Tiếu Đồng ở nhà cùng
Văn Mân được một tuần, sau khi làm tốt công tác tư tưởng, hai người mới
quyết định đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ lần đầu cho Văn Mân. Cầm trên
tay báo cáo kiểm tra, mặc dù trước đó đã biết chắc là mang thai nhưng
Văn mân vẫn không khỏi cảm động đến rớt nước mắt.
“Đứa ngốc, không phải đã biết trước rồi sao? Không cần quá kích động như vậy.” Tiếu Đồng vươn tay kéo Văn Mân ôm vào trong ngực, bàn tay ấm áp
nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen bóng của cô, miệng thì nói như vậy
nhưng hốc mắt của anh cũng nóng lên.
Tiếu Đồng, lần này em nhất định bảo vệ tốt cho đứa bé này, bất luận có
chuyện gì xảy ra đi nữa em nhất định phải sinh ra đứa con này.
Văn Mân vùi đầu trong ngực Tiếu Đồng, chóp mũi cọ cọ trên người anh để
ngửi hương bạc hà thơm ngát, trong lòng âm thầm nói ra lời thề như vậy.
Nhưng mà vẻ nghiêm trọng ấy chỉ tồn tại được một lúc cho đến khi cô nhìn thấy cửa hàng chuyên bán cua đồng bên đường liền biến mất hoàn toàn.
Cô biết phụ nữ có thai không nên ăn mấy loại hải sản như cua đồng hay gì đó, nhưng cô đột nhiên rất muốn ăn gạch cua đồng.
Vừa nghĩ tới gạch cua vàng óng thơm lừng tan vào trong miệng mình, cô
liền cảm thấy rất đói bụng, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.
“Sao vậy? Nãy giờ sao em cứ nhìn ra ngoài cửa xe hoài vậy?”
“Tiếu Đồng, em muốn ăn gạch cua đồng ~~~”
Không đợi Tiếu Đồng trả lời, cô đã cúi đầu buồn bã, nhẹ giọng nói tiếp một câu: “Em biết là bây giờ không thể ăn được.”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của người phụ nữ bên cạnh, Tiếu Đồng cũng
cảm thấy cực kỳ khó xử, nhưng mà không thể vì như vậy lại mạo hiểm để cô ăn được.
“Hay là ~~ chúng ta vào mua mấy con, mua về cho em nuôi thử xem ~~” anh
cứ ngập ngừng mãi cuối cùng cũng mở miệng, nhưng mà đề nghị này nghe có
gì đó hơi khập khiễng.
Quả nhiên, Văn Mân xì cười một tiếng, vuốt vuốt bụng rồi tiếp tục úp mặt vào cửa kính xe ngắm nhìn các cửa tiệm chuyên bán cua đồng bên ngoài,
tiếp tục chảy nước miếng.
Tiếu Đồng sờ sờ mũi, tiếp tục nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe.
“Hay là theo lời anh đi, chúng ta mua mấy con về nuôi thử xem, không ăn
nhưng được nhìn thấy cũng tốt, có một ít còn hơn không.” Văn Mân hơi
ngượng cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Tiếu Đồng cố gắng nhịn cười, đúng lúc nhìn thấy có một bãi giữ xe của
cửa hàng chuyên bán cua đồng bên đường, dịp này đúng là mùa cua đồng cho nên khắp nơi đều thấy bãi giữ xe của các cửa hàng cua. Sau khi đỗ xe,
hai người nắm tay nhau đi vào chọn cua.
Anh đối với mấy loại động vật nhỏ nhiều móng vuốt kiểu này chưa hề
nghiên cứu qua, cho nên việc chọn cua dĩ nhiên phải giao cho Văn Mân.
Từ khi bước vào cửa hàng, khứu giác nhạy bén của anh đã ngửi được mùi
tanh của cua đồng. Lúc đầu anh còn sợ Văn Mân ngửi thấy mùi này sẽ có
cảm giác không thoải mái, nhưng cẩn thận quan sát một lúc vẫn thấy cô
hứng trí bừng bừng, một chút dấu hiệu buồn nôn cũng không có, lúc này
anh mới cảm thấy yên tâm.
“Tùy tiện chọn mấy con là được rồi, chúng ta không ăn, gầy hay béo cũng
có sao đâu.” Sợ cô đứng lâu sẽ cảm thấy mệt, Tiếu Đồng không nhịn được
mở miệng nhắc nhở.
“Cách này không được, em vừa mới nghĩ đến một biện pháp tốt hơn. Em
không thể ăn được nhưng không phải anh cũng không thể ăn, anh ăn thay em sau đó nói cho em biết mùi vị của nó thế nào không phải được rồi sao?
Văn Mân nghiêng đầu, trong ánh mắt lóe ra một tia giảo hoạt.
“Còn nữa, em sẽ mua nhiều cua mẹ một chút, về nhà làm món tương cua đồng cho anh ăn, món này ăn với cháo trắng và cơm rất hợp, hương vị rất
ngon, hơn nữa có thể giữ được lâu để anh ăn từ từ.”
“Tương cua đồng!?” Cái món quái dị này, thật sự khiến cho người ta không thể không liên tưởng đến một chút quái dị mà.
“Đúng vậy, anh không biết sao, đây chính là một trong những món ngon được người xưa truyền lại, về nhà em sẽ làm cho anh.”
Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình có sức sống của Văn Mân, Tiếu Đồng rất tự
giác ngậm chặt miệng, có chuyện khiến cho cô ấy cao hứng muốn làm, chỉ
cần đừng quá mệt mỏi cũng là chuyện tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT