Ánh mắt Đào Nhiên dần dần rời rạc. Cậu chiếm cứ thân thể người khác, vì thế cũng phải gánh chịu cuộc sống và đánh đổi tương ứng, đúng không?
Cậu nỗ lực tồn tại ở thế giới này, mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy, là vì cái gì? Cái gì cũng không đáng.
“Nhanh lên một chút, mày muốn bị người khác thấy à?” Kiều Dã nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào đang dần tới gần, hơi nhíu lông mày. Không phải cậu ta sợ có chuyện, nhưng chung quy vẫn có phần khó coi.
Trên thái dương Đào Nhiên đều là mồ hôi lạnh, người cũng không còn sức. Toàn thân cậu đều phát lạnh, ý thức cũng không rõ ràng. Thứ để lại cho cậu chỉ còn mặt đất lạnh lẽo, còn cả ánh mắt căm ghét khinh bỉ. Đào Nhiên không dậy nổi, miễn cưỡng nhấc một cánh tay lên cũng mềm oặt rơi xuống.
“Con mẹ nó mày lề mề gì đấy? Giả bộ đáng thương không có tác dụng với tao đâu.” Rốt cuộc Kiều Dã cũng lại gần, rất không kiên nhẫn thu dọn quần áo cho Đào Nhiên, lúc muốn kéo quần lên, tay cậu ta chạm phải thứ gì đó ướt sũng. Máu vẫn đang chảy ra ngoài.
Kiều Dã có hơi hoảng hốt, trước đây tuy cậu ta chưa từng chịch con trai, nhưng vẫn biết hoan ái thô bạo dường nào cũng không chảy nhiều máu đến vậy.
“Mày đúng là yếu ớt hơn cả đàn bà, còn chưa bị người ta chơi đùa chết đúng là kỳ tích.” Kiều Dã vẫn không im miệng, qua loa kéo quần lên cho Đào Nhiên, giơ tay cho cậu vịn lấy.
Hai chân Đào Nhiên đã không còn tri giác, mới đứng dậy đã mềm nhũn ngã xuống, trước mắt đen kịt.
Lý Trạch Khôn bị chuông điện thoại đánh thức. Tối qua hắn cùng mấy vị sếp của cục Lưu trữ quốc gia và đội cảnh sát hình sự ăn uống một đêm, mấy người kia rất biết chơi, lúc hát hò còn gọi mấy nữ ca sĩ đến. Mãi đến rạng sáng Lý Trạch Khôn mới về nhà ngủ, lúc nhận được điện thoại người vẫn đang mê man.
“Alo?”
“Chú đang ở đâu vậy Khôn Tử?” Là tiếng của Dương Ngạn Học.
“Nhà, sao thế?”
“Lúc nãy chủ nhiệm bộ phận giảng dạy* của Nhị Trung không hiểu sao lại gọi điện đến cho anh, nói đồ chơi nhỏ chú nuôi bị người khi dễ.”
Lý Trạch Khôn ngồi dậy giơ tay nặn nặn sống mũi, vốn nghĩ rằng có thể chỉ là xô xát trong trường: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lão Đàm giở trò quỷ gì vậy… Này, chuyện anh ta chỉnh Đào Nhiên chú có biết không?”
Lý Trạch Khôn đứng dậy vào phòng tắm mở loa ngoài, sau đó mở nước rửa mặt: “Đừng vòng vo nữa, Đào Nhiên bị bắt nạt sao lại có quan hệ với Đàm Sĩ Kiệt?”
“Nói như vậy, nghĩa là những bức ảnh chụp Đào Nhiên chơi với khách ở quán bar lúc trước không phải do chú bảo Lão Đàm gửi đến trường à?”
Lý Trạch Khôn dừng tay, mất một lúc lâu mới phản ứng được “Con mẹ nó, em bị điên mới có thể làm được chuyện này.”
Hiện giờ hắn mới hơi nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc, chuyện này một khi phơi ra ánh sáng thì việc học ở trường của Đào Nhiên cơ bản cũng bị phá huỷ. Một đám học sinh còn chưa ra khỏi tháp ngà, đấy là lúc tam quan chính trực nhất, cách biểu đạt sự căm ghét cũng thường là kết hợp với nhau để tấn công. Lý Trạch Khôn không còn tâm tình để suy nghĩ xem rốt cuộc Đàm Sĩ Kiệt làm chuyện này vì mục đích gì, trong lòng hắn sắp bị lo lắng lấp đầy.
” Đào Nhiên thế nào rồi.”
“Anh cũng không rõ lắm, hình như đánh nhau với người ta, hiện tại đã được người kia đưa đến 301*.”
*Bệnh viện Đa khoa Quân đội 301 Trung Quốc.
“Em sẽ lập tức tới ngay, đã báo cảnh sát chưa?”
“Không báo, kẻ đánh người… là lão nhị của Kiều gia kia.”
Lão nhị Kiều gia? Em trai của Kiều Minh?
“Sao nó lại cùng một lớp với Đào Nhiên?”
“Anh cũng mới biết, nghe nói trước đây đánh nhau gây hoạ nên mới tránh hiềm nghi.”
