Richard Eleman ngồi bình thản trước mặt Vito Bailando.

"Chính cậu động tay chân với trụ EST?" Vito hỏi.

"Đúng vậy." Richard trả lời, chú ý để cho đầu mình không ngẩng quá cao. Đầu tóc rối bù lúc này hơi rũ xuống che giấu phần nảo vẻ mặt của Richard.

"Vì sao?" Vito hỏi. Không có âm điệu đặc biệt nào trong giọng nói của ông ta để Richard có thể đoán biết. Gã trầm ngâm một lúc, lặng lẽ hít vào một hơi dài, sau đó trả lời:

"Để tắt màn phòng ngự EST vài giây, việc đó cho phép con rết của tôi thoát ra ngoài căn cứ.

Có thể thấy cái cau mày của Vito khi Richard nhắc đến chữ con rết. Không đợi lão hỏi, Richard chủ động giải thích:

"Một con rết, một sinh vật điện tử mà tôi tạo ra." Vừa nói, Richard vừa nâng một bàn tay lên. Có tiếng sột soạt rất khẽ khi con bọ nghe trộm của gã bò từ gấu quần lên người Richard, trước khi an vị trên lòng bàn tay gã.

"Tương tự như con bọ này." Richard nói thêm.

"Và chúng có thể làm gì?" Vito hỏi.

"Với con bọ này, tôi đã quay lại toàn bộ quá trình ông thẩm vấn cô gái, và con rết mà tôi gửi ra ngoài căn cứ sẽ tiếp cận với Akade cùng những kẻ cô ta mang theo khi bỏ trốn. Nó có khả năng truyền lại những hình ảnh mà tôi đã thâu được."

Vito xoa cằm. Ông trùm vốn không để râu. Tuy nhiên, vài ngày nay Vito có lẽ quá bận rộn để chăm sóc diện mạo của mình. Cằm ông ta lúc này râu mọc lún phún.

"Và, cậu làm tất cả những cái đó để làm gì?"

Richard kín đáo mỉm cười.

"Để giúp ông, và Riko."

Có thể thấy vẻ mặt Vito giãn ra, lão cũng cười.

"Cậu đã biết nhiều hơn những gì mình cần phải biết." Vito nhún vai, hai tay mở ra hợp lại. "Nhưng liệu tôi có thể làm gì để ngăn cản cậu được đây." Lão nhìn con bọ trên tay của Richard khi nói lời này. "Giờ thì, cậu thử nói xem, cậu dự định giúp tôi như thế nào?"

-0-

Đâu đó cách cứ điểm trung tâm vài cây số.

Akade đốt lên một ngọn lửa nhỏ trên cái bếp ga mi ni mà cô mò ra được từ trong đống đổ nát của một ngôi nhà gần đó. Trên bếp lửa xanh, một con chim trụi lông mà hình dáng tương tự như loài bồ câu đang từ từ chuyển sang màu rám vàng, mỡ nhỏ giọt từ lớp da rơi trên lửa xèo xèo.

"Này, để tôi đi và cô sẽ không phải mất công nướng bồ câu cho tôi ăn nữa."

"Tôi sẽ để cậu đi." Akade đáp lời.

"Tôi nghe câu đó đã mười lần rồi."

"Vậy cậu cũng nên thôi hỏi đi."

Tù nhân bất đắc dĩ của Akade chán nản ngồi bệt xuống. Trời lại đã về chiều, và lũ chim chẳng biết từ khi nào xuất hiện càng lúc càng nhiều. Trên đỉnh những ngọn đồi gạch đá là hàng tá bồ câu và chim sẻ, chim xám các loại. Thi thoảng, vài đôi cánh đen báo điềm gở của lũ quạ chao liệng. Thành phố thiếu vắng con người bỗng nhiên trở thành thiên đàng của các loài vật nhỏ. Vào buổi tối, chẳng cần để ý, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng chân chạy, tiếng móng cạo lạo xạo, và vô số những cục lông đen lao vùn vụn trong các ngách tối.

Akade, cô nàng mặc đồ đen, kẻ mà sự hiện diện của cô khiến sinh thái xung quanh bớt hiếu động đi, khiến Tường liên tưởng đến một con báo cai quản lãnh địa của nó. Không có những lần vọt lên bắt chim và đấm thủng đá bắt chuột của cô thì lũ vật nhỏ có lẽ sớm đã tràn ngập cái chỗ đất cao, thoáng đãng và được một bức tường vươn cao che chắn nắng gió này.

Tường đã được tháo còng, và cậu có thể quanh quẩn trong lãnh địa của Akade tương đối tự do, trừ việc cứ mỗi mười phút phải trình diện cô gái một lần. Hoặc cô ta sẽ chủ động tìm kiếm cậu. Và nếu Tường đã nghĩ có thể trốn thoát khỏi một kẻ đạt tốc độ trên 200 dặm trên chân không thì cậu cũng đã khôn ngoan hơn. Akade nhanh, mạnh, và cũng thính nhạy không sao chịu nổi. Lần đào tẩu thứ hai của cậu, cố gắng giấu mình thay vì đua tốc độ với Akade thất bại hoàn toàn, và Tường được biết thêm là người cậu lúc này bốc mùi phải xa đến hàng dặm.

An ủi duy nhất của Tường có lẽ là Haibara. Là chị em ruột, à không, còn hơn cả chị em ruột, là chị em sinh đôi với Akade, cô nàng chẳng những không được đối xử thiên vị mà còn tệ hơn. Cái còng tay Akade tháo khỏi Tường, cô dùng để khóa chân Haibara. Và với chiều dài chưa đầy một gang tay của sợi xích, Haibara miễn cưỡng cũng đứng được và đi lại chậm chạp. Mà, kể ra thì, cổ chân cô gái cũng đủ nhỏ nhắn.

Haibara lúc này cũng ngồi ở một góc. Và bởi vì vòng cổ phiên dịch đã bị Akade lấy đi, cô không cách nào trò chuyện được với Tường. Vốn tiếng anh của cậu quá kém, và khả năng giao tiếp chỉ khá hơn không chút xíu. Trừ những câu ngắn ngủn và ngớ ngẩn như, có ngon không, có khỏe không hay chào buổi sáng thì, Tường và Haibara không nói thêm được gì. Càng đừng nói tới việc cùng nhau hợp mưu chống lại Akade.

Tuy vậy, theo Tường tính toán, cứ mỗi nửa tiếng đồng hồ, Haibara lại thử thuyết phục Akade một lần. Lần trước cách đây cũng được 30 phút rồi, trừ phi cô gái đã bỏ cuộc, nếu không...

"Akade!" Haibara bắt đầu. Và dù không hiểu thứ tiếng anh liến thoắng mà họ nói với nhau, Tường vẫn nghe được vài chữ, ví như Haibara luôn bắt đầu bằng cách gọi to tên chị, hoặc cũng có thể là em của mình. Cũng chẳng có khác biệt lắm, chị em sinh đôi ra đời cách nhau được bao giây lắm đâu.

Tường nhún vai. Cậu đã biết lí do Akade chống lại Vito. Cậu cũng biết là, Akade tin rằng đánh gục Vito là cách duy nhất để giải thoát cô em khỏi sự khống chế của lão ta. Cho nên thôi, một kẻ mà đầu óc không hoàn toàn là chính mình như Haibara không đời nào thuyết phục được Akade bất cứ cái gì. Phải, một cô gái như Akade, lạnh lùng tới nỗi có thể làm đông một quả dưa hấu.

Nếu không có gì xảy ra, Tường có lẽ sẽ phải chịu đựng cuộc sống tù nhân thêm một thời gian. Nhưng Tường nghĩ là sẽ có cái gì xảy ra, và sẽ sớm thôi. Đêm qua chẳng phải có ai đó đã liên lạc với Akade đó sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play