhưng hai người vẫn chưa kịp thực hiện. Khánh Đan tò mò nhấc lên xem, trong tập tài liệu đã có kế hoạch đầy đủ, thậm chí bản vẽ chi tiết, tất cả giống như những gì cô mong ước. Hóa ra anh chưa bao giờ quên, anh luôn nhớ, thậm chí còn nhiều hơn những gì cô nhớ, mắt Khánh Đan nhòa đi.

“Khánh Đan.” Nghe tiếng anh gọi Khánh Đan giật mình cúi xuống lau vội những giọt nước mặt trên mặt rồi ngẩng lên nhìn anh, nhìn tập tài liệu trên tay mình liền đặt lại về phía anh:

“Xin lỗi anh, em…”

“Không có gì, thực ra cũng không có gì bí mật. Kế hoạch này anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chỉ là hiện tại thiếu một hiệu trưởng có tâm huyết, công việc của anh lại bận rộn không thể làm được. Anh thấy em cũng rất thích hợp đấy! Em nghĩ thế nào?” Hải Nguyên mỉm cười nhìn cô, Khánh Đan không trả lời anh mà đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm.

“Có người muốn gặp em đấy.” Hải Nguyên nói rồi nhìn ra phía cửa, Khánh Đan cũng nhìn theo anh thấy một người con trai đang tiến lại phía hai người. Trước mắt cô là người con trai đã nhiều năm không gặp, anh vẫn như vậy, ánh mắt nhìn cô mang theo sự bình yên hiếm có: “Vì anh là người mang đến bình yên cho em!”

Trở về nhà sau một ngày lang thang trên các con phố, hai chân tê dại, Khánh Đan uể oải leo lên giường nằm. Sự thật trước mắt khiến cô không thể tin nổi hay đúng hơn là chưa thể chấp nhận nổi. Bảy năm qua cô sống trong sự dày vò của tình yêu, của oán hận rồi đột nhiên một người xuất hiện tự nhận là anh trai cô, cho cô biết sự thật không như cô vẫn biết. Có nên vui không? Cô không còn là kẻ cô độc giữa cuộc đời này không có người thân nữa, cô có một người anh trai, có một gia đình thực sự. Người cô vẫn nghĩ là người đã hủy hoại gia đình cô, khiến bố mẹ cô chết oan thực chất là những người yêu thương cô hết mực, vậy mà cô oán trách họ, nhẫn tâm rời bỏ họ mà đi, sau khi cô đi rồi họ đau khổ như thế nào?

Khánh Đan đứng giữa sân bay đông người nhìn tờ vé máy bay trên tay trầm ngâm một hồi rất lâu rồi mới đi đến quầy đổi vé.

“Xin lỗi, làm phiền chị đổi giúp tôi vé bay đến Việt Nam.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play