Lý Trạch Khôn vội vàng tắt nước cầm chìa khoá xe ra ngoài. Trong nhà họ Kiều hắn chỉ mới qua lại với Kiều Minh, gia đình đó kẻ nào cũng là biến thái, so với học sinh bình thường thì thủ đoạn càng nham hiểm hơn, không chừng vì thấy Đào Nhiên chướng mắt mà âm độc hạ thủ.
Trên đường đi trong lòng Lý Trạch Khôn có chút bất ổn. Tính tình Đào Nhiên hắn biết, một chút công kích cũng không có, bị bắt nạt chỉ có thể tức giận chứ không biết há miệng mắng người, càng khỏi nói đánh trả. Có điều không đánh trả cũng coi như là chuyện tốt, nghe người trong giới đồn rằng lão nhị Kiều gia bị nuông chiều có hơi quá mức, không biết có vì tức giận mà làm ra chuyện quá đáng gì không.
Trên đường Lý Trạch Khôn gọi điện thoại cho Đàm Sĩ Kiệt: “Con mẹ nó anh làm cái gì vậy?”
“Không phải chú nói muốn thu thập Đào Nhiên à, cho nó chút dạy dỗ, cũng không phải cái gì quá lớn…”
“Em có cho phép sao? Anh rảnh rỗi không có gì làm đúng không?”
“Khôn Tử à, không phải chỉ là món đồ chơi thôi sao, quá so đo sẽ không thú vị đâu, trái lại cũng học được gì đó…”
Lòng Lý Trạch Khôn đột nhiên có chút khó chịu. Cậu bé kia ngồi trên đùi mình, vùi vào ngực mình cười tít mắt, làm nũng nói thi đứng trong top 10, sự hài lòng kia không phải giả tạo, Đào Nhiên rất yêu thích việc học ở trường. Mà chính hắn cũng rất yêu thích lúc cậu bé đó nói đến kết quả học tập thì kiêu ngạo, thêm ý đòi phần thưởng.
Lý Trạch Khôn cúp máy. Hắn không thể nghĩ rằng Đào Nhiên và bạn mình cãi nhau vì chuyện vặt, nhất định Đào Nhiên cũng bị oan ức. Nhưng không sao, đợi lát nữa mình đến cẩn thận dỗ dành an ủi một hồi, thực sự không ổn lại chuyển đến một trường tốt, tất cả còn không xong ư? Mãi đến tận khi vào bệnh viện Lý Trạch Khôn còn nghĩ như vậy.
Lão Uông đã đến, lúc ra khỏi nhà Lý Trạch Khôn đã nhắn tin bảo ông đến đấy giúp lấy thuốc chăm sóc một chút. Ông đón Lý Trạch Khôn ở cửa Tây, nhân tiện thông báo cho hắn: “Tiên sinh, tiểu thiếu gia đang ở phòng bệnh ở trên.”
Lý Trạch Khôn càng khó hiểu, đánh người rồi lại sắp xếp cho phòng tốt nhất như vậy là ý gì? Không thể nào là sợ có chuyện được.
Lý Trạch Khôn đưa giấy tờ chứng nhận cho cảnh vệ trông coi xác nhận thân phận rồi lên lầu, hỏi qua bác sĩ tìm được phòng bệnh.
“Người đưa bệnh nhân tới đâu?” Lý Trạch Khôn hỏi y tá.
“Đã đi rồi ạ.”
Lý Trạch Khôn gật đầu đẩy cửa phòng bệnh đi vào, hắn cho rằng sẽ thấy Đào Nhiên nhíu mày oan ức rưng rưng chờ mình lại đây an ủi, nhưng không ngờ lại thấy cậu nhóc này mặt trắng xám nằm bất động trên giường bệnh.
Đào Nhiên ngủ không hề an ôn, lông mày thanh tú nhíu lại.
Lý Trạch Khôn giơ tay vuốt lông mày lại, thấy một bên má cậu có vết xanh tím, còn cả dấu tay trên cổ. Lý Trạch Khôn giận đến ngứa răng, thậm chí còn tức giận bản thân mình, tại sao mấy ngày trước lại bày tỏ ý tứ rõ ràng cho Đàm Sĩ Kiệt rằng mình muốn thu thập Đào Nhiên.
Lý Trạch Khôn chỉ nghĩ mình muốn bình tĩnh mấy ngày, kết quả Đào Nhiên lại xảy ra chuyện.
Lý Trạch Khôn ngồi bên cạnh Đào Nhiên ngáp, nhìn nước chảy từng chút từng chút một vào mạch máu Đào Nhiên, thất thần.
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị người gõ vang. Lý Trạch Khôn ngồi thẳng lên, nhìn thấy Lão Uông đi tới, cầm trong tay tờ phiếu kiểm tra vừa xong.
“Bác sĩ hỏi rất nhiều lần có muốn báo cảnh sát không.”
Lý Trạch Khôn nhận lấy mấy tờ giấy kia nhìn một chút, đột nhiên sợ đến ngừng thở, ngón tay dùng sức trắng bệnh. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình mù chữ rồi, mắt hoa hết cả lên, chỉ có ba chữ phóng to khắc trong đầu hắn: Rách trực tràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT