Trên người Lý Trạch Khôn còn khoác áo vest lúc còn ở công ty. Hắn tiện tay cởi ra rồi ném vào giỏ đựng quần áo trong nhà tắm chờ mai đi giặt khô. Vốn hắn muốn trực tiếp đi tắm, nhưng nghĩ thế nào lại lấy khăn mặt lau lau tóc.
Ban đầu Lý Trạch Khôn muốn nhốt Đào Nhiên bên ngoài một lúc để ra oai, để cho cậu MB kia biết mình không phải là một ông chủ dễ hầu hạ, nhưng đến cuối cùng lại khiến mình cảm thấy ngột ngạt. Trước mắt hắn mãi hiện lên dáng vẻ Đào Nhiên muốn khóc mà không khóc, run rẩy đứng sau mình, nên làm gì tinh thần cũng không yên ổn.
Lúc Lý Trạch Khôn đẩy cửa ra thì Đào Nhiên đã lạnh cóng. Thật ra dung mạo của cậu rất đẹp, nhưng bây giờ mặt lại trắng bệch, trắng như một bức tranh mỹ nhân chưa được tô màu, có vẻ không hiện thực.
“Cậu đúng là vô dụng.” Lý Trạch Khôn ném khăn mặt cho cậu, hơi nghiêng người ra hiệu cho cậu đi vào nhà.
Đào Nhiên ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn.”
“Không được chạm linh tinh, ngày mai tôi sẽ tìm chỗ ở cho cậu.” Lý Trạch Khôn lại cường điệu lần nữa, lúc này mới đi tắm.
Đào Nhiên nhìn bóng lưng của Lý Trạch Khôn, cảm thấy hơi đau lòng, nhưng cảm giác đau ấy không mãnh liệt mà uất ức nhiều hơn. Chính cậu cũng cảm thấy cái việc uất ức này thật buồn cười. Cậu tìm đâu ra tự tin vậy, từ lúc bắt đầu đã tự cảm thấy Lý Trạch Khôn sẽ đối xử tốt với mình. Bị hắn không nể mặt mũi mỉa mai hai lần như vậy, Đào Nhiên bắt đầu hiểu rõ mình thật sự không biết tự lượng sức.
Đào Nhiên hồi thần trong chốc lát, nhớ đến cái áo khoác bị mưa xối ướt của Lý Trạch Khôn. Bản thân cậu không quan tâm mình lạnh đến thế nào, đi thẳng tới nhà bếp. Căn nhà này trống rỗng, nhưng cậu vẫn lục tìm được một ít đường đỏ và gừng, miễn cưỡng cũng nấu được một nồi nước ấm.
Gần đây Đào Nhiên từ từ trở lại bình thường, tuy không sợ như khi mới tỉnh lại nhưng những tin tức quan trọng có thể chứng minh thân phận thật sự của mình đều không tìm được, ký ức của nguyên chủ cũng càng ngày càng rõ ràng hơn. Thời gian lâu dài Đào Nhiên cũng bắt đầu hoài nghi liệu có phải tinh thần của mình đã xảy ra chuyện xấu gì không.
Lúc Lý Trạch Khôn đi ra thì Đào Nhiên đang đổ canh vào bát sứ trắng như tuyết. Canh gừng đo đỏ, vị cay cay khiến Lý Trạch Khôn sặc một cái.
“Không phải tôi đã nói là cậu không được đụng linh tinh sao?” Mặc dù đang trách cứ, nhưng Lý Trạch Khôn lại không quá tức giận, hắn chỉ quen thói không hoà nhã với người không quan trọng.
“Em sẽ dọn dẹp gọn gàng,” Đào Nhiên cẩn thận bưng chén đến để trên bàn ăn: “Anh tranh thủ uống lúc còn nóng đi.”
Lúc hiếm hoi Lý Trạch Khôn không nói lời ác độc là khi đang nhớ đến Trình Hạ. Hắn không thích vị cay, nhưng vẫn bóp mũi uống một chén. Trình Hạ thích những món canh kỳ quái. Dược thiện, trà lạnh, canh gừng cậu đều làm, nhưng đa số kết quả đều không tốt. Chính cậu cũng ghét bỏ, cơ mà vẫn buộc Lý Trạch Khôn phải uống hết. Lý Trạch Khôn vĩnh viễn đối xử tốt với Trình Hạ, dù có uống đến xanh mét mặt mày vẫn cười hì hì không lãng phí, sau đó chờ tối đến đòi nợ trên người Trình Hạ. Còn Trình Hạ vẫn không nhớ, vẫn thích làm canh.
“Múc cho tôi thêm một bát.” Lý Trạch Khôn lên tiếng, âm thanh rất nhẹ, còn thêm chút mềm mại không tương xứng với bản thân hắn.
Đào Nhiên cũng ngơ ngác: “Uống ngon vậy hả?” Dáng vẻ giật mình của cậu đẹp mắt hơn so với ôn nhu ngoan ngoãn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, bỗng chốc hoạt bát hẳn lên.
Lý Trạch Khôn hơi hoa mắt, hắn muốn quát lớn bắt cậu không được làm bộ dạng này. Nhưng chính hắn cũng biết mình lập dị, chỉ đành khó chịu bảo thêm một chén canh.
“Cậu đi tắm chút đi, nhìn dơ quá.” Lý Trạch Khôn không muốn nhìn thấy cậu, đồng thời cũng cảm thấy cậu chật vật hơn lúc mình vào nhà nữa.
Đào Nhiên đi vào buồng tắm cũng không nghĩ quá nhiều. Những lời kia của Lý Trạch Khôn nếu như được một MB khác nghe nhất định sẽ nghĩ có hàm nghĩa khác, huống hồ kim chủ dẫn tình nhân về nhà cũng không thể chỉ vì nhất thời nhẹ dạ rồi sau đó uống hai chén canh gừng. Mấy hôm trước, vào cái đêm Đào Nhiên bị Lý Trạch Khôn đặt dưới thân, khi đó cậu sẽ không bài xích sự thân cận của Lý Trạch Khôn. Hiện giờ tự mình nghĩ đến còn có thể lấy dũng khí.
Lúc Lý Trạch Khôn từ buồng tắm đi ra thì Đào Nhiên đã ngủ gà gật trên bục cửa sổ sát đất được phủ thảm lông dài màu xám khói trong phòng khách. Lý Trạch Khôn mắc chứng bệnh của người già, vừa đến ngày mưa dầm sẽ mệt mỏi muốn ngủ nhiều. Lúc này mưa vẫn chưa ngừng, trời âm u xám xịt, hạt mưa tí tách rơi trên cửa kính. Đào Nhiên nhẹ nhàng đi tới, nhất thời không làm phiền đến Lý Trạch Khôn.
Lý Trạch Khôn tắm vội, lúc đi ra vẫn chưa đổi áo ngủ, vạt áo chéo chỉ thắt lỏng lẻo. dưới xương quai xanh là đường cong bắp thịt mượt mà, hắn vốn đẹp trai, đẹp trai hung hăng ngang ngược.
Hung hăng ngang ngược?
Đã sớm không còn nữa rồi. Bắt đầu từ bốn năm trước, Lý Trạch Khôn đã dần dần nội liễm, cả người biến thành một đầm nước sâu.
Đào Nhiên thoáng hoảng hốt, trong đầu cậu tựa như thấy cảnh tượng lần đầu gặp Lý Trạch Khôn. Người đàn ông này mới chừng hai mươi, tóc húi cua mặc sweater*, mày kiếm mắt sáng, nhìn bất cần đời. Đó mới là đẹp trai đến mức hung hăng ngang ngược.
*Áo Sweater là tên gọi chung của dòng áo len chui đầu dài tay, không có mũ, gần đây nhiều chất liệu khác được sử dụng như vải nỉ, vải thun da cá hoặc cotton vì thoát mồ hôi tốt,..
Đào Nhiên hơi nhức đầu, vội vàng bỏ qua tâm tư hỗn loạn. Cậu chậm rãi quỳ gối xuống trước người Lý Trạch Khôn.
Có một khắc cậu không biết mình nên làm gì, hình như nên lấy lòng, hoặc chỉ vì khiến người đàn ông trước mắt hài lòng.
Đào Nhiên chậm rãi giơ tay cởi bỏ dây lưng áo tắm của Lý Trạch Khôn. Đang do dự nên đặt tay lên ngực hắn hay là trực tiếp an ủi ở thân dưới, đã thấy Lý Trạch Khôn mở bừng mắt ra nắm cổ tay mình.
Lý Trạch Khôn như mèo bị dẫm phải đuôi, lại giống như một cô gái bị gã dê già đùa giỡn. Trong nháy mắt đó vẻ mặt của hắn dữ tợn như vô cùng tức giận. Một tay hắn siết lấy cổ tay Đào Nhiên, một tay khác không do dự cho cậu một bạt tai.
“Con mẹ nó cậu nứng thì cút đến hộp đêm đi! Đừng có lẳng lơ trong nhà ông!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT