Sau khi tiễn Richard và Haibara đi đón con gái, và tống cổ Tường vào trong phòng biệt giam, Vito Bailando lên chiếc Cú đêm số hiệu X13S107, làm một vòng quanh trái đất trong vòng 24 tiếng đồng hồ sau đó. Khi quay trở lại hạm Varan vào lúc 1h sáng ngày hôm sau, ông trùm tỏ ra đăm chiêu, có vẻ nhiều phân vân hơn là thất vọng. Chứng kiến điều này, Maxim cảm giác thoải mái hơn chút ít. Mặc dù đã bị tẩy não, trí tuệ lão hạm trưởng vẫn còn đó. Lão không phản đối gì về kế hoạch tấn công Đà Nẵng, nhưng cũng phải lo lắng về các phương pháp tấn công cụ thể chứ.
"Ông chủ." Maxim mời Vito một cốc vang đỏ, loại nhẹ thôi, thứ này uống trước khi đi ngủ rất tốt.
"Riko thế nào rồi?"
"Cô bé đã được sắp đặt một chỗ thích hợp trên hạm, Haibara và Richard chịu trách nhiệm bảo vệ như ông chủ đã yêu cầu." Maxim trả lời.
"Ừm, tôi không muốn nó tiếp xúc thêm bất cứ ai khác trên hạm này, được chứ Maxim."
"Được, việc đó dễ mà." Maxim nhún vai, rồi không kiềm được cuối cùng cũng hỏi một câu. "Nhưng sao không để Hart làm việc đó, lại cử hai đứa nhóc ấm ớ kia? Con bé Haibara thì thôi, nhưng cả thằng Richard nữa thì..."
Vito Bailando mỉm cười. "Anh là một gã hạm trưởng rất được đấy, Maxim. Nhưng cái tật không bao giờ xem xét lính của mình đến nơi đến chốn xem ra vẫn không bỏ được nhỉ."
Maxim xấu hổ cúi đầu. Hạm trưởng hạm Varan như lão nếu muốn biết về ai thì chỉ là chuyển trở bàn tay, khi ấy ngay cả thằng Richard ba đời trước làm nghề gì e cũng khó qua mắt lão. Nhưng Maxim, như trước giờ vẫn vậy, tin rằng biết ít thì tốt hơn là biết nhiều, và không biết gì thì tốt hơn là biết ít. Chả thế mà lão mới ngồi được vào cái ghế này.
"Lí lịch của nó khá thú vị, nếu anh tò mò thì cứ xem thử đi. Còn Hart, là thủ lĩnh đội hộ vệ của tôi, đâu thể để anh ta ngồi không mãi được." Vito nói bâng quơ, đầu óc ông trùm có vẻ đang nghĩ tới chuyện khác. "Ngày mai hàng sẽ tới. Không nhiều, nhưng chắc cũng đủ rồi. Ngay khi nhận hàng thì chúng ta nổ máy."
Nổ máy là cách nói của ông chủ thay cho lệnh bắt đầu, Maxim biết rõ quá rồi, lão còn từng suy đoán ngày xưa ngài Vito có khi từng làm thợ sửa xe không chừng.
"Được. Mà hàng gì vậy?"
"Anh sẽ biết sớm thôi." Vito cười, làm thêm ly vang trước khi ra hiệu tiễn khách. Ông chủ tới, Maxim dĩ nhiên phải nhường lại phòng của mình, đêm nay có lẽ lão sẽ phải ngủ trong phòng hạm trưởng.
-0-
"Em muốn ra ngoài chơi." Riko thầm thì, kéo tấm nệm sưởi lên quá mũi.
"Không được." Haibara trả lời. Trở thành vệ sĩ của con gái ông chủ hóa ra lại là việc nhàm chán nhất mà cô từng nhận. Từ lúc đặt chân lại lên hạm Varan là y như rằng phải lén lút dẫn Riko về phòng, sau đó đóng chặt cửa ngồi mua vui cho cô bé.
Richard không lấy đó làm phiền, gã mở lap và bắt đầu cắm mặt vào màn hình cái máy. Từ lúc về tới giờ đều chỉ ngồi một chỗ, trong khi Haibara đã sắp cạn vốn truyện cổ tích của mình.
"Chị Haibara?"
"Sao cơ, công chúa nhỏ?"
"Chị đã từng giết người phải không?"
Haibara khẽ giật mình.
"Sao em biết?"
"Giác quan thứ sáu!" Riki láu lỉnh đáp lại. "Sao chị lại giết người?"
Haibara nhìn Riko, toan nói xạo cho qua chuyện. Theo thói quen, Haibara chạm tay vào trán cô bé, và tay cô lập tức dính vô cứng ngắc.
"Ha, sao em lại lạnh như vậy, cô bé?" Haibara hỏi trong lúc cố gỡ tay ra, trước khi mấy ngón tay đổi màu tím bầm.
"Em không biết, từ lúc sinh ra đã như vậy rồi."
"Ồ, chị cũng thế." Haibara giật mạnh một cái khiến Riko suýt thì bị cô kéo dựng dậy. Cô bé nhăn nhó xoa trán, hay ở chỗ là tay và trán lại không dính nhau như đã dính tay Haibara.
"Chị nói gì cơ?"
"À, chị trả lời là chị cũng thế, vì em đã hỏi tại sao chị lại giết người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT