Sau chuyến bay dài Khánh Đan bước ra khỏi sân bay thấy thoải mái vô cùng, trời mùa thu nên khá mát mẻ, cô hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí ở đây.

“Cô ơi, cô làm rơi cái này.” Một người thanh niên mặc áo sơ mi cùng quần âu tiến lại gần cô. Khánh Đan vừa nhìn đã nhận ra đó là chiếc cặp tóc Hải Nguyên tặng cô ba năm trước:

“Ôi cảm ơn anh!”

“Không có gì!”

“Anh, sao anh biết tôi là người ViệtNam?” Khánh Đan nhìn người con trai kia ngạc nhiên hỏi.

“Tôi đi cùng chuyến bay với cô, ngồi cạnh cô nhưng là cô không để ý!” Người con trai mỉm cười rất lịch sự.

“Ồ, nhưng hình như… hình như tôi gặp anh ở đâu đó rồi!” Khánh Đan nhìn anh ta, anh ta liền giơ chiếc khăn tay lên cho cô xem Khánh Đan liền bật cười: “Hình như là…”

“Sân bay, lúc đó cô….”

“Ha, đúng rồi, người hôm đó là anh. Cảm ơn anh, lại để anh nhìn thấy tôi…” Khánh Đan e ngại nói.

“Ở sân bay, chuyện tương phùng, li biệt cũng là chuyện bình thường. Thực ra đó cũng không phải lần đầu tiên gặp cô.”

“Không phải ạ?” Khánh Đan tròn mắt nhìn anh ta.

“Đúng, lần đầu tiên tôi gặp cô là ở bán đảo Sơn Trà, tôi là quản lý của khách sạn Vân Hương.”

“À.” Khánh Đan khẽ chau mày nghĩ một lúc cũng cảm thấy hình như đúng là như vậy.

“Tôi còn vô tình chụp được một tấm ảnh của cô và cậu bạn trai kia.”

Anh ta liền lấy trong cặp một tấm ảnh. Tấm ảnh chụp một chàng trai đang nhìn cô gái ánh mắt rất dịu dàng, còn cô gái kia đang cười rất hạnh phúc, không gian, bầu trời, nước biển tạo nên một bức ảnh tuyệt đẹp. Khánh Đan ngây ra nhìn tấm ảnh, mắt hơi đỏ lên vì xúc động, cô không nghĩ cô và anh lại có tấm ảnh đẹp như vậy.

“Xin lỗi, có thể cho tôi bức ảnh này không?”

Người con trai kia nhìn cô gái đứng trước mặt mình đang có vẻ rất xúc động.

“Được thôi, có điều cô có thể cho tôi biết tên cô không?”

Nghe anh nói Khánh Đan thoáng ngây người ra rồi bật cười: “Xin lỗi, tôi tên là Khánh Đan, rất vui được quen anh.”

“Tôi tên là Nam Phong, rất vui được quen cô, đây là danh thiếp của tôi.” Anh ta nói rồi đưa cho cô một tấm danh thiếp bên trên có ghi Nguyễn Nam Phong Giám đốc…. Nói rồi anh ta đưa tay ra Khánh Đan cũng đưa tay bắt tay anh rồi mỉm cười.

“Khánh Đan cho tôi xin mail, tôi sẽ gửi mấy tấm ảnh còn lại trong máy cho em.”

“Vậy cảm ơn anh.” Khánh Đan khẽ mỉm cười. Cô với anh đi chơi nhiều nhưng chưa bao giờ chụp lại ảnh kỉ niệm, không ngờ bây giờ lại có mấy tấm ảnh đẹp như vậy, đây đúng là một món quà bất ngờ. Nhưng nghĩ vậy rồi cô lại thấy bản thân mình buồn cười, cô với anh chẳng phải đã chia tay rồi sao? Nam Phong nhìn cô gái kia mỉm cười, anh nghĩ nụ cười này mới là thứ thuộc về cô chứ không phải những giọt nước mắt kia. Anh mất bao nhiêu công tìm kiếm cô nhưng không thấy bây giờ lại vô tình gặp trên một chuyến bay, cơ hội này nhất định anh phải nắm giữ.

“Khánh Đan!” Khánh Đan nghe có tiếng gọi mình liền quay lại thấy bà Ngọc Vân đang vẫy tay về phía cô.

“Xin lỗi, tôi phải đi rồi.” Khánh Đan nói.

“Hẹn gặp cô lần sau.”

“Vâng.” Khánh Đan nói rồi đi về phía bà Ngọc Vân đứng.

“Con chào dì.”

“Con đi đường có mệt không?” Bà Ngọc Vân ôm lấy cô rồi hỏi.

“Dạ con không ạ.”

“Ừ, mấy năm không gặp con đã xinh thế này rồi, ôi mấy bà già này đã già cả rồi!” Bà vừa nói vừa trêu Khánh Đan.

“Dì vẫn trẻ và đẹp như xưa ạ, hì hì”

“Con không phải khen dì đâu, mũi dì lại phồng lên bây giờ. Bố mẹ con bên đấy vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, bố mẹ con vẫn khỏe ạ.”

“Ừ, con đi sang đây chắc mẹ con buồn lắm, nhưng mà dì thì lại rất vui, có đứa con gái như con ở bên tốt bao nhiêu đâu như Hải Nguyên, suốt ngày đi làm về rồi tụ tập bạn bè, chẳng mấy khi về nhà. Năm ngoái còn mua nhà ra ở riêng, dì ở một mình, nhà rộng thênh thang, giờ con sang thì thật tốt!” Bà Ngọc Vân vừa nói vừa cười, trong lời than nhưng lại có sự tự hào, giọng điệu nói chuyện cũng giống như bà Ngọc Lan mẹ cô. “Tháng trước thằng bé hoạt động thành công mấy dự án, coi như dì không phí công nuông chiều nó.” Khánh Đan nghe bà nói chỉ mỉm cười.

Khánh Đan sang Mỹ được mấy hôm nhưng chưa nhìn thấy Hải Nguyên lần nào, nghe dì Mari nói anh có về đây vài lần nhưng sáng sớm đã đi luôn cô chỉ mỉm cười không nói gì. Có lẽ anh không muốn gặp cô. Bà Ngọc Vân ở nhà nới chuyện với cô mấy hôm rồi cũng đến công ty làm việc hoặc đi chơi cùng bạn bè vài hôm mới về nhà. Căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cô và dì Mari, trong lòng cũng có chút buồn chán. Hiện giờ khóa học của cô vẫn chưa bắt đầu, ở bên này cô lại không quen biết ai nên đành ngày nào cũng thức khuya một chút gọi điện về ViệtNamcho mẹ và bạn bè.

“Thảo Vân, mình thấy rất buồn. Tự nhiên chạy sang bên này rồi ngày ngày nằm ở nhà hết ăn rồi ngủ như con heo vậy. Muốn đi ra ngoài nhưng chẳng biết đường, lại chẳng quen ai hết. Mình muốn về...”

Hải Nguyên về muộn, anh không bật đèn để không ảnh hưởng tới mọi người. Đang định bước lên cầu thang thì nghe thấy có tiếng nói nhỏ từ ngoài ban công liền đi xem thì thấy Khánh Đan đang ngồi một mình bên ngoài đang nói chuyện với ai đó, nghe giọng cô như đang muốn khóc trong lòng bỗng thấy xót xa. Cô sang đây nửa tháng nhưng anh luôn tránh không gặp cô, anh không biết gặp rồi nói gì nên luôn ở lại công ti đến nửa đêm mới về. Nhưng hôm nay nghe giọng cô anh lại thấy mình thật hồ đồ, rõ ràng là nhớ cô vậy mà cố bắt bản thân phải tránh cô.

“Khánh Đan.” Anh khẽ gọi khiến Khánh Đan giật mình đứng bật dậy làm rơi cả chiếc điện thoại trong tay xuống đất. Cô quay lại thấy anh đang đứng trước mặt mình, ánh điện mờ mờ tranh tối tranh sáng làm cô không rõ gương mặt anh nhưng lại nhìn rõ ánh mắt anh đang nhìn cô nhất thời ngây người ra không biết phản ứng gì. Người cô nhớ đến từng giờ từng khắc đang đứng trước mặt cô, người cô mơ đến hàng đêm đang ở trước mặt cô, nhưng rõ ràng anh muốn trốn tránh cô mà, sao giờ lại cố tình đứng trước mặt cô, còn nghe trộm cô nói chuyện điện thoại. Gương mặt anh thân thuộc nhưng sao lại có cảm giác xa lạ vô cùng. Ý nghĩ duy nhất trong đầu của cô bây giờ là bỏ chạy. Mặc tiếng anh gọi đằng sau nhưng Khánh Đan vẫn chạy một mạch lên phòng, chân va vào ghế nhưng vẫn chạy rồi lập tức đóng cửa phòng lại nhốt mình bên trong. Đến khi bình tĩnh lại cô cũng không hiểu sao bản thân mình lại làm như vậy nữa, rõ ràng muốn gặp anh nhưng lại bỏ chạy.

Một lúc sau Hải Nguyên mở cửa bước vào phòng cô mang hộp bông băng đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao anh vào được đây?”

“Em chưa khóa cửa lại.”

Nghe Hải Nguyên nói Khánh Đan bật cười nhạo bản thân mình nhưng lại cảm thấy không cười nổi.

“Em lúc nào cũng để mình vấp ngã như vậy à?” Anh nói rồi nâng chân cô lên chấm cồn lên vết rách ở bàn chân cô, Khánh Đan thấy đau vội rụt chân lại nhưng một tay kia của anh đã giữ lấy chân cô đặt bông rồi cuốn băng lại cho cô. Khánh Đan bỗng cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. Phải rồi, lúc cô bị ngã xuống bể nước và trẹo chân. Bàn tay anh vẫn ấm áp như vậy. Khánh Đan thoáng ngây người nhìn anh đến khi thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn cô mới vội quay đi.

“Vẫn hận anh à? Không muốn nhìn thấy anh?” Hải Nguyên nói nhưng chỉ thấy Khánh Đan im lặng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng: “Nghỉ sớm đi, sau này đừng thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe. Em gầy đi đấy!” Hải Nguyên bước đi chỉ còn lại tiếng sập cửa rầm một cái. Tiếng sập cửa này đã khiến cô và anh xa cách ba năm qua.

“Không phải em hận anh mà là hận bản thân mình!” Khánh Đan lẩm bẩm trong miệng rồi bật khóc. Ba năm qua dù buồn đến đâu đi nữa Khánh Đan vẫn cố gắng không khóc vì cô biết cô có khóc cũng không có ai bên cô lau nước mắt cho cô. Bây giờ nước mắt đã không kìm được mà không ngừng rơi xuống. Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy gương mặt tiều tụy trong gương cô tự trách mình sao hôm qua lại yếu đuối đến như vậy. Cũng may, cả ngày hôm đấy bà Ngọc Vân không về nhà.

Nhiều ngày sau đó Hải Nguyên không trở về nhà, có về thì chỉ thỉnh thoảng về lúc rồi lại đi luôn, hai người có nhìn thấy nhau cũng chỉ lướt qua mà không nói chuyện. Kì học đầu tiên của Khánh Đan cũng bắt đầu. Ngày ngày cô chăm chỉ đi học, về nhà là tập múa liền. Cô không quan tâm cũng không hỏi han chuyện của Hải Nguyên qua dì Mari nữa. Trong lòng cô bây giờ chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc khóa học rồi trở về ViệtNam. Ở Mỹ mấy tháng cô cũng quen được mấy người bạn, thỉnh thoảng cũng gặp Nam Phong- người con trai quen ở sân bay, anh ta là giám đốc của một chuỗi nhà hàng khách sạn và cũng là tiếp viên hàng không thường xuyên đi nước ngoài. Nói chuyện với anh cô cảm thấy vui vẻ hẳn lên không còn cảm giác ảm đạm như trước nữa. Chiếc cặp tóc cùng mấy tấm ảnh anh ta trả lại cho cô, có lẽ giữ lại cũng chẳng tác dụng gì, người cũng không còn bên cô nữa. Nghĩ vậy Khánh Đan liền dấu nó rất kĩ trong tủ, kĩ đến mức chính bản thân cô cũng quên đi sự tồn tại của nó.

Mùa đông ở đây khắc nghiệt hơn ở ViệtNamrất nhiều, chỉ là không có cái buốt giá, sương muối của miền nhiệt đới quê cô. Khánh Đan đưa tay hứng lấy những bông tuyết rơi chăm chú ngắm nhìn. Những bông hoa tuyết thật đẹp! Cô từng nhìn thấy tuyết trên SaPa khi trời quá lạnh nhưng so với những bông tuyết khô xốp ở đây thấy khác biệt xa vời, đây mới là tuyết thực sự, tuyết ở SaPa có lẽ chỉ là sương đóng băng mà thôi.

“Ngoài trời lạnh thế mặc phong phanh vậy không sợ ốm à?” Hải Nguyên nói rồi khoác cho cô chiếc áo khoác của mình. Hóa ra anh đứng ở sau từ bao giờ mà cô không phát hiện. Khánh Đan nhìn anh rồi lại nhìn ra bầu trời đầy tuyết trắng đang rơi. Hải Nguyên nắm tay cô đi ra ngoài trời đầy truyết rơi, từng bước, từng bước dẫm lên tuyết mà đi, Khánh Đan nhìn anh như muốn hỏi mà lại không nói gì.

“Chẳng phải em luôn ước mơ được đi trên tuyết như vậy ư?” Anh nhìn cô khẽ mỉm cười, nụ cười của anh ấm áp, bàn tay anh cũng luôn ấm áp. Nhưng cô lại không biết để chiều theo sở thích của cô ngoài bàn tay nắm tay cô ra người anh đã lạnh cứng vì chiếc áo ấm đã nhường cho cô. Khánh Đan cũng nhìn anh khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm thấy trong suốt bao năm qua.

Sau hôm đấy Hải Nguyên tuyệt nhiên không về nhà, Khánh Đan đợi anh mấy hôm nhưng cũng không thấy anh, hỏi dì Mari bà chỉ bảo anh bận không về được, anh dặn dì chăm sóc cô cẩn thận. Mấy ngày nghỉ đông cô chỉ ở trong nhà không đi đâu, bà Ngọc Vân cũng bận rộn tới khuya mới về trong lòng Khánh Đan càng thấy trống trải, thời sự liên tục báo tin bão tuyết dữ dội ảnh hưởng mạnh đến cuộc sống, giao thông tắc nghẽn, dây điện gặp trục trặc, nước sinh hoạt đóng đá.

“Dì Mari, sao anh ấy một tuần nay rồi không về nhà, bình thường đâu có như vậy?” Khánh Đan đã hỏi dì Mari rất nhiều lần, thấy vậy bà Mari cũng đành nói sự thật.

“Cậu ấy bị viêm phổi, đang trong bệnh viện, cậu nhắc tôi không được cho cô biết.” Bà Mari nói rồi lại thở dài. “Cái thằng bé này, liều mạng làm việc đến mức ốm cũng không chịu đi khám nên giờ mới thành thế này! Cậu ấy thực sự rất quan tâm đến cô, luôn nhắc tôi chăm sóc cô, làm món cô thích ăn. Cậu ấy không phải không về mà là về lúc cô đã ngủ, tối nào cũng ngồi nhìn cô rất lâu rồi mới đi…”

Bà nói xong đã thấy Khánh Đan thất thần nhìn bà, anh vì thực hiện mong muốn ngốc nghếch của cô mà bị ốm sao? Hôm đó anh nhừơng cho cô áo khoác còn anh chỉ mặc áo len. Vì sao anh ngốc vậy?

“Bệnh viện nào hả dì?”

“Bệnh viện… Ơ mà cậu ấy nói tôi không được cho cô biết, cô đến cậu ấy sẽ trách tôi đó. Cô Khánh Đan…Ngoài đường rất nguy hiểm….” Bà không nói hết thì thấy Khánh Đan đã ra khỏi nhà đi mất.

Khánh Đan gọi một chiếc taxi nhưng mà đường tắc vì tuyết rơi, chiếc xe chỉ trở cô được một đoạn rồi khuyên cô nên trở về nhà, nhưng cô đã mở cửa ra khỏi xe rồi chạy mất. Tuyết vẫn không ngừng rơi, lúc sang đây vì không quen cái lạnh ở đây cô cũng ốm một trận, cô hiểu cảm giác đó là như thế nào, anh bây giờ còn bị viêm phổi, nghiêm trọng hơn cô nhiều. Vậy mà Hải Nguyên vẫn một mình chịu đựng không cho cô biết. Hải Nguyên, rốt cuộc anh vẫn giận cô không muốn cô quan tâm anh hay là anh không muốn cô lo lắng đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play