Sau khi Văn ba ba và Văn mẹ rời khỏi, Văn Mân nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, trong lòng yên lặng nhớ kỹ một cái tên, Tiếu Đồng.

Nhớ lại lần đầu tiên cô gặp hắn, cô quả thật có một cảm giác giật mình. Cô cảm thấy hắn thật đẹp, đẹp đến không giống như người phàm, không chỉ khuôn mặt mà còn cả dáng người. Cả người hắn đều có cảm giác xa rời với dục vọng, giống như vạn vật khắp trời đất này đều không thứ gì có thể khiến hắn để vào trong lòng.

Lúc trước cô sở dĩ nguyện ý gả cho hắn, ba mẹ kỳ vọng là một phần nhưng hơn cả chính bởi vì cô muốn trả thù tên khốn kia. Cô muốn cho tên khốn kia biết, sau khi cô quăng hắn đi, cô lúc nào cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần để gả.

Văn Mân thử đem hình ảnh của Tiếu Đồng với anh trai mắt kính trong quá khứ vào cùng một chỗ nhưng cô phát hiện cô không thể nào đem hình ảnh hai người lại cùng một chỗ bởi vì cô đã sớm quên mất hình dáng của anh trai mắt kính mất rồi.

Cho dù là Tiếu Đồng, thì hình ảnh của hắn trong trí nhớ cô cũng đã rất mơ hồ rồi, ở trong đầu cô chỉ có cặp mày xếch kia của hắn cùng ánh mắt luôn nhìn cô chăm chú khiến cô có cảm giác kinh tâm động phách.

Sau khi hai người tách ra, đặc biệt lại một lần nữa bị tên khốn kia phản bội, cô không phải không nhớ đến Tiếu Đồng. Mỗi đêm khuya cô đều mơ nếu cô không phản bội Tiếu Đồng, không phản bội cuộc hôn nhân của hai người, có lẽ bây giờ cô đã có hạnh phúc.

Văn Mân nằm một mình trên giường bệnh, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhưng ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đó chiếu vào khiến khuôn mặt cô trở nên dịu dàng vô cùng.

“Không vào gặp sao?” Lỗ Lâm nhìn thoáng qua phòng bệnh, đối với người đàn ôn vẫn chăm chú nhìn vào giường bệnh của Văn Mân hỏi nhỏ một câu.

Người đàn ông đó nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.” Sau đó liền xoay người rời đi đúng phương hướng hắn đã tới.

Lỗ Lâm nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đó biến mất ở chỗ rẽ, sau đó lại quay đầu nhìn Văn Mân còn đang ngẩn ngơ ở trong phòng mà thở dài thật dài.

___^^___^^___

Hệ thống đèn trong phòng thí nghiệm chiếu sáng như ban ngày, bên trong có một người thanh niên ước chừng hơn 20 tuổi đang chăm chú quan sát từng khúc xương một. Những khúc xương đã được xử lí sạch sẽ đang được bầy thành hình người đặt trên một cái bàn dài, từ xa nhìn vào giống như người thanh niên đó đang say mê nghịch ngợm một món đồ chơi vậy.

Khuỷu tay của người thanh niên đó tỳ lên mặt bàn dài, có vẻ như đang nhàm chán đếm số lượng khúc xương, “203, 204, 205, 206.”

Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bộ xương nhỏ được đặt ở góc bàn. Đầu tiên hắn vẫn nghĩ bộ xương nhỏ như vậy ít có khả năng là xương người, nếu bộ xương này được tìm thấy ở trong ao, vậy nhiều khả năng sẽ là bộ xương của sinh vật nào đó sống dưới nước, chẳng lẽ chính là ếch?

Bây giờ, hắn đột nhiên muốn đem bộ xương nhỏ này đặt dưới kính hiển vi để xem chất xương thế nào hoặc có thể tán một khúc xương trong đó thành bột phấn rồi đem đi làm xét nghiệm ADN.

Sau khi có quyết định, người thanh niên liền ngồi dậy, cầm đi một khúc xương thật nhỏ trong bộ xương nhỏ ở góc. Lúc hắn cầm khúc xương đó bước vào phòng xét nghiệm, trên miệng còn khe khẽ hát một khúc ca, nghe kỹ một chút sẽ phát hiện đó là một bài hát thiếu nhi rất nổi tiếng lúc trước, “Một con cóc há miệng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play