Lý Trạch Khôn cầm lấy cặp sách của Đào Nhiên, nắm một tay cậu dẫn lên lầu hai. Nhân viên phục vụ đẩy cửa một phòng riêng lớn ở cuối hàng lang ra. Trong lúc nhất thời đầu Đào Nhiên ầm một tiếng, đây đâu phải là ít người như Lý Trạch Khôn nói?

Chắc là người bên trong đã tới đông đủ cả, nhìn qua thì không còn ghế trống, người quen mặt có không ít, nhưng không quen thì nhiều hơn.

“Đang chờ chú đây, sao đến chậm thế?” Tống Vũ đứng lên từ bàn nhỏ trong góc phòng, nhỏ giọng oán giận.

Lý Trạch Khôn cười cười, đẩy Đào Nhiên về phía trước, nói không chỉ với Tống Vũ: “Đi đón nhóc con nhà em tan học, hiện giờ sao học cấp ba lại mệt thế?”

Có người đẩy Dương Ngạn Học lại, đùa giỡn nói: “Đã nghe thấy chưa cục trưởng Dương, lời này là Lý thiếu dành cho anh đó.”

Gần đây nhất Dương Ngạn Học mới thăng lên chức Cục trưởng Cục Giáo dục, nghe vậy cũng chỉ cười: “Nếu không thì tôi trình lên cấp trên xin học buổi tối ít hơn nhé?”

Có nhiều người đã không chút biến sắc mà đánh giá từ đầu đến chân Đào Nhiên một cái, trong lòng đã nói thầm đây là thần thánh phương nào? Hôm nay là Đào Nhiên tan học thì trực tiếp đến luôn, vẫn chưa cởi đồng phục trên người, căn bản hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh bây giờ. Xem ra Lý Trạch Khôn đúng là rất coi trọng đứa bé này, còn cầm cả cặp sách cho.

Lý Trạch Khôn vừa chào hỏi những người này vừa bước tới ngồi cạnh Dương Ngạn Học, nhìn trái nhìn phải một hồi, vậy mà hôm nay y lại không dẫn người theo.

“Cô bé học Bắc Vũ* kia đâu?”

*Bắc Vũ: Học viện múa Bắc Kinh.

“Đừng nhắc đến nữa.” Dương Ngạn Học vung vung tay: “Còn không bằng bình hoa, không biết để đầu óc ở đâu mà dám đến chọc chị dâu cậu, bị cô ấy thu thập.”

“Anh cũng không quản à?”

“Dạng tình nhân gì mà tìm không được, không đáng vì một kẻ thiếu não mà chọc chị dâu chú phát hoả.”

Lý Trạch Khôn gật đầu, nghiêng đầu lại nói với Đào Nhiên vài câu: “Cậu đói bụng thì ăn trước đi, đợi lát nữa có người chúc rượu thì không cần tiếp đâu.”

Dương Ngạn Học liếc nhìn Đào Nhiên: “Không phải để chắn rượu à?”

Lý Trạch Khôn cười cười: “Để cậu ấy đến chiếm một chỗ thôi, không để những thứ không sạch sẽ kia lại gần em.”

Dương Ngạn Học vẫn rất ghét bỏ Đào Nhiên, nhưng thấy Lý Trạch Khôn đã nói như vậy cũng không nói nhiều khiến người ta cảm thấy không khó chịu nữa.

Kỳ thực bữa cơm hôm nay cũng coi như là bữa cơm của Lý Trạch Khôn. Ghé mắt nhìn sang đều là những nhóm người có tiền đồ phát triển nhất trong những năm gần đây. Một đám người nối nghiệp đều đã hơn ba mươi tuổi, tất cả kinh nghiệm từng trải đều hướng về một đường, chỉ cần có được lợi ích, tất cả mọi người sẽ đều ngồi trên một con thuyền.

Mới bắt đầu các món ăn mới liên tục được đưa lên, trên bàn đã mở ra bốn, năm chai Mao Đài. Lần đầu tiên Đào Nhiên thấy Lý Trạch Khôn uống rượu như thế. Thường ngày khi hắn ra ngoài không có ai dám tuỳ tiện rót rượu cho hắn, hắn cũng không quan tâm đến việc để cho người ta mặt mũi. Nhưng hôm nay một chén hắn cũng không từ, uống được nửa chén đã rót tiếp, trên mặt vẫn là ý cười nhẹ nhàng.

Không biết vì sao trong lòng Đào Nhiên có hơi khó chịu, này rõ ràng là Lý Trạch Khôn đang tỏ thái độ nhờ người giúp đỡ.

Không nên như thế. Cậu vẫn hi vọng Lý Trạch Khôn vĩnh viễn mang theo ý cười vân đạm phong khinh, kiệt ngạo bất tuân mà ngẩng đầu, chứ không phải chúc rượu hoặc tiếp rượu trên bàn, một lời nói cũng đầy ý tại ngôn ngoại.

Đũa Đào Nhiên không hạ xuống được, vẫn một mực thất thần.

“Ôi em trai nhỏ, đi học ở đâu vậy?” Bên cạnh có một người phụ nữ dùng bàn tay tô sơn đỏ rực rỡ đập vào vai Đào Nhiên. Cô ta chăm sóc mình rất tốt, có một loại ý nhị và quyến rũ mà những cô gái trẻ không có.

“Nhị Trung ạ.”

“Tốt, trông dáng vẻ sạch sẽ nhỉ, hèn gì Lý thiếu lại yêu thích như thế.”

Đào Nhiên nghiêng mặt không lên tiếng, cậu không muốn trao đổi với một nhân tình về phong cách yêu thích của từng kim chủ.

“Hiện tại trẻ con thật khiến cho người ra vui vẻ, có thời gian thì đến trà quán ở cuối phố Tây Đại tìm chị chơi nhé.” Cô ta cười cười rót cho Đào Nhiên một cốc nước nóng, sau đó ánh mắt xa xăm nhìn vào nơi hỗn loạn đối diện.

“Gần đây Lý thiếu tính bận rộn gì à, sao lại muốn đến Cục Công an?” Không biết người phụ nữ kia đang nói khách sáo hay chỉ đơn thuần tán gẫu.

Ánh mắt Đào Nhiên chỉ tập trung vào một mình Lý Trạch Khôn, hắn đang đứng đối diện với cậu, cúi đầu nói chuyện với một người đàn ông. Cũng không biết đã nói gì, hắn lại ngửa đầu cạn sạch một ly rượu.

Lúc tiệc rượu sắp tàn Lý Trạch Khôn bĩnh tĩnh bước ra ngoài, Đào Nhiên vội vàng đuổi tới. Cậu nhìn Lý Trạch Khôn tiến vào phòng rửa tay, hai ngón tay móc yết hầu, nôn ra toàn rượu.

Đào Nhiên vặn một chai nước khoáng đưa cho Lý Trạch Khôn súc miệng, cậu thấy mắt Lý Trạch Khôn vậy mà đang ướt. Có thể do nôn ói, cũng có thể là do một ít tâm tình bí ẩn không muốn để người khác biết gây ra.

“Xin lỗi…”

Lý Trạch Khôn ra hiệu cho Đào Nhiên dìu lấy mình: “Xin lỗi cái gì?”

“Người ta đều có người chặn rượu, chỉ có em đứng nhìn…”

Lý Trạch Khôn có hơi bất đắc dĩ khẽ cười một cái: “Cả ngày chỉ toàn nghĩ mình vô dụng.”

“Đợi lát nữa còn phải đến đêm tổng*, đến lúc đó tôi còn phải hy vọng cậu mang tôi về đấy.” Lý Trạch Khôn tự mình đứng vững: “Quay về thôi.”

*夜总 Theo baidu thì đây là đêm tổ chức để buôn bán với nhiều lợi ích lớn như hàng hoá sẽ rẻ hơn, có nhiều chương trình khuyến mãi hơn, cơ mà tui không chắc lắm…

Sau khi nói xong trạng thái của Lý Trạch Khôn cũng khá hơn nhiều. Trong phòng đã có mấy người uống say nằm gục, còn lại cũng có người mệt mỏi trực tiếp đi, cũng có người không an phận ra ngoài chơi tiếp.

Chất cồn khiến lý trí của đại đa số người ở đây bị thiêu đốt gần hết, đến khuya trong này càng chơi hỗn loạn hơn. KTV không thể so rượu, mỗi người đều có ý muốn đi chơi tương đối nhiều. Lý Trạch Khôn sợ bị đặt bẫy, ngoại trừ rượu do bạn bè có quan hệ tốt đưa đến, còn lại tất cả đều không uống. Có người đưa cho hắn một trai một gái, Lý Trạch Khôn đều đẩy hết ra.

“Bé nhà tôi còn ở đây, mấy người có thấy thích hợp không?” Lý Trạch Khôn cười cười chỉ Đào Nhiên: “Nhóc con hay ghen lắm.”

Có một quan nhị đại hình như là anh họ của trinh sát hình sự kia đến ngồi bên cạnh Đào Nhiên. Gã đêm đó chỉ nhìn chằm chằm cậu trai này, dáng vẻ mặc đồng phục ngoan ngoãn ngồi đó con mẹ nó thật quyến rũ, nếu không vì trong lời nói của Lý Trạch Khôn còn có ý che chở, gã đều hận không thể đè người xuống sô pha mà chịch.

Đào Nhiên vừa nhìn chằm chằm Lý Trạch Khôn, vừa thả lòng đầu óc. Cậu đang học thuộc từ mới, đột nhiên lại quên mất. Cậu nhẹ nhàng dịch vào góc lặng lẽ lấy cuốn vở ghi từ mới trong cặp ra.

Ánh đèn sặc sỡ trong hộp đêm khiến việc nhìn chữ rất vất vả, nhưng cuối cùng vẫn nhớ lại được. Đào Nhiên vừa mới định cất sách vào, đã bị người túm lấy tay.

“Cậu cũng chuyên nghiệp lắm, chơi đóng vai với Lý Trạch Khôn còn có thể chơi đến toàn bộ.”

“Ngài buông ra.” Đào Nhiên giãy dụa, gã đàn ông này đã lắc lư bên mình một hồi lâu rồi. Đào Nhiên nhìn mắt gã lập loè dâm tục là buồn nôn: “Lý thiếu còn ở bên kia đấy.”

“Mẹ nó đừng có tìm hắn để ép tao, hắn vẫn còn có chuyện nhờ nhà tao làm đấy. Tao nói muốn mày, hắn cho còn không kịp.”

Đào Nhiên nhíu mày lại, trực giác cậu tin tưởng rằng Lý Trạch Khôn không phải là người có thể làm ra chuyện thất đức như vậy.

Gã đàn ông kia vừa nhìn dáng vẻ dịu ngoan rũ mắt của Đào Nhiên, trong lòng liền bốc lửa, hơi rượu xông não thì cái gì cũng không nghĩ đến, sấn tới muốn hôn một cái.

Đào Nhiên lạnh lùng nhìn, đang muốn dồn sức cho gã một bạt tai, nhưng lại thấy gã bị người nắm chặt lấy cổ từ phía sau.

“Mã Tam Nhi, chú ý một chút, dù gì cũng là người của Khôn Tử.” Ánh mắt Tống Vũ lạnh lẽo, trong lời nói đã có hơi bất thiện.

Thái tử đảng cũng phân chia thành địa vị cao thấp, quan hệ cũng phân chia thành xa gần. Như nhóm người Tống Vũ, đúng là họ Mã này không trêu chọc nổi. Nếu như không phải mấy ngày trước Lý Trạch Khôn đột nhiên có việc tìm đến nhà thì trước đây bọn họ còn không có cửa mà giúp hắn.

Gã suy nghĩ rõ ràng quan hệ lợi hại, nhất thời đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cười ha ha: “Là tôi đang chơi đùa với cậu bạn nhỏ này thôi.”

Tống Vũ cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt hung hăng trừng Đào Nhiên: “Cậu đến chỗ Khôn Tử đi, cmn rúc ở đây chờ câu kẻ ngốc à?”

Đào Nhiên nhớ kỹ y đã giải vây giúp mình nên cũng không quá so đo việc bị mắng vài câu, ôm cặp sách thay đổi vị trí.

Cậu vừa đi sang đấy ngồi đã thấy một cậu trai trắng nõn nà đang cầm nước trái cây trên bàn lên, vừa ngẩng đầu lên thấy Đào Nhiên nhìn sang sợ đến tay run run.

Đào Nhiên tốt tính cười cười với cậu ta.

Cậu trai kia thở phào nhự nhõm “…Đợi lát nữa cho thiếu gia giải rượu.”

“Để tôi đưa cho.” Đào Nhiên bưng ly nước trái cây kia lại đây.

Cậu trai kia há miệng, lúc để xuống trong mắt có mấy phần oán hận và không cam lòng, nhưng vẫn thả xuống khay rồi đi.

Đào Nhiên đưa nước trái cây lên: “Không còn khó khăn nữa, anh uống chút đồ uống giải rượu đi.”

Lý Trạch Khôn uống nửa ly xong mới nói: “Chưa từng nghe nói nước trái cây có thể giải rượu.”

Đào Nhiên nở nụ cười, cảm thấy Lý Trạch Khôn còn biết thương người: “Uống đi, mới ép đấy.”

Giờ đã muộn lắm rồi, hơi hai giờ sáng. Có phục vụ giúp mấy người họ gọi tài xế hoặc hẹn xe. Kỳ thực Lý Trạch Khôn không quá say, lúc bắt đầu hắn còn cảm thấy rất tỉnh táo,nhưng dần dần cảm thấy mắt mình bắt đầu hoa lên.

Có gì đó không đúng, Lý Trạch Khôn cảm thấy nhiệt độ thân thể mình không bình thường, dựa vào kinh nghiệm đi quán bar từ hồi còn trẻ thì giống như bị bỏ thuốc.

Lý Trạch Khôn ra ngoài muốn dùng nước lạnh giúp mình tỉnh táo hơn. Đào Nhiên vừa thất thần một cái, Lý Trạch Khôn đã không còn ở trong phòng nữa.

Hội sở này rất lớn, Đào Nhiên cũng nhất thời không tìm được hắn, bỗng nhiên thấy cậu trai lúc nãy còn sợ hãi rụt rè bưng nước trái cây đang đỡ một người đàn ông vào thang máy. Là Lý Trạch Khôn.

Lúc Đào Nhiên chờ thang máy đuổi theo lên tầng, cậu trai kia đang dìu Lý Trạch Khôn vào phòng.

“Cậu làm gì thế!” Trong nháy mắt Đào Nhiên đã biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng thở hổn hển xông tới.

“Lý thiếu… Say rồi… Tôi giúp anh ấy…” Cậu trai kia sợ hết hồn, nhưng vẫn không cam tâm thu tay về.

“Mấy người Tống Vũ sẽ tới ngay lập tức, cậu không sợ chết thì cứ đứng ở đây tiếp đi!” Câu nói dối của Đào Nhiên có hiệu quả tốt vô cùng, cậu trai kia vội vàng bỏ chạy trong nháy mắt, còn quay đầu lại lườm một cái.

Ý thức Lý Trạch Khôn đã không còn thanh tỉnh lắm, đỏ mặt nhẹ nhàng rên lên, xem ra rất không thoải mái. Đào Nhiên hết cách, trước tiên chỉ có thể dìu hắn vào phòng nằm một hồi, đợi lát nữa gọi điện thoại gọi người đến.

Đào Nhiên mới đặt Lý Trạch Khôn lên giường lại đột nhiên bị túm lấy hai tay nhấn ở trên giường.

Đôi mắt Lý Trạch Khôn như phủ một tầng sương mờ, không hề có tiêu cự, hô hấp nóng rực phả trên mặt Đào Nhiên.

Đào Nhiên có một suy đoán mơ hồ, hắn là Lý Trạch Khôn bị bỏ thuốc rồi.

Cậu nhẹ nhàng giãy dụa, đổi lại bị trói buộc càng chặt và một nụ hôn hung mãnh.

Đào Nhiên bị cắn rách môi, đau đến nỗi shhh một tiếng. Lúc cậu thấy Lý Trạch Khôn vì thống khổ mà nhíu chặt mày, trong lòng càng đau hơn.

……………………………….Cua đồng……………………………………………………………………………

Đào Nhiên chưa từng nghĩ tới, chỉ bởi vì được Lý Trạch Khôn đụng chạm mà thân thể và linh hồn của cậu đều có thể vui sướng đến run rẩy, là chờ mong, là kích động, là cảm động đến gần như muốn quỳ lạy triều bái. Đào Nhiên nhắm mắt lại chìm đắm trong cái ôm của Lý Trạch Khôn, lại không nhìn thấy đôi mắt đang nỗ lực khôi phục tiêu cự của hắn.

Mãi đến tận khi một bàn tay tàn nhẫn bóp cổ.

“Con mẹ nó cậu dám bỏ thuốc cho tôi!” Mắt Lý Trạch Khôn đỏ bừng, hiển nhiên là đang rất gắng gượng để duy trì lý trí “Tôi tin tưởng cậu đến vậy…”

Kỳ thật không cần có lý trí, chỉ cần hắn suy nghĩ nhiều một chút là có thể rõ ràng. Coi như Đào Nhiên muốn làm cũng không cần bỏ thuốc ở đây, hơn nữa đứa nhỏ này cả đêm nay hầu như là một tấc không rời hắn, kiếm đâu ra thời gian tách khỏi mọi người để đi bỏ thuốc…

“Cút! Đồ đê tiện!” Lý Trạch Khôn hung ác đẩy Đào Nhiên: “Đồ bẩn thỉu tặng không cũng không thèm.”

Cả người Đào Nhiên tê cứng, nước mắt cũng không chảy. Cậu chỉ cảm thấy toàn thân trở nên cứng đơ lạnh lẽo. Cậu xuống giường, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Còn chưa đến cửa, đột nhiên một lực mạnh kéo lấy cậu. Đào Nhiên không khống chế được mà thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ánh mắt Lý Trạch Khôn lại bắt đầu đục ngầu, bên trong tựa như đang nổi lên tà ác không thể khống chế. Cậu bị Lý Trạch Khôn ném mạnh lên giường rồi trúng một tát: “Không phải cậu tình nguyện bị coi thường bị người ta chịch sao? Mẹ nó ông đây tác thành cho cậu!”

Hán dùng dây lưng trói tay Đào Nhiên từ phía sau, giật phăng quần đồng phục rộng của cậu.

Không có tâm tình đi tìm đồ bôi trơn, Lý Trạch Khôn cũng không còn tỉnh táo nữa……………

Cổ Đào Nhiên ngẩng lên như sắp chết, tiếng kêu đau đớn nghẹn ngào buột khỏi cổ. Cậu qua quýt xin tha, nước mắt tuôn đầy mặt.

Căn bản cậu không giãy dụa được, lực tay của Lý Trạch Khôn quá lớn. Cậu càng khóc thê thảm thì lửa trong lòng Lý Trạch Khôn càng cháy mạnh, dục vọng ngược đãi một khi bùng lên thì càng hận không thể giết chết người này ở trên giường.

Sau lần thứ nhất Đào Nhiên nằm lỳ trên giường, không còn tỉnh táo nữa, nhưng Lý Trạch Khôn lại một lần nữa phủ lên. Đào Nhiên cũng không biết tại sao, khàn giọng bật thốt lên: “Lý Trạch Khôn… Em đau quá Lý Trạch Khôn…”

Cậu không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được lực tay của Lý Trạch Khôn trên người cậu đã thu lại, như một con hổ thu lại móng vuốt sắc. Lý Trạch Khôn hạ từng cái hôn lên tấm lưng đẫm mồ hôi lạnh của Đào Nhiên, cực kỳ cẩn thận từ từ tiến vào.

Hồi lâu sau Đào Nhiên tựa như nghe thấy Lý Trạch Khôn đang khóc. Dưới thân vẫn đau, giống như bị một con dao cứa qua cứa lại. Nhưng không sao, anh còn có thể đau lòng em một chút là đủ rồi, thậm chí khoé miệng của Đào Nhiên còn có ý cười.

Đôi môi là bàn tay của Lý Trạch Khôn rất ôn nhu, âm thanh yếu ớt bi thương. Hắn ôm Đào Nhiên vào ngực, dùng cách hôn quý giá nhất chậm rãi hôn môi, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng, gọi từng tiếng từng tiếng: “Bảo bối… Hạ Hạ… Tiểu Hạ… Anh yêu em… Yêu em…”

“Rất nhớ em… Đừng đi…”

“Tiểu Hạ…”

“Tiểu Hạ…”

Bốn năm, đau bốn năm, nhớ bốn năm, yêu đến tên cũng không dám thốt lên.

______________________________

Không biết mọi người có để ý không, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Trạch Khôn làm từ đầu đến cuối với Đào Nhiên, những lần trước chỉ BJ các thứ chứ chưa chịch, mọi người đọc kỹ lại sẽ thấy, và đến những chương sau sẽ thấy rõ hơn điều này. Ban đầu khi edit tui cũng hiểu nhầm họ đã làm rồi, nhưng đến đây mới hiểu ra, cái chữ “cua đồng” kia của tác giả đúng là dễ làm người ta hiểu sai.

Thấy dưới khu bình luận truyện bên Trung có bảo những đoạn cua đồng này sau khi hoàn truyện tác giả sẽ bổ sung đầy đủ trong một bản riêng, không biết có được chia sẻ rộng rãi không nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play