Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức ở đầu giường mới reo lên tiếng thứ nhất, Văn Mân đã nhảy dựng khỏi giường rồi vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt. Hôm qua cô đã đặt đồng hồ là bảy giờ, thực ra Tiếu Đồng hẹn hôm nay gặp, nhưng giờ giấc cụ thể thể nào đều không nói với cô, cô dậy sớm như vậy chủ yếu là tự mình ép mình.
Nhưng Văn Mân cảm thấy dậy sớm chuẩn bị so với dậy muộn rồi vội vội vàng vàng thì tốt hơn nhiều, ngày hôm qua đã mất mặt lắm rồi, hôm nay nhất định phải lấy lại mặt mũi.
Hơn nữa trước khi đồng hồ báo thức reo cô cũng đã tỉnh, chẳng qua trong người cảm giác không được tự nhiên cho nên vẫn mở to mắt nằm trên giường, nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức cứ chầm chậm nhích lên.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, cô có cảm giác như được đại xá, lúc trước nằm trên giường cố gắng nín nhịn chờ đợi hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Sau khi rời giường, Văn Mân nhân lúc ba mẹ mình còn chưa tỉnh dậy, người giúp việc trong nhà cũng chưa đến mà chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm chút nguyên liệu nấu ăn.
Đời trước cô chính là một đại tiểu thư há mồm chờ người đưa cơm tới, sau khi kết hôn cũng không hề có trách nhiệm làm vợ, cả ngày không phải đi dạo phố shopping thì cũng là làm đẹp, ngay cả một bữa cơm cũng chưa bao giờ làm cho Tiếu Đồng. Nhưng thật ra sau khi ly hôn, cô vì giữ lấy tim của tên khốn kia mà thường xuyên xuống bếp, dần dần lại luyện thành một tay nấu nướng thật tốt. Sau khi tách khỏi tên khốn kia, cô dựa vào tài năng làm đồ ngọt của mình mà lập ra một chuỗi cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng cả nước.
Bây giờ nghĩ lại, kiếp trước sở dĩ cô say mê làm đồ ngọt như vậy đó là bởi vì lòng rất đau, bởi vì đau lòng cho nên mới hy vọng miệng mình có thể nếm được hương vị ngọt ngào.
Văn Mân nhìn vào tủ lạnh, phát hiện bên trong tủ lạnh chỉ còn có một túi bánh bao, mấy túi chân giò hun khói, vài quả trứng gà, dưa chuột, ngoài ra còn có sữa, cũng chẳng còn thứ gì khác nữa.
Ba cô rất kén ăn, đồ ăn vào nhất định phải thật tươi cho nên đồ ăn trong nhà đều do người giúp việc đi mua từ sáng sớm, nguyên liệu nấu ăn trong một ngày cũng phải dùng hết, bây giờ có thể tìm thấy từng ấy thứ trong tủ đã xem như may mắn lắm rồi.
Văn Mân đứng ở trước tủ lạnh suy nghĩ một lát, mấy thứ đồ này cũng chỉ có thể làm được sandwich đơn giản, không biết Tiếu Đồng có thích không?
Kiếp trước, tuy cô có một năm hôn nhân với Tiếu Đồng nhưng hai người chưa bao giờ cùng nhau ăn một bữa sáng nào cả, mỗi ngày cô đều ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, lúc tỉnh dậy thì hắn đã sớm không còn bên cạnh rồi, mà chính cô cũng chưa bao giờ hỏi người giúp việc trong nhà trước khi hắn ra ngoài đã ăn sáng chưa.
Nhớ tới chuyện cũ, phần áy náy trong lòng Văn Mân đối với Tiếu Đồng lại càng thêm nồng đậm, một người vợ như cô, cả đời trước vì sao hắn lại chịu được?
Chuẩn bị xong sandwich, xếp đồ tươi vào hộp thật ngay ngắn. Sau đó Văn Mân cầm theo sandwich, sữa còn có một túi lá bạc hà thật to rồi chuẩn bị ra ngoài tìm Tiếu Đồng. Nhưng đi ra tới cửa cô mới phát hiện, cô không biết nên đến chỗ nào để tìm hắn. Hôm qua hắn nói với ba mẹ cô là phải quay về phòng nghiên cứu làm việc nhưng phòng nghiên cứu của hắn ở đâu cơ chứ? Kiếp trước cô không hề nghe nói hắn có phòng nghiên cứu ở trong nước, chỉ biết hắn đảm nhiệm chức giảng viên thỉnh giảng ở đại học A, thậm chí ngay cả khoa hắn dạy cô cũng không biết.
Cũng may ngay tại lúc Văn Mân vẫn còn đang rối rắm, Văn mẹ đã tỉnh dậy rời khỏi phòng ngủ, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trong tay còn cầm theo một gói to chuẩn bị ra ngoài thì kinh ngạc.
“Nhóc, con muốn đi đâu vậy?”
“Mẹ, vừa lúc hôm qua xe của con bị Tiếu Đồng mang đi rồi, anh ấy còn quên luôn bạc hà ở đây, con
đi tìm anh ấy lấy xe rồi gửi bạc hà, nhưng con không biết phòng nghiên cứu của anh ấy ở đâu, mẹ có biết không?”
“…Sáng sớm con đi tìm Tiếu Đồng chỉ là vì lấy xe rồi tặng bạc hà thôi ư!?” Văn mẹ không dám tin quan sát Văn Mân từ trên xuống dưới, không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Ách…cái này thì, con cần dùng xe, hơn nữa…hơn nữa hôm qua ba mẹ đã rửa sạch bùn đất đi rồi, nếu không sớm gieo trồng thì bạc hà sẽ không sống được.”
Mặc kệ Văn Mân giải thích như thể đúng rồi nhưng Văn mẹ chỉ nhìn vào gói to đồ ăn cô giữ rịt bên người mà cười thầm, giống như đang bảo con không cần giải thích, mẹ cũng biết, có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Vì thế Văn Mân đỏ bừng mặt đối mặt với gương mặt tươi cười của Văn mẹ, may mắn là cuối cùng cô cũng hỏi được địa chỉ của sở nghiên cứu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT