“Tiếu đại giáo sư, trong đầu anh đều nghĩ toàn những chuyện gì đâu? Người ta chỉ có lòng nhắc nhở chúng ta một chút, anh ghen bậy ghen bạ cái gì đây?”

Sau khi đem xe dừng lại bên một bờ sông nhỏ trong thôn, Văn Mân nghiêng đầu bất mãn nhìn Tiếu Đồng, vừa rồi bọn họ vốn có thể rút lui một cách bình thường, nhưng cố tình trước khi đi anh lại nói ra một câu khiến cho bọn họ rời đi một cách chật vật như vậy.

“Hừ, đối với người khác lúc nào cũng cười tươi như hoa, còn đối với anh lại chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm nghị cùng tức giận, em nên biết rõ, anh mới là người đàn ông em phải dùng thái độ nhu hòa như nước để đối đãi.”

Tiếu Đồng quay mặt, nhìn con sông nhỏ qua cửa kính xe, trong giọng nói tràn đầy sự bất mãn.

“Tiếu Đồng, anh bao nhiêu tuổi rồi, chuyện này cũng đáng để anh tức giận? Chẳng lẽ anh không nhìn ra được, nụ cười vừa rồi của em chẳng qua chỉ là hình thức? Đối với người ngoài em mới cần như vậy, đối với người của mình căn bản là không cần khách sáo như vậy không phải sao?”

Văn Mân nhìn thấy vẻ mặt giống như trẻ con của Tiếu Đồng, cố nhịn cười kiên nhẫn giải thích.

“Thật!?” Con gấu con tựa hồ là nghe hiểu đạo lý này rồi, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt còn mang theo một tia kiêu ngạo.

“Thật, em dù có gạt ai cũng không thể gạt anh nha, đúng không?” Ai ~~ gấu con này là muốn được khích lệ, lấy chính sách trấn an làm chủ thôi.

“Ha ha, được rồi, tha thứ cho em rồi đó, chỉ là sau này không cho phép đối với người đàn ông khác cười như vậy nữa, khách sao cũng không được. Nhưng anh không để ý em cười với anh, đương nhiên em phải cười thật chân thành, như vậy anh mới có thể coi như vừa lòng.”

“Được rồi, em đều đáp ứng anh, chúng ta có thể đi được chưa? Tiếu đại giáo sư.” Văn Mân âm thầm liếc mắt một cái, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy ngọt ngào, có người nào đó quan tâm lo lắng, cô cảm thấy rất tốt, mặc dù sự quan tâm này tựa hồ có chút trẻ con.

“Đi thôi, tiếp theo chúng ta đi đến nhà người què họ Trần.”

Văn Mân nghe theo Tiếu Đồng chỉ thị khởi động xe, nhưng là xe còn chưa rời đi, Tiếu Đồng bên cạnh lại quay đầu nhìn cô chằm chằm, trên mặt còn lộ ra mỉm cười đầy ý vị.

Văn Mân quả thật bị nhìn đến cả người không được tự nhiên rồi, rốt cuộc nhịn không được vươn tay đẩy đẩy cái mặt của anh một chút để cho nó nhìn thẳng về phía trước.

“Anh nhìn đường phía trước đi được không? Cứ nhìn em chằm chằm làm gì? Trên mặt em lại không có viết hung thủ là ai.”

“Hung thủ là ai làm sao lại cần pahir viết lên mặt em, anh rất nhanh có thể tự mình tìm ra, chỉ là, nhóc, anh phát hiện em thật đúng là rất có khả năng nói dối mà không nháy mắt nha, chuyện vừa rồi cũng như vậy, trong nháy mắt em lại có thể nghĩ ra một cái cớ hoàn mỹ như vậy.”

Văn Mân đưa tay nhéo mạnh lên eo Tiếu Đồng một cái, “Cũng không biết là ai vừa rồi một chút xíu thái độ muốn giải thích cũng không có, em là vì ai mới phải nói dối, anh còn tới sỉ nhục em đúng không? Nói đến chuyện này, em cũng muốn hỏi anh, anh sao nhất định phải tỏ cái thái độ kia nha, giải thích một câu sẽ chết sao?”

“Sẽ không chết, chỉ là rất phiền, anh tại sao lại phải cùng người nọ giải thích đây, chúng ta đứng chính là đất cơ quan nhà nước, cũng không phải của tư nhân, anh cần có lý do sao? Hơn nữa, coi như người nọ muốn tiến lên động thủ cái gì, với dạng vẻ mềm yếu chân tôm ấy, anh một quyền là có thể đem cậu ta quật ngã, vô luận là từ phương diện nào, anh đều cảm thấy không cần phải…cùng cậu ta giải thích cái gì.”

“Mối quan hệ tốt đẹp có thể làm cho mọi việc hiệu quả hơn nhiều, đạo lý này anh không hiểu sao?”

“Anh với người ta sau này cũng sẽ không cần gặp nhau, anh làm gì phải lãng phí thời gian cùng cậu ta xây dựng cái gọi là quan hệ tốt đẹp, kia thuần túy là làm chuyện thừa, cho dù sau này có hợp tác, cũng là người nào có đạo lý liền nghe theo người đó, cậu ta có thể làm khó dễ được anh sao?”

“Tiếu Đồng, đừng có em nói một câu, anh liền cãi lại một câu có được không? Anh phải biết khiêm tốn đón nhận đề nghị của người khác.” Văn Mân bị một câu cãi lại của Tiếu Đồng làm cho khó chịu, cuối cũng nói một câu như vậy để chấm dứt cuộc nói chuyện, chỉ là cái người đàn ông không có mắt này hình như không hiểu được ý đồ của cô.

“Đề nghị tốt anh đượng nhiên sẽ chấp nhận, chỉ là đề nghị này của em không tốt nên anh từ chối nhận.”

“…Tiếu Đồng, anh còn nói thêm câu nữa, có tin ahy không em đá anh xuống xe.”

Người đàn ông bị rống cuối cùng cũng chỉ lắp bắp cái miệng, nhưng là chỉ im lặng được trong một lúc, lại tiếp tục thốt ra một câu đặc biệt đáng ăn đòn.

“Nhóc, em tin tưởng chân của em có thể mạnh đến mức có thể đá anh xuống xe sao?”

“Tiếu Đồng ~~~~~~”

Một tiếng rống giận thanh thúy vang dội buồng xe, đến mức dọa cho lũ chó hoang bên đường cũng sợ hãi co giò chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play