Thật sự “trở thành mặt thù” có lẽ sẽ là ngày hôm sau, cũng có thể sẽ là một giây sau. Tưởng
Đại Bình liệu có đi tìm Tề Cường không? Anh ta sẽ nói gì với Tề Cường?
Kể từ khi Tưởng Đại Bình liên tục phát điên, Thẩm Anh Nam chẳng còn dám
chắc điều gì nữa.
Giang Yến Ni nói:
- Đấy là do cậu lật
lọng, lợi dụng người ta nên mới khiến cho anh không những chẳng còn
đường lùi mà thậm chí còn mất đi sự tự tôn.
Giang Yến Ni còn nói:
- Cậu cho rằng những kẻ giết chồng giết vợ mà báo chí, thời sự vẫn đưa
tin ấy bị biến thái như thế nào? Thực ra bọn họ đều là những người bình
thường, chẳng qua là bị bức bách mới như vậy đấy!
Thẩm Anh Nam lo lắng hỏi:
- Theo như trạng thái tinh thần của Tưởng Đại Bình hiện nay, cậu nói xem liệu anh ta có định giết tớ không?
Giang Yến Ni tay cầm cốc cà phê, ngẫm nghĩ một lát rồi thong thả gật đầu:
- Ừm, rất có khả năng!
***
Tưởng Đại Bình đương nhiên không giết người, anh ta chẳng qua chỉ ngủ một giấc rồi vẫn quyết định đi tìm Tề Cường nói chuyện.
Vì một người đàn bà nổ ra cả một cuộc chiến “đẫm máu”, trong lịch sử nổi
tiếng nhất là cuộc chiến thành Troy khốc liệt, còn không nổi tiếng nhất
chính là cảnh tượng trước mắt này.
Không có ánh đèn, không có
loa, không có máy ảnh, cũng chẳng có người quan sát. Thế nhưng sự thực
đủ để khiến người ta khiếp đảm.
Xe của Tề Cường từ xa tiến lại. Trước Tề Cường, Thẩm Anh Nam đã đứng dưới cổng công ty chờ đợi được hai mươi phút rồi.
Chờ đợi là trạng thái thường thấy của Thẩm Anh Nam. Hơn nữa cô lại đến sớm
vì sợ Tề Cường không nhìn thấy mình sẽ lên công ty tìm. Chẳng cần phải
nghi ngờ gì vì hiện giờ Tề Cường luôn có thái độ ân cần như vậy.
Đúng vào lúc nhìn thấy xe của Tề Cường đang lái đến, Thẩm Anh Nam còn nhìn thấy một người khác.
Tưởng Đại Bình, anh ta cũng vừa hay nhảy xuống khỏi xe buýt ở bên đường bên
kia. Nỗi sợ hãi giống như một con muỗi bay vo ve trong đầu Thẩm Anh Nam.
Tưởng Đại Bình đi thẳng về phía cô. Xe của Tề Cường cũng đang lái về phía cô.
Cả thế giới như rơi vào trạng thái vô thanh, tiếng còi xe, tiếng huyên náo trên đường, tiếng rao hàng… tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Chỉ có hai người đàn ông đang chạy như bay về phía cô bằng hai hình thức khác nhau.
Thẩm Anh Nam cảm thấy chân mình như bị đóng đinh xuống mặt đất. Cô không sao cử động được trong khi cô thực sự muốn bỏ chạy.
Đúng lúc này thì thượng đế mở to mắt. Xe của Tề Cường phải dừng lại trước
cột đèn đỏ gần Thẩm Anh Nam nhất, gần tới mức Thẩm Anh Nam có thể nhìn
thấy đôi lông mày đen sì và mái tóc dày mượt của anh ta. Tưởng Đại Bình
nhanh chân đến trước, anh ta càng lúc càng tiến lại gần Thẩm Anh Nam.
Trong khi đó, Thẩm Anh Nam chỉ biết vô vọng đưa mắt nhìn, chẳng biết nói gì và cũng chẳng biết phải làm gì.
Thực ra nếu đổi lại là người
phụ nữ khác, ví dụ như Giang Yến Ni thì chuyện này đâu đáng gì. Người
phụ nữ chưa kết hôn Giang Yến Ni của chúng ta xưa nay chưa bao giờ né
tránh việc mình đã từng có bao nhiêu người bạn trai, đã từng lên giường
với bao nhiêu người. Không thừa nhận thậm chí còn là sự sỉ nhục đối với
chính bản thân mình.
Tuy nhiên nhận thức mỗi người một khác. Cho
dù là ở chợ bán buôn quần áo hay là trong việc thừa nhận người đàn ông
đã từng lên giường với mình, Giang Yến Ni vẫn không thể thuyết phục được Thẩm Anh Nam, một người đàn bà đã kết hôn.
Vì vậy Thẩm Anh Nam đang đối mặt với bi kịch, thực ra bi kịch ấy là do chính cô tạo ra.
Cái bi kịch ấy đang diễn ra ngay trước mắt. Tưởng Đại Bình đến gần Thẩm Anh Nam, hỏi:
- Em đang đợi anh ta à?
Đèn xanh bật sáng, Tề Cường tiếp tục lái xe về phía cô.
Thẩm Anh Nam thật không ngờ mình lại nhanh chóng mềm nhũn cả người, hạ giọng cầu xin:
- Anh mà mở miệng nói với anh ta một chữ thôi là em tiêu đời!
Thẩm Anh Nam nói:
- Coi như em cầu xin anh, đừng phá hoại bọn em, anh hoàn toàn không hiểu
được nỗi khổ của một người đàn bà bị li hôn đâu! Em mệt mỏi lắm rồi, anh có hiểu không?
Tưởng Đại Bình không nói gì, có lẽ anh ta đang mơ hồ. Thẩm Anh Nam mệt mỏi ư? Anh ta đối xử tốt với cô như vậy, chỉ hận
không thể móc hết tim gan mình cho cô xem, đúng là một người đàn bà ngốc nghếch!
Ánh mắt Tưởng Đại Bình nhanh chóng chuyển sang màu xám
xịt, thê lương, tuyệt vọng. Thẩm Anh Nam hoàn toàn sụp đổ, khoảnh khắc
này, cô từ bỏ phản kháng, nhắm mắt chờ đợi vận mệnh.
Vì vậy khi
Tề Cường đỗ xe trước mặt, cô thậm chí còn không thể khiến mình nặn ra
một nụ cười với anh, chỉ vội vàng mở cửa ngồi vào trong xe, cứ như thể
Tưởng Đại Bình không hề tồn tại.
Cô đang chờ đợi Tưởng Đại Bình lao đến, thậm chí là đứng chắn ngay đầu xe. Tề gần như không phát hiện ra điều gì, chỉ hỏi:
- Hai người có quen nhau à?
Lúc này Thẩm Anh Nam mới phát hiện ra Tưởng Đại Bình đã quay người bỏ đi rồi. Tề Cường đang nhìn theo cái bóng người xa lạ ấy
Thẩm Anh Nam ngập ngừng một lát rồi khẽ nói:
- Không, anh ta chỉ hỏi đường thôi.
***
Chu Tiểu Hổ xuất hiện sau ba ngày mất tích. Quả nhiên anh ta đến tìm Giang Yến Ni. Phùng Hán Trân suy đoán hoàn toàn chuẩn xác.
Giang Yến Ni vẫn còn nhớ những lời Phùng Hán Trân nói trước khi cúp điện
thoại. Cô ta yêu cầu Giang Yến Ni nếu phát hiện ra Chu Tiểu Hổ phải lập
tức bắt trói anh ta lại, trả về cho cô ta.
Thế nhưng Chu Tiểu Hổ
đâu có ngoan ngoãn chịu trói như vậy. Anh ta đổi chỗ làm chứng tỏ đã có
âm mưu từ trước để trốn thoát cho tiện. Anh ta đã lén lấy quần áo và sổ
tiết kiệm của mình đi, vì vậy Chu Tiểu Hổ xuất hiện trước mặt Giang Yến
Ni là một Chu Tiểu Hổ hết sức “bi tráng” với dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục.
Giang Yến Ni thực sự rất muốn chửi mắng anh ta.
Giang Yến Ni lúc này cho dù là có Kim Thành Vũ[1] tìm đến tận cửa, cô
cũng chẳng có hứng thú chứ đừng nói là một kẻ đầu tóc bóng nhờn, toàn
thân hôi rình toàn mùi thuốc như Chu Tiểu Hổ.
[1] Diễn viên nổi tiếng của Nhật Bản
Chu Tiểu Hổ mời Giang Yến Ni ăn cơm, hơn nữa lại một mực mời cô đi cho bằng được. Chu Tiểu Hổ gần đây mới chuyển nghề, hình như cũng có tiền hơn
nên số lần mời Giang Yến Ni ăn cơm đã lên đến con số ba.
Giang Yến Ni đồng ý mặc dù trong lòng rất khó chịu. Thế nhưng không bỏ lỡ bất kì bữa ăn nào là tôn chỉ cuộc đời của cô.
Bọn họ chọn một nhà hàng Ma Cao, nghe nói là chẳng rẻ lắm mà thức ăn cũng
không ngon lắm. Thế nhưng Giang Yến Ni và Chu Tiểu Hổ lúc này đều không
để tâm đến điều đó. Điều mà Chu Tiểu Hổ muốn là cùng ăn cơm với Giang
Yến Ni. Còn điều Giang Yến Ni muốn là mau chóng ăn cơm rồi bảo Chu Tiểu
Hổ biến đi.
Bước vào cửa, phát hiện không khí rất tốt, giữa các
bàn ăn được ngăn cách với nhau bằng những bức bình phong nhưng không
phải là khép kín hoàn toàn, vẫn có thể đi ra đi vào từ bốn phía, cảm
giác cũng khá an toàn.
Cảm giác không an toàn xuất phát từ nội
tâm của Chu Tiểu Hổ. Anh ta nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải.
Giang Yến Ni gọi xong món liền ngẩng đầu hỏi anh ta:
- Anh đang tìm cái gì vậy?
Chu Tiểu Hổ nói:
- Tôi đang nhìn xem liệu Phùng Hán Trân có đột ngột xông vào đây không?
Giang Yến Ni dở khóc dở cười, rất muốn nói với anh ta rằng: “Một nơi đắt đỏ
như thế này, có khi cả đời anh cũng chẳng đành lòng dẫn cô ta tới. Vì
vậy anh cứ yên tâm, cô ta chẳng biết đường đâu!”
Nhưng ngẫm nghĩ một lát, dù sao hôm nay cũng là do Chu Tiểu Hổ trả tiền nên Giang Yến Ni liền thôi không nói.
Sau khi trinh sát xong xung quanh, Chu Tiểu Hổ liền yên tâm ngồi xuống, vừa bỏ rau vào nồi vừa kể về công ty mới của mình. Lại là những chuyện kiểu như: tiền đồ của anh ta rộng mở biết bao, ông chủ trọng dụng anh ta thế nào…
Không thể không thừa nhận rằng Chu Tiểu Hổ mặc dù nhân phẩm chẳng ra gì nhưng vẫn có đôi chút khả năng, nếu không anh ta đã chẳng
trụ lại được ở nơi này và tích cóp được một khoản kha khá. Những con số
trên cuốn sổ tiết kiệm của anh ta do chính miệng anh ta nói với Giang
Yến Ni:
- Em xem rồi đảm bảo sẽ kinh ngạc!
Giang Yến Ni
chưa bao giờ muốn nếm cái cảm giác kinh ngạc này, thế nhưng hôm nay lại
có hứng thú. Cô gần như truy hỏi Chu Tiểu Hổ.
Chu Tiểu Hổ vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn nói:
- 90 nghìn tệ!
Đúng là khiến cho người ta phải kinh ngạc. Cái gã thanh niên quê mùa này nếu như thật lòng yêu thương và kết hôn với Phùng Hán Trân, yên lành sống
qua ngày thì có lẽ cả hai đã là một cặp đôi đẹp.
Giang Yến Ni suýt chút nữa thì rớm nước mắt.
Đúng lúc Giang Yến Ni đang định khuyên bảo Chu Tiểu Hổ, bảo anh ta ngoan
ngoãn về nhà kết hôn với Phùng Hán Trân thì đột nhiên bên tai vang lên
một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Cái âm thanh ấy vang lên từ phía sau bức bình phong với âm lượng cực lớn, chọc thẳng vào màng nhĩ của cô.
Giang Yến Ni cảm thấy lưng mình như cứng đờ ra.
***
Trịnh Tuyết Thành đang mời một bàn đầy khách, có lẽ là những đối tác làm ăn
của anh ta. Công việc không còn, quan hệ chính là tài nguyên, vì vậy
càng phải chú ý chăm chút và bảo vệ.
Tiếng cười của Trịnh Tuyết Thành sảng khoái vang lên. Thất tình và thất nghiệp đối vói thế giới của đàn ông chẳng là cái thá gì.
Chu Tiểu Hổ nhìn thấy sắc mặt của Giang Yến Ni bỗng thay đổi liền ngậm miệng lại.
Ngay sau đó, một chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra. Trịnh Tuyết Thành vừa ngẩng đầu lên, nhìn qua tấm bình phong và nói:
- Đó chẳng phải là cô Giang ư? Thật là tình cờ!
Giang Yến Ni bối rối không biết phải làm sao. Trong tình cảnh này chẳng phải
Trịnh Tuyết Thành nên giả vờ như không quen biết hay sao? Cô làm sao
quên được, chính gã đàn ông ấy chỉ mới mấy ngày trước thôi đã suýt bóp
chết cô.
Trịnh Tuyết Thành sải bước đến trước bàn của Giang Yến
Ni, chẳng nói chẳng rằng kéo cô ra khỏi bàn ăn, thản nhiên như không có
sự tồn tại của Chu Tiểu Hổ.
Giang Yến Ni gần như mất hết cả hồn
vía trước bộ dạng khoa trương quá mức của Trịnh Tuyết Thành. Cô không hề phản kháng, người cứng đờ ra như một con rối. Mãi cho đến khi Trịnh
Tuyết Thành giới thiệu cô với từng người trong bàn của anh ta:
- Đây là tổng giám đốc Trương, đây là tổng giám đốc Vương, giám đốc Lý…
Chẳng hiểu ông giám đốc nào đó liền rót cho cô một cốc rượu đầy rồi nói:
- Bạn của anh Trịnh hả? Nào, uống thay anh Trịnh một chén nào!
Giang Yến Ni ngoảnh đầu lại nhìn Trịnh Tuyết Thành, thần trí cô vẫn chưa trở
lại hoàn toàn. Cô chỉ nhớ là gã đàn ông này đã chẳng còn chút quan hệ gì với cô nữa rồi.
Giang Yến Ni gạt cốc rượu ông giám đốc gì gì đó
đưa ra, định bỏ đi nhưng đã bị Trịnh Tuyết Thành giữ chặt. Trịnh Tuyết
Thành nở nụ cười nhiệt tình nhìn cô, nói:
- Uống hai li đi mà,
coi như nể mặt anh! Ai mà không biết tửu lượng của cô Giang đây rất khá. Nhớ lại năm đó cô đã đánh gục biết bao nhiêu gã đàn ông!
Đám đàn ông ngồi quanh bàn liền bật cười, suýt chút nữa thì vỗ tay hoan hô câu
nói của Trịnh Tuyết Thành. Còn Trịnh Tuyết Thành vẫn tiếp tục tỏ vẻ
nhiệt tình cổ vũ Giang Yến Ni:
- Hôm nay em không uống li này là không nể mặt Trịnh Tuyết Thành này. Các vị ở đây đều đang chờ bị em đánh bại đấy!
Tiếng cười ầm ĩ lại vang lên, đám người ấy nhìn Trịnh Tuyết Thành bằng ánh
mắt ngưỡng mộ, dám nói chuyện rất mạnh bạo trước mặt người đẹp, có thể
làm cho không khí trở nên náo nhiệt hơn! Giang Yến Ni đành phải nhận
lời, ngửa cổ uống ực một ngụm rượu trước con mắt tò mò của đám đông.
Lúc này Trịnh Tuyết Thành mới thả Giang Yến Ni như thả một “gái nhà hàng”.
Thế nhưng “gái nhà hàng” vừa đi đến cửa chợt nghĩ ra điều gì đó liền
ngoảnh đầu lại, lớn tiếng nói với Trịnh Tuyết Thành:
- Anh uống ít thôi!
Trịnh Tuyết Thành ngoảnh đầu lại nhìn Giang Yến Ni, đám đàn ông kia cũng quay sang nhìn cô. Sắc mặt của Giang Yến Ni không đỏ mà chuyển sang trắng,
mỉm cười nói:
- Anh bị liệt dương, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe!
Lần này đến lượt Trịnh Tuyết Thành đỏ mặt, anh ta gân cổ gào lên:
- Mẹ kiếp, cô nói vớ vẩn cái quái gì thế hả? Ai bị liệt dương?
Giang Yến Ni ung dung nhìn anh ta, kiên quyết nói:
- Anh có bị liệt dương hay không bản thân anh tự biết!
***
Giang Yến Ni đã khóc, khóc sau khi bước ra khỏi cửa nhà hàng Ma Cao.
Chu Tiểu Hổ vô cùng kinh ngạc, nếu nói cả đời này anh ta không có duyên với các kì quan thì một là sao Hỏa đâm vào Trái đất, hai là Giang Yến Ni
khóc lóc.
Thế nhưng hôm nay Giang Yến Ni đã khóc, khóc rất thảm
thiết, cứ như đã dốc hết toàn bộ phẫn uất trong lòng ra vậy. Chu Tiểu Hổ chợt cảm thấy không nên nhìn kì quan này.
Anh ta vội vàng vò đầu bứt tai mà chẳng nghĩ ra cách nào để an ủi một người phụ nữ đang khóc.
Ngẫm nghĩ hồi lâu anh ta liền nghĩ phải đưa cô một tờ giấy ăn, thế nhưng lục tung túi mà anh ta chẳng tìm thấy cái khăn giấy nào.
Thế là
Chu Tiểu Hổ liền chạy đến cái siêu thị gần đó để mua một túi giấy ăn.
Đến khi anh ta quay lại thì Giang Yến Ni đã biến mất.
Giang Yến Ni đã một mình bắt xe về. Ngày hôm nay là một ngày nên quên đi. Thật là mất mặt!
Dường như cô đã thắng. Cô nghĩ Trịnh Tuyết Thành có lẽ còn muốn khóc hơn cả
cô, vốn định sỉ nhục một người đàn bà, nói ra toàn lời độc địa, ấy vậy
mà lại bị đàn bà sỉ nhục lại.
Cô tưởng rằng Trịnh Tuyết Thành hận cô thấu xương, cũng giống như cô hận anh ta vậy. Thế nhưng cô không ngờ Trịnh Tuyết Thành chỉ khinh thường cô. Hận vẫn còn tốt chán, căm hận
chứng tỏ vẫn còn coi trọng.
Trong lòng thật sự đau đớn, đau đớn
như cái khoảnh khắc phát hiện ra Trịnh Tuyết Thành đã lừa cô, thậm chí
còn đau hơn cái khoảnh khắc mà Trịnh Tuyết Thành bóp cổ cô, đau tới mức
không biết phải làm gì!
Chu Tiểu Hổ gọi điện thoại đến. Giang Yến Ni nhận điện thoại. Lúc này cô đang ngồi trên taxi.
Chu Tiểu Hổ hỏi trong điện thoại:
- Em đang ở đâu?
Giang Yến Ni im lặng khoảng ba giây, sau đó ánh mắt cô lướt qua một công trình kiến trúc đồ sộ ở bên ngoài, nói:
- Cẩm Giang Chi Tinh, anh đến không?
Cẩm Giang Chi Tinh là một khách sạn, rẻ và sạch sẽ.
Rẻ, đấy là trong suy nghĩ của Giang Yến Ni, còn đối với Chu Tiểu Hổ lại là đắt. Một căn phòng có giường to mất 198 tệ.
Chu Tiểu Hổ móc tiền làm thủ tục nhận phòng, Giang Yến Ni ngồi ở xô-pha
trong đại sảnh, mặc cho nhân viên vệ sinh cứ liên tục lau qua lau lại
sàn nhà dưới chân mình mà chẳng buồn ngẩng đầu lên. Thực ra với những
đôi nam nữ nửa đêm đến đặt phòng như thế này mỗi ngày khách sạn này phải tiếp đến không biết bao nhiêu đôi, vì vậy Giang Yến Ni cảm thấy thật
thấp hèn và mất mặt. Nhưng có lẽ chỉ mình Giang Yến Ni nghĩ vậy. Chu
Tiểu Hổ rõ ràng không nhận thấy mình thấp hèn, anh ta vừa đứng dựa vào
bục chờ nhân viên phục vụ làm thủ tục, vừa liên tục ngoảnh đầu ra nhìn
Giang Yến Ni, cứ như sợ cô sẽ thay đổi ý kiến mà chạy mất.
Thực
ra Chu Tiểu Hổ không thể hiểu nổi, nếu như Giang Yến Ni đã chấp nhận qua đêm với anh, tại sao không về thẳng nhà cô có phải càng dễ chịu và an
toàn hơn không? Điều quan trọng hơn là, không phải dùng đến tiền.
Thế nhưng với cái lá gan nhỏ xíu của mình, Chu Tiểu Hổ đâu dám nói ra ý đó. Anh ta biết có một số phụ nữ rất kị chuyện dẫn đàn ông về nhà. Mặc dù
Giang Yến Ni rõ ràng không phải là loại phụ nữ ấy, cô chỉ thiếu điều
khua chiêng gõ trống chào đón tên họ Trịnh kia đến nhà mình.
Chuyện xảy ra ở nhà hàng Ma Cao ngày hôm nay thực sự khiến Chu Tiểu Hổ mừng
thầm trong bụng. Anh ta cảm thấy cái tên họ Trịnh kia chẳng khác gì một
thiên sứ, một vị thần tình yêu.
***
Giang Yến Ni hiểu rõ mình đang làm cái gì.
Lúc Chu Tiểu Hổ định lột quần áo của cô, cô liền xua tay nói:
- Để tôi tự làm. Anh đi tắm đi!
Chu Tiểu Hổ không chịu đi tắm, chủ yếu là vì không yên tâm. Chu Tiểu Hổ cứ
một mực phải phát huy cái sự thấp hèn của mình cho bằng hết.
Giang Yến Ni đành phải tự đi, thế nhưng còn chưa đến cửa nhà vệ sinh, Chu Tiểu Hổ đã chồm đến từ phía sau, ôm chầm lấy cô.
Ngay cả một giây để suy xét cũng chẳng có. Khi mùi cơ thể xa lạ của Chu Tiểu Hổ xộc vào mũi, khi cái cơ thể xa lạ của Chu Tiểu Hổ đi vào cơ thể
mình, cái khoảnh khắc ấy, Giang Yến Ni cảm thấy mình thối nát hoàn toàn.
Cũng tốt thôi, cứ thối nát như vậy đi, ít nhất cũng khiến cho cô không phải nghĩ ngợi gì, có thể thả mình trong khoảnh khắc.
Chẳng mấy chốc Chu Tiểu Hổ đã hừng hực đi vào bên trong cơ thể cô. Giữa chừng anh ta còn định bật đèn lên, ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của Giang Yến Ni nhưng Giang Yến Ni một mực không đồng ý.
Cô không muốn để cái gã đàn ông đê hèn ấy nhìn mình, nhìn thấy tấm thân lõa lồ của cô. Cô
tin chắc rằng bản thân mình trong khoảnh khắc ấy thật già cỗi, xấu xa và đồi bại.
Giang Yến Ni lặng lẽ bỏ đi lúc nửa đêm, lúc ấy Chu Tiểu Hổ đã ngủ say giống hệt một con lợn chết.
Giang Yến Ni ngồi dậy trong bóng tối, rất muốn châm một điếu thuốc để hút như một nhân vật nữ hư hỏng trong phim, thế nhưng không có cơn thèm thuốc,
cũng chẳng có đạo cụ.
Cô mặc quần áo vào, xuống giường, soi mình
trong tấm gương ở phía đối diện. Người đàn bà hiện ra trong gương với bộ dạng tả tơi khiến cho cô vô cùng xót xa.
***
Thẩm Anh Nam dọn khỏi nhà Giang Yến Ni, bởi vì cô phải về nhà, nhà của mình.
Cô tin rằng, cho dù cái nhà này đã từng có bao nhiêu người đàn bà từng
sống, chỉ có một mình cô, Thẩm Anh Nam mới có cảm giác nơi đây là bến đỗ của đời mình. Bởi vì nhà là của cô với Tề Cường cùng mua, cùng bài trí
từng chút một. Cái bọc xô-pha kia là do chính tay mẹ cô thêu, cái giá
đặt lò vi sóng trong bếp kia chính tay cô lắp.
Những thứ cô vất
vả gây dựng lúc cô ra đi lại vội vàng chẳng kịp nói lời từ biệt với
chúng. Bởi vì có lẽ từ sâu trong tiềm thức, cô cho rằng mình sẽ còn trở
lại.
Quả nhiên cô đã quay trở lại. Lịch sử, là do kẻ mạnh viết ra.
Đương nhiên, lúc nghĩ đến hai từ “kẻ mạnh” này, cô bỗng cười như mếu.
Hôm nay cô xuống bếp, định làm một bữa thịnh soạn để mừng ngày sum họp. Vào bếp, sờ vào thứ gì cũng cảm thấy lạ lẫm. Nhìn kĩ lại, quả nhiên là lạ
lẫm, mấy cái bát, mấy cái nồi này đều không phải chính tay cô sắm.
Chắc chắn là do con hồ li tinh ấy mua rồi. Con mắt cũng không tồi, nhìn sơ
qua cung biết là hàng cao cấp, hoàn toàn khác với những đồ rẻ tiền mà
Thẩm Anh Nam lựa chọn trong siêu thị.
Thẩm Anh Nam tức tối gạt
hết chúng sang một bên, đi tìm những đồ dùng gia đình của mình, nhưng
phát hiện ra tất cả đều không còn. Chắc là đã bị con hồ li tinh ấy bỏ
hết vào thùng rác rồi.
Thẩm Anh Nam cầm một cái bát to, chẳng
nghĩ ngợi gì mà ném bốp vào tường rồi giương mắt nhìn những mảnh vỡ bắn
tung tóe ở trên sàn nhà.
Thẩm Anh Nam ngây người, cô không biết
rằng mình lại kích động, hoặc cũng có thể là lỗ mãng đến mức độ này. Thế nhưng lần này, cô thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều, như thể khơi thông
được một rãnh nước đang bị tắc.
Lúc quét dọn những mảnh vỡ, cô
nghĩ có nên viết một bài viết khuyên những người phụ nữ chuẩn bị phục
hồi hôn nhân, trước khi quay trở lại với nhau nên tìm một nơi nào đó để
ném vỡ vài cái đĩa hay không, bởi vì làm việc này rất có lợi cho tâm lí
và sức khỏe bản thân.
Đúng lúc ấy cô nhận được điện thoại của Tưởng Đại Bình. Anh ta nói:
- Người mà em tìm đã đến đây xem tình hình rồi, khi nào em có thời gian rảnh đến đây một lát?
Kể từ khi từ bỏ ý định nói chuyện với Tề Cường, Tưởng Đại Bình đã trở nên
điềm tĩnh hơn nhiều. Anh ta trở lại là một Tưởng Đại Bình hiền lành, chỉ mong nhanh chóng giải quyết chuyện cổ phần cửa hàng.
Tất cả đều
đúng theo ý nguyện của Thẩm Anh Nam. Nhưng Thẩm Anh Nam biết rằng mọi
chuyện có thể thuận lợi như vậy là do cô gặp được Tưởng Đại Bình, ngoài
Tưởng Đại Bình ra thì chẳng có ai có thể kiềm chế nổi.
Thẩm Anh Nam thật sự hi vọng Tưởng Đại Bình có thể sống bình an cả đời.
***
Người tiếp quản mà Thẩm Anh Nam tìm được chính là Mao Nhị.
Mao Nhị vốn cảm thấy có lỗi với Thẩm Anh Nam, chỉ mong trốn đi càng xa càng tốt, nhưng bởi vì chuyện kinh doanh của cửa hàng cũng khá thuận lợi,
tội gì mà không làm.
Chuyện đã giải quyết xong xuôi, Mao Nhị trả
cho Thẩm Anh Nam 160 nghìn tệ để tiếp quản cổ phần của cô ở cửa hàng,
trở thành bạn làm ăn của Tưởng Đại Bình. Thẩm Anh Nam vốn dĩ định đòi
200 nghìn tệ, dù sao cũng phải kiếm chác một chút, thế nhưng Mao Nhị là
người tinh nhanh, anh ta biết rằng, một đôi nam nữ thân mật đột nhiên
mỗi người mỗi ngả chắc chắn là do có vấn đề về tình cảm, chắc chắn rất
muốn giải quyết nhanh ván đề, lúc này mà không ép giá thì còn đợi đến
lúc nào nữa?
Trên đời này chỉ có một mình Tưởng Đại Bình là không có dã tâm. Ví dụ, anh ta hoàn toàn có thể tiếp nhận cổ phần của Thẩm
Anh Nam, hạ thấp mình cầu xin cô bán rẻ đi một chút thì hiện giờ đã
không phải hợp tác với loại người gian giảo như Mao Nhị rồi.
Chuyện này Thẩm Anh Nam đã từng nói với anh ta thế nhưng Tưởng Đại Bình nói:
- Trong tay tôi chẳng có nhiều tiền như vậy, bố tôi mới phát hiện bị ung thư, tôi đã gửi về nhà mất 50 nghìn tệ rồi!
Chuyện nghiêm trọng thế này mà Thẩm Anh Nam lại không biết. Cô trầm ngâm không biết phải làm thế nào, hồi lâu sau liền buột miệng:
- Thế anh còn thiếu bao nhiêu? Chỉ cần viết một tờ giấy vay nợ cho tôi rồi trả tôi 14 nghìn tệ trước cũng được!
Nhưng Tưởng Đại Bình lắc đầu nói:
- Không.
Anh ta nói:
- Nếu như đã chia tay rồi, tôi không muốn dây dưa gì về mặt tiền bạc, tôi không muốn nợ cô.
Tưởng Đại Bình nhấn mạnh vào bốn chữ “ không muốn nợ cô”/
Hôm nay, bàn bạc xong chuyện này đã là sáu giờ chiều. Thẩm Anh Nam đứng ở
quảng trường rộng lớn gọi điện cho Giang Yến Ni. Cô nói rõ từng từ ở
trong điện thoại:
- Nghe này, tớ phải nói với cậu một điều bí mật!
Giang Yến Ni nói:
- Chuyện gì?
Thẩm Anh Nam gằn từng từ một:
- Tớ… không… phải… là… người.
***
Không chỉ có một mình Thẩm Anh Nam thừa nhận, Bác Đạt Vĩ cũng thừa nhận rồi.
Nhìn thấy Đổng Du không ăn không uống, Bác Đạt Vĩ xót xa vô cùng. Bởi vì dù
gì Đổng Du cũng đang mang trong mình đứa con của anh ta. Mà phụ nữ có
thai thèm ăn quá cũng không tốt mà không thèm ăn cũng không tốt. Đổng Du hiện giờ có bày cả đĩa thịt to trước mắt cũng chẳng thèm liếc lấy nửa
cái. Cô định mưu sát cốt nhục của mình ư?
Bác Đạt Vĩ không chịu
nổi nữa rồi, hôm nay anh ta quỳ thụp xuống trước mặt Đổng Du, tư thế
thấp hèn giống hệt như những kẻ đốn mạt trong ti vi, vờ vĩnh tát vào mặt mình, vừa tát vừa nói:
- Em tha thứ cho anh đi, anh không phải là con người!
Không đợi Đổng Du kịp lên tiếng, anh ta đã tát ba cái liền vào mặt mình.
Chiêu này quả là số một, Đổng Du lập tức không chịu được liền lê lết xuống
giường, giữ lấy tay Bác Đạt Vĩ, nước mắt lã chã tuôn rơi. Chuyện này thế là được giải quyết.
Chuyện này vẫn còn hồi sau. Đổng Du ăn cơm
xong liền tranh đi rửa bát, lại tranh đi lau nhà, thậm chí còn vò sạch
tất của Bác Đạt Vĩ bằng tay.
Cuộc sống là như vậy đấy, bạn luôn
cần phải thỏa hiệp, phải chừa ra một con đường để tất cả đều có thể đi
qua. Ít nhất thì Bác Đạt Vĩ cũng thật lòng mong làm bố, thật lòng mong
tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ dựa vào điểm này thôi, Đổng Du đã có thể sẵn sàng xuống nước.
Đổng Du lại đi làm lại, xin nghỉ hai ngày
này nên phải viết thêm một cái chứng nhận nghỉ ốm nữa, nếu không sẽ bị
trừ hết cả lương.
Cô chẳng có người quen làm trong bệnh viện.
đành phải gọi điện cho Giang Yến Ni. Giang Yến Ni là người quảng giao,
quen biết nhiều thành phần, thế nên tìm đến cô là không sai.
Quả
nhiên, Giang Yến Ni có quen một bác sĩ chủ trị trong bệnh viện. Anh ta
là em trai của một khách hàng trước đây của Giang Yến Ni. Chỉ ăn với
nhau có một bữa cơm mà Giang Yến Ni đã có thể biến người ta thành bạn
của mình rồi.
Nói là bạn bè nhưng cũng chẳng thân thiết lắm. Dù
sao là bác sĩ nên những người muốn kết giao với anh ta cũng rất nhiều,
nếu không phải là Giang Yến Ni xinh đẹp lẳng lơ thì có lẽ nói cái tên
anh ta cũng chẳng nhớ được. Vì vậy Giang Yến Ni đã nhắc nhở Đổng Du, lúc nào tìm được ông bác sĩ ấy thì phải gọi điện cho cô trước rồi đưa điện
thoại cho anh ta, để cô nói vài câu nhờ cậy người ta.
Đổng Du
thật không ngờ lại chẳng cần phải phức tạp như vậy. Lúc tìm thấy anh bác sĩ Trương Tùng Lĩnh ở khoa tai mũi họng ấy, chỉ cần nói ra tên của
Giang Yến Ni là cái anh chàng trẻ tuổi, mặt trắng đeo kính tròn liền
đứng bât dậy, lịch sự và niềm nở nói với Đổng Du;
- Chào cô, chào cô!
Còn chưa hết, bác sĩ Trương còn đưa tay ra, chủ động bắt tay Đổng Du.
Đổng Du thực sự cảm thấy ghen tị với Giang Yến Ni. Giang Yến Ni đi đến đâu cũng được người ta hoan nghênh.
Đổng Du nhanh chóng xin được một tờ chứng nhận nghỉ ốm. Cô vụng miệng, chẳng nói ra được lời cảm ơn, trong lúc luống cuống lại buột miệng:
- Để hôm nào tôi bảo Giang Yến Ni mời anh ăn bữa cơm!
Anh chàng bác sĩ mặt trắng mỉm cười, lễ độ nói với Đổng Du:
- Được thôi, cô cũng cùng đi luôn, để tôi mời hai cô!
Đổng Du vui vẻ ra về, gọi điện cho Giang Yến Ni, nghi hoặc hỏi:
- Một người tốt như vậy sao cậu không nghĩ cách phát triển với anh ta?
Giang Yến Ni im lặng không lên tiếng, những người đàn ông đã từng gặp mà chưa hề hẹn hò với cô đều thuộc tuýp người lạc hậu, không nằm trong phạm vi
cân nhắc của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT