Bởi vì trong lòng Văn Mân tồn tại nghi vấn cho nên suốt dọc đường cô đều không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt dò xét Tiếu Đồng đang chuyên tâm lái xe.

Mà Tiếu Đồng thì sao? Hắn còn vô cùng chăm chú với tình hình giao thông, lái xe vững vàng, căn bản không hề phát hiện Văn Mân đang nhìn lén hắn, nhưng nếu nhìn thật cẩn thận sẽ phát hiện khóe miệng của hắn không lúc nào không cong lên.

Sau khi đưa Văn Mân về đến nhà, Tiếu Đồng cũng không đi xuống xe, chỉ đơn giản là giúp cô tháo chốt dây an toàn, sau đó lướt qua cô, giúp cô mở cửa xe, bộ dáng như thể muốn nói: em mau vui vẻ xuống xe đi.

Cho đến cuối cùng Văn Mân cũng không thể lấy được dũng khí tiến lên hỏi vì sao hắn biết khi cô say rượu cả người sẽ đỏ hết lên, cô nghiêng đầu muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Đồng mà hắn từ đầu tới đuôi đều là một bộ dáng không có giác ngộ, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cắn môi, xuống xe.

Mà ngay tại lúc cô đóng cửa xe vào, Tiếu Đồng lại hạ thấp cửa sổ xe xuống, ném ra một câu: “Ngày mai gặp lại.”

Sau đó hắn ngay tại lúc cô đang trợn mắt há mồm mà lái xe rời đi.

“Ngày mai gặp lại? Ngay mai gặp làm cái gì? Cô đã đồng ý những gì chẳng lẽ cô còn quên sao?” Văn Mân đứng yên tại chỗ một lúc lâu, dù có thế nào cũng không nghĩ ra mình đã đồng ý gặp hắn ngày mai lúc nào, rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể về nhà trước đã, không biết chừng ba mẹ của cô cũng sẽ biết lí do vì sao.

Văn Mân mới chìa khóa cắm vào ổ, cửa đã bị người từ bên trong mở ra trước rồi, cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của ba mẹ mình đang đứng ngoài cửa .

Thời điểm Văn mẹ đến gần Văn Mân chỉ thoáng chốc bà đã ngửi thấy mùi rượu trên người cô, lo lắng trong mắt càng thêm nồng đậm.

“Nhóc, con làm sao vậy? Có gì không vui thì nói với ba mẹ, con, một đứa con gái nửa đêm chạy tới quán bar uống nhiều rượu như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Văn mẹ đi lên trước ôm lấy Văn Mân, dù vậy vẫn không ngớt lời trách móc quan tâm.

“Mẹ, con không sao đâu, chỉ muốn ra ngoài giải sầu, sau đó không cẩn thận bị người ta đổ rượu lên người cho nên cả người đầy mùi rượu. Con sợ trên đường lái xe nếu có cảnh sát kiểm tra, thấy mùi rượu trên người con sẽ cho rằng con say rượu vì thế mới nhờ người phục vụ quán bar giúp con gọi điện thoại về nhà, để ba mẹ tới đón con.”

Tuy giải thích như vậy nhưng từ lời giải thích của cô vẫn nhận thấy rất nhiều chỗ không hợp lí, chỉ là Văn ba ba và Văn mẹ thấy cô nói chuyện rõ ràng, quả thật không giống như đã uống say cho nên mới không truy cứu tiếp.

Mà Văn Mân sau khi nói xong cũng đã hiểu rõ vì sao Tiếu Đồng lại nói ngày mai gặp lại, đơn giản bởi vì hắn đã lái xe của cô đi mất rồi.

Hắn không hỏi cô một câu mà đã lái xe cô đi mất tiêu rồi!

“Mẹ, không phải Tiếu Đồng đi rồi sao? Vì sao anh ấy lại quay lại nhà mình, rồi còn nhận điện thoại nữa?” Theo hiểu biết của cô về Tiếu Đồng, hắn không phải là một người tùy tiện tiếp điện thoại của người khác ở trong nhà của họ.

“Thằng bé đến lấy bạc hà, ban công của con không phải vẫn trồng mấy bồn bạc hà sao? Tiếu Đồng rất thích bạc hà, đi tới nửa đường mới nhớ ra vẫn chưa lấy bạc hà, lúc điện thoại reo, mẹ và ba con còn đang ở trong phòng con chăm sóc mấy bồn bạc hà này, tay dính toàn bùn đất cho nên mới nhờ

Tiếu Đồng tiếp điện thoại, không nghĩ tới lại là chuyện của con. Quả thực là quá phiền toái cho Tiếu Đồng rồi, thằng bé bận như vậy mà vẫn phải đi đón con về nhà.”

Nói xong lời cuối cùng, Văn mẹ vẫn không quên nói tốt cho Tiếu Đồng vì không hề biết suy nghĩ của con gái về Tiếu Đồng cho nên chính bà cũng không biết, ở trong lòng con gái bà đã sớm hạ quyết tâm phải gả cho Tiếu Đồng rồi, cả buổi tối náo loạn thế này cũng chỉ vì mục đích này mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play