Sau khi nói cho Vito chỗ mình
cất giấu chiếc chìa khóa đen, Sương được hai gã cận vệ tháp tùng đi vào
tòa chung cư đổ. Nhìn bên ngoài, các tầng trên của tòa nhà bị phá sập
hoàn toàn, phần gạch đá đổ xuống chôn vùi nhiều nhà dân ở đằng sau. Lúc
ấy trời đã tối, bên trong tòa chung cư càng tối hơn. Các lối đi bên
trong được chiếu sáng bởi các dây đèn gắn dọc theo bờ tường. Men theo
một dây đèn màu vàng nhạt, Sương đi giữa, trước sau đều có một gã áo
đen. Cô cũng tính thử bắt chuyện với họ, nhưng khung cảnh khi ấy, bóng
tối, sự im ắng, tiếng gót giày gõ đều đặn khiến Sương có chút sợ hãi hai người đồng hành lạnh lùng. Ngoan ngoãn theo chân họ, leo cầu thang lên
tầng trên, Sương được dẫn tới một căn phòng. Bên trong, các đồ nội thất
vẫn còn nguyên vẹn.
Căn phòng được ánh đèn chiếu sáng lờ mờ, không khá hơn ngoài hành lang
là bao. Để cô lại một mình trong phòng, hai gã áo đen đóng cửa lại. Sau
đó là sự im ắng khiến Sương nghĩ có lẽ họ không đi đâu mà chỉ đứng gác
ngoài cửa.
Mệt mỏi và nhận ra mình đang đói bụng, lại không dám gõ cửa đòi bữa tối, Sương quyết định đi ngủ sớm. Vito sẽ không bỏ đói cô đến chết, Sương tự nhủ, nếu thế thì thật phiền phức. Cô đặt mình lên lớp nệm dày của cái
giường duy nhất trong phòng, chẳng bao lâu thì chìm vào giấc ngủ. Một
giấc ngủ ngon, bởi vì, cô được biết là Tường đã an toàn.
Buổi sáng, Sương tỉnh giấc, mùi thơm của bánh mì nóng hổi lọt vào mũi.
Trong phòng vẫn chỉ có mình Sương. Cô nhìn quanh, sau đó nhún vai. Một
khay đồ ăn sáng, bao gồm bánh mì, mứt và một chai nước lọc nhanh chóng
bị cô thanh toán. Rồi thì, Sương nhận ra là trong phòng còn có một buồng vệ sinh nhỏ.
Khi bỏ trốn khỏi tay thiếu úy, Sương không mang theo gì trừ những đồ mà
cô vớ theo được lúc chạy nạn và cái balô của anh ta. Tổng cộng lại, cô
có hai bộ quần áo, một điện thoại và một bộ quân phục của Cát, kèm theo
một cái áo ba lỗ. Khi bước ra khỏi buồng vệ sinh, cô đóng chặt cửa lại
với một thoáng xấu hổ hiện trên má. 'Mình sẽ chẳng ở đây lâu, nếu không
nói là sẽ rời khỏi đây trong hôm nay.' Sương thầm nghĩ trong khi nhét bộ đồ mới thay vào lại cái balô. Đồ chỉ có tí, trong balô của thiếu úy Cát cũng chẳng có đồ linh tinh nào khác. Cái balô nhờ thế mà nhẹ tênh, đặt
nó lên giường, Sương đến ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Căn phòng Sương ở hóa ra nhìn thẳng xuống trung tâm cứ điểm. Lều của
Vito ngay bên dưới Sương, và buổi "duyệt binh" của lão cùng đám con tin
cô chứng kiến từ đầu tới cuối. Cuối buổi "duyệt binh", Sương có thể thấy một gã áo đen vác một thân người lên vai đi ra rìa cứ điểm. Nhìn những
cánh tay thả lỏng lều khều, Sương biết là gã áo đen vác một xác người.
Vito đã giết một người, và, Sương không cảm thấy ngạc nhiên hay sợ hãi
cho lắm.
"Ông ta đã mở cánh cổng." Sương lẩm bẩm, thò tay vào cổ áo moi ra mặt
của sợi dây chuyền đeo trên cổ. Màu bạch kim dưới ánh nắng sớm lóe lên
lấp lánh, Sương nhìn mặt dây chuyền, và cảm thấy hình dạng của nó quả
thật rất giống một đôi cánh đang rộng mở.
Sương đã không giấu cái "mặt dây chuyền" mà Tường để lại như đã giấu
chiếc chìa khóa cầu đen. Và đến tận bây giờ, cô cũng không hiểu vì sao.
Sương đơn giản là gắn cho nó một cái móc nhỏ, xỏ qua sợi dây chuyền bạc
cô vẫn đeo nhiều năm, và giữ nó bên cạnh mình.
Nhét lại sợi dây chuyền vào dưới áo, Sương ngồi lặng lẽ ngắm nhìn khung
cảnh ngoài cửa sổ. Sự yên bình của thành phố hoang tàn dường như khó có
thể tin chỉ vài ngày trước nó vẫn là một thành phố sầm uất với gần hai
triệu dân. Cứ điểm trung tâm của những kẻ chiếm đóng dường như là nơi
duy nhất đang sống. Đám áo đen đi lại giữa lều của Vito và khu trại
trước hố tử thần Lưỡi bò. Xa xa, rìa cứ điểm, thi thoảng và cái đầu thò
lên thụp xuống chứng tỏ đám lính bảo vệ vẫn đang chuyên cần canh gác.
Sương theo dõi hoạt động khu cứ điểm từ cửa sổ phòng mình được vài giờ
thì ngoài cửa có tiếng gõ cốc cốc, rồi thì hai gã áo đen ban tối, hoặc
cũng có thể là hai gã khác bước vào. Và Sương biết là đã đến lúc. Cô
không sợ hãi, chỉ có chút tiếc nuối vì đã không gặp được Tường, một lần
nữa.
Mười phút sau. Sương có mặt trong lều của Vito. Ông trùm mỉm cười thân
thiện, ngỏ ý muốn tặng cô một món quà. Lão đưa cho cô một viên tinh thể
X, mỉm cười:
"Đừng sợ. Nếu không có gì xảy ra, tôi sẽ để cô rời khỏi đây trong hôm nay."
Sương dĩ nhiên muốn hỏi nếu thế lão còn tặng cô một viên tinh thể X để
làm gì. Nhưng cô đã không hỏi, cũng không từ chối. Trong lều, ngoài Vito và Sương còn có Hart, đứng bên cạnh ông chủ. Bốn gã áo đen phân biệt
đứng bốn góc lều. Và cả một con bọ vừa bò lên đỉnh lều vài phút trước
nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT