Văn Mân nhìn thấy Tề Tuyền lộ vẻ không chịu tử bỏ, trong lòng cô cũng cảm thấy kỳ quái. Kiếp trước hắn cũng không hề van cầu cô tha thứ mà vì sao kiếp này rốt cuộc có cái gì khiến hắn quấn quít lấy cô không buông đến thế.

Văn Mân không hề biết, kiếp trước khi cô đến nhà Tề Tuyền, chứng kiến hắn với người phụ nữ kia trên giường sau đó lại khóc lóc om sòm đuổi cô ta ra khỏi nhà Tề Tuyền, chính điều này đã gián tiếp ngăn cản người phụ nữ đó quay lại nhân lúc Tề Tuyền ngủ say mà trộm tiền của hắn. Nhưng kiếp này, cô không đi quấy rối không làm loạn, người phụ nữ đó đương nhiên càng hoàn thành kế hoạch nhanh hơn.

Cho nên kiếp này, cô buông tay với Tề Tuyền từ sớm chẳng khác nào gián tiếp đòi lại công bằng cho mình.

“Tiểu Mân…” Tề Tuyền vẫn còn muốn nói với Văn Mân vài lời nhưng khi hắn vừa gọi tên cô xong đã bị Tiếu Đồng xen vào.

“Nhóc, mắt em sao vậy, loại đàn ông thế này mà cũng lọt vào mắt được sao?”

Tiếu Đồng vừa thốt ra lời này, cả hai người còn lại đều nhất thời kinh sợ. Văn Mân nhìn Tề Tuyền từ trên xuống dưới thật cẩn thận, xác định mắt mình thực sự không có vấn đề gì, tuy khuôn mặt Tề Tuyền hơi có chút âm nhu nhưng hắn cũng là một trai đẹp hàng thật giá thật, không hề khó coi chút nào.

Tề Tuyền là người coi trọng ngoại hình nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám nói hắn khó coi, nay

lại xuất hiện người đầu tiên nói hắn như vậy nhưng quá đáng nhất là người này lại có ngoại hình còn đẹp hơn so với hắn, điểm ấy càng khiến lòng hắn thêm khó chịu.

“…Ách, Tiếu Đồng, anh ấy như vậy cũng…cũng không tính là quá xấu mà?” Tuy Văn Mân rất chán ghét Tề Tuyền, gã đàn ông nói dối mà còn có thể mở to mắt này thật không tốt chút nào nhưng điều này thực sự có chút sỉ nhục mắt thẩm mĩ của cô.

“Không tính là quá xấu?! Đây chỉ là tạm thời thôi, bởi vì còn trẻ nên còn có da thịt bám vào khung xương. Nếu em đem toàn bộ da thịt của cậu ta bỏ đi, sợi cơ cũng phân hủy hết sẽ phát hiện tỉ lệ khung xương của cậu ta hoàn toàn dị dạng, đến khi già rồi sẽ trông cực kỳ kinh khủng, còn nữa.” Nói được một lát, Tiếu Đồng dừng lại, cười như không cười nhìn thoáng qua Tề Tuyền.

“Con người theo đuổi vẻ ngoài đẹp đẽ không có gì đáng trách nhưng rồi sẽ có một ngày mọi người nhìn lại những cuộc chỉnh hình đủ loại sẽ cảm thấy bộ dáng của mình trở nên đáng sợ đáng xấu hổ như những người phụ nữ bó chân thời cổ đại. Huống hồ, cậu ta làm phẫu thuật chỉnh hình cũng không được tính là hoàn hảo.”

“Quan trọng nhất, nếu có một ngày cậu ta bị người nào mưu sát, khi được phát hiện thi thể đã ở trong trạng thái thối rữa cao độ, sau khi kiểm tra trong ngân hàng ADN, cảnh sát đã rất khó khăn để lấy mẫu ADN từ khung xương của cậu ta đối chiếu với ngân hàng ADN rồi tìm ra thân phận của cậu ra. Cậu ta lại còn khiến xương sọ mình biến dạng càng làm công tác xét nghiệm thêm khó khăn, cuối cùng không thể nào tìm được người sát hại cậu ta đã đành, cậu ta còn trở thành một thi thể vô danh được mai táng trong nghĩa địa công cộng. Từ đó về sau không người cúng bái, người nhà cũng không thể nào tìm được tung tích của cậu ta.”

Tiếu Đồng quay sang mỉm cười vô hại với Tề Tuyền toàn thân lông tơ đều đã dựng đứng.

“Cậu là Tề Tuyền phải không? Vậy tôi đề nghị cậu nên xăm tên mình vào trong xương cốt nếu không…”

Tề Tuyền bị những miêu tả của Tiếu Đồng làm cho toàn thân không được tự nhiên. Gã này mở miệng là thi thể thối rữa cao độ, đầu lâu biến dạng, sợi cơ phân hủy…

Những lời này đều được Tiếu Đồng dùng giọng điệu chậm rãi tao nhã nói ra nhưng khi lọt vào tai tề Tuyền đều giống như mình đang bị người ta giải phẫu vậy.

Cảm giác này, tin rằng dù có là ai cũng khó có thể chấp nhận.

“Đồ thần kinh.” Sau khi mắng xong câu này. Tề Tuyền xông ra khỏi phòng. Ở được đến lúc này hắn cũng phải công nhận rằng can đảm của mình đã lớn lắm rồi. Dù sao cũng chỉ có mình Văn Mân ở đây, sau này hắn sẽ lựa thời gian nào tên quái dị này không ở rồi tìm đến là được, hiện tại cần gì tranh giành với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play