“Anh tìm được vết máu khả nghi ở bên ngoài rồi?” Văn Mân tuy rằng đối với pháp ý một chữ cũng không biết, nhưng tốt xấu gì cũng từng nhìn qua vài lần, biết luminol là chuyên dùng để kiểm tra và đo lường nhằm phát hiện vết máu đã bị rửa sạch hoặc thời gian quá lâu mà không thể thấy rõ dấu vết.

“Không có, anh chỉ là ở khe hở trong góc tường tìm được một mảnh xương sọ rất nhỏ, tuy rằng chưa thể nhận định có phải là của người bị hại hay không, nhưng ít nhất anh cũng xác định đó là xương người chứ không phải của động vật nào đó.

Tiếu Đồng ngồi trên ghế sa lon, tay cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh muốn chọn lựa một tiết mục mà mình có thể xem.

“Nhóc, em hình như đối với việc anh kêu Phạm Thành đưa một người phụ nữ khác mang về đồn cảnh sát, một chút cũng không thấy kỳ quái?”

“Lúc anh ra ngoài tìm chứng cứ, em có hỏi qua gã họ Trần này rồi, hắn nói hoa sơn trà đó là ai cũng không bán, hơn nữa ngay cả chiết một cành cũng không muốn, nói sẽ làm ảnh hưởng đến hình dáng của cả cây, chỉ là lúc ở cửa chúng ta cũng nhìn thấy hoa sơn trà này rõ ràng có dấu vết bị chiết đi, tuy rằng cũng không thật sự rõ ràng, cho nên em đoán chắc hẳn là hắn đã bí mật tặng cho người khác, mà với mức độ yêu quý của hắn đối với loài hoa này, có thể được hắn tặng nhất định là người có vị trí không nhỏ trong lòng hắn.”

“A ~~ chỉ bằng việc này? Còn có căn cứ nào khác không?” Chuyển qua chuyển lại một hồi lâu cũng không tìm thấy tiết mục thích xem, Tiếu Đồng quyết định tắt TV, nghiêng người dựa vào bên cạnh Văn Mân.

“Còn có, hắn nói hắn không rành công việc nhà, chỉ biết pha trà, nhưng lúc chúng ta vào nhà nhìn thấy trong nhà hắn cực kỳ sạch sẽ, một vết bẩn cũng không có, em đã xác nhận, hắn không có mướn người giúp việc theo giờ, chuyện này chỉ có thể có một lý do, có người giúp hắn dọn dẹp vệ sinh hằng ngày, mà người làm việc này rất có khả năng là một người phụ nữ.”

“Quan trọng nhất là, vợ của hắn đã mất tích rồi, ngay cả khi không chắc chắn vợ mình chưa chết, hắn cũng không nên thoải mái nhàn hạ đi chăm chút cho cây hoa sơn trà này mới đúng, hắn khiến em có cảm giác, giống như là vợ của hắn có hay không hắn cũng không thèm đế ý chú nào vậy.”

Nghe Văn Mân đem chuyện buổi sáng nhìn thấy nói ra rõ ràng, trong đó lại còn kèm theo một ít lý giải của cô, Tiếu Đồng không tự chủ mà bắt đầu rung đùi đắc ý, anh đã nói là nhóc của anh thật thông minh, chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp lại có thể đưa ra được phỏng đoán chính xác như vậy.

“Đúng vậy, không sai, tuy rằng em còn thiếu chú ý một chi tiết nhỏ, nhưng như vậy cũng là không rồi rồi.”

“Thiếu chú ý chi tiết nhỏ? Là cái gì?” Bởi vì tò mò, Văn Mân không tự giác hơi nghiêng mình, đem thân mình kề sát Tiếu Đồng rồi, mà cô hoàn toàn không chú ý tới tay của Tiếu Đồng nhân lúc thần không biết quỷ không hay đã đặt ở trên eo của mình.

“Em lúc vào nhà không thấy ở cửa ra vào có đặt một đôi dép lê nữ sao? Lúc chúng ta bước vào, hắn còn rất tự nhiên để cho chúng ta sử dụng đôi dép duy nhất này, như vậy chứng minh nhà hắn không có thói quen chuẩn bị dép lê cho khách, mà cặp dép lê kia kích cỡ so với tỷ lệ chiều cao của vợ hắn khác xa rất nhiều, chắc chắn không phải là của vợ hắn, điều này chỉ có thể giải thích, trong nhà còn có một người phụ nữ khác ra vào. Hắn vốn không cha không mẹ không anh em, mà mức độ thân mật đến mức có cả đôi dép lê để ở nhà hắn, nghĩ cũng biết đối với hắn là cái quan hệ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play