Chu Tiểu Hổ lao đi như tên bắn trước mặt Giang Yến Ni.

Giang Yến Ni không quen với người thanh niên này. Vốn dĩ cô chỉ định đi đường của mình. Cô đang ăn mặc lịch sự, bước những bước đi uyển chuyển cơ mà. Nhưng bỗng nhiên một đứa bé khoảng 10 tuổi chẳng buồn để ý đến phong thái thanh tao của cô, từ phía sau lao lên cướp mất cái túi trong tay cô.

Một cái túi vô cùng đắt tiền, cái túi LV. Giang Yến Ni xót hết cả ruột.

Hơn nữa trong cái túi ấy còn có tài liệu để tí nữa cô đi gặp khách hàng, còn có cả điện thoại, ví tiền. Chỉ sau đó hai giây, Chu Tiểu Hổ liền lao đi như một mũi tên, bởi vì đứa bé cướp cái túi của Giang Yến Ni lúc bỏ chạy đã vô tình va phải anh ta. Chu Tiểu Hổ ném cái bánh bao mới gặm được một nửa rồi vội vàng đuổi theo.

Giang Yến Ni đứng bên cạnh cái bánh bao, nóng lòng chờ Chu Tiểu Hổ “khải hoàn” trở về. Mặt của Chu Tiểu Hổ bị móng tay của đứa bé cào rớm máu. Anh chỉ cầm cái túi quay lại mà không bắt đứa bé ấy. Anh ta nói:

- Đưa nó đến đồn cảnh sát cũng vô dụng, trẻ vị thành niên, giáo dục vài câu rồi lại thả ấy mà!

Từ đó mà Giang Yến Ni đã quen với Chu Tiểu Hổ, một thanh niên tốt bụng, nhiệt huyết và hành hiệp trượng nghĩa. Để thể hiện sự biết ơn của mình và cũng là để bồi thường cho cái bánh bao đang ăn dở phải ném đi kia, Giang Yến Ni đã mời Chu Tiểu Hổ đến một quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa ăn sáng rồi đôi bên xin số điện thoại của nhau.

***

Sau đó, thật khó có thể tưởng tượng ra được là Chu Tiểu Hổ bắt đầu theo đuổi Giang Yến Ni, đồng thời cho rằng Giang Yến Ni có nghĩa vụ phải chấp nhận sự tán tỉnh của mình.

Nhưng, đối tượng lí tưởng của Giang Yến Ni không phải là mẫu người như Chu Tiểu Hổ mặc dù hai người đã quen nhau bằng phương thức hết sức “lãng mạn” thường thấy trong các bộ phim tình cảm trên ti vi.

Chu Tiểu Hổ nhỏ hơn Giang Yến Ni ba tuổi, mặc dù dũng cảm, chính nghĩa nhưng lại là một thanh niên nhuộm tóc nâu đỏ, thích mặc quần bò Jeanswest, đi giày Converse. Nếu không “mắc bệnh” cuồng loạn như vậy thì suýt chút nữa anh đã được bầu làm “thanh niên ưu tú” của khu.

Với tuổi đời và sự từng trải của Giang Yến Ni, giờ cô chẳng còn hợp với những mẫu thanh niên như thế này. Từ sau buổi sáng hành hiệp trượng nghĩa ấy, Chu Tiểu Hổ bắt đầu “mài cưa” với cô. Mặc dù người ta thường nói “tấm chân tình khó mà thoái thác”, nhưng xem ra Giang Yến Ni lại đang khéo léo từ chối. Cô gọi một đám bạn cùng đến chỗ hẹn với Chu Tiểu Hổ. Lần đó Chu Tiểu Hổ tiêu mất gần 2.000 tệ, phải ra ATM rút tiền đến hai lần, lúc đưa Giang Yến Ni về nhà, chân anh như muốn rời ra vì mỏi.

Ngày hôm sau, Giang Yến Ni đã trả 2.000 tệ cho Chu Tiểu Hổ. Sau một hồi từ chối, cuối cùng Chu Tiểu Hổ cũng nhận lấy, kể từ đó không bao giờ dám nhắc đến chuyện mời Giang Yến Ni ăn cơm nữa.

Mặc dù không còn đổ tâm huyết vào chuyện tán tỉnh Giang Yến Ni nhưng Chu Tiểu Hổ vẫn âm thầm chú ý đến cô. Có thể là vì quá rảnh rỗi, cũng có thể là chưa gặp phải cú sốc nào khác... Nói tóm lại, ngoài ưu điểm là chính nghĩa và dũng cảm ra, Chu Tiểu Hổ còn có một ưu điểm nữa là: không bi quan.

Giang Yến Ni gần như đã dùng phương thức thô lỗ để thể hiện sự tàn khốc của con gái thành phố. Mà trên thực tế, đối với một người đã thất bại quá nhiều lần trong tình yêu như Giang Yến Ni thì cuộc sống quả thật là quá khắc nghiệt.

Tuần này Giang Yến Ni có một buổi xem mắt, đối phương là CEO[1] của một công ty công nghệ sinh học, hơn nữa gia thế lại rất hiển hách: bố mở một công ty sản xuất đồ dùng bằng nhựa, mẹ mở một xưởng dệt may. Nói như lời của Chu Tiểu Hổ thì cả nhà người kia đều là CEO. Nói tóm lại, CEO có nghĩa là, ở một nơi nào đó mà tất cả mọi chuyện đều nghe theo ý của bạn, vậy thì bạn chính là CEO.

[1] Giám đốc điều hành.

Khi công ty môi giới hôn nhân giới thiệu người này với cô, Giang Yến Ni gần như “nổ đom đóm mắt”. Trước cuộc hẹn, cô đến bách hóa mua một chiếc váy, lúc quẹt thẻ trong lòng cô đã thề: hoặc là phải nắm chắc lấy anh ta, hoặc là phải “bòn” anh ta!

Trên thực tế, trước đây, người bị “bòn” luôn là cô.

Cũng may tinh thần của cô là bất diệt, quyết không từ bỏ giấc mộng tìm một người đàn ông tốt. Tôn chỉ làm người của cô là: quyết không bỏ qua bất kì bữa cơm nào!

“Bữa cơm” ở đây là những bữa ăn được đàn ông mời.

Giang Yến Ni đã 28 tuổi, nói dễ nghe một chút thì cô là một cô gái “chín chắn” nhưng trên thực tế là sắp “chín nẫu” ra rồi. Vì vậy cô rất muốn nhân lúc mình còn chưa “chín nẫu", tìm một gã đàn ông nào đó “hái” mình xuống để làm món ăn, bưng lên bàn ăn.

Anh chàng CEO ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần xanh lam, trắng thì có hơi trắng quá, xanh cũng có hơi xanh quá. Nhìn anh ta, Giang Yến Ni lại trộm nghĩ đến hình ảnh đội viên thiếu niên hồi còn học tiểu học, đúng là rất giống, chỉ thiếu có mỗi chiếc khăn quàng đỏ nữa thôi!

Có lẽ phần lớn những người có tiền đều như vậy. Giang Yến Ni đã từng gặp một số người có tiền, phần lớn bọn họ đều ăn mặc giản dị như vậy. Nhưng giản dị đâu có nghĩa là xoàng xĩnh. Chỉ cần xắn ống quần lên thì người đàn ông này chẳng khác gì một CEO bắt cá dưới sông, nhìn qua cũng biết quần áo toàn là hàng chợ.

Giang Yến Ni còn nhớ anh ta là một ông chủ của một công ty công nghệ sinh học. Sự băn khoăn này của Giang Yến Ni nhanh chóng được anh chàng CEO ấy tháo gỡ. Anh ta nói:

- Thôn chúng tôi sản xuất thức ăn cho cá, gần đây đã xuất khẩu sang cả Thái Lan rồi đấy!

Giang Yến Ni nói:

- Ồ, thế à? Thức ăn cho cá sản xuất như thế nào vậy?

CEO liền tỉ mỉ kể cho Giang Yến Ni nghe quá trình sản xuất thức ăn cho cá, cứ như thể Giang Yến Ni là người trong nghề vậy. Nhưng mà Giang Yến Ni đâu có nghe vào tai, thực chất cô đang cắm cúi ngắm nghía phần ren trên cổ áo của mình.

Chẳng nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy cô đi mua quần áo mới cho buổi hẹn hò nữa. Dù gì quần áo mua về rồi sau này vẫn có thể mặc được, còn những người đàn ông không thuộc về mình mãi mãi chẳng thuộc về mình.

Bộ dạng cúi đầu của Giang Yến Ni trong mắt của anh chàng CEO lại là bộ dạng bẽn lẽn của con gái. Hơn nữa dung mạo của Giang Yến Ni lại thuộc vào loại có thể “gây thương tích” cho người khác. Đôi mắt không to nhưng rất biết cười, đôi môi đầy đặn và cực kì gợi cảm.

Anh chàng CEO này liên tục gọi người phục vụ, hơn nữa lại còn gọi bằng âm lượng cao như đang “gào thét”:

- Này, cho một suất thịt chua ngọt, suất lớn ấy. Thịt xào, cũng suất to nhé! Thịt kho tàu, cũng suất to luôn!

- Tôi muốn ăn gì thì gọi cái nấy, cô cứ kệ tôi!

- Này, sao còn chưa thấy đưa món ăn lên, làm ăn cái kiểu gì thế hả?



Sau khi các món ăn được bê lên đầy đủ, anh ta vui vẻ mời Giang Yến Ni, nói như ra lệnh:

- Mau ăn thôi!

Ăn thì ăn. CEO là một doanh nghiệp nông dân, có lẽ gia đình cũng là doanh nghiệp nông dân. Nhà doanh nghiệp nông thôn thì không vấn đề gì, đáng được kính trọng thì vẫn sẽ kính trọng, đáng tiếc là giám đốc chân đất không phải là lí tưởng của Giang Yến Ni. Vậy nên Giang Yến Ni liền từ bỏ bộ dạng thục nữ để ăn uống thoải mái.

Ăn cơm xong, “giám đốc chân đất” liền đưa ra đề nghị mời Giang Yến Ni đi dạo bên hồ. Thế nhưng Giang Yến Ni chỉ muốn đi về nhà tắm một cái rồi đi ngủ, giám đốc chân đất bị từ chối liền lớn tiếng chất vấn Giang Yến Ni:

- Có phải em định thoái hôn không?

Mới ăn của người ta một bữa cơm, Giang Yến Ni không dám trở mặt ngay, đành cúi đầu nhìn xuống cái váy mới của mình. Lúc ngẩng đầu lên nhìn “giám đốc chân đất”, cô cảm thấy rất mơ hồ, rất muốn hỏi một vấn đề:

- Anh đã nhìn thấy một phụ nữ mặc quần áo Issey Miyake[2] mà đi thoái hôn bao giờ chưa?

[2] Một nhà thiết kế nổi tiếng người Nhật.

***

- “Giám đốc chân đất” thì có sao? - Đổng Du tiếc nuối nói – Nếu như người ta chịu rước thì cậu cũng nên đồng ý lấy!

Trong nhận thức của Đổng Du, người lãng phí cơ hội “lấy chồng” là đáng xấu hổ.

Đổng Du là bạn cùng lớp đại học với Giang Yến Ni. Khác với vẻ gợi cảm và đẫy đà của Giang Yến Ni, Đổng Du có vẻ bề ngoài khá mờ nhạt, đôi mắt nhỏ, mũi hếch, cằm nhọn, phong cách ăn mặc thiếu tính thời trang. Cô thường mua những bộ quần áo đơn giản và rẻ tiền. Tuy nhiên, Đổng Du là cô gái trong sáng trong mơ của các anh chàng học cùng hồi cấp ba. Đáng tiếc là cô gái ấy đến nay đã 28 tuổi rồi mà vẫn ôm giấc mộng “trong sáng”, luôn giữ thái độ như một con thiêu thân đối với tình yêu. Lần này Đổng Du còn “móc sạch hầu bao” để mua tặng bạn trai một chiếc điện thoại Sharp kiểu mới.

Đổng Du thế mà cũng có khá nhiều tiền. Cô ấy có nhiều tiền là bởi vì cô ấy rất tiết kiệm. Nếu như tôn chỉ làm người của Giang Yến Ni là “Quyết không bỏ qua bất kì bữa ăn nào” thì tôn chỉ làm người của Đổng Du là “Quyết không bỏ qua bất kì lần đại hạ giá nào”. Thế nên cô thường xuyên lôi một đống giấy vệ sinh đại hạ giá ở siêu thị về, nhưng vì tiếc tiền bắt taxi nên đành phải ôm đống đồ ngồn ngộn ấy, lết bộ về nhà.

Đổng Du không hiểu được vì sao cô với Giang Yến Ni lại luôn có suy nghĩ trái ngược nhau. Kể từ năm thứ ba đại học, hai người đã chơi với nhau rất thân thiết, đến mức có thể mặc chung một cái áo lót. Đương nhiên, với size áo lót đáng tự hào của Giang Yến Ni, Đổng Du chẳng bao giờ mặc vừa.

Bạn trai của Đổng Du là Bác Đạt Vĩ, là một thầy giáo thể dục cấp hai, cũng là một “trai đẹp”.

“Trai đẹp” có nghĩa là: cao trên mét tám, đam mê bóng rổ, không bao giờ mặc quần bó.

Bác Đạt Vĩ còn có ưu điểm khác, đó là: vô cùng mong chờ hôn nhân.

Vì vậy mà Giang Yến Ni vô cùng ghen tị với Đổng Du, vì rõ ràng Đổng Du sẽ lấy chồng trước mình.

Nhưng nhắc đến chuyện lấy chồng thì Đổng Du cũng có những điều khó nói riêng, mặc dù những điều khó nói của Đổng Du trong mắt của Giang Yến Ni chỉ bé như con kiến.

Đổng Du kiên quyết từ chối quan hệ tình dục với Bác Đạt Vĩ, bởi vì cô muốn để dành đến đêm tân hôn. Chuyện này khiến cho Giang Yến Ni vô cùng khâm phục. Giang Yến Ni cho rằng, gặp được một người đàn ông mà mình có cảm giác thì nên khôn khéo giữ chặt lấy.

Trên thực tế, Đổng Du chẳng phải là gái trinh. Mặc dù cô vô cùng trong sáng nhưng cô cũng có một tình yêu đầu nồng cháy như biết bao cô gái khác, cũng đã trao sự trong trắng của mình cho mối tình đầu mất rồi. Đáng nhớ nhất là người bạn trai thứ hai, bởi vì anh ta không tha thứ cho sự mất trinh của cô. Anh ta đã thay đổi ngay trong ngày đính hôn, lí do là: “Em không còn là gái trinh, không xứng đáng để anh lấy làm vợ”.

Mặc dù Giang Yến Ni đã nói với cô rằng những kẻ dùng cái màng trinh để đánh giá phụ nữ chỉ là đồ súc sinh. Thế nhưng sau chuyện này, Đổng Du đã rút ra được một bài học sâu sắc, cô tin chắc rằng đàn ông đều chỉ thích gái còn trinh. Chính vì vậy mà mỗi lần yêu một anh chàng nào khác, cô đều hết sức “giữ mình”. Trước khi gặp Bác Đạt Vĩ, không ít lần cô đã bị đàn ông phỏng đoán là có vấn đề về sinh lí. Chỉ có Bác Đạt Vĩ là thể hiện sự tôn trọng với cô. Vì vậy Đổng Du cho rằng Bác Đạt Vĩ thật lòng yêu mình, cô không đối xử tốt với Bác Đạt Vĩ thì đối xử tốt với ai nữa? Cô không mua điện thoại cho Bác Đạt Vĩ thì mua cho ai?

Giang Yến Ni nói:

- Năm nay cậu bao nhiêu rồi? Gái trinh 28 tuổi còn đáng xấu hổ hơn gái điếm 18 tuổi đấy cậu có biết không hả? Huống hồ cậu lại là “gái trinh giả mạo”, tớ thấy xấu hổ thay cho cậu!

Đổng Du hài hước nói:

- Tớ có thể trở lại là gái trinh như lúc trước!

Dự định của Đổng Du khiến cho Giang Yến Ni giật nảy mình, thế nhưng Đổng Du hoàn toàn nghiêm túc. Cô nói:

- Đợi sau khi đính hôn xong, tớ sẽ đi vá lại màng trinh!

Cuối tuần tổng vệ sinh, Giang Yến Ni tìm thấy một cái underwear của đàn ông ở dưới gầm giường.

Thực ra trong phòng của cô còn có thể tìm thấy rất nhiều thứ khác, ví dụ như: dao cạo râu hoặc cà vạt của một gã đàn ông nào dó.

Nhưng underwear thì khác, bởi vì tìm thấy underwear của đàn ông ở đây chứng tỏ có một gã đàn ông nào đó sau khi “vui vẻ” ở đây đã “để rông” về nhà.

Rốt cuộc là gã đàn ông nào nhỉ? Giang Yến Ni phơi cái underwear đó dưới ánh mặt trời, tỉ mỉ quan sát kiểu dáng và hình vẽ trên đó. Từ dấu vết lồi ra ở đũng quần cho thấy đây là một gã đàn ông “dũng mãnh”.

Giang Yến Ni cảm thấy toàn thân mình đang nóng lên.

Quả thực, đã lâu lắm rồi cô chưa thân mật với đàn ông, bốn hay là sáu tháng gì đó.

Không có đàn ông lâu ngày, cơ thể đàn bà như trở nên yếu đuối, ví dụ: đột nhiên bị gãy xương, thậm chí xem phim hài cũng chảy nước mắt.

Hơn nữa chuyện càng khiến cô phát điên là ở phòng kế bên mới có hai ả gái điếm chuyển về ở.

Đừng tưởng rằng gái điếm chỉ tồn tại ở trong xã hội cũ xấu xa. Ở đất nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hiện giờ cũng có rất nhiều gái điếm, chỉ có điều họ không mặc sườn xám, không tô son đỏ chót và không đứng ở cửa chờ má mì nữa.

Giang Yến Ni ở trong một chung cư bình thường ở khu vực khá hẻo lánh, do vậy giá rất rẻ. Vì thế Giang Yến Ni không cần vay tiền mà vét sạch khoản tiền tích cóp để mua đứt luôn. Đàn ông có thể không có nhưng nhà thì phải có. Về sau, giá nhà leo thang, không ít người phải ghen tị với sự thông minh và quyết đoán năm đó của Giang Yến Ni.

Hai ả gái điếm còn rất trẻ, nói tóm lại là trẻ hơn Giang Yến Ni. Một cô dung mạo cũng tạm được, cô kia có thể coi là “gái đẹp”, vì vậy “làm ăn” cũng rất khá, thường xuyên có đàn ông đến gõ cửa, khiến cho hàng xóm ai ai cũng chướng mắt. Điều kì lạ là đã hơn một tháng rồi mà không có ai đi tố giác.

Giang Yến Ni rất muốn đi tố giác. Cô cảm thấy một nữ nhân tài trong nghề nghiệp như cô mà phải làm hàng xóm với hai ả kĩ nữ thì thật là một điều sỉ nhục.

Nhưng thỉnh thoảng cô cũng thầm than thở, ngay cả những ả kĩ nữ còn hơn mình: “Mẹ nó chứ, ngày nào cũng có đàn ông!”

***

Thứ hai đi làm, Thẩm Anh Nam nói chuyện qua MSN[3] với Giang Yến Ni:

[3] Một phần mềm chat quốc tế giống Yahoo.

- Tớ chuẩn bị li hôn rồi!

Giang Yến Ni không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Thẩm Anh Nam tuyên bố li hôn nữa. Vì vậy cô ngán ngẩm nói:

- Li hôn xong hãy nói với chúng tôi, bà đây sẽ tổ chức tiệc mừng cho cô!

Giang Yến Ni ngấy đến tận cổ một Thẩm Anh Nam đã có chồng, mặc dù trong công ty chỉ có Giang Yến Ni và Thẩm Anh Nam có mối quan hệ rất tốt với nhau. Trong con mắt của Giang Yến Ni, cuộc hôn nhân của Thẩm Anh Nam cũng giống như bao cuộc hôn nhân khác: lục đục, rắc rối, ba ngày hai trận, cứ như thể phải dùng việc cãi cọ để thu hút sự chú ý của đối phương vậy, đúng là có muốn li hôn cũng chẳng li hôn được!

Thế nhưng Thẩm Anh Nam vẫn không thôi ca cẩm trên MSN:

- Lần này là thật đấy! Anh ấy cả tuần nay không về nhà ngủ rồi! - Thấy Giang Yến Ni không trả lời, Thẩm Anh Nam tiếp tục nói - Hơn nữa đã ba tháng nay anh ấy chẳng động đến tớ rồi!

Thật ra, mặc dù là người chưa kết hôn nhưng Giang Yến Ni thường xuyên bàn tán chuyện vợ chồng với Thẩm Anh Nam, bản thân cũng cảm thấy chẳng ra cái thể thống gì. Nhưng Thẩm Anh Nam ngoài cô ra đâu còn ai để mà tâm sự, vì vậy Giang Yến Ni đành phải lắng nghe, thậm chí còn tốt bụng nhắc nhở:

- Có phải có vấn đề gì về sinh lí không? Đợi anh ta về nhà ngủ rồi thử quan sát xem có còn cương cứng vào buổi sáng sớm không?

Thẩm Anh Nam quyết định sẽ tiếp thu ý kiến của Giang Yến Ni.

Thẩm Anh Nam mặc dù đã kết hôn nhưng vẫn giống như một cô thiếu nữ. Đó là nói về một trạng thái tâm lí nào đó của cô ấy, ví dụ như: chân đã thô nhưng cứ thích mặc váy ngắn, tuổi đã lớn mà nhất định phải xem hoạt hình.

Nhưng lúc Thẩm Anh Nam khóc lóc thì chẳng còn giống một cô thiếu nữ nữa rồi. Tại nhà của Giang Yến Ni, Thẩm Anh Nam vừa khóc vừa chửi bới, nước mắt nước mũi dính đầy lên xô-pha nhà Giang Yến Ni.

Thẩm Anh Nam chỉ lớn hơn Giang Yến Ni một tuổi nhưng đã lấy chồng được bốn năm rồi. Bốn năm trước, khi Thẩm Anh Nam 25 tuổi lấy Tề Cường, cô còn là một cô gái trẻ trung và hoạt bát. Thế nhưng bốn năm đã qua rồi, Thẩm Anh Nam biết mình đã thay đổi, đã già đi không ít, béo ra khá nhiều. Lúc đứng cạnh Giang Yến Ni, nói rằng Thẩm Anh Nam là dì của Giang Yến Ni chắc cũng có người tin.

Hơn nữa cô lại rất thích mặc những bộ quần áo rẻ tiền. Cái “tiết kiệm” của cô không giống như cái tiết kiệm của Đổng Du. Đổng Du theo đuổi “chênh lệch giá” thích mặc những bộ quần áo vừa rẻ vừa đẹp, trong khi Thẩm Anh Nam lại chỉ quan tâm đến một chữ “rẻ”.

Vì vậy mà thường xuyên nhìn thấy Thẩm Anh Nam mặc những chiếc áo phông tuột đường chỉ, những cái quần bò thùng thình và những đôi giày thể thao cứng đến mức khiến cho đôi chân sưng đỏ lên.

Ngoài những điểm này ra thì Thẩm Anh Nam có rất nhiều ưu điểm: đảm đang, chân tay nhanh nhẹn, rất có nghĩa khí. Thế mới nói môi trường xung quanh Giang Yến Ni rất kì lạ, đã có một người dịu dàng như Đổng Du lại cũng có một Thẩm Anh Nam dữ dằn như Tôn Nhị Nương[4]. Đương nhiên, bản thân Giang Yến Ni cũng vô cùng ngang ngạnh. Nhìn cô, ai cũng có thể tưởng tượng ra hai từ: “đỏm dáng”.

[4] Tôn Nhị Nương là một nhân vật trong tác phẩm Thủy Hử của Trung Hoa, đứng thứ 67 trong 72 Địa Tinh của Lương Sơn Bạc – Địa Tráng Tinh.

“Đỏm dáng” ở đây mang nghĩa xấu.

Thứ hai tuần này, Tề Cường cuối cùng cũng về nhà. Nhưng anh có vẻ rất trầm lặng: im lặng thay giày, im lặng thay quần áo, im lặng ngồi trên xô-pha hút thuốc.

Thẩm Anh Nam thật muốn gào lên: “Sao lại hút thuốc rồi?”

Nhưng lời vừa ra đến miệng đã may mắn chặn lại được, bởi vì cô rất ghét Tề Cường hút thuốc, mà Tề Cường ghét nhất là cô ghét anh hút thuốc. Lúc quan hệ của hai người khá hòa thuận, Tề Cường còn dập tắt thuốc đi, hoặc chui vào nhà vệ sinh lén lút hút cho đã cơn “ghiền”. Thế nhưng hiện giờ chẳng phải đã khác xưa rồi sao? Bản thân cô chẳng phải đã sắp thành vợ “cũ” rồi hay sao? Thế thì thôi đừng có ra oai nữa làm gì!

Thẩm Anh Nam không nói gì mà chỉ lấy lòng Tề Cường bằng cách đặt một cái gạt tàn trước mặt anh.

Đây là hành động cầu hòa. Nếu Tề Cường biết điều thì tốt nhất nên kết thúc chiến tranh lạnh trước, nở một nụ cười với vợ.

Thế nhưng Tề Cường một mực không chịu hạ mình, vẫn tiếp tục hút thuốc, không buồn nhìn cái gạt tàn, cũng chẳng buồn nhìn Thẩm Anh Nam.

Hôm nay Thẩm Anh Nam làm món cá om dưa, cách chế biến học từ một đồng nghiệp quê Trùng Khánh. Lúc Tề Cường không có ở nhà cô đã từng thực hành rồi, mùi vị cũng không tồi.

Thế nhưng Tề Cường lại không ăn. Anh nói rằng anh không đói, sau đó đi vào phòng đọc sách, để lại cho Thẩm Anh Nam một cái bóng lạnh lùng.

Giây phút này, Thẩm Anh Nam chỉ muốn hất tung cả bàn ăn.

Tề Cường đã biến thành bộ dạng như thế này từ bao giờ? Đúng là không nhớ nổi. Hồi đầu mới cưới nhau, tình cảm của họ tương đối tốt. Tình cảm tương đối tốt có nghĩa là: Thẩm Anh Nam nói thế nào thì Tề Cường làm như thế. Lúc ấy còn nghèo, ở trong nhà trọ, đi làm bằng xe buýt của công ty, đã không có điều hòa còn suốt ngày phải chờ đợi. Tiền lương của Thẩm Anh Nam tương đối cao, dùng để chi tiêu gia đình nên tiền lương của Tề Cường có thể để tiết kiệm. Hai người họ sống hòa thuận với nhau được hai, ba năm.

Cái “tật” tiết kiệm có lẽ từ đó mà ra. Lúc nào cũng chẳng thể mua được những bộ quần áo đắt tiền, lâu dần không còn khao khát muốn mua những bộ quần áo đắt tiền nữa.

Về sau, thu nhập của Tề Cường dần dần cao lên, anh xin nghỉ việc ở công ty cũ và cùng bạn hùn vốn mở công ty. Tề Cường phát tài rồi, có người gọi anh là tổng giám đốc Tề, cũng có những cô gái bám theo. Còn Thẩm Anh Nam đã trở thành một người có vô số các tật xấu và nhược điểm, bởi vì Tề Cường thường xuyên chỉ trích cô, nói cô cái này không dược, cái kia không được. Tề Cường nói:

- Tôi không thể chịu nổi cô nữa rồi!

Cái đầu óc “thiếu nữ” của Thẩm Anh Nam đã bị tổn thương từ lúc ấy, cô hoàn toàn không ngờ Tề Cường lại có ý đồ “mưu phản” như vậy. Vì thế cô liền bĩu môi mỉa mai:

- Lúc cần đến tiền của tôi để nuôi cái nhà này, anh có chịu nổi không?

Câu Thẩm Anh Nam nói ra đã khiến cho Tề Cường căm phẫn trong lòng. Chẳng còn cách nào khác nên Tề Cường luôn bức ép cô, lúc thì không về nhà, khi thì thờ ơ với cô, luôn phản đối các chi tiêu trong gia đình, không bao giờ dẫn Thẩm Anh Nam đi du lịch, thản nhiên mắng mỏ Thẩm Anh Nam trước mặt người ngoài, thậm chí còn cố ý mỉa mai, cười nhạo để cô phải mất mặt.

Vì vậy nên họ suốt ngày cãi cọ. Thẩm Anh Nam lại thường nhắc đến chuyện lúc không có tiền thì ra sao ra sao, khiến cho Tề Cường càng tức phát điên lên. Thẩm Anh Nam biết được điểm yếu của Tề Cường, vì vậy luôn đem ra làm vũ khí, cứ cãi nhau là nhắc đến, thậm chí còn thường xuyên cãi cọ trước mặt người khác, thế nên ai ai cũng biết quan hệ giữa hai vợ chồng họ chẳng mấy êm đẹp.

Tuy nhiên ở nhà, Tề Cường thậm chí còn chẳng có hứng thú mà cãi cọ. Anh chẳng buồn đếm xỉa đến cô, một mình xem ti vi, nếu như Thẩm Anh Nam có sán đến ngồi xem cùng thì anh lập tức đứng dậy đi ngủ.

Ngủ cũng chỉ là ngủ. Về sau Thẩm Anh Nam phát hiện ra rằng Tề Cường không muốn động đến mình nữa.

Mãi cho đến giờ, chuyện Tề Cường đi qua đêm không về nhà ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa anh không giải thích, không tranh cãi, thậm chí giả vờ không nghe thấy sự chất vấn của Thẩm Anh Nam.

Thẩm Anh Nam cảm thấy mình đã nhường hết mức có thể. Cô hiện giờ đã học được cách im lặng, không la hét lớn tiếng, tránh cùng ra ngoài với Tề Cường. Tuy nhiên, cuộc sống hôn nhân của cô chẳng có chút cải thiện gì.

Hôm nay Tề Cường ở trong phòng đọc sách đến khuya. Thẩm Anh Nam nằm ở trên giường, cảm giác chờ đợi lâu như một thế kỉ mới thấy Tề Cường vào phòng ngủ.

Tề Cường nằm xuống bên cạnh cô rồi nhanh chóng ngáy o o. Thật sự rất nhanh, nhanh đến mức chưa đầy một phút.

Nỗi ấm ức dâng đầy trong lồng ngực Thẩm Anh Nam. Cô biết Tề Cường không dễ ngủ như vậy nên chẳng thể nào ngủ nhanh như thế được. Cô biết anh chỉ giả vờ ngủ để tránh chuyện vợ chồng mà thôi.

Thẩm Anh Nam nằm yên bất động trên giường, không biết chỗ nào trên cơ thể bắt đầu cảm thấy đau đớn. Ở đây… ở kia... nỗi đau này rất rất khó chịu, thế nhưng cô vẫn nằm yên, thân hình cứng đờ như xác chết.

Đề nghị của Giang Yến Ni không thể sử dụng được.

Bởi vì Tề Cường đi ngủ muộn hơn Thẩm Anh Nam nhưng lại dậy sớm hơn cô, hơn nữa cả đêm đều quay lưng về phía cô, khiến cô không thể kiểm tra được.

Nhưng Thẩm Anh Nam cũng chẳng muốn kiểm tra nữa. Cô nghiến răng kèn kẹt nói với Giang Yến Ni:

- Chắc chắn anh ta có con đàn bà khác ở bên ngoài rồi! - Cô nói - Tôi phải tóm được cái con hồ li tinh ấy rồi xé xác nó ra làm trăm mảnh!

Mặc dù “mạnh miệng” như vậy nhưng trên thực tế, Thẩm Anh Nam lại chẳng biết nên làm thế nào.

Tề Cường có xe hơi, anh ta có ngày ngày chở con hồ li tinh ấy đi chơi thì Thẩm Anh Nam cũng chẳng thể thuê xe bám theo hai tư giờ mỗi ngày được.

Thẩm Anh Nam trở thành một người vợ bị bỏ rơi, hoàn toàn mất đi khí thế của Tôn Nhị Nương, ngày nào mặt mày cũng xanh xao, mắt thì đầy gỉ, ngồi nghệt ra ở văn phòng.

***

Hôm nay Giang Yến Ni đi ngang qua chỗ Thẩm Anh Nam, phát hiện ra cô đang viết lách cái gì đó trên giấy. Tiến lại gần chỉ thấy Thẩm Anh Nam đang vẽ một cái bảng, trong đó có viết tên Thẩm Anh Nam và hồ li tinh.

Ở trong cột của Thẩm Anh Nam, cô viết: chăm chỉ, hiền lành, chân thật, chung tình, thậm chí còn cả ưu điểm sức khỏe tốt và biết phân biệt thiện ác, đúng sai...

Trong cột của hồ li tinh, Thẩm Anh Nam chỉ viết bốn từ: trẻ tuổi, yêu tiền.

Giang Yến Ni không nhịn được cười. Sự hồn nhiên của cô “thiếu nữ” Thẩm Anh Nam đã khiến cho Giang Yến Ni rơi vào một thế giới không cần đến đầu óc.

Hôm nay Giang Yến Ni nói chuyện nghiêm túc với Thẩm Anh Nam. Cô nói:

- Chăm chỉ, hiền lành, chân thật, chung thủy, sức khỏe tốt, biết phân biệt thiện ác... đều là những phẩm chất tốt, nhưng một người đàn ông vẫn sẵn sàng chọn một người phụ nữ trẻ đẹp mặc dù biết là cô ta yêu tiền. Điều cần phải làm bây giờ không phải là so sánh ưu, nhược điểm với con hồ li tinh kia mà là về nhà, kiểm kê tài sản gia đình, chủ động nắm quyền sở hữu những thứ ấy trong tay.

Ai ngờ Thẩm Anh Nam lại nói:

- Trái tim đã cách xa nhau rồi, tiền thì có ý nghĩa gì nữa chứ? Cho dù là có li hôn, anh ấy cũng chẳng buồn tranh tài sản với tớ đâu. Chút thể diện và tình cảm này anh ấy vẫn còn.

Thẩm Anh Nam nói xong liền buồn bã ra về. Bởi vì tâm trạng không tốt, không để ý đến chuyện ăn uống nên cô không đi xe đạp, sợ nhỡ thiếu máu lại ngã trên đường. Thế là Giang Yến Ni chỉ biết giương mắt nhìn bạn thu dọn đồ đạc, khoác lên người chiếc áo khoác thùng thình, đeo cặp lên vai rồi lảo đảo đi ra khỏi văn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play