Nữ cảnh sát đi rồi, nữ y tá vẫn không nói chuyện từ khi đến bắt đầu giúp đỡ cô đi giày vào. Bởi vì bệnh tình của Văn Mân cũng không tính là nghiêm trọng cho nên bệnh viện để cô tới phòng bệnh bình thường, cũng không chuẩn bị giường đẩy chuyên dụng hay xe lăn tới.
“Văn tiểu thư, cô đừng lo lắng, nếu cảnh sát cho cô nộp tiền bảo lãnh, điều này chứng tỏ sự việc cũng không quá nghiêm trọng, nhất định cô sẽ không có việc gì.” Y tá nhìn Văn Mân vẫn ngơ ngác như cũ, tưởng rằng cô ở phòng thẩm vấn bị dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục cho nên tốt bụng an ủi vài câu.
Văn Mân nghiêng đầu mỉm cười với nữ y tá, cũng không đáp lại. Bởi vì hiện giờ đầu óc cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Rõ ràng cô đã chết rồi, tại sao đột nhiên lại xuất hiện trong khung cảnh 11 năm trước, hơn nữa cô vẫn còn hình ảnh lưu lại khi ở phòng thẩm vấn, đó không phải là ký ức từ 11 năm trước mà là trước đó không lâu, trước khi cô tận mắt chứng kiến mình ngừng thở, hình như cô đã ở ngay trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ…
Cô sống lại!
Khi ba chữ này hiện lên trong đầu Văn Mân, giống như đang cắm rễ trong suy nghĩ của cô vậy, mặc cho cô đẩy thế nào cũng không lui. Trước khi chết cô đã từng ước rất nhiều lần, nghĩ tới rất nhiều lần, nếu ông trời cho cô một cơ hội làm lại, cô nhất định sẽ quý trọng những người bên cạnh mình, đặc biệt là hắn.
Mà khi nguyện vọng này thật sự được thực hiện thì Văn Mân cũng không có vui vẻ sung sướng như trong tưởng tượng, ngược lại, cô cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Cô sợ tất cả đều chỉ là mộng, một khi tỉnh mộng tồi, cô sẽ trở về là một linh hồn phiêu đãng khắp nơi.
Cho đến khi Văn Mân nằm trong một gian phòng tuy rằng không xa hoa nhưng vô cùng đơn giản sạch sẽ, cô mới có một chút cảm giác chân thật.
Sau khi y tá châm mũi kim vào tay cô, sau đó cảm giác đau đớn truyền qua dây thần kinh tới đầu cô thì phần chân thật này lại càng lớn hơn.
Văn Mân nhìn nơi mà mũi kim đâm vào tay mình, chỗ đó chảy ra một chút máu đỏ tươi, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc cảm động nên có của người được sống lại.
Cô thật sự còn sống, không những còn sống mà còn trở về trước đó 11 năm khi tất cả mọi tiếc nuối đều chưa xảy ra.
Giờ phút này, Văn Mân thầm muốn quỳ xuống cảm tạ trời xanh. Cô thề, một đời này, cô sẽ không bao giờ để cuộc sống của mình ngập tràn trong tiếc nuối nữa,cô nhất định sẽ đối xử tốt với mỗi người bên cạnh mình, cô nhất định sẽ thu lại những gai góc sắc nhọn kiêu ngạo, cô sẽ yêu thương người đó thật tốt, sẽ không bao giờ…vì một kẻ phụ lòng mà quăng hắn ở phía sau.
“Văn tiểu thư, cô làm sao vậy? Là tôi châm kim không chuẩn sao? Thực xin lỗi, tôi không cố ý.” Vì Văn Mân vẫn chìm trong suy nghĩ nên sau khi nữ y tá dùng băng dính cố định mũi kim, ngẩng đầu lên nhìn thấy trên mặt Văn Mân chảy đầy nước mắt thì không khỏi hoảng sợ.
Cô vừa tốt nghiệp đã được phân đến bệnh viện công tác còn chưa được bao lâu. Bởi vì chưa có nhiều kinh nghiệm công việc nên cô luôn lo lắng tay nghề của mình chưa đủ thành thạo có thể khiến cho bệnh nhân chịu khổ. Không nghĩ tới, cô ngàn cẩn thận vạn cẩn thận vẫn khiến cho người bệnh khó chịu.
“Không, không phải tại cô, cô không làm đau tôi, chỉ là tôi có chút không khống chế được cảm xúc.”
Văn Mân làm sao vì mũi kim này mà đau được, cô hấp tấp lau đi nước mắt trên mặt sau đó nhoẻn miệng cười, vội vàng lên tiếng an ủi nữ y tá.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh khiến cả căn phòng đều lấp lánh ánh sáng, không chỉ có vậy ánh sáng còn đọng lại trên khóe miệng Văn Mân. Bộ dáng Văn Mân vốn đã xinh đẹp, lúc này trong mắt lấp lánh nước mắt, dưới ánh mặt trời sáng sủa hé ra khuôn mặt tươi cười, trong nháy mắt khiến nữ y tá nhìn đến ngây người.
Ngơ ngác nhìn một hồi lâu, nữ y tá đỏ mặt nói với Văn Mân một câu: “Văn tiểu thư, cô thật xinh đẹp, bạn trai sau này của cô nhất định sẽ rất yêu cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT