Hôn nhân rất tuyệt, khổ sở lắm mới nhặt lại được, chẳng có lí do gì mà không tuyệt cả.
Thế nhưng trên thực tế, Thẩm Anh Nam thực sự rất muốn lao ra ngoài đường,
nói với một người xa lạ nào đó rằng: cô không ổn, không ổn chút nào.
Kì cục, trước tiên là về mặt tâm lí. Thực sự không biết cô đã trở nên yếu
đuối từ khi nào nữa. Nhìn Tề Cường, nhìn trước nhìn sau đều cảm thấy anh không còn là Tề Cường ngày xưa. Làm việc nhà, làm cái gì cũng thấy buồn bã.
Mà thực ra Tề Cường chẳng có thời gian để tâm đến sự kì cục
và ảo não của Thẩm Anh Nam. Đàn ông thực sự là một loài động vật mạnh
mẽ, cuộc đời họ chẳng có những vết thương.
Ăn cơm, đi ngủ… tất cả đều rất tự nhiên. Chuyện chăn gối mỗi tuần một lần, không nhiều cũng
chẳng ít. Tề Cường luôn nắm chắc nhịp sống của mình,
Anh ta chẳng bao giờ đột nhiên ngẩn người trước màn hình ti vi, cũng chẳng đột nhiên ngẩn người ra trước một món ăn, cũng chẳng đột nhiên ngẩn người nhìn
theo cái bóng của Thẩm Anh Nam.
Người làm tất cả việc này đều chỉ có Thẩm Anh Nam. Vì vậy cô cảm thấy mình yếu đuối, đáng xấu hổ.
Chuyên gia tâm lí từng nói rằng việc tái hôn cần phải điều chỉnh và cần có
thời gian. Cô còn chưa dịu lại được, bởi vì sau khi li hôn, cô luôn phải chiến đấu, phải sống, phải tiến về phía trước. Hiện giờ phục hồi hôn
nhân, tất cả đều như chùng xuống, cô không cần phải gấp rút mua nhà
riêng, cũng không phải nôn nóng tìm kiếm một người đàn ông cho mình. Lâu dần đầu óc cũng trở nên trống rỗng, thế nên những thứ trước đây cô
không có thời gian nghĩ đến nay bỗng nhiên lại ùa về.
Cô nói với Tề Cường rằng mình đã nghỉ việc, muốn điều chỉnh lại tâm lí rồi mới đi làm lại. Tề Cường ngẫm nghĩ rồi nói:
- Cũng được, tốt nhất là nên tranh thủ thời gian này để sinh con!
Hai người đã có ý muốn có con từ năm năm trước rồi. Thẩm Anh Nam và Tề
Cường đã đi đến thống nhất ý kiến, chắc chắn phải sinh một đứa, nhưng
không sinh con lúc điều kiện khó khăn, không sinh con lúc công việc bận
rộn. Chuyện sinh con, thứ nhất phải nhìn duyên phận, thứ hai phải chú ý
đến thời gian, vì vậy đành phải chờ đợi. Khó khăn lắm mới chờ được đến
khi không quá nghèo và không quá bận, thời cơ đã đến thì duyên phận đã
đứt mất rồi.
Vì vậy lúc này Tề Cường đưa ra đề nghị sinh con,
Thẩm Anh Nam cảm thấy anh ta đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng. Lúc
này mà có con sẽ cuốn phăng mọi sự kì cục và yếu đuối của Thẩm Anh Nam,
ngày tháng sẽ nhẹ nhàng qua đi.
Cũng giống như Đổng Du, kết hôn
chưa đầy một năm, nghe nói vợ chồng suốt ngày lục đục, ấy vậy mà người
ta đã náo nức chuẩn bị làm mẹ rồi.
Cuộc đời đàn bà nói ra chỉ có
vậy, vật lộn bao lâu với cuộc đời, tưởng rằng có thể chống lại số mệnh
nhưng cuối cùng kết quả vẫn là kết hôn và làm mẹ.
* * *
Hôn nhân đối với phụ nữ ngoài việc làm mẹ còn có một điểm cực kì quan trọng khác nữa, đó là: dâng hiến.
Đổng Du hoàn toàn đồng ý đối với ý kiến này, thậm chí Giang Yến Ni cũng phải đồng ý, nhưng Thẩm Anh Nam lại thật sự không muốn đồng ý.
Nỗi
khát khao hôn nhân của đàn bà chẳng ai có thể thấu hiểu hơn Thẩm Anh
Nam. Đàn ông như mây ở trên trời, biến đổi liên tục. Đàn bà như những
giọt mưa trong đám mây, có thể rơi xuống đất, thịt nát xương tan bất cứ
lúc nào.
Cho dù có là như vậy thì đàn bà vẫn khao khát hôn nhân,
bởi vì nhẫn giọt nước mưa không có mây làm chỗ nương thân, vận mệnh của
chúng chỉ có thể là bị mặt trời làm cho khô kiệt, đến hơi nước cũng
chẳng còn.
Vì vậy khi chuyện làm ăn của Tề Cường gặp khó khăn
trong xoay vòng vốn nên phải vay tiền tiết kiệm của Thẩm Anh Nam để dùng lúc cấp bách, Thẩm Anh Nam vô cùng hối hận. Đàn bà tuyệt đối đừng để
đàn ông biết là mình có tiền, phải giả bộ còn nghèo hơn anh ta. Thế
nhưng Thẩm Anh Nam chẳng thể nào giả bộ được. Tề Cường chỉ bấm đầu ngón
tay cũng biết được Thẩm Anh Nam có bao nhiêu.
Cách tính của Tề
Cường rất đơn giản, tức là cộng tất cả những khoản tiền mà Thẩm Anh Nam
có từ khi li hôn cho đến nay. Lúc li hôn anh cho cô 70 nghìn, sau khi li hôn là 180 nghìn, phục hồi hôn nhân thêm 100 nghìn nữa. Vì vậy Thẩm Anh Nam thực chất là một người đàn bà rất giàu, ít nhất trong tay cô cũng
có 350 nghìn tệ tiền tiết kiệm.
Còn về việc Thẩm Anh Nam có dùng
hay không, có ăn hay không, có uống hay không, những việc ấy đều nằm
trong phạm trù suy nghĩ của Tề Cường. Bởi vì anh nhớ rằng cô là một
người đàn bà cực kì tiết kiệm, cực kì dễ nuôi. Nếu như có thể mượn được
số tiền tiết kiệm của Thẩm Anh Nam, công ty của anh có cơ hội sống rồi.
Còn nếu không, không những không thể kiếm được một món tiền chuẩn bị đến tay mà còn phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Thẩm Anh Nam không
hiểu tại sao Tề Cường ở bên cạnh cô lúc nào cũng gặp phải những nguy cơ
về tài chính, hoặc cũng có thể nói tại vì anh ta gặp phải nguy cơ về tài chính nên mới quay trở lại với cô?
Thay vì bàn bạc chuyện này
với Thẩm Anh Nam, Tề Cường trực tiếp yêu cầu cô phải cho vay tiền. Đương nhiên bọn họ bây giờ là vợ chồng, vinh thì cùng vinh, bại thì cùng bại. Thẩm Anh Nam thậm chí còn chẳng có quyền mà từ chối.
Thực ra
Thẩm Anh Nam chỉ có 200 nghìn tệ, cô thậm chí còn định lừa Tề Cường rằng cô chỉ có 100 nghìn tệ, thế nhưng lúc nói ra bằng miệng vẫn là 200
nghìn tệ.
Nói ra con số này Tề Cường còn không tin huống chi giấu nhẹm đi mất một nửa?
200 nghìn thì 200 nghìn, Tề Cường tỏ vẻ thấu tình đạt lí, anh ta nói:
- Có người đàn bà nào không giữ lại một chút cho mình đâu, em có thể bỏ 200 nghìn ra thì anh đã cảm động lắm rồi!
Thẩm Anh Nam có cả trăm cái miệng cũng chẳng thể biện minh cho mình được,
nếu không thì cô chẳng biết phải giải thích thế nào về khoảng 150 nghìn
tệ đã mất kia.
Tề Cường chủ động cất gạt tàn thuốc lá đi và tuyên bố sẽ cai thuốc để sinh một đứa bé thật khỏe mạnh.
Lần này Thẩm Anh Nam bỏ ra 200 nghìn để nhận một sự dịu dàng chưa từng
thấy, bao gồm cả việc Tề Cường đích thân xuống bếp nấu nướng và một cuộc mây mưa cuồng nhiệt ở trên giường. Thế nhưng lúc Tề Cường chìm vào giấc ngủ, Thẩm Anh Nam căm hận chỉ muốn cắn đứt tai anh ta ra.
Đàn
ông chính là cường đạo. Điều đáng buồn là, sau khi li hôn, Thẩm Anh Nam
tưởng rằng mình đã chững chạc hơn nhiều nên có thể lí trí đoạn tuyệt với Tưởng Đại Bình như vậy. Nào ngờ trước mặt Tề Cường, cô vẫn chỉ là một
“cô vợ bé nhỏ”.
Thẩm Đại Bình không hề ra khỏi cuộc sống của Thẩm Anh Nam. Không phải là anh ta không chịu ra mà là anh ta không thể ra được.
Bởi vì người thay Thẩm Anh Nam tiếp quản công việc làm ăn ở cửa hàng là Mao Nhị, sau hai tuần hợp tác đã không thể tiếp tục hợp tác.
Mao Nhị trước đây là người cung cấp hàng cho Thẩm Anh Nam, thái độ rất khiêm
tốn, về sau Thẩm Anh Nam mắc lừa anh ta, Tưởng Đại Bình vì thế mà ngừng
làm ăn với Mao Nhị, anh ta cũng chẳng nói năng gì, lúc gặp mặt vẫn tươi
cười hớn hở.
Thế nhưng Mao Nhị hợp tác làm ăn với Tưởng Đại Bình
hoàn toàn không còn là Mao Nhị khiêm tốn ngày nào, thái độ kênh kiệu khó chấp nhận được. Mao Nhị can thiệp mọi mặt vào công việc kinh doanh của
cửa hàng, bao gồm: chính sách kinh doanh, bát đũa sử dụng… Mao Nhị đòi
hỏi phải đổi đĩa đựng thức ăn thành đĩa nhỏ hơn để giảm bớt lượng thức
ăn. Còn về vấn đề nhập hàng, phải lấy giá cả làm chuẩn, càng rẻ càng
tốt.
Nói cách khác, Mao Nhị cực kì không vừa mắt với Tưởng Đại
Bình. Anh ta yêu cầu Tưởng Đại Bình phải thuận theo phương án kinh doanh của mình.
Thế là Tưởng Đại Bình và Mao Nhị xảy ra xung đột.
Tưởng Đại Bình mở cửa hàng kinh doanh bấy lâu nay luôn coi trọng kinh
doanh chân chính. Cách làm ăn của Mao Nhị không vừa lòng Tưởng Đại Bình. Tưởng Đại Bình cho rằng, cách làm ăn của Mao Nhị sớm muộn gì cũng làm
sập cái tiệm này. Thế là trong hai tuần, hai bên cãi nhau đến ba lần,
đổi hàng đến bốn lần.
Tưởng Đại Bình còn có thể tìm đến ai để tâm sự những ấm ức này đây? Tưởng Đại Bình đành phải tìm đến Thẩm Anh Nam.
Thẩm Anh Nam thừa nhận mặc dù biết Mao Nhị không phải là người thích hợp
nhưng lúc đầu vì muốn nhanh chóng thoát thân nên cô đã bất chấp sự sống
chết của Tưởng Đại Bình.
Vì vậy lúc Tưởng Đại Bình gọi điện đến
oán thán, cô chỉ có thể nghe chứ ngại chẳng giám nói: “Chuyện này liên
quan quái gì đến tôi”.
Thoát khỏi cái danh phận bạn gái, Thẩm Anh Nam đứng từ xa nhìn Tưởng Đại Bình, càng nhìn càng thấy thực ra anh ta
là một người đàn ông đáng thương.
Không sai, Thẩm Anh Nam đã nảy
sinh sự thương xót đối với Tưởng Đại Bình. Thế nên Thẩm Anh Nam đã âm
thầm đến cửa hàng lẩu tìm Mao Nhị mấy lần, ban đầu là nói chuyện tử tế,
sau không nén được cũng xảy ra cãi cọ.
Thẩm Anh Nam là người
không có tư cách gì cãi nhau với Mao Nhị, cho dù Mao Nhị đã hại cô mất
đi 150 nghìn tệ, cô cũng chẳng có tư cách gây lộn với anh ta.
Thế là sau mấy lần nói chuyện, Mao Nhị đã đi đến kết luận rằng “hai vợ chồng Tưởng Đại Bình” bắt tay nhau bắt nạt anh ta.
Mao Nhị gào lên như vậy, Thẩm Anh Nam còn chưa phản ứng gì thì Tưởng Đại Bình đã vội vàng đính chính:
- Chúng tôi không phải là hai vợ chồng, anh nói lăng nhăng gì vậy?
Mao Nhị chẳng buồn để tâm đến chuyện đó, anh ta chỉ biết Thẩm Anh Nam từng
là bà chủ của cửa hàng này, anh ta chỉ biết Thẩm Anh Nam và Tưởng Đại
Bình đã từng ngủ với nhau.
Hôm nay Tưởng Đại Bình tiễn Thẩm Anh Nam ra ngoài, nói:
- Sau này em đừng đến đây thì hơn, nếu để Tề Cường biết sẽ không có lợi
cho em đâu! Vốn dĩ là chuyện của anh, giờ lại kéo cả em vào, chỉ khiến
em càng khinh thường anh.
Có lẽ Tưởng Đại Bình muốn nói lịch sự hơn một chút nhưng trình độ của anh ta chỉ đến thế. Nhưng anh ta thực sự nghĩ như vậy.
Trong lòng Thẩm Anh Nam cảm thấy rất khó chịu.
Cô không còn đến cửa hàng lẩu của Tưởng Đại Bình nữa. Có lẽ không có sự
giúp đỡ của cô, Tưởng Đại Bình vẫn có thể xử lí tốt mọi việc. Trước đây
sở dĩ cô khinh thường anh ta là bởi vì cô không tin tưởng vào anh ta.
* * *
Sau khi ăn mất một “viên kẹo” của Trịnh Tuyết Thành xong, Trịnh Tuyết Thành liền gọi điện cho Giang Yến Ni nhưng cô không nghe máy.
Đến cuộc thứ hai thì Giang Yến Ni không nén nổi nữa, cô nghĩ nên nói một tiếng
cảm ơn mặc dù cô vẫn còn nhớ cái vẻ mặt của anh ta lúc lao đến bóp cổ
mình, còn nhớ vẻ mặt thích thú khi sỉ nhục cô ở nhà hàng Ma Cao và cả
cái vẻ lạnh nhạt khi cô đi lướt qua anh ta nữa.
Tất cả những vẻ mặt của Trịnh Tuyết Thành như đan thành một tấm lưới quấn chặt lấy cô, khiến cô không sao cử động được.
Cô không nói ra được hai từ ấy, bởi vì Trịnh Tuyết Thành không để cho cô kịp nói, anh ta vội vàng nói:
- Anh nhớ em! Anh tưởng rằng anh có thể né tránh em như né tránh những
người đàn bà khác, thế nhưng anh phát hiện ra là anh không thể quên được em!
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Anh nghĩ thông rồi, anh sẽ
không trốn nữa, em có muốn kết hôn không? Anh cũng muốn kết hôn. Chúng
ta ngay lập tức kết hôn, có được không?
Trịnh Tuyết Thành bị điên sao? Anh ta tưởng rằng cô là một cây cải thảo bán ở chợ đêm, cần hạ giá để bán gấp hay sao? Anh ta nói kết hôn là kết hôn sao?
Nhưng
cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế? Trước đây, vụ “Tiền Lệ”, anh ta
cũng tỏ vẻ đáng thương như vậy. Chỉ có điều, lần này mồi nhử không giống lần trước mà thôi.
Anh ta dùng chiêu “độc” nhất là cầu hôn với Giang Yến Ni, anh ta dám cầu hôn với Giang Yến Ni!
Thực ra thì Giang Yến Ni chính là một cây cải thảo ở chợ đêm, sắp sửa thối
nát rồi. Sự thật này cô đâu muốn thừa nhận, người khác xuất phát từ phép lịch sự nên cũng không dám khẳng định, thế nhưng Giang Yến Ni có cần
phải “xử lí” mình gấp không? Ông ơi ông có mua không? Mua tôi về để luộc hay xào thế?
Giang Yến Ni buồn bã cúp điện thoại. Cô cảm thấy
Trịnh Tuyết Thành thật tàn độc, tại sao anh ta có thể dùng chuyện kết
hôn để trêu ghẹo cô?
Vừa cúp điện thoại là Chu Tiểu Hổ lại đến.
Giang Yến Ni thản nhiên mở cửa cho anh ta. Chu Tiểu Hổ thử ôm cô để thăm dò, không hề thấy cô có hành động phản kháng gì, thế là Chu Tiểu Hổ
liền bạo gan cho tay, chân, mồm miệng hoạt động. Giang Yến Ni giống như
một cây trúc bị Chu Tiểu Hổ lần lượt bóc từng lớp vỏ. Cuối cùng, khi Chu Tiểu Hổ cưỡi lên người cô, Giang Yến Ni đột nhiên bật cười sằng sặc như một người điên.
Thực sự rất buồn cười, bởi vì từ trên khuôn mặt
trẻ trung của Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni có nhìn thế nào cũng vẫn thấy
đây là khuôn mặt của Trịnh Tuyết Thành.
Thực ra Giang Yến Ni rất muốn khóc, bởi vì cô cảm thấy trong trận đánh này, Trịnh Tuyết Thành vẫn là người chiến thắng.
* * *
Phùng Hán Trân cứ như âm hồn không tan. Cô ta đã tấn công Giang Yến Ni, lần
này thì không phải nước sạch cũng chẳng phải axit. Cô ta chẳng cần sử
dụng bất kì dụng cụ gì mà dùng luôn nắm đấm và những cú đá khiến cho
Giang Yến Ni phải mất mặt ở trên đường.
Đều tại Chu Tiểu Hổ, anh ta nói tặng cho Giang Yến Ni một cái áo, dưới 1.000 tệ và do cô thoải mái lựa chọn.
Thế là Giang Yến Ni liền đi, tiền của Chu Tiểu Hổ, không lấy cũng phí. Cô
phải thừa nhận rằng, có thể chà đạp tình yêu của Cho Tiểu Hổ dưới gót
giày của mình là một niềm vui đối với cô.
Tuy nhiên đúng ở công
khu chung cư mà Giang Yến Ni ở, Phùng Hán Trân bỗng từ trên trời rơi
xuống. Cô ta đã nhìn thấy Chu Tiểu Hổ nhưng lại đi vòng qua anh ta.
Giang Yến Ni đi sau Chu Tiểu Hổ, nhận ngay một cuộc tập kích của Phùng
Hán Trân.
Một cảnh tượng vô cùng tồi tệ, Phùng Hán Trân và Giang
Yến Ni ẩu đả dữ dội, Giang Yến Ni bị nắm tóc, một bên mặt bị đánh nhanh
chóng sưng vù lên.
Giang Yến Ni chẳng phải là đối thủ của Phùng Hán Trân, xét về dáng người, sức lực hay là quyết tâm chiến thắng đều không bằng.
Chu Tiểu Hổ kêu ầm lên, kéo tóc của Phùng Hán Trân giật ra sau, vội vàng
kêu cô ta ngừng tay. Phùng Hán Trân giống như một đấu sĩ coi thường cái
chết, nhất quyết không chịu dừng tay. Chu Tiểu Hổ giật gần như muốn đứt
cả mảng tóc của Phùng Hán Trân mà cô ta vẫn đánh tới tấp vào người Giang Yến Ni.
Giang Yến Ni thật sự thê thảm. Điều quan trọng là trận
chiến ba người này đã bị người ở xung quanh đây nhìn thấy. Năm phút, rồi mười phút, Giang Yến Ni chẳng nhận biết được không gian với thời gian
nữa, cô chỉ cảm thấy nơi mình đang ở không phải là nhân gian.
Là
Trịnh Tuyết Thành đã cứu cô. Lúc trước cô bị nằm dưới mông của Phùng Hán Trân, chỗ nào đó trên mặt cô bị rách da, nửa bên đầu như tê dại, chỉ
nghe thấy hai tiếng bốp bốp đã thấy Phùng Hán Trân bị ngã ra khỏi người
cô.
Ai bảo đàn ông không thể đánh đàn bà? Trịnh Tuyết Thành đã
lao đến, giáng cho Phùng Hán Trân hai cú đánh nảy lửa khiến cho “nữ đấu
sĩ” ấy bay sang một bên. Lúc ấy Chu Tiểu Hổ đang làm cái gi? Anh ta đang nắm lấy tóc của Phùng Hán Trân, nhưng chỉ biết nắm lấy tóc của cô ta,
lâu tới mức đủ để nhổ từng cọng lông trên người Phùng Hán Trân mà vẫn
không thể kéo cô ta ra khỏi Giang Yến Ni.
Đợi đến khi Giang Yến
Ni hồi phục lại ý thức thì cô đã ngồi ở trong xe của Trịnh Tuyết Thành
rồi. Giang Yến Ni thật sự mất mặt, mất mặt chết đi được.
Mà dường như cô sắp chết thật, một bên mắt của cô nhìn mờ mờ, một bên mắt còn
lại có thể nhìn rõ người đàn ông ngồi bên cạnh cô là ai.
Trịnh Tuyết Thành vừa khởi động xe vừa nhanh chóng và quả quyết nói:
- Đến bệnh viện chụp phim xem não bộ có bị chấn động không, các cơ quan
bên trong có bị tổn thương gì không. Phải lấy giấy chứng nhận của bác
sĩ, anh phải cho con đàn bà ấy tán gia bại sản vì bồi thường.
Trịnh Tuyết Thành lúc này hoàn toàn có chung một kẻ địch với Giang Yến Ni, mà cơn phẫn nộ của anh dường như là thật. Giang Yến Ni chỉ lạnh nhạt nhìn
người đàn ông trước mặt bằng một con mắt còn có thể nhìn rõ. Trịnh Tuyết Thành không bao giờ biết rằng Giang Yến Ni lúc này thà không phải nhìn
thấy anh ta còn hơn.
Anh ta không phải là đấng cứu thế của cuộc
đời cô, thật sự không phải. Nếu như ông trời có thương xót thì đã không
để cô phải chạm mặt anh ta trong tình trạng thê thảm thế này.
Giang Yến Ni bật khóc, vì phẫn uất, vì tủi hổ, nước mắt cứ trào ra như vỡ đê.
Tưởng Đại Bình không
thể giải quyết mọi chuyện êm đẹp với Mao Nhị như mong muốn của Thẩm Anh
Nam. Anh ta đã lần nữa chứng minh cho người đời thấy rằng, thật thà
không phải là ưu điểm mà là một vết thương chết người.
Bởi vì anh ta đã bị Mao Nhị quét ra khỏi cửa.
Hai tháng sau khi cãi nhau với Tưởng Đại Bình, cuối cùng Mao Nhị bực bội
không chịu được nữa. Thế là anh ta đã dùng một chiêu cực kì lỗ mãng và
cũng cực kì đơn giản, đó là thuê một đám người ngày ngày đến ăn không ở
cửa hàng. Mao Nhị ngày ngày khoanh tay, vẻ mặt lạnh tanh đầy đắc chí
nhìn Tưởng Đại Bình vắt óc nghĩ cách đi đòi nợ đám người ấy.
Đương nhiên Tưởng Đại Bình chẳng thể đòi được tiền, lại còn gặp rắc rối lớn
bởi vì ngày nào đám người ấy cũng vớt được gián ở trong nồi, thậm chí có hôm còn “vớt được” cả chuột chết khiến cho khách đến ăn đã hoảng hồn bỏ chạy.
Tưởng Đại Bình đã hiểu ra rồi, Mao Nhị là loại người vô
lại, không phải hạng có thể dây vào được. Cái cửa hàng này Mao Nhị đã
quyết dành lấy cho bằng được. Tưởng Đại Bình thực sự không thể chịu được nữa, anh ta đưa ra kiến nghị cho xây lại bức tường vốn đã đập đổ, phân
đôi cửa hàng lẩu, Tưởng Đại Bình vẫn kinh doanh tám bàn của mình như
trước đây.
Mao Nhị chỉ nói hai từ: Không được.
Mao Nhị nói:
- Tôi bỏ ra 160 nghìn để mua lại cổ phần ở đây không phải là để kinh doanh có một nửa.
Mao Nhị còn nói:
- Nếu như hợp tác không vui vẻ, hay là tôi sẽ mua lại cổ phần của anh, mọi người ai đi đường nấy.
Kì lạ lắm phải không? Tưởng Đại Bình có nằm mơ cũng không tưởng tưởng
tượng được rằng, cái cửa hàng mình sống dựa vào bao nhiêu năm nay lại bị rơi vào miệng sói, khiến cho bản thân mình chẳng còn chỗ đứng nơi này.
Không chịu cũng không được, bởi vì đám người ấy ngày nào cũng gây chuyện,
việc làm ăn của cửa hàng ngày càng kém đi. Điều quan trọng là Mao Nhị
bắt đầu cho nhân viên nghỉ việc. Tất cả những người làm thuê trung thành của Tưởng Đại Bình không biết phạm phải lỗi gì đều bị cho nghỉ việc
hết. Hơn nữa Mao Nhị toàn cho họ nghỉ việc lúc Tưởng Đại Bình không có
mặt, đến khi Tưởng Đại Bình phát hiện ra thì đã muộn.
Lúc Thẩm
Anh Nam hay tin này thì Tưởng Đại Bình đã đồng ý đề nghị của Mao Nhị,
nhượng lại tám bàn lẩu cho Mao Nhị với giá 100 nghìn, không thêm một xi. Nếu như không đồng ý, đám người ấy sẽ tiếp tục phá phách.
Thẩm Anh Nam gào lên với Tưởng Đại Bình trong điện thoại:
- Anh cứ lì ra như hắn đi, có chết cũng không được đồng ý! Hắn ta muốn
thu mua cổ phần của anh thế anh không biết thu mua cổ phần của hắn à?
Chẳng phải hắn bỏ ra 160 nghìn tệ để mua cổ phần của ta sao, giờ ta trả
lại hắn ta 160 nghìn tệ, bảo hắn cầm tiền rồi biến!
Tưởng Đại Bình thở dài:
- Anh lấy đâu ra 160 nghìn chứ?
Thẩm Anh Nam nghiến răng, kiên quyết nói:
- Em có, em cho anh vay!
* * *
Thực ra Thẩm Anh Nam chẳng có số tiền ấy.
Tề Cường đã lấy hết toàn bộ tài khoản tiết kiệm của cô, trước đó nói là
khi nào công ty vượt qua cơn khủng hoảng sẽ trả lại cho cô, thể nhưng về sau, mặc dù công ty làm ăn khá phát đạt nhưng chẳng thấy Tề Cường nhắc
gì đến chuyện trả tiền.
