Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Văn mẹ, Tiếu Đồng cầm chìa khóa lên định chạy ra ngoài mua que thử thai, nhưng Văn Mân nói gì cũng không chịu tách rời anh, cứ đứng vậy lắc lắc cánh tay anh, gì cũng không nói nhưng vẻ mặt trông rất đáng thương.

Lý trí của Tiếu Đồng nói cho anh biết, giai đoạn này đáng lẽ không nên tùy tiện mang theo Văn Mân đi khắp nơi, nhưng vừa cúi xuống lại nhìn thấy ánh mắt của cô mang theo một tầng nước mỏng, trong lòng anh bất giác trở nên mềm nhũn.

“Muốn theo anh ra ngoài cũng được, nhưng phải ngoan ngoãn bên cạnh anh không rời khỏi nửa bước, biết không?”

Thấy thái độ của Tiếu Đồng cũng mềm đi, Văn Mân cật lực gật gật đầu. Quả thật không cần anh phải nhắc nhở cô cũng biết. Kiếp trước cô vẫn cầu mong có một đứa con mãi mà không được, kiếp này cuối cùng cũng được toại nguyện. Hơn nữa đứa bé này là con của Tiếu Đồng, so với ai trên đời này thì cô là người lo lắng cho đứa bé này nhất, cô tuyệt đối sẽ không để mình cư xử bốc đồng vào lúc này.

Tiếu Đồng và Văn Mân rất có thể chính là bậc cha mẹ trở nên kích động nhất, hai người đi thẳng một đường từ thang máy xuống bãi đỗ xe.

Ra khỏi thang máy, theo thói quen Tiếu Đồng nhấn nút mở khóa trên chìa khóa xe, nhưng đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng mở khóa xe. Anh không nghĩ có gì đó không bình thường nên lại tiếp tục nhấn nút nhưng một chút động tĩnh cũng không có.

“Tiếu Đồng, lúc anh về nhà không khóa xe lại sao?”

“Anh không nhớ nữa!” Tiếu Đồng vô cùng bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, chuyện thế này trước giờ chưa từng xảy đến với anh.

Hai người đi đến chỗ đậu xe hàng ngày nhìn thử, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng chiếc xe đâu.

“Xe chúng ta đâu? Hay là bị trộm rồi?”

“…Có lẽ…là vậy?”

“Có lẽ? Đây là câu trả lời gì vậy, anh đỗ xe đâu? Có nhớ khóa xe cẩn thận không? Chuyện này anh cũng không nhớ sao?”

Văn Mân day day trán thở dài, cô đây một người không bình thường còn không nói, sao cả Tiếu Đồng cũng vậy?

“Anh cố gắng nghĩ lại xem, lúc anh trở về, lúc lái vào ga ra xong đúng là đậu xe ở chỗ này sao?”

Nghe vậy, Tiếu Đồng cúi đầu nhớ lại một chút, vừa nhớ lại, mặt anh lập tức đỏ ửng, trong ánh mắt lộ ra một tia xấu hổ.

Văn Mân vốn vẫn nhìn chằm chằm vào Tiếu Đồng nãy giờ dĩ nhiên phát hiện ra vẻ mặt mất tự nhiên của anh, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Nhớ tới cái gì rồi sao?”

“À…” Khó có dịp Tiếu Đồng lộ ra vẻ xấu hổ, anh cố gắng điều chỉnh lại nét mặt của mình, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ, vươn tay ôm lấy thắt lưng Văn Mân đi thẳng ra ngoài.

“Chúng ta gọi xe đi.”

“Vậy xe chúng ta đâu? Bị trộm thật rồi sao?” Văn Mân không tha hỏi lại một câu, dù sao có phải xe bị trộm thật hay không quan trọng cũng cần một cái đáp án rõ ràng. Nếu đúng là bị trộm rồi thì sau này có điều kiện bọn họ lại mua xe mới cũng không sao.

“Không bị trộm, anh để lại ở Sở nghiên cứu rồi, ngay mai anh tới sẽ lái xe về.”

Nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Đồng lần nữa đỏ bừng, Văn Mân cực kỳ thức thời lựa chọn cúi đầu giả vờ như không thấy, người đàn ông này hẳn là lần đầu tiên bị đãng trí đi.

Cái người vẫn luôn miệng tự hào về chỉ số thông minh của mình, sợ rằng giờ phút này trong lòng ảo não gần chết.

Nhưng một Tiếu Đồng như vậy lại khiến cho trong lòng Văn Mân cảm thấy rất ngọt ngào. Cô thích anh vì cô mà khẩn trương như vậy, cô cũng thích nhìn bộ dáng đáng yêu của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play