Đào Nhiên không nói gì, cậu vừa thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ vừa uống sữa. Cổ họng của cậu hơi khó chịu, có mùi máu tanh mơ hồ. Lý Trạch Khôn nhìn cậu một cái nhưng cũng không nói gì khác: “Mang cả bánh bao đi nữa, đói bụng thì ăn trong lớp.”

Đào Nhiên nhanh chóng lắc đầu: “Anh đã quên rồi thì thôi đi, nhưng em có còn chút quy củ mà?”

Lý Trạch Khôn cười cười, rút ra một xấp tiền mới từ khe hở giữa ghế ngồi ô tô: “Cậu cất vào cặp đi, buổi trưa muốn đi đâu ăn thì cứ đi, không cần tiết kiệm. Tối tôi không đến thì Lão Uông sẽ đón cậu, không được theo người khác đi ra ngoài chơi.” Nói đến những lời cuối, trong giọng của y đã có mấy phần thật lòng. Dù Lý Trạch Khôn có thể không tính đến quá khứ của người của mình, nhưng nếu ở bên ngoài khiến hắn mất mặt thì hắn cũng sẽ không nương tay.

“Không cần đâu, anh Dương cho em thẻ cơm rồi.” Đào Nhiên thấp giọng nói.

Lý Trạch Khôn vứt tiền vào lòng cậu: “Không sao, cầm tiêu vặt đi.”

Đào Nhiên không hé môi, cất tiền vào trong cặp. Sau khi ôm chặt cặp vào ngực cậu vẫn không ngẩng đầu, có thể thấy sắc mặt không tốt như lúc trước. Bầu không khí cứ trở nên trầm mặc như vậy.

Nửa tiếng sau đến cửa trường, Lý Trạch Khôn dừng hẳn xe, xoa xoa tóc Đào Nhiên: “Bye bye.”

Đào Nhiên nhẹ nhàng đáp một tiếng, quàng cặp lên lưng, lúc xuống xe mới nói một câu: “Hẹn gặp lại Lý thiếu.”

Lý Trạch Khôn nhíu mày nhìn bóng lưng gầy của Đào Nhiên, đột nhiên thắt lòng, nhưng rốt cuộc hắn cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay hắn rất bận, đưa Đào Nhiên cũng chỉ tiện đường mà thôi.

Lúc Đào Nhiên vào lớp thì không còn sớm nữa. Mọi người đã đến phân nửa, có người đang làm bài, cũng có người hò hét chơi đùa hoặc ăn sáng. Đào Nhiên nhẹ thở dài, trực tiếp tiến vào chỗ ngồi của mình.

Kiều Dã còn chưa tới, hẳn vị đại gia này mà đến sớm mới là bất thường. Cô bé bàn trước cũng mới đến, đang ôm cốc trà sữa, đôi mắt to sáng rực: “Đào Nhiên, lúc ở cửa trường tớ có thấy cậu, chiếc S600 kia thật sự rất đẹp!”

Đào Nhiên hơi sửng sốt, sắc mặt không được tốt cho lắm: “À, là anh tớ đưa tớ đến.”

“Cao phú soái cưng em trai đó, hâm mộ ghê!” Em gái kia hút một ngụm trà sữa lớn: “Anh của cậu có thiếu bạn gái không? Nhất là kiểu có tài ăn ấy.”

Đào Nhiên cười cười: “… Không thiếu đâu, nhưng mà tính của anh ấy không tốt, không hề đau lòng vì người ta chút nào cả.”

Cô bé ngửa đầu thở dài, gương mặt bánh bao moe moe mềm mềm như có thể vắt được nước. Lúc liếc nhìn về cửa lớp, cô vội vã quay lại chỗ ngồi, giống như phát hiện quỷ vào thôn vậy. Đào Nhiên vừa ngẩng đầu thì đúng lúc thấy Kiều Dã đang nhanh chân bước lại đây.

“Chào.” Đào Nhiên nói.

“Ờ.” Kiều Dã ngáp dài một cái, chen vào chỗ ngồi từ phía sau Đào Nhiên.

“Khuya rồi thì đừng ra ngoài chơi, không tốt cho thân thể đâu.” Đào Nhiên nghiêng mặt nhìn Kiều Dã, luôn cảm thấy con hàng này có hơi ngốc.

“Tôi vẫn ổn…” Kiều Dã lại ngáp một cái, nhưng lại rất tinh tế: “Cổ họng cậu sao vậy? Mới qua một đêm đã khàn rồi.”

Mặt Đào Nhiên lúc đỏ lúc trắng, ngập ngừng một lúc: “Làm bài khuya quá nên bị nhiệt.”

Kiều Dã cười ha ha: “Vậy mà cậu còn khuyên tôi không nên thức khuya à? Chẳng qua chúng ta thức đêm làm những chuyện không giống nhau thôi.”

Mặt Đào Nhiên sắp dán lên bàn.

Kiều Dã không để ý, tự nhiên như ruồi mà mở cặp Đào Nhiên ra: “Đại học bá à, mượn chép bài tập Tiếng Anh. Bà cô già kia độc ác lắm, tôi chịu không nổi.”

Đào Nhiên còn chưa kịp cản lại thì Kiều Dã đã mở cặp ra, tay thò vào sờ soạng một hồi, vẻ mặt hơi ngưng lại. Đào Nhiên cũng bối rối, nhìn Kiều Dã lôi xấp tiền mặt kia ra ngoài.

“… Anh tôi cho, để tiêu vặt…” Đào Nhiên khô khốc giải thích.

Kiều Dã đánh giá trên dưới Đào Nhiên một hồi: “Cậu cũng khiêm tốn ghê ha… Có điều cậu có một anh trai tốt thật đấy, lúc trước tôi gây ra chuyện lớn như vậy anh tôi mới cho tôi tiêu chút tiền không nhỏ.” Nhưng thông thường đều là thẻ, làm gì có việc cho một xấp tiền mặt để ra ngoài chơi như vậy?

Đào Nhiên dè dặt cười cười với Kiều Dã.

Kiều Dã theo bản năng cảm thấy không đúng. Khí chất Đào Nhiên đúng là không tệ, là kiểu đơn thuần sạch sẽ, nhưng không có một tí cảm giác của một cậu ấm nhà giàu khiêm tốn gì cả. Một học sinh ngoan ngoãn như vậy không vào trường cấp ba tư nhân mà lại bị đẩy đến trường Phổ Cao toàn thiếu niên bất lương ư? Tuy Kiều Dã nghĩ như vậy, nhưng chỉ là những suy nghĩ hỗn loạn trong nháy mắt. Dù sao cậu ta cũng chỉ chơi với mấy cậu thiếu niên choai choai nhiều hơn người khác, nếu quá giới hạn sẽ có người quản, nên không hề có suy nghĩ tăm tối gì.

“Bài tập Tiếng Anh.” Kiều Dã vứt tiền lại vào cặp Đào Nhiên, không hỏi gì.

Đầu Đào Nhiên không nhấc lên nổi: “Chưa làm…”

“Đù má, vậy tối qua cậu thức đêm làm gì hả!” Kiều Dã cạn lời, đạp vào ghế của bạn nữ phía trước: “Này anh em, mượn chép bài tập Tiếng Anh cái.”

Rất nhanh đã có mấy tờ giấy bài tập được đưa qua, Kiều Dã nắm chặt lấy bả vai Đào Nhiên: “Nhanh, chép ở phía trên trước đi, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc cậu.”

Bài tập Tiếng Anh rất dễ chép, ngoại trừ lựa chọn thì là điền vài từ, còn bình thường giáo viên thì sẽ không ra đề viết văn. Kiều Dã chép quen rồi, cứ mười lăm giây một tờ, tốc độ tay sắp đạt mức độ có bóng mờ.

Lúc cậu ta chép xong Đào Nhiên vẫn đang chép, bèn chống cằm nhìn Đào Nhiên: “Cậu vô dụng thật, chép bài tập cũng chậm rì, đợi lát nữa chủ nhiệm sẽ sang đây trông tự học.”

Chóp mũi Đào Nhiên bắt đầu đổ mồ hôi, cậu rất hoảng hốt, còn có cả mong muốn đánh chết Lý Trạch Khôn. Rõ rang tối qua chỉ cần có chút thời gian làm bài tập Tiếng Anh thì sẽ được một phần…

“Buổi trưa ăn gì, cùng ăn nhé?” Kiều Dã bắt chuyện, không hề có ý muốn ngủ bù.

Đào Nhiên vô cùng phiền lòng, tên bên cạnh là lợn à? Lúc này đang buổi sáng còn chưa đến bảy giờ, đã tính trưa ăn cái gì?

“Cậu đừng làm phiền tôi được không?!” Đào Nhiên thốt ra rồi mới phản ứng lại, thái độ của mình giống như có hơi muốn ăn đòn.

Xung quanh có mấy người sợ hãi nhìn sang, đang dự cảm sắp phát sinh chuyện bạo lực máu me. Nhưng kỳ lạ là Kiều Dã lại không phát hoả, cười vô lại: “Ui chà, cũng nóng tính nhỉ. Ai bảo cậu không chịu làm xong bài tập? Nào, đưa tôi một tờ, tôi giúp cậu chép.”

Đào Nhiên trơ mắt nhìn Kiều Dã rút tờ giấy của mình nhanh chóng điền ABCD, ngại ngùng nhẹ giọng nói cảm ơn.

Kiều Dã liếc cậu: “Không có gì, trước giờ tự học buổi tối dọn bàn cho tôi là được.”

Trước khi chủ nhiệm đến, vì có Kiều Dã nên bài tập đã được điền xong. Sau khi thầy giáo vào cửa, Kiều Dã thấp giọng hỏi Đào Nhiên: “Trưa nay ăn gì?”

Cậu ta cười để lộ chiếc răng khểnh trắng muốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play