Thẩm Anh Nam đã âm thầm nghĩ đến chuyện
này rất nhiều lần. Bài học trước đây vẫn còn trước mắt. Sống chung là
một chuyện còn tự dưng bị lột sạch tài sản lại là một chuyện khác. Vẫn
không cam tâm, càng không thể yên tâm.
Tưởng Đại Bình không thể
mất cửa hàng lẩu. Nếu như không quen với Thẩm Anh Nam thì anh ta hoàn
toàn có thể yên ổn kinh doanh với tám cái bàn lẩu của mình, yên ổn tìm
kiếm một người phụ nữ, không hề có bất ổn nào xảy ra với anh ta.
Đòi tiền từ chỗ Tề Cường sau đó cho Tưởng Đại Bình vay. Thẩm Anh Nam đưa ra quyết định này mà chẳng hề do dự. Thật là điên rồ, Tề Cường và Tưởng
Đại Bình, một người là chồng, một người là người ngoài chẳng hề liên
quan, thế mà tại sao cô lại cảm thấy để tiền trong tay người lạ còn an
toàn hơn?
Có lẽ không chỉ có mình cô điên, cả thế giới này đều
điên rồi. Vợ chẳng ra vợ, chồng chẳng ra chồng, người tình chẳng ra
người tình, bạn bè chẳng ra bạn bè.
Nhắc đến chuyện “tiền” với Tề Cường dường như chẳng phải vấn đề khó khăn, bởi vì đã thực hành đến mấy lần, lần nào Tề Cường cũng nghiến răng tuân theo.
Nhưng lần này
thì hết linh rồi. Bởi vì Thẩm Anh Nam hiện giờ đã phục hồi hôn nhân với
Tề Cường. Cô với Tề Cường giờ giống như hai con châu chấu trên cùng một
chiếc thuyền, trong tay cô chẳng còn con át chủ bài.
Hơn nữa Tề Cường cho rằng, đàn bà không cần cầm nhiều tiền như vậy, đàn bà càng nhiều tiền càng lắm chuyện.
Hôm nay, Thẩm Anh Nam và Tề Cường xảy ra một cuộc cãi vã nảy lửa đầu tiên
sau khi quay lại ở chung với nhau. Tấm màn dịu dàng và tình cảm lúc
trước đã bị xé toạc, hai người đã đặt chân lên quỹ đạo bình thường của
cac cặp vợ chồng, gân cổ gào lên với đối phương.
Thẩm Anh Nam nói:
- Mau trả tiền của tôi cho tôi!
Tề Cường nói:
- Cái gì mà tiền của tôi? Cô đừng có mà làm ầm lên một cách vô lí như thế!
Thẩm Anh Nam đáp:
- Tôi làm ầm lên vô lí ư? Đó là tiền của tôi mà!
Tề Cường nói:
- Đấy là vô lí đấy! Tôi với cô quay lại sống với nhau không phải là để tiếp tục cãi vã!
Cãi nhau cũng là một hình thức bình thường.
Kết quả là, Thẩm Anh Nam không đòi lại được tiền của mình, Tề Cường là
người tuyên bố đình chiến trước, bởi vì anh ta muốn đi ngủ.
Có
thể là vì thấy mình hơi có lỗi nên đợi Thẩm Anh Nam vừa leo lên giường
là Tề Cường liền lao đến ôm chầm lấy cô như để bù đắp. Thẩm Anh Nam cứ
đờ ra như một khúc gỗ, không phản đối cũng chẳng có hứng thú. Tề Cường
tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, thế nhưng có lẽ là vì quá kích động trước trận
cãi vã lúc nãy nên lúc này “thằng nhỏ” của Tề Cường chỉ muốn nghỉ ngơi,
hì hụi suốt cả buổi mà vẫn không được, Tề Cường đành hậm hực quay người
lại, ngán ngẩm nói:
- Thôi đi ngủ!
Trong bóng tối, Thẩm
Anh Nam sung sướng cười thầm. Cô phải cắn chặt môi, cố gắng kiểm soát
những cơ trên mặt, nhìn cười thật là khổ sở.
* * *
Thẩm
Anh Nam vô cùng ái ngại với Tưởng Đại Bình, thế nhưng Tưởng Đại Bình lại tỏ vẻ thản nhiên. Có lẽ anh ta chẳng ôm hy vọng với lời hứa của Thẩm
Anh Nam.
Trong con mắt của Tưởng Đại Bình, Thẩm Anh Nam hiện giờ
không còn là Thẩm Anh Nam trước đây. Hiện giờ Thẩm Anh Nam đã là vợ
người ta, trong lòng đầy mâu thuẫn, lúc thì dở hơi, lúc lại dịu dàng, có khi lại dữ dội, mỗi ngày một trạng thái khác nhau.
Vì vậy chuyển của mình vẫn phải tự mình giải quyết, mà cách giải quyết chính là cầm
100 nghìn tệ từ chỗ tên lưu manh Mao Nhị rồi biến, chứ Tưởng Đại Bình
sao có thể dây với hạng người như vậy.
Hôm nay Thẩm Anh Nam và
Tưởng Đại Bình gặp nhau, bởi vì Tưởng Đại Bình nói phải mời cô ăn cơm.
Kể từ lúc quen biết cho đến nay, đây là lần đầu tiên Tưởng Đại Bình mời
Thẩm Anh Nam ăn cơm ở bên ngoài.
Sau khi Tưởng Đại Bình gọi một
nồi canh cá nấu chua, lại gọi thêm một đĩa thịt xào, Thẩm Anh Nam liền
giữ tay anh ta lại, không cho anh ta gọi thêm nữa. Thế nhưng Tưởng Đại
Bình không nghe, anh ta cố chấp gọi đầy một bàn thức ăn, cứ như thể đang tức tối với ai đó vậy.
Thực ra không khí bữa cơm cũng khá hiền
hòa. Thẩm Anh Nam như một người phụ nữ khó tính, chẳng chịu động đũa vào món gì. Thẩm Anh Nam hoài nghi về giá cả và lượng thức ăn ở đây. Tưởng
Đại Bình cũng hùa theo, nói:
- Đúng đấy, đúng là cắt cổ!
Trong bữa ăn hai người có nói đến vấn đề đi hay ở của Tưởng Đại Bình. Tưởng
Đại Bình có thể đi đâu được nữa, “rễ” của anh đã cắm sâu ở mảnh đất này, thế nên đành tìm một cửa hàng khác để làm ăn thôi. Còn về chuyện liệu
có thể tìm được bến đỗ hay không thì chẳng ai có thể nói trước được.
Thẩm Anh Nam cúi đầu ngại ngùng, mỗi câu nói của anh ta chẳng khác gì một lời lên án cô.
Ba chữ “em xin lỗi” mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng Thẩm Anh Nam không sao nói ra miệng được. Câu cô nói ra miệng lại là:
- Thực ra con người anh nhược điểm chính là quá tốt bụng!
Nếu như Tưởng Đại Bình không tốt như vậy, cho dù có xấu xa đi một chút, ví
dụ như ngày hôm ấy Tưởng Đại Bình không âm thầm bỏ đi mà kéo Thẩm Anh
Nam từ trên xe của Tề Cường xuống, lạnh lùng tuyên bố chủ quyền, vậy thì vận mệnh của anh ta đã khác.
Cái kết cục nào tốt đẹp hơn? Chỉ có trời mới biết!
* * *
Giang Yến Ni chỉ bị thương ngoài da, mặt dù trông bộ dạng của cô thật sự rất thê thảm.
Chỉ có điều vẫn cần phải ở lại bệnh viện theo dõi, thậm chí còn phải tiêm
một mũi chống viêm. Lúc Giang Yến Ni tiêm, Trịnh Tuyết Thành cứ đi đi
lại lại như con lắc trong đồng hồ treo tường, miệng lẩm bẩm phải kiện
Phùng Hán Trân ra tòa.
Anh ta chẳng hỏi người đàn bà ấy là ai, cũng chẳng hỏi Giang Yến Ni vì sao mà bị đánh.
Trịnh Tuyết Thành thật là thông minh, anh ta hiểu rõ hơn ai hết trong tình
hình hiện giờ, cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi.
Thực ra
Giang Yến Ni đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, một khi Trịnh Tuyết Thành mở
miệng hỏi, cô sẽ phóng hỏa vào “khối thuốc nổ” đã chuẩn bị sẵn.
- Tôi cướp người đàn ông của kẻ khác!
- Tôi đã lên giường với anh ta!
Trên thực tế, “khối thuốc nổ” ấy không đánh đổ được Trịnh Tuyết Thành. Bản
thân Giang Yến Ni cam tâm tình nguyện sa đọa, thế thì có liên quan gì
đến người khác? Sự ngu xuẩn của đàn bà chính là đây, họ mang tất cả
những thứ mà họ tóm được ra làm vũ khí: lấy trinh tiết làm vũ khí, lấy
sự phóng đãng làm vũ khí… Cuối cùng người bị thương chính là bản thân
họ.
Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành không hề hỏi, chỉ mãi nghĩ cách
giúp cô. Giang Yến Ni thật chẳng biết phải làm thế nào. Khó khăn lắm mới mở miệng nói ra lời:
- Tôi không sao rồi, anh về đi!
Trịnh Tuyết Thành dừng bước, ngồi xuống bên giường và nói:
- Có gì cần giúp đỡ em cứ nói với anh!
Anh ta ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Anh chỉ muốn để em hiểu rằng những điều anh nói trên điện thoại ngày hôm ấy đều là thật lòng!
Giang Yến Ni chán nản lắc đầu:
- Anh đi đi!
Trịnh Tuyết Thành trầm ngâm một lát rồi bỏ đi. Ra cửa chẳng được bao lâu anh
ta lại quay lại, lấy điện thoại, rút thẻ sim ra rồi đặt điện thoại lên
đầu giường Giang Yến Ni, nói:
- Ban nãy anh gọi điện cho em mà không được, chắc là bị hỏng rồi, em dùng tạm cái máy này đi!
Điện thoại của Trịnh Tuyết Thành là một chiếc điện thoại của hãng Dopod, to
và nặng như cục gạch. Cầm chiếc điện thoại trong tay, Giang Yến Ni cảm
thấy thật kì lạ. Một chiếc điện thoại thật bí ẩn. Hồi trước cô còn muốn
lén xem trộm nó bởi vì Trịnh Tuyết Thành cứ giữ nó khư khư, không cho ai động vào bao giờ.
Cửa sổ phòng theo dõi hướng ra một khung cảnh
ban đêm đẹp tuyệt trần. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả thành phố này bỗng trở nên rực rỡ sắc màu, lung linh trong màn đêm, huyền ảo vô cùng.
* * *
Đổng Du nói:
- Tớ cảm thấy cậu sẽ nhận được một chiếc điện thoại mới một ngày gần đây.
Đấy là Đổng Du đoán như vậy. Trên thực tế, chiếc điện thoại mới đang ở trên đường rồi. Giang Yến Ni và Đổng Du vừa nói chuyện xong thì người chuyển phát nhanh đến.
Đây là tình tiết thường gặp trong các bộ phim
thần tượng, cũng chẳng phải chưa từng có trong các “thiên tình sử” của
cô. Mỗi lần đều khiến cho máu trong người cô như sôi sục. Đàn bà quả
nhiên là những động vật yêu vật chất.
Hơn nữa cái điện thoại lại
rất đẹp, đúng nhãn hiệu và màu sắc mà cô yêu thích. Càng lớn tuổi, dường như Giang Yến Ni càng yêu thích những màu sắc trẻ trung, chỉ có những
cô thiếu nữ mới thích mặc một “cây đen xì”, bởi vì sự thanh xuân không
thể bị che lấp bởi màu sắc.
Điều khiến cho cô cảm động đó là Trịnh Tuyết Thành vẫn còn nhớ sở thích của cô.
Ngày nhận được chiếc điện thoại mới, Trịnh Tuyết Thành không hề gọi đến. Đến tận chiều tối mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Giang Yến Ni chợt phát
hiện ra rằng mình đang chờ đợi.
Chờ đợi lại một lần nữa chìm vào trong vòng xoáy để không bao giờ có thể quay trở lại được.
Có lẽ là vậy.
Cũng có thể không phải như vậy. Chẳng phải có rất nhiều “lãng tử” đã quay đầu lại hay sao?
Đổng Du nói rất hay:
- Cậu chỉ là bị khát vọng chinh phục của mình kiểm soát rồi. Mỗi người
đàn bà đều tin rằng mình là bến đỗ cuối cùng của đàn ông, cho dù có là
một “lãng tử” bẩm sinh thì cuối cùng cũng sẽ vì cậu mà thay đổi, đây
chính là nguồn dũng khí để cậu quay trở lại “giang hồ”.
Ai bảo
phụ nữ có bầu sẽ trở nên ngu ngốc? Đổng Du đã là vợ, là mẹ, giờ bỗng
nhiên trở nên cực kì thông minh, tâm trạng giống như một con linh dương
đang chạy tung tăng trên đồng cỏ non.
Điều này chẳng có gì lạ cả, bất kì người phụ nữ nào tỏ ra sáng suốt khi phân tích tình cảm của
người khác, nhưng họ lại cực kì hồ đồ khi phân tích tình cảm của mình.
Giang Yến Ni tha thứ cho cái đầu hồ đồ của mình, cô bắt đầu mày mò chức năng
của chiếc điện thoại mới, tải về rất nhiều bản nhạc chuông ưa thích.
Bản nhạc mà cô cài đặt làm chuông báo điện thoại chẳng thấy vang lên.
Trước khi đi ngủ, Giang Yến Ni mới chợt sực tỉnh. Trịnh Tuyết Thành là ai?
Cái phương pháp lạt mềm buộc chặt này anh ta thành thạo hơn ai hết.
Thế là Giang Yến Ni tắt máy, đi ngủ, cả đêm không mộng mị.
* * *
Sáng hôm sau Giang Yến Ni mở máy lên, thấy có hai tin nhắn, một là của Trịnh Tuyết Thành, một là của Chu Tiểu Hổ.
Trịnh Tuyết Thành nhắn: “Em tắt máy rồi hả cưng?”
Giang Yến Ni rùng mình, toàn thân nổi gai ốc. Cách xưng hô nghe đến ghê. Đã
mười năm rồi cô không được ai gọi như vậy. Xem ra cái gã Trịnh Tuyết
Thành này đúng là hết thuốc chữa rồi!
Chu Tiểu Hổ nhắn: “Anh bị
Phùng Hán Trân bắt trói rồi. Cô ta nói nếu anh không lấy cô ta, cô ta sẽ đi chết, anh biết làm sao bây giờ?!!!”
Một câu hỏi, ba cái chấm
thang. Chu Tiểu Hổ đã coi Giang Yến Ni là bồ tát để mà cầu xin, tưởng
rằng cứ thành tâm là ước nguyện của mình sẽ linh nghiệm.
Hôm nay
là chủ nhật, Giang Yến Ni có hẹn. Thực ra cô có hai cái hẹn, một cuộc
hẹn là với bên vật liệu xây dựng, một là với Trịnh Tuyết Thành.
Người đại diện của bên đối tác đến gặp Giang Yến Ni là một người đàn ông góa
vợ, có một cô con gái 5 tuổi. Anh ta thể hiện rất rõ thiện cảm dành cho
Giang Yến Ni, anh ta còn không quên hết lời ca ngợi người vợ đã qua đời
của mình.
Giang Yến Ni ăn với anh ta một bữa cơm. Nội dung chủ
yếu mà anh ta nói đến trong suốt bữa cơm là ca tụng người vợ đã chết của mình. Giang Yến Ni cảm thấy kinh trọng đối tác. Thật sự là vậy, cô nghĩ cái mà người này cần chẳng qua chỉ là một đôi tai lắng nghe anh ta tâm
sự. Nể mặt “bữa ăn ngon lành” này, Giang Yến Ni không ngại trở thành đôi tai ấy.
Nói chuyện yêu đương thì thôi xin miễn, một là cô không
có đủ dũng khí để làm đôi tai lắng nghe suốt cả đời, hai là cô không đủ
dũng khí để trở thành mẹ kế của một đứa bé 5 tuổi.
Xuất phát từ lí do này nên Giang Yến Ni đã lựa chọn: bỏ qua lòng tự tôn và sự nhục nhã của mình để đến gặp Trịnh Tuyết Thành.
Nếu đi bước này cô biết hoặc là lịch sử sẽ tái diễn, hoặc là sẽ mở ra một
trang mới. Cho dù kết cục có thể nào thì Giang Yến Ni cũng sẵn sàng đón
nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT