Giang Yến Ni đâu có sống vui, sống đẹp như vậy? Cô thấy uất ức chết đi được.
Lúc xin nghỉ dài, phản ứng đầu tiên của Trịnh Tuyết Thành là không đồng ý. Trịnh Tuyết Thành nói:
- Công ty hiện giờ bận như vậy!
Giang Yến Ni nhanh chóng ngắt lời anh ta:
- Tôi nhân cơ hội này để đi tìm người kết hôn, không được sao?
Câu này vốn dĩ không nên nói ra, nói ra là thua rồi, nói ra là chứng minh
cô để bụng. Cho dù cô có nỗ lực tỏ vẻ kiêu ngạo nhưng nhìn cái bộ mặt
hình chữ điền trông rất chi là chính nghĩa của anh ta, ngọn lửa giận
trong lòng cô lại bị thổi bùng lên.
Lúc này trong văn phòng không có người, Trịnh Tuyết Thành liền chạy đến định kéo tay Giang Yến Ni
nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh được, anh ta lại định kéo tay cô nhưng cô
vẫn tránh được.
Trịnh Tuyết Thành đành phải bỏ cuộc, ngán ngẩm thở dài rồi ngồi xuống ghế làm việc, đặt bút kí vào tờ giấy xin nghỉ:
- Ra ngoài dạo chơi cho thanh thản cũng tốt, nhưng nhớ quay về đi làm nhé!
Khoảnh khắc ấy, Giang Yến Ni chỉ muốn bóp chết anh ta.
Ngày hôm ấy rõ ràng đã kết thúc trong không khí hòa thuận và nhẹ nhàng.
Trịnh Tuyết Thành đã ăn xong bữa tối của cô, hai người ngồi trên ghế xem ti vi, sau đó bàn tay của Trịnh Tuyết Thành bắt đầu vuốt ve từ lưng cô
xuống.
Giang Yến Ni rất muốn quyết liệt từ chối như một thánh nữ, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, dù sao cũng là lần cuối cùng.
Giang Yến Ni cố tìm cho mình một cái cớ chứ thực ra cô cũng tham lam cái cảm
giác khoái lạc thể xác. Giang Yến Ni cảm thấy tự khinh bỉ bản thân.
Sau đó hai người đã cuồng nhiệt quấn lấy nhau. Lần này Trịnh Tuyết Thành
thể hiện cực kì tốt, khiến cho Giang Yến Ni có cảm giác toàn thân như
đang bay lên. Giang Yến Ni không phải là loại phụ nữ dễ lên đỉnh, rất
nhiều khi trạng thái “bay lên” của cô chỉ là giả, thế nhưng Trịnh Tuyết
Thành lại khiến cho cô không thể giả bộ, nói “bay lên” là “bay lên”
thật.
Hơn nữa lần này lại còn “bay lên” rất cao, rất xa.
Vào giây phút cuồng nhiệt nhất, Giang Yến Ni bỗng cảm thấy hơi muốn khóc.
Chuyến đi nghỉ lần này Giang Yến Ni vẫn chưa tìm được điểm đến. Hồng Kông cô
đã đi đến năm lần, hiện giờ Thái Lan lại đang có chính biến, Singapore
thì chẳng có gì hấp dẫn cô còn Nhật Bản lại quá đắt đỏ.
Đây chính là nỗi khổ của tầng lớp trí thức tiểu tư sản đáng thương, toàn phải
“rải” tiền mình vất vả lắm mới kiếm được ở những mảnh đất mình chẳng
thật lòng yêu thích.
Hôm nay Giang Yến Ni gặp Chu Tiểu Hổ trên mạng, cô liền hỏi anh ta:
- Quê anh có gì vui không?
Dưới thành phố Y Xuân thuộc tỉnh Hắc Long Giang, quê Chu Tiểu Hổ có một nơi
tên là Thiết Lực, ở đó có một con sông tên là Y Cát Mật, gần đây chính
phủ đã khai thác và phát triển nơi này thành một địa điểm cực kì thú vị
và lãng mạn.
Chu Tiểu Hổ cũng biết những chuyện này, nhưng vẻ đẹp của con sông Y Cát Mật anh ta cũng chỉ mới biết qua mạng, thế nên tường thuật lại y nguyên những gì trên mạng nói cho Giang Yến Ni nghe. Cuối
cùng Giang Yến Ni quyết định sẽ đến đó.
Nếu đã không tìm được địa điểm, vậy thì nhắm mắt chọn đại một điểm đến cho xong.
Thế nhưng Giang Yến Ni không ngờ Chu Tiểu Hổ lại nói:
- Để anh xin nghỉ dẫn em đi nhé! Anh sẽ làm hướng dẫn viên cho em!
Giang Yến Ni hơi do dự, mặc dù cô rất cần một hướng dẫn viên nhưng làm như
vậy có hơi mạo hiểm. Dù sao Chu Tiểu Hổ cũng là người đã có bạn gái rồi.
Chu Tiểu Hổ rõ ràng vẫn chưa từ bỏ ý định với cô.
Thế nhưng Chu Tiểu Hổ liền phản bác:
- Anh chỉ muốn về thăm nhà, thăm mẹ. Đã hai năm rồi anh chưa về nhà!
Cứ quyết định như vậy đi, Chu Tiểu Hổ đi cùng với Giang Yến Ni đến Y Xuân
của Hắc Long Giang. Hai người đã thỏa thuận với nhau tiền vé máy bay,
tiền tàu xe cùng tiền ăn ở trên đường của ai người nấy tự lo.
Giang Yến Ni tắm một cái, sấy khô tóc, mặc quần áo ngủ rồi nằm lên giường.
Đột nhiên cô nhận được điện thoại của Trịnh Tuyết Thành. Nhưng anh ta
chẳng thật lòng muốn gọi cho cô nên điện thoại chỉ đổ hai hồi chuông đã
ngắt, một lát sau lại đổ hai hồi chuông rồi lại ngắt, chẳng khác gì đang phát điện báo.
Sự ngập ngừng của Trịnh Tuyết Thành dường như
đang muốn nói với Giang Yến Ni rằng: Cứ duy trì trạng thái như hiện nay
có gì không tốt chứ? Chẳng phải cả hai ta đều vui vẻ hay sao?
Giang Yến Ni quyết không thèm đếm xỉa đến. Cô nằm trên giường, nhớ lại câu
chuyện cổ tích “Kiến con Hắc Hắc phiêu bạt ở đảo hoang” mà lúc còn bé
thường hay nghe. Hắc Hắc là một con kiến phiêu bạt trên một hòn đảo
hoang. Nó bị nguyền rủa, vì vậy lúc nào cũng cảm thấy đói khát, ăn gì
cũng không thấy no, ăn bao nhiêu cũng vẫn thấy không đủ.
Giang Yến Ni nghĩ, tác giả câu truyện này thật nhẫn tâm, viết ra một câu chuyện tàn khốc như thế này cho trẻ con đọc.
Có những thứ mà cho dù có ăn thế nào cũng chẳng thấy no, ví dụ như: dục
vọng. Bạn thừa hiểu rằng nó không thể làm giảm cơn đói của bạn, thế
nhưng vẫn không tự chủ được mình nuốt vào bụng.
***
Hành
trình của Giang Yến Ni có thể dùng từ “cảnh đời éo le” để mà hình dung.
Cô thề sau khi trở về sẽ tuyệt giao với Chu Tiểu Hổ.
Bởi vì ở sân bay, người đến không phải chỉ một mình Chu Tiểu Hổ mà còn cả bạn gái
Phùng Hán Trân của anh ta. Phùng Hán Trân không có vé máy bay, cô ta đến là để ngăn cản không cho Chu Tiểu Hổ lên máy bay.
- Tôi phải về thăm mẹ - sau đó đẩy Phùng Hán Trân ra khiến cô ta ngã ngồi ra đất
Phùng Hán Trân lúc này đã biết ăn vận như những cô gái thành phố, tóc đã uốn
xoăn thành từng lọn sóng, lại còn ăn mặc khá diêm dúa. Thế nhưng cái bộ
dạng cô ta ngã ngồi xuống đất vẫn đặc chất nông thôn. Cô ta ngoác miệng
ra khóc lóc:
- Chu Tiểu Hổ, anh mà dám đi một bước, tôi sẽ chết cho anh xem!
Phùng Hán Trân còn trợn mắt lườm Giang Yến Ni. Giang Yến Ni hôm nay mặc một
bộ vét cách điệu, đi đôi giày màu bạc, xinh đẹp hệt như một con ma nơ
canh ở bách hóa. Cô xưa nay vẫn là người sắc sảo, ấy vậy mà cũng không
thể chịu nổi ánh mắt của Phùng Hán Trân.
Giang Yến Ni nói:
- Chu Tiểu Hổ, anh về đi, tôi đi một mình là được rồi!
Nói rồi cô kéo vali đi về phía cửa đăng kí. Chu Tiểu Hổ gắt lên:
- Chẳng nhẽ ngay cả quyền tự do về quê thăm mẹ tôi cũng không có à? – nói rồi anh ta cũng bắt chước Giang Yến Ni kéo vali đi. Nhưng ngay lập tức, hành lí của anh ta đã bị Phùng Hán Trân kéo lại, không chỉ kéo vali mà
còn kéo cả ống quần của Chu Tiểu Hổ.
Lúc này thì Giang Yến Ni đã
tin Chu Tiểu Hổ rồi, Phùng Hán Trân đúng là loại con gái dám dẫn con
trai lên bãi cao lương. Cái mà cô ta có chính là sức lực và dũng khí.
Giang Yến Ni đột nhiên rất muốn đi thăm quan một chút cái bãi cao lương ấy.
Hồi nhỏ có đọc bài viết về Thanh Sa Trướng, một cái tên đẹp như vậy
nhưng chẳng thể nào tưởng tượng ra được hình dáng của nó.
Tuy nhiên, đối mặt với chuyện lùm xùm của Chu Tiểu Hổ và Phùng Hán Trân, Giang Yến Ni thực sự bực bội, cô cao giọng nói:
- Chu Tiểu Hổ, anh về thăm mẹ anh là chuyện của anh, đừng có đi cùng với tôi!
Kéo theo vali hành lí, Giang Yến Ni đi thẳng một mạch vào cửa kiểm tra, lúc đến cửa vào máy bay, cô ngoảnh đầu lại, xác định Chu Tiểu Hổ không đi
theo mình, chắc là bị Phùng Hán Trân tóm lại rồi.
Giang Yến Ni
đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Phùng Hán Trân. Cô ta gay gắt như vậy có
thể giữ chặt cái gã khốn Chu Tiểu Hổ kia, thật là tốt biết mấy!
Một phút trước khi máy bay đóng cửa lại, Chu Tiểu Hổ liền xuất hiện ở cửa
máy bay. Giang Yến Ni vừa nhìn thấy anh ta đã thấy mắt mình tối sầm.
Cô biết thế là hết rồi, lần này Phùng Hán Trân chắc chắn sẽ hận cô thấu xương.
Chu Tiểu Hổ chẳng kịp gửi hành lí, hộc tốc lao vào cửa kiểm tra. Nhưng theo như anh ta nói thì anh ta đã thuyết phục được Phùng Hán Trân, cô ta vừa khóc vừa quay về rồi.
Chu Tiểu Hổ nói:
- Anh cho cô ta một cái bạt tai, thế là cô ta ngoan ngoãn liền!
Giang Yến Ni khinh bỉ nhìn Chu Tiểu Hổ. Cô thật không thể tưởng tượng nổi một người đanh đá như Phùng Hán Trân lại cam tâm tình nguyện chịu một cái
bạt tai. Vì vậy, hoặc là Chu Tiểu Hổ đã bịa đặt một lí do gì đó, hoặc là cô ta sẽ chờ cô quay về và chém cho cô một nhát.
Tâm trạng vô
cùng tồi tệ. Bộ dạng của Chu Tiểu Hổ càng thêm tồi tệ. Giang Yến Ni phát hiện ra Chu Tiểu Hổ thật sự giống một tên lưu manh: tóc rõ dài mà không cắt, còn bỏ hết thìa nhựa, cốc nhựa phục vụ trên máy bay vào hành lí
của mình.
Giang Yến Ni nhắm mắt lại, cô muốn ngủ một lát, mặc cho Chu Tiểu Hổ ở bên cạnh cứ nói luôn mồm luôn miệng.
***
Sau khi xuống khỏi chuyến bay từ Cáp Nhĩ Tân bay đến Y Xuân, Chu Tiểu Hổ
khiến cho Giang Yến Ni tức gần chết, bởi vì anh ta không tìm thấy đường.
Thành phố Y Xuân đối với một Chu Tiểu Hổ dưới 19 tuổi mà nói chẳng khác gì là một thiên đường. Mãi cho đến năm 19 tuổi anh ta mới đến làm thuê ở Y
Xuân. Về sau, Chu Tiểu Hổ ôm hận rời khỏi thành phố Y Xuân để đến miền
nam ấm áp.
Giang Yến Ni đã sai lầm, sao cô có thể trông chờ vào
một kẻ thù hận với quê hương dẫn đường cho mình cơ chứ? Đứng trước thành phố Y Xuân, Chu Tiểu Hổ thậm chí còn hoang mang hơn cả cô. Anh ta biện
minh:
- Từ trước đến giờ về nhà anh chưa bao giờ dừng lại ở Y Xuân cả.
Vậy thì, cái dòng sông Y Cát Mật trong truyền thuyết ở đâu?
Chu Tiểu Hổ nhìn bản đồ rồi nói:
- Có lẽ sẽ có taxi đi đến đó!
Giang Yến Ni quyết định sẽ chấp nhận đề nghị của Chu Tiểu Hổ, đi taxi đến
sông Y Cát Mật rồi nhân tiện bảo Chu Tiểu Hổ tự về nhà mình, không cần
phải đi cùng cô nữa.
Chu Tiểu Hổ kịch liệt phản đối. Giang Yến Ni mặc xác Chu Tiểu Hổ, tự mình chặn một chiếc taxi. Trong lúc còn đang
mặc cả thì Chu Tiểu Hổ đã ngồi tọt vào trong xe rồi.
Chu Tiểu Hổ đắc chí nói:
- Em đừng tưởng có thể bỏ rơi anh!
Chu Tiểu Hổ ngang ngược chẳng khác gì một tên cướp cạn khiến cho Giang Yến Ni chỉ biết trợn tròn mắt tức tối và kinh ngạc.
Cuối cùng Giang Yến Ni đành phải ngồi cùng xe với Chu Tiểu Hổ đến sông Y Cát Mật, tiền xe là 250 tệ, chính bởi vì Chu Tiểu Hổ một mực leo lên xe
ngồi nên ông lái xe cũng một mực không bớt một đồng.
Ngồi lên xe
rồi mà Giang Yến Ni chẳng còn chút hào hứng nào nữa. Cô rất muốn lấy lại tinh thần để hoàn thành xuất sắc chuyến du lịch lần này, thế nhưng giờ
cô chẳng còn chút hứng thú chơi bời nào nữa.
Cô quyết định tìm một nhà nghỉ ở gần sông Y Cát Mật để ở lại một đêm rồi ngày mai bắt xe trở về.
Lúc đến Thiết Lực, sắc mặt Giang Yến Ni đã từ giận dữ chuyển sang thờ ơ. Cô thờ ơ trả tiền xe, sau đó cao giọng tuyên bố với Chu Tiểu Hổ:
- Tiền xe không cần anh trả nữa.
Chu Tiểu Hổ vui mừng đến mức chẳng cần giấu giếm.
Thực ra cũng có lúc Giang Yến Ni thầm ngưỡng mộ cái sự “mặt dày” của Chu
Tiểu Hổ, những dục vọng của anh ta đều đã viết rõ ở trên mặt, loại người như thế này thật là chẳng có chút nguy hiểm nào cả!
Nhưng trên thực tế, nguy hiểm ngay tối đó đã tìm đến.
Tối đến, bọn họ trọ trong một nhà nghỉ không có nhà vệ sinh riêng. Đang là
mùa du lịch, thế nên cũng khó khăn lắm họ mới tìm được nhà trọ này, mà
nhà trọ này cũng chỉ còn lại có hai phòng. Nhưng điều đáng bực bội là,
không biết kẻ điên nào đã thiết kế cái nhà trọ này, để cho hai cái phòng này thông với nhau, chỉ cách nhau có một cánh cửa gỗ chỉ đạp nhẹ cái
cũng long ra.
Có lẽ hai căn phòng này trước đây chỉ là một căn,
cũng là căn phòng đầu tiên không có nhà vệ sinh ở bên trong mà Giang Yến Ni từng ở. Có lẽ bởi vì không có nhiều người thuê căn phòng này nên họ
đã ngăn làm đôi.
Vừa mới nhắm mắt được một lát Chu Tiểu Hổ đã đến gõ cửa, nói rằng anh ta quên không mang kem đánh răng. Giang Yến Ni thờ ơ chẳng đếm xỉa gì đến anh ta nhưng Chu Tiểu Hổ vẫn tiếp tục gõ cửa.
Giang Yến Ni liền gắt lên:
- Theo như những gì tôi biết về anh thì buổi tối anh không đánh răng cũng chẳng chết đâu mà sợ!
Chu Tiểu Hổ vẫn tiếp tục gõ cửa như thể không đánh răng anh ta sẽ chết ngay vậy. Giang Yến Ni đành phải ngồi dậy lấy kem đánh răng. Cánh cửa vừa mở ra, Chu Tiểu Hổ đã chồm tới hệt như một con hổ đói.
Giang Yến Ni biết Chu Tiểu Hổ đê tiện, Chu Tiểu Hổ hạ lưu, nhưng cô không biết rằng Chu Tiểu Hổ sẽ giở trò khốn nạn.
Chu Tiểu Hổ ôm chầm lấy Giang Yến Ni, phần nào đó trên cơ thể đã trở nên
cứng như sắt. Giang Yến Ni ném kem đánh răng đi, nhấc cao đầu gối định
thúc vào người anh ta. Thế nhưng chiêu này của cô hoàn toàn chẳng có
tính thực tiễn, vì vậy lúc lên gối mới phát hiện vị trí không chính xác
bởi vì Chu Tiểu Hổ đã dính sát vào người cô.
Giang Yến Ni đành phải nhằm thẳng vào cái mặt bóng nhẫy của Chu Tiểu Hổ, dùng khuỷu tay của mình thúc thẳng vào mặt anh ta.
Khuỷu tay của Giang Yến Ni nhằm trúng vào sống mũi Chu Tiểu Hổ. Chu Tiểu Hổ
ngã ngửa ra giường của Giang Yến Ni như một kẻ bị trúng đạn. Anh ta đau
đớn kêu ré lên hai tiếng, sau đó buồn bã nhìn Giang Yến Ni:
- Em thật sự không cho anh một chút cơ hội nào sao?
***
Ngày hôm sau, Giang Yến Ni không được nhìn thấy Thanh Sa Trướng trong truyền thuyết bởi vì cô đến không đúng mùa.
Biết được tin này, Giang Yến Ni liền trở về phòng thu dọn hành lí. Đường
phố, sông ngòi, những cánh đồng Đông Bắc mênh mông đã tạo nên một chuyến du lịch kì lạ, đi vào trong kí ức của cô.
Chuyến đi này cô không những không cảm thấy nhẹ nhõm hơn mà còn kết thù oán với Phùng Hán Trân.
Chỉ vì cái tên khốn Chu Tiểu Hổ ấy!
Giang Yến Ni quyết định, sau này ai gọi cô là tiểu tư sản, cô sẽ trở mặt với người ấy.
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Hổ ngồi xe chạy đường dài về quê nhà, trước khi đi
anh ta định trả tiền máy bay và tiền cơm cho Giang Yến Ni nhưng cô đã
lạnh lùng nói:
- Không cần đâu!
Ngay lập tức, Chu Tiểu Hổ liền dừng động tác móc tiền trong túi ra.
Giang Yến Ni một mình lên ô tô đi Cáp Nhĩ Tân. Sau 10 tiếng đồng hồ, cô đã
xuống xe, trời đã chạng vạng tối, ánh đèn đường le lói, xem ra đây chính là thành phố thê lương của mình. Chuyến du lịch này đã trải qua đúng ba ngày, 72 tiếng đồng hồ nhưng có đến 65 tiếng đồng hồ rong ruổi trên
đường.
Trên đường về nhà, cô còn tưởng mình sẽ đụng mặt Phùng Hán Trân ngay ở cửa nhà mình. Cũng may là không phải.
Lúc ở sân bay, ánh mắt của Phùng Hán Trân gần như có thể giết chết cô. Ánh
mắt này thật sự rất quen, lúc Giang Yến Ni còn học trung học, những cô
bạn gái bị cướp mất bạn trai đều trợn mắt nhìn cô như vậy.
Thực
ra Giang Yến Ni chưa bao giờ có ý định cướp bạn trai của ai cả, chính
những cậu con trai ấy chủ động bám theo cô. Không biết là ai là người
đầu tiên nói rằng cô cười rất giống Phan Kim Liên, thế là cả lũ con trai trong lớp đều nghĩ như vậy.
Giống Phan Kim Liên trong bản nào
không quan trọng, điều người ta muốn ám chỉ là bản chất của Giang Yến Ni kìa, mà chỉ cần dùng hai từ để miêu tả thôi: lẳng lơ.
Phùng Hán
Trân tóm chặt lấy ống quần của Chu Tiểu Hổ lúc ở sân bay cũng giống như
những cô bạn học trong sáng ngày xưa của Giang Yến Ni, cũng thù hận cô
như thù hận một con hồ li tinh.
Phùng Hán Trân đương nhiên rất
căm hận Giang Yến Ni, bởi vì cô ta là người đàn bà đầu tiên của Chu Tiểu Hổ, đã dâng hiến tất cả cho anh ta, thế nên vận mệnh của cô ta là phải
buộc chặt Chu Tiểu Hổ, nếu không cô ta biết làm thế nào? Biết gả cho ai?
Giang Yến Ni cảm thấy hết sức buồn bực với loại người như Phùng Hán Trân. Cô
ta có lí do gì để căm hận cô chứ? Phùng Hán Trân yêu thương một tên khốn kiếp, hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới với Giang Yến Ni.
Một Giang Yến Ni không cùng chung thế giới với Chu Tiểu Hổ, thế mà lại cùng anh ta đi du lịch đến ba ngày trời, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra một cuộc phản kháng bằng bạo lực và mất toi mất gần 5.000 tệ.
Kết luận bằng một câu về chuyến du lịch này là: Ăn no rửng mỡ.
***
Còn một người khác ăn no rửng mỡ nữa, đó chính là Đổng Du.
Câu này là do chính miệng Bác Đạt Vĩ nói ra, bởi vì trong lúc Bác Đạt Vĩ
tắm, Đổng Du đã xem trộm tin nhắn trong điện thoại của anh ta. Sau đó cô dùng máy của Bác Đạt Vĩ gọi điện đến số điện thoại kia, cãi nhau một
trận tơi bời với người đàn bà đó.
Cái tin nhắn ấy có nội dung như sau: “Có muốn đến thăm con lợn sữa của anh không hả?”
“Lợn sữa nhớ cái môi của anh”.
Toàn thân Đổng Du như run lên, giống hệt như một cái động cơ bị mất kiểm
soát. Sau đó thì cô gọi điện thoại, chẳng kịp suy nghĩ, thế nên nói năng lộn xộn. Trong khi đó, người đàn bà kia có vẻ điềm tĩnh hơn, chỉ lạnh
lùng nói:
- Tôi chẳng quen ai họ Bác cả!
Thế nhưng, khoan đã, Đổng Du đâu có nói với cô ta chủ nhân của số điện thoại này mang họ Bác?
Đổng Du tức tới mức cắn chặt môi, nghĩ đi nghĩ lại, có nói thế nào cũng không khỏi tức giận. Thế là cô liền gào lên:
- Đồ đĩ điếm!
Đúng là chọc vào tổ ong.
Người đàn bà ở đầu dây bên kia cũng dùng âm lượng đến hàng nghìn deciben để gào lên với Đổng Du:
- Mày mới là đĩ điếm ấy! Mày là con đĩ của cái thằng chó chết ấy, con đĩ bẩn thỉu, cái đồ lẳng lơ chẳng ai thèm ngó ngàng!
Nếu như ma sát giữa cổ họng và dây thanh có thể khởi động một chiếc xe ô tô thì Đổng Du tin chắc rằng lực ma sát trong cổ họng của người đàn bà đó
lúc này có thể khiến cho một con Hummer có thể chạy được với tốc độ 500
km/h.
Đúng lúc ấy Bác Đạt Vĩ đi ra, nhìn thấy Đổng Du đang cầm
điện thoại của mình liền lao đến cướp lấy, nói với người đàn bà vẫn đang gào thét ở đầu dây bên kia là:
- Tôi cúp trước đây!
Sau đó, Bác Đạt Vĩ nổi trận lôi đình trước mặt Đổng Du. Anh ta chửi mắng Đổng Du, đánh... à mà nên gọi là “đẩy” Đổng Du.
Đổng Du bỏ nhà ra đi là chuyện ngày hôm sau. Bởi vì trước khi bỏ nhà ra đi,
cô ép mình phải bình tĩnh lại, dùng cả buổi tối để yêu cầu, à không,
thỉnh cầu Bác Đạt Vĩ giải thích.
Tuy nhiên cô sai rồi, cô đã
không hiểu rõ tình hình. Không phải là cô cần đến lời giải thích của Bác Đạt Vĩ mà là Bác Đạt Vĩ cần cô phải cho anh ta một lời giải thích, vì
sao cô lại động vào điện thoại của anh ta? Tại sao cô dám tự động gọi
điện cho khách hàng của anh ta?
Đợi đã, thầy giáo thể dục cấp hai thì có thể có khách hàng gì chứ? Nói vậy là ý gì?
Lúc này Bác Đạt Vĩ mới nói bạn bè đã giới thiệu anh ta đến làm giáo viên
huấn luyện cho một phòng tập thể dục, mỗi tiết dạy là 100 tệ.
Bác Đạt Vĩ kiếm việc làm thêm, hơn nữa đã làm đến hai tháng nay mà Đổng Du không hề biết.
Trên thực tế, ngoài tên tuổi và giới tính của Bác Đạt Vĩ ra, cô chẳng biết
bất kì chuyện gì khác về anh ta, bao gồm chuyện tiền lương, tài khoản
tiết kiệm, thậm chí một căn bệnh bí mật nào đó trên người anh ta...
Bác Đạt Vĩ nói:
- Các bà ở phòng tập thể dục nói năng rất mạnh miệng, hoàn toàn không cần phải để tâm, thế mà hiện giờ cô lại đắc tội với bà ta, cô bảo tôi sau
này phải làm sao?
Đổng Du không nói gì, hoặc có thể chẳng nói được gì.
Có thể trông cô rất ngốc nghếch, không hiểu biết về thời trang, càng không nỡ bỏ tiền ra đến các phòng tập, nhưng cô biết, một người phụ nữ có
thoáng đến đâu cũng không thể nói với giáo viên ở phòng tập của mình
rằng “Lợn sữa nhớ cái môi của anh”.
Ra khỏi nhà Đổng Du mới phát hiện ra rằng mình chẳng có nơi nào để đến.
Giang Yến Ni đang đi du lịch. Mà trừ Giang Yến Ni ra thì chẳng còn nơi nào Đổng Du có thể đến.
Hơn nữa, Giang Yến Ni cùng lắm là chỉ mắng cô vài câu đáng đời bởi lúc
trước cô không chịu nghe lời bạn, tự mình nhảy vào cái hố sâu không lối
thoát.
Thực ra phương thức này giờ đã thay đổi. Trước đây phụ nữ
bỏ nhà ra đi là một chiêu buộc chồng phải đầu hàng, thế mà phụ nữ hiện
đại áp dụng lại không thành. Trước tiên, phụ nữ hiện đại đều bôn ba ở
thành phố khác, chẳng có nhà mẹ đẻ để mà nhờ cậy. Thứ hai, phụ nữ hiện
đại đều biết chữ, hơn nữa trên người lại có chút tiền, chẳng thể chết
đói hay chết rét được. Nếu đã chẳng có nguy hiểm gì về tính mạng, đàn
ông đương nhiên có thể vui vẻ tận hưởng cái sự yên tĩnh đôi ba ngày, đợi khi nào chán cái sự yên tĩnh ấy rồi sẽ chạy đi tìm. Mà lúc này phụ nữ
đã chờ đàn ông đến đón từ lâu lắm rồi.
Vì vậy ngày nay càng ngày càng ít phụ nữ bỏ nhà ra đi. Phương pháp mới của họ là đuổi đàn ông đi.
Điều này, gần như mọi phụ nữ trên thế gian đều làm được, trừ Đổng Du.
Vì vậy, Đổng Du đành phải vào nhà sách Tân Hoa, đưa tay vớ lấy một cuốn
“Tuyển tập các món ăn Tứ Xuyên”, nghĩ đi nghĩ lại, tính toán cũng đã
tính toán rồi, ấy vậy mà vẫn chẳng biết làm thế nào.
Đúng lúc ấy
thì trời đổ mưa, hiệu sách càng lúc càng đông. Đổng Du ngoảnh đầu lại,
tình cờ nhìn thấy một khuôn mặt mà cô gần như đã quên mất.
Là Tả Gia Thanh.
***
Tả Gia Thanh đã chiếm một vị trí tương đối quan trọng trong cuộc đời 28 năm trời của Đổng Du.
Anh ta là người đầu tiên dạy cho Đổng Du biết một chân lí, khiến cho cô
hiểu rõ nếu không phải là gái trinh thì không đáng đồng tiền, là đáng bị ruồng bỏ hay vứt bỏ. Về sau tất cả những đau khổ mà Đổng Du phải chịu
đựng nói theo cách của cô thì đều là nhờ ơn của Tả Gia Thanh.
Tả
Gia Thanh thì có gì mà ghê gớm? Xuất thân trong gia đình nông dân, tốt
nghiệp một trường đại học bình thường, quan hệ xã giao và khả năng kiếm
tiền cũng bình thường. Nếu như Đổng Du không cãi nhau với Bác Đạt Vĩ,
sau lần gặp gỡ tình cờ này với Tả Gia Thanh, cô có thể kiêu hãnh mà dẫn
người chồng mới cưới của mình đến để cho cái gã đàn ông đã ruồng bỏ cô
lúc ấy phải biết mặt.
Thế nhưng hiện giờ, cô chỉ có thể tìm cách né tránh.
Nhưng thật là bất hạnh, cô đã bị Tả Gia Thanh phát hiện. Tả Gia Thanh lớn tiếng gọi tên cô.
Tả Gia Thanh có hơi béo lên, nguyên nhân béo lên là anh ta đã lấy vợ, hơn nữa vợ anh ta lại là một người rất giàu có.
Tả Gia Thanh vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra Đổng Du. Anh ta rất nhiệt tình mời Đổng Du đi ăn tối.
Đổng Du trong người chỉ có 100 tệ, đây là tiền thức ăn cả tuần. Cũng may
ngày cô cãi nhau với Bác Đạt Vĩ là thứ hai, vừa mới lấy được tiền thức
ăn chứ nếu là vào chủ nhật thì trên người cô chẳng một xu dính túi.
Đổng Du nhanh chóng nhận lời, giờ cô đang rất đói.
Địa điểm mà Tả Gia Thanh mời cô đến ăn hôm nay là một nhà hàng sushi Nhật
Bản, mỗi người trả 70 tệ là có thể tha hồ ăn những miếng sushi tươi
ngon.
Tả Gia Thanh hình như đang sống rất sung túc, bởi vì anh ta chỉ ăn rau mà không ăn thịt. Còn nhớ trước đây anh ta chỉ thích ăn
thịt, thế mà giờ anh ta nói anh ta bị mỡ máu cao, bởi vì ngày nào cũng
phải tiệc tùng.
Tả Gia Thanh đột nhiên trở thành một gã đàn ông
trung niên, anh ta chỉ mới 30 tuổi thôi mà. Nhưng điều khiến cho người
ta cảm thấy đáng giận là anh ta lại là người đầu tiên thốt lên:
- Mới có mấy năm mà nhìn em già đi nhiều!
Đổng Du đã già sao? Cô thật sự không nghĩ như vậy.
Cũng may cô không phải là Giang Yến Ni, không vì câu nói này mà nhảy dựng
lên. Cô chỉ vùi đầu vào ăn, thế nhưng những miếng thịt sống này thật là
khó nuốